Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 05 part 02
Trịnh Vi
sau khi nhìn thấy Trần Hiếu Chính mới phát hiện ra bên cạnh gã có người khác,
đó là một cô gái đầy đặn, cao ráo, tóc dài, mặt trái xoan, đôi mắt xinh xắn,
mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng dáng người cân đối, hài hòa, trông cũng ưa
nhìn, không biết Trần Hiếu Chính đang cúi đầu nói chuyện gì với cô gái đó,
miệng khẽ mỉm cười. Hai người đang đi ra phía cửa, giữa đường có người chen lên
mua cơm, gã còn cẩn thận che người cho cô ta.
Trịnh Vi nghiến răng nghĩ thầm, với cô lúc nào gã cũng trợn mắt coi khinh, cô
còn tưởng đây là bộ mặt vốn có của gã, không ngờ gã cũng biết cười, và còn biết
cười dâm đãng với các cô gái khác, chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
Cô thầm nghĩ trong bụng, nhưng miệng vẫn không ngừng hát, … cảnh cáo người
đời phải ghi nhớ, làm người phải biết giữ chính đạo, sắc đẹp của phụ nữ là con
dao giết người, vừa chợt tỉnh giấc phải vào ngục, cuối cùng tay gậy tay bị,
cùng đường mạt lộ đa hát bài hoa sen. Nghiến răng hát xong, thấy mình vẫn không
chịu nổi, bèn chạy vài bước đến trước mặt một hội viên quản lý trật tự của nhà
ăn, nhe răng ra cười, “Anh ơi, em mượn băng đỏ của anh một chút”. Anh chàng
sinh viên với vẻ mặt thật thà chưa kịp phản ứng gì, chiếc băng đó và cô gái trước
mắt đều đồng thời mất hút trong tầm nhìn của anh.
Trần Hiếu Chính và cô gái đó vừa đi đến cửa nhà ăn, thì nhìn thấy Trịnh Vi xuất
hiện trước mặt với vẻ nghiêm túc, lập tức, Trần Hiếu Chính lại thấy cơn đau đầu
ập tới, “Cậu lại định làm gì?”
Lần này thái độ của Trịnh Vi tỏ ra hết sức lịch sự, cô mỉm cười rồi lấy tay chỉ
vào tấm băng đỏ trên cánh tay mình, “Chào bạn, tôi là hội viên của Đội quản lý
trật tự nhà ăn, hôm nay chúng tôi muốn kiểm tra xem cơm và thức ăn của nhà ăn
có đủ cân đủ lạng hay không, xin hỏi bạn mua mấy lạng cơm… hai lạng? … bốn
lạng? . . . Không sao, để tôi cân lên là biết ngay”. Không đợi gã kịp nói gì,
Trịnh Vi liền tịch thu chiếc Trần Hiếu Chính, chạy ngay đến chiếc cân kiểm tra
gần đó, úp bát cơm lên đĩa cân, lại còn làm bộ điều chỉnh quả cân, sau đó mới
trả chiếc bát không cho Trần Hiếu Chính, “Xong rồi, cân lạng đủ cả. Cảm ơn sự
hợp tác của bạn”.
Trần Hiếu Chính không cầm bát, gã hơi cúi đầu, dường như đang nhìn mũi bàn chân
của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao vậy, bạn không lấy bát nữa à? À… Tôi hiểu ra rồi, hay là tôi giúp bạn bốc
lại cơm trên đĩa cân vào bát?” Trịnh Vi vẫn tiếp tục cười nói, giả vờ không hay
biết gì.
Cuối cùng Trần Hiếu Chính đã ngẩng đầu lên nhìn cô, giờ cô mới phát hiện ra sắc
mặt gã hết sức khó coi, gã khẽ tránh đầu sang một bên, dường như ép mình phải
bình tĩnh hơn, sau đó mới nói với cô: “Đùa đủ chưa? Rất thích phải không? Tôi
thực sự mệt rồi, thôi thế này nhé, tôi xin lỗi cậu, coi như cậu thắng rồi,
phiền cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Haha, cuối cùng gã đã chịu thua, phần thắng đã thuộc về cô. Nhưng không hiểu
sao Trịnh Vi cảm thấy không mừng chút nào, không biết lòng cô bị vật gì đó đè
chặt, rất nặng nề, rất ngột ngạt, dường như không thể thở được nữa. Cô không
cười nữa mà nhìn chằm chằm vào gã, chiếc bát cầm trên tay vẫn bướng bỉnh giơ ra
trước mặt gã.
Giọng nói của Trần Hiếu Chính lạnh lùng như vẻ mặt gã, “Tôi không biết rốt cuộc
cậu muốn gì, cậu thích đùa, rất nhiều người thích đùa với cậu, nhưng cậu đừng
đến làm phiền tôi, tôi không có nhiều thời gian và công sức vô bổ như cậu đâu,
cũng không có điều kiện để có thể tùy tiện lãng phí một bát cơm như cậu, trò
đùa đó của cậu thực sự rất đáng ghét”.
Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy có gì bất thường, không xếp hàng nữa, vội vàng đi
tới, kéo tay cô bạn thân, “Vi Vi, đi lấy cơm thôi…” Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn
Trần Hiếu Chính, thầm nghĩ, hai kẻ này đúng là oan gia, “Xin lỗi, bạn ấy không
có ác ý, hay là chúng tớ mua cho cậu suất khác?”
Trần Hiếu Chính lắc đầu, “Không dám làm phiền hai người đâu”. Gã lạnh lùng nhận
lại chiếc bát từ tay Trịnh Vi, quay đầu sang cô gái bên cạnh vẫn đang tròn mắt
vì ngạc nhiên “Bọn mình đi thôi”.
Lúc đi qua Nguyễn Nguyễn, Trần Hiếu Chính như sực nhớ ra điều gì, bèn bổ sung
thêm một câu: “Nguyễn Quản thực sự không hiểu nổi tại sao cậu lại làm bạn với
một người như thế”.
Đôi mắt Trịnh Vi đột nhiên đỏ lên, cô cắn chặt môi dưới, hét lớn phía sau lưng
Trần Hiếu Chính và cô gái đó: “Trần Hiếu Chính, tôi ghét anh… tôi ghét anh lại
ghét tôi như thế”. Nhưng nửa câu sau cô lại nuốt thầm xuống cổ họng.
Nguyễn Nguyễn cũng không biết phải nói gì, chỉ túm tay Trịnh Vi, “Không phải
cậu kêu đói sao, mau đi ăn cơm thôi”.
Trịnh Vi không biết mình đang tức cái gì, gạt tay Nguyễn Nguyễn ra, cơm cũng
không ăn nữa mà đi về hướng ký túc xá. Nguyễn Nguyễn đuổi theo, “Cậu sao vậy,
cậu tức gì tớ chứ?”
“Cậu mặc kệ tớ, cậu với gã đó là cùng một giuộc, tớ không xứng đáng làm bạn
cậu” Trịnh Vi vừa đi vừa nói.
“Hắn bực mình quá nên mới nói thế, cậu cũng tưởng là thật à?” Nguyễn Nguyễn chỉ
muốn bật cười.
Lúc này Trịnh Vi dừng lại, nhìn Nguyễn Nguyễn bằng ánh mắt nghi ngờ, “Tại sao
gã lại biết tên cậu, cậu với gã quen nhau như thế mà chưa bao giờ kể với tớ”.
Nguyễn Nguyễn thở dài, “Tớ chỉ nói chuyện với hắn vài lần ở câu lạc bộ tiếng
Anh, đúng, bọn tớ quen nhau, nhưng cậu ghét hắn như thế, làm sao tớ dám nhắc
đến những chuyện này trước mặt cậu”.
“Tóm lại là cậu lừa tớ, tớ ghét nhất người khác lừa tớ, cậu cũng giống gã, tớ
không thèm chơi với cậu nữa” Trịnh Vi giận dỗi bước đi mỗi lúc một nhanh.
Nguyễn Nguyễn vốn rất lành tính, nhưng hôm nay cũng có phần bực mình, cô không
đuổi theo nữa mà đứng lại, lạnh lùng nói với Trịnh Vi: “Rốt cuộc là cậu tức tớ
vì đã lừa cậu, hay là cậu để bụng chuyện tớ quen hắn? Nếu cậu đã ghét hắn thì
tội gì phải để tâm đến chuyện của hắn, chỉ có điều, để tâm cũng chẳng ăn thua,
cậu chẳng làm được gì hắn, trừ phi, hắn là… của cậu”.
Trịnh Vi đang đi đàng trước, bất ngờ che tai co giò chạy mất. Nguyễn Nguyễn lắc
đầu, “Trịnh Vi, cậu ngốc quá!”
Mấy ngày
liền, Trịnh Vi không thèm nói chuyện với Nguyễn Nguyễn, đi học, về ký túc xá
cũng không như hình với bóng như trước, Nguyễn Nguyễn cũng không giải thích gì
với cô nữa. Mọi người trong phòng đều nhận ra sự thay đổi đó, chỉ có điều tâm
trạng của Trịnh Vi có vẻ rất tồi tệ, không ai muốn đùa với lửa, hỏi Nguyễn
Nguyễn, cô cũng chỉ nói: “Không có gì đâu, chỉ có một chuyện cậu ấy chưa hiểu
ra thôi”.
Chiều thứ sáu, Nguyễn Nguyễn đi học, Trịnh Vi không đi, đúng lúc Tiểu Bắc cũng
trốn học, Duy Quyên lại không có giờ, ba người bèn ở lại phòng.
Giống như mấy hôm trước, ngược hẳn với vẻ hoạt bát náo động thường ngày, Trịnh
Vi lầm lì ngồi trước máy vi tính chơi điện tử, Tiểu Bắc nằm trên giường đọc
sách, nghe thấy tiếng súng bắn ầm ầm bên phía Trịnh Vi, không nén nổi tò mò bèn
lại gần ngó, chỉ thấy Trịnh Vi mắt như tóe lửa chăm chú theo dõi màn hình,
thoăn thoắt rê chuột bắn liên hồi vào đám gà bay đến, khiến chúng kêu quang
quác. Tiểu Bắc biết rõ tâm trạng của cô không vui, nhưng vẫn không chịu nổi,
bèn nói một câu: “Con chuột không phải là tiền hả, cần gì phải rê hăng như vậy,
chậc chậc, nhìn cái cách trút bực bội của cậu, bạo lực quá, không biết ai đã
gây sự với cậu mà thù sâu oán nặng đến vậy."
Trịnh Vi không thèm đếm xỉa gì đến Tiểu Bắc, vẫn chăm chú bắn đám gà đáng
thương đó, Tiểu Bắc cũng không buồn để ý, lại hỏi tiếp: “Nói đi, ai bắt nạt
cậu, tớ sẽ rửa hận cho cậu, không phải lại là cái gã… à, Trần Hiếu Chính
chứ?"
Trịnh Vi trợn mắt nhìn Tiểu Bắc với vẻ bực bội: “Trần Hiếu Chính, Trần Hiếu
Chính, mọi người suốt ngày nhắc đến gã làm gì?”
Tiểu Bắc tỏ vẻ ngơ ngác, “Tớ đâu có suốt ngày nhắc đến gã đâu, ê, hằng ngày,
người nhắc đến gã cả trăm lần là cậu chứ?”
“Sao lại thế được? Tớ đâu có!” Trịnh Vi không chịu nhận.
Duy Quyên nằm trên giường bèn xen vào: “Không có mới là lạ, một ngày ít nhất
cậu nhắc đến cái tên này mười lần trở lên, không tin cậu cứ thử tìm bất kỳ
người nào trong phòng mà hỏi”.
Trịnh Vi sững người, rồi lại lẩm bẩm một mình: “Làm gì có chuyện đó? Khoác lác
quá”.
“Bọn tớ còn bàn tán sau lưng cậu, chắc cậu không yêu tên Trần Hiếu Chính đó
chứ?” Duy Quyên bổ sung thêm một câu.
Trịnh Vi không chơi điện tử nữa, gạt con chuột qua một bên rồi đứng phắt dậy,
gào lớn: “Cậu nói linh tinh, làm sao tớ lại thích tên khùng đó chứ?”
Tiểu Bắc vội ấn cô xuống ghế, “Bình tĩnh, bình tĩnh đã nào, xốc nổi là ma quỷ
đấy”.
Duy Quyên cũng giật mình vì tiếng hét của Trịnh Vi, ngồi dậy nói: “Cậu nghe tớ
nói hết đã, lúc đầu tớ cũng nghĩ là thế, sau đó nghĩ lại, không thể có chuyện
cậu thích hắn được?”
“Vì sao?” Tiểu Bắc tỏ vẻ thắc mắc, “Không phải trước đây cậu cũng khen hắn luôn
mồm, coi hắn là thần tượng đó sao? Nói thực là tớ cũng thấy Trần Hiếu Chính rất
khá, trông cũng đẹp trai, mặc dù không quá đẹp trai nhưng rất ưa nhìn, tớ thích
dáng vẻ đàn ông đó của hắn ta. Học lại giỏi, tương lai sáng sủa, không ít con
gái trong khoa tớ đều đã có lần nhắc đến hắn”.
Duy Quyên “xí” một tiếng, “Tiểu Bắc, thế thì cậu không hiểu rồi, đúng là hắn
rất khá, nhưng cái đó thì để làm gì? Trường bọn mình đầy anh đẹp trai, hắn cũng
không phải là người quá nổi bật, còn về điểm số cao, có tương lai, những điều
này ai mà biết được, đợi đến khi tương lai của hắn đến gần thì có lẽ hoa tàn lá
rụng rồi. Tớ nghe nói gia cảnh nhà hắn không khá lắm đâu, tìm bạn trai vẫn nên
thực tế một chút, tội gì Trịnh Vi phải thích hắn, ngay trước mắt đó thôi, Hứa
Khai Dương cậu ấy còn chẳng ưng huống chi Trần Hiếu Chính. Hứa Khai Dương thua
Trần Hiếu Chính điểm nào? Hình thức không thua Trần Hiếu Chính, quan trọng là
bố người ta là ai, hoàn cảnh gia đình thế nào? Thời buổi này, ai ngốc hơn ai?”
Duy Quyên phân tích rành rọt từng chi tiết, ngay cả Tiểu Bắc - người quen tranh
cãi với Duy Quyên - cũng phải gật đầu, “Nói cũng phải, đúng là Hứa Khai Dương
rất khá, kể cả không bàn đến vấn đề gia đình, ít nhất là người ta ngoan ngoãn
nghe lời Trịnh Vi."
Trịnh Vi thẫn thờ, không biết đang nghĩ điều gì, dường như những chuyện hai cô
bạn đang nói hoàn toàn không liên quan gì đến cô. Duy Quyên tiếp tục phát huy
khả năng am hiểu mọi chuyện của mình, “Tớ còn nghe nói, hình như Trần Hiếu
Chính sắp có bạn gái đấy".
Tay Tiểu Bắc vẫn đang để trên vai Trịnh Vi, dường như cô cảm thấy vai Trịnh Vi
khẽ rung lên, cơ hồ cả cô và Trịnh Vi cùng đồng thanh hỏi: “Thế nào gọi là sắp
có bạn gái?”
“Tức là chỉ môi quan hệ trai gái đã có tình chàng ý thiếp rồi nhưng vẫn chưa
phá vỡ ranh giới đó. Cô bạn đó ở trong Hội sinh viên bọn tớ, bạn học cùng lớp
với Trần Hiếu Chính, tên là Tăng Dục, một người khá xinh trong khóa bọn họ, hồi
mới nhập học cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng tình cảm mà Tăng Dục dành
cho Trần Hiếu Chính gần như người nào tinh ý đều nhận ra hết”.
“Trần Hiếu Chính cũng thích Tăng Dục à?” Tiểu Bắc tò mò hỏi.
“Chuyện này tớ cũng không rõ lắm, nhưng ít nhất là không ghét. Hắn rất kiêu,
người bình thường hắn không thích nói chuyện, nhưng với Tăng Dục lại không đến
nỗi, ít nhất đó là người duy nhất trong đám con gái có quan hệ khá tốt với hắn.
Tăng Dục học cũng rất khá, tính tình cũng thoáng, nói chung là hai người rất
hợp nhau, tớ đoán cả hai đều ngại bày tỏ chuyện đó, nhưng sớm muộn gì cũng xảy
ra thôi”.
“Dẹp, dẹp, dẹp ngay đi, đừng nói nữa, cứ nói mãi chuyện của gã biến thái đó làm
gì”. Trịnh Vi gắng sức đẩy chiếc ghế ra rồi đứng dậy, “Ghê tởm hơn cả chuyện
ngáp phải ruồi”.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài, đóng cửa rầm một cái khiến kính cửa rung lên từng hồi,
Duy Quyên ngơ ngác, “Ai lại làm phật ý cậu ấy à, hay là uống nhầm thuốc rồi
chăng?”
Tiểu Bắc chỉ cười “Hê hê…”
Trịnh Vi ra khỏi phòng, một mình đi lang thang trong trường, bây giờ đang là giờ
lên lớp, xung quanh vắng người, cô bước rất nhanh, dường như làm như vậy có thể
giúp cô tỉnh táo hơn, trút bỏ những tâm trạng bực bội, nhưng hoàn toàn ngược
với những gì mong muốn, cô càng đi, lòng càng rối như tơ vò.
Lúc nãy nghe Duy Quyên nói chuyện, một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng
Trịnh Vi, giống như cảm nhận của cô trong nhà ăn hôm đó. Cô căm ghét cảm giác
lạ lùng đó, không biết nên trút ra thế nào, đành phải kìm chế nỗi bực bội vô
hình, nhưng lại không biết mình tức cái gì. Và còn một điều nữa là, những lời
Nguyễn Nguyễn nói hôm đó nghĩa là gì, “Trừ phi hắn là… của cậu”, trừ phi hắn là
gì của cô…? … Nếu đúng hắn là… của cô, đột nhiên cô che kín mặt, không dám nghĩ
tiếp. Đúng lúc, cách đó không xa có một bốt điện thoại, cô chạy như bay về phía
đó và bấm số điện thoại của mẹ. Sau khi ly hôn với bố, mẹ cô đã thuê một căn
nhà khác để ở; điện thoại réo hồi lâu, không có người nhấc máy, cô lại gọi đến
phòng làm việc của mẹ. Khi giọng nói quen thuộc cất lên ở đầu bên kia, Trịnh Vi
gọi lớn một tiếng “Mẹ”, suýt thì bật khóc.
Mẹ cô giật mình, vội vàng hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì, Trịnh Vi sụt sịt,
hỏi: “Mẹ ơi, con muốn biết, nếu hằng ngày con đều nghĩ về một người, ban ngày
nghĩ, đêm đến cũng toàn mơ thấy người đó. Rõ ràng là con rất ghét hắn, nhưng
lại rất muốn được gặp hắn, vừa nhìn thấy hắn, các dây thần kinh trong người cứ
căng hết ra, được cãi nhau với hắn cũng thấy rất vui, nhưng nhìn thấy hay nghe
thấy hắn đi với đứa con gái khác lại thấy khó chịu vô cùng - một nỗi khó chịu
rất khó tả, ngay cả bạn thân của con cũng không được. Con ghét hắn nhưng lại
không thích hắn ghét con, lúc hắn bảo con là người rất đáng ghét con chỉ muốn
khóc, mẹ, mẹ bảo rốt cuộc con làm sao vậy?"
Mẹ cô im lặng hồi lâu, Trịnh Vi sốt ruột quá, “Mẹ, mẹ còn ở đấy không, mẹ nói
mau cho con biết, con làm sao vậy?”
“Cậu ấy là ai?” Tiếng mẹ cô để lộ vẻ kinh ngạc đang cố gắng kìm chế.
“Mẹ đừng hỏi điều này, mau nói cho con biết thế là sao, con khó chịu vô cùng”.
Cô vừa tỏ ra bối rối vừa làm nũng mẹ, giọng nói đã có phần nghẹn ngào.
“Con gái ngốc quá, có phải con đã yêu rồi không?”
“Mẹ nói lại lần nữa đi ạ."
“Mẹ nói là có phải con đã thích ai rồi không? Mau nói cho mẹ biết đi”.
Câu nói của mẹ tựa như một ngón tay nhẹ nhàng xuyên thủng lớp cửa mỏng manh
trong trái tim Trịnh Vi. Đáp án đó - đáp án mà cô mơ hồ nhận thấy nhưng không
dám nghĩ, không muốn nghĩ đã mở ra trong khoảnh khắc; đứng trước đáp án này, cô
kinh ngạc, thẫn thờ, không cam chịu, ngại ngùng, cô không còn con đường nào để
chạy trốn.
“Con gái, con trả lời mẹ đi, có phải hay không?”
Cô ra sức lắc đầu trước điện thoại, tiếp đó lại gật đầu liên hồi, cuối cùng bật
khóc trong nỗi ấm ức, “Đúng rồi mẹ ạ, con thích hắn, nhưng hắn mới nói với con
rằng con đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, con phải làm gì?”
Cô và mẹ nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, nói đến nóng cả điện thoại mới cúp
máy, sau khi nghe cô kể, lúc đầu mẹ cô còn ngạc nhiên, sau đó lại tỏ ra lo
lắng. Bà không thể ngăn cô con gái đang trong tuổi đôi mươi thích một người con
trai, bà cũng đã có một thời trẻ trung, đứng trước chuyện này, không ai có thể
làm gì cả. Bà chỉ thấy lo và mơ hồ linh cảm rằng, có thể lần này, cô con gái
vốn được nuông chiều thái quá của bà sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Trịnh Vi cúp máy, đứng chôn chân trong bốt điện thoại chật hẹp, ngẩn người một
hồi lâu, hóa ra cô thích Trần Hiếu Chính. Và thế là mọi vấn đề mà cô mới chỉ
hiểu lơ mơ đã có được câu trả lời, tất cả đều rõ ràng, minh bạch, cô ghét hắn,
hận hắn, bám riết lấy hắn, thực ra cũng chỉ vì mong hắn chú ý đến mình nhiều hơn.
Trịnh Vi là cô gái tính tình ngay thẳng, sau khi hiểu được cảm giác dành cho
Trần Hiếu Chính là gì, mọi suy nghĩ của cô đã nhanh chóng chuyển sang hướng cần
làm gì tiếp theo. Không phải cô chưa thích ai bao giờ, tình cảm mà cô dành cho
Lâm Tĩnh từ thưở nhỏ lặng lẽ âm thầm đi vào trái tim cô, thậm chí cô còn không
biết mình thích Lâm Tĩnh từ bao giờ, chỉ biết đó là giấc mơ xa xôi của cô.
Trước khi Lâm Tĩnh ra đi, giấc mơ đó luôn luôn ngọt ngào, trọn vẹn, cô luôn mỉm
cười hạnh phúc trong giấc ngủ. Nhưng tình cảm dành cho Trần Hiếu Chính hoàn
toàn khác, nó mạnh mẽ và thôi thúc, cuốn trôi cô trong tích tắc, khiến cô chưa
kịp suy nghĩ thì đầu óc đã rối tung lên. Nghĩ đến con người này, điều cô cảm
nhận được nhiều hơn là sự lẫn lộn, phức tạp, có đắng, có ngọt, có cay, nhưng
chủ yếu vẫn là cảm giác ngọt ngào.
Trịnh Vi một mình lang thang trong trường như lúc ban ngày, cô cảm thấy những tâm sự của mình trong 18 năm qua cũng không nhiều như hôm nay. Cô không hiểu tại sao tình cảm chốn nhân gian lại không giống như công việc đào móng nhà, đào một hố là dựng được một cột, tất cả mọi hố đều có cây cột của nó, không có thất vọng, không có thất bại, không có nuối tiếc, mãi mãi không bao giờ tan vỡ.
Chỉ tiếc rằng không có người giải đáp cho cô.
Cô đi được một lát thì dừng lại, hóa ra vô tình đã đi đến sân ký túc xá của
anh. Cô còn nhớ mấy tháng trước, cô từng mặt đằng đằng sát khí đi từ trong ra,
miệng thề sẽ không bao giờ tha cho gã đáng ghét đó, chỉ trong nháy mắt, cùng
một địa điểm nhưng tâm trạng đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng như thế cũng tốt, một
cách khác, cô vẫn sẽ không buông tha hắn, nghĩ đến điều này, cô mím môi khẽ mỉm
cười.
Giờ này, ký túc nam nhộn nhịp, người đi lên giảng đường tự học, người hẹn hò đi
chơi, nhưng cô không nhìn thấy Trần Hiếu Chính. Trịnh Vi vẫn lang thang không
mục đích dưới sân, bản thân cô cũng không biết mình định làm gì, giống như việc
cô không biết tại sao mình lại thích Trần Hiếu Chính, có lẽ là do mọi người đều
quý mến Ngọc diện Tiểu Phi Long, duy chỉ có hắn là giẫm lên cô, cô đã lỡ yêu kẻ
thù của mình, vì thế cam chịu ngoan ngoãn cúi đầu.
Đột nhiên cô rất muốn biết hắn đang làm gì? Đang ở trong phòng hay đã đi lên
giảng đường tự học? Trí tò mò vô nguyên cớ đã thôi thúc cô đứng ở bốt điện
thoại gần chỗ ông bảo vệ ký túc xá bấm số máy điện thoại phòng hắn.
Khi tiếng chuông điện thoại “reng reng…” réo vang, cô vẫn không biết mình nên
nói gì với hắn, cô tự nhủ, có thể hắn không có ở phòng, lúc này đây chắc chắn
hắn không có mặt trong phòng.
Có người ra nhấc điện thoại, cô nghe ra giọng của một người khác trong phòng
Lão Trương, “Tìm ai… alô, có nghe thấy không, tìm ai, nói đi chứ…
Trịnh Vi hạ quyết tâm, “Em tìm anh Trần Hiếu Chính …” nhưng trong lòng lại đang
gào thét, không có ở phòng, không có ở phòng, tốt nhất không có ở phòng, nhất
định không được ở phòng.
Nhưng đầu kia điện thoại lại nói: “Em đợi một lát”.
Trong đầu cô “ồ” lên một tiếng bãi công vài giây, ngay sau đó liền nghe thấy
giọng nói mà ngay cả trong giấc mơ cô vẫn còn nhớ, hơi trầm, kèm thêm một chút
lạnh lùng, “Xin chào, ai vậy?"
“Anh, em… em, em là… không, em…” Trịnh Vi ấp úng hồi lâu, suýt nữa cắn phải đầu
lưỡi, lòng bàn tay đỏ mồ hôi cảm giác như ướt cả điện thoại, thật chẳng ra thể
thống gì cả, lần này thì mất mặt to rồi.
Đáng lẽ cô định giả vờ gọi nhầm điện thoại rồi cứ thế mà cúp máy, không ngờ hắn
vẫn đoán được giọng nói của cô, “Trịnh Vi, cậu lại định giở trò gì?” Vẻ bất ngờ
và cảnh giác của hắn hiện rõ qua giọng nói. Sự cả gan và chai mặt của Trịnh Vi
lúc này đây cũng đã phát huy được tác dụng, “Em tìm anh có chút việc, em đợi ở
dưới sân nhé, anh xuống đi”. Cô không cho hắn thời gian từ chối mà cúp ngay
điện thoại.
Sau đó hai tay úp mặt đứng tần ngần trước cửa bốt điện thoại công cộng.
“Năm hào”. Chắc là đã quen với cảnh hẹn hò của các cô cậu sinh viên, trong lúc
Trịnh Vi đang suy nghĩ về vấn đề quan trọng của cuộc đời, ông gác cổng ký túc
xá đã nhắc khiến cô mất cả hứng.
Trịnh Vi móc tiền đặt trước cửa sổ rồi đi đến cây xoài trồng trước ký túc xá,
dưới ánh đèn đường, lá cây đen sẫm, có rất nhiều côn trùng thi nhau lượn quanh
bóng đèn. Cô cảm thấy dường như mình đã đợi một thế kỷ, thôi vậy, còn lâu lắm
mới ngốc như thế, tự mình đến nộp mạng. Cô nghĩ vậy, nhưng lại không vội bỏ đi
ngay mà cứ đi đi lại lại dưới gốc cây xoài đó.
“Cậu lại định giở trò gì?” Nghe thấy tiếng nói bất chợt cô quay đầu lại, hắn
đứng ở một cự ly an toàn cách cô hai mét, hai tay ôm sách trước ngực, nhìn cô
với ánh mắt vô cảm.
Hắn là người vùng này, trong ấn tượng của Trịnh Vi, người vùng Quảng Đông,
Quảng Tây thường đen, thấp bé, gò má cao và môi dày; da của Trần Hiếu Chính
cũng hơi đen, nhưng dáng cao dong dỏng, khuôn mặt gầy xương, đôi mắt sâu vốn
chỉ có ở người vùng miền Nam Tân Cương, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ, các
nét sắc sảo thanh tú.
Cô không hề ý thức được rằng, giây phút này đây mình đang thẫn thờ nhìn hắn,
mãi cho đến khi hắn cau mày, “Nếu cậu không có việc gì thì tôi đi đây, tôi hy
vọng lần sau chúng ta gặp nhau sẽ quay về được thời chưa từng quen biết".
Thấy Trịnh Vi không trả lời, hắn liền quay người bỏ đi.
“Đợi đã, em có điều muốn nói” Cô vội gọi hắn lại.
Hắn cố nén vẻ sốt ruột và ngoái đầu lại, thấy cô ấp a ấp úng khác hẳn ngày
thường “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Trịnh Vi cúi đầu, một chiếc lá xoài rụng xuống vai cô, cô cũng không buồn gạt
đi, “Trần Hiếu Chính, em phát hiện ra rằng em đã thích anh”.
Những năm sau này, câu nói mà Trịnh Vi hay nói với các chàng trai, cô gái mới
bước vào trường đời là: “Làm người đừng có bốc đồng, làm việc gì cũng phải suy
trước tính sau”. Đã vô số lần cô hồi tưởng lại, đến ngay cả bản thân cô cũng
không thích cô thời quá khứ - một cô gái được nuông chiều thành hư, tự coi mình
là trung tâm của vũ trụ, tưởng rằng ai cũng yêu quý mình, tưởng rằng không có
gì là không đạt được. Tuy nhiên, khi cô nhớ đến buổi tối này, dưới ánh đèn
đường trong khuôn viên ký túc, một cô gái mà trên vai vẫn còn một chiếc lá rụng
luống cuống nói ra câu đó với chàng trai mà cô yêu, tự nhiên cô lại tha lỗi cho
mình thời đó - đó chỉ là một cô bé ngốc nghếch, khao khát được yêu nhưng lại
không biết nên yêu như thế nào. Từ nhỏ người lớn đều đều quý cô, nhưng tình yêu
đó không thể khiến cô cảm tháy an toàn và thỏa mãn, cô mong chờ một tình cảm
toàn tâm toàn ý, đáng để gửi gắm và ngộ nhận rằng chỉ những cái mình đấu tranh
có được, mới là cái cô cần. Nếu nói tuổi trẻ hồ đồ là sai, thì nỗi cô đơn trong
những năm dài đằng đẵng sau này đã là cái giá phải trả.
Cô nói rất rõ ràng, từng chữ từng chữ, Trần Hiếu Chính giật bắn mình, vốn là
người lạnh lùng biết kiềm chế, nhưng lúc này mặt hắn cau lại, ngẩn người một
lát, rồi chỉ vào Trịnh Vi “Cậu, cậu… đừng đùa nữa”. Nói xong câu đó, hắn liền
luống cuống bỏ đi ngay.
Trịnh Vi lắc lắc đầu xóa đi cảm giác hẫng hụt, không sao cả, hắn phản ứng như
thế cũng là bình thường, đường còn xa vạn dặm, ta sẽ theo đến cùng, tất cả mới
chỉ là bắt đầu. Cô bắc loa tay, hướng về phía hắn hét lớn: “Trần Hiếu Chính, em
nói thật lòng đấy!”
Dường như cô cảm thấy hắn hơi khựng lại, còn mình thì cười với vẻ hài lòng. Cô
không thể hiểu, tại sao lại có người thích yêu thầm, nếu bạn đem lòng yêu mọt
người mà không nói với người ta, mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa, đây không phải
là phong cách của Tiểu Phi Long. Cô đã từng đến, từng yêu, từng cố gắng, đạt
được là do may mắn, không đạt được là do số phận. Đương nhiên, khi chúng ta còn
trẻ, làm sao chúng ta tin rằng, sẽ có định mệnh khiến chúng ta không đạt được
những điều mình mong muốn.