Bạn trai siêu nhân của tôi- Chương 14
“Phân tích tốt lắm, em gái của anh, em trưởng thành rồi.” Gloucester ở
đầu dây bên kia vỗ tay, vui mừng khen ngợi. Tuy rằng trong kế hoạch của
anh cho đến giờ vẫn không để đối phương biết những thông tin mình có
trong tay, nhưng Lex Luther quả thật như Amy nói không thể tin được.
“Cám ơn anh.” Amy đỏ mặt, cô chỉ biết nhiều một chút thôi, “Chuyện này,
nếu anh cho người để ý đến hành động của Lex Luther, sẽ biết được không
ít điều tốt đâu.” Cô nhớ sau này còn có gì đó như là cánh tay robot
quyền anh, nước sirô thông minh gì đó ..vv…
“Cũng là tiên đoán của em?” Gloucester trêu chọc.
“Là trực giác.”
“Được rồi, anh sẽ làm theo lời em nói.”
“Vậy nói một chút về những ứng cử viên tiếp theo đi.”
“Chủ tập đoàn Wayne là Bruce Wayne, thực lực tập đoàn Wayne rất lớn,
nhưng Bruce Wayne là một kẻ chơi bời, đây là điều khiến anh do dự ,
chúng ta còn chưa hiểu rõ về anh ta . . . . . .”
“Bruce Wayne? Bruce Wayne ở thành phố Gotham?!” Amy kinh ngạc kêu lên, trời ạ, không thể nào.
“Đúng vậy, sao thế, em biết anh ta?” Gloucester thầm cảm thấy kỳ lạ,
Bruce Wayne mới tiếp nhận tập đoàn Wayne gần đây, còn chưa công khai
chuyện này ra ngoài, tin tức báo chí muốn biết chuyện này cũng phải thêm
một thời gian nữa.
“À. Uhm.”Amy cũng không biết nên nói gì. Thì ra thế giới này không chỉ
có một siêu anh hùng, nhưng sao từ trước đến giờ chưa từng nghe tin tức
gì về Batman nhỉ?
“Vậy em cảm thấy anh ta thế nào? Có nên tiếp tục với anh ta không?”
Cả hai đều hiểu tiếp tục trong miệng Gloucester là cái gì.
“Rất thích hợp, năng lực tài giỏi hơn nữa là nhà từ thiện thật sự, anh
đừng để vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt, người này sẽ khiến anh bất ngờ
nhiều đấy.” Amy rất coi trọng sản phẩm công nghệ cao của Batman.
“Thật sao?” Gloucester có chút đăm chiêu, có thể khiến Amy nói như vậy,
hiển nhiên sẽ không phải nhân vật đơn giản, “Anh sẽ thử tiếp xúc với anh
ta trước xem sao. Amy!”
“Dạ?”
“Có thể yêu đương, nhưng nhớ phải bảo vệ tốt chính mình.”
“Hả?” Amy đỏ mặt, ngay bản thân mình vừa mới hiểu được tình cảm, tại sao anh trai lại đã biết nhanh như vậy nhỉ.
“Anh không ngốc, gần đây em nhắc tới anh ta nhiều lắm, con gái trưởng
thành cũng nên có trải nghiệm tình cảm, nhưng đừng để cho anh ta chiếm
tiện nghi, nếu để anh nghe được chuyện gì, em cứ bảo anh ta rửa cổ mà
chờ.” Gloucester nguy hiểm nói, kinh nghiệm sống gần bốn mươi năm nói
cho anh biết có một số việc cho dù không muốn cũng phải làm, như Amy là
báu vật của anh nhưng sẽ không vĩnh viễn thuộc về anh, cho nên anh chỉ
cần cô hạnh phúc là tốt rồi, đương nhiên Clark Kent vẫn nằm trong thời
kỳ bị quan sát, anh muốn xác định xem anh ta có đủ tư cách hay không!
“Anh mới nên suy nghĩ, Adriana đã qua đời nhiều năm rồi, anh cũng nên
tìm người bầu bạn.” Amy vừa nói xong, mới sợ hãi phát hiện mình đã lỡ
lời, “Xin lỗi anh.”
“Quên đi, anh còn có việc, ngày mai lại nói tiếp.” Gloucester ngắt điện
thoại, đây là lần đầu tiên anh không đợi Amy cúp máy trước.
“Chán quá, sao mình cứ lỡ lời vậy!” Amy rầu rĩ buông điện thoại. Cô không nên nói tới người phụ nữ đó mới phải.
Adriana Boniface Broadfield, vợ của Gloucester, năm năm trước khó sinh đã qua đời.
Adriana là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đồng thời cũng rất có tài văn
chương, tính tình lại dịu dàng săn sóc, cũng bởi vậy, Gloucester mới
cưới cô, cuộc sống hôn nhân của họ sau khi cưới quả thật rất hạnh phúc.
Nhưng không may mắn là hai người kết hôn gần mười năm cũng không có con,
vì thế bọn họ làm kiểm tra, cuối cùng biết được là Adriana bị mắc chứng
vô sinh, khả năng có con rất thấp hơn nữa tuổi cô cũng đã lớn, nếu mang
thai sẽ rất nguy hiểm .
Nếu nói không tiếc nuối thì là nói dối, nhưng Gloucester vẫn rất yêu
Adriane như trước, cũng vì vậy mà nhớ tới cô, anh thậm chí nghĩ nếu vẫn
không có con, vậy thì nhận đứa con tương lai của Amy làm con nuôi cũng
được.
Nhưng Adriana vẫn tự trách, cho rằng do lỗi của mình mới làm cho dòng họ
Richmond phải xấu hổ, có lần gặp một cú sốc quá mạnh cô thậm chí còn
đưa ra quyết định ly hôn với Gloucester, để anh cưới người khác .
Gloucester đương nhiên không đồng ý, anh phải mất khoảng thời gian rất dài để thuyết phục Adriana bỏ đi suy nghĩ này trong đầu.
Anh thuyết phục còn chưa thành công thì Adriana đã bỏ qua ý nghĩ này, bởi vì cô phát hiện mình mang thai .
Niềm vui thật lớn, lúc đó dòng họ Richmond ai nấy đều vui mừng, nhưng
không được bao lâu, khi Adriana mang thai gần 8 tháng, cô vô tình bị ngã
trong vườn, bị động thai, xuất huyết không ngừng.
Tuy rằng có bác sĩ riêng cho gia đình, nhưng thời gian này kỹ thuật chữa
bệnh còn chưa tiên tiến như thời hiện đại, hơn nữa sự cố lớn thế này
bác sĩ gia đình không thể một mình xử lý, cho nên Adriana được đưa
đến bệnh viện, nhưng bởi vì mất quá nhiều thời gian, cuối cùng đứa bé
không giữ được, không chỉ vậy, cơ thể Adriana bị tổn thương rất lớn, lại
đau lòng vì mất con, Adriana cũng nhanh chóng đi theo đứa trẻ.
Từ thiên đường bị ném xuống địa ngục, cú sốc như vậy không phải ai cũng
có thể chịu được, nhưng sau 1 tháng sa sút tinh thần Gloucester đã hồi
phục lại, có điều sau này bất luận người khác khuyên như thế nào anh
cũng không có ý định tái hôn, còn Adriana thì trở thành từ cấm kỵ.
Bây giờ, Amy rạch lại miệng vết thương, loại cảm giác này không hề dễ chịu, đặc biệt vì là em gái nên anh không thể nổi nóng.
Nhưng Amy cũng đoán được trong mấy ngày này, tính tình Gloucester sẽ
không tốt lắm, hy vọng mọi người bên cạnh không ai bị xúi quẩy .
“Amy, cậu ở tầng trên không? Xuống nhà ăn cơm thôi.” Dưới lầu vọng lên tiếng gọi của Jenny.
“Ừ, tớ xuống ngay đây.” Amy cất di động vào trong túi, sửa sang đầu tóc một chút rồi đi xuống lầu.
Mấy ngày ở nhà Jenny trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối tuần, mấy
ngày nay Amy đi theo ông Cairns học không ít kiến thức nuôi chó, còn tự
mình chăm sóc cún con, sự cẩn thận và kiên nhẫn của cô khiến ông Cairns
rất vừa lòng, cho nên buổi sáng ngày cuối tuần quay trở về thành phố,
hành lý của Amy có thêm một chú chó nhỏ đáng yêu tên gọi là
“Bakersfield”.
Nhắc tới ba ngày này có gì không như ý thì chính là mấy tên con trai
quầy rầy bên cạnh, nhưng thái độ lạnh nhạt của Amy rõ ràng khiến bọn họ
không được dễ chịu, chỉ trong hai ngày, trong cả đám mười người đã xuất
hiện hai cặp đôi, một đôi trong số đó là George vẫn tuyên bố phải theo
đuổi cô, giờ đã cặp với người đẹp tóc vàng Anthea Dadehuore, mỗi lần hai
người xuất hiện trước mặt Amy đều tỏ vẻ khoe khoang khiêu khích, khiến
Amy cảm nhận sâu sắc hai người này thật sự rất ngây thơ.
Mặc dù Clark cũng có lúc ngây thơ, nhưng chỉ khiến Amy cảm thấy anh đáng yêu đến không ngờ.
Để tiện cho Amy, Jenny cố ý dặn lái xe đưa cô quay về đường Clinton Avenue số 344 trước.
“Mai gặp lại nhé.” Hai người vô cùng thân thiết chạm má nhau tạm biệt.
Ba lô trên lưng, ôm Bakersfield, Amy đi vào nhà trọ, sau đó thấy Clark đứng trên hành lang.
Vẫn bộ vest và cà vạt như trước, cách ăn mặc của Clark dường như chưa
bao giờ thay đổi. Lúc này anh đút hai tay trong túi, nghiêng người tựa
vào tay vịn cầu thang bên cạnh, trên mặt nở nụ cười: “Đã trở về.”
Amy thấy dáng vẻ anh trông như đã đợi thật lâu, nhịn không được cũng
cười: “Vâng, anh xem đây là cha Jenny tặng cho tôi, Bakersfield chào đi
nào.” Nàng cầm hai chân Bakersfield hướng Clark vẫy vẫy, nhóc cún kia
rất phối hợp “gâu” một tiếng.
“Nhóc cún này thật thông minh, cô định nuôi nó?” Clark nhịn không được
đưa tay vuốt vuốt đầu Beckers, nó cũng không phản đối anh tỏ ý thân
thiết.
“Tất nhiên.” Amy gật đầu, nhét Bakersfield vào trong tay anh , “Giúp tôi
giữ nó một lát.” Sau đó xoay người mở cửa, “Trang trại nhà Jenny rất
lớn, cũng rất đẹp, cậu ấy còn có một cánh đồng hoa cúc Ba Tư nữa, là cha
cậu ấy tự trồng tặng cho mẹ, thật là lãng mạn, sau này nếu có người
tặng tôi một cánh đồng hoa như thế, tôi nhất định sẽ lấy người đó!” Amy
say sưa không ngừng, con gái luôn mơ mộng mình có thể có một tình yêu
lãng mạn, không hề chú ý tới trong lời nói của mình có ẩn chứa lời gợi
ý.
“Thật sự?” Clark mắt sáng lên.
“Ừ, nếu người kia không đáng ghét, nhưng tôi không thích tất cả đều là
cúc Ba Tư, nhiều loại thì hay hơn, nếu còn có thêm công dụng kèm theo
lại càng tốt, như hoa nhài, oải hương ..vv.., có thể dùng để pha trà.”
Amy tùy ý nói xong, ném ba lô đeo trên người xuống sô pha, quay đầu lại
xem Bakersfield, “Nó từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa được tắm thì phải,
cũng tội anh phải ôm nó.”
“Thảo nào trên người nó có mùi.” Clark xoa xoa cái mũi.
“Trước khi trở về tôi đã dùng khăn lau qua, vẫn còn ngửi thấy mùi sao?
Mũi của anh thật thính đấy.” Amy buông Bakersfield ra, để cho nó ở chạy
loạn trong phòng một lát, cô lấy trong phòng chứa đồ ra một thùng cac
tông, lại vào phòng ngủ cầm lấy một tấm thảm lông ngắn sạch sẽ gập lại,
lót vào trong thùng làm một cái ổ đơn giản cho cún con.
“Giác quan của tôi thật sự rất tinh.” Clark có chút đắc ý nói.
“Hmm, thế nào, còn bữa trưa dã ngoại trên mây khi nào thì bắt đầu?” Amy
dọn xong cái ổ, vỗ vỗ tay xoay người chống nạnh nhìn Clark.
Clark cứng đờ, đẩy đẩy mắt kính, “Có lẽ hôm nay không được.”
“Hả?” Amy nghi hoặc, sau đó hiểu ra, “Có phải anh lại gặp phiền phức gì rồi?”
“Xem như là vậy, tin tức gần đây cô có xem không, về người tàng hình.”
“Ừ, có xem một ít, thật sự có người tàng hình ? Hắn làm cách nào, siêu
năng lực? Hay có loại nước tàng hình?” Tuy rằng đã sớm biết chuyện này
từ đầu đến cuối, Amy vẫn tỏ ra hứng thú, hơn nữa quả thật cô cũng thực
sự thấy hứng thú với bộ đồ có thể giúp người ta tàng hình, rất muốn nhìn
thử xem nó ra sao.
“Là một sản phẩm công nghệ cao, nếu cô có hứng thú, có thể trực tiếp hỏi Aaron, anh ta là người phát minh ra áo tàng hình.”
“Trong tin tức không phải nói anh ta là tên tội phạm cướp giật hơn nữa hành tung không rõ sao ?”