Hương Mật Tựa Khói Sương - Chương 51

Chương 51

“Cẩm Mịch…”

“Cẩm Mịch.”

“Cẩm Mịch?”

Mực rơi vào nước, từng chấm từng chấm đen đặc không thể hòa tan, luôn luôn có hình bóng lờ mờ của ai đó không xua đi được, luân phiên hiện lên chớp nhoáng như hình ảnh trên chiếc đèn kéo quân, hoàn toàn lạnh lùng kiêu căng, khi thì dở khóc dở cười, khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì bỏ đi, đau thương xa cách. Cho dù giọng nói đổi khác, nhưng lời độc thoại bất biến từ đầu tới cuối chỉ có hai chữ tục danh “Cẩm Mịch” của ta. Mỗi khi ta muốn nhìn rõ khuôn mặt của người này, thì những hình bóng liền cấp tốc tan biến mất, không thấytung tích…

“Mịch nhi, mịch nhi” có người vỗ nhẹ trên mặt ta, ta đột ngột mở choàng hai mắt, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm sau lưng áo, lồng ngực vẫn đập thình thịch như trống dồn, hơi thở gấp gáp.

“Có phải lại gặp ác mộng không?” Ngón tay mát lạnh của cha Thủy Thần vuốt nhẹ trên trán ta , mang đến một luồng gió mát, cảm giác khô nóng đẫm mồ hôi trên người nhất thời thối lui.

“Đừng sợ, cha sẽ ở bên cạnh con.” Cha ngồi ở mép giường khẽ khom người giữ lấy hai vai ta, vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ lên ba, động tác đơn giản, nhưng có giúp ta thư thái rất nhiều.

Từ ngày ta bị Thiên Hậu dùng nghiệp hỏa gây đại thương tâm phế, sau khi giả chết tỉnh dậy, suốt mấy ngày liền đều là cha vất vả ngày đêm chăm sóc ta như vậy, sắc thuốc rồi cho uống cũng không nhờ đến tay người khác, ngày ngày ta giật mình tỉnh giấc trong cơn ngủ mơ cũng là cha không nề phiền hà trấn an ta. Lúc tinh thần ta khởi sắc tốt hơn một chút, cha mới đồng ý cho Tiểu ngư tiên quan đến bầu bạn với ta, mỗi khi đến đây, Tiểu ngư tiên quan thường dịu dàng nắm tay ta, truyền chân khí ngưng thần điều trị cho ta, ánh mắt không che giấu được vẻ yêu thương, lúc sắp đi luôn quyến luyến không muốn rời, đi một bước quay đầu lại ba lần. Hai mươi bốn vị phương chủ cũng đến thăm mấy lần, sắc mặt cực kỳ khó coi, thậm chí có một lần, tiên thị trông cửa nói Thiên Đế cùng Nguyệt Hạ Tiên Nhân đến thăm ta, nhưng cha đã dùng cái cớ “tiểu nữ thân thể vẫn còn yếu” làm lý do để từ chối.

Những việc này đối với ta, đều là những trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, lúc trước ở trong thủy kính, thỉnh thoảng ta cũng do tu luyện mà bị tẩu hỏa thân thể đau yếu mất mấy ngày, nhưng bao giờ cũng là lão Hồ, nhiều ngày sau khi ta đã hồi phục, mới vác xác đến nhìn sắc mặt vàng như nghệ của ta, đưa cho ta mấy thứ thuốc an thần ngủ ngon chả ăn nhập vào đâu. Còn lần bị đau gần đây nhất là lúc đang ở nhờ tại Nhân Duyên Phủ, đêm đó Nguyệt Hạ Tiên Nhân tặng cho ta nguyên một phòng toàn xuân cung đồ, hôm sau, Hồ Ly Tiên nhìn hai viền mắt đen thui lui của ta, phấn khích nói “Mịch nhi đêm qua ngủ không ngon? Có phải bị mấy quyển xuân cung đồ này làm náo loạn nảy nở xuân tâm rồi không? Tốt lắm tốt lắm.” Vừa vỗ tay vừa cười, vẻ mặt bùi ngùi, cầm tay ta nói rất chân thành “Tư xuân (nghĩ đến chuyện ấy ấy) có thể cường gân, kiện cốt, ích thọ, sống lâu.” Tuy rằng ta vẫn chưa kịp xem mấy cái gọi là “bí tàng trân bản chi đồ”của lão, thế nhưng, cũng không nỡ làm lão cụt hứng, liền ngoan ngoãn im lặng coi như thừa nhận.

Cứ thế, ta tự sinh tự diệt hơn bốn ngàn năm qua như một loài cỏ dại, riết rồi cũng quen nên thành ra thoải mái, không hề cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng. Lần này có được cha Thủy Thần, lại thêm một vị hôn phu nâng niu ta trong lòng bàn tay, hết lòng che chở, cảm giác mới mẻ đó khiến ta khó tránh khỏi sinh ra ý nghĩ kỳ thực chết đi cũng không tệ, không ngại chết thêm vài lần nữa.

Mắt thấy cơ thể ta càng ngày càng khỏe lên dần dần hồi phục, nhưng cơn ác mộng không rõ ràng kia vẫn chưa chấm dứt, cái bóng người không nhìn rõ mặt kia cứ hễ khi ta vừa nằm xuống gối liền chờn vờn như một cơn mộng, không biết là lý do gì.

Hôm nay, sau khi cho ta uống thuốc xong, cha đưa ta một thanh vũ khí, trông như một chiếc lá liễu, dài nhỏ mỏng nhọn, lưỡi dao bén ngót cả hai bên, hàn quang lẫm lẫm, nhìn kỹ quả thực sáng lóng lánh.

“Con dao này là do Dực Thánh Huyền Băng làm ra, lúc rèn dao, cha đã lấy một nửa tu vi trong cơ thể tẫn luyện trong đó, Mịch nhi hãy giữ nó bên người, nếu như còn gặp kẻ xấu dù sao cũng có một vật phòng thân.”

Một nửa tu vi?

Cha nói cứ như chuyện đó không có gì đáng kể, nhưng mà ta lại nghẹn ngào không nói nên lời, cha vì để bảo vệ ta chu toàn, lại không tiếc bỏ đi một nửa tu vi của chính mình! Thảo nào dạo gần đây sắc mặt cha trắng bệch, ngay cả chút hồng hào nhợt nhạt ngày xưa cũng chẳng thấy đâu nữa, một lần mà mất đi chừng ấy linh lực nhất định là khiến cha đại thương nguyên khí, nói không chừng ngay cả nguyên thần cũng bị tổn thương chút ít…

“Cha, tương lai Mịch nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn hiếu thuận với cha.” Kinh ngạc nửa ngày, ta cũng không biết nói gì cho phải, chỉ mong bản thân tương lai sau khi tu nhập tiên tịch có thể báo đáp cho cha Thủy Thần.

“Đồ ngốc.” Cha sờ sờ lên trán ta, cười điềm đạm thanh nhã.

Đến đêm, cha rốt cục cũng chịu nghe lời khuyên của ta đi nghỉ ngơi, ta nằm trên giường trằn trọc, sau khi nhét con dao băng hình lá liễu vào trong người, liền lấy từ dưới gối đầu ra một vật ánh vàng rực rỡ nghe nói cũng có thể phòng thân, soi trong ánh nến nhìn nó một hồi, ờ, nó chính là Hộ An Phượng Linh quý giá của Phượng Hoàng. Không biết Điểu nhi kia bây giờ ra sao, những người tới lui thăm viếng không hề nhắc tới hắn, ta cũng không tiện tìm hiểu, mà trong phủ của cha phần đông đều là nam tử tiên thị, hầu như chẳng thấy một tiên nga thích buôn chuyện nào, vì vậy từ ngày ta thụ thương đến nay, hoàn toàn không biết thương tích của Phượng Hoàng ngày ấy đã đỡ hay là chưa.

Cân nhắc một lúc, về tình về lý hình như ta đều phải nên đến thăm hắn một cái.

Đứng trước cửa Tê Ngô Cung một hồi, ta quyết định, hay là đừng bảo tiên thị trông cửa thông báo làm gì. Bữa đó, cổ họng ta bị tổn thương bây giờ nói chuyện vẫn còn thấy hơi đau đau, tốn hơi thông báo đương nhiên không đơn giản bằng leo tường mà vào. Ta làm thư đồng ở Tê Ngô Cung một trăm năm, địa hình ở đây đã quá quen thuộc, tìm một chỗ yếu của kết giới, từ bên trên trực tiếp trèo vào, đi thẳng tới phía ngoài tẩm điện của Phượng Hoàng.

Đang định đẩy cửa bước vào, ta mới nhìn rõ người đang còn ngồi bên giường, bất giác dừng chân. Người nọ đưa lưng về phía ta, thân hình yểu điệu, trên tay cầm một chiếc khăn lụa đang dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Phượng Hoàng. Không phải ai khác, chính là Tuệ Hòa công chúa của Điểu tộc.

Đêm khuya sương lạnh, tựa như sợ Phượng Hoàng cảm lạnh, nàng cẩn thận chu đáo nhét bàn tay lộ ra bên ngoài của Phượng Hoàng vào trong chăn, quan tâm chăm sóc vô cùng.

Bỗng dưng, Phượng Hoàng đang trong cơn mộng mị đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy bàn tay phải của Tuệ Hòa, sức mạnh kinh người, Tuệ Hòa nhăn mặt rên khẽ vì đau. Đôi môi Phượng Hoàng khẽ mấp máy, không biết đang nói gì, chỉ thấy Tuệ Hòa sững người, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng, để mặc Phượng Hoàng nắm tay nàng, còn đưa bàn tay kia ra nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hắn, vuốt ve qua lại, Phượng Hoàng thả lỏng đầu mày đang nhíu chặt.

Một lát sau, Tuệ Hòa nói một câu. Sau đó, cúi người xuống…

Môi dán môi, dây dưa không rời… rất lâu…

Ta dụi dụi mắt, nhìn cảnh tượng rõ ràng lại có chút không rõ ràng, Phượng Hoàng khẽ chuyển động, giống như là đã tỉnh lại, cái câu mà Tuệ Hòa trước khi cúi xuống đã nói, ta「©xmydux.」nghe rất rõ, nàng nói: “Muội cũng thích huynh, Húc Phượng.”

Ta men theo đường cũ leo tường đi ra ngoài, đến chỗ bậc thềm dài ngút ngàn không thấy điểm dừng chống má ngồi xuống hồi lâu, ngửa đầu ngắm trăng, cảm thấy đêm nay sao mà đen quá, ánh trăng sao mà chói mắt, trong lòng chẳng hiểu vì sao mơ hồ có cảm giác đau đớn. Cơn buồn ngủ chưa thấy tới, lúc này không biết có mấy người vẫn còn thức, nhưng có một người nhất định vẫn chưa đi ngủ.

Trong bóng đêm đen kịt, trong rừng rậm bên ngoài Toàn Cơ Cung, Nhuận Ngọc tiên quan nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc sạp bằng trúc, tay phải chống ở bên cạnh trên sạp, tay trái cầm một bên cuộn giấy, những con đom đóm làm đèn, chớp chớp tắt tắt, thong dong bay lượn chung quanh.

“Mịch nhi?” Tiểu Ngư tiên quan chống người dậy, “Sao nàng lại tới đây? Trời đêm rất lạnh, nàng bệnh nặng mới khỏi sao lại đi chân trần ra ngoài?” Hắn ném cuộn giấy đang cầm đi, đưa tay ra đón. Trong lời nói có vài phần trách cứ.

Ta cúi đầu nhìn mũi chân đã đỏ hồng, lúng túng ngọ nguậy ngón chân, lúc này mới phát hiện bản thân không có mang hài, không biết lúc ra cửa đã quên mang hay là nửa đường rơi mất nữa. Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, sau một khắc thân thể bỗng nhiên nhẹ bỗng, là bởi Tiểu Ngư tiên quan đã bế ta lên, ta hoảng hốt một chút, một khắc sau, hắn đặt ta lên trên sạp trúc.

Ta lẳng lặng ngồi im trên sạp trúc, tùy ý Tiểu Ngư tiên quan cầm lấy hai bàn chân ta nhẹ nhàng xoa nắn, cuối cùng còn kéo bàn chân ta đặt vào lồng ngực, không chê chân ta đi đường dính đầy bụi bẩn.

“Sao vậy?” Tiểu Ngư tiên quan nhìn ta, dẫn dắt ta mở miệng.

Bàn chân đã ấm áp rất nhiều, ta hắng hắng cổ giọng vẫn còn hơi đau, đáp lại một câu không đúng yêu cầu: “Tiểu Ngư tiên quan đã từng tiếp xúc da thịt với bao nhiêu tiên nga rồi?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3