Trở lại tìm nhau - P3:TỈNH NGỘ - Chương 35: Dưới đất cũng như trên trời
Bệnh viện St.Jude Chủ nhật ngày 1 tháng Mười một năm 2007 1h 15 Bác sĩ Shino Mitsuki đẩy cửa quán Evils Diner, quán ăn nhanh đối diện lối vào khu cấp cứu. Anh ngồi xuống cạnh quầy và gọi một tách trà nhài mà người ta mang lại cho anh cùng một chiếc forrtune cookie. Cơn dông vẫn gào rú ngoài trời. Dưới ánh chớp, toa xe dùng làm quán ăn rung lên trong mưa gió như con tàu trong bão táp. Mutsuki nới lỏng cà vạt và đưa tay che miệng ngáp. Anh uống một hớp nước trà, bóc bánh quy và bẻ nó làm đôi để đọc câu ngạn ngữ viết trên mẩu giấy nhỏ: Kẻ sống mà không thực hiện sự điên rồ nào thực ra chẳng khôn ngoan như anh ta tưởng. Bác sĩ xoa mí mắt và suy nghĩ trong chốc lát về câu châm ngôn như thể nó dành riêng cho anh vậy. Tiếng chuông máy nhắn tin làm đứt đoạn dòng suy tư của anh. Shino đặt một tờ tiền lên quầy và bước ra ngoài, bất chấp cơn mưa xối xả. * * * Trong đầu Ethan Giữa cái chết... ... và sự sống Tôi bay lơ lửng trên hành lang bệnh viện, chẳng cần phải cố sức, như chim bay trên trời. Tôi nghe thấy những giọng nói khản đặc, những tiếng kêu lạc giọng. Tôi thấy các bác sĩ và y tá tất bật quanh tôi, nhưng tôi thấy sự sống đang bỏ tôi mà đi. Tôi tìm Céline trong tất cả các phòng. Tôi phải nhanh lên mới được. Tôi còn muốn tranh đấu vì cô ấy, nhưng chẳng còn sức lực nữa rồi. Tôi tan ra, rã ra, như những tàn tro người ta rắc khắp nơi và bị gió cuốn đi. Hai cánh cửa tự động hé mở. Tôi thấy thân hình Céline, bao quanh là nhóm cấp cứu đang cố tình làm cô tỉnh lại. Tôi muốn lại gần, nhưng có lực cản tôi lại. Tôi nghe thấy có tiếng hoảng hốt, những tiểu tiết của một cuộc cấp cứu kéo dài: "Chúng ta không cứu được cô ấy rồi, các cậu ơi!", "tim cô ấy ngừng đập rồi", "suy tim không phục hồi được". Vậy là lần đầu tiên tôi ý thức được cô ấy sẽ chết do lỗi của tôi. Trong cái ngày cuối cùng này, mải say sưa với hạnh phúc mới tìm lại được, tôi không để ý đến linh cảm khủng khiếp cứ trở đi trở lại cảnh báo tôi: "Nếu anh yêu cô ấy thì phải bảo vệ cô ấy, và muốn bảo vệ cô ấy thì phải rời xa cô ấy." Mình đã giết cô ấy. Mình đã giết cô ấy. Mình đã giết cô ấy. * * * 4 giờ sáng Hai cơ thể. Trong hai phòng khác nhau. Hai cơ thể mới vài giờ trước còn yêu nhau. Hai bàn tay từng siết chặt. Hai đôi môi từng tìm nhau. Céline chìm trong cơn hôn mê nhân tạo, cô chỉ còn sống nhờ máy thở thổi khí vào phổi cô trong khi chờ được ghép tim. Ethan nằm đó, mắt nhắm nghiền, trong tình trạng não chết. Máu không lên não anh nữa, các chức năng thần kinh của anh bị phá hủy không cứu chữa được. Tiếng đập của tim và hơi ấm trên da dễ làm cho người ta tưởng rằng có lẽ mọi chuyện chưa kết thúc hẳn. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Cạnh anh, Claire Giuliani, một trong những bác sĩ nội trú trẻ của bệnh viện, buồn rầu nhìn anh. Cánh cửa tự động của phòng hồi sức đột ngột mở ra. Shino Mitsuki bước vào. - Người ta đã tìm thấy bằng lái của anh ấy! anh nói với bác sĩ nội trú. Claire nhìn tập tài liệu và nhận thấy Ethan đã đánh dấu vào ô cho phép lấy nội tạng sau khi chết[133]. - Phải làm thủ tục thôi, Mitsuki nói. Báo cho Diertrich và các trung tâm ghép tạng đi. - Đợi đã! Claire ngăn. Anh có thấy nhóm máu của anh ấy không? - AB. Thì sao? - Cùng với nhóm máu của người phụ nữ trẻ đang chờ được ghép tim! Shino Mitsuki lắc đầu và theo Claire bước ra ngoài hành lang. - Bác sĩ, chúng ta có thể thử xem sao... - Không được, cô cũng biết thế mà! - Sao lại không? Ta lấy tim và ghép luôn. Như thế, khỏi cần phải bảo quản và mất thời gian chuyên chở nội tạng. Mitsuki dừng phắt lại và nghiêm khắc nhìn cô bác sĩ nội trú. Cô sắp kết thúc năm thực tập dưới quyền Mitsuki và anh đang chuẩn bị nhận xét cho cô. Claire chẳng phải người dễ làm người khác hài lòng. Dù có khả năng nhưng cô thường hay để cảm xúc lấn át. Cô hay đi muộn, phản đối quyết định của cấp trên và luôn tạo cảm giác không làm chủ được tình hình. - Chẳng bao giờ chúng ta xin được giấy phép đâu, anh giải thích cứng nhắc. - Nhưng người phụ nữ này thuộc nhóm máu hiếm. Cô ấy sẽ phải nằm hàng tháng trời trong danh sách đợi với biết bao nguy cơ. Ai dám chắc cô ấy sống được đến lúc đó? - Chẳng ai dám chắc, bác sĩ thừa nhận. - Trong khi chúng ta có thể cứu được cô ấy ngay tối nay. - Có những thủ tục phải tuân theo, Claire ạ. - Mặc xác thủ tục! cô kêu lên thách thức. * * * Tôi bay lơ lửng trên thân mình và nghe thấy họ tranh luận về hai chúng tôi như thể tôi đã chết rồi. Nhưng nghe những lời nói run run xúc cảm của người bác sĩ nội trú trẻ, tôi hiểu là vẫn còn hy vọng cứu sống Céline, bằng cách ghép tim của tôi cho cô ấy. Tôi biết làm gì để thuyết phục Shino Mitsuki và cái quan điểm vớ vẩn về nghiệp chướng của anh ta nhỉ? Tôi thấy mình đã xa lắm rồi. Hãy chấp nhận lời đề nghị của cô ấy đi, trời đất ạ, chấp nhận đi! * * * Trung thành với tính cách của mình, Shino Mitsuki nhìn chằm chằm cô trợ lý và gằn giọng lạnh tanh: - Nếu cô muốn có ngày trở thành bác sĩ giỏi thì phải hiểu điều này: các quy định bảo vệ chúng ta. Cô đốp lại ngay: - Các quy định làm chúng ta ngạt thở. - Tranh luận thế đủ rồi, Claire. * * * Giữa bóng đêm, cách đó vài kilômét Tì khuỷu tay vào lan can nhô ra sông, quần áo ướt sũng, mặt đẫm nước mưa, một người đàn ông tuyệt vọng hạ cái mũ áo trùm thường vẫn sùm sụp trên đầu xuống, mặc cho mưa thấm vào người, như thể nó giúp hắn gột rửa hết tội lỗi. Vài giờ trước, hắn còn tự hào là kẻ giết thuê giỏi nhất New York. Từ bốn năm nay, hắn đã tiến hành hơn năm chục hợp đồng mà không có chút trục trặc nhỏ nào. Hàng chục nạn nhân bị hạ một cách lạnh lùng không run tay. Tuy nhiên, tối nay, mọi chuyện chệch choạc cả và viên đạn thứ ba của hắn đã trúng phải một người phụ nữ lẽ ra không nên có mặt ở đó. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy hoảng sợ, và chính hắn đã dùng điện thoại di động của mình để gọi cấp cứu, dù làm thế rất dễ bị tóm. Tại sao lại là tối nay? Tại sao lại trong hoàn cảnh này cơ chứ? Hắn không tìm cách giải thích. Như sự thần khải, có điều gì đó bỗng dìm hắn trong chán nản, sợ hãi và ghê tởm. Hắn lấy đà và dùng hết sức ném khẩu súng lục xuống làn nước đen của dòng East River. Nhưng thế vẫn chưa đủ, hắn leo lên lan can và đứng thăng bằng trên đó, phía dưới là khoảng không, đầu ngẩng lên trời. Trong khi mưa mỗi lúc một nặng hạt, hắn nhắm mắt lại và tìm trong mình dũng khí để buông mình xuống dưới. * * * Bệnh viện St.Jude 4h 30 Shino Mitsuki sập cửa phòng làm việc của mình. Anh nhìn qua cửa sổ, nhưng những vệt mưa kéo dài nện vào cửa kính đã nút chặt chân trời. Dù khó mà chấp nhận được, nhưng anh vẫn phải suy nghĩ về những lời Claire nói. Anh nhấc điện thoại lên và xin nối với trung tâm ghép tạng. Có lẽ anh sẽ xin được giấy phép để tiến hành ca mổ này. Vài tiếng sấm gầm gừ trên bầu trời và trong giây lát, những bóng đèn kêu lách tách. Trong khi người ta bảo anh chờ máy, Muitsuki bỗng đập mạnh ống nghe xuống. Anh biết trước là sẽ chẳng ích gì: chẳng bao giờ anh xin được giấy phép cần thiết. Trong việc ghép tim, số tim sẵn có để ghép rất ít, người cần ghép lại nhiều, và các thủ tục rất nghiêm ngặt. Anh ra khỏi phòng cũng nhanh như khi bước vào và đến chỗ cô bác sĩ nội trú: - Claire, kiểm tra kháng thể, huyết thanh vi rút và hình dạng tim. Chúng ta chuẩn bị ghép tim. - Thế còn thủ tục thì sao ạ? cô gái phản đối. - Tối nay mặc xác mọi thủ tục. * * * Cuối cùng anh ấy cũng chấp nhận. Tôi tin chắc Claire sẽ sống nhờ có anh ấy. Giờ tôi có thể biến đi được rồi. Xung quanh tôi là những tia sáng phản chiếu long lanh như pha lê. Tôi nhẹ bẫng, tôi bốc hơi, tôi biến đi, bị hút vào màn sương mù như sữa. Trước khi biến mất mãi mãi, tôi cảm thấy như có lớp vỏ sáng tựa lân tinh bao quanh tôi bằng hơi ấm và ánh sáng của nó. Trong hơi thở cuối cùng, tôi hiểu hết: rằng thời gian không tồn tại, rằng sự sống là thứ của cải duy nhất của chúng ta, rằng không được khinh rẻ sự sống, rằng tất cả chúng ta đều có liên quan đến nhau, và rằng chúng ta chẳng bao giờ hiểu được điều cốt yếu. * * * 5 giờ sáng Shino Mitsuki tự tay cắt xương ức, mổ lồng ngực Ethan. Cơ tim vẫn đập bình thường và không có dấu hiệu dập nát. Bên ngoài, cơn dông mỗi lúc một dữ dội, phủ bức màn mưa dày đặc lên cửa kính phòng mổ. Trong gian phòng bên cạnh, một bác sĩ phẫu thuật khác được Claire phụ mổ, mở lồng ngực Céline ra và chuẩn bị cho máu tuần hoàn bên ngoài cơ thể. Mitsuki phẫu tích động mạch chủ và cách tĩnh mạch chủ rồi làm cho tim Ethan ngừng đập. Sao anh lại để mình dính vào chuyện này nhỉ? Khi người ta phát hiện anh mổ mà không có giấy phép, chắc chắn anh sẽ bị tạm nghỉ việc. Thậm chí có khi còn mất việc và tịch thu luôn cả mớ bằng cấp cũng nên. Người bác sĩ phẫu thuật cho Céline vừa làm vừa nghe nhạc. Anh còn cầu kỳ - Mitsuki, người chẳng ưa gì thái độ tự do quá trớn của đồng nghiệp, gọi đó là trái khoáy - đến mức lựa thu một băng nhạc toàn những bài có từ "tim" trong đầu đề: Open Your Heart, You Stole My Heart, A Heart in New York[134]. Mitsuki cắt các tĩnh mạch, động mạch chủ và động mạch phổi rồi lôi tim ra, giữ gìn cẩn thận nút xoang, bộ phận sẽ làm tim đập lại sau khi ghép. Trong nháy mắt, anh đã hủy hoại nghiệp chướng của mình và làm mất vị trí phải bao năm mới đạt được. Sao anh lại để mình dính dáng vào ca mổ này chứ? Anh đã tưởng đời mình bén rễ vững chãi trong các nguyên tắc và niềm tin chắc chắn, nhưng đời anh cũng giống như người khác thôi, thật mỏng manh. Khi Joe Coker bắt đầu bản Unchain My Heart[135], người bác sĩ phẫu thuật kẹp lấy động mạch chủ và cách tĩnh mạch chủ, làm chuyển hướng vòng tuần hoàn máu của Céline ra khỏi tim. Một chiếc máy hoạt động thay cho tim và phổi trong khi nhiệt độ máu được đưa từ 37oC xuống 26oC để giảm nhu cầu ô xy của cơ thể cô. Mitsuki nhúng tim Ethan vào trong một dung dịch muối lạnh để làm nó giảm nhiệt. Anh tự mang quả tim sang phòng bên nơi anh giúp các đồng nghiệp tiếp tục cuộc phẫu thuật. Cơn mưa xối xả trút xuống làm bệnh viện trong như con tàu ngầm. Claire nhấc tim Céline ra, tuy vẫn để lại một chút tâm nhĩ. Mitsuki thận trọng đặt tim Ethan vào cơ thể người phụ nữ trẻ. Giờ là lúc bắt đầu ca mổ rất tinh tế nhằm nối và khâu bốn điểm neo là hai tâm nhĩ, động mạch chủ và động mạch phổi. Khi nhìn Claire đang chăm chú làm việc, Shino bỗng hiểu chính vì cô mà anh chấp nhận làm ca mổ này. Để làm cô hài lòng và để tồn tại trong mắt cô. Mười tháng nay kể từ khi Claire đến làm việc trong khoa anh, anh cố ép mình tin rằng người phụ nữ này làm anh bực mình, rằng cô đỏng đảnh và tầm thường. Nhưng thực ra, anh lúc nào cũng chỉ quan tâm đến cô, anh thấy cô thật sống động, tự nhiên và nhạy cảm. Thật ngược hẳn với anh. Anh đã muốn chối bỏ tình cảm của mình, nhưng những tình cảm đó đã vượt lên và giờ thì anh có một vấn đề nghiêm trọng. Vấn đề con tim. * * * Ca mổ kéo dài suốt đêm. Sau khi dồn cho không khí ra khỏi con tim ghép, nhóm bác sĩ tái lập vòng tuần hoàn máu. Từ từ, cơ tim nóng lên và lại có thể hoạt động được. Lúc 9h 03, một cú sốc điện giúp cho con tim Ethan đập trong cơ thể Céline. * * * Khi Shino Mitsuki đi ra ngoài, mưa đã tạnh, bầu trời trong trẻo, mặt trời rực rỡ chiếu long lanh trên những vũng nước bao quanh toa xe kim loại nơi đặt quán Elvis Diner. Shino đẩy cửa quán bước vào và len lỏi đến bên quầy để gọi hai cốc cà phê đen. Khi ra đến bãi xe của bệnh viện, anh thoáng thấy Claire Giuliani đang hút thuốc, tì tay vào mui xe, một chiếc Coccinelle sơn lại màu hoa cà gớm ghiếc. Anh lại gần cô gái. Cô rùng mình và cài khuy chiếc áo choàng có cổ đính đầy kim băng mạ bạc. Cô trái ngược hẳn với anh về mọi mặt. Văn hóa, tôn giáo, cách sống, hai người có gì chung nhỉ? Chắc là chẳng có gì. Ấy vậy mà... Shino thử mỉm cười và đưa cho cô một cốc cà phê. Claire chau mày nhìn anh, rõ ràng là bất ngờ vì không quen thấy sếp tỏ ra thân thiện như thế với mình. Shino lưỡng lự - có lẽ anh sẽ tự biến mình thành trò cười và mất thể diện cùng lúc với mất việc - rồi anh lấy hết can đảm và quyết định đánh liều: - Mười tháng nay kể từ khi cô đến bệnh viện... * * * Đó là một ngày Chủ nhật mùa thu đẹp trời. New York lắc lư, ồn ào, rung lên. Tại bệnh viện St. Jude, nơi chốn của mọi hạnh phúc và đau khổ, dòng đời tiếp tục trôi với những lần sinh nở và những ca tử vong, những bệnh được chữa khỏi và những đớn đau, niềm vui sướng hớn hở và mệt mỏi rã rời. Cuối giờ chiều, trong phòng hồi sức, khi mặt trời sắp lặn tỏa nắng lên cửa kính, Céline mở mắt.