Thời gian đẹp nhất là khi yêu em - Chương 14

Sau trở lại phòng bệnh, Đàm Tĩnh liền đi tìm phòng trực ban. Nhiếp Vũ Thịnh đang cùng một bác sĩ đang nói chuyện, cô đứng ở cửa phòng trực ban, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí lúc này tựa hồ biến mất hết. Thật may là Nhiếp Vũ Thịnh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô, trong giọng nói của cô còn mang theo một tia khiếp ý, “Bác sĩ Nhiếp, tôi nghĩ cùng ngài nói chuyện một chút.”

 

Một vị bác sĩ khác biết rõ cô là người nhà bệnh nhân, vì vậy cầm lấy đồ đi ra ngoài. Nhiếp Vũ Thịnh đối với tất cả người nhà bệnh nhân giống nhau, lãnh đạm mà lễ phép, “Mời ngồi.”

Đàm Tĩnh ngồi xuống, cô theo thói quen đan ngón tay vào nhau, thời điểm mỗi khi cô lo lắng, cô sẽ có loại phản ứng mờ ám theo bản năng này. Hiện tại lòng bàn tay cô có nhiều vết chai, trên móng tay cũng có mấy vết lõm bất thường, không sáng bóng, bên cạnh còn có xước mang rô. Đây là biểu hiện của thiếu vi-ta-min cùng dinh dưỡng không đầy đủ… Nhiếp Vũ Thịnh ép buộc chính mình dời ánh mắt khỏi ngón tay cô, giải quyết công việc hỏi, “Có chuyện gì không?”

“Tôi nghĩ xin công ty CM trợ cấp, tôi muốn sớm làm phẫu thuật cho đứa nhỏ.”

Nhiếp Vũ Thịnh hơi kinh ngạc, hắn che dấu bằng cách mở ra một phần tài liệu trong tay, ánh mắt lại lạc vào hư không, “Cô suy nghĩ kỹ chưa? Cô rất rõ ràng rằng phẫu thuật rất nguy hiểm.”

“Tôi suy nghĩ kỹ.” Đàm Tĩnh hạ quyết tâm, “Tôi không có tiền làm phẫu thuật theo cách thường, trong thời gian ngắn cũng không đủ tiền làm phẫu thuật bằng cách thông thường nữa. Liền xin trợ cấp, hiện tại đứa nhỏ đã như vậy rồi, tôi không thể buông tay.”

Nhiếp Vũ Thịnh rút cuộc nhìn cô một cái, đáy mắt cô có lệ quang yêu kiều, trong con ngươi phản chiếu lại khuôn mặt của hắn, phi thường rõ ràng. Kể từ sau khi gặp lại, ngực hắn liên tục như bị một tảng đá lớn đè nặng, dây dưa làm hắn không thở nổi. Mới đầu hắn chỉ là hận, hận người phụ nữ này vì cái gì nhiều năm như vậy còn điềm nhiên như không, cuộc sống trôi qua cùng chính mình không có bất cứ quan hệ gì. Về sau hận ý dần dần tiêu tan, chỉ còn lại là vô lực, một loại cảm giác bản thân thật sự vô lực.

Đàm Tĩnh lại tựa hồ như không muốn cùng ánh mắt của hắn va chạm, cô cúi đầu, trong nháy mắt khi cô đang cúi đầu, Nhiếp Vũ Thịnh thoáng thấy trên đỉnh đầu cô có một sợi tơ bạc, trong mái tóc xen lẫn một sợi tóc trắng rất bắt mắt. Cô thậm chí có tóc trắng.

Hắn kinh ngạc nhìn cọng tóc trắng kia, Đàm Tĩnh so với hắn còn nhỏ hơn ba tuổi, cô năm nay bất quá hai mươi bảy tuổi, thậm chí có tóc trắng.

Một cô gái hai mươi bảy tuổi có lẽ vẫn còn ở cùng bạn trai làm nũng, một cô gái hai mươi bảy tuổi có lẽ vẫn còn ở cùng bạn thân giao đi dạo phố mua đồ xa xỉ phẩm mới…

Hắn nhìn cọng tóc trắng kia, trong lòng từng đợt khổ sở, cuối cùng hắn cũng không nói gì. Hắn từ trong một đống trong tư liệu trên bàn tìm được một bản khai, hắn nói, “Cô đem ra bên ngoài điền một chút, ký tên xuống dưới cùng, ấn dấu tay lên trên.”

Đàm Tĩnh tiếp nhận bản khai, ngón tay của cô đang phát run, Nhiếp Vũ Thịnh đang muốn rút tay về, đột nhiên chứng kiến một giọt nước mắt lớn, rơi trên bản khai, nước mắt rơi trên giấy, nhanh chóng thấm vào giấy, giống như là một đóa hoa nhỏ thê lương. Ngắn ngủi trong vòng hai ngày, cô khóc lần thứ hai. Không, lần thứ ba, lúc xế chiều hôm nay, cô còn trốn ở trong phòng rửa tay khóc một mình.

Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy có điểm hít thở không thông, trong tích tắc, hắn cơ hồ muốn đưa tay ra, lau đi giọt lệ trên mặt cô. Nhưng hắn đã không có làm gì, cái gì cũng không thể làm, hắn dạt ngón tay buông bản khai kia ra, giống như là đột nhiên bị phỏng. Đàm Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt của cô tất cả đều là nước mắt, cô hỏi, “Bác sĩ Nhiếp, tôi nghĩ cuối cùng hỏi ngài một câu, nếu như… Nếu như thân là bác sĩ, ngài có kiến nghị gì về việc làm cuộc phẫu thuật này không?”

Khóe miệng của hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng lại ép buộc chính mình, tỉnh táo dùng lý trí nghề nghiệp trả lời, “Căn cứ bệnh tình hiện tại cùng kinh tế của cô, tôi đề nghị cô tiếp nhận trợ cấp, mau chóng làm giải phẫu.”

Đàm Tĩnh đầu từ từ, từ từ hạ thấp xuống, thấp đến không thể thấp hơn. Giọng nói nho nhỏ, giống như dư âm của ngọn lửa trong gió lạnh dần biến mất, phiêu diêu đến cơ hồ làm người khác nghe không rõ, cô nói, “Cảm ơn ngài.”

Đàm Tĩnh cầm lấy phần bản khai kia, đứng dậy đi ra ngoài, cước bộ của cô nặng nề gần như tập tễnh, lưng của cô khẽ còng xuống, giống như là gánh vác lấy một gánh nặng vô hình, làm cho cô không cách nào thừa nhận. Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên cảm thấy, cô có thể sẽ trong một đêm đầu tóc bạc trắng, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp. Không biết vì cái gì, hắn nghĩ đuổi theo, nói với Đàm Tĩnh, không cần phải làm phẫu thuật này, so với giải phẫu bình thường thì nguy hiểm càng lớn hơn, cô nên nghĩ biện pháp xoay sở tiền đi.

Nhưng cô không thể xoay đủ tiền, trong lòng hắn cũng thập phần rõ ràng, ngay cả viện phí  của Tôn Bình đều là người khác thay cô trả, trên tư liệu thanh toán của bệnh nhân, thanh toán bằng thẻ tín dụng, người thanh toán ký tên là Thịnh Phương Đình. Thịnh Phương Đình dựa vào cái gì giúp cô trả tiền? Tôn Bình nằm viện, chẳng lẽ không phải là cha của đứa nhỏ nghĩ biện pháp xoay tiền để trả sao? Đàm Tĩnh vĩnh viễn còn phức tạp hơn so với hắn tưởng tượng, Thịnh Phương Đình, cấp trên của cô, dựa vào cái gì thay Tôn Bình trả mấy vạn tiền phí?

Có lẽ cô lựa chọn phương án trợ cấp người nhà cần phải cao hứng mới đúng, nếu như cô lựa chọn phương án phẫu thuật truyền thống, nói không chừng Thịnh Phương Đình kia sẽ khẳng khái móc ra mười vạn thì sao, thay Tôn Bình làm phẫu thuật. Cô rốt cuộc có ma lực gì, làm cho người đàn ông vừa thấy cô, liền đầu óc choáng váng?

Nhiếp Vũ Thịnh không khống chế nổi chính mình, đem bệnh lịch của Tôn Bình rút ra, hung hăng ném ở trên bàn.

Đàm Tĩnh điền xong bản khai, nhưng cô không tự mình giao lại, mà là nhờ Vương Vũ Linh gặp bác sĩ ở phòng trực ban giao lại. Vương Vũ Linh đem bản khai giao cho Nhiếp Vũ Thịnh rồi hỏi, “Bác sĩ Nhiếp, khi nào thì có thể làm phẫu thuật?”

“Nhanh thôi, thứ tư hoặc là thứ năm tuần sau.”

“Vâng.”

Nhiếp Vũ Thịnh đem phần bản khai cất vào trong hộp tài liệu, định tan tầm. Lúc này điện thoại vang lên, là giọng nói của Thư Cầm, cô hỏi, “Bác trai có tốt chút nào không vậy?”

“Hôm nay còn không có đi thăm.”

“Vừa vặn, em đã đến cửa bệnh viện, cùng anh đi. Hôm nay em nấu canh, mang tới cho bác trai, không bác ấy lại nói em đối với anh quá tốt.”

“Được.”

“Nhiếp Vũ Thịnh, làm sao nghe như  anh không thật cao hứng?”

“Không có gì.” Hắn che dấu nói, “Quá mệt mỏi.”

“Lại mới từ phòng giải phẫu đi ra? Bác sĩ Nhiếp a, tiếp tục như vậy không được, anh cũng không phải người sắt, đừng đem mình làm cho quá mệt mỏi.”

“Anh biết.”

“Không thèm nghe anh nói nữa, em đến bãi đậu xe của bệnh viện, anh mau tới đây đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh đi bãi đậu xe đón Thư Cầm, tiếp nhận hộm giữ ấm trong tay cô, buồn bực không lên tiếng, cúi đầu đi. Thư Cầm nói chuyện với hắn, hắn cũng là không yên lòng. Thư Cầm nói, “Anh hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có gì, chính là mệt mỏi.”

“Bình thường mệt mỏi cũng không nhìn anh ỉu xìu như vậy a?”

Hắn tìm được một cái cớ, “Hôm nay bị chủ nhiệm mắng, ở trước mặt cha anh đừng đề cập việc này nữa, nếu không ông ấy lại nói ở bệnh viện có thể kiếm được vài đồng, còn luôn bị mắng.”

“Chủ nhiệm vì cái gì mắng anh? Trên bàn phẫu thuật phạm sai lầm?”

“Không có, chuyện làm ăn, nói em cũng không hiểu.”

Thư Cầm cười hì hì nói, “Xem ra bạn gái không có đãi ngộ tốt như tri kỷ, trước kia anh cái gì đều nguyện ý nói với em, hiện tại hỏi nhiều thêm vài câu, anh liền ngại phiền.”

Nhiếp Vũ Thịnh không có tiếp lời, hắn chỉ là lặng yên bước đi. Thư Cầm nghĩ thầm xem ra thật sự là bị chủ nhiệm mắng, bình thường cô cùng hắn đùa kiểu này, hắn cũng sẽ giải thích nói có chuyện này chuyện kia, nhưng hôm nay hắn tựa hồ ngay cả lời nói cũng không muốn nói, rất vô tình.

Đi đến phòng bệnh của Nhiếp Đông Viễn, lại nhận được một tin tốt. Thì ra là đứa nhỏ bị ngã từ trên công trường kia xuống đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đã tỉnh lại. Nhiếp Đông Viễn đi qua phòng ICU, nói là mau mau đến xem búp bê mạng lớn kia, Nhiếp Vũ Thịnh cùng Thư Cầm ở trong phòng bệnh chờ trong chốc lát, Nhiếp Đông Viễn mới về.

Hắn mặc dù được Trương thư ký dìu đi, nhưng tinh thần vô cùng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít, “Tiểu Thư cháu tới rồi? Cháu cùng Nhiếp Vũ Thịnh nhất định phải đi xem đứa bé kia một chút, thật sự là kiên cường, tuy không còn khí lực nói chuyện, nhưng là đã tỉnh lại, y tá nói cái gì, hắn đều biết dùng nháy mắt để bày tỏ, nháy một chút là muốn, nháy hai cái chính là không cần, thật sự là đứa trẻ ngoan!”

Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Ngày mai kiểm tra phòng một lượt, con sẽ đi qua xem một chút.”

Nhiếp Đông Viễn liếc hắn một cái, nói, “Làm sao vậy, giống như cà nhiễm sương.”

“Không có gì, quá mệt mỏi.”

“Mệt mỏi liền nghỉ ngơi, nào có bệnh viện nào như vậy, một ngày một đêm đều có ca trực rồi làm phẫu thuật! Quả thực là áp bức sức lao động thặng dư!”

“Cha, chính là công nhân viên của cha cũng thường xuyên làm thêm giờ, gặp Trương thư ký mà nói, hắn ngày nào không phải là hai mươi bốn tiếng đồng hồ chờ lệnh, đến bây giờ còn đang làm thêm giờ đây.”

Trương thư ký vội vàng nói, “Tôi kỳ thật đã sớm tan việc, tôi chỉ là đến xem Nhiếp tiên sinh một chút, không tính làm thêm giờ.”

Nhiếp Đông Viễn nheo mắt lại, lại đánh giá con trai một cái: “Tức giận lớn như vậy, ai chọc giận anh rồi?”

“Không có gì.”

“Thúi lắm!” Nhiếp Đông Viễn nhếch mày, “Anh là tôi sinh ra, anh đang trong lòng cân nhắc cái gì chẳng lẽ tôi không biết? Nói, là cùng đồng nghiệp cãi nhau, hay là bị lãnh đạo các anh giáo huấn?”

Thư Cầm cười giải vây,”Bác trai thật sự là lợi hại, cái gì cũng biết, hôm nay chủ nhiệm mắng anh ấy. Bác xem, cái gì cũng không thể gạt được bác.” Đi tới mở hộp giữ ấm, “Cháu hầm cách thủy canh gà với trùng thảo cho bác, vẫn còn nóng lắm, bác thừa dịp còn nóng uống một chén, nguội uống không tốt.” Phòng bệnh VIP có phòng bếp, Nhiếp Đông Viễn sau khi vào viện, dì Tần mỗi ngày đều tới đây đưa cơm, mấy món ăn liền trực tiếp ở trong phòng bếp đun nóng, cho nên nồi chén môi, tất cả đồ làm bếp đều đầy đủ. Thư Cầm tiến phòng bếp cầm chén canh cùng cái muỗng, múc ra một chén.

Nhiếp Đông Viễn ở trước mặt Thư Cầm, cũng không nói gì, tiếp nhận chén canh nếm một chút, liền khen Thư Cầm tay nghề tốt. Sau đó nói, “Nhiếp Vũ Thịnh từ nhỏ kiêng ăn, bác liền lo lắng nó ngày nào đó sẽ đem mình chết đói, kết quả gặp gỡ cháu, hết lần này tới lần khác biết làm cơm như vậy, thật sự là tính nó vận khí tốt, khó mà chết đói được.”

Thư Cầm chỉ là cười cười, múc một chén canh cho Nhiếp Vũ Thịnh, “Anh cũng uống một chút, em hầm cách thủy rất nhiều , súp này không thể lại hâm nóng, ngày mai em lại hầm nữa.”

“Anh không đói bụng.”

Thư Cầm còn chưa nói, Nhiếp Đông Viễn nói, “Không để cho nó uống, không có lương tâm gì cả, con sói kiêu ngạo, ai đối nó tốt nó cắn lại người đó.”

Thư Cầm cười cười, trên đường trở về, cô đối với Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Dụ dỗ người già một chút thì có làm sao, dù sao bác ấy đang bị bệnh.”

“Thực xin lỗi, anh hôm nay quá mệt mỏi.”

Thư Cầm nói, “Anh không giống như là mệt mỏi, dường như là có tâm sự.”

“Có chuyện, anh không biết mình làm đúng hay sai.”

“Nói nghe một chút.”

Nhiếp Vũ Thịnh không lên tiếng, hắn như thế nào đối với người ngoài nói rõ sự tình của mình và Đàm Tĩnh? Những chuyện đã qua, như là một cây châm đâm vào thân xác hắn, nhúc nhích, đau nhức, bất động, vẫn như cũ đau nhức. Hắn biết ý nghĩ của mình không đúng, Thư Cầm không tính người ngoài, hắn đã hạ quyết tâm kết thúc tất cả mọi thứ, lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình nhưng là thần xui quỷ khiến, Đàm Tĩnh hết lần này tới lần khác luôn xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

“Nếu như có ai đó không thương em, trong quá khứ người đó kỳ thật đều là lừa em, em sẽ hận người đó sao?”

Thư Cầm suy nghĩ một chút rồi nói, “Kia phải xem em có yêu người đó hay không, nhiều lúc hận thường là bởi vì yêu. Nếu như em không thương người đó, đương nhiên cũng không hận người đó làm gì.” Cô đánh giá Nhiếp Vũ Thịnh một cái, “Làm sao vậy? Bạn gái trước của anh? Cô ấy không phải lập gia đình rồi sao?”

“Đúng vậy, cô ấy đã lập gia đình.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Em yên tâm, anh là người có đạo đức, thời điểm ở cùng với em, anh sẽ không đối với những phụ nữ khác có ý kiến gì.”

“Có nhớ hay không không quan trọng, quan trọng là anh đối với quan hệ của chúng ta có lòng tin duy trì đến tương lai hay không mà thôi?”

Nhiếp Vũ Thịnh khóe miệng khẽ mím, “Anh sẽ cố gắng.”

Thư Cầm cười cười, đổi chủ đề, “Dì em nói muốn cùng anh đi ăn một bữa cơm. Từ lần trước anh giải cứu em từ buổi xem mắt, dì vẫn nhắc tới có rảnh mang anh đến nhà ăn cơm, em cũng từ chối nhiều lần, ngại lại phiền toái anh. Bất quá bây giờ chúng ta chính thức quen nhau, em nghĩ đi ăn một bữa cơm, cũng không có gì chứ?”

“Tuần sau đi.”

“Được. Bất quá lịch làm việc của anh sắp xếp như thế nào, cuối tuần có cuộc phẫu thuật trọng yếu nào mà không đi được không vậy?”

Nhiếp Vũ Thịnh lập tức nghĩ đến tập văn kiện của Đàm Tĩnh, nếu như tất cả thuận lợi, có lẽ thứ tư hoặc thứ năm sẽ cho Tôn Bình làm phẫu thuật nên hắn nói, “Cuối tuần hẳn là không có chuyện gì.”

“Vậy em cùng dì nói một tiếng, để cho dì chuẩn bị một chút.”

Thứ hai sau khi kết thúc cuộc kiểm tra toàn bộ phòng bệnh, theo thường lệ có một hội nghị thường kỳ. Phương chủ nhiệm sẽ lợi dụng thời gian ngắn ngủi này mà dặn dò an bài công việc tuần tiếp theo, thuận tiện nghe mọi người hồi báo, điều chỉnh một vòng kế hoạch. Đến phiên Nhiếp Vũ Thịnh hắn nói, “Giường số ba mươi chín, bệnh nhân Tôn Bình xin công ty CM trợ cấp, cậu xem cuộc phẫu thuật đẩy đến ngày nào đó?”

 

Bởi vì có việc quan trọng nhất, cho nên đặc biệt thận trọng, Phương chủ nhiệm nói, “Thứ năm có cuộc ghép tim cho bộ trưởng, cái này thứ ba làm đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh sửng sốt một chút, Phương chủ nhiệm nói, “Thời gian có chút gấp gáp, bất quá tình huống của đứa bé kia thì càng phẫu thuật sớm càng tốt. Thông báo xuống cho phòng phẫu thuật chuẩn bị trước, còn có nhất định phải đúng lúc cùng người nhà bệnh nhân nói chuyện, nội dung nói chuyện nhất định phải xin người nhà bệnh nhân ký tên đồng ý.”

“Được.”

“Còn có, người chưa thành niên phẫu thuật thì nhất định phải kiên trì làm cho người giám hộ của đứa nhỏ là cha và mẹ đều phải trình diện ký đơn cho phép giải phẫu, đừng để chuyện giống như khoa não lần trước xảy ra.”

Khoa não năm ngoái xảy ra một sự kiện, một bệnh nhân chưa thành niên phẫu thuật não Gamma, mẹ của bệnh nhân ký đơn cho phép giải phẫu, kết quả sau khi phẫu thuật tình hình bệnh nhân không tốt như dự đoán, cha của bệnh nhân đến bệnh viện đại náo. Vốn là cha mẹ bệnh nhân ly hôn, đứa nhỏ được đưa cho mẹ nuôi, cho nên trên đơn cho phép phẫu thuật cũng là mẹ ký, nhưng cha bệnh nhân kia vốn là tên vô lại, ngược lại nói hắn không biết chuyện không có đồng ý, nói bệnh viện chưa được đồng ý đã tự tiện cho phẫu thuật cho đứa nhỏ, phải bồi thường hết thảy tổn thất. Mặc dù về tình về lý bệnh viện đều không có bất kỳ trách nhiệm, bất quá bị náo loạn suốt ba bốn ngày, tên vô lại mỗi ngày mang theo vài chục người ngăn ở cửa, ngay cả xe cứu thương đều không cho vào, cuối cùng không có cách nào, tránh cho rủi ro không đâu, đồng ý giảm hai vạn đồng tiền thuốc thang. Viện trưởng tức giận đến vỗ bàn mắng to, nói loại này chính là cướp tài sản trơ trẽn. Nhiều lần cường điệu nhất định phải nghiêm khắc trình tự phẫu thuật, tất cả người giám hộ của đứa nhỏ phải trình diện, miễn cho làm cho người ta lọt kẽ hở này.

Phương chủ nhiệm trong lúc cấp bách còn dặn dò một câu như vậy, Nhiếp Vũ Thịnh cũng biết ý tứ của hắn, nguy hiểm cao, đương nhiên muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Cho nên sau khi họp xong, hắn liền đến phòng bệnh, nói với Đàm Tĩnh, “Cuộc phẫu thuật của Tôn Bình được sắp xếp vào thứ ba tuần này, cũng chính là ngày mai. Từ hôm nay trở đi không cần phải cho đứa nhỏ ăn cơm, y tá sẽ đến dặn dò những việc cần chú ý trước chú ý khi phẫu thuật. Còn có, gọi chồng của cô đến bệnh viện một chuyến, trước phẩu thuật nói chuyện một chút, còn có đơn cho phép phẫu thuật thì đều cần phải hai người đồng thời ký xác nhận.”

Đàm Tĩnh sửng sốt một chút, lúng túng nói, “Hắn không đến được… Công việc của hắn rất bận…”

“Công việc gì so với đứa nhỏ làm phẫu thuật quan trọng hơn?” Nhiếp Vũ Thịnh không khỏi nhấn mạnh, “Theo như thủ tục hắn tất phải trình diện.”

Đàm Tĩnh theo thói quen cúi đầu, Nhiếp Vũ Thịnh thấy không rõ nét mặt của cô, chỉ có thể nhìn đến cô hơi hơi nhíu mày, rất nhiều thời điểm khi cô ở trạng thái ưu sầu thì luôn có biểu hiện này. Hắn nghĩ chồng của cô khẳng định không thể nào săn sóc, biểu hiện đơn giản nhất là Tôn Bình đã nằm viện vài ngày, chồng của cô cũng không đến xem đứa nhỏ, càng đừng nói bồi ở bên giường, ngay cả mỗi ngày đến đưa cơm đều là Vương Vũ Linh kia.

Đàm Tĩnh vài đêm ngủ không được ngon giấc, lúc này đã kiệt sức, cô ôn thuận nói, “Được, tôi sẽ thông báo cho hắn đến.”

Nhiếp Vũ Thịnh không có nói gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, hắn đã không quá nguyện ý ở lâu trước mặt Đàm Tĩnh, càng không muốn nói chuyện với cô. Hắn tựa hồ đem mình vào một cái trong ngõ cụt, ngẩng đầu đều là tường cao, như thế nào đều đụng đến làm chính mình đau đớn.

Thứ hai đặc biệt bận rộn, bởi vì thứ ba Tôn Bình được phẫu thuật cho nên bệnh viện đem hắn đến phòng trắng. Để chuẩn bị phẫu thuật, Phương chủ nhiệm còn mở một hội nghị, cuối cùng quyết định Phương chủ nhiệm tự mình mổ chính, Nhiếp Vũ Thịnh trợ mổ. Dù sao cũng là kỹ thuật phẫu thuật mới cải tiến hạng nhất, thành bại đều rất mấu chốt. Công ty CM cũng phi thường coi trọng chuyện này, bên chuyên môn phái một người đến chịu trách nhiệm phối hợp, rất tận trách theo sát tổ thành viên phẫu thuật thảo luận tất cả vấn đề kỹ thuật.

Đến tối đã nhanh tan tầm, Phương chủ nhiệm còn băn khoăn việc này, hỏi Nhiếp Vũ Thịnh, “Nói chuyện trước phẫu thuật thế nào rồi? Đơn cho phép giải phẫu như thế nào còn không có ký?”

“Tôi thông báo cho người nhà bệnh nhân, nhưng cha Tôn Bình còn chưa tới…”

Nhiếp Vũ Thịnh lời còn chưa dứt, đột nhiên một y tá vội vàng hấp tấp xông tới, gọi, “Chủ nhiệm! Ngài mau đi xem một chút đi! Người nhà của bệnh nhân giường số ba mươi chín đánh nhau?”

Nhiếp Vũ Thịnh sợ hết hồn, Phương chủ nhiệm hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Không biết, hai bên gây gổ, càng lúc càng ầm ĩ lên, y tá trưởng đều đã  khuyên can, kết quả hai bên đánh nhau…” Y tá lời còn chưa nói hết, Nhiếp Vũ Thịnh đã chạy ra khỏi phòng làm việc. Hắn hướng phòng bệnh dưới lầu chạy xuống, xa xa liền nhìn thấy trên hành lang vây quanh một đống người, có bệnh nhân có người nhà bệnh nhân, chỉ nghe y tá trưởng the thé giọng nói, “Làm sao anh lại đánh người đây?”

“Tôi cứ đánh, cô quản được sao?” Xa xa chỉ nghe thấy một giọng khàn khàn, lộ ra vẻ ngang ngược không nói đạo lý.

“Bác sĩ đến đây!”

Không biết là ai kêu một tiếng, vài bệnh nhân biết Nhiếp Vũ Thịnh, vội vàng tránh ra một bên, Nhiếp Vũ Thịnh liền chứng kiến một người người đàn ông, nhìn qua lưng hùm vai gấu , khuôn mặt đỏ bừng, từ xa cũng nghe được mùi rượu cùng mùi mồ hôi khó ngửi. Mà Đàm Tĩnh đứng ở một bên, y tá trưởng bộ dáng giống gà mẹ bảo hộ ngăn cản trước mặt Đàm Tĩnh. Nhiếp Vũ Thịnh ánh mắt đảo qua, đã chứng kiến Đàm Tĩnh nửa bên mặt gò má sưng lên, trong lòng hắn vừa vội vừa giận, hỏi, “Anh là ai? Dựa vào cái gì đánh người?”

“Tôi là chồng cô ta! Con mẹ nó… ngươi là cái gì? Tôi đánh vợ của tôi, anh quản được sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh không chút suy nghĩ, đã một đấm đấm qua, người nọ uống nhiều rượu, phản ứng trì độn, ngay cả tránh né cũng không có tránh né, đã bị một quyền của hắn hung hăng đánh vào trên mặt, lập tức máu mũi chảy dài. Người chung quanh đều một mảnh kinh hô, y tá trưởng cũng bị hù dọa, chạy tới cùng vài bác sĩ khác vội vàng kéo Nhiếp Vũ Thịnh ra, “Bác sĩ Nhiếp! Chuyện gì cũng từ từ!”

Nhiếp Vũ Thịnh bị người giữ chặt, lại một cước đá ra, đạp phải Tôn Chí Quân cả người đều lảo đảo một cái, Tôn Chí Quân oa oa kêu to, nhào lên muốn đánh trả, “Con mẹ nó anh dám đánh tôi? Lão tử đánh chết anh!”

Mọi người đồng loạt xông lên, kéo kéo khuyên khuyên, Nhiếp Vũ Thịnh lại cứng rắn bị vài vị đồng nghiệp kéo ra, ba bốn người đều kéo không được hắn, cuối cùng là bác sĩ Đổng ôm eo hắn, Tiểu Mẫn còn có mấy nam đồng nghiệp khác cùng nhau kéo kéo hắn, mới bắt hắn mang ra. Tôn Chí Quân bị một đống người lôi kéo, khong thể sử dụng lực, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ, “Con mẹ nó ngươi thế nhưng đánh người! Tôi muốn kiện ngươi! Các người đây là bệnh viện gì? Lại dám đánh người! Lão tử muốn kiện ngươi!”

Nhiếp Vũ Thịnh nổi giận, bác sĩ Đổng nhìn hắn trán nổi gân xanh, chỉ sợ hắn lại xông lên, cho nên vừa gắt gao ôm eo của hắn không buông tay, vừa kêu to, “Đừng xúc động! Tiểu Nhiếp cậu đừng xúc động! Đó là một con ma men, cậu không đáng cùng hắn liều mạng! Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Bảo vệ…”

Đang huyên náo không thể tách ra, bảo vệ rốt cục chạy tới, Phương chủ nhiệm cũng đến, nhìn tràng diện hỗn loạn, không khỏi cả giận nói, “Chuyện gì xảy ra?”

“Bệnh viện các ngươi dám đánh người! Tôi muốn kiện các ngươi! Tôi muốn lên cục sức khỏe kiện các ngươi!”

“Ai đánh người?” Phương chủ nhiệm đề cao giọng, lại hỏi một lần, “Ai đánh người?”

Không ai dám nói chuyện, Nhiếp Vũ Thịnh mặt còn sung huyết đỏ bừng, là vừa vặn dụng sức quá lớn, khiến cho khí lực cũng tiêu hao. Lão Đổng nói, “Chủ nhiệm, người này uống rượu say, tại phòng bệnh gây chuyện…”

“Tôi biết rõ hắn uống rượu say gây chuyện.” Phương chủ nhiệm ánh mắt nghiêm khắc, “Hắn nói bệnh viện chúng ta đánh người, ai đánh người?”

“Tôi!” Nhiếp Vũ Thịnh giận dữ , bỏ tay lão Đổng ra, thân thể thẳng tắp đứng lên, “Tôi đánh hắn!”

“Nhiếp Vũ Thịnh! Lão tử không để yên cho ngươi!” Tôn Chí Quân đột nhiên tránh thoát tay những người khác, giống như sư tử phát giận, một đầu đụng vào, vừa vặn đâm vào ngực Nhiếp Vũ Thịnh, đỉnh đầu đụng phải cằm của hắn, lập tức máu tươi chảy dài. Người vây xem một mảnh kinh hô, bảo vệ đồng loạt xông lên mới đè xuống Tôn Chí Quân, Phương chủ nhiệm giận, “Đều là làm ăn cái gì không biết? Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”

Nhiếp Vũ Thịnh hàm răng cắn đầu lưỡi, trong miệng chảy máu, đau đến ngay cả lời nói đều nói không nên lời. Lão Đổng dìu hắn đi phòng hộ sĩ xử lý, cầm nước muối sinh lí súc miệng, cẩn thận kiểm tra đầu lưỡi, miệng vết thương không lớn, không cần khâu, lúc này mới oán giận, “Tiểu Nhiếp cậu cùng loại người như vậy so đo cái gì? Vừa nhìn cũng biết là tên vô lại, lần này tốt rồi, sinh sự bị đánh một cái, thật may không đem đầu lưỡi cắn đứt đi, nếu không ngươi cả đời là tàn phế?”

Trong văn phòng khoa cũng biết xảy ra chuyện, nhiều người tới an ủi Nhiếp Vũ Thịnh, không đầy một lát cảnh sát cũng tới, bọn họ là đến lấy khẩu cung, Tôn Chí Quân đã bị mang đi, bảo vệ bệnh viện báo cảnh sát nói có người uống rượu say gây chuyện cho nên cảnh sát tới rất nhanh. Phương chủ nhiệm rốt cuộc là bao che khuyết điểm, không đợi Nhiếp Vũ Thịnh nói cái gì, liền cau mày đối với cảnh sát nói, “Các anh xem, bác sĩ của chúng tôi bị đánh thành như vậy, ngay cả nói đều nói không được, chờ hắn đầu lưỡi tổn thương khá hơn một chút, lại gọi hắn phối hợp điều tra đi.”

Tôn Chí Quân vốn là lần trước đã có án đánh nhau, cảnh sát không nói gì liền đi, bọn người đi, Phương chủ nhiệm mới trừng Nhiếp Vũ Thịnh một cái, nói, “Tại sao có thể đánh người?”

“Là hắn động thủ đánh người nhà bệnh nhân trước.” Nhiếp Vũ Thịnh mồm miệng không rõ, “Hắn tại phòng bệnh gây chuyện.”

“Vậy cậu gọi bảo vệ!” Phương chủ nhiệm nói, “Cậu đánh thắng được người ta sao? Cậu xem một chút bộ dáng của cậu bây giờ, xen vào việc của người khác, kết quả ăn một đấm.” Lại trừng Nhiếp Vũ Thịnh một cái, nói, “Bất kể như thế nào cậu không nên động thủ, hôm nay cảnh sát vừa hỏi, người bên cạnh đều nói là cậu tự vệ, cậu được kêu là tự vệ sao? Rõ ràng là cậu trước đánh họ Tôn kia một quyền kia.”

Nhiếp Vũ Thịnh không lên tiếng, nhìn thấy Đàm Tĩnh một bên gò má sưng lên, hắn chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, không chút suy nghĩ, liền vung quả đấm. Vốn là hắn ghét nhất gây chuyện đánh nhau, hắn cảm thấy đó là một loại hành vi dã man mà ngu xuẩn, nhưng là Đàm Tĩnh bị đánh, hắn giận không kềm được, cái gì mà lý trí cũng không có, chỉ còn lại phẫn hận.

“Đừng đi làm, về nhà nghỉ ngơi đi, nhìn xem cậu bộ dáng này, thực vướng mắt của tôi.” Phương chủ nhiệm tức giận chưa hết, “Thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ, tại phòng bệnh cùng người nhà bệnh nhân đánh nhau, Nhiếp Vũ Thịnh, chuyện như vậy cậu đều làm ra được!”

Nhiếp Vũ Thịnh không dám biện bạch, chỉ có thể hàm hồ nói, “Xế chiều hôm nay tôi còn có một cuộc phẫu thuật…”

Phương chủ nhiệm giận dữ, vỗ bàn một cái: “Phẫu thuật tôi thay cậu làm, cậu cút cho tôi! Vừa nhìn liền tức giận! Cút đi về nhà ngủ một giấc, suy nghĩ thật kỹ những hành vi gần đây của cậu! Đem tâm sự đầy trong đầu cậu thông suốt rõ ràng cho tôi, rồi còn đi làm! Tôi cho cậu biết, ngày mai trên bàn phẫu thuật cậu nếu như lại là bộ dáng nửa chết nửa sống này, tôi liền giao câu đến viện mở! Tùy tiện bọn họ xử trí cậu như thế nào thì xử trí!”

Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu ủ rũ bị đuổi ra khỏi phòng làm việc, lão Đổng an ủi hắn, “Chủ nhiệm đây là đau lòng cậu, nhìn cậu đều bị thương, cho nên cho cậu đi về nghỉ một ngày.”

Hắn cũng biết, nhưng trong lòng không nói ra được khổ sở, hắn nghĩ đến phòng bệnh xem Đàm Tĩnh một chút, nhưng không có dũng khí. Ở trong đám người vừa liếc mắt một cái, thấy cô gò má sưng đỏ, cũng đã làm cho hắn mất đi lý trí, cô như thế nào gả cho một người như vậy? Lúc ban đầu gặp lại, hắn ước gì cô sống không hạnh phúc, nhưng là chân chính thấy cô giãy giụa sinh hoạt khốn khổ, hắn lại cảm thấy có một loại cảm giác vô lực mâu thuẫn.

Hắn đeo khẩu trang rời khỏi phòng làm việc, một đường xuống lầu, cũng không có người chú ý tới sự khác thường của hắn, khắp bệnh viện các bác sĩ đều đeo khẩu trang. Hắn đi đến bãi đậu xe tìm được xe của mình, xe bị phơi nắng cực kỳ nóng, trong buồng lái nóng hừng hực, hắn đem cửa sổ xe đều mở ra, sau đó đem điều hòa trong xe mở tối đa, điều hòa thổi gió phả vào mặt, được một chút hắn đã cảm giác có một tia mát lạnh, hắn đột nhiên hung hăng đập một quyền trên tay lái, nện vào cái còi “Đích” một tiếng vang thật lớn, bảo vệ bãi đậu xe cả kinh quay đầu lại hướng bên này nhìn quanh. Hắn dùng hai tay che mặt, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó kéo cửa kính xe lên, lái xe về nhà.

Sau khi về nhà phát hiện cái cằm sưng lên, hắn mở tủ lạnh cầm túi chườm nước đá đắp nửa giờ, sau đó lại đi tắm rửa sạch sẽ, đem mình ném trên giường.

Hắn ngủ rất trầm, mấy năm này ngủ trên trên giường trong trực, trực ca đêm đảo đến đảo đi, làm cho hắn dưỡng thành thói quen ngã lên giường có thể ngủ ngay. Hôm nay hắn phá lệ ngủ thật trầm, cũng không biết vì cái gì, ngay cả mộng cũng không có. Điện thoại vang lên đã lâu hắn mới nghe thấy, mơ mơ màng màng bắt lại “Alo” một tiếng.

Thanh âm của Đàm Tĩnh giống như là ở trong mộng, xa xôi mà không rõ ràng. Cô hỏi, “Bác sĩ Nhiếp, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện một lát được không?”

Vết thương nơi đầu lưỡi vẫn còn mơ hồ đau, nhắc nhở hắn đây không phải là ở trong mộng, hắn ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh rồi nói, “Tôi ngày mai đi làm, có chuyện gì ngày mai đến phòng làm việc của tôi nói.”

“Tôi có chuyện rất vội…” Trong giọng nói của cô mang theo cầu khẩn, “Sẽ không kéo dài thời gian…”

Hắn vùng vẫy một lát, rốt cục nói: “Tôi hiện tại ở nhà, không muốn đi ra ngoài.”

“Tôi đến nhà anh, có thể chứ? Tôi nói xong sẽ đi, sẽ không trì hoãn thời gian của anh .”

Đàm Tĩnh mặc dù nhu nhược, nhưng thời điểm khi cô kiên trì, có một loại tính cách bất khuất không đạt được mục đích thề không từ bỏ. Nhiếp Vũ Thịnh biết rõ tính tình của cô, càng bởi vì đầu lưỡi vô cùng đau đớn, lười phải nói nhiều, vì vậy lãnh đạm bỏ lại hai chữ, “Tùy cô.”

Đàm Tĩnh hỏi rõ ràng địa chỉ, rất nhanh tới đây. Nhiếp Vũ Thịnh rời giường một lần nữa tắm rửa sạch sẽ, lại thay đổi bộ y phục, liền nghe đến chuông cửa vang lên.

Hắn mở cửa, tay chân Đàm Tĩnh có chút luống cuống nhìn hắn, sau khi ngủ một giấc cằm của hắn sưng lên càng lớn hơn, cho nên hắn lại cầm một túi đá chườm. Bất quá Nhiếp Vũ Thịnh hoàn toàn không có con mắt nhìn cô, hắn liền một tay ấn lấy túi chườm đá, tay kia tùy tiện cầm đôi dép lê đưa cho cô, Đàm Tĩnh nhẹ nói rõ “Cảm ơn”, nhìn đôi dép nữ kia, sửng sốt mấy giây.

Nhiếp Vũ Thịnh mới phản ứng tới chính mình vừa cầm dép của Thư Cầm, cô ấy thường đến cho nên đặt đôi dép lê ở chỗ này. Bất quá hắn không muốn hướng Đàm Tĩnh giải thích, cũng cảm thấy không có gì phải giải thích, dù sao hiện tại Thư Cầm cũng là bạn gái của hắn.

Đàm Tĩnh đổi dép, cúi đầu đi đến phòng khách, Nhiếp Vũ Thịnh phối hợp ngồi ở trên ghế sofa, hỏi, “Cô rốt cuộc có chuyện gì?”

“Tôi là tới hướng anh nhận lỗi …” Đàm Tĩnh đứng ở nơi đó, cúi đầu, thật sự là một bộ dáng nhận lỗi, “Tôn Chí Quân uống rượu say, anh chớ cùng hắn chấp nhặt…”

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ nói ra một câu nói như vậy, cằm tựa hồ càng đau, hắn nói, “Tôi không cần cô nhận lỗi.”

“Thực xin lỗi…”

“Cô không cần nói xin lỗi với tôi!”

Đàm Tĩnh chưa thấy qua bộ dáng như vậy của Nhiếp Vũ Thịnh, hắn giống như con sư tử cáu kỉnh, một tay ấn lấy túi chườm đá, một tay đặt ở trên ghế sofa, nắm thành quyền đấu, giống như là một giây sau, hắn lại sẽ nhảy dựng lên đánh người. Ánh mắt của hắn tối tăm, làm cho cô có một loại kinh hoàng không hiểu, nhưng hắn lập tức dời đi ánh mắt rồi nói, “Nếu như cô chính là vì chuyện này mà tới, cô có thể đi.”

 

Đàm Tĩnh trầm mặc một lát, cô cố hết sức nói, “Xin anh – - giúp một chuyện… Tôi biết rõ Tôn Chí Quân không đúng, nhưng là bây giờ hắn bị cảnh sát mang đi, trước hắn bởi vì đánh nhau bị cảnh sát tạm giam qua rồi, lần này nếu như hắn lại bị giam…”

Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy bọt nước bên ngoài túi chườm đá dọc theo cằm trượt đến cổ, sau đó theo cổ trượt đến trong cổ áo, bọt nước lạnh như băng liên tục rơi xuống lồng ngực hắn, hắn nghĩ ném túi chườm đá đi, hắn nghĩ gầm thét, hắn nghĩ chất vấn, hắn nghĩ đập phá đồ đạc. Nhưng là cuối cùng hắn cũng không có làm gì, hắn chỉ là cười lạnh một tiếng rồi hỏi, “Đàm Tĩnh, cô chính là vì chuyện này mà tới?”

Đầu của cô lại từng điểm từng điểm hạ thấp xuống, giọng nói của cô bé đến nỗi không thể nghe thấy, nhưng hắn nghe rõ ràng, cô nói “Thực xin lỗi”, tựa hồ ở trước mặt hắn, ngoại trừ ba chữ này, cô không có lời nào có thể nói.

Hắn đột nhiên đứng lên cầm lấy cánh tay của cô, đem cô kéo vào trong nhà, Đàm Tĩnh mới đầu giãy giụa một lát, nhưng rất nhanh liền thuận theo, tùy ý hắn lôi kéo chính mình vào toilet. Hắn hung hăng đem cô lắc tới trước bồn rửa mặt, “Cô nhìn một chút đi, chính cô soi gương xem một chút, cô xem một chút mặt của cô! Cô bị hắn đánh thành như vậy, cô còn chạy tới xin tha cho hắn, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Đàm Tĩnh, làm sao cô… Làm sao cô có thể…”

Hắn thực sự không muốn dùng ngôn ngữ đi tổn thương cô, ngày hôm nay cô cũng quá sức, hiện tại cô tựa như một con bồ câu nhỏ bị chấn kinh, kinh hoàng lại ôn thuần, cô lừa mình dối người nghiêng đầu đi, không chịu nhìn khuôn mặt sưng đỏ của mình trong gương, hắn tự tay kiên quyết quay mặt cô lại, chạm vào chỗ sưng đau nhức, cô đau đến nhíu mày.

Không biết khi nào thì môi của hắn đã rơi vào trên mi tâm đang sít sao nhăn lại của cô, ấm áp như vậy, lưu luyến như vậy, mang theo lưỡng lự cưng chiều cùng yêu thương như vậy. Thân thể của cô đột nhiên run lên, giống như là bị nụ hôn này hù dọa, cô xoay người muốn chạy, Nhiếp Vũ Thịnh đã bắt được cô, hung hăng hôn lên môi của cô.

Phải có bao lâu tưởng niệm, phải có bao lâu khát vọng, xa cách bảy năm, thời gian đã thành một con sông rộng không cách nào vượt qua, bọn họ cách nhau bởi con song với vận mệnh nước chảy xiết, trơ mắt nhìn đối phương ở bờ bên kia, càng chạy càng xa. Là không thể từ bỏ, là không thể dứt bỏ đau thương, xa cách bảy năm một lần nữa hắn lại ôm lấy người phụ nữ này, Nhiếp Vũ Thịnh mới thật sự biết rõ, có một loại yêu, sẽ không bởi vì thời gian mà thay đổi, có một loại yêu, ngược lại càng giãy dụa càng khắc sâu.

Đàm Tĩnh đang khóc, cô đưa tay tìm kiếm dây đỏ sau cổ hắn, ở cùng nhau với hắn năm năm, cô đan một dây đỏ ở trên cổ hắn, không cho hắn tháo xuống. Hắn nói anh cả đời cũng sẽ không tháo xuống, trừ phi đợi đến năm ba mươi sáu tuổi, em lại đan một dây khác đổi cho anh. Hiện tại gốc dây đỏ phai màu, thì ra chu sa diễm lệ, khi cởi ra lại thành hạt phấn nhàn nhạt, nhưng sợi dâyđỏ  trên ngực kia vẫn vững vàng tại đó, buộc lên lòng của cô, buộc lên tất cả nhớ thương của cô. Cô đã từng dùng cả thanh xuân để yêu người đàn ông này, xa cách nhiều năm như vậy, khi hắn một lần nữa dùng sức ôm chặt cô, khi hắn một lần nữa hôn cô thật sâu thì cô biết rõ, thì ra là yêu tận đáy lòng, một chút cũng không phai màu.

Nhiếp Vũ Thịnh của cô, trong nháy mắt này, tựa như thiếu niên hơn mười năm trước đạp trên Lạc Hoa mà đến, một lần nữa phá tan thời gian cách trở, lại một lần nữa hôn cô, tựa như tất cả chuyện cũ đã qua, tựa như bọn họ chưa bao giờ từng chia lìa, tựa như một mảnh ghép phù hợp nhất trong sinh mệnh của mình, tựa như nửa linh hồn lúc ban đầu mất đi, một lần nữa tìm trở lại.

Làm cho cô khổ sở như vậy, cô khóc đến không ngấc đầu lên, hắn ôm cô ở trong không gian nhỏ hẹp, như dụ dỗ một đứa bé, không biết phải thế nào ôm cô mới tốt. Cô bắt lấy dây đỏ kết phía sau gáy của hắn, chỉ gào khóc lớn. Qua nhiều năm như vậy, cô chịu nhiều ủy khuất như vậy, qua nhiều năm như vậy, cô nếm qua nhiều đau khổ như vậy, tất cả … tất cả, cô đều không có nghĩ qua, một lần nữa gặp gỡ Nhiếp Vũ Thịnh.

Rất nhiều lần cô đều lừa gạt mình, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ không trở về nữa, cho dù hắn trở lại, hắn cũng sớm đem chính mình hận thấu xương. Chặt đứt một tia may mắn cuối cùng trong lòng, cô ngược lại sẽ cảm thấy khá hơn một chút. Đúng là vận mệnh hết lần này tới lần khác không buông tha cô, bất luận cô giãy dụa như thế nào, giống như con kiến rơi vào mạng nhện, chỉ biết càng lún càng sâu, chỉ đem mình trói buộc phải càng ngày càng chặt.

Đủ rồi, đến bây giờ cũng đủ rồi không phải sao? Tất cả những gì cô đã từng gánh chịu, cho dù chuyện năm đó thật sự có báo ứng, như vậy liền báo ứng trên người cô là được rồi. Cô chịu đựng đau khổ lâu như vậy, đủ rồi ! Cô khóc ngưỡng mặt lên hôn Nhiếp Vũ Thịnh, hôn cái cằm bầm tím của hắn, hôn khóe miệng của hắn, hôn ánh mắt của hắn… Cô đã từng nhớ đến hắn như thế nào, nhớ đến khuôn mặt này như thế nào, sợ là trong mộng hắn cũng chưa từng rõ ràng như vậy.

Để cho cô dung túng chính mình trong chốc lát đi, để cho cô đắm chìm như vậy trong chốc lát đi, coi như là uống rượu độc giải khát, cô cũng sẽ không tiếc.

Trong tích tắc ý loạn tình mê kia, gió thổi nâng tấm mành lên, đánh vào cạnh bệ cửa sổ, vừa vặn đánh vào bát trồng mầm đậu, “Ba” một tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên tỉnh táo lại, Đàm Tĩnh cũng ngẩng đầu lên, thấy được mầm đậu trong bát, còn có bi thương chưa tan nơi đáy mắt hắn. Khi nào thì hắn có thói quen ở trên cửa sổ đặt một cây đậu? Chờ cây đậu từ từ nẩy mầm, mà người được chờ đợi kia, lại vĩnh viễn cũng sẽ không trở về. Ánh mắt Nhiếp Vũ Thịnh từ mầm đậu kia một lần nữa dời về khuôn mặt của Đàm Tĩnh, cô còn kinh ngạc nhìn hắn, vết thương ở trên cằm của hắn mơ hồ bị làm đau, đó là Tôn Chí Quân đánh, Đàm Tĩnh đã kết hôn, cô đã gả cho người khác. Dù cho cây đậu nẩy mầm, dù cho mầm đậu một tấc một tấc mọc ra, cô cũng vĩnh viễn sẽ không trở lại bên hắn.

Hắn xông vào phòng ngủ của mình, “Phanh” một tiếng khóa lại cửa, tựa như phía ngoài phòng không phải là Đàm Tĩnh mà là cái gì giống như con mãnh thú và dòng nước lũ vậy. Hắn dựa ở trên cửa, khổ sở nhắm mắt lại, bảy năm, cải biến tất cả. Hắn cũng sớm đã mất đi cô, hôm nay hắn rốt cuộc không tìm về được. Vừa rồi nụ hôn kia làm cho tất cả chuyện cũ bài sơn đảo hải loại hướng hắn đánh tới, hiệp bọc hắn, nuốt hết của hắn, hắn gần như tuyệt vọng.

Thời điểm hoàng hôn thì trời mưa, sấm sét vang dội, Nhiếp Vũ Thịnh ngồi ở chỗ kia, nhìn ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ không có kéo lên, gió thổi từ bên ngoài gậy trúc chập chờn không chừng, hạt mưa dọc theo nửa cửa sổ mở phân nửa tung tóe tiến đến, trên sàn nhà đã ướt rồi một ít phiến.

Hắn không có đứng dậy đóng cửa sổ, bên ngoài yên tĩnh, Đàm Tĩnh không biết cái gì lúc sau đã đi, hắn mở cửa rồi đi ra ngoài, bốn phía tựa hồ còn có mùi thơm trên người cô nữa, Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy đáng xấu hổ, chuyện tình đáng xấu hổ như vậy mà dĩ nhiên cũng đã xảy ra.

Thời điểm tại toilet khi hắn ôm lấy Đàm Tĩnh, bảy năm đau khổ đè nén nỗi khổ tương tư, lý trí giống như con đê hồng thủy bình thường vỡ tung ra, Đàm Tĩnh cũng không có cự tuyệt hắn, cô thậm chí chủ động hôn trả lại hắn, nhớ tới lúc nhu mì đó khiến hắn giờ phút này đều nhận một loại hành hạ, hắn làm một chuyện sai trái, Đàm Tĩnh hiện tại lập gia đình, có chồng cùng con rồi, hắn tại sao có thể như vậy?

Hắn mở ra tủ lạnh, tìm được một lon bia đá, một hơi uống xong hơn phân nửa lon, sau đó ngồi sững sờ ở trên ghế sofa.

Đàm Tĩnh giống như là chưa từng tới đây, trong phòng không có bất kỳ dấu vết, hắn giống như là làm một giấc mộng, nhưng trong mơ lại rất chân thực. Bên ngoài tiếng mưa rơi xoát xoát nhẹ vang lên, đập lên sàn gỗ chống phân hủy dưới những bồn hoa, màn sa của phòng khách rơi xuống đất đã bị gió thổi phải nghiêng bay lên, tấm mành sa màu trắng kia giống như là tái hiện lại hình ảnh hôn lên đôi môi cô ở trong mộng, mê võng mà không chân thực.

Nhiếp Vũ Thịnh cảm giác mình cả người đều rối loạn, hắn dùng tay chống lên cái trán đang nóng rần, bây giờ nên làm gì đây?

Ngày mai hắn còn phải đi làm, ngày mai hắn còn muốn làm giải phẫu, ngày mai hắn thậm chí còn sẽ ở trong phòng bệnh nhìn thấy Đàm Tĩnh.

Người phụ nữ này tại sao có thể như vậy? Cứ im hơi lặng tiếng như vậy, như không có việc gì rời đi, giống như cái gì cũng đều chưa từng phát sinh qua. Cô tới làm cái gì ? A …đối với, cô đến thỉnh cầu chính mình không nên truy cứu chuyện Tôn Chí Quân đánh người mà.

Nhưng là hiện tại, Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy chuyện càng thêm phức tạp.

Hết chương 14

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3