Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi-chương 088+089+090
Chương 88: Ba mươi sáu giờ
Edit: Lady
Kỳ thật San San vẫn cảm thấy đứa nhỏ là vô tội, mặc kệ đứa nhỏ này là vì gì mà đến, nó được ai tạo ra, nhưng không có quyền được sinh tồn, thật sự rất đáng thương……
Nhưng lão gia tử kiên quyết như vậy, Lâm Tư Tư cũng không muốn sinh đứa nhỏ này, cô là người ngoài, cũng không thể nói thêm cái gì.
Cô không thể quyết định vận mệnh của con người khác, chỉ có thể quyết định vận mệnh của đứa con trong bụng mình.
Cho nên mặc kệ hiện tại trong lòng thừa nhận áp lực lớn bao nhiêu, cô như cũ kiên trì ăn cơm, kiên trì nghỉ ngơi, tuy rằng thật sự rất khó mà ngủ, đồ ăn cũng thật sự khó nuốt xuống.
Ban đêm, cô tỉnh lại, sờ hai má ẩm ướt, cô lại rơi nước mắt……
Cô không biết mình vì sao khóc, cũng không biết mình vì sao lại trằn trọc không ngủ được. Nhưng bây giờ là đêm khuya yên tĩnh, cô trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cô nhớ, nhớ quá, cô phải đến bệnh viện.
Bị này ý nghĩ này tra tấn trong đầu thật lâu, cô rốt cục mặc quần áo, đến bệnh viện.
Trên hành lang yên tĩnh, ánh sang lờ mờ làm cho cô sợ hãi, mùi thuốc khử trùng làm lòng cô từng đợt co rúm, nếu giây tiếp theo cô không nhìn thấy, cô sẽ thế nào?
Cô không dám nghĩ, cố gắng khống chế mình không nghĩ đến vấn đề này nữa, từng bước đến cửa phòng bệnh.
Nắm lấy vặn cửa, vừa muốn dùng sức kéo, bỗng nhiên cửa từ bên trong mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt cô, cười nói:” Là Tiết tiểu thư à, cô đến xem Luật thiếu gia sao?”
San San nhớ lại, người này chính là trợ lý của Luật Hạo Thiên.
” Vâng.” Cô nói, nhưng người trợ lý cũng không có ý cho vào.
” Tiết tiểu thư, Luật thiếu gia còn chưa tỉnh, chờ anh ấy tỉnh tôi sẽ báo lại cho cô.”
San San khẽ nhíu mày:” Tôi cũng đã đến đây, để tôi xem anh ấy một chút?”
Người trợ lý kia khuyên nhủ:” Tiết tiểu thư, cô xem cũng vô ích, không phải càng thương tâm sao?”
” Tôi muốn xem!”
San San bướng bỉnh, đẩy hắn ra rồi đi vào.
Luật Hạo Thiên vẫn im lặng nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt.
San San vốn rất tức giận, nhưng vừa thấy bộ dạng này của anh nằm ở nơi này, tâm vừa nhịn được lại mềm ra.
Lúc ở cùng Tư Tư cùng Trục Thủy, cô không dám đứng gần nhìn anh, cũng không dám đụng vào anh. Hôm nay lá gan nào lại đến, đưa tay cầm lấy tay anh.
” Tiết tiểu thư……” Người trợ lý kia như muốn ngăn cản cô, cô quay đầu lạnh lùng nói:” Tôi muốn nói với anh ấy mấy câu, anh có thể ra ngoài được không?”
” Này……” Trợ lý khó xử:” Tiết tiểu thư, tôi là người của Luật thiếu gia, tôi phải bảo vệ anh ấy.”
San San tức giận nói:” Tôi sẽ không làm thương tổn đến anh ấy!”
“…… Vậy được rồi.” Trợ lý do dự rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
San San nắm lấy tay hơi lạnh của anh, nhìn trợ thủ ki sau khi rời đi, cười khổ nói:” Hắn thật đúng là tận chức tận trách!”
Không đáp lại, nam nhân trên giường bệnh vẫn như trước vô thanh vô tức nằm.
Tay cô run nhè nhẹ, lại cười khổ nói:” Luật Hạo Thiên, anh sao lại khốn kiếp như vậy? Anh có biết em đã mang thai con của anh hay không? Đó là con của chúng ta……”
“…… Em đã từng nghĩ muốn bỏ nó, nhưng em làm không được, thật sự……. Anh đừng đắc ý, em sẽ không vì anh, em chỉ không muốn hủy đi một sinh mậng sắp chào đời, đứa nhỏ là vô tội. Cho dù em hận anh, lại chán ghét anh, em cũng sẽ sinh đứa nhỏ này ra. Anh cũng hiểu được đúng không? Giống như anh và em đều là cô nhi, đều là từng bị vứt bỏ, mà chúng ta coi trọng nhất, cũng là sinh mệnh.”
“…… Em từng ảo tưởng ngày nào đó sẽ gặp lại Đằng Hải, nhưng em biết vĩnh viễn sẽ không gặp được, bởi vì Đằng Hải đã biến thành một người khác. Có lẽ em muốn anh tỉnh lại, em không muốn mất anh lần nữa, cho dù anh đối với em như vậy, em vẫn là đứa ngốc đi yêu anh!”
San san bị câu nói cuối cùng của mình mà làm cho hoảng sợ, những lời này là từ trong đầu cô nói ra, cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên nói ra như vậy, giống như bị kích động mà quên mất mình.
Bỏ đi tâm linh bên ngoài, ở trong đó, là cùng anh yêu thương.
Cô vì mình thương tâm, vì mình ủy khuất, vì mình tức giận.
Rõ ràng biết đây là một người không nên yêu, nhưng cô lại cố tình không chịu thua kém yêu thượng anh, không có lý do gì yêu thượng anh.
Yêu một người, thật sự không cần lý do sao?
Vươn tay, chậm rãi vuốt ve hai gò má tái nhợt lạnh như băng của anh, long mi nồng đậm, mũi cao thẳng, môi bạc tình……
” Nếu anh thật sự không tỉnh, em nghĩ lòng của em, sẽ rất đau, không cách nào hình dung được nối đau này……”
Cúi đầu, cô nhẹ nhàng hôn lên môi của anh, cô không biết mình vì sao làm như vậy. Đây là cô lần đầu tiên chủ động hôn anh, trong cơ thể cô thiêu đốt điên cuồng chờ mong. Đã qua ba mươi sáu giờ, còn một nửa thời gian, cô sợ, sợ ba mươi sáu giờ sau cô sẽ không nhìn thấy anh được nữa, mà là một thi thể!
Cho nên cô lần đầu tiên phóng túng chính mình điên cuồng, làm cho môi mình ướt át, làm ấm đôi môi lạnh như băng của anh.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được tay cô đang cầm lấy tay anh đang nhẹ nhàng chuyển động, cô buông tay anh ra, bình tĩnh nhìn tay kia.
Ngón tay vừa chuyển động, mày cũng giống như nhíu lại.
Cô kích động, liền chạy lại cửa hô to:” Anh ấy tỉnh! Mau gọi bác sĩ đến, nhanh lên!”
Trợ lý cũng hết sức sửng sốt, vội chạy tìm bác sĩ, San san trở lại, một lần nữa cầm tay anh, không biết là ảo giác hay là gì, cô cảm giác độ ấm của tay anh ngày càng cao, còn có thân thể anh, giống như bất an run nhè nhẹ……
Lòng của cô đạp loạn thình thịch, nhẹ nhàng loạng choạng nắm lấy tay anh:” Anh tỉnh lại, tỉnh lại……”
Chương 89: Cầu hôn
Edit: Lady
Lòng của cô đập loạn thình thịch, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh kịch liệt run run!
Bác sĩ chạy vào, đẩy cô qua một bên:”Xin mời ra ngoài không ảnh hưởng đến điều trị của chúng tôi!”
San San tránh ở một bên, nhìn nhóm bác sĩ y tá, cầm trong tay các loại thiết bị ở trên người anh khoa tay múa chân.
Sau một lúc lâu họ lấy xuống các thiết bị kia, lắc đầu:” Luật tiên sinh cũng không khôi phục ý thức.”
” Vừa rồi tôi rõ ràng thấy tay anh ấy động đậy!” San San kích động nói:” Anyh ấy rõ rang là động đậy, các người làm bác sĩ thế nào!”
” Tiểu thư, mong cô bình tĩnh một chút, bệnh nhân cho dù không có ý thức, thân thể cũng có khả năng động đậy, đó là phản xạ thần kinh bình thường.”
” Không phải!” San San cố chấp kiên trì:” Mới vừa rồi tôi thấy ngực anh ấy run run, hô hấp cũng dồn dập, anh ấy rõ ràng có phản ứng……”
” Tiểu thư, chúng tôi là bác sĩ chuyên nghiệp, mong cô không hoài nghi công việc của chúng tôi, được không?”
San San chỉ phải trơ mắt nhìn bác sĩ rời đi, lo lắng nhìn Luật Hạo Thiên ngủ say.
” Vì sao anh chưa tỉnh lại? Em van xin anh ấy tỉnh lại đi…… Anh chưa tỉnh, em ngủ không yên, ăn cơm không ngon, em như thế nào cũng không sao cả, nhưng đứa nhỏ cũng không cần khổ như vậy……”
Cửa mở ra, trợ lý của Luật HạoThiên đi đến:” Tiết tiểu thư, cô trở về đi, nơi này có tôi là được, tôi cam đoan nếu anh ấy tỉnh lại, người tôi thong báo đầu tiên là cô.”
Nhìn người trợ lý thề son sắt cam đoan, San San rốt cục rời khỏi bệnh viện. Trợ lý đóng ký phòng bệnh, từ bên trong khóa chặt lại, thở nhẹ nhõm một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn Luật Hạo Thiên nằm trên giường vẫn không nhúc nhích……
Sáng sớm tỉnh lại, San San trở mình, lại thấy Giang Trục Thủy hai mắt trong suốt ôn nhu đang nhìn mình.
Cô hoảng sợ, kéo chặt chăn:” Anh…… Đến đây lúc nào?”
Anh bật cười:” Che cái gì, mặc áo dày như vậy ngủ, có cái gì để che nữa?”
Cô đỏ mặt nói:” Vậy anh cũng không thể tùy tùy tiện nhìn lén người ta ngủ……”
Cúi đầu, kỳ thật là vì không dám nhìn ánh mắt của anh.
” Anh không phải là bạn trai của em sao? Sợ cái gì!”
San San lại xấu hổ, cắn chặt răng nói:” Chúng ta…… Còn chưa có chính thức xác định quan hệ.”
Cô cảm có lỗi với Giang Trục Thủy, rõ ràng đã tiếp nhận theo đuổi của anh, lại nửa đêm chạy đến bệnh viện nhìn Luật Hạo Thiên, rõ ràng biết anh đối với mình tốt như vậy, nhưng mình lại cố tình không chịu thua kém trong lòng vụng trộm yêu người khác……
” Như thế nào? Em muốn đổi ý?” Anh hai mắt trong suốt mang theo ý cười, lại làm cho cô hoảng sợ:” Không phải……”
” Vậy là tốt rồi, mau mặc quần áo, chúng ta ra ngoài ăn một chút.”
San San thay xong quần áo đi xuống lầu, thấy lão gia tử ngồi ở trên sô pha, bộ dáng thở phì phì.
Cô kéo kéo áo của Giang Trục Thủy:” Làm sao vậy?”
Giang Trục Thủy lắc đầu:” Anh cũng không biết.”
Lão gia tử bỗng nhiên ném một tờ báo trước mặt bọn họ, San san cầm lên, không khỏi cả kinh. Chỉ thấy trên báo đầu đề rõ ràng chính là tin tức đại tiểu thư Lâm gia mang thai!
” Là ai tiết lộ chuyện Tư Tư mang thai!” Lão gia tử phẫn nộ vỗ bàn.
San san cùng Giang Trục Thủy nhìn nhau, Giang Trục Thủy vội hỏi:” Lão gia an tâm một chút chớ vội, nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta hiện tại quan trọng nhất là nghĩ biện pháp đem tin tức này che dấu đi.”
” Như thế nào che dấu? Đứa nhỏ cũng đã ở trọng bụng nó, che dấu được sao? Hiện tại khắp nơi đều có kí giả vây bắt hỏi ta, cha đứa nhỏ là ai, cậu nói mặt già này để vào đâu!”
San San cùng Giang Trục Thủy đều trầm mặc, không dám nhiều lời.
Một lát sau, lão gia tử nhìn Giang Trục Thủy:” Trục Thủy, có thể giúp ta một việc được không?”
Giang Trục Thủy sửng sốt:” Lão gia cứ nói.”
” Ai, ta biết đây là làm khó dễ cho cậu, nhưng ta thật sự không được biện pháp khác, ta không thể làm cho những người đó xem Lâm gia làm trò cười……”
Giang Trục Thủy tựa hồ hiểu được điều gì, sắc mặt ảm đạm nói:” Lão gia muốn để tôi cưới Tư Tư?”
” Cậu không đồng ý?” Lão gia tử nhìn anh, ánh mắt bi thương, thoáng cái giống như già đi rất nhiều.
Anh khẽ cắn môi:” Những chuyện khác đều được, nhưng chuyện này không được.”
” Az, ta biết như vậy là ủy khuất cho cậu và Tiết tiểu thư, ta chỉ muốn cậu làm con rể của ta một năm, cậu và nó trên danh nghĩa kết hôn, nói thẳng ra cậu cùng ai ở một chỗ ta cũng không quan tâm, chỉ cần một năm sau mọi chuyện qua đi, cậu vẫn có thể ly hôn, đều tùy cậu! Chẳng lẽ như vậy, cũng không được sao?”
San San không khỏi kinh ngạc, lão gia tử luôn luôn cường thế, hôm nay nói chuyện tư thế bỗng nhiên hạ thấp, thậm chí là mang theo ngữ khí cầu xin.
Một lão nhân tóc bạc như vậy, lại hèn nhát đi thỉnh cầu như thế, vô luận ai cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng Giang Trục Thủy lại cắn chặt răng, không nói một lời.
Lão gia tử chuyển hướng Tiết San San:” Tiết tiểu thư, ta biết làm như vậy đối với cô rất không công bằng, ta biết cô là một cô gái tốt bụng……”
“Chú Lâm!” Giang Trục Thủy bỗng nhiên nói, lần này không gọi ông ấy là lão gia,” San San là người tốt bụng, nhưng chú cũng không thể lợi dụng sự tốt bụng của cô ấy!”
Anh nói xong kéo San San bước ra ngoài, đi đến cửa lớn Lâm gia, mới buông cô ra, xoay người nhìn cô, ánh mắt phức tạp:” San San, em nói cho anh biết, nếu ông ấy mở miệng cầu em, em có đáp ứng ông ấy hay không?”
San San giật mình, thành thật nói:” Em không biết, đây là chuyện của anh, là anh kết hôn, không phải em kết hôn, em không có quyền quyết định hôn nhân của anh.”
Anh yên lặng nhìn cô, nhìn không chuyển mắt:” Nếu anh nói, anh đem hôn nhân của anh giao cho em?”
San San trừng lớn hai mắt:” Anh…… Có ý gì……”
Anh thành thật nói:” Nếu em nói anh cưới cô ấy, anh sẽ cưới! Nhưng, chỉ cần em lắc đầu, cho dù anh chết, cũng sẽ không cưới!”
Chương 90: Mất trí nhớ?
Edit: Lady
” Nếu em nói anh cưới cô ấy, anh sẽ cưới!”
Giang Trục Thủy thành thật nói.
San San kinh ngạc nhìn anh một lúc lâu, cắn răng nói:” Vì sao là em? Vì sao muốn em thay anh quyết định?”
Anh trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói:” Tối hôm qua em đến bệnh viện đi?”
Cô lập tức ngây dại, anh tiếp tục nói :” Ngày hôm qua nữa đêm anh nhớ em, liền lái xe đến Lâm gia, lại thấy em từ Lâm gia đi ra, em đến bệnh viện?”
Anh tuy hỏi cô, nhưng ngữ khí lại tràn ngập tuyệt vọng bi thương.
Cô gật đầu:” Vâng, em đến bệnh viện, em đến xem……”
Anh bỗng nhiên che miệng cô lại:” Anh đã biết, em đừng nói.”
Cô đẩy tay anh ra, mắt kìm nén nước mắt:” Em muốn nói! Em chính là đi xem anh ấy! Em thích anh ấy, chẳng sợ anh ấy là ác ma bại hoại, em thừa nhận em không quên được anh ấy! Em biết làm vậy là có lỗi với anh, anh đánh em mắng em cũng được, chính là đừng đối tốt với em như vậy, em không đáng!”
Anh như cũ không chuyển mắt nhìn cô, sau một lúc lâu không nói gì, lại bỗng nhiên nở nụ cười.
” Anh sớm biết em thích anh ta, anh cũng biết em không thích anh. Có đôi khi yêu hay không yêu từ ánh mắt người đó có thể nhìn ra được. Đối với em vẫn không chịu hết hy vọng, biết rõ em không thể quên được anh ta, lại luôn tồn tại một tia hy vọng. Là anh rất tự tin, tự mình đa tình ……”
San San môi run run, cô muốn nói không phải như thế, anh rất tốt, chỉ là em không có phúc khí kia. Nhưng nói đến miệng lại nói không ra lời.
” Xin lỗi.”
” Em không có tình cảm với anh, cũng sẽ không đối với bất luận ai.”
” Em không xứng với anh, em là người hèn nhát……
” Em không được xem mình như vậy.”
Chuyện cho tới bây giờ, ánh mắt của anh còn có thể ôn nhu như thế .
” Anh…… Muốn kết hôn với Lâm Tư Tư sao?”
” Anh còn lựa chọn nào khác sao?”
“……”
” Nếu đổi lại là em, em sẽ làm như thế nào?”
” Em không biết……”
” Anh muốn trở về, anh nghĩ, anh cầm yên lặng suy nghĩ một chút.”
Nhìn bóng dáng cô đơn rời đi, cô bất lực ngồi dưới đất.
Trục Thủy, xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không muốn lừa dối anh……
———————————————————————-
Rạng sáng, San San đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên di động run một trận mãnh liệt, cô tiếp điện thoại, nghe thấy thanh âm của trợ lý kia:” Tiết tiểu thư, Luật tiên sinh đã tỉnh.”
Di động liền rơi trên mặt đất, cô không kịp nhặt lên, liền thay quần áo lao ra ngoài.
” San San, làm sao vậy?” Lâm Tư Tư cũng tỉnh, thấy cô vội vàng ra ngoài, giữ chặt cô hỏi.
” Là Luật Hạo Thiên tỉnh……” San San vừa dứt lời, Lâm Tư Tư liền chạy về phòng thay quần áo.
San San lắc đầu, có lẽ là cô lắm mồm……
Đi vào trong bệnh viện, trợ lý Luật Hạo Thiên – Dương Đình đã sớm đúng ở cửa chờ đợi, thấy các cô đến, mặt mày hồng hào nói:” Tư Tư tiểu thư, Tiết tiểu thư……”
Hai nữ nhân đều xem hắn như không có gì, trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Luật Hạo Thiên đang ngồi ở đầu giường đọc sách!
Lâm Tư Tư chạy đến ôm cổ anh, nước mắt nước mũi một phen rơi ra:” Hạo Thiên, anh Hạo Thiên, anh rốt cuộc cũng tỉnh……”
San San tựa vào cửa, nhìn người đàn ông kia, anh khuôn mặt tuấn mĩ, im lặng, ôn hòa…… Thấy những thứ này, cô đã thỏa mãn, cô cười cười, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia dùng loại ngữ khí mạc danh kỳ diệu nói:” Cô là ai?”
Cô quay đầu lại, đồng thời thấy trên mặt Luật Hạo Thiên biểu tình mờ mịt , còn Lâm Tư Tư biểu tình kinh ngạc.
” Cô là ai?” Anh lại hỏi.
” Anh Hạo Thiên……” Lâm Tư Tư vẻ mặt kinh ngạc:” Em là Tư Tư, anh Hạo Thiên, anh không nhận ra em sao? Em là Tư Tư?”
Luật Hạo Thiên nhìn cô:”Xin lỗi, tôi không biết cô.”
San San cũng không khỏi ngây dại, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ anh…… Mất trí nhớ?
Lúc này lão gia tử đi đến:” Nghe nói Hạo Thiên đã tỉnh?…… Tư Tư như thế nào ở đây? Con tro0wr về cho ta!”
” Con không về!”
” Làm càn!” Lão gia tử tức giận nói, phân phó hai thủ hạ phía sau :” Đem đại tiểu thư về!”
” Con không về! Con không về…… Con muốn chờ anh Hạo Thiên nhớ lại con……”
Lão gia tử sửng sốt:” Hạo Thiên nó làm sao vậy?”
Dương Đình cúi đầu nói:” Luật thiếu gia mất trí nhớ.”
” Tại sao có thể như vậy? “
” Bác sĩ nói đã tỉnh lại .”
Lão gia tử cau mày đi đến trước giường, nhìn Luật Hạo Thiên nói:” Con nhớ ta là ai không?”
Anh nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:” Không biết.”
” Vậy con có nhớ mình là ai không?”
” Tôi…… Tôi là Đằng Hải.”
San San cả người chấn động, kích động nhìn anh. Anh còn nhớ rõ mình là Đằng Hải, anh còn nhớ rõ……
Lão gia tử lắc đầu, cùng trợ lý nói:” Chiếu cố nó thật tốt, trước tiên quan sát vài ngày rồi nói sau.”
Tất cả mọi người đi ra ngoài, San san lúc này mới chậm rãi đi đến trước giường, không nói một tiếng nhìn anh.
” Đằng Hải.” Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô.
Cô cảm giác được ngực của mình đang run mãnh liệt, chậm rãi, cô hỏi:” Anh còn nhớ em là ai không?”