Phúc hắc tổng tài, đừng ăn tôi-chương 123+124+125

Chương 123: Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Luật Hạo Thiên

Edit: Lady

 

Mình không có nhiều thời gian, edit gấp rút nên có gì sơ sót mn thông cảm nhé.

” Tôi đều có thể không so đo thân thế của cậu, vì sao cậu sẽ không thể để cho hai mẹ con họ gặp lại?”

” Ông uy hiếp tôi?” Luật Hạo Thiên hai mắt hàn quang lóe ra.

” Tôi không phải uy hiếp cậu,” Tiết Đài Ân lắc đầu nói:” Tôi đây đang nói đạo lý với cậu, người khác khoan dung cậu, cậu cũng phải khoan dung họ!”

” Tôi không cần khoan dung của ông!” Luật Hạo Thiên mặt âm trầm:” Ông cứ việc nói với cô ấy, tôi đây không sao cả!”

Ba người đang ở ngoài phòng giằng co, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói suy yếu của San San:” Đằng Hải, để cho bà ấy vào đi! Em nghĩ…… muốn gặp bà ấy một lần……”

Luật Hạo Thiên sửng sốt, thân mình khẽ nghiêng, Tiết Đài Ân đẩy mẹ San San vào.

Anh ngẩn ra tại chỗ trong chốc lát, không biết qua bao lâu, Tiết Đài Ân đi ra, vỗ vỗ bả vai anh:” Cậu yên tâm đi, Tương phu nhân cũng không biết cậu là con của Mạc Trình Phong.”

Luật Hạo Thiên thoát khỏi tay ông:” Không cần ông giả hảo tâm.”

Tiết Đài Ân thở dài, không thèm nhắc lại.

Trong phòng bệnh, San San giãy dụa muốn ngồi dậy. Tương Tố Tâm vội vàng đỡ lấy cô:” San nhi, không cần…… Con nằm yên nói cũng được.”

San San nhìn bà đỡ tay mình tay, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống giường bệnh.

” Đừng khóc, đừng khóc con gái!” Bà đưa tay lau nước mắt cho cô:” Con là người mang thai, không thể cứ động cái là khóc, đối với đứa nhỏ cũng không tốt.”

San San run rẩy giơ tay lên, tay hai người hcajm vào nhau.

Đây là tay của mẹ sao, mềm mại, có chút thô ráp. Đây là tay của mẹ cô, mới trước đây cô thường xuyên nằm mơ thấy tay mẹ cô, ở nhẹ nhàng vỗ về cô……

Nhịn không được nước mắt lại bừng lên, Tố Tâm giúp đỡ cô lau nước mắt, đau lòng nói:” Con gái, đừng khóc, con khóc mẹ rát dâu lòng.”

“…… Bà thật là mẹ tôi?”

” Ta sao có thể lừa con.” Tố Tâm lau nước mắt nói:” Con gái, mẹ không có nhiều thời gian để sống, nói không chừng hôm nay cùng con gặp lại, ngày mai sẽ rời thế giới này mà đi. Ta chỉ là muốn nhìn con, nói cho con, mẹ cũng không phải nhẫn tâm vứt bỏ con, không có người nào không muốn đứa con của mình!”

Nước mắt San San rơi như suối tràn, tay run rẩy đưa lên, ôm lấy bà.

” Mẹ……”

Cô kêu lên, bà cả người chấn động, kích động nói:” San nhi, con rốt cũng nhận mẹ……”

……

Tố Tâm thở dài, nhớ lại năm đó:” Năm đó lúc ta mang thai con, chợt nghe tin cha con chết, ta thiếu chút nữa cũng không muốn sống, nhưng nghĩ đến trong bụng có đứa nhỏ, ta chỉ có thể chịu nhục sống tạm bợ. Khi ta sắp sanh, một người đàn ông đến đưa mẹ đến bệnh viện, sau đó hắn chiếu cố me con ta, hắn nói cho ta biết hắn tên là Mạc Trình Phong, ta nghĩ hắn là người tốt, nhưng không nghĩ tới, hắn tiếp cận ta là vì cướp đoạt bức di chúc cuat ta! Hắn là tên lừa gạt, là Nghiêm Tu Nhân thuê hắn!”

San San kinh ngạc nghe, chậm rãi cầm tay bà:” Mẹ, đừng tức giận.”

” Ta không tức giận, ta chỉ là đau lòng, đều do ta lúc ấy rất đơn thuần, bị người khác lừa gạt còn không biết, nếu không phải lúc hắn cùng Nghiêm Tu Nhân nói chuyện bị ta nghe thấy, chỉ sợ hai chúng ta cũng đều không sống nổi!”

” Sau đó ta thấy tình huống không ổn, liền ôm con muốn chạy trốn, trên đường bị hắn chặn lại, tranh chấp, ta rớt xuống vách núi. Không nghĩ tới ta không chết, chỉ bị gãy chân, bị người dan ở dưới núi cấp cứu, chờ ta tỉnh lại, sai người trở lại tìm con vài lần cũng không tìm được, con giống như biến mất khỏi thế gian này……”

Bên ngoài phòng bệnh, Tiết Đài Ân thở dài:” Kỳ thật cha cậu cũng không giống như cậu nghĩ như vậy, năm đó ông ấy lỡ tay đẩy Tố Tâm xuống núi, Nghiêm Tu Nhân liền giao San San chưa đầy một tuổi lấy san cho ông ấy, nhưng ông ấy không làm như vậy, mà đem đứa nhỏ ấy đến một cô nhi viện rất xa, sau đó ông ấy trăn trở tìm được tôi, nói cho tôi biết con gái của Nghiêm lão gia ở cô nhi viện, tôi liền đi tìm, đáng tiếc khi đó San San đã được chuyển tới cô nhi viện khác.”

Ông vỗ nhẹ nhẹ vai Luật Hạo Thiên:” Năm đó ông ấy mang theo cậu bảy tuổi, lúc đứng trước nhà của tôi, thật sự rất nghèo túng, ông ấy nói cho tôi biết mình không muốn làm chuyện này nữa, nhưng một khi đã lâm vào vòng luẩn quẩn hắc ám kia, sẽ không có biện pháp rời khỏi, sau lại tôi nghe nói ông ấy bị một đại ca giết chết, lúc ấy cậu chắc hẳn là chỉ có chín tuổi? Az…… Có lẽ ở trong mắt cậu ông ấy không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người tốt, đối với cậu quả thật chỉ nhìn thấy một mặt thiện lương của ông ấy.”

Luật Hạo Thiên thân thể run rẩy, muốn đưa tay lấy thuốc, như thế nào cũng không lấy được đầu thuốc lá kia. Cuối cùng anh giận dữ ném hộp thuốc lá xuống đất, hung hăng đạp lấy.

” Luật Hạo Thiên, tôi cảm thấy cậu cùng cha cậu rất giống nhau, trong lòng cậu, cũng có một mặt thiện lương. Tôi hy vọng cậu không nêm giống cha mình, cậu có thể làm người tốt!”

” Đủ rồi!” Luật Hạo Thiên chỉ vào ông mắng to:” Ông biết cái gì? Ông cái gì cũng không biết!”

Anh lui vài bước, trong mắt chứa đầy nước mắt, lại cắn răng không cho nước mắt kia chảy ra.

Lảo đảo vài bước, chạy ra khỏi bệnh viện.

———————————————–

Gió, ở bên tai anh gào thét, anh hít một ngụm, chạy nhanh về phía trước, không biết đích……

Cuộc đời anh ghét nhất một câu,” Cậu có thể làm người tốt, không nên giống cha mình!” Những lời này giống như ma rủa, quấn lấy anh hơn hai mươi năm.

Mười mấy năm trước, anh bởi vì một câu này, nhảy xuống nước lạnh như băng  cứu người, nhưng khi anh cứu đứa nhỏ kia, chẳng những không nhận được cảm tạ, ngược lại còn bị vu oan thành anh là người đẩy đứa nhỏ. Cũng bởi vì anh có người cha như vậy, cho nên chuyện xấu này, đương nhiên đều đổ lên đầu anh!

Anh bất mãn với vận mệnh, đơn giản làm một người lạnh lùng, anh chuyển tới rất nhiều  cô nhi viện, bởi vì anh rất đơn độc, rất lãnh khốc, rất táo bạo, chịu không nổi người khác khi dễ, vì một chút việc nhỏ có thể đi cùng đứa nhỏ khác liều mạng!

Cho đến khi anh vào cô nhi viện kia, vốn tưởng rằng cơn ác mộng vẫn sẽ lặp lại. Nhưng mà anh gặp được cô, một người con gái bị vứt bỏ, nhưng lại kiên cường mỉm cười.

Cô làm cho anh có dũng khí sống sót, cũng là cô làm cho anh nhìn thấy sinh mệnh sắc thái loang lổ. Anh vẫn lạnh khốc như vậy, nhưng anh thử thay đổi, thử để mình được người khác  tiếp nhận. Anh lại nghĩ tới câu nói kia, làm người tốt, không nên giống cha mình!

Nhưng mà anh lại thất bại, anh ở trong biển lửa đối mặt, anh thề phải trả thù tất cả!

Anh là một đứa trẻ hư hỏng, khi trưởng thành, anh là nam nhân phá hủy tất cả, cái này giống như ma chú, chắc chắn buộc chặt cả đời anh, vĩnh viễn không thể thoát!

Như vậy, lại có gì không tốt? Quá khứ anh anh dùng hết sức lực đi cứu một nguwoif không liên quan, nhưng kết quả thế nào, anh nhận được cái gì?

Mà hiện tại, anh dùng trăm phương ngàn kế ám toán người khác, hãm hại người khác, ở phía sau màn thao túng hết thảy, nhưng lại chiếm được hâm mộ cùng tôn kính của mọi người.

Điều này công bằng sao?

Cho nên không làm người tốt thì phải làm thế nào đây? Nhân bất vi kỷ, anh  Luật Hạo Thiên, cái gì cũng làm được, nhưng anh tuyệt đối không làm người tốt!

Anh cầm lấy điện thoại:” Dương Đình, lập tức hủy bỏ liên hệ với công ty của Nghiêm gia! Nghiêm lão tặc đã không còn dùng được, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, lập tức hành động, thừa dịp hiện tại Lâm gia còn đang hỗn loạn!”

Anh muốn tốc chiến tốc thắng, anh chờ không được, anh muốn hưởng thụ quyền lợi cao cao tại thượng vô thượng, anh muốn chứng minh cho thế giới, một đứa nhỏ như anh, xuất thân như vậy, cũng có thể đứng ở nơi cao nhất! Anh chịu nhục nhiều năm như vậy, rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời!

Tất cả mọi chuyện, chỉ vì một câu nói này của anh mà thay đổi, hết thảy đều bắt đầu nhanh chóng biến hóa vi diệu (*).

(*) Tinh vi khéo léo.

Vụ án Nghiêm Tu Nhân giết anh trai chưa thành lập, nhưng một nửa gia nghiệp đều giao cho Tiết San San, đơn độc một mình, đủ để cho hắn sụp đổ. Hộ sự của con gái cùng Lâm gia chưa xong, xã hội các giới chỉ trích, lại làm cho hắn họa vô đơn chí (*), không bao lâu liền nằm viện.

(*) Ví nói khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.

Lâm Tường từ lúc đào hôn, cũng không xuất hiện, có người nói Lâm đại thiếu gia này bị bắt cóc, Lâm Bạc buồn bực không vui, liền đem công việc của công ty đều giao cho Giang Trục Thủy cùng Luật Hạo Thiên.

Vừa lúc đó, Luật Hạo Thiên nhanh chóng, từng bước xâm chiếm sản nghiệp Lâm gia. Từng bước khống chế cổ phần công ty Lâm thị vận tác (vận hành và thao tác) ……

Tố Tâm con gái San San sớm chiều ở chung với nhau hơn mười ngày, liền cáo biệt. Ngày chia tay, San San khóc đến trời đất mù mịt. Cô không thể chấp nhận được, vừa mới gặp lại mẹ, còn chưa hưởng thụ hết tình thân, liền muốn rời khỏi.

Lúc gần đi, bà nắm tay cô, đặt vào trong tay Luật Hạo Thiên:” Con rể, ta không biết con là người như thế nào, nhưng ta biết, con thật lòng yêu San San, đừng làm cho con bé đau lòng, được không? Ta không xứng với vài trò người mẹ, nhưng trước khi lâm chung ta muốn van xin cậu một điều, nhất định phải làm cho con bé hạnh phúc!”

 

Chương 124: Anh không cần chúng tôi

Edit: Lady

 

Bà yên tâm đi, tôi sẽ không làm thương tổn cô ấy, trừ phi tôi chết!

Đây là lời hứa hẹn của Luật Hạo Thiên với mẹ San San.

Người phụ nữ chịu khổ nạn, cả đời phiêu bạc này, rốt cục cũng mỉm cười nhắm hai mắt lại.

San San ngất xỉu trong lòng Luật Hạo Thiên, sau khi tỉnh lại, cô khóc nói:” Đằng Hải, em cuối cùng cũng cô đơn.”

” Ai nói!” Anh gắt gao ôm cô:” Em còn có anh, có cha em, còn có đứa nhỏ của chúng ta.”

” Vì sao, vừa mới nhận được, lại mất đi?”

“…… Đó là bởi vì, Thượng Đế đòi hỏi những thứ đáng quý.”

” Ẹm đã rất quý trọng.”

” Trên đời này không có bữa tiệc nào không tan, San San, em nhất định phải kiên cường.”

“…… Đúng vậy, em hiểu, nếu để cho em lựa chọn, so với chưa bao giờ từng có được, em cũng tình nguyện muốn một đoạn tốt đẹp của phù dung sớm nở tối tàn. Đằng Hải, em còn có anh.”

……

Thời gian trôi qua thật nhanh, Lâm Tường vẫn như trước không có tin tức.

Bên cạnh đó một công ty quốc tế lớn ở đại lục cũng đang lặng lẽ vùng dậy.

Lão gia tử vỗ án giận dữ:” Đây là công ty nào! Ta sao lại không biết!”

Giang Trục Thủy nhíu mày nói:” Công ty này là ở nước ngoài đăng kí, chúng tôi ở trong nước không tra được tư liệu của hắn!”

” Vậy thì ra ngoại quốc!” Lão gia tử tức giận nói.

” Nước ngoài…… Cũng không tra được.” Giang Trục Thủy lau mồ hôi, anh cũng không muốn nói những lời vô ích này, không có biện pháp……

Lão gia tử trầm giọng không nói:” Thật kì lạ, nhất định không đơn giản.”

” Ừ,  nhưng thế nào bất quá chỉ là một công ty vừa mới thành lập, căn bản không thể chống lại chúng ta.”

” Cậu sai lầm rồi, vài năm nay ta vẫn cảm thấy, ở trong bón tối có một đôi mắt luôn quan sát chúng ta, mà Lâm thị mấy năm qua, không có tổn thất nặng nề, nhưng tổn thất nhỏ cũng không ngừng, mặc dù không cần động gân cốt,  nhưng cũng bị tổn thất một chút nguyên khí ……”

Lão gia tử mày càng ngày càng gấp:” Em trai cậu vẫn chưa tìm ra sao?”

“…… Chưa.”

” Không phải ta đa nghi, như em trai cậu…… Có khả năng liên quan đến vụ này.”

“…… Lão gia, chuyện tới nay tôi cũng không muốn nói gì, nếu ngài tin tôi, tôi sẽ vì ngài mà bán mạng, còn ngài không tin tôi, toi sẽ rời khỏi Lâm thị!”

Lão gia tử nhìn anh, khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh kia, ngay lập tức trong đầu ông liền rối loạn.

Cuối cùng mặt của ông có chút ôn hòa:” Trong lòng ta đều có chừng mực, cậu an tâm làm chuyện của mình đi!”

Giang Trục Thủy ra ngoài, nhìn bầu trời đen kịt, thở dài.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão, anh chỉ biết Lâm gia là sẽ không tránh không khỏi, nhưng vẫn cố nhảy vào, rốt cuộc là vì cái gì?

————————————————-

Nghiêm Thanh Du ở trong bệnh viện chăm sóc cha.

Nghiêm Tu Nhân hiện tại nghiễm nhiên đã không còn bộ dáng cao ngạo như ngày thường, càng không ngừng thở dài thở ngắn.

Thật là không nghĩ tới, chính mình thông minh nhất thời lại hồ đồ, sai ở chỗ lúc trước đã tin Mach Trình Phong! Không nghĩ tới hắn làm việc không lưu loát như vậy, lớn nhỏ tất cả đều để lại!

Chẳng lẽ hắn cứ chịu như vậy? Bị một nguwoif phụ nữ cướp mất tiền đồ?

Không được!

” Con gái, con gọi điện thoại cho Luật Hạo Thiên, nói ta có việc tìm cậu ta.”

Nghiêm Thanh Du sửng sốt một chút:” Con không gọi.”

Nghiêm Tu Nhân tức giận nói:” Nha đầu kia! Con không phải thấy ta ngã bệnh, nên mới không sợ ta?”

Một trận trầm mặc, Thanh Du cúi đầu:” Cha, cha không phải ép con chết sao? Con nói con không muốn gặp anh ta!”

” Con……” Nghiêm Tu Nhân tức giận đến bị ho khan, chợt nghe một người nói:” Nghiêm Tu Nhân, ông thật sự là vô tình, ngay cả con gái mình cũng nhẫn tâm như vậy!”

Vừa nhấc đầu, chỉ thấy Luật Hạo Thiên một thân tây trang màu đen đứng ở cửa, đôi môi tà mị mà lãnh khốc cười.

Thanh Du thấy anh, sắc mặt buồn bã, cúi đầu rồi đi ra ngoài, vẫn không nhìn anh lấy một lần.

Luật Hạo Thiên sửng sốt một chút, tay đóng cửa lại, sau đó lập tức đi đến trước mặt Nghiêm Tu Nhân.

” Ông tìm tôi có chuyện gì?”

” Biết rõ còn cố hỏi? Cậu cũng đã tự tới cửa.”

” Ha ha.” Luật Hạo Thiên cười cười:” Vậy thì chúng ta nói chuyện rõ ràng, các công ty lớn nhỏ trong tay ông, đều bị tôi thu mua, còn lại, lưu cho ông dưỡng lão, hơn nữa ông cũng còn một nửa gia sản của Nghiêm gia, nửa đời sau cũng an ổn mà sống!”

Nghiêm Tu Nhân sắc mặt trầm xuống:” Cậu có ý gì?”

” Xuy!” Luật Hạo Thiên cười lạnh một tiếng:” Chẳng lẽ bộ dạng nghèo túng này của ông, còn muốn nói chuyện hợp tác với tôi?”

” Mày…… Đúng là tên tiểu nhân, qua sông rút cầu…… Mày không sợ tao di nói với Lâm Bạc chuyện mấy năm nay mày gây ra sao?”

” Ha ha……” Luật Hạo Thiên cười, vươn tay, đặt lên ống dưỡng khí của hắn.” Nghiêm tiên sinh, lúc trước, ông chính là như vậy…… Nhổ ống dưỡng khí của anh trai mình?”

Nghiêm Tu Nhân vẻ mặt trắng bệch:” Mày…… Mày muốn làm gì?”

Anh cười lạnh:” Đừng sợ, tôi chỉ là muốn cho ông hiểu được một chút, ông hiện tại đã bị đánh bại, ông không có tư cách đấu với tôi! Tôi muốn chính ông,  có một ngàn phương pháp, ông nghĩ thử xem?”

Nghiêm Tu Nhân mặt tái đi:” Mày…… Mày……”

Luật Hạo Thiên nắm chặt cằm của hắn, không cho hắn nói tiếp.

” Tôi khuyên ông nên thành thật một chút, còn có cơ hội an hưởng tuổi già, nếu không…… Ông giết hai người than của San San, tôi thay cô ấy báo thù, cũng không quá đáng!”

Anh hung hăng nói mấy đó, sau đó đứng thẳng dậy, phủi áo,” Những lời cần nói tôi cũng đã nói hết, ông muốn làm như thế nào, là phụ thuộc vào ông!”

Nói xong xoay người nghênh ngang mà đi.

Lúc đẩy cửa ra ngoài, thấy Nghiêm Thanh Du ở một góc trên ghế dài . Anh không để ý tới. Nhưng khi đi ngang qua cô, cô bỗng nhiên đứng lên.

” Luật Hạo Thiên.” Cô kêu tên của anh, khóe miệng giơ lên một tia cười khổ:” Anh không còn cần hai cha con tôi, phải không?”

Luật Hạo Thiên ngẩn ra, không nói gì.

” Hạo Thiên, tôi nói rồi, tôi nguyện ý làm cho anh một chuyện, thậm chí đi tìm chết. Nhưng…… Anh không cần. Là tôi sai rồi sao? Có lẽ tôi chưa bao giờ yêu anh. Tôi rốt cục hiểu được tình yêu là không thể cưỡng cầu, tôi chỉ muốn một chút, nhưng cho dù tôi làm những chuyện gì, theo đuổi người mình thích…… Tôi rốt cục cũng nghĩ thông suốt, anh cho tới bây giờ đều chỉ là một giấc  mơ của tôi mà thôi, tôi cũng không còn muốn anh, cũng không vì anh mà rơi lệ.”

Ở trước mặt cô, Luật Hạo Thiên luôn là người không có tình cảm, hiện tại cũng vậy, sắc mặt của anh không thay đổi, ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng, nội tâm của anh lại nổi lên một tia gợn sóng. Anh bỗng nhiên cảm thấy, đối với con gái này, có một tia áy náy.

” Như vậy, thỉnh cho phép tôi với nói với anh lời từ biệt được không?” Sắc mặt của cô cũng bình tĩnh trở lại, vươn tay, chậm rãi ôm lấy anh.

” Ngày mai tôi sẽ dẫn cha tôi rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh. Hôm nay tôi ôm anh, lúc tôi rời đi, tôi chưa bao giờ yêu ngươi!”

Cô đi rồi, nói những lời rõ ràng, tiếu sái mà đi, có lẽ là ở một khắc kia, cô bỗng nhiên nhìn thấy hết thảy……

Thời điểm mùa xuân se lạnh, bụng San San càng lúc càng lớn, Luật Hạo Thiên mướn mười mấy bảo mẫu đến nhà, còn có Tiểu Phỉ ở hỗ trợ chăm sóc, rất cẩn thận, sợ sai sót điều gì đó.

” Mình cảm thấy mình rất giống với gấu trúc?” San San ngồi ở trên sô pha, vừa mới đứng dậy còn có người giúp đỡ.

” Ha ha, vậy cậu hãy hưởng thụ đi!” Tiểu Phỉ hâm mộ cười nói:” Cậu bây giờ, chẳng khác gì những phu nhân nhà giàu có, Luật tiên sinh thật sự yêu cậu, đối với cậu quả thực là rất cẩn thận.”

San San cũng cười nói:” Anh ấy chỉ là khẩn trương, bất quá chỉ là một đứa bé, nào có nghiêm trọng như vậy?”

” Không chỉ có Luật tiên sinh khẩn trương, lão gia tử cũng rất khẩn trương! Lão gia tử nói, đứa nhỏ này của cậu, ông ấy muốn nhận làm cháu nuôi!” Tiểu Phỉ hưng phấn nói:” Hiện tại đại tiểu thư  lâm gia không sinh em bé, đai thiếu gia Lâm gia lại mất tích, dứa bé trong bụng cậu, nhất định sẽ nhận được nhiều sủng ái!”

San San nghe những lời này xong không cảm thấy vui, ngược lại ảm đạm nói:” Az, đại thiếu gia đến bây giờ cũng không có tin tức, A Vũ cũng vẫn không tìm được, điều này làm cho mình am tâm như thế nào?”

 

Chương 125: Đại thiếu gia bị bắt cóc

Edit: Lady

 

San San ảm đạm nói:” Đại thiếu gia đến bây giờ cũng không có tin tức, A Vũ cũng vẫn không tìm được, điều này làm cho mình an tâm như thế nào?”

Tiểu Phỉ cắn môi, chột dạ nói:” San San, kỳ thật cậu không cần phải vì người khác mà lo lắng, cậu nha, cuối cùng vãn nên lo cho mình thì hơn.”

San San thở dài:” Nhưng có một số việc, cậu không thể không nghĩ.”

Hai người chính trò chuyện, liền nghe một người hầu nói:” Thiếu phu nhân, không tốt, Lâm gia đã xảy ra chuyện.”

” Làm sao vậy?”

” Là đại thiếu gia……”

” Đại thiếu gia tìm được rồi?”

” Không tìm được, nhưng có người đưa tới cuộn băng ghi hình của đại thiếu gia. Uy hiếp lão gia…… Đem tất cả quyền quản lí ở nước ngoài chuyển nhượng……”

A! Sao lại có chuyện như vậy? Lâm Tường thật sự bị bắt cóc?

” Tôi phải đi……” Cô vừa đứng lên, liền cảm thấy bụng một trận đau nhức, ngã xuống sô pha.

Tiểu Phỉ vội vàng đỡ lấy cô, hướng người hầu hô lên:” Các người còn không mau đi gọi xe cứu thương!”

San San bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói có dấu hiệu sanh non, tạm thời phải ở lại bệnh viện theo dõi.

” Đại thiếu gia trở về chưa?” Câu đầu tiên sau khi cô tỉnh lại là câu này.

Luật Hạo Thiên sắc mặt không vui:” Em hiện tại nguy hiểm như vậy, còn có tâm tư quan tâm người khác.” Dừng một chút lại nói:” Lão gia không chịu uỷ quyền, phỏng chừng bọn cướp có khả năng giết con tin.”

” Giết con tin?” San San hoảng sợ:” Sao lại như vậy? Dù sao mạng người quan trọng hơn!”

” Lão gia tính báo động.”

” Báo động có thể bắt bọn cướp sao?”

” Rất khó, hơn nữa, bọn cướp tức giận sẽ giết con tin.”

” Vậy làm sao bây giờ……” San San nhíu mày nói:” Em phải đi khuyên lão gia.”

” Bộ dạng em thế này, sao có thể đi?”

” Em không sao, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, anh đưa em đến Lâm gia được không?”

Luật Hạo Thiên nhìn cô cố chấp, thở dài:” Được rồi.”

San San được Luật Hạo Thiên giúp đỡ đi vào thư phòng lão gia tử, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Lão gia tử giống như già đi mười mấy năm, tóc bạc hơn nhiều, vẻ mặt tiều tụy.

” Lão gia……”

” Nếu cô cũng muốn khuyên ta, vậy thì có thể ra ngoài.” Lão gia tử mệt mỏi hướng cô phất phất tay.

Cô giật mình trong chốc lát, bình tĩnh nói:” Lão gia, tôi chỉ nói một câu thôi.”

Ông ngẩng đầu lên:” Nói đi?”

” Tiền không có có thể kiếm lại, đồ không có có thể tạo lại, nhưng người không được, cũng không thể sống lại.”

Nói xong câu này, cô xoay người rời khỏi thư phòng.

Ngày hôm sau, lão gia tử thật sự đem quyền quản lí ở nước ngoài giao ra.

Ông biết việc mày có ý nghĩ như thế nào, nhưng ông vẫn phải làm như vậy, bởi vì câu nói kia của San San, người đã chết, cũng không sống lại được.

Lâm Tường bình yên vô sự về tới Lâm gia, lão gia tử hỏi hắn mấy ngày nay bị nhốt ở nơi nào, hắn lại không nói rõ ràng. Ở trong bệnh viện, bác sĩ nói trong người hắn có một lượng thuốc mê lớn

” Rốt cuộc là ai làm!”

Mặc kệ là ai làm, người kia cũng đã hành động, Lâm gia hiện tại gặp phải nguy cơ lớn trước nay chưa từng có, phía sau có người hung hăng đả kích, Lâm gia không có thời gian xoay sở.

Nhưng người đứng sau màn này giống như an tĩnh lại, không có động tĩnh.

———————————-

Lâm Tường trải qua một khoảng thời gian trị liệu, rốt cục cũng tỉnh lại, nhớ lại mọi chuyện ngày đó.

Hắn nhận được điện thoại của Tiểu Phỉ, không có cách nào, chỉ có thể lái xe đến đó.

Nhưng khi đến đó, lại không thấy Tiểu Phỉ, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, bỗng nhiên ở gáy cảm thấy đau nhức, liền ngất xỉu.

Là Tiểu Phỉ lừa hắn?

Hắn xoay người ngồi dậy, đã thấy San San cùng Tiểu Phỉ đẩy cửa tiến vào.

” Đại thiếu gia, anh khá hơn chút nào chưa?” San San thân thiết hỏi.

” Nga, hoàn hảo.” Thấy bụng cô ngày càng lớn, hắn một trận ảm đạm, quay đầu nhìn thấy Tiểu Phỉ, trong lòng khiếp sợ: Cô ta sao có thể ở cùng với San San?

Thấy ánh mắt hắn nghi hoặc, San San cười nói:” Đây là bạn học của tôi.”

” Bạn học?” Lâm Tường nhíu mày nhìn Tiểu Phỉ, cô ta dường như không biết mình, người phụ nữ này…… Rốt cuộc là người như thế nào?

Hai người ngồi xuống, hỏi han ân cần một lúc lâu, thừa dịp San San trở về làm kiểm tra, Tiểu Phỉ ở lại, nhìn Lâm Tường nói:” Đại thiếu gia, anh ngày đó không đến, tôi đem đứa nhỏ xoá sạch, nói cách khác, không chừng hiện tại cũng giống San San lớn như vậy.”

Lâm Tường tức giận nói:” Cô nói bậy! Cô căn bản không mang thai! Ngày đó cô lừa tôi, sau khi tôi bị đánh hôn mê, cô nói, không cùng tôi có quan hệ?”

” Đại thiếu gia, anh không có bằng chứng, tốt nhất không nên tùy tiện hoài nghi người khác!”

“Cô cho rằng tôi nói sai sao? Cô lần đầu tiên tiếp cận tôi là có mục đích? Tôi thật sự là mắt bị mù, cư nhiên bị cô mê hoặc!…… Cô vì sao ở bên cạnh San San, tôi cảnh cáo cô không được làm tổn thương cô ấy?”

” Đại thiếu gia nếu hoài nghi tôi bụng dạ khó lường, vậy thì bắt tôi lại, dù sao anh bắt tôi, San San sẽ biết chuyện của hai chúng ta, đến lúc đó, cô ấy nhất định sẽ thất vọng cực kỳ……”

” Cô câm mồm!” Lâm Tường chỉ vào cửa:” Cô ra ngoài cho tôi!”

Tiểu Phỉ cười cười:” Kỳ thật anh thích San San, tôi có thế giúp anh.”

” Tôi bảo cô ra ngoài!”

” Anh chừng nào nghĩ thông suốt, hãy đến tìm ta.”

” Cút!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3