Ngoan, anh yêu em - Chương 03 - 04

Chương 3: Nhiệm vụ thứ nhất.

 Đồng Yên đi ra từ biệt thự của Tiếu Diệc Trần, lái xe đến một quán rượu. Cô là một người không bao giờ đi tới những nơi như vậy, hay khi ở nước ngoài cùng lắm là mua hai chai rượu về nhà trọ mà uống. Lúc đó cô vẫn còn muốn tiếp tục yêu người đàn ông kia, cô không muốn sa đà vào rượu chè.

Dĩ nhiên bây giờ cô cũng không muốn sa vào rượu, cô chỉ cần ngồi một mình trong góc quán an an tĩnh tĩnh một uống chai rượu đỏ, bộ dáng mua say của cô cũng coi như cực kỳ biết điều, giống như một cô gái nhỏ đang giận người nhà. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bởi vì tác dụng của rượu hiện lên một chút hồng hồng, mắt đang tràn ngập nước, khóe miệng cong cong, vẻ mặt cô ưu thương mà quật cường.

Lăng Khiên miệng đang ngậm một điếu xì gà từ ghế lô đi ra ngoài thì nhìn thấy một con mèo nhỏ cô độc đang uống rượu, nhìn bộ dáng trông có vẻ say, chung quanh cô thì toàn đàn ông nhìn cô với ánh mắt thèm khát. Mà tiểu nữ nhân kia hoàn toàn không ý thức được bộ dáng của mình có sức quyến rũ, hấp dẫn đến mức nào. Những người đàn ông không quen đang dần dần bu quanh cô ngày càng đông, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt khả ái của cô mà nước dãi chảy ròng ròng.

“Mọi người đi trước đi nhé. Tôi phải đi gặp bạn mình một chút.” Lăng Khiên nói nhỏ với người bên cạnh.
“Đồng Yên!” Lăng Khiên dí tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đồng Yên, hai tay thân thiết ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng.

Mấy người đàn ông thấy Lăng Khiên đến thì dần dần tản đi, cuối cùng không còn một bóng.

Đồng Yên quay đầu nhìn anh một cái, sau đó đánh vào tay anh một chút: “Bỏ tay của anh ra nếu không tôi đánh anh đó!”

Lăng Khiên nhìn bộ dáng hai má hồng hồng, tay quệt quệt mồm, mày cau lại của cô không khỏi bật cười, lấy lại chén rượu trên tay cô, đỡ cô đứng dậy.

Đồng Yên giãy giụa thoát khỏi tay anh lại bị anh kéo cả người lại.

“Ngoan, anh đưa em về nhà.” Anh chưa bao giờ nghĩ giọng mình lại có thể ôn nhu tới như vậy, hơn nữa còn phát ra từ tận đáy lòng.

Đồng Yên đã say, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nheo mắt nhìn anh, sau đó mềm mại tựa vào người anh nói: “Không cho phép anh khi dễ tôi, bằng không Diệc Trần sẽ không bỏ qua cho anh.” Nói xong cô chìm vào giấc ngủ.

Lăng Khiên híp híp mắt lại, ánh mắt anh lạnh như băng ẩn chứa tức giận, đôi môi tái nhợt mím thật chặt, nhìn người đang ngủ say trong ngực mình một lúc lâu, mới khẽ thở dài i, móc ra một xấp tiền đưa cho bồi bàn, tiêu sái bế cô rời khỏi quán rượu.

Đêm khuya, Lăng Khiên tay kẹp một điếu thuốc đứng dựa lưng vào cửa sổ sát đất, nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm trên giường, trong mắt gợn sóng sợ hãi, lại có thêm tia đau đớn nhàn nhạt. Khi nghe thấy cô cúi đầu ho khan hai tiếng, anh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, đẩy cửa sổ, vứt điếu thuốc ra ngoài, dừng lại trong chốc lát rồi mới đi tới bên giường.

Đồng Yên ngủ cũng không được yên ổn cho lắm, hàng lông mày thanh mảnh nhíu lại, hai tay nắm chặt lấy chăn, thân thể khẽ run rẩy, giống như có cảm giác không an toàn.

Lăng Khiên ngồi ở bên giường, đưa tay nhẹ vỗ về hai má cô, động tác dịu dàng vô cùng, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập thâm tình. Lát sau anh cúi người xuống nhẹ hôn vào trán cô, dừng lại một lúc, rồi từ từ đôi môi anh đi xuống phía dước, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn của anh như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng mà mang theo một chút do dự, ý do vị tẫn! Anh gần như si mê nhìn cô ngủ, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô một cách nhẹ nhàng, nói: “Ngoan, anh yêu em!” 
Một tuần sau, trong phòng làm việc của Tổng biên.

“Tạp chí của chúng ta kì này có chuyên mục phỏng vấn hai nhân vật khá nổi tiếng, là Tiếu Diệc Trần – Tổng tài của tập đoàn Trần Dương và Lăng Khiên – Tổng tài của tập đoàn Viễn Đông. Tổ các cô có bốn người chia làm hai tổ nhỏ, mỗi tổ chịu trách nhiệm phỏng vấn một người. Đồng Yên, cô muốn phỏng vấn ai?” Chu Tổng biên nhẹ nhàng cười nhìn Đồng Yên, thân thiết hỏi cô.

Đồng Yên hơi hoảng hốt nhìn hai cái tên trong chốc lát mới nhẹ nhàng mở miệng: “Lăng Khiên.” Chu Tổng biên cười với vẻ hài lòng: “Tốt. Thiến Thiến, cô cùng với Đồng Yên chịu trách nhiệm phỏng vấn Lăng Khiên, Lucy cùng Kaka phỏng vấn Tiếu Diệc Trần, một tuần sau nộp bản sơ thảo cho tôi. Đây là một nhiệm vụ vô cùng có tính khiêu chiến, nhất là Đồng Yên cùng Thiến Thiến. Theo như tôi được biết thì Lăng Khiên từ trước tới nay chưa bao giờ lộ mặt trên một quyển tạp chí nào. Mọi người cùng cố gắng nhé. Tan họp!”

Trở lại chỗ ngồi, Đồng Yên hai tay nâng cằm bắt đầu ngẩn người. Buổi sáng hôm đó khi cô từ trên giường của Lăng Khiên thức dậy, cô đã thề cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cái người khí định thần nhàn đứng ở bên giường hỏi size áo lót của cô là bao nhiêu.

Lúc đó, khi cô ôm chăn từ từ ngồi dậy, Lăng Khiên từ trên cao nhìn xuống cô, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ý cười. Anh ta nói rằng: “Anh gọi điện bảo người mua một bộ quần áo mới cho em. Áo lót của em size bao nhiêu?” Đồng Yên lúc đó không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, hai mắt cô trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng, căm tức nhìn anh chằm chằm. Nếu lúc đó trong tay cô mà có vật sắc nhọn nào, cô thề sẽ nhảy tới dùng hết sức băm vằm khuôn mặt đang cười đến mức muốn ăn đòn kia.

Lăng Khiên không đợi câu trả lời của cô, ngó về phía cổ cô rồi trượt mắt xuống bên dưới đánh giá trong chốc lát, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai nhẹ nhàng mở miệng: “Size 32B”.

Ngay sau đó Đồng Yên trực tiếp đem gối hướng anh mà ném tới.

Lăng Khiên hai tay nhanh nhẹn bắt được chiếc gối, tùy ý ném trở lại giường, sau đó xoay người rời đi, miệng khẽ cười.

Đồng Yên khi đó bị anh chọc đến tức chết, kêu to: “Đồ cầm thú! Đồ lưu manh! Tôi mong cả đời này không bao giờ phải nhìn thấy anh nữa.”

Lăng Khiên đi tới cửa bỗng dừng lại, thân thể cao lớn về phía cô, mắt nheo nheo, nở nụ cười đắc ý nói với cô rằng: “Anh lại có một dự cảm rằng, không bao lâu nữa em sẽ chủ động tới tìm anh!” Mà bây giờ, Đồng Yên sầu mi khổ kiếm nhìn bản thảo phỏng vấn trong tay, nghĩ đến nam nhân với nụ cười vô sỉ và đắc ý kia, lòng phiền não đến nỗi muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

“Yên Yên, nếu cậu cảm thấy không tiện, cuộc phỏng vấn này cứ để một mình tớ đi cho.” Thiến Thiến là bạn đồng học đại học với Đồng Yên, tự nhiên biết cô cùng với Lăng Khiên có quan hệ.

Đồng Yên cắn cắn môi suy nghĩ, sau đó nghiêng đầu nhìn Thiến Thiến nói: “Nếu không trước tiên cậu hãy gọi điện hẹn lịch phỏng vấn với anh ta đi đã.”

Thiến Thiến gật đầu, cầm lấy điện thoại dựa theo số điện thoại mà Chu Tổng biên đã cung cấp gọi đi, một lát sau liền cúp máy, mặt có chút thất bại nói: “Chỉ gặp được thư ký của anh ta thôi. Cậu có số điện thoại riêng của anh ta không?” Đồng Yên tiếp tục cắn cắn môi, miễn cưỡng gật đầu, mở điện thoại tìm số điện thoại mà người đàn ông vô sỉ kia đã cho cô sáng hôm đó.

Thiến Thiến dựa theo số điện thoại mà cô đưa gọi tới, điện thoại mới kêu một tiếng đã được bắt máy, giọng nói của một người đàn ông vang.

“Alo! Đồng Yên.”

Thiến Thiến sửng sốt một chút, cô còn chưa nói gì, đối phương làm sao lại trực tiếp gọi Đồng Yên. Nuốt một ngụm nước bọt rồi cô mới lên tiếng: “Lăng tổng, ngài khỏe chứ? Tôi là biên tập của tạp chí, Thiến Thiến, chúng tôi muốn viết một bài về ngài trên tạp chí của mình. Ngài xem được lúc nào rảnh, có thời gian sắp xếp cho chúng tôi một cuộc hẹn để phỏng vấn ngài được không?”

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây rồi nói: “Bảo Đồng Yên trực tiếp liên lạc với tôi.” Lăng Khiên nói xong, lập tức cúp máy.

Thiến Thiến sau khi nghe được câu nói trong điện thoại, bất đắc dĩ hướng Đồng Yên đưa điện thoại và nói: “Anh ta nói rằng cậu trực tiếp liên lạc với anh ta.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Yên nhăn nhăn, tay vò vò tờ giấy trên bàn, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng sau mười phút đồng hồ giãy giụa trong tư tưởng, cô quyết định cầm điện thoại của mình lên, nhấn vào số điện thoại của Lăng Khiến và ấn nút gọi đi. Lần này điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận máy.

“Đồng Yên.” Giọng nói Lăng Khiên vang lên lạnh lùng, không lằng nhằng vòng vo, gọi thẳng tên cô.

“Ừm. Chuyện kia…”

“Ai cho phép em cho người khác biết số điện thoại của anh?” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng vang lên, không nghe ra được cảm xúc gì.

Đồng Yên bị giọng nói lạnh như băng kia đâm vào tai, cả người run lên, quỷ khiến thần xui nói câu: “Thật xin lỗi.”

Lăng Khiên cũng không nghĩ tới cô lại biết điều nói xin lỗi, sửng sốt trong chốc lát, mới mở miệng nói, lúc này giọng nói đã hòa hoãn đi rất nhiều: “Gọi cho anh có chuyện gì không?”

“Chính là muốn hẹn anh phỏng vấn.”

“Được. Vậy khi nào thì em có thời gian rỗi?”

“Hả?” Đồng Yên ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên một chút mới lắp bắp trả lời anh: “Tôi… tôi lúc nào cũng rảnh”.

“Vậy thì chiều nay đi. Hai giờ chiều em tới gặp anh. Anh chờ em.”

Đồng Yên ngạc nhiên đến há hốc miệng, mãi mới nói được một từ: “Được.”

Thiến Thiến xoay ghế xoay đến bên cô, hạ thấp giọng hỏi: “Hai người các cậu lại bắt đầu liên lạc rồi sao?”

Đồng Yên nhìn cô, vẫn còn vẻ mặt ù ù cạc cạc, gật gật đầu: “Xem như là thế đi. Nhưng mà tớ với anh ta vẫn cảm giác không được quen lắm.”

Thiến Thiến cười xấu xa đẩy đẩy cô: “Ừ. Không quen đến mức đặc biệt vì cậu cho số điện thoại.”

Nhất định là như vậy. Lúc đó nhận được điện thoại của cô, anh ta đã khẳng định là Đồng Yên. Chỉ có thể nói rằng, cái số điện thoại kia anh ta chỉ nói cho một mình Đồng Yên biết.

Đồng Yên mặt đỏ bừng bừng. Cô nghĩ lại buổi sáng hôm đó anh đánh giá cô vừa thay bộ quần áo mới, vẻ mặt anh lúc đưa cho cô số điện thoại của mình ghi rõ rằng: “Nhìn đi. Anh nhìn vô cùng chính xác mà. 32B, rất phù hợp.” Đồng Yên có chút quẫn bách, trợn mắt nhìn Thiến Thiến một cái: “Tớ với anh ta làm gì có quan hệ gì. Thái độ người nhiều tiền của anh ta thực sự rất khó chịu.”

“Yên Yên. Anh ta có phải là thích cậu không?”

“Không thể nào! Hồi trước mình từng làm cho anh ta mất thể diện như vậy, anh ta phải là hận mình đến chết mới đúng.”

“Tại sao là không thể? Nói không chừng thời điểm bức hôn với cậu, anh ta đã thích cậu rồi, nhiều năm như vậy anh ta vẫn tình hữu độc chung (vẫn chưa yêu ai, vẫn một mình đơn thân độc mã). Mà lúc này cậu cũng đã rời khỏi Tiếu Diệc Trần rồi, cũng nên suy nghĩ về anh ta một chút đi.”

Đồng Yên thu thập giấy tờ văn kiện, khổ sở cười cười: “Tớ không còn có thể yêu một ai khác nữa, sẽ càng không yêu vị hôn phu đã bị mình vứt bỏ.”

Thiến Thiến há hốc miệng rồi không nói gì nữa.

Vào lúc một rưỡi chiều, Đồng Yên cầm lấy một túi văn kiện cùng với một bọc giấy nhỏ màu trắng đi vào tập đoàn Viễn Đông để chuẩn bị phỏng vấn Lăng Khiên, đi tới quầy tiếp tân nói tên mình.

“Chào cô. Tôi là Đồng Yên, giám đốc của tôi đã cùng Lăng tổng hẹn phỏng vấn vào chiều nay,” Đồng Yên cung kính mở miệng.

Ở quầy tiếp tân, người nhân viên nghe thấy tên của cô lập tức đứng lên: “Lăng tổng đang họp. Ngài ấy đã nói trước rằng cô cứ trực tiếp đi vào phòng làm việc của ngài chờ ngài là được. Thang máy ở bên kia, tầng của Lăng tổng là tầng ở trên cùng, ở đấy chỉ có một phòng làm việc thôi.”

Đồng Yên gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn.”

Phòng làm việc của Lăng Khiên rất lớn, rộng đến mức có cảm giác trống trải, bàn làm việc cùng tủ tài liệu kết cấu đơn giản được vây quanh bởi những bức tường bằng thủy tinh, một không gian khí phách khổng lồ mà lạnh lùng, đứng bên trong căn phòng thần kinh con người ta không tự chủ mà căng thẳng, cảm giác rất bức bách.

Đồng Yên nắm chặt túi nhỏ trong tay, trong lòng thấp thỏm bất an, cảm giác giống như học sinh tiểu học đang đợi thầy giáo phát sổ liên lạc, cô cũng không dám ngồi, biết điều một chút đứng ở cửa cách đó không xa.

Nghe thấy tiếng động phát ra phía sau, Đồng Yên thất kinh, có chút bối rối quay đầu lại, chống lại đôi mắt thâm thúy mà sắc bén phía sau, trán cô không tự chủ được toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

“Lăng… Lăng tổng. Anh khỏe không?” Đồng Yên thiếu chút nữa lỡ miệng gọi thẳng tên của anh. Cô có chút hối hận khi tiếp nhận phỏng vấn anh, cô cùng Lăng Khiên quan hệ quá đặc thù, đặc thù đến mức cô không biết phải xưng hô với anh như thế nào cho thích hợp.

Lăng Khiên ôm laptop đứng ở cửa nhìn cô một chút, sau đó vuốt vuốt mi tâm đi vào nói: “Tới đây ngồi đi.”

Đồng Yên thái độ biết điều đi tới ngồi xuống phía đối diện với anh.

Lăng Khiên để máy vi tính xuống bàn, cũng không có nhìn cô, nhanh chóng di chuyển chuột, đôi lông mày khẽ cau, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

“Chờ anh năm phút. Em muốn uống gì?” Anh cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, nhìn cô hỏi.

“Nước lọc.” Đồng yên cúi đầu đáp một tiếng, tránh nhìn vào ánh mắt anh.

Lăng Khiên nhếch nhếch khóe miệng, nói với thư kí: “Mang cho tôi một ly cafe, cùng một cốc nước lọc, lạnh.” Đồng Yên nghe được hai chữ cuối kinh ngạc chút. Anh ta làm sao biết mình thích uống nước lạnh? Sau đó khôi phục trạng thái, ngồi ở đó an an tĩnh tĩnh, cúi đầu lật nhìn bản thảo phỏng vấn mình mang đến.

Lăng Khiên nheo nheo mắt, nhìn thoáng qua khuôn mặt khả ái của cô, khẽ cười.

Chương 4: Săn thú cùng con mồi.

 Một khắc đồng hồ sau, Lăng Khiên đóng bút kí lại, hai tay đặt trên bàn, lại gọi cho thư kí mang thêm cho Đồng Yên một cốc nước lạnh rồi mới mở miệng. “Được rồi. Em muốn hỏi gì?”

Đồng yên gật đầu, đưa cho anh một trang giấy bên trong là những vấn đề cần anh trả lời.

Lăng Khiên nhận lấy tờ giấy, lướt qua một lượt, để sang bên cạnh, trên mặt ẩn chứa ý cười.

Đồng Yên ho nhẹ hai cái, ngồi thẳng người lên, mở máy ghi âm ra, mở cặp văn kiện, tận lực làm cho mình thoạt nhìn không nên quá hồi hộp.

“Lăng tổng, không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu thôi.”

“Được.”

“Theo tôi được biết Viễn Đông lúc trước lấy việc mua bán xuất nhập khẩu làm chủ nghiệp, bây giờ còn không?”

“Còn.”

“Như vậy nói cách khác nghề truyền thông của Viễn Đông là nghề phụ sao?” Giọng nói của Đồng Yên có chút run run.

Lăng Khiên cười nói: “Có thể nói như vậy.”

“Công ty liên tục chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, như vậy là do Hội đồng công ty quyết định hay là ý kiến của cá nhân ngài?”

Lăng Khiên trầm mặc nhìn cô vài giây đồng hồ: “Cá nhân tôi đề nghị, Hội Đồng công ty thông qua.”

“Ngài tại sao lại muốn mở rộng sang nghề truyền thông?”

“Nhất thời cao hứng.” Lăng Khiên trả lời không chút do dự.

Đồng Yên mặt nhăn mày cau, cầm lấy bút ghi lại câu trả lời của anh.

“Xin hỏi ngài đối với tình cảnh truyền thông trước kia có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến gì.”

Đồng Yên âm thầm liếc mắt nhìn các câu hỏi tiếp theo.

“Viễn Đông hai năm nay đã có thể cùng tranh đấu với ngành truyền thông Trần Dương, có thể coi như như lão Đại trong thành phố này, ngài có bí quyết thành công gì vậy?”

Lăng Khiên khiêu khiêu mi: “Tôi không cảm thấy ngành truyền thông của Trần Dương là lão Đại.”

Đồng Yên hé miệng trầm tư chốc lát: “Vậy bí quyết thành công của ngài là gì?” “Hùng hậu tư chất kim.” (1) Lăng Khiên trả lời vô cùng bình thản.

Đồng Yên ở phần trả lời dưới câu hỏi viết bốn chữ: “Tài đại khí thô.” (2)

“Lăng tổng, mấy câu hỏi sau là hỏi một chút về vấn đề riêng tư của ngài. Nếu như ngài không muốn trả lời, có thể giữ yên lặng không trả lời.”

Lăng Khiên gật đầu.

“Bây giờ trong giới thương nghiệp có tin là Viễn Đông đang nhắm thẳng vào Trần Dương. Đối với tin này ngài có cho là như vậy không?”

Lăng Khiên nhìn cô im lặng không nói gì.

Đồng Yên mấp máy môi, cúi đầu nhìn xuống rồi lại hỏi: “Ngài không hay chấp nhận phỏng vấn, có nguyên nhân gì sao?”

“Không có.”

Đồng Yên ngẩng đầu đáng thương nhìn anh.

Lăng Khiên đè ép khóe môi, một lần nữa lại mở miệng: “Không thích.”

“Có tin đồn là ngài có một người bạn gái còn đang học đại học. Có thật không vậy?”

Lăng Khiên uống một ngụm cafe, giữ vững sự trầm mặc.

Đồng Yên lau lau mồ hôi: “Vậy ngài có sống cùng cô ấy không?”

“Có.”

“Cô ấy là người như thế nào vậy? Hoặc không thì ngài cho biết tiêu chuẩn bạn gái của ngài là gì?”

Lăng Khiên giương mắt nhìn cô, khóe miệng loan loan, tiếp tục giữ vững trầm mặc.

Đồng Yên cầm một tờ khăn giấy lên lau mồ hôi, nhìn mấy vấn đề phía dưới trong tờ giấy mà lòng rối bời không thôi, có cảm giác lực bất tòng tâm cùng với thất bại. Những vấn đề này đều là Thiến Thiến chuẩn bị. Cô lúc đó nhìn thấy mấy cái câu hỏi về cuộc sống riêng tư đã kịch liệt phản đối. Cô đã cảm thấy rằng Lăng Khiên chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng Thiến Thiến nói là độc giả muốn xem, bây giờ thì tốt rồi, một câu cũng không hỏi được. Đây là nhiệm vụ đầu tiên trong công việc đầu tiên của cô, cô cũng không biết làm cái gì, nhưng như vậy không công mà lùi, cô vẫn có chút không cam tâm.

Cô nhìn bộ dạng nhàn nhã uống cafe của người đàn ông đối diện, quẩy người một cái cúi đầu mở miệng: “Lăng tổng, tôi mời anh đi uống trà nhé?”

Lăng Khiên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn hiện lên một nụ cười: “Được.”

Đồng Yên theo Lăng Khiên đi ra khỏi phòng làm việc, xuống dưới đại sảnh, thấy cô tiếp tân khiếp sợ đến mức miệng há hốc, cô len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, lại thấy anh ta mặt mày cong cong, tâm tình trông thật tốt mà.

Trong phòng cafe ưu nhã được trang trí bằng phong cách chủ đạo hai màu trắng đen, giản lược mà không đơn điệu, lại rất tao nhã.

Địa điểm mà Lăng Khiên chọn cách công ty anh không xa lắm, từ công ty anh đi bộ mất mười phút là tới nơi.

“Em uống chút gì không?” Lăng Khiên đem menu đẩy qua phía cô, thanh âm rất ôn nhu.

Đồng Yên vội vàng lấy tay ngăn lại, nói: “Tôi mời khách. Anh gọi đồ uống đi.”

Lăng Khiên cười, chuyển hướng người bán hàng: “Cho ly cafe đen.”

Đồng Yên nghe anh nói xong mới nhận lấy menu, nhìn một chút, ngửa đầu gọi: “Cho một cốc trà sữa Ri-ga nóng.”

Lăng Khiên thân thể nhích lại gần phía trước nói với cô: “Anh nghĩ em nên uống nước khoáng.”

Đồng Yên vếnh vếnh miệng lên nói: “Một chai nước khoáng ở đây bán những mười đồng, quá là đắt.”

Lăng Khiên sửng sốt một chút xong lại thấy buồn cười.

Đồng Yên cho một ít đường vào cốc trà sữa Ri-ga sau đó vô thức khuấy khuấy cốc, giương mắt nhìn phía đối diện. Lăng Khiên nhấp ngụm cafe nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như không quan tâm vì sao cô lại mời anh uống trà chiều.

“Lăng tổng, bình thường anh có hoạt động gì làm lúc nhàn rỗi không?” Đồng Yên nhớ trong bút ký của Thiến Thiến có viết như vậy, tìm được hứng thú yêu thích giống nhau sau đó từng bước xâm nhập.

Lăng Khiên chuyển ánh mắt sang phía cô, rất chân thành suy nghĩ rồi nói: “Tác xạ, săn thú.” Đồng Yên đổ mồ hôi lạnh. Người này cũng quá máu lạnh đi.

“Haha. Cũng là rất kích thích vận động.”

Lăng Khiên gật đầu, trong mắt thoáng hiện tinh quang.

“Anh thích những động vật nhu nhược, tay trói gà không chặt bị anh truy đuổi, rất khoái cảm, rất kích thích.” 

Đồng Yên trong lòng thầm mắng anh một câu cầm thú, uống thêm một ngụm trà sữa, cảm thấy mùi vị cũng thay đổi, cảm thấy trong đồ uống như có mùi máu tươi từ cổ xộc lên mũi, một lần nữa mới mở miệng: “Xem ra Lăng tổng là một người có tính chinh phục rất mạnh a.”

Lăng Khiên cười, gật đầu: “Con mồi đó chỉ cần bị anh nhắm trúng, căn bản là không còn đường sống.”

Đồng Yên đối với khí phách cùng cuồng vọng trong lời nói của anh vô cùng bất mãn, nhíu mày nói: “Cũng chưa có trường hợp đặc biệt nào sao?”

Lăng Khiên nhìn cô, ánh mắt u ám mà sắc bén, trên mặt có vẻ mờ mịt không rõ, sau một lúc lâu dời mở tròng mắt, thở dài một hơi: “Có một. Cô ấy trước mắt là người duy nhất đối với anh không khuất phục.”

Đồng Yên nhìn vẻ mặt anh trong nháy mắt trở nên tối tăm vô cùng, nuốt một nước bọt, không dám tùy tiện mở miệng nữa, chẳng qua là cảm thấy nên biết điều im lặng uống trà sữa.

Mười mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên nhìn đồng hồ rồi nói với cô: “Anh phải trở về rồi.”

Đồng Yên gật đầu với cảm giác vô cùng thất bại, gọi người bán hàng đến tính tiền, nhưng lại được biết rằng Lăng Khiên có cổ phần ở phòng cafe này nên được miễn phí.

Đồng Yên quýnh lên một chút, có chút lúng túng cầm lấy túi xách đứng lên: “Thật không tốt. Lần sau tôi sẽ mời anh uống trà.”

Lăng Khiên khẽ cười, thần sắc có chút mệt mỏi, đi ra khỏi quán cafe, quay lại nhìn cô, do dự một chút cúi đầu mở miệng: “Anh không có bạn gái.”

Đồng Yên thật sự sửng sốt, sau đó quay đầu đối với anh cười cười: “Vậy chuyện của anh với cô nữ sinh viên đại học kia chỉ là lời đồn đại thôi sao? Nhưng trên mạng lại có ảnh mỗi tuần anh đưa đón cô ấy nha.”

Lăng Khiên nhìn nàng nụ cười tinh khiết chỉ trong chốc lát, loan loan khóe miệng: “Những thứ đó sắp trở thành quá khứ rồi.”

Đồng Yên vẻ mặt không giải thích được nhìn anh.

Lăng Khiên không nói gì thêm, giúp cô gọi taxi, chờ xe đi khỏi xong mới hướng kí túc xá đi tới. Trên đường lấy di động ra gọi một cú điện thoại. Điện thoại được nhận đồng thời truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ.

“Khiên! Sao giờ này anh lại gọi điện cho em vậy?”

Lăng Khiên thùy mị chớp chớp mí mắt: “Buổi tối có phải học khóa nào không?”

“Có. Nhưng em có thể nghỉ.”

Lăng Khiên cười cười: “Một lát nữa anh tới trường đón em đi ăn cơm tối.”

“Có thật không? Vậy được.”

Lăng Khiên ánh mắt ảm đạm một chút, đáp một tiếng rồi ngắt máy, lại gọi một cú điện thoại khác.

“Alo. Lăng tổng.”

“Lưu luật sư, giúp tôi chuyển chủ sở hữu của biệt thự Đông Sơn sang tên Tử Yên Nhi.”

Một tuần sau, nộp bản sơ thảo phỏng vấn, bản thảo phỏng vấn của Tiếu Diệc Trần được thông qua, mà bản thảo phỏng vấn của Lăng Khiên hoàn toàn không hợp lý, bị Chu tổng biên quyết đoán yêu cầu viết lại một lần nữa.

Lần này tùy Thiến Thiến ra tay. Nhưng ngồi chờ đến trưa, cô ngay cả mặt Lăng Khiên cũng không nhìn thấy, cũng không phải là cô bị cự tuyệt phỏng vấn mà là Lăng Khiên thực sự rất bận rộn, ngồi ở lầu cao nhất tiếp khách, nhìn hai người đàn ông kia từ một giờ rưỡi chiều vào phòng họp, cho đến khi tan tầm cũng không có đi ra ngoài.

Gần bảy giờ, cô mới nhìn thấy Lăng Khiên với vẻ mặt mệt mỏi từ phòng họp đi ra, Thiến Thiến vọt tới trước nghênh đón.

“Lăng tổng, ngài khỏe chứ? Tôi là…”

“Thiến Thiến?” Lăng Khiên nói tên cô một cách chính xác.

Thiến Thiến âm thầm cao hứng: “Đúng vậy. Tôi với Yên nhi là bạn đồng học thời đại học, chúng tôi có quan hệ rất tốt.”  Cô rất thông minh bắt được đúng trọng điểm.

Lăng Khiên trên vẻ mặt hòa hoãn một chút nói: “Vào phòng rồi nói.”

Sau khi ngồi xuống, Lăng Khiên tự mình giúp hai người pha cafe, sau đó nhìn đồng hồ: “Cho cô nửa tiếng. Tám giờ tôi có bữa tiệc.”

Thiến Thiến gật đầu, sau đó lấy ra bản thảo phỏng vấn đã chuẩn bị xong từ trước đưa ra trước mặt anh.

Lăng Khiên uống một hớp cafe, khẽ nhíu mày, nhận lấy bản thảo, liếc mắt một cái sau đó cười nói: “Những thứ này lần trước Đồng Yên đã hỏi rồi.”

“Nhưng mà Lăng tổng ngài thật nhiều câu không có trả lời.” Thiến Thiến mỉm cười ngọt ngào.

“Cô ấy nói có thể giữ im lặng không trả lời.”

Thiến Thiến ở trong lòng thầm mắng một câu nha đầu ngốc, sau đó chuyển chủ đề nói: “Yên nhi bây giờ hình như là sống độc thân.”

Lăng Khiên ngả người dựa vào ghế hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn cô: “Cho nên?”

“Ngài có cơ hội.”

Lăng Khiên cười, không nói gì.

“Lăng tổng, chúng ta làm một cuộc giao dịch. Nếu như ngài phối hợp tốt giúp tôi hoàn thành tốt cuộc phỏng vấn lần này, tôi sẽ giúp ngài theo đuổi Yên nhi.”

Lăng Khiên trên khóe miệng giương một độ cong càng rõ hơn, trầm tư một chút rồi nói: “Được thôi.”

Thiến Thiến cười to, rất muốn hoan hô.

Lăng Khiên đứng lên: “Chiều mai cô tới tìm tôi. Tôi dành cho cô hai giờ đồng hồ.”

Thiến Thiến cười gật đầu, theo anh cùng nhau đi ra ngoài.

Trong thang máy, Lăng Khiên sắc mặt tái nhợt đứng ở sau lưng cô một chút, mày nhíu lại rất chặt.

“Lăng tổng, ngài không thoải mái sao? Sắc mặt ngài nhìn không tốt chút nào.”

Lăng Khiên mím môi cười cười: “Không sao. Cảm ơn.”

Thiến Thiến nhìn vẻ mặt đạm mạc liền không mở miệng hỏi nữa. Ra khỏi thang máy, Thiến Thiến đi về bãi đậu xe bên đường, Lăng Khiên lên một chiếc xe Worle màu đen lái xe đến bữa tiệc.

Trên xe, Lăng Khiên tựa lưng vào ghế ngồi, hít một hơi thật sâu, sau đó liền nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cái thành phố này toàn những ngôi nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát nhau, nơi này mỗi người đều giống như những đồ ăn nguội lạnh được đồng hóa giống nhau, người với người trừ lợi ích chính là tiền bạc, đem tình cảm nguyên thủy của chính mình vứt bỏ sạch sẽ, coi như là người cả ngày ngủ ở bên gối đến thời điểm quyết liệt, trừ tiền ra cũng không nhìn thấy tình cảm ngày xửa ngày xưa nữa, bao gồm những thứ không rành thế sự, nhìn như sinh viên đại học thanh thuần.

Lưu tại bên trong, chỗ sâu nhất trong trí nhớ anh là đôi mắt to linh động mà đơn thuần, trong suốt, sáng ngời. Đó mới là phương thức chung đụng cơ bản nhất giữa người với người, xuyên thấu qua ánh mắt nhìn tâm linh, cũng chỉ có ở đấy con mèo nhỏ biết điều mới có thể làm được.

Đồng Yên! Một thợ săn giỏi chắc chắn không để con mồi trên tay hắn bỏ chạy hai lần!
(1) Hùng hậu tư chất kim: tiền bạc, gia tài hùng hậu, giàu có, tiền bạc rủng rỉnh. Ý anh bí quyết ở đây là tiền bạc của anh rủng rỉnh, chắc chắn sẽ phát triển được công ty thành như bây giờ, nhiều tiền thì thuê được nhiều nhân viên giỏi giúp phát triển ngành nghề này, blap blap…  

(2)  Tài đại khí thôi: Chắc nghĩa cũng tương đương với câu trên, cũng nói về nhiều tiền bạc, của cải nhiều nên thành công. Nhưng chắc thái độ nó cũng khác.