Hương Mật Tựa Khói Sương - Chương 66
Chương 66
Một đêm chạy thục mạng, cuối cùng ta cũng ngã bổ nhào ở giữa một đám hoa cỏ um tùm.
Đến lúc tỉnh lại, ta vịn vào một tấm bia đá lạnh lẽo chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thì chính là mộ phần của cha, không nhiễm một hạt bụi trần y hệt như bộ xiêm y phiêu dật xuất trần của cha lúc trước. Thì ra, đêm qua ta lại ngã vào trong thủy kính.
Ta quỳ gối trước mộ, lặng lẽ trầm mặc, cho đến khi mặt trời lên cao.
“Đào Đào?” Một khối tròn màu vỏ quýt hiện ra trong tầm mắt, ta ngẩng đầu, thì thấy lão Hồ tay nâng cái bụng tròn lẳng cố sức cúi người nhìn ta. Lúc nhìn thấy mặt ta「©xmydux.」, bỗng thất kinh, “Đào Đào, cô làm sao vậy? Cô đang… cô đang… đang khóc sao?” Lão đưa tay ra quẹt một giọt nước trên mặt ta, đưa đến trước mắt nhìn tỉ mỉ hai lượt vẻ mặt đầy hứng thú, “May mà hai bọn ta lững thững tản bộ đến đây để tế bái Thủy Thần, chứ không thì làm sao thấy được giọt nước mắt trên đời hiếm có của Đào Đào chứ.” Lão trầm ngâm suy nghĩ, rồi bỗng nhiên hoảng hốt xoắn đít cả lên, miệng thì lẩm bẩm, “Xong rồi hết rồi, ta phải mau mau về nhà thu dọn tay nải chạy trốn thôi, Hoa Giới sợ là sắp sụp đổ rồi, không ngờ Đào Đào mà cũng biết khóc!”
“Hồng Hồng, ngươi cũng mau mau đi thôi! Trở về Thiên Giới của ngươi đi thôi. Đương kim Thiên Đế tốt xấu gì cũng là điệt tử (cháu trai) của ngươi, thúc điệt với nhau thì làm gì có chuyện qua một thêm thành thù chứ? Hoa Giới này chỉ sợ không thể ở lâu nữa rồi.” Lão Hồ xoay người đẩy đẩy một vị thiếu niên toàn thân sa y đỏ chót.
“Hừ!” Người nọ thở phì phì ra lỗ mũi, khinh miệt nói, “Thực đúng là xúi quẩy, không ngờ hôm nay lại thấy rõ bộ mặt kẻ vong ân phụ nghĩa. Ngươi không đẩy ta ta cũng muốn đi!” Vừa nói chuyện vừa phất tay áo trừng mắt nhìn ta chằm chằm, không ngờ lại Nguyệt Hạ Tiên Nhân bỏ đi khỏi Thiên Giới mười hai năm qua.
Ta gục đầu xuống.
Lão Hồ nhấc bàn chân xỏ hài ngược bên bước đi hai bước rồi lại vòng trở về, lão khó khăn chật vật cúi người nhìn ta lần nữa, nghiêm túc nói: “Đào Đào, có kẻ cướp linh lực của cô sao?”
Ta không nói.
Lão Hồ sa sầm sắc mặt, “Lẽ nào cái tên tiểu long Thiên Đế kia không cho cô làm thần tiên nữa?”
Ta không nói.
Lão Hồ tái mặt, “Vậy không lẽ, không lẽ tên tiểu long Thiên Đế kia sắp rớt đài, chỗ dựa vững chắc của cô sắp mất ư? Ai da da! Nếu đúng như vậy thì thật khó lường a, cô không biết đâu, cái tên Phượng Hoàng kia hôm nay xưng bá ở Ma giới, nếu cô mất đi chỗ dựa, hắn nhất định sẽ bắt cô xuống địa ngục! Địa ngục mười tám tầng, Diêm La thập điện, núi đao chảo dầu, mấy cái đó đều là việc nhỏ, quan trọng là trong U Minh, ngưu đầu mã diện, yêu ma quỷ quái Hắc Bạch Vô Thường, mấy tên quỷ quái đó đứa nào đứa nấy mặt mày… ta nói… xấu xí khủng khiếp ai thấy cũng phải kinh hồn bạt vía? Cô chưa kịp bị quẳng vào chảo dầu thành “bồ đào rán mỡ”, thì đã bị những tên xấu xí đó dọa cho đứng tim mà chết! Chẳng hiểu nổi cái tên Nhị điệt tử tướng mạo đào hoa của Hồng Hồng tại sao lại giao thiệp với bọn chúng…”
“Không cho phép ngươi nói xấu Phượng oa nhà ta!” Hồ Ly Tiên chưa đi khỏi vẻ mặt phẫn nộ cắt lời lão Hồ.
“Kỳ thực, ngươi không cần thiên vị tên Điểu nhi đó, theo ta thấy Điểu nhi kia còn lâu mới tốt bằng tên tiểu long Thiên Đế…”
“Ngươi nói bậy! Dám chọc giận lão phu! Ngày mai ta sẽ đi thỉnh Thỏ Ngọc!”
…
Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, ta lầm bầm trong miệng, lồng ngực trống rỗng, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng trong sâu thẳm.
“Đào Đào, cô chảy máu kìa?” Lão Hồ chụp lấy tay ta, khi mười ngón tay nắm chặt lấy ta rụt lại, hai lòng bàn tay dính đầy máu tươi, “Đào Đào, cô rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Ta nhìn máu của mình, bỗng cảm thấy sao mà bất lực, rồi lại thấy căm ghét bản thân vô cùng, “Lão Hồ, ta đã yêu hắn, ta đã yêu kẻ thù giết cha mình.”
Lão Hồ bỗng run bần bật, lảo đảo lui về sau hai bước, như vừa nhìn thấy quỷ, “Tuyệt đối không thể có chuyện đó! Cô là Đào Đào. Cô không có khả năng yêu ai hết!”
“Nực cười, ngươi yêu Húc Phượng ư? Nếu trong lòng ngươi có một mảy may nào để ý tới nó, thì mười hai năm trước đã không ra tay độc ác như thế. Uổng cho nó năm xưa làm trái ý Thiên Hậu, kiên quyết không đính hôn với Tuệ Hòa. Uổng cho nó vì ngươi âm thầm đấu trí ba năm với Nhuận Ngọc, rốt cục nắm được nhược điểm của Nhuận Ngọc, đánh cược một ván dẫn binh giao đấu với hắn vào ngày đại hôn . Nó toàn tâm toàn ý tín nhiệm ngươi bảo vệ ngươi như vậy, nào biết đâu ngươi lại cho nó một đao chí mạng! Cho dù Thủy Thần có thực sự bị Húc Phượng giết chết, thì nếu ngươi yêu Húc Phượng sao một chút đường sống cũng không chừa lại cho nó? Huống hồ, ta tuyệt đối không tin Húc Phượng lại làm thương tổn Thủy Thần, chớ đừng nói gì đến sát hại Thủy Thần!” Hồ Ly Tiên phẫn nộ nhìn ta, hình như thiên ngôn vạn ngữ quở trách không bao giờ tận.
“Chính mắt ta nhìn thấy… chính tai ta nghe thấy… ta không biết, ta rất khổ sở…” Ta nhỏ giọng nghẹn ngào, lời đứt đoạn không thành câu. Ta không biết vì sao trước đây bản thân không có chút mềm lòng, cũng không biết vì sao bản thân lại xuống tay… ?
“Húc Phượng đúng là hồ đồ mới có thể yêu ngươi. Bây giờ, nghe nói nó muốn đính hôn với Tuệ Hòa, lão phu cho rằng đây mới là điều đúng đắn! Uổng cho lão phu đã một lòng tác hợp cho các ngươi, không ngờ lại là hại nó!” Lời nói cộc cằn của Hồ Ly Tiên như hàng ngàn mũi dao đâm toạc vào lòng ta.
“Không thể nào! Đào Đào cô sao có thể yêu hắn được? Cô đã ăn Vẫn Đan…” lão Hồ trong lúc hốt hoảng lỡ lời thất thố.
“Vẫn đan? Vẫn Đan gì?” Hồ Ly Tiên nghi hoặc hỏi lại.
Ta nhất thời cảm thấy một điềm chẳng lành.
“Không, không có… Ta có nói gì đâu… Hồng Hồng, ngươi tuổi tác đã cao, nghễnh ngãng rồi.” Vẻ mặt lão Hồ hối hận muộn màng, ánh mắt hốt hoảng lẩn tránh.
“Cho dù ta có điếc, thì cái giọng vừa rồi của ngươi ta cũng nghe rõ ràng mồn một. Ngươi nói đi, cái gì Vẫn Đan? Cái gì vô tình?” Hồ Ly Tiên từng bước ép sát, chỉ còn thiếu túm áo lão Hồ nữa thôi.
Lão Hồ xua tay liên tục, ôm cái bụng bự xoay người định chuồn.
Ta quỳ trước bia mộ, nhìn trống rỗng về phía xa xa, thì thầm, “Có phải là một viên châu màu đàn hương… cỡ bằng hạt phật châu…”
“Cô… Cô biết rồi?” Lão Hồ lập tức phanh lại, xoay người, trố mắt nhìn ta đầy kinh ngạc, “Vị phương chủ nào đã nói với cô?”
Ta tuyệt vọng cúi đầu cười nhạt, quả nhiên…
“Ta đã nhìn thấy, chính miệng ta tự ói nó ra, hắn đã chết, trái tim ta cũng đã mất, còn có cái gì mà không ói ra được…”
“Oan nghiệt a!” Lão Hồ đấm ngực giậm chân, “Bao nhiêu tâm sức của tiên Hoa Thần rốt cuộc uổng phí hết rồi!”
“Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì! Bằng không để xem lão phu có thả thỏ ra xơi tái ngươi hay không! Trước tiên là một con thỏ, rồi đến thiên quân vạn thỏ, vạn thỏ lao tới…” Hồ Ly Tiên liên tục dọa dẫm lão Hồ.
“Ái ối đừng, ta nói, ta nói là được chứ gì. Chỉ là, ta chỉ nghe lén ngoài tường thôi, không rõ lắm, không rõ lắm…” Lão Hồ tỏ vẻ e dè, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ gần như không mở ra nổi nữa của ta, tự biết cũng không thể giấu diếm thêm được, vì vậy do dự ấp úng nói, “Nếu như Đào Đào cũng đã nhìn thấy rồi… Kỳ thực, việc này hai mươi bốn vị phương chủ đều biết, chỉ là bị tiên Hoa Thần ép buộc lập lời thề độc, nếu dám tiết lộ nửa câu sẽ phải tự hủy nguyên thần, cho nên mới không dám hé lộ lời nào.”
Lão Hồ nghẹn ngào cảm khái lắc lắc đầu, “Năm xưa, tiên Hoa Thần một lòng một dạ chung tình với Thiên Đế, nhưng tận mắt chứng kiến Thiên Đế quay lưng phản bội. Sau đó, Hoa Thần động lòng với Thủy Thần, nguyện trọn đời chung thân. Không ngờ Thủy Thần lại bị chỉ hôn với Phong Thần. Vào đêm đại hôn của hai người, Hoa Thần trong lúc hấp hối đã sinh hạ Đào Đào. Lúc đó, Thiên Giới rất náo nhiệt, nhưng Hoa Giới thì thê phong thảm vũ. Hoa Thần vạn niệm đều tan biến, không còn tin tưởng vào cái thứ gọi là tình cảm hão huyền, trong một ngày như rơi xuống a tì địa ngục, lại cảm thấy con gái mình dung mạo không nên quá nổi trội, bằng không tất gặp chuyện tai ương, bèn đem Vẫn Đan mà năm xưa Huyền Linh Đẩu Mẫu Nguyên Quân đã luyện thành cho Đào Đào ăn.”
“Tiên Hoa Thần từng nói, người ăn đan này vào sẽ diệt tình tuyệt ái, không muốn Đào Đào giẫm lên vết xe đổ của mình, mong Đào Đào vô tình thời kiên cường, vô ái thời tự tại, tiêu dao sống hết cuộc đời này, còn mệnh cho hai mươi bốn vị phương chủ nhốt Đào Đào trong thủy kính một vạn năm để tránh họa. Ai biết đâu rằng, haizzz, ai ngờ Vẫn Đan cũng không thể đoạn tuyệt hết “tơ tình vạn độc”, không thể đè nén được “tơ lòng nảy nở”. Đào Đào, không ngờ cô lại yêu hắn, yêu đến mức ói ra cả vẫn đan… Mỗi người đều có số mệnh, ngay cả thần tiên cũng có, aizzz, tất cả đều đã được định trước trong mệnh số…”
Thì ra là vậy… Ta mỉm cười… chua chát.
Bây giờ mới biết thì có tác dụng gì? Hắn giết cha ta, ta lại giết hắn, hắn chết rồi, ta mới ói vẫn đan ra, nhận ra bản thân yêu hắn. Hắn giờ đã sống lại, nhưng không còn yêu ta nữa, có lẽ còn hận không thể uống máu nhai xương ta. Hiện tại, hắn yêu Tuệ Hòa, Tuệ Hòa cũng yêu hắn.
Chỉ còn thừa ra một mình ta… yêu không được, hận không xong, khổ sở dằn vặt giữa hai bên, làm thế nào cũng không phải…
“Vẫn Đan? Ta chưởng quản nhân duyên tình ái hơi mười vạn năm qua, cũng chưa bao giờ nghe đến thứ đan dược này, lần đầu tiên mới nghe thấy.” Hồ Ly Tiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, liên tục lắc đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Ta chống người đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.
“Đào Đào! Cô định đi đâu?” Phía sau lão Hồ hốt hoảng kêu to.
Đi đâu ư? Ta còn có thể đi đâu được? Ta không còn mặt mũi nào để đứng trước mộ phần cha ta.
Lục giới rộng lớn, nhưng chỉ có Thiên Giới là có thể trở về…
Một hôm, có sứ giả đưa đến cho ta một thiếp mời tinh xảo. Trên tấm thiếp đỏ thẫm, một đôi chim liền cánh lượn quanh cây liền cành, trông rất sống động, hai cái tên được viết chữ vàng nổi rõ bên trên. Ngày mười lăm tháng sau? Gấp gáp như vậy sao… Ta 「©xmydux.」 vuốt nhẹ lên hai chữ “Húc Phượng”, khi nhấc tay lên, đầu ngón tay còn vương chút bột vàng, ta nhẹ nhàng xoa xoa, chúng lập tức tan vào trong gió.
Hôm sau, Tiểu Ngư tiên quan đến bờ sông Ngân Hà nhặt ta về sau một đêm ngồi ngắm sao. Hắn ôm ta, thở dài, đầu mày nhíu chặt, một lúc sau, hắn nói: “Mịch nhi, nàng còn có ta. Ta còn có cơ hội đem trái tim đổi lấy trái tim không?” Giọng của hắn nhỏ đến mức ta hầu như không nghe thấy.
Ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngư tiên quan, đột nhiên cảm thấy lòng đau nhói… Hắn bề ngoài ôn hòa nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh. Hắn bướng bỉnh đứng ở một bên đã lâu lắm rồi, mà không chịu quay lưng.
“Mịch nhi, tuyết dưới trần gian sắp tan rồi, mùa xuân sang năm chúng ta thành hôn, có được không?”
“Được.”
Hơi thở của hắn bỗng nhiên tắc nghẹn, siết ta thật chặt vào lòng.
Trong ba người, nếu có hai người được hạnh phúc, như vậy là đa số, cũng coi như mỹ mãn không phải sao? Mỹ mãn là tốt lắm rồi, chứ viên mãn là chuyện quá xa vời, huống hồ trên đời, nào có nhiều cái gọi là hạnh phúc đến như thế…
Hoa nở, cửa sổ cũng mở, nhưng vì sao không nhìn thấy người?
Thấy được người, nghe được người, nhưng không thể nói yêu người.