Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt! - Chương 23 - 24

Cơm nước xong, bác Thường Hoằng đem Mạt chược ra chơi để di dời lực chú ý của mẹ Thường Hoằng, hẹn bốn trưởng bối (người lớn) cùng nhau huyết chiến.

Còn lại mấy tiểu bối (con cháu) hội tụ ngồi trước TV xem Xuân Vãn (chương trình đón giao thừa).

Những tiểu bối chính là Mĩ Địch, Tần Trung, Hải Nhĩ cùng với Thường Hoằng.

Đón năm mới sao lại khó coi như vậy, bất quá vài người coi như phúc hậu, cũng không có nói ra.

Hải Nhĩ trước sau như một trầm mặc.

Chu Tráng Tráng trước sau như một vui vẻ ăn trái cây.

Thường Hoằng trước sau như một vừa chọc cười cho Chu Tráng Tráng vui vẻ vừa gọt trái cây cho nàng.

Tần Trung trước sau như một mặt vẫn âm trầm.

Mĩ Địch trước sau như một cùng Thường Hoằng trêu ghẹo: “Hey, chị nói Thường Hoằng này, em cùng Tráng Tráng nói chuyện nhỏ tiếng chút được không, Triệu gia gia sắp xuất hiện rồi, đợi lát nữa không nghe rõ lời thoại thì chị bắt đền em đó?”

Thường Hoằng lột vỏ hạt dẻ trắng béo cho vào miệng Chu Tráng Tráng (huhu, anh Hoằng tốt thế này còn chê), đáp trả Mĩ Địch: “Tiểu phẩm có cái gì hay chứ? Chị thích ông Triệu như vậy thì sao không gả cho ông ta đi?”

Mĩ Địch còn chưa kịp nói, Tần Trung bên cạnh đã mở miệng, thanh âm hơi nguy hiểm: “Cô ấy thật ra muốn lắm, chỉ là không dám.”

Ngay cả Triệu gia gia mà cũng ăn giấm chua, Tần Trung này thật đúng là một kỳ nhân. Chu Tráng Tráng vừa vui vẻ ăn vừa xem kịch vui.

“Sau này sẽ trừng trị em.” Mĩ Địch dốc sức trừng mắt nhìn Thường Hoằng, kéo Chu Tráng Tráng theo mình vào nhà bếp gọt hoa quả.

“Eh eh eh, muốn ăn thì tự mình đi gọt đi, đừng kéo theo nàng.” Thường Hoằng bám trụ Chu Tráng Tráng, không buông tay.

“Chị bảo Thường Hoằng, em khi nào thì trở nên bám dính buồn nôn như vậy? Chị cũng không phải muốn đem vợ em bán đi, có cần phải như vậy không?” Mĩ Địch bắt đầu cướp đoạt Chu Tráng Tráng.

“Em chính là sợ chị truyền thụ cho nàng những tư tưởng dơ bẩn ah.” Thường Hoằng nói: “Chu Tráng Tráng chính là ngu ngốc, hoàn toàn không phân biệt bùn nên bản tính dễ nhiễm bẩn, cùng hồng học hồng, cùng đen học đen, nếu về sau biến thành giống như chị vậy, em mỗi ngày tự sát mười lần cũng không đủ.”

Đả kích này cũng quá lớn nha, Chu Tráng Tráng cũng bị tức rồi, trực tiếp đem tay Thường Hoằng bỏ ra: “Tôi làm sao hội với ai học ai, ngươi hoàn toàn là bịa đặt, nếu không cùng một chỗ với anh lâu như vậy, tôi thế nào không thay đổi giống như anh ruột gan phèo phổi tất cả đều đen thui đi?”

“Hey ah, Chu Tráng Tráng, lá gan rất lớn nha, đêm nay xem anh thế nào chỉnh đốn em.” Thường Hoằng lại đem Chu Tráng Tráng kéo ngồi trở lại bên người.

“Đừng sợ, Tráng Tráng, đêm nay qua nhà chị ngủ, ai ưa ngủ cùng với Ma vương như em chứ?” Thật vất vả mới có đồng minh đối phó Thường Hoằng, Mĩ Địch  đem hết toàn lực lôi kéo.

Mĩ Địch nói được thì làm được, sau khi xem xong tiết mục đón giao thừa liền mang theo chu tráng tráng chuẩn bị về nhà, Thường Hoằng định đuổi theo nhưng lại bị mẹ mình ngăn lại, chỉ có thể tạm thời buông tha Chu Tráng Tráng một đêm. Trước lúc đi còn lén lút túm thắt lưng Chu Tráng Tráng, thấp giọng dặn dò: “Đêm nay tách ra, nếu em dám làm ra chuyện gì, Chu Tráng Tráng anh thấy em một lần sẽ lộng em một lần.”

“Cái gì là lộng?” Chu Tráng Tráng khó hiểu, chẳng lẽ hắn muốn đánh con gái sao?

“Lộng chính là chỉ  . . . . .” cánh môi Thường Hoằng ma sát tai Chu Tráng Tráng, thấp giọng nói: “Bắt chước động tác người lớn.”

Chu Tráng Tráng lui về phía sau hai bước, che chặt ngực, vẻ mặt không dàm tin: “Đêm 30 tết, anh cư nhiên dám nói ra lời hung tàn như vậy, thật là làm đau lòng người.”

“Anh không chỉ dám nói, còn dám làm, Chu Tráng Tráng em nếu không tin thì cứ việc chọc giận anh đi rồi xem sao.” Thường Hoằng khoanh tay thật tao nhã cười.

“Được rồi, được rồi, đêm 30 không nên nói chuyện với kẻ không thuộc loại con người như chúng ta, Tráng Tráng, đi.” Mĩ Địch xuất hiện bên cạnh nhắc Chu Tráng Tráng chạy lấy người.

Nhà Mĩ Địch cách nhà Thường Hoằng không xa, ở cùng khu biệt thự trên núi này, lái xe không mất vài phút là tới rồi. Vào nhà, Mĩ Địch nhiệt tình tìm áo cho Chu Tráng Tráng, pha nước ấm, trải giường.

Tráng Tráng ngâm mình trong nước ấm nửa giờ, thỏa mãn từ trong phòng tắm đi ra thấy Mĩ Địch đang ngồi bên giường chờ mình.

“Chị Mĩ Địch, đêm nay nếu chị cùng ngủ với em, anh rễ sẽ không giết em diệt khẩu đi?” Chu Tráng Tráng hỏi.

Đối với người ngay cả Triệu gia gia còn ăn dấm chua thì rất khó lòng phòng bị.

“Mặc kệ hắn, Tráng Tráng lại đây, cùng chị tán gẫu một chút.” Mĩ Địch vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Chu Tráng Tráng ngồi xuống.

“Chị, có phải chị muốn nói gì với em không?” Chu Tráng Tráng cũng không có ngốc đến bất trị, nhớ tới lúc ở trong nhà Thường Hoằng, Mĩ Địch muốn kéo mình vào phòng bếp gọt hoa quả có thể là muốn nói chuyện với mình.

“Tráng Tráng, đối với Thường Hoằng, em rốt cuộc là cái cảm giác gì a?” Mĩ Địch hỏi.

“Độc tài chuyên chế ngang ngược người không nói lý lẽ.” Nhắc tới Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng lập tức mắng mỏ.

“Vậy em thật sự không thích nó tí nào sao?” Mĩ Địch hỏi lại.

“Này, hình như đúng là như vậy.” Chu Tráng Tráng nói xong cũng có chút do dự.

Mĩ Địch thở dài: “Tráng Tráng, có một số việc em có thể không biết, Thường Hoằng cũng không cho phép chị nói cho em, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy em nên biết thì tốt hơn.”

“Chị, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Sau hôm đi chơi dã ngoại, Thường Hoằng nghe thấy cuộc nói chuyện của em với Hải Nhĩ, trở về liền tuyên bố với mọi người hắn cùng em từ nay về sau chia tay. Chị vốn nghĩ  chuyện này cứ thế sẽ quên mau đi, chính là thằng nhóc này từ khi chia tay em, ngủ cũng không tròn giấc, ăn cũng không ngon, có thời gian ra ngoài liền đi uống rượu, cứ thế hai tháng, lại gầy đi rất nhiều. Tuy nói chị cùng nó suốt ngày cãi cọ, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình cũng thắm thiết, không muốn nhìn nó khổ như vậy, có hôm nó ở quán Bar uống rượu, chị liền chủ động giới thiệu bạn gái cho nó, hỏi nó thích mẫu bạn gái thế nào, nó trầm mặc một lúc nói thích người có thể ăn khoẻ. Chị lúc ấy liền cười nó nói kia không phải giống với Chu Tráng Tráng sao? Ai ngờ không đề cập tới tên em thì thôi, nhắc tới tên em, nó cúi đầu cười, càng cười càng cúi thấp đầu hơn, đến cuối cùng chôn đầu trong lòng bàn tay mình không ngẩn dậy, chỉ nghe thấy nó gọi tên em Chu Tráng Tráng, không ngừng kêu Chu Tráng Tráng. Trong lòng chị vừa kinh hãi vừa luống cuống, chị biết rõ tính cách thằng nhóc này, từ nhỏ đến lớn con gái theo đuổi nó rất nhiều cũng chưa từng thấy nó đối với cô nào chấp nhất như vậy. Lúc ấy chị chỉ biết, thằng bé này thua rồi, bại trong tay em . . . . . . Chị bảo này Chu Tráng Tráng, miệng em đừng mở lớn như vậy, có mấy cái răng sâu chị cũng muốn thấy rõ .”

Chu Tráng Tráng dùng sức đem cằm mình khép lại, lắp bắp nói: “Chị, chị là đùa giỡn em sao?”

“Chị còn nghĩ nó là đùa giỡn chị, kết quả đâu? Tráng Tráng em đừng ngắt lời, nghe chị tiếp tục kể. Ngày đó buổi tối Thường Hoằng lại uống thiệt nhiều rượu, ngăn cản không được, cuối cùng say tuý luý, không dám đem nó về trường học, chị liền đưa nó về chỗ này, àh, chính là ngủ trên cái giường này nè. Chị cũng không nhiều lời, ngày hôm sau chờ nó tỉnh chị liền đem chuyện này ra chê cười nó, nhưng khi nó nghe xong cũng không cãi lại, hoàn toàn cam chịu. Chị đã nói, Thường Hoằng a Thường Hoằng, em uổng công một đời khoa trương, rốt cuộc bại trong tay một bé con băng vệ sinh cũng chưa xài được mấy cuộn a . . . . . . Tráng Tráng em đừng nhăn mũi nín thở như vậy, khó coi chết đi được, nói tới đoạn băng vệ sinh em vốn c òn chưa dùng được vài năm  . . . Kết quả em đoán Thường Hoằng nói cái gì không, nó nói là “em chính là bại trong tay Chu Tráng Tráng, cũng không có biện pháp, em chính là thích nàng.”

(Quả nhiên là chị em tốt của Thường Hoằng … lời nói … thô bỉ như nhau, haaaaaaaaa)

 

chương 24

 

Nghe thế, Chu Tráng Tráng bắt đầu cảm thấy có chút nhiệt, có thể là hệ thống sưởi trong phòng mở quá lớn rồi, nàng tự nói cho chính mình như vậy.

“Vào hôm kia Tần Trung cũng ở đó, giả câm giả điếc nghe tụi chị nói một hồi lâu, đến lúc này mới mở miệng nói với Thường Hoằng, thích thì phải đi mà theo đuổi, một người nam nhân nếu ngay cả cô gái mình yêu thích cũng không theo đuổi được thì còn nói chi đến một ngày thành gia lập nghiệp chứ? Có thể cũng chính lời này đã thuyết phục Thường Hoằng, không bao lâu nó không nói tiếng nào đã rời nhà đi, cũng chẳng nói đi đâu, mẹ nó lo lắng tìm khắp nơi, chị nghi nó đi tìm em nên kêu Hải Nhĩ gửi tin nhắn hỏi, kết quả thật đúng là đi tìm em. Tráng Tráng, chị thấy kỳ này, Thường Hoằng đối với em sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Cho nên em phải cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, em đối với nó rốt cuộc là cảm giác gì?”

Chu Tráng Tráng lắc đầu: “Chị Mĩ Địch, em không biết nói sao nữa.”

“Nghĩ cái gì thì nói cái đó, chị giúp em phân tích.” Mĩ Địch nghe đến đây hứng thú.

“Em chỉ nhớ rõ từ khi chúng em bắt đầu quen biết nhau, Thường Hoằng liền một mực khi dễ đùa bỡn em, em sợ hắn là huấn luyện viên nên đều nhịn, chính là trong lòng thật sự rất chán ghét hắn. Sau đó cũng không biết thế nào, đầu óc hồ đồ, hắn nhất định kêu em làm bạn gái hắn. Từ đầu đến cuối, hắn một mực trêu cợt theo đuổi, xem cũng thấy không giống thật, em không rõ hắn có ý tứ gì, đành phải trốn, hắn đuổi em trốn, giống như là đang chơi một trò chơi. Nói thật, em thật không dám đem khoảng thời gian đó mà xem như là đoạn tình cảm nam nữ.” Chu Tráng Tráng thở dài.

“Nhưng Thường Hoằng thật sự thích em, em cũng không cảm động sao?”

“Nói không cảm động thì là nói dối, nhưng cảm động là cảm động, phải lập tức hóa thành tình yêu, đó là không thể nào.”

Mĩ Địch xem xét Chu Tráng Tráng một lúc lâu sau, hỏi: “Tráng Tráng, em thành thật nói cho chị biết, em vẫn kháng cự Thường Hoằng có phải liên quan đến Hải Nhĩ không?”

Chu Tráng Tráng suy nghĩ một chút, không muốn giấu giếm Mĩ Địch, liền nói thật: “Giống như chị thấy đó, lúc trước không biết quan hệ của Hải Nhĩ với Thường Hoằng, em vốn là muốn chủ động tỏ tình cùng Hải Nhĩ, nói em rất có cảm tình với anh ấy, nhưng Hải Nhĩ dường như chẳng có ý gì với em. Bất quá có đôi khi em sẽ nghĩ, nếu Thường Hoằng cùng anh ấy chẳng quen biết gì thì tốt rồi, nói không chừng . . . . . . Nói không chừng sự tình sẽ có một cục diện khác cũng nên?”

“Xem ra, em cảm thụ tình yêu còn chưa đủ sâu sắc, hoặc là nói, em đến nay còn chưa có trải nghiệm qua cảm giác yêu đương.” Mĩ Địch tổng kết.

“Cảm giác kia sẽ như thế nào chị?” Chu Tráng Tráng tò mò.

Mĩ Địch đáy mắt bắt đầu loé lên ánh sáng: “Đó hẳn là một loại tình cảm có thể làm cho nhiệt độ cơ thể lên cao, một giây không nhìn thấy đối phương sẽ điên cuồng, hận không thể đem đối phương ăn vào bụng hai người từ nay về sau kết hợp một thể.”

“Chị Mĩ Địch, chị nói sao giống phim kịnh dị quá đi àh, cụ thể tí đi chị.”

“Nói cách khác, khi em thật sự yêu thương một người, em nhìn thấy hắn sẽ kích động, giống như là . . . . . . như lúc chị xem tiết mục của Triệu Bản Sơn vậy đó.”

So sánh này thật đúng là chả đâu vào đâu, Chu Tráng Tráng chả hiểu gì hết.

“Vậy chị nhìn anh rễ không kích động giống khi nhìn thấy Triệu Bản Sơn a.” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Đó là bởi vì chị không thương Tần Trung nha, chị yêu chính là một người khác.”

“Vậy sao chị không gả cho anh ta đi?”

“Bởi vì anh ấy một lòng hướng phật, hiện tại đã là chủ trì trẻ tuổi nhất từ trước đến nay rồi.”

Chu Tráng Tráng lại muốn đâm đầu vào tường rồi, Thường Hoằng tính cách biến thái, Hải Nhĩ sở thích biến thái, quan điểm kén chồng của Mĩ Địch cũng thế, con cái nhà này toàn là kỳ lạ a!

“Hey, Tráng Tráng, ngày nào đó em với chị cùng đi đến chùa anh ấy thắp hương đi, chị dẫn em đi gặp người yêu khí chất bất phàm của chị, quả thực chính là siêu phàm thoát tục, không nhiễm khói bụi nhân gian.” Mĩ Địch nói.

Chu Tráng Tráng còn chưa kịp nói chuyện, liền có một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: “Một tháng sau đi, bởi vì thời điểm đó em mới có thể xuống giường được.” (không biết có truyện về hai anh chị này không ta, chắc thú vị lắm đây)

Hai cô gái cứng ngắc quay đầu, phát hiện Tần công mặt than đang đứng ở cửa.

Mĩ Địch cứ thế bị tha về phòng ngủ, đi nhận khổ hình “phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể xuống giường”, trong phòng cũng chỉ còn lại Chu Tráng Tráng.

Đêm ba mươi, ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến tiếng pháo hoa nổ đùng đùng, Chu Tráng Tráng lăn qua lộn lại, hồi lâu cũng không thể ngủ.

Nàng nghĩ, buổi tối đó, Thường Hoằng phải chăng đã nằm trên giường này một lần lại một lần gọi tên mình?

Nghĩ nghĩ, mặt bắt đầu không thể khống chế đỏ lên.

Nói thật, nghe Mĩ Địch kể xong, Chu Tráng Tráng đối Thường Hoằng có thêm hiểu biết mới, vì thế có một đoạn thời gian hình tượng Thường Hoằng ở trong cảm nhận của nàng từ dã thú biến thành tình yêu.

Đương nhiên, khoảnh khắc này rất ngắn ngủi, từ đêm đến sáng hôm sau, bị một kẻ mạnh mẽ xâm nhập nhà Mĩ Địch, mạnh mẽ xâm nhập phòng ngủ, mạnh mẽ xốc chăn bông của nàng lên, lại mạnh mẽ dùng đôi tay lạnh giá dán lên thân thể ấm áp của nàng, kẻ đó không ngoài ai ra chính là Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng phát hiện một cái chân lý, cầm thú mãi là cầm thú.

“Chu Tráng Tráng, không có anh em còn ngủ ngon quá nha.” Thường Hoằng cắn răng.

“Bộ không có anh ở đây thì tôi sẽ không thể ngủ không thể ăn cơm sao?” Chu Tráng Tráng đè nén từc giận muốn đánh hắn.

“Thân là bạn gái, em hẳn là phải có giác ngộ chứ.” Thường Hoằng nhắc nhở

Sáng sớm mồng một, tuyệt đối không thể sinh khí với kẻ khác người này được, Chu Tráng Tráng an ủi chính mình như vậy, cũng đem chăn bông trùm lên đầu chuẩn bị tiếp tục ngủ. Kết quả còn chưa kịp chợp mắt đâu, bàn tay lạnh kia của Thường Hoằng lại duỗi ra tiến vào trong quần áo.

Chu Tráng Tráng hoàn toàn nổi giận, duỗi chân đá: “Thường Hoằng, nếu dám làm thế nữa tôi lập tức về nhà, tay lạnh như vậy, không sợ tôi bị cảm sao?”

Thường Hoằng không nói chuyện, chính là đi đến phòng tắm mở nước nóng nhúng tay mình vào xong lại tiếp tục thâm nhập vào áo ngủ Chu Tráng Tráng.

Tuy nói độ ấm này là thích hợp, nhưng vị trí rất không thích hợp —— lúc trước là hai tay đặt sau lưng, lần này lại đặt chính là trước ngực.

Sáng sớm mồng một đã bị ăn đậu hủ, Chu Tráng Tráng cảm thấy đây thật sự là một điềm xấu, liền nhấc chân nổ lực đá Thường Hoằng, nhưng đáng tiếc vừa duỗi ra đã bị bắt lấy.

“Chu Tráng Tráng, em chê tay anh lạnh nên anh đi ủ ấm rồi, em còn muốn như thế nào a?” Thường Hoằng hỏi.

“Anh anh anh, ai cho phép anh sờ . . . . . . sờ ngực tôi? !” Chu Tráng Tráng khuôn mặt giống cái đèn lồng đỏ thẩm, bên trong ánh mắt là ngọn nến, bập bùng cháy.

“Cũng không phải sờ chùa, trên khắp người anh tùy tiện cho em sờ.” Thường Hoằng cười, cười tỏ vẻ đang miễn cưỡng lắm đó.

“Tôi mới không cần sờ anh!” Chu Tráng Tráng gầm nhẹ.

“Không quan hệ, em không sờ anh thì anh sờ em là được.”

Nói xong Thường Hoằng liền nhào lên trên giường, Chu Tráng Tráng vừa thấy, sợ tới mức nước tiểu thiếu chút nữa sót ra hai ba giọt, vội vàng chạy nhanh lại bị Thường Hoằng tóm ngăn chặn lại, không thể động đậy.

“Chu Tráng Tráng, có nhớ anh không?” Thường Hoằng cười hỏi, hàm răng trong ánh sáng mặt trời càng đặc biệt trắng.

“Đại ca, chúng ta tối hôm qua mới tách ra nha.” Chu Tráng Tráng thực bất đắc dĩ.

Câu trả lời này không làm cho Thường Hoằng vừa lòng, mà Thường Hoằng không hài lòng, đậu hủ Chu Tráng Tráng lại bị ăn một chút.

“Hỏi lại lần nữa, Chu Tráng Tráng có nhớ anh không?” Thường Hoằng hỏi.

Chu Tráng Tráng che ngực chính mình mới vừa bị tập kích, trừng mắt nhìn Thường Hoằng, trong mắt sắp bốc ra lửc.

“Chu Tráng Tráng, đừng để anh hỏi lần thứ ba.” Thường Hoằng lần thứ hai vươn tay hắn ra.

Chu Tráng Tráng thở sâu, dùng ngữ khí phi thường tình cảm đọc diễn cảm một câu nói: “Một ngày không thấy, như cách tam thu a.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3