Anh Trai Em Gái - Chương 35 - 36
35. SỰ THẬT
Trên đường về nhà, An An đã lau khô nước mắt, bình tĩnh trở lại. Gió lạnh là mặt nó đỏ lựng, hất tung mái bờm lộ ra vết sẹo. Tôi không kìm được bật hỏi: “An An, vì sao lúc nãy em khóc?”.
An An tần ngần hồi lâu mới nói một câu mà tôi không hiểu: “Chị bị câm, cho nên em đành chịu thua”.
Câu trả lời khiến đầu óc tôi càng thêm mông lung. Hỏi nữa nó khôn nói, lẳng lặng bước. Tôi đang nghĩ có nên nói ra chuyện giữa Mai Mai và Hồ Khả.
“Mấy hôm nay anh buồn lắm phải không?”. An An đột nhiên hỏi.
Tôi nói buồn thật nhưng lại không nói ra được buồn ở chỗ nào.
“Bởi vì không có Hồ Khả”. An An nói, ngửa mặt nhìn trời, hình như nó cười thầm.
“Mai Mai tâm địa xấu xa. An An, em không biết đó thôi. Mà thôi, không nói chuyện ấy nữa, đằng nào anh cũng không nên buồn vì một người độc ác như vậy”. Tôi phẫn nộ nói, quên hết vẻ dịu hiền của Mai Mai khi bóc trứng cho tôi ăn, lấy nước cho tôi rửa chân.
An An nhìn tôi, trầm ngâm không nói.
Anh em tôi vẫn đi, trên đường tôi nảy ra ý nghĩ, nhất định phải chuyển vào nội trú.
Về nhà không lâu, chẳng ngờ mẹ cũng về. Mẹ vội vã đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến phòng Mai Mai. “Tiểu Mai bảo mẹ về lấy ít đồ, anh em đã ăn cơm chưa? Mẹ không có thời gian nấu cơm, các con ra ngoài ăn tạm, mẹ phải quay lại bệnh viện ngay, nếu không Mai Mai sẽ sợ…”. Mẹ nói liền một hơi.
An An liếc mẹ với ánh mắt khó hiểu, nhưng không nói gì. Nó ôm con mèo đi vào phòng của mình.
Tôi không còn hứng thú tìm hiểu tâm tư của An An, chỉ chờ có sơ hội để nói với mẹ. Khi đã lấy hết dũng khí, tôi mới bắt đầu:
“Mẹ…!”.
“Lại chuyện gì nữa? Không thấy mẹ đang bận à? Bây giờ đã xảy ra bao nhiêu là chuyện, Mai Mai bị xe tông, còn chưa đủ làm mẹ rối trí sao? Mấy anh em lại còn định gây chuyện! Không phải mẹ nói con, nhưng con lớn rồi, lại là anh, không nhường em được à? Con nghĩ lại hành động sáng nay của con xem, làm cho em phát khóc. Lúc ấy con như người mất trí, từ nhỏ đến giờ lúc nào nó cũng chăm sóc con, ân cần là thế… Cái bút vẽ của Mai Mai đâu nhỉ?”. Tôi còn chưa mở miệng đã bị mẹ chặn họng cuối cùng đành im.
“Mẹ, mẹ lại con cà con kê. Thôi con không nói nữa”. Tôi cau mày, ngồi xuống giường nhìn mẹ mồ hôi nhỏ giọt lục tìm ngăn bàn, ngăn tủ.
“Thế nào? Vậy con mắng em đã xong chưa? Lại chỉ vì đứa con gái chẳng ra gì, con có còn là anh nữa không? Em nó viết mấy câu, vẽ mấy bức tranh, làm gì con phải giận đến vậy?”.
“Mẹ nói gì? Ai chẳng ra gì?”. Tôi bực mình vì mẹ muốn bênh con gái mà nói Hồ Khả như vậy. “Mẹ đã đọc mấy câu đó chưa?’.
“Mẹ không đọc nhưng con gái tôi, tôi biết, nó có thể viết gì chứ?”.
“Con thì biết!”. Tôi lẩm bẩm, ra vẻ tôi đã biết vậy mà!
Mẹ lườm tôi. Tôi không dám nói. Tệ hơn, mẹ lại trút hết mọi tỗi lõi trên đầu tôi: “Bênh bạn gái, coi thường em ruột, uổng công mẹ nuôi dưỡng!”.
“Lại còn con bé An An nữa, lạ thật, nó còn khóc nỗi gì, có khóc cũng đừng để Mai Mai nhìn thấy mới phải, đừng để chị lo nghĩ”.
“Mẹ, không phải con nói mẹ, nhưng quả thật mẹ quá thiên vị!”. Cuối cùng tôi không chịu được bật ra, tôi cảm thấy lúc này không thể không nói. “Mẹ không để ý đến con cũng chẳng sao, dù gì con cũng là con trai. Nhưng sao lúc nào mẹ cũng thiên vị Mai Mai, không để ý đến tình cảm của An An?”.
Lúc đó, mẹ đang tìm cái áo nhung của Mai Mai trong tủ, vẫn đang phàn nàn không biết nó để đâu. Nghe tôi nói vậy mẹ không ngẩng đầu, nói ngay: “Mai Mai từ nhỏ đã không nói được, nó bị câm, mẹ là mẹ, không thương nó thì thương ai”. Mẹ nói câu đó bằng cái giọng chắc như đinh đóng cột, như điều đó là đương nhiên, mà ngữ khí này còn mang hàm ý: con nghĩ không thông, con bé An An sức khoẻ tốt, học giỏi, mẹ chẳng cần phải lo nhiều cho nó, sau này thế nào chẳng có người thương nó.
Tôi quá đỗi kinh ngạc. Khi nói với mẹ chuyện này, tôi hy vọng mẹ sẽ thanh minh, đại loại: “Con ngốc ạ, mẹ đâu có thiên vị vì mẹ đối với ba anh em như nhau, cùi tay và bàn tay đều là thịt da”. Ai ngờ mẹ lại giải thích như thế, lại còn thừa nhận mình thương con gái lớn. Tôi lập tức nhớ lại lời An An.
“Chị bị câm, cho nên em đành chịu thua”.
Tôi thấy cần bênh vực An An. Đều là con mẹ sinh ra, nhưng lại thương yêu khác nhau, đối xử khác nhau. Tôi là con trai, ăn to nói lớn, trước đây thấy mẹ đối xử không công bằng với tôi, tôi cũng bất bình, song không nói ra, nhưng mẹ không thể cư xử như vậy với An An được.
Trước kia tôi cũng không để ý lắm đến tâm tư của con gái, sau này có Hồ Khả, để nịnh nàng, tôi bắt đầu lưu tâm tìm hiểu nên cũng biết sơ sơ. Phụ nữ, dù có kiên cường, cứng rắn đến đâu cũng rất dễ bị tổn thương. Đàn ông được nặn từ đất sét, phụ nữ được làm từ nước, đàn ông ít nghĩ ngợi linh tinh, phụ nữ lại đa sầu đa cảm, mềm mại như nước. Cho nên hôm nay, lúc trong viện An An đã khóc. Tôi không biết hằng ngày khi tôi thanh thản ngủ say trong chăn, An An đã âm thầm khóc một mình ra sao.
“Mẹ hãy quan tâm hơn đến An An, mẹ có biết nó như một đứa trẻ không mẹ không?”.
Lúc đó, mẹ mới ngừng lời, quay ngoắt lại, sửng sót nhìn tôi. Tôi định nói thẳng với mẹ rằng mẹ thiên vị, nhưng nhìn mái đầu bạc của mẹ càng trắng hơn dưới ánh đèn, nhìn rõ nếp nhăn trên trán mẹ, nhìn thấy sự mệt mỏi của mẹ, và phúc chết lặng trong cái nhìn của mẹ đang gục bên giường bệnh của con, nói rằng mẹ quá thiên vị đứa con này.
Mẹ chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh tôi. Tôi định vuốt mái đầu rối bù còn chưa kịp chải của mẹ. Mắt nhìn tôi, nhưng tôi thấy ý nghĩ của mẹ hướng đi nơi khác. Tôi lập tức ý thức được, tôi đã nặng lời; tôi nói thế, khác nào bảo mẹ: Bà không xứng là người mẹ.
“An An nói với con như vậy sao?”. Mẹ cúi đầu hỏi nhỏ.
Tôi nắm tay mẹ, nói: “Không phải, An An không nói gì, có lẽ bởi vì nó luôn rất lạc quan, chỉ do con đoán thế thôi. Con chỉ là…con cảm thấy…so sánh ra hình như mẹ thích Mai Mai hơn”. Tôi giải thích tế nhị, chỉ sợ mẹ buồn.
Mẹ không nói, đoán được mẹ đang nghĩ gì, tôi không muốn quấy rầy. Tôi đi lấy lược, vụng về chải đầu cho mẹ. Do không quen nên mặc dù chải đi chải lại, tôi vẫn không làm sao gom được mớ tóc. Mẹ để mặc tôi đánh vật với mái tóc, cuối cùng mẹ giữ tay tôi, giơ tay búi gọn sau gáy, tôi phấn khởi nói tốt tốt, rồi ngoẹo đầu ngắm nghía “tác phẩm” của mình, thấy mẹ khóc.
Tôi nói: “Sao mẹ lại khóc?”, vội lấy khăn lau mắt cho mẹ.
“Đâu có”, mẹ kéo tay tôi, “mẹ không khóc”, mẹ lấy tay lau nước mắt, “mẹ chỉ rất cảm động, rất vui vì mẹ có ba anh em con”. Tôi nắm tay mẹ, bàn tay mẹ nhỏ nhắn nhưng đầy vết nứt nẻ, nắm bàn tay mẹ, tôi thấy hoàn toàn không giống bàn tay Hồ Khả. Tay Hồ Khả mềm mại, tay mẹ thô cứng. Tôi là con trai của mẹ, tôi mới chỉ chải đầu cho bà mà bà đã khóc vì xúc động rồi. Tôi muốn hỏi sao mẹ dễ thoả mãn vậy?
“Dương Dương, con nói rất đúng. Nghĩ lại, mẹ thấy mẹ hiểu về An An ít quá, chăm sóc nó cũng chưa đầy đủ”. Từ trước đến nay, đây là lần đầu mẹ nhìn nhận lại bản thân. “Hai đứa đều là con mẹ, thực ra mẹ không có ý yêu ai hơn, ghét ai hơn; chỉ có điều đôi lúc cứ nghĩ Mai Mai bị câm là do lỗi của mẹ nên mới muốn bù đắp cho nó chút ít, đứa con khốn khổ của mẹ. Còn An An, mẹ cho rằng nó sẽ hiểu lòng mẹ”.
“Mẹ ơi, đâu phải lỗi của mẹ? Có lẽ là do số của Mai Mai khổ, việc gì mẹ phải để cho đứa kia đau buồn?”.
Mẹ suy nghĩ một lát, thở dài: “Dương Dương, con lớn thật rồi, những điều con nói mẹ sẽ suy nghĩ”.
Tôi dìu mẹ đứng lên, mẹ lại đi tìm những thứ cần tìm, nhưng động tác chậm chạp hơn. Mẹ cũng không phàn nàn gì nữa. Đột nhiên mẹ đứng ngây nhìn bức họa của Mai Mai, rồi gọi tôi lại: “Dương Dương, trước đây con có thấy Mai Mai vẽ những bức như thế này không?”.
Tôi băn khoăn bước lại gần mẹ, cúi nhìn, một tập tranh đều là hình mặt người, mới chỉ phác thảo, mà hình như toàn là một người, nhìn thẳng, nhìn nghiêng, kiểu tóc như nhau, những nét vẽ vội vàng, như là vẽ trộm mặt sau mỗi bức đều ghi ngày tháng với dòng chữ: “Em yêu anh”.
Người đàn ông trong tranh chính là tôi. Tất cả chúng tôi đều biết Mai Mai chưa bao giờ vẽ người.
Lật nhanh tập tranh đầy bụi, không biết nó đã tồn tại mấy năm, tôi kinh ngạc. Vậy mà cả gia đình tôi không ai phát hiện ra!
“Thì ra là thật…thì ra những gì An An nói đều là thật! Trời ơi!”. Mẹ rên rỉ, tôi không hiểu, nhìn mặt mẹ càng lúc càng trắng bệch. Tôi vội đỡ, suýt nữa mẹ ngã khuỵu, tôi hỏi mẹ có sao không.
“Trời ơi! Tôi đã phạm tội gì hả trời?”. Mẹ ngồi xuống giường, nắm chặt tập tranh, tay run lên. “Như thế là loạn luân! Đứa con gái u mê khốn khổ của tôi”. Mẹ lại nức nở.
Tôi biết có những điều tôi không hiểu, nhưng từ loạn luân thì tôi hiểu. Thì ra An An đã sớm nghĩ đến. Nếu trước đây đoán động cơ vẽ của Mai Mai thì bây giờ mẹ đã phải công nhận. Cô em gái cùng cha cùng mẹ của tôi đã yêu tôi.
Tôi cảm thấy mọi chuyện đều rõ ràng, tự nhiên - sự công kích thù địch của nó với Hồ Khả, cả ánh mắt sắc lạnh liếc trộm chúng tôi khi An An và tôi bên nhau. Thì ra tất cả đều do đố kỵ!
Có một ngọn lửa vừa nhen lên trong tôi. Tôi hổ thẹn vì đã cho mình là anh hùng, trong đó có cả sự hổ thẹn, hối hận đối với Hồ Khả.
Mẹ lúc sau đau đớn ngẩng đầu, bảo tôi giữ kín chuyện, dù sao chuyện xấu trong nhà không nên để lọt ra ngoài.
Mẹ nói: “Việc này để mẹ nói với Mai Mai, chắc tại từ nhỏ nó đã cô độc nên thành ra lẩn thẩn như vậy. Dương Dương, con giữ kín chuyện này nhé!”.
Tôi nhìn mẹ đang cố trấn tĩnh, một mình giải quyết chuyện đau đầu này, không đành lòng, nhưng chẳng thể làm sao được.
Tôi không biết mẹ xử trí thế nào.
“Mẹ, Mai Mai vì ích kỷ đã làm tổn thương bạn gái con!”. Tôi nhất định phải nói với mẹ điều đó. Mai Mai không nói được, luôn tỏ ra trầm tĩnh nhưng đàu óc lúc nào cũng suy tính. Vẻ bề ngoài của nó giống như ngọn núi lửa quanh năm tuyết phủ, bên ngoài bình yên nhưng bên trong sôi sục.
‘Dương Dương, nó là em con. Cùng lớn lên với các con. Con tin nó xấu thật sao?”. Mẹ nhìn tôi băn khoăn.
Mai Mai xấu thật sao? Mai Mai từ nhỏ luôn lặng lẽ, lúc nào cũng mỉm cười nhận sự khen ngợi của người khác, dửng dưng trước những lời bình luận của mọi người. Không khóc, không cãi, dường như ngay cả thời thơ ấu nó đã không có tuổi thơ. Ai biết được, ngoài phá tình yêu của tôi và Hồ Khả nó có những lỗi lầm nào khác! Tôi quả thật không hình dung được Mai Mai xấu đến đâu.
Vừa lúc đó An An đột nhiên xuất hiện ngay trước phòng Mai Mai. Nó đứng đó, khóc ròng, trên trán vẫn buộc cái khăn màu da cam gắn bó với nó bao nhiêu năm. Nó như con ngựa nhỏ màu hồng xinh đẹp, hoạt bát, khoẻ mạnh - nếu không có vết sẹo trên trán, An An đúng là công chúa xinh đẹp hạnh phúc.
Nó đứng ngây nhìn mẹ, mắt ngấn nước; tôi không hiểu ý nghĩa những giọt nước mắt ấy. Con mèo Sbin luẩn quẩn dưới chân kêu meo meo, nó mặc kệ, chỉ nhìn mẹ đăm đăm. Tôi bảo An An vào phòng, nó cũng không nói gì.
“Mẹ, con chôn vùi bí mật bao năm như vậy, mẹ còn muốn con phải lẩn tránh bao lâu nữa?”. An An nói, bước từng bước vào phòng, vẻ trịnh trọng xen lẫn khổ tâm: “Những gì mẹ và anh nói con đã nghe thấy hết. Mẹ, con đã định nói câu này lâu rồi, mẹ thiên vị!”. An An nói chậm rãi. Tôi kinh ngạc nhìn nó, lại nhìn mẹ. mẹ vừa đau khổ vừa hổ thẹn, mẹ lắc đầu nói mẹ không thiên vị. “Mẹ nói thực, khi nhìn thấy chị Hồ Khả khóc lóc bị anh đuổi đi, con đã biết xảy ra chuyện gì. Có lẽ, con là người hiểu chị sớm nhất, sớm hơn bất kỳ ai trong nhà mình. Sự thật Hồ Khả bị đuổi là do chị, kết cục đó con đã dự đoán từ lây. Khi con biết anh cũng nhìn ra con người của chị, con vui hơn tất cả mọi người. Đúng là con rất vui! Mẹ có thể nói con ích kỷ, nhưng dựa vào cái gì mà chị lại dùng cách cực đoan đó! Dựa vào đâu chị làm hại người khác mà lại được chúng ta che đậy, giấu giếm. Còn nữa, dựa vào đâu…”. An An càng nói càng gay gắt. “Con đã phải trả giá như thế nào cho tình yêu bệnh hoạn của chị!...Mẹ!”. Nói đến đó nó kéo tuột cái khăn vàng trên đầu xuống, lộ ra vết sẹo lớn hằng ngày do được che đi chỉ nhìn thấy thấp thoáng, lúc này hằn lên như một con rết trườn trên vầng trán phẳng phiu.
Nói dồn dập một lúc, cuối cùng tuyệt vọng, nó ngồi thụp xuống. Nó ôm đầu ngồi bên cạnh mẹ. “Con cũng là con gái mẹ…từ nhỏ con đã mong mẹ cũng yêu con như yêu chị. Nhưng…con không những không được cái bình đẳng tối thiểu đó, thậm chí khi con nói với mẹ vết thương của con là do chị gây ra mẹ cũng nghi ngờ. Mẹ thiên vị, thiên vị! Mẹ có biết ở trong nhà này con đã phải chịu bao nhiêu tủi hổ, ấm ức không? Mẹ có biết con đã bị chế nhạo thế nào vì vết sẹo không thể xoá đó không? Mẹ chỉ biết chị bị câm, chị rất đáng thương, chị bỏ học, chị thế này, chị thế khác, cái gì cũng chị! Lẽ nào toàn vẹn cũng là tội lỗi ư? Mẹ, nếu tàn tật mà được mẹ yêu như cậy, con sẵn lòng tự làm tổn thương mình để trở thành tàn tật, con thà làm một kẻ đui mù…”.
Cuối cùng, mẹ lại bị đánh bại hoàn toàn khi nghe câu “con thà làm một kẻ đui mù”. Lúc đầu mẹ chỉ kinh ngạc nhìn con gái, nghe nó khóc lóc kể lể, rồi không chịu nổi, mẹ cũng ngồi sụp bên nó, ôm lấy thân mình run rẩy của nó, khóc oà.
Tôi vừa nghe thấy tiếng kêu từ một trái tim khác. Tôi hãi hùng không nói nên lời. Tôi cứ ngồi trên giường, im lặng, sững sờ nhìn hai người thân đau khổ, lòng như dao cắt.
“Con! Con! Đúng là mẹ không tốt! Mẹ tưởng tự con biết cách chăm sóc bản thân! Mẹ đoảng quá, mẹ thiên vị, mẹ không biết cảm xúc của con, mẹ đáng chết!”. Mẹ nói, vậy là An An lao vào lòng mẹ, khóc không thành tiếng/ “Nhưng con biết không, trong trái tim mẹ, ba anh em con đều là ruột thịt, sao mẹ lại không yêu con? Mẹ yêu tất cả. Nhìn các con khôn lớn, trưởng thành, hiểu biết, học hành, lòng mẹ rất vui!”.
Lời nói từ đáy lòng mẹ khiến tôi chảy nước mắt. Mẹ ngẩng đầu, dịu dàng lau nước mắt cho An An, khuôn mặt nó đã nhem nhuốc. “Mẹ là gà mẹ, các con là gà con, nhưng với một con gà ngốc nhất, khiếm khuyết nhất, mẹ sẽ phải quan tâm, chăm sóc nó hơn. Sau này các con có gia đình, con cái, các con sẽ hiểu. Chẳng có bà mẹ nào không thương xót con, nhưng quan tâm hơn đến đứa yếu đuối nhất, cô đơn nhất. Nếu các con không tha thứ cho mẹ thì mẹ cũng không biết nói thế nào nhưng bảo mẹ không yêu các con thì không bao giờ có chuyện đó”. Lần đầu tiên thấy mẹ xúc động như vậy.
“Mẹ, con biết mẹ yêu con, là do con ích kỷ, hẹp hòi, con ghen với tình yêu của mẹ dành cho chị. Mẹ là người mẹ tốt. Mẹ đừng khóc nữa!”. An An ôm lấy mẹ, gục đầu vào lòng mẹ, lau hết nước mắt cho mẹ. Đó là hạnh phúc.
“Con ngoan, mẹ có lỗi lớn, mẹ không chú ý đến tình cảm của con, con đừng trách mẹ!”.
An An lắc đầu. Hai mẹ con ôm nhau, lát sau tiếng khóc nhỏ dần. Tôi lặng lẽ đi rửa mặt, quay vào thấy hai mẹ con vẫn ôm nhau không biết đến sự vắng mặt lẫn hiện diện của tôi.
Tôi nghĩ tâm sự bấy lâu giấu kín trong lòng An An cuối cùng cũng đã được bộc lộ. Tôi khâm phục phụ nữ, họ có thể suy nghĩ mọi việc thấu đáo như vậy. Phụ nữ thật đặc biệt!
Mẹ dìu An An đứng dậy, ngồi lên giường, mẹ lại lau nước mắt cho nó, nó vẫn ôm chặt mẹ, không rời. “Con đáng thương, vết sẹo sao lại lớn như vậy!”. Mẹ run run sờ vết sẹo, nước mắt lại ứa ra.
“Mẹ, không sao đâu, để tóc mái che đi là được, người ta không nhìn thấy đâu!”. An An cố tỏ ra vui vẻ khiến tôi một lần nữa phải nhìn nhận lại cô em mà trước đây tôi vẫn nghĩ nó vô tư không biết điều – Thì ra nó còn thấu tình đạt lý hơn tất cả chúng tôi.
Tôi là kẻ ngốc nghếch; không biết lúc đó nghĩ thế nào mà tôi lại hỏi: “Lẽ nào vết sẹo trên trán An An là do Mai Mai gây ra sao?”.
Mẹ cau mày lườm tôi, nhưng ánh mắt mẹ chuyển sang An An lại trở nên bối rối, bất lực. An An vừa nín, giờ lại chảy nước mắt. Tôi ân hận mình quá nông nổi.
Tự dưng thấy sợ hãi, không biết sau này tôi làm thế nào đối diện với An An. Mẹ thở dài: “Mẹ rất hiểu các con, kể cả Mai Mai, dù nó chưa bao giờ nói được”. Ngập ngừng một lát, mẹ lại tiếp tục: ‘Thực ra nó đâu có xấu đến vậy, nó rất lương thiện nhưng mặc cảm, tự ti, lòng thiện của nó bị cái tự ti lấn át thôi”.
Tôi suy nghĩ rất lâu về câu nói của mẹ. Có phải mẹ muốn nói với chúng tôi, Mai Mai lương thiện, mọi việc làm nếu có sai trái thì cũng chỉ do sự khiếm khuyết của nó, tất cả chỉ bởi nó bị câm, nó không nói được?
36. TÂM TƯ
“Thôi, mẹ phải đến bệnh viện đây, nếu không Mai Mai lại sợ”. Mẹ vội vàng lau nước mắt, hấp tấp đi ra.
“Mẹ!”. Tôi gọi.
“Gì thế?”. Mẹ vừa xỏ dép vừa hỏi.
Tôi nhìn mẹ, người đàn bà trái tim đang nhỏ mắt buộc phải đẩy nỗi đau vào trong để đối diện với trăm ngàn lo toan của cuộc sống, đau đớn vì tình cảm bệnh hoạn bất thường của con, nhưng trái tim người mẹ có cách lý giải riêng. Bà càng xót thương đứa con gái bất hạnh, càng thấy mình có lỗi trong những bất hạnh của nó. Bà sốt sắng đến với nó, không muốn nó một mình đối diện với cô đơn.
Mẹ là người vĩ đại, những câu phàn nàn của mẹ chứa đựng tình mẫu tử sâu nặng.
“Nói đi cái thằng! Đang bận chết đi được! Mai Mai lại sốt ruột lắm đây”.
Mai Mai? Tôi không biết mẹ sẽ xử lý việc này thế nào. Mẹ bảo cứ để mẹ lo, không biết mẹ sẽ đơn giản hoá hay phức tạp hoá chuyện này. Đằng nào tôi cũng thấy chuyện khá rắc rối, cho nên quyết đinh né tránh. ‘Mẹ, con muốn chuyển vào ký túc xá sống”.
“Hả?”. Mẹ vừa nghe vậy, quay ngoắt đầu lại. “Ở ký túc?”. Bà ngơ ngẩn nhìn tôi.
“Mẹ, con cũng muốn ở ký túc”. An An cũng đứng lên nói.
“Ký túc? Cả hai anh em đều muốn ở nội trú?”. Mẹ suy nghĩ, có bẻ không muốn nhưng thấy thái độ kiên quyết của chúng tôi nên lại do dự. “Thế cũng được…”. Cuối cùng mẹ thở dài nói như hụt hơi, rồi quay đi, bước chân lầm lũi, nặng nề.
Mẹ đi rồi, tôi và An An nhìn nhau cười gượng gạo, không biết lúc đó nó nghĩ gì, nhưng cả hai anh em đều thấy sự bế tắc của hoàn cảnh này. Bàn tay An An sờ lên vết sẹo trên trán một cách vô thức. Tôi không tưởng tượng được nó đã khó khăn thế nào để giấu mình trong cái mặt nạ vô tư, lạc quan ngần ấy năm rồi.
“An An, em có hận Mai Mai không?”. Tôi thận trọng hỏi.
An An không trả lời, chỉ thở dài, quàng tay ôm con mèo, vuốt ve một lát rồi đứng dậy thu xếp đồ đạc, chuẩn bị vào nội trú.
Việc ở nội trú không có trở ngại gì. Nhà trường lấy lý do kỷ luật, yêu cầu học sinh vào ở nội trú. Học sinh nhà gần trường, muốn ngoại trú, hoặc những người muốn thuê nhà sống ở bên ngoài cho thoải mái đều bị phản đối quyết liệt, cho nên mỗi chúng tôi đều có một cái giường cá nhân ở khu nội trú, nộp tiền lệ phí rồi coi như xong, nhà trường không bận tâm sinh viên có ở hay không. Có lẽ bố mẹ sau khi nộp lệ phí cho con là yên trí chúng sẽ chăm chỉ học tập. Cho nên, bây giờ tôi chỉ cần thu xếp ít đồ để chuyển vào trường là xong.
Lý do ở nội trú càng đơn giản. Khi tôi và A Thụ và Hà Tặc đến chuyển đồ, trước lời chất vấn của hai gã, tôi phẩy tay, buông đúng một tiếng “nhàn”.
Đúng vậy, sống ở nội trú rất nhàn. Ở nội trú có thể ngủ chán chê. Cái gọi là cuộc sống nề nếp chúnh là: đánh bài thâu đêm, ngày ngủ vùi.
Tôi và Hà Tặc ở chung một phòng. Buổi tối đầu tiên khi tôi vào trường, gần chục gã trai cùng phòng và mấy phòng lân cận mở một cuộc liên hoan nhỏ chào mừng thành viên mới của ban “mạt chược” khiến tôi rất đỗi cảm động.
Ở nội trú quả thật rất nhàn. Năm thứ tư bài vở ít, càng nhàn. Hằng ngày tôi nằm trên gường nhìn bạn bè đi đi lại lại, cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng sau những ngày sung sướng đầu tiên là nỗi buồn không thể xua đuổi: luận văn chưa đâu vào đâu, công việc chưa có manh mối, tương lai là một dấu hỏi lớn, cha mẹ lại lo âu.
Ở nội trú thể nghiệm sự nhàn rỗi thật tuyệt. Nhưng sinh viên năm cuối mà vẫn nhàn rỗi thì có ba loại. Loại thứ nhất là không tìm được việc, dứt khoát học tiếp nghiên cứu sinh. Loại thứ hai là có bố mẹ làm quan. Loại thứ ba là phó thác tất cả cho tương lai. Còn những sinh viên năm cuối thực sự có chí hướng tuyệt đối không nhàn rỗi. Họ luôn tất tả hoạt động, thận trọng lựa chọn các công ty, cố tìm những công ty ưu tú nhất, họ trau chuốt bản luận văn sao cho thật vừa ý.
Tôi thuộc đối tượng ba, chắng có gì, nhưng ép mình nhàn rỗi trong tư duy rối rắm. Nhiệm vụ hằng ngàu của tôi là ngủ đến lúc chán mắt thì tự thức dậy, tuy đã tỉnh nhưng mắt vẫn nặng trịch, không mở ra được, sau đó nhanh chóng vào nhà vệ sinh, rồi bật ti vi (Hà Tặc dạy tôi cách nằm trên giường mở ti vi, thật độc đáo, không ai bắt chước được). Đi vệ sinh xong chẳng cần rửa tay, vớ ngay bánh mỳ tối hôm trước đã nhờ bọn con gái mua hộ, đủng đỉnh vừa gặm bánh mỳ vừa lên mạng tán gẫu với bạn chat. Buổi tối, sau một chầu tán gẫu về bọn con gái, lại bận bịu với trò đen đỏ - “công việc thường trực” hằng đêm. Hay nhất vẫn là tiết mục “nói mơ giữa ban ngày”.
Trong hành trang “vào đời” của sinh viên chắc chắn có một “tài sản tinh thần”, đó là kỷ niệm “nói mơ giữa ban ngày” của bạn bè. Chuyện như sau, hằng đêm, khi đám con trai đang bận tụ tập “đấu địa chủ” (chơi bài) dưới ánh đèn điện tù mù, đúng lúc cuộc vui đang hồi gay cấn, chợt có tiếng kêu thất thanh: “Cứu! Cứu với!”.
Mọi người ngơ ngác nhìn quanh, đó là tiếng kêu của gã con trai duy nhất đang nằm ngoan ngoãn, yên giấc trên giường của mình. Tưởng hẳn gặp nguy hiểm, chạy đến thấy hắn nằm đó, mắt nhắm nghiền, người đầm đìa mồ hôi, chân tay quờ quạng. Lay hỏi: “Sao thế?”. “Ối giời ơi, tớ lọt vào hang ổ của thổ phỉ!”. Hắn thở hổn hển, miệng lắp bắp, mắt vẫn nhắm nghiền. Tất cả cười ồ. Hôm sau hỏi hắn: “Đêm qua đi gặp thổ phỉ hả?”, hắn há hốc mồm, kinh ngạc: “Sao biết? Hôm qua tớ xem truyện truyền kỳ!”.
Cuộc sống của sinh viên năm cuối rất nhàn rỗi. Tôi nhàn rỗi đến phát ngán, ngày ngày gục đầu trên bệ cửa sổ nhìn ra sân trường. Hà Tặc có một dạo cũng bắt chước tôi làm vậy, nhưng gã đang săn “gái đẹp”. Hà Tặc thích gấp máy bay giấy, trong viết mấy câu thơ tình, nhìn thấy em nào bắt mắt là hét tướng lên để đối tượng buộc phải chú ý, rồi gã ném máy bay về phía họ kèm câu nói: “Người đẹp ơi!”, mới đầu chẳng ai để ý đến. Sau bị ban quản lý ký túc bắt nộp phạt 20 đồng vị tội vứt rác lung tung, gã mới thôi không tiếp tục trò đó nữa.
Hà Tặc bảo tôi là con gấu lười nhác, lười nhác đồng nghĩa với truỵ lạc, gã không hiểu, cũng không biết dùng từ nhàn rỗi, gã bảo tôi truỵ lạc. Mỗi khi có người tìm tôi, gã không thèm ngẩng đầu, chỉ hất hàm về phía cửa sổ: “Thằng cha đang truỵ lạc ở kia”, hoặc “Hắn hả? Không biết hắn đang truỵ lạc ở đâu!”.
Trong lúc nhàn rỗi ở trường, tôi cố gắng không nghĩ về nhà, không nghĩ đến người thân; chia tay với Hồ Khả và câu chuyện éo le của em gái khiến tôi nẫu ruột. Rất ít gặp Hồ Khả, những lúc bất chợt nhìn thấy, tôi vội vàng lướt qua, chỉ có A Thụ gặp Hồ Khả ở nhà ăn tập thể vẫn “chị dâu, chị dâu” rối rít khiến tôi và nàng cùng bối rối.
Hà Tặc mắng A Thụ gọi lung tung nhưng A Thụ cãi lại: “Thì trước đây chẳng phải vẫn gọi như vậy sao?”. Tôi bảo hắn bây giờ Hồ Khả đã có cuộc sống khác rồi.
“Chị dâu đã có cuộc sống khác? Thế là thế nào?”. A Thụ giả bộ không biết. Khi nói với A Thụ như vậy, hình ảnh Hồ Khả trong tôi chỉ còn lờ mờ như sương mù Trùng Khánh, dần dần tôi đã xếp nàng vào kho ký ức và phủ lên đó tấm thảm dạy được kết bằng những mảnh ghép, trong đó khuôn mặt Hồ Khả khi thì lạnh tanh như lúc nàng nói: “Tôi sắp lấy chồng”, khi thì thoả mãn trong vòng tay gã con trai bề thế đó; cùng có cả khuôn mặt tội nghiệp ngấn nước mắt khi nàng gọi tên tôi trong cái ôm cuối cùng nơi cổng trường.
Câu “sương mù Trùng Khánh” không phải vô cớ. Mùa đông Trùng Khánh quả thật có rất nhiều sương mù. Ý nghĩ cuộc đời sinh viên của mình cũng trôi qua một cách vô vị như sương mù khiến tôi tiếc nuối, buồn bã.
Mẹ ngày nào cũng gọi điện thoại, chỉ toàn những chuyện vặt vãnh, như Mai Mai đã xuất viện, Mai Mai bị con mèo Sbin cào, Mai Mai lại vẽ mặt trời trong sương mù Trùng Khánh, vân vân…Mẹ có vẻ phấn khởi. Khi luôn mồm nhắc đến Mai Mai, không hiểu mẹ có nghĩ tới chuyện bại hoại luân lý của nó đã gây ra không. Mai Mai là con của mẹ, mẹ vẫn yêu nó. Mai Mai cũng là em gái tôi, mẹ yêu nó. Mai Mai cũng là em gái tôi, nó đã quấn quýt, tựa vào tôi gần hai mươi năm, nó cũng chăm sóc tôi gần hai mươi năm, liệu tôi có đủ độ lượng tha thứ cho nó không?
A Thụ nói tôi quá tàn nhẫn với Mai Mai, hắn bảo: “Dù sao cậu vẫn nên đến thăm cô ấy. Lỗi lớn nhất của em gái cậu là đã yêu anh trai”. Lời A Thụ làm tôi như thức tỉnh, tỉnh rồi lại thấy đau lòng. Bở vì tôi cũng rất yêu em gái, nhưng không chịu nổi tình yêu bệnh hoạn của nó, tôi biết nó cô đơn, tôi biết tôi rất quan trọng với nó, đó là tình ruột thịt, còn tình yêu trai gái khác hẳn, làm sao có thể mập mờ? Thực là rắc rối! Tôi ghét mọi sự rắc rối, tôi yêu sự đơn giản, nhàn nhã.
An An cũng thường xuyên gọi điện, nó thề trong điện thoại là sẽ cố gắng học, nhưng hôm sau là quên ngay, nó khoe bạn trai Liêu Văn Đạo bắt đầu theo học tốc ký…tuyệt nhiên không nhắc đến chị gái. Tôi nghĩ sau những việc vừa qua, sự bất mãn của An An với chị gái được che đậy bấy lâu cuối cùng đã bộc lộ hoàn toàn.
Cuộc sống vô vị cứ thế trôi qua, A Thụ nói sắp nghỉ đông rồi. Nghỉ đông xong là mùa xuân. Mùa xuân đến thật mới mẻ, bất ngờ. Nó lặng lẽ đến khi người ta không mong đợi; nếu không có sự phát dục của con Sbin, chắc tôi đã bỏ quên mùa xuân Trùng Khánh ngắn ngủi, quý báu. Nhiệm vụ duy nhất của tôi trong mùa xuân là chờ đợi mùa hè. Đúng vậy, nghĩ lại những ngày ở nhà thật bình an, mãi mãi là ba anh em ríu rít, mãi mãi là bà mẹ lắm điều và ông bố kiệm lời, liên tục rít thuốc lá. Rồi chuyện xảy ra, ai cũng đau lòng, tôi và An An chọn giải pháp né tránh, dồn trách nhiệm nặng nề lên đôi vai gầy của mẹ, trông chờ vào phép màu nào đó của mẹ. An An thông minh nhất, con nhỏ này thường xuyên không về nhà. Tuần trước mẹ bảo đó đưa người yêu về để mẹ xem mặt, có nghĩa là mẹ đã không ngăn cản, không ngăn cản tức là đồng ý. An An sau khi nhận được thánh chỉ, lẽ ra phải vui nhưng lại nơm nớp lo lánh nạn, rất ít về nhà, tuy vậy cũng không bị truy cứu. Mẹ không dám trách móc nó, có lẽ là do vết sẹo trên trán nó.
Mai Mai thực ra không thay đổi mấy - vẫn nét mặt bình thản cố hữu, ít cười, vẫn những cử chi ra hiệu tao nhã như xưa, buổi sáng vẫn bóc hai quả trứng sạch tinh bỏ vào bát cho tôi, nhưng sự xa lánh rõ rệt của tôi khiến ánh mắt nó nhìn tôi càng trở nên u ám, vời vợi nỗi buồn, khiến mẹ càng đau lòng, muốn nói nhưng lại lặng thinh.
Học kỳ mới bắt đầu, kỳ học cuối cùng của đời sinh viên. Tôi bắt đầu thử tìm việc, thử đến các buổi gặp gỡ, giao lưu với các nhà tuyển dụng. Hà Tặc thấy tôi bận rộn, lại giễu tôi. Hắn nói tôi giống con thú gặm cỏ sau khi tỉnh ngủ.
Trên bảng không biết gã nào rỗi việc viết mấy chữ to tướng: “Thời gian biểu đếm ngược ngày tốt nghiệp”, bên dưới có hàng chữ nhỏ hơn bằng phấn màu: “Cách lễ tốt nghiệp x ngày”.
Còn nhớ hồi năm thứ hai, áp lực thì cứ quá lớn, chúng tôi sửa: “Đồng hồ đếm ngược ngày thi” thành: “Đồng hồ đếm ngược nghỉ hè”, hiệu quả rất tốt, ai cũng cảm thấy dễ chịu. Bởi người ta chỉ muốn hướng tới những ngày hè thoải mái, không ai mong đợi các kỳ thi.
Nhưng bây giờ, câu: “Cách ngày nghỉ hè còn x ngày” viết trên bảng của sinh viên năm cuối lại không mang đến niềm vui cho họ như những năm trước, bởi đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng. Nghỉ hè có nghĩa là tự lực cánh sinh, đơn độc đi ra xã hội. Nghỉ hè có nghĩa là đơn độc đối diện với thế giới mênh mông đầy biến động. Nghỉ hè có nghĩa là trách nhiệm, là gánh nặng của gia đình đã chuyển sang vai bạn, có nghĩa là bạn đã trưởng thành. Càng nghĩ càng thấy buồn; đó là nỗi luyến tiếc những năm tháng vô tư.
Mỗi lần bước ra khỏi cổng trường, không dám ngoái nhìn lại, tôi sợ tiếng đồng hồ đếm ngược. Nó như nhắc tôi: “Bạn còn có thể ngoái nhìn cổng trường mấy bận nữa, ngoái nhìn trong nhàn rỗi như vậy?”.
Thực ra điều tôi sợ nhất cũng chính là sự nhàn rỗi đó.