Nơi cuối con đường- Chương 07 - 08

Chương 7: Bước đường chậm rãi
 
Có một số việc, mãi sau này Lâm Nặc mới biết.
Như việc trong suốt một năm qua khó khăn lắm Giang Doãn Chính mới được ăn một bát cơm trắng, những buổi tiệc lớn nhỏ dường như chiếm hết thời gian dùng cơm của anh.
Lại như việc, cô là người con gái đầu tiên mời cơm kể từ khi Giang Doãn Chính trưởng thành đến nay, còn là người đầu tiên mời anh ăn cơm trong nhà ăn sinh viên.
Thế nhưng lúc này đây, Lâm Nặc chỉ cảm thấy thú vị.
Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp chỉnh tề ngồi trong nhà ăn xô bồ, phong cách tinh tế, nho nhã trong con mắt người khác thật sự là một bức tranh thiếu cân đối hài hòa.
Cô cầm đũa lên, cụp mắt xuống mỉm cười. Lúc này Giang Doãn Chính không buồn quan sát mọi thứ, trái lại trong hoàn cảnh này anh còn tỏ ra điềm tĩnh, bình chân như vại.
Những biểu hiện bên ngoài của anh, chẳng qua chỉ là thói quen hình thành từ rất lâu. Trên thực tế, giờ phút này, anh như trở lại quãng thời gian trước đây, kí ức tuy mơ hồ nhưng tuyệt đẹp.
Và người con gái trước mặt lúc này, đem đến cho anh một thứ cảm giác rất mãnh liệt.
Người ta thường nói tình hữu nghị phần nhiều được thiết lập trên bàn ăn. Điều này, Lâm Nặc rất đồng cảm. Sau bữa cơm được coi là đạm bạc giản đơn đó, hai người càng trở nên thân thiết hơn. Với Lâm Nặc, Giang Doãn Chính tựa như người bạn xuất hiện đột ngột, còn thân phận Tổng giám đốc của Tập đoàn Dung Giang kiêm sếp của cô trong tương lai trái lại càng trở nên lu mờ.
Có lẽ từ trước đến nay, cô vốn dĩ không mấy ý thức về chuyện này.
Trong suy nghĩ của cô, anh là người lần đầu gặp gỡ tại nghĩa trang, cơ thể thoang thoảng hương hoa cỏ, là người đã giải vây giúp cô ở KTV và lái xe đón cô trong cơn mưa.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Nặc tiễn Giang Doãn Chính ra cổng trường, từ xa đã trông thấy xe của anh, đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, là số điện thoại ký túc xá Từ Chỉ An.
Cô bước chầm chậm nhận điện thoại, Giang Doãn Chính quay đầu nhìn cô rồi đưa mắt nhìn thẳng phía trước, hai tay đút túi quần, cô đi trước anh theo sau, giữ một khoảng cách chừng ba bước chân với cô.
Giữa những người yêu nhau, dù chỉ là đối thoại thông thường cũng khiến người bên cạnh đoán ra được.
Đợi Lâm Nặc gác máy, anh nhướn mày hỏi: “Bạn trai à?”.
Quả nhiên, Lâm Nặc gật đầu.
Anh cười dửng dưng, rút chìa khóa xe ra, quay đầu lại nói: “Không phải tiễn anh nữa, em vào đi!”.
Lâm Nặc không khách sáo, chỉ vẫy tay nói: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé! Còn nữa, hôm nay cảm ơn anh”.
“Người cần phải cảm ơn là anh chứ”, anh không nói gì thêm, quay người rời đi.
Trong ký túc xá không còn ai, Từ Chỉ An đang xem bài vở trên máy vi tính, hộp cơm mang về vẫn đặt trên bàn.
Lâm Nặc nhăn mặt, rất kiên nhẫn: “Em đã ăn rồi, làm sao đây? Thật lãng phí quá!”.
Từ Chỉ An liếc nhìn cô: “Anh cứ ngỡ em phải ngủ đến trưa mới dậy cơ”.
“Đầu nhức muốn chết luôn, còn tâm trí đâu mà ngủ?”, cô vừa nói vừa đi tới, dựa vào mép bàn, chăm chú ngắm nhìn anh, trách: “Haizz, anh cũng uống đâu có ít, sao trông chẳng hề hấn gì thế?”.
Từ Chỉ An nắm lấy bàn tay tinh nghịch đang sờ mặt mình, khẽ nhíu mày: “Không phải là em mới ăn cơm hả, sao tay lạnh thế này?”.
“Trước giờ em vẫn luôn như thế mà”, vừa nói Lâm Nặc vừa thuận thế sà vào lòng đối phương, cảm nhận được vòng tay cùng hơi thở ấm áp thoải mái của anh.
Trước đó cả hai lục đục không vui, rồi lại bận rộn tìm việc làm, chuẩn bị bài vở tốt nghiệp, dường như họ chẳng có thời gian gặp mặt. Lúc này, bên cạnh chẳng có ai, Lâm Nặc ngồi trên đùi Từ Chỉ An, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, không nhúc nhích.
Khoảng cách gần thế này, hơi thở họ vấn vít vào nhau, đôi môi nóng bỏng của anh sà xuống, cô nắm chặt vai anh, từ từ khép mắt lại.
Một lúc lâu sau, cô ôm chặt lấy cổ anh, dường như đột nhiên nghĩ ra: “Sang năm là bắt đầu thực tập rồi, đến lúc đó chẳng phải chúng mình có thể cùng đi làm sao?”. Đôi mắt cô mang theo hơi nước long lanh, trong vắt, lóe lên niềm phấn khích.
Từ Chỉ An lại lắc đầu: “Chưa chắc đâu”.
Quả nhiên, đến ngày ký hợp đồng chính thức, Lâm Nặc dò hỏi mới biết, hóa ra Từ Chỉ An công tác tại Công ty thiết kế xây dựng Dung Giang tọa lạc ở Thành Tây, cách Tổng công ty Tập đoàn Dung Giang tại trung tâm thành phố ít nhất là bốn mươi lăm phút đi xe.
Trước khi ký hợp đồng, Giám đốc Lý hỏi: “Mọi người còn chỗ nào chưa rõ nữa không?”.
Có người đưa ra những câu hỏi liên quan đến quyền lợi của bản thân, khi ánh mắt Giám đốc Lý dừng ở Lâm Nặc, cô lắc đầu. Nhưng thực ra thì cô có câu hỏi.
Theo thông tin tuyển dụng thì phòng Hành chính chỉ có hai vị trí, nhưng đến nay đã có ba người đồng loạt trúng tuyển. Ngoài cô và Đinh Tiểu Quân có biểu hiện xuất sắc trong buổi phỏng vấn, vẫn còn một nam sinh nữa.
Là trúng tuyển ngoài kế hoạch dự kiến ư? Hay là còn có nguyên nhân gì đặc biệt? Lâm Nặc không tài nào biết được, thế nhưng cô nghĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ nên cô đặt bút ký tên.
Từ đó trở đi, cô, Đinh Tiểu Quân cùng người con trai tên Trì Nhuệ trở thành đồng nghiệp của nhau.
Buổi tối tiệc chào đón nhân viên mới được tổ chức ở một nhà hàng lớn ngay gần Tập đoàn Dung Giang.
Giám đốc Lý chủ trì nói, “Do hôm nay Tổng giám đốc Giang có buổi tiệc xã giao rất quan trọng nên tôi thay mặt ngài ấy, nhiệt liệt chào đón những nhân viên mới của công ty”, nói rồi ông thì nâng ly lên, vẻ rất phóng khoáng và thân thiện, “Nào, tôi xin mời mọi người một ly!”.
Mọi người liền lần lượt đứng dậy, uống một hơi cạn ly.
Thực ra, lời ông ta nói là thật. Chí ít thì biểu hiện bên ngoài cùng địa điểm chiêu đãi chính là nhà hàng cao cấp của thành phố, phòng bao trang hoàng lộng lẫy.
Nhà hàng bài trí hai bàn ăn, bởi lẽ tất thảy đều là sinh viên mới ra trường, giữa họ có rất nhiều điểm tương đồng nên nhanh chóng tụ tập thành một nhóm, nâng ly tán gẫu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Đinh Tiểu Quân, ngồi cạnh Lâm Nặc, cũng đang trò chuyện giao lưu, tuy không thể xem là cuộc nói chuyện tâm đầu ý hợp nhưng sự chủ động và nhiệt tình của đối phương khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Dù sao thì, sau lần phỏng vấn lần trước, bên ngoài phòng phỏng vấn cô ta đã liếc cô, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể làm đông cứng cả một con voi. Khi đó rõ ràng là sự lạnh lùng thờ ơ thế mà giờ đây thái độ cô ta lại chuyển biến nhanh đến vậy.
Tuy nhiên Lâm Nặc lại nghĩ, sau này họ làm chung một văn phòng nên sớm tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, thuận hòa là điều vô cùng cần thiết. Có lẽ, Đinh Tiểu Quân cũng suy nghĩ tương tự như vậy.
Tan tiệc, đường phố đều đã sáng đèn.
Mọi người ai về nhà nấy, chia tay nhau tứ phía, Giám đốc Lý cùng trợ lý đã rời đi từ lâu, Lâm Nặc đứng nán lại một lúc gọi điện thoại về nhà, rồi đợi đèn đỏ để sang trạm xe buýt đối diện bên đường.
Đêm thu mát mẻ, cô khoanh tay buồn chán đứng nhịp nhịp chân tại chỗ.
Chính lúc đó, sau lưng cô vọng lại tiếng người cùng tiếng động, theo bản năng cô quay lại, chỉ thấy một tốp người đi qua cánh cửa xoay ra khỏi nhà hàng.
Người đi đầu tiên có thân hình mảnh khảnh cao ráo, gương mặt tuấn tú lộ ra dưới ánh đèn sáng.
Vừa lúc Giang Doãn Chính đi ra liền nhìn thấy ngay Lâm Nặc.
Khoảng cách hai người không quá xa, ánh mắt anh thoáng vẻ ngạc nhiên, Lâm Nặc cũng cảm thấy thật trùng hợp. Giang Doãn Chính thu lại ánh nhìn, tiếp tục thấp giọng chuyện trò cùng người bên cạnh.
Hai người họ không hề chào hỏi, tựa như gặp phải một người đi đường xa lạ, ánh mắt dừng lại chưa đến một giây.
Lâm Nặc nghiêng người, trông thấy họ đi đến cạnh ba bốn chiếc xe, vài người ngồi vào trong, đèn xe nháy sáng, từng chiếc phóng lên từ con dốc rồi mất dạng trong màn đêm tĩnh mịch.
Lúc này đèn giao thông trên đường đã chuyển sang màu xanh, cô như hoàn hồn lại cất bước qua đường.
Xe buýt đến rất nhanh, người lại đông, vốn dĩ cô không có thời gian để suy nghĩ vì sao lúc nãy mình lại hoảng hốt như vậy.
Hơn tám giờ tối, Lâm Nặc chen lấn trong đám đông hành khách, khó khăn lắm mới chụp lấy được tay nắm trên xe buýt, không khí trong xe không thoải mái, xe cứ lắc lư di chuyển chậm rãi, dường như mãi mãi chẳng đến đích.
Không lâu sau, điện thoại trong túi xách bắt đầu đổ chuông, cô không khỏi thở dài, nhăn mặt. Phải biết rằng, trong hoàn cảnh hiện tại, đứng đã là một việc chẳng dễ dàng gì rồi.
Cố gắng một hồi, cô mới lần được tới chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng, một dãy số dài hiển thị dưới ánh đèn.
Hiển nhiên, đó là một số điện thoại chưa từng lưu trong danh bạ.
Lâm Nặc do dự trong giây lát rồi nhận điện, áp di động vào tai khẽ nói: “A lô”.
Đầu dây bên kia tĩnh lặng trong giây lát, sau đó vọng đến một giọng nam hơi trầm: “Xin chào, anh là Giang Doãn Chính”, giọng điệu dửng dưng, ngữ điệu bình thản.
Lâm Nặc sững sờ, “... Ồ, chào anh”, một phụ nữ bên cạnh đang chen ra, cô cố gắng đứng vững. Cô cũng chẳng lấy làm lạ nữa, đến cả ký túc xá của cô anh còn tìm được huống hồ là số điện thoại.
Giang Doãn Chính trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Em đang đi xe buýt về trường à?”. Chắc là anh nghe thấy tiếng tạp âm và còi xe từ đầu dây bên này.
“Vâng.”
“Lúc nãy thật ngại quá”, anh lại nói, “Bận đi cùng khách, nên không chào hỏi em được”.
Lâm Nặc nào có ngờ anh gọi điện thoại đến chỉ là để nói việc này! Nghe ngữ khí thì dường như là lời xin lỗi chân thành. Ngược lại cô cảm thấy ngại, vội vàng nói: “Không sao, không sao cả ạ”.
Giang Doãn Chính cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói, “Thế thôi nhé, em đi đường cẩn thận”, sau đó liền gác máy.
Lâm Nặc nhét điện thoại vào túi xách, chợt nghĩ, có lẽ lúc này anh cũng đang trên đường về nhà. Chỉ là ban nãy nhìn tốp người đó mặt mày đỏ ửng, chắc là đã uống khá nhiều rượu, vừa rồi cô cũng không để ý đến sắc mặt của anh nhưng nếu phải xã giao cùng khách hàng, thì e là chẳng tránh được.
Lái xe trong tình trạng như thế, có lẽ người phải dặn đối phương đi đường cẩn thận chính là cô.
Ánh đèn neon chớp nháy ngoài cửa sổ, ánh sáng cùng bóng tối đan xen nhau.
Xe buýt đang lăn bánh trên đường, hướng về phía trước, dù rằng di chuyển chậm chạp nhưng chắc chắn sẽ đến nơi cần đến.


Chương 8: Con người thật của anh
 
Tết đến, bà Lâm nói: “Mình cùng nhà Tiểu Từ ăn một bữa cơm nhỉ? Hay là, nhà mình mua ít đồ sang bên đó chúc Tết?”.
Từ sau khi cả hai được nhận vào Tập đoàn Dung Giang, dường như bà Lâm xem chuyện tương lai của cả hai là lẽ dĩ nhiên, ngôn từ biểu hiện cũng vì thế mà càng thân thiết hơn.
Lâm Nặc lẽ nào không hiểu suy nghĩ của mẹ nhưng chuyện lần trước trong bệnh viện cô vẫn nhớ như in, lại nghĩ đến thói quen của Từ Chỉ An, không thích có việc bất ngờ xảy ra làm xáo trộn cuộc sống của anh, thế là cô nói: “Hay là thôi đi, chắc nhà người ta cũng bận rộn, mình đừng đến làm rối thêm nữa”.
Kết quả đổi lại là bà Lâm trợn mắt, nói: “Cái con bé này...”, định trách cô không biết cách đối nhân xử thế, nhưng rồi lại thôi không nói gì nữa.
Đêm giao thừa, tiếng điện thoại bàn, di động kêu không ngớt, đặc biệt là ông Lâm, đều là bạn bè làm ăn, nội dung chẳng có gì mới mẻ khác lạ cả.
Từ hôm Chủ nhật, Lâm Nặc liên tục nhận được mười tin nhắn chúc mừng, cô đều trả lời hết nhưng đều là những tin nhắn do bản thân tự nghĩ ra, không giống những tin nhắn chuyển tiếp của người khác, đơn giản lại không chân thành.
Lúc xem mục danh bạ điện thoại, trông thấy một cái tên, cô ngần ngừ trong giây lát, ngón tay lướt nhanh bấm một hàng chữ: “Chúc mừng năm mới, hạnh phúc đầy nhà!”.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy cách dùng từ như thế thích hợp nhất, thế là cô bèn gửi đi. Sau đó, ông bà ngoại được đón sang bên nhà cô, bà Lâm gọi cô đi chuẩn bị thức ăn, chuyện ấy cũng sớm rơi vào lãng quên.
Mãi đến tối, ăn xong bữa cơm tất niên, cả nhà lôi bàn ra đánh mạt chược, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô áp điện thoại vào tai, mắt vẫn nhìn chăm chú vào quân bài, rút ra ba quân, rồi mới a lô một tiếng.
Đầu dây bên kia không ồn ào náo nhiệt như ở chô cô, dường như rất im ắng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng đối phương: “Anh cũng chúc em năm mới vui vẻ”.
Cô sững người, nhất thời không nhận ra đối phương là ai.
“Cho hỏi, anh là...”, đang hỏi thì ông ngoại ngồi ghế đối diện, rút kính lão ra lau một hồi, sau đó đánh ra quân cửu vạn, quân bài trượt xuống bàn, cô vội giơ tay ra, “Á, gượm đã, con ù rồi!”, quân bài vốn đợi từ trươc đó khá lâu nên giọng cô mới kích động như thế.
Đầu bên kia trầm mặc trong hai giây, cô mới sực nhớ mình đang nói chuyện điện thoại, bất giác mỉm cười nói: “Xin lỗi anh, em...”.
“Đang đánh bài à?”, đôí phương tiếp lời.
“Thế thì không phiền em nữa”, giọng đối phương dường như mang theo ý cười, “Tin nhắn lúc chiều anh đã nhận được rồi. Anh là Giang Doãn Chính”.
Sau khi gác máy, cô vô ý cắn phải lưỡi, bà Lâm liếc cô một cái, thuận miệng hỏi: “Làm gì mà trông con lạ thế? Ai gọi đến vậy?”.
“Một người bạn”, cô đáp ngắn gọn.
Lúc gửi tin nhắn, thật sự cô không ngờ là anh sẽ gọi điện thoại lại, mà điều tối quan trọng là bản thân cô cả buổi chẳng nhận ra anh.
Lại một năm mới náo nhiệt nữa đến trong nhũng tràng pháo cùng tiệc rượu.
Sau khi tựu trường, có nhiều bạn học kiếm được việc làm và bắt đầu thời kỳ thực tập, Lâm Nặc cũng không phải ngoại lệ.
Ngày đầu tiên chính thức đi làm, cũng chẳng có việc gì mấy, chỉ là để người cùng bộ phận làm quen với mình.
Lâm Nặc học ngành Quản trị kinh doanh, trước đây chỉ tiếp xúc với lý thuyết, còn kinh nghiệm thực tế chỉ là con số không. Nhìn thấy những nhân viên cũ đang làm việc đâu ra đấy, bất giác khó tránh khỏi tự cảm thấy thua kém quá xa. Vả lại, cô vừa vào làm vẫn còn nhiều điều chưa quen, mọi người xung quanh bận rộn ai làm việc nấy, còn cô lại hệt như người nhàn hạ, nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy quen chút nào.
Thế nhưng, may thay, thông thường những lúc như vậy vẫn có người bầu bạn cùng cô. Thế là, trong vài ngày đầu của thời kỳ hòa nhập, cô, Đinh Tiểu Quân cùng Trì Nhuệ, tuy ngoài miệng chẳng hề biểu hiện gì nhưng trong lòng thì an ủi vỗ về lẫn nhau.
Từ Chỉ An cũng bắt đầu làm việc tại Công ty Xây dựng trực thuộc Tập đoàn Dung Giang, vì chỗ làm cách trường khá xa, nên anh dọn vào sống trong căn hộ công ty. Từ đó trở đi thời gian gặp Lâm Nặc càng ngày càng thưa dần, thỉnh thoảng họ mới hẹn gặp nhau vào buổi tối, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi. Lâm Nặc hiểu rõ, công việc cùng cá tính của anh không giống nhau. Ở chỗ làm yêu cầu có kinh nghiệm và thâm niên, những người trẻ tuổi vào đó thông thường đều là nhân viên dưới quyền các bậc tiền bối, vả lại đa phần làm những công việc tay chân. Chính vì thế dần dần cô cũng không hẹn hò với anh nữa, chỉ nói là muốn anh làm việc và nghỉ ngơi cho tốt, sự nghiệp vững chắc ổn định mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, hai người thường gửi tin nhắn gọi điện thoại cho nhau, tình cảm vẫn rất ổn định. Tuy thế, lại thiếu đi một chút cảm giác mới mẻ nhưng tình yêu trên thế gian này, sao có thể mỗi ngày đều là cơn sóng gió mãnh liệt được chứ?
Như bây giờ đã là đủ lắm rồi.
Trái lại, thi thoảng cũng có vài lần cô đụng mặt Giang Doãn Chính ngay trong công ty.
Có khi Lâm Nặc đem tài liệu đến các bộ phận trình ký hoặc là những lúc vội đi làm, đứng trước hành lang hay thang máy cô trông thấy dáng hình anh.
Trong suy nghĩ của cô, Giang Doãn Chính ở công ty cùng những lần gặp mặt trước đó và trong điện thoại, hoàn toàn khác nhau.
Lịch thiệp, điềm đạm, nho nhã, điển trai tuấn tú nhưng rất ít khi cười, thậm chí đôi mắt sâu đen lấp lánh tựa sao kia còn ẩn chứa vẻ sắc nhọn hơn là sự dịu dàng ấm áp.
Có lần, cô chuyển tài liệu đến phòng họp, đẩy cánh cửa đang khép hờ thì trông thấy anh, dáng vẻ mảnh khảnh đứng trước cửa sổ, khói thuốc nhạt nhòa lan tỏa xung quanh.
Ánh dương chiếu sáng ấm áp, trong chùm ánh sáng ấy những hạt bụi li ti khẽ bay lượn. Đứng đây nhìn xuống đô thị phồn hoa phía dưới, hiển nhiên sẽ thấy hạnh phúc và thỏa mãn. Vậy mà, cô nhìn anh chỉ thấy nỗi cô đơn, tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc đó, bất chợt cô nhớ đến lần gặp anh ở nghĩa trang trên đỉnh núi, cũng giống hệt lúc này đây.
Cuộc họp chưa bắt đầu, bên trong vẫn chưa có người, không gian yên tĩnh như vậy, Lâm Nặc nhất thời không biết nên tiến hay lùi. Nghe thấy có tiếng động, Giang Doãn Chính quay đầu lại, quả nhiên giữa hai ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc hút dở.
Cô gật đầu gọi một tiếng, “Giang Tổng'', rổi lập tức tiến vào trong, xếp từng tập hồ sơ trước mỗi chỗ ngồi. Ánh mắt của Giang Doãn Chính lặng lẽ nhìn theo từng động tác của cô. Mãi đến khi cô làm xong việc, anh mới cười lãnh đạm hỏi: “Đã quen với công việc chưa?”.
“À, rất tốt ạ”, cô trả lời có chút thận trọng, nụ cười trên môi cũng rất chuẩn mực, là cử chỉ của cấp dưới đối với cấp trên.
“Vậy thì tốt rồi”, anh gật đầu, tiến về trước hai bước, dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Cô lại nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước”.
“Ừ”, anh gật đầu, ngồi vào ghế bắt đầu lật tài liệu cuộc họp.
Lúc đi ra, gặp ngay những chủ quản cao cấp đến họp, Lâm Nặc nghiêng người, nép sang một bên, lướt qua vai của họ.
Về đến phòng, mọi người vẫn làm việc như thường lệ, cô đối mặt với màn hình vi tính mà lại ngẩn người ra.
Chẳng thể nói là cô quan tâm quá mức đến anh, chỉ là cô đột ngột phát hiện ra có những chuyện mình không hề hay biết, mang đến chút xao động nhẹ trong lòng cô.
Chính trong khoảnh khắc Giang Doãn Chính quay đầu lại, cô trông thấy rất rõ, trán và chân mày anh lộ vẻ ủ dột, đến cả nụ cười lãnh đạm của anh cũng vô cùng miễn cưỡng.
Anh lúc này và Giang Doãn Chính đứng dưới cổng ký túc xá trả điện thoại cho cô với nụ cười dịu dàng ấm áp ở bên ngoài nhà ăn, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Vậy thì, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?
Hôm đó, Lâm Nặc suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng rút ra một kết luận: Cho dù bề ngoài anh là người thành đạt chói sáng, thì cũng có lúc mang vẻ mặt u ám không ai hiểu và nắm bắt được, có lẽ trong lòng anh đang gặp những bế tắc chưa giải quyết được, vì vậy anh mới chau mày, suy tư và khi không có người mới để lộ ra những biểu hiện ấy.
Về đến ký túc xá, cô kể cho Hứa Tư Tư nghe kết luận của mình. Lúc đó Hứa Tư Tư đã tìm được việc làm, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, vì thế mà cô ấy càng tinh ranh ma mãnh hơn.
Cô ấy không ngừng truy vấn cô một hồi, Lâm Nặc bèn kể chuyện quen biết và tiếp xúc với Giang Doãn Chính. Hứa Tư Tư nghe xong, mở to mắt: “Cậu nói là: cách đây không lâu Tổng giám đốc Tập đoàn Dung Giang đã dùng cơm ở nhà ăn sinh viên của tụi mình á?”.
“Ừ.”
“Cậu đã mời người ta ăn những gì?”
“... Quên rồi, dù sao cũng có thịt có rau, tiêu chuẩn khá cao đấy.”
Hứa Tư Tư trợn mắt: “Anh ta còn gọi điện thoại cho cậu nữa à? .
“Ừ.”
“Còn chủ động lái xe đón cậu?”
“Ừ.”
“... Con nhóc chết tiệt!”, Hứa Tư Tư đập bàn, không nhịn được kêu lên, “Sao cậu không nói sớm?”.
Lâm Nặc hoài nghi: “Chuyện này, có gì hay đâu mà nói chứ?”.
“Sai rồi”, Hứa Tư Tư bắt đầu phân tích, “Tất cả những hành vi của anh ta, đều chứng minh rằng đây là một người đàn ông tài giỏi tinh anh, rất có tu dưỡng, phong độ thượng thừa mà lại bình dị, hơn nữa còn là người độc thân!... Một người đàn ông vô cùng sáng giá đấy!”.
Nghe đến đây, Lâm Nặc không nhịn được cười phá lên, dần hiểu ra vấn đề: “Ồ, đúng là tớ sai rồi, biết vậy tớ đã giới thiệu cho cậu”. Mong muốn lấy được một con rùa vàng chính là ước mơ từ lâu của Hứa Tư Tư.
Hai người họ lại đùa giỡn một lúc, cuối cùng Hứa Tư Tư thuận miệng hỏi: “Cậu nói xem, nếu như không có Từ Chỉ An, cậu có cảm thấy Giang Doãn Chính là một người đàn ông hấp dẫn không?”.
Lâm Nặc ngẫm nghĩ rổi nói: “Cho dù là hiện tại thì tớ vẫn cảm thấy anh ấy rất quyên rũ”. Lâm Nặc và Hứa Tư Tư chẳng có gì giấu giếm nhau.
“Vậy thì, nếu như không có Từ Chỉ An, tiếp xúc lâu với anh ấy, cậu sẽ động lòng chứ?”
“... Lấy đâu ra lắm nếu thế hả?” Lâm Nặc cầm điện thoại đứng phắt dậy, cảm thấy càng bị hỏi càng bối rối, bất giác cười, nói: “Chỉ An thật đáng thương, sao cậu lại cứ dùng những câu giả thiết như thế để loại trừ anh ấy chứ?”. Nói rồi cô đi ra ban công gọi điện thoại cho Từ Chỉ An.
Sau lưng vang lên tiếng cười giòn tan.
Rất lâu sau, Lâm Nặc vẫn cho rằng trên thế gian này không thể có hai chữ “nếu như”. Cho dù Từ Chỉ An quen cô trước nhưng cuối cùng thì cô vẫn đến bên Giang Doãn Chính.
Âu đó cũng là số phận.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3