Vương phi thất sủng - Chương 04-06

Chương 4 : Thu mua lòng người .

Rời khỏi Đạm Tình cư , Tần Mộ Phong cũng không muốn diễn trò nữa , ly khai bốn cái thị thiếp , một mình hồi Thính Phong hiên .
Hắn diễn trò là để cho Liễu Thiên Mạch xem , nàng không ở đây , hắn diễn làm cái gì nữa .

Phi Yến đáng chết , cư nhiên làm hắn mất hứng . Nàng đột nhiên xuất hiện tại Vương phủ , cuối cùng là có mục đích gì ? Nếu mục đích của nàng là tiền tài bảo vật thì cũng thôi đi . Ngược lại mục đích của nàng là văn kiện quan trọng , biên quan bố phòng quân sự cơ mật , hắn sợ rằng sẽ không có cuộc sống yên ổn .

Trên đời không có gì Phi Yến trộm không được , nếu bố phòng biên quan rơi vào tay địch quốc hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng .

Truyền thuyết Phi Yến nhận tiền không nhận người , chẳng lẽ nàng sẽ vì tiền mà bán nước .

Ngồi ở thư án , Tần Mộ Phong vì Phi Yến mà đau đầu , hắn nhớ đến những lời của nàng . Tiểu nữ nhân kia cư nhiên mắng hắn là lợn giống . Hắn tung hoành tình trường nhiều năm , ai cũng nói hắn phong lưu phóng khoáng , chỉ có nàng như vậy nói hắn . Nếu họ không phải địch nhân , hắn nhất định cùng nàng chơi đùa .

Hắn hôm nay phải chăng đã thành công làm thương tổn Liễu Thiên Mạch ? Hẳn là vậy , nếu không thành công như thế nào lại có thể khiến cho người luôn lãnh tình như Phi Yến đồng tình.
Liễu Thiên Mạch , ngươi gả cho ta thì phải có bản lĩnh nhận sự trả thù của ta . Ngươi làm cho ta mất đi Thải Hà , ta sẽ cho ngươi trả giá gấp bội .
Liễu Thiên Mạch , đáng chết , hắn như thế nào lại nghĩ đến nàng ?
Hắn vốn tưởng có thể khiến cho hoàng đế tứ hôn sẽ là một nữ nhân thủ đoạn , không nghĩ đến Liễu Thiên Mạch chỉ biết khóc lóc . Động một chút chân liền nhũn ra . Lại là ngừơi đàn bà bị người khác phá hư , lúc đầu hắn cũng đã sai lầm khi nghĩ như vậy .

Liễu Thiên Mạch không thương hắn , hắn có thể cảm giác được nàng đối với hắn một chút ái ý cũng không có , chỉ có sự bất đắc dĩ thật sâu . Chẳng nhẽ bọn họ đồng dạng thân bất do kỷ ?
Vô luận có phải hay không bị ép gả , sự xuất hiện của nàng đã hại chết Thải Hà luôn không tranh chấp , đây là sự thật . Hắn sẽ khiến nàng phải trả giá .
“Phi Dương” Tần Mộ Phong trầm ngâm , trên mặt lộ rõ sát ý .

“Vương gia”. Thiếp thân hộ vệ Phi Dương nghe tiếng hắn gọi liền từ ngoài cửa đi vào , mặt vẫn không đổi .

“Tăng mạnh Vương phủ thủ vệ” Đối phó với Phi Yến ngoại trừ phòng vệ sẽ không có biện pháp khác . Liễu Thiên Mạch thật sự là sát tinh , nàng gả vào Vương phủ ngày đầu tiên đã khiến hắn chọc vào Phi Yến . Sau này còn không biết gì xảy ra chuyện gì nữa .

“Vâng” Phi Dương mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng làm theo lệnh của chủ nhân hẳn sẽ không sai .
Tần Mộ Phong sửa lại bộ dạng ngày thường , ngưng trọng “Phi Yến xuất hiện tại Vương phủ.”

Nghe được Phi Yến hai chữ , người luôn bình tĩnh như Phi Dương cũng không khỏi có chút cau mày . Đàn bà kia chính là sát tinh nổi danh , được nàng viếng thăm không phải là chuyện tốt , đồng dạng tên bọn họ đều có một chữ Phi bất quá cấp bậc của nàng cao hơn hắn nhiều lắm .

“Tuân mệnh” Phi Dương cúi người lĩnh mệnh , trên mặt vẫn như cũ lãnh đạm .

“Canh trừng đàn bà kia , đừng để nàng có cơ hội tác quái” Tần Mộ Phong dừng một chút “Đừng để bề ngoài của nàng đánh lừa , mặc dù trông nàng có vẻ nhu nhược nhưng ta cảm giác được nàng không hề đơn giản .” Lần đầu tiên nhìn vào mắt nàng , hắn đã có cảm giác như vậy . Đàn bà kia trông thì nhu nhược nhưng cảm giác lại không thật . Vô luận nàng có chủ ý gì , hắn cũng sẽ không để nàng dễ dàng thực hiện .

Vương gia cả nghĩ , Liễu Thiên Mạch nhát gan nhu nhược , vừa nhìn đã biết chính là người dễ bị bắt nạt , nàng có thể tác quái gì ?

“Vâng”. Phi Dương ngẩng đầu , liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong “Vương gia , ngài có phải hay không rất cực đoan , Thiên Mạch phu nhân chính là vô tội” Người sáng suốt cũng biết Liễu thiên mạch vô tôi , Vương gia tại sao không rõ chứ ? Thiên hạ đều nói nam nhân khi yêu sẽ trở nên khờ dại , quả nhiên là thật . Cái kia Thải Hà cô nương đã câu mất hồn của hắn . Liễu Thiên Mạch cô nương trên người có một khí chất mà nữ tử bình thường không có được , tựa như tiên tử không vướng bụi trần . Để hắn đánh giá thì Thải Hà cũng không hơn được nàng một phần vạn . Không biết Vương gia phát điên cái gì , không có chuyện gì lại đi ngược đãi Liễu cô nương .

Tần Mộ Phong hừ lạnh một cái “Không cần đối với nàng cung kính như vậy”

“Vương gia” Phi Dương ý tứ nói “Có lẽ Thiên Mạch phu nhân mới là người thích hợp với ngài nhất .” Nhìn qua bốn vị thị thiếp , kể cả người đã chết là Thải Hà cô nương mỗi người đều vì Tần Mộ Phong quyền thế mà coi trọng hắn . Mà Liễu Thiên Mạch luôn thanh cao , lãnh đạm , hiển nhiên không đem danh lợi địa vị đặt trong mắt . Nếu muốn chọn , Liễu Thiên Mạch là nhân tuyển tốt nhất .

Ở cùng Phi Dương nhiều năm , hôm nay hắn lại vì một ả đàn bà hạ tiện mà nói chuyện , rốt cuộc đàn bà kia có ma lực gì ?

Tần Mộ Phong trong lòng tràn ngập hoả khí , hắc mâu loé lên “Nàng đến tột cùng cho ngươi cái gì ?”

“Thiên Mạch phu nhân không cấp cho ty chức chỗ tốt gì” Phi Dương không nhanh không chậm trả lời , hắn là ngoại nhân , so với người trong cuộc như Vương gia thấy rõ hơn . Đàn bà bên người Vương gia ai tốt ai xấu , hắn trong lòng đều biết .

“Thiên Mạch phu nhân?” Tần Mộ Phong cười lạnh “Nếu nàng tốt như vậy , ta đem nàng thưởng cho ngươi?”

Phi Dương ngẩng đầu , nhìn thẳng Tần Mộ Phong “Vương gia , ngài hận Liễu cô nương chẳng nhẽ chỉ vì cái chết của Thải Hà cô nương sao?” Hắn quả thực bị cừu hận che mất lý trí , cũng không nhận ra ai mới đích thực là minh châu .

Tần Mộ Phong chớp chớp mi “Ngươi biết ?” Ân oán giữa hắn và Liễu gia , nhất thời cũng không thể nói rõ .

“Liễu cô nương chính là vô tội” Liễu Thiên Mạch là tiên tử xuất trần , đáng để người ta thương yêu , đáng tiếc lại sinh tại Liễu gia , hơn nữa cũng gả sai người .

Tần Mộ Phong lạnh lùng cười nói “Ngươi quan tâm nàng như vậy , ta đem nàng gả cho ngươi” Liễu Thiên Mạch không biết đã từng có bao nhiêu nam nhân , đem nàng ban cho Phi Dương , nàng cũng không thể nói gì .

Hắn coi tính tình Liễu Thiên Mạch , nàng cũng không dám nói cái gì .

“Ty chức không dám”
Phi Dương bên ngoài vẫn cung kính nhưng bên trong tràn ngập khinh thường , Vương gia vô tình với nữ nhân như vậy , sẽ có ngày hắn phải chịu đau khổ .

“Cấp Liễu Thiên Mạch một nha hoàn , giám sát nhất cử nhất động của nàng”

“Vâng” Liễu Thiên Mạch thật đáng thương , phải đem một nha hoàn ôn hoà nhu thuận cấp cho nàng .

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phi Dương , Tần Mộ Phong cười càng lạnh . Bản lãnh câu dẫn nam nhân của Liễu Thiên Mạch quả là nhất tuyệt , ngày đầu tiến Vương phủ đã khiến cho Phi Dương vì nàng ra mặt như vậy .
Ở ngoài cửa sổ , một bóng dáng mờ ảo nhìn Tần Mộ Phong , khoé miệng khẽ nhếch lên .

Chương 5 : Hoa khôi nương tử .
Phi Dương mang theo nha hoàn đến Đạm Tình cư đúng lúc Thiên Mạch đang đứng tại cửa phòng , bạch y lay động , mái tóc tung bay khiến cho người ta thấy nàng càng thêm mờ ảo .
“Phu nhân , đây là nha hoàn của người.” Phi Dương đối với nàng cung kính cũng giống như đối với Vương gia vậy .
Thiên Mạch xoay người , mỉm cười, “Cảm ơn”
Này cười khiến cho dung nhan thanh tú của nàng càng thêm quyến rũ .
“Phu nhân khách khí , nàng là Hương nhi , sau này sẽ phụ trách ăn ở của người.” Con mắt hắn liếc về nha hoàn đang ở phía sau .
Tiểu nha hoàn lập tức quỳ xuống “Nô tỳ tham kiến phu nhân.”
Thiên Mạch thản nhiên nói , “Đứng lên đi.”
“Phu nhân .” Phi Dương ngừng một lát “Phu nhân , nàng đừng trách Vương gia.”
“Phu nhân” , nàng sao dám nhận danh xưng này .
Thiên Mạch cười nhạt “Ta có tư cách gì trách hắn ?” Là nàng tự mình đi vào Vương phủ , vô luận con đường tương lai phía trước có ra sao , nàng cũng không có tư cách trách bất cứ kẻ nào .
“Phu nhân , ân oán của Liễu gia và Vương gia, người biết không?”
Thiên Mạch lắc đầu “Không biết , và cũng không muốn biết.”
“Phu nhân , người nghỉ ngơi đi , bên trái chính là địa phương của Phi Dương , người có gì cần cứ mặc tình phân phó.” Một nữ tử ưu nhã như vậy mà bị mai một tại Vương phủ , quả là đáng tiếc .
Thẳng đến khi hắn đi rất xa , Thiên Mạch mới khẽ nói một câu “Cảm ơn ngươi.”
Thiên Mạch đứng một chỗ , thân hình mờ ảo , cũng không biết đang suy nghĩ cái gì .
Một hồi lâu , nàng vẫn không nhúc nhích
Hương nhi không biết từ lúc nào đem từ trong phòng ra một cái áo , choàng lên người nàng “Phu nhân , trời trở lạnh , vào nhà đi thôi .”
“Bảo ta cô nương .” Phu nhân hai chữ nghe rồi giống như một loại châm chọc .
“Vâng , cô nương” Bốn vị thị thiếp kia tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán cũng chỉ vì cái danh hiệu này , vậy mà nàng lại chán ghét .
Thiên Mạch khoé miệng khẽ nhếch lên , hiện ra một nụ cười châm chọc “Cô nương nghe giống như noãn sàng thị thiếp.” Nàng vốn là công cụ làm ấm giường , xưng hô như vậy mới hợp với nàng .
*******
Quán Tần lầu Sở , tiêu kim oa .
Nơi yên hoa , từ xưa đã là nơi khiến người ta tranh luận . Nam nhân đã đến thì không muốn về . Nữ tử đàng hoàng thì chạy trốn không kịp .
Thiên hạ nam tử háo sắc đầy rẫy cho nên có rất nhiều quán Tần lầu Sở .
Nam tử háo sắc thời nào cũng có , quán Tần lầu Sở cũng như vậy trường tồn .
Tuý Yên lâu là kinh thành đệ nhất thanh lâu , cũng là cả nước đệ nhất thanh lâu . Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày , ngày nào cũng tràn ngập khách nhân . Tuý Yên lâu có một quy củ , cô nương đã ngoài 25 không thể tiếp tục tiếp khách . Nếu muốn rời đi , sẽ cấp một số bạc để mưu sinh , không muốn rời đi sẽ dạy các cô nương mới tới hoặc làm việc vặt .
Bởi vậy mỗi cô nương ở đây đều trẻ trung xinh đẹp , đa tài đa nghệ . Tuý Yên lâu mỗi vị cô nương đều là cực phẩm , vì vậy không có hoa khôi . Mỗi vị cô nương đều có phong vận của hoa khôi , tài nghệ của hoa khôi , vậy nên cần gì tranh giành .
Tần Mộ Phong là khách thường xuyên của Tuý Yên lâu . Trước khi gặp Thải Hà , trong phủ của hắn không có đàn bà , cơ hồ suốt ngày ở tại Tuý Yên lâu . Sau khi gặp Thải Hà , hắn không hề ra vào thanh lâu , mới nạp bốn cái thị thiếp . Lúc nạp thị thiếp , các cô nương ở Tuý Yên lâu đều cự tuyệt hảo ý của hắn , nếu không thì tất cả thị thiếp trong phủ đều xuất thân từ Tuý Yên lâu .
“Vương gia , ba ngày trước ngươi mới cưới tể tướng chi nữ , hôm nay lại ra vào Tuý Yên lâu , nàng khiến cho ngươi không hài lòng sao ?” Ngồi ở trong Tuý Yên lâu , đại tướng quân Hoắc Thiên ở một bên vui vẻ uống rượu .
Bọn họ là bạn tốt , từng ở sa trường sanh tử có nhau , có tình bằng hữu phi thường thâm hậu .
Trước khi Thải Hà xuất hiện , bọn họ ra vào Tuý Yên lâu , cùng nhau hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương . Lúc Thải Hà xuất hiện , Tần Mộ Phong không hề xuất hiện nơi yên hoa , hại hắn mấy tháng tịch mịch . Hôm nay không biết phát điên cái gì , lại gọi hắn cùng tiến vào Tuý Yên lâu .
Tần Mộ Phong nuốt ngụm rượu trong miệng “Đừng có nhắc đến con đàn bà hạ tiện đó trước mặt ta , trước ta không biết ả đã từng có bao nhiêu đàn ông?”
Hoắc Thiên lắc đầu , cười “Chỉ sợ ngươi ăn người ta mà lại không muốn thừa nhận .”
“Lúc ta ăn nàng , nàng đã không còn là xử nữ” Trong mắt Tần Mộ Phong ánh lên một tia nguy hiểm . Hắn càng nghĩ càng lộn ruột , hắn muốn dạng đàn bà nào mà không có , nhưng lại trở thành chồng của một người đàn bà hạ tiện .
“Ta đồng tình ngươi .” Hoắc Thiên cười nói “Ngươi không phải là đồng nam , vậy cần gì quan tâm nàng có phải xử nữ hay không?”
Tần Mộ Phong cười lạnh “Đàn bà kia cấp ta sỉ nhục , ta nhất định đòi lại gấp bội” Liễu Thiên Mạch bức tử Thải Hà , lại đem thân thể không còn trong trắng tiến nhập Vương phủ , ân oán giữa hắn và Liễu gia , từng chuyện từng chuyện , hắn nhất định chậm rãi thanh toán .
Hoắc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu “Nàng là vô tội , cái chết của Thải Hà không liên quan đến nàng”
“Cho dù không phải nàng bức tử Thải Hà , nhưng nàng chính là tai mắt của Liễu tể tướng .” Đối đãi với gian tế , hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình .
“Ngươi cùng Liễu tể tướng rốt cuộc có ân oán gì ?” Không cần biết là lúc nào , hắn cũng cùng Liễu tể tướng đối nghịch .
Tần Mộ Phong hung hăng trừng mắt liếc hắn “Ngươi không cần biết.”
“Không nói thì thôi.” Hắn còn
không có hứng thú nghe . “Vậy còn bốn vị mỹ nhân kia hầu hạ không tốt sao , phải đến nơi này tìm khoái lạc?”
“Cho dù tốt cũng vậy.” Hắn đối với đàn bà hứng thú sẽ không vượt qua ba tháng , ngoại trừ Thải Hà , bốn cái thị thiếp kia hầu hạ hắn đã nửa năm , hắn chán rồi .
“Ngươi tâm tình không tốt?” Bằng hữu nhiều năm , hắn có tâm sự Hoắc Thiên sao lại không nhận biết .
“Đều vì ả đàn bà đáng chết kia.” Hắn cũng rất kinh ngạc, Liễu Thiên Mạch vốn không có mỵ lực nhưng lại làm cho hắn bị ảnh hưởng . Hắn có một cảm giác kỳ quái , cảm giác Liễu Thiên Mạch lúc nào cũng luẩn quẩn bên người hắn .
“Mộ Phong , ngươi sẽ không thực sự thích nàng chứ ?” Hắn không bao giờ cũng đem đàn bà đặt ở trong tâm trí , ngoại trừ Thải Hà , Liễu Thiên Mạch là người thứ nhất .
“Ta hận nàng.” Nhắc tới người đàn bà kia , Tần Mộ Phong nghiến răng nghiến lợi .
“Tuý Yên lâu xuất hiện một vị hoa khôi , có hay không hứng thú?” Nếu nói tiếp về Liễu Thiên Mạch , hắn có thể bị Tần Mộ Phong giận cá chém thớt .
“Hoa khôi?” Túy Yên lâu luôn luốn không có hoa khôi , như thế nào xuất hiện một vị ?
“Liễu Thiến cô nương mới đến hôm qua, chưa có người nào nhìn thấy dung nhan của nàng . Hoa nương truyền ra tin tức , nàng chính là nhất đại hoa khôi của Tuý Yên lâu . Hắn - đại tướng quân , đối với vị hoa khôi nương tử này thật có hứng thú rất lớn .
Tuý Yên lâu nhất đại hoa khôi ? Đương nhiên là tuyệt sắc nhân gian , Tần Mộ Phong cũng có hứng thú “Như vậy thần kỳ?” Rốt cuộc là dạng gì nữ tử, tài năng có thể vượt qua đông đảo giai lệ ở Tuý Yên lâu để chiếm hàng thứ nhất sao ?
Hoắc Thiên tựa lưng trên ghế “Ngày mai là ngày nàng lộ diện , ngươi xem qua thì biết .”
“Ngày mai cùng nhau đến đây .” Hắn thật sự muốn xem nữ tử này có gì xuất chúng , có thể trở thành hoa khôi của Tuý Yên lâu .

Chương 6 : Một đồng tiền .

Vào buổi sáng sớm , Tần Mộ Phong ngủ say trong làn hương thơm dịu dàng của Thải Y , không hề muốn rời giường .
“Vương gia , có người cầu kiến” Thanh âm mạnh mẽ của Phi Dương vang lên đánh vỡ sự yên lặng vào buổi sớm . Phi Dương tới bây giờ cũng chưa từng thích bốn người đàn bà bên cạnh Vương gia . Nếu có cơ hội phá hoại , hắn chính là cầu còn không được .
“Người nào a ...” Thải Y mơ màng thức dậy , lẩm bẩm khiếu nại , sáng sớm mà ồn ào như vậy chẳng nhẽ không để cho người ta ngủ hay sao .
“Vương gia , có người cầu kiến” Phi Dượng sợ người trong phòng không nghe thấy , lại một lần nữa hô lên .
“Vương gia , đừng để ý đến hắn , để Thải Y hầu hạ người” Thải Y hai tay ôm lấy cổ Tần Mộ Phong lặng lẽ thiêu đậu hắn .
Tần Mộ Phong đẩy Thải Y ra , lấy quần áo trên giường mặc vào .
“Vương gia , có người cầu kiến” Phi Dương chủ tâm không để yên cho bọn họ , cố ý lớn tiếng ồn ào .
Tần Mộ Phong đang mặc quần áo , không kiên nhẫn nói “Để cho hắn chờ” Sáng sớm đã đến làm phiền , có thể là ai được chứ ?
Tần Mộ Phong mất đến nửa canh giờ để làm vệ sinh cá nhân , sau đó mới đi tới đại sảnh . Vừa bước vào cửa đã thấy một nữ tử mặc áo xanh đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế , có Phi Dương bồi tiếp ở bên cạnh .
Hắn đi vào , ngồi xuống vị trí chủ toạ . Liếc mắt nhìn thanh y nữ tử “Phi Dương , nàng chính là người muốn gặp bổn vương sao ?” Thanh y nữ tử trang phục sang trọng , nhưng lại là y phục của nha hoàn , chắc nàng không phải là cũng nữ ?
Phi Dương còn chưa kịp trả lời, thanh y nữ tử đã đứng lên , nhẹ gật đầu “Tiểu nữ Thanh Loan tham kiến vương gia .” Nàng vẫn chưa thi lễ với hắn .
“Ngươi là ai?” Nữ tử này thật lớn mật , nàng thấy hắn chẳng những không quỳ , ngay cả thi lễ cũng bỏ qua .
“Nô tỳ Thanh Loan , phụng mệnh gia chủ đem vật này giao cho Vương gia .”
“Vật gì vậy?” Chẳng nhẽ đàn bà mà trước kia hắn từng chơi đùa đã muốn tìm đến cửa ?
Thanh Loan mỉm cười , mở lòng bàn tay , một đồng xu hiện ra “Một đồng tiền.”
“Một đồng tiền?” Tần Mộ Phong cầm lấy đồng tiền , trong lòng tràn đầy nghi hoặc .
“Đúng vậy thưa Vương gia , tiểu thư nhà ta gửi lời cảm ơn Vương gia đã giúp nàng quên đi sự tĩnh mịch , một đồng tiền này chính là thù lao tiểu thư trả cho người .” Thanh Loan ngoài miệng nói có vẻ rất cung kính nhưng trong lời nói của nàng lại tràn ngập ý châm chọc , mỉa mai .
Tần Mộ Phong không giận , ngược lại còn cười “Tiểu thư nhà ngươi là ai ?” Thú vị , không biết là vị hồng nhan tri kỷ nào vì muốn làm cho hắn chú ý mà hao tâm tổn sức .
“Tiểu thư nhà ta tựa như thiên tiên , phương danh tự nhiên không thể tiếc lộ ra ngoài”
Tần Mộ Phong chơi đùa đồng tiền trong tay , thản nhiên nói “Theo ý của tiểu thư nhà ngươi , bổn Vương chỉ có đáng giá một đồng tiền?”
“Thưa Vương gia , tiểu thư nhà ta nói , ngài căn bản không đáng giá một đồng tiền , nhưng tiểu thư là người hào phóng , nên cũng không ngại ngài chiếm tiện nghi .” Thanh Loan vẫn như cũ duy trì một nụ cười , hoàn toàn không cảm thấy có bao nhiêu ngôn từ của mình đã vượt quá thân phận .
Phi Dương trong lòng có chút sảng khoái . Vương gia phong lưu thành tánh , bây giờ rốt cuộc cũng phải chịu đả kích ? Ông trời cuối cùng cũng mở mắt , cư nhiên xuất hiện một vị nữ tử có thể cùng Vương gia đối kháng .
“Tiểu thư nhà ngươi ...” Tần Mộ Phong đem đồng tiền cất vào trong người “Đẹp không?”
“Đẹp tựa thiên tiên , học rộng tài cao .” Thanh Loan khoé miệng khẽ nhếch lên “Vương gia , ngài cũng không được như vậy a .” Một nữ tử như tiểu thư mà theo hắn , chính là vinh hạnh của hắn .
Chỉ một nha hoàn đã thú vị như vậy , kia chủ nhân sẽ là người như thế nào ? Hắn đối với nữ tử này ngày càng có hứng thú “Nếu nàng không xem trọng bổn vương , vì sao tiểu thư nhà ngươi lại đáp ứng bổn vương một đêm ân ái chứ ?” Nữ tử từng cùng hắn ân ái nhiều vô số kể , chủ nhân của Thanh Loan rốt cuộc là ai ?
“Từ xưa dân không thể cùng quan tranh đấu , hơn nữa Vương gia lại là bào đệ của hoàng thượng , nắm trọng binh trong tay , tiểu thư nhà ta là không thể phản kháng .” Mặc cho ai nấy đều thấy được , Thanh Loan trong mắt vẫn tràn đầy sự châm chọc , cùng ngôn từ cũng thể hiện rõ sự bất mãn .
“Nói như vậy là do bổn Vương ép buộc tiểu thư nhà ngươi ?” Tần Mộ Phong cau mày , đàn bà đến với hắn đều là cam tâm tình nguyện , hắn cho tới bây giờ còn chưa có ép buộc qua người nào .
Có thể hắn không nhớ rõ mình từng có bao nhiêu đàn bà , nhưng trong trí nhớ của hắn , hắn chưa từng ép buộc bất cứ người đàn bà nào .
“Chuyện chăn gối nô tỳ không có quyền xen vào , nô tỳ chỉ chuyển tới Vương gia ý tứ của tiểu thư mà thôi .” Giọng nói Thanh Loan phút chốc chuyển sang lạnh lùng “Vương gia ,chuyện ngài làm ngài là người rõ nhất .” Sắc mặt Thanh Loan biến đổi cực nhanh , có thể nói là nhanh nhất thiên hạ .
Đối phó với đàn bà, hắn luôn luôn đầy đủ kiên nhẫn , nhất là đối với loại đàn bà thú vị như thế này .Tần Mộ Phong tựa lưng vào ghế , khoé miệng nhếch lên lộ ra ý cười rõ rệt “Bao giờ ta có thể gặp mặt tiểu thư nhà ngươi?“
“Tiểu thư nhà ta nói nàng không có hứng thú cùng loài lợn gặp mặt .” Thanh Loan lại bổ sung thêm một câu “Vương gia , nô tỳ chỉ thay tiểu thư chuyển lời thôi , tiểu thư có nói nếu Vương gia muốn cùng tiểu thư gặp mặt thì nhất định phải trả lời như vừa rồi” Thanh Loan cúi đầu xuống , cố kìm nén cảm xúc , sợ không nhịn được sẽ bật cười .
Người luôn lãnh đạm như Phi Dương cũng phải cúi đầu cười trộm , thầm nhủ nữ tử kia thật là thú vị , Vương gia lần này đã gặp phải khắc tinh.
Tần Mộ Phong trong đầu nhớ đến một người có thanh âm thanh thuý “Là nàng ?” Chính là Phi Yến sao ? Mắng hắn là đồ lợn ngoại trừ Phi Yến còn có thể là ai .
“Vương gia nghĩ đến ai?” Thanh Loan vẫn như cũ mỉm cười , nàng tin rằng Vương gia vĩnh viễn đoán không ra tiểu thư nhà nàng là ai .
“Phi Yến ? Tiểu như nhà ngươi chính là Phi Yến ?” Hắn không dám xác định , Phi Yến võ công xuất thần nhập hoá, hắn như thế nào có thể ép buộc được nàng .
Nụ cười của Thanh loan trở nên mờ nhạt “Nô tỳ không tiện nhiều lời , thù lao đã đưa đến , nô tỳ xin cáo từ .”
Nàng hướng Tần Mộ Phong cúi đầu , xoay người đi ra .
Ra đến cửa , Thanh loan một lần nữa nở nụ cười “Vương gia , tiểu thư nhà ta bảo trăm nghe không bằng một thử , công phu của ngài quả thật là quá kém , nàng không dám tâng bốc , cho nên thỉnh Vương gia nên thường xuyên luyện luyện công phu trên giường , lần sau hầu hạ nàng cho tốt hơn . Bốn vị thị thiếp trong Vương phủ cũng đã không còn dùng được nữa , đề nghị Vương gia đem các nàng đuổi đi .”
Tần Mộ Phong nhìn đồng tiền kia , môi khẽ nhếch lên , không cần biêt nàng là ai , không cần biết mục đích của nàng là gì , chỉ biết nàng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của hắn .
Phi Yến , chính là nàng sao ?