Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 08
Chương 8
Cuộc Đời Luôn Có Những Bất Ngờ Và Bỏ Lỡ
“Anh đúng là lợi hại, sao ho có hai tiếng đã thành viêm phổi rồi?” Triệu Nhất Mai kéo rèm cửa, quay người lại cười hì hì nhìn anh, “thế nào, tiêm gần một tuần rồi, hôm nay còn sốt nữa không?”
Phan Minh Duy bị ánh nắng gắt chiếu vào chói cả mắt, một lúc sau mới nói: “Không sốt nữa. Còn em, giải quyết xong chưa?”
“Ờ thì bồi thường thôi.” Triệu Nhất Mai nhìn anh rồi làm ra vẻ đáng thương, ”em sắp nghèo kiết xác rồi, đến tiền ăn cơm cũng không có.
“Vậy em đến dựa vào anh là được. Lợn con ham ăn như em, người khác đâu nuôi nổi.” Phan Minh Duy nửa đùa nửa thật.
“Ha ha, cảm ơn. Có điều em muốn làm một con lợn tự làm mà ăn.”
“Hay là một con lợn cứu nạn phò nguy.” Phan Minh Duy nửa đùa nửa thật pha chút chòng ghẹo.
Triệu Nhất Mai không cười nữa, nhìn anh nói nghiêm túc; “Awill, cảm ơn anh.”
Phan Minh Duy nhẹ nhàng: “Cảm ơn gì?”
Triệu Nhất Mai ngây người rồi mới nói: “Thực ra, nếu là Tiểu Hoa, em cũng sẽ làm như thế.”
“Nhưng Tiểu Hoa là em ruột của em, Tần Dương không phải.”
Không khí đột nhiên im ắng, hai người đều trầm tư, không khí thoải mái mà họ cố gắng tạo ra cũng biến mất.
Một lát sau, cô nói: “Đổi lại là Tiểu Hoa, anh có dẫn nó đi không?
“Không đâu.” Phan Minh Duy nhìn cô, “anh không thể để em bị tổn thương vì bất kỳ ai, ai cũng không được.”
Triệu Nhất Mai sững sờ, buông tiếng thở dài, từ từ nói: “Dù sao chăng nữa vẫn cảm ơn anh.”
“Cũng cảm ơn em tới bệnh viện thăm anh.” Phan Minh Duy nói xong, chợt thấy từ khi nào hai người đã trở nên xa lạ như thế?
“Đúng rồi, sáng sớm nay em đã đi chợ mua phổi lợn và củ cải. Đi làm về em sẽ nấu cho anh ăn, ăn cái gì bổ đó.” Triệu Nhất Mai cố gắng nở nụ cười.
“Em biết nấu canh? Phổi lợn rất khó nấu đó.” Phan Minh Duy ngạc nhiên, trong lòng thấy ấm áp. Chỉ là trong sự ấm áp này rõ ràng xen lẫn cả chua xót – Cô ấy muốn bồi thường cho anh ư?
Triệu Nhất Mai cười: “Không biết có thể học, em đã download video hướng dẫn trên mạng để làm theo, hay lắm, anh làm chuột bạch cho em đi.”
Phan MinhDuy cũng bật cười: “Chỉ cần do em nấu thì nồi thuốc độc anh cũng sẽ uống hết.”
“Mới bớt sốt một tí đã bắt đầu mồm mép rồi. Em phải đi đây, tối em lại đến.” Triệu Nhất Mai nói xong, cúi người xuống.
Phan Minh Duy tưởng rằng cô sẽ làm như trước đây, hôn nhẹ lên trán anh, không ngờ cô chỉ đưa tay kéo chăn lên rồi đi.
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, Phan Minh Duy ngây người nhìn ra cửa, âm thầm thở dài, anh chống người dậy ngồi dựa lên thành giường, không suy nghĩ nữa mà lấy máy tính xách tay ra.
Tay trái anh còn cắm ống truyền máu, tay phải không ngừng ngõ trên bàn phím, trả lời từng email một.
Điện thoại reo, Phan Minh Duy nhận điện, là Phù Đào.
“Phan Tổng, sao rồi, nghe nói anh bị bệnh, còn phải nằm viện nữa. Nghiêm trọng vậy sao?”
“Không có gì, chỉ là viêm phổi thôi, cũng gần khỏi rồi, phiền anh phải lo lắng. Có chuyện gì không?”
“Ha ha, đương nhiên là tin tốt, bảo đảm anh nghe xong sẽ khỏi bệnh ngay!”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Phù Đào, Phan Minh Duy lặng lẽ nghe, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Đặt điện thoại xuống, anh chăm chú suy nghĩ giây lát, đúng lúc y tá bước vào tiêm, anh liền hỏi: “Khi nào tôi được ra viện?”
Y tá xem tấm thẻ treo ở đầu giường, đáp: “Viêm phổi thường phải ở mười ngày đến hai tuần, anh mới có sáu ngày, dù hồi phục nhanh, ít nhất cũng phải thứ sáu.”
“Hai ngày nay tôi đều không sốt nữa, chỉ hơi ho thôi. Tôi muốn hôm nay xuất viện.”
“Hôm nay?”
“Đung, tốt nhà là chiều nay xuất viện. Tôi có việc gấp.”
“E rằng không được. Mặc dù anh không còn sốt nhưng chứng viêm chắc chắn vẫn chưa mau khỏi như vậy, ho chính là triệu chứng.”
Phan Minh Duy cố chấp yêu cầu xuất viện, y tá đành phải tìm bác sĩ trực tiếp điều trị tới, bác sỹ kiểm tra tổng thể xong cho biết đã không còn trở ngại lớn, có thể tôn trọng ý kiến bệnh nhân, có điều theo quy trình, yêu cầu anh ta lại chụp X- Quang, so sánh với tấm phim chụp khi nhập viện.
Phan Minh Duy cầm đơn mà bác sỹ kê cho đi chụp X- Quang dưới sự chỉ dẫn của y tá, chụp xong, bác sỹ nói: “Chiều mai tới lấy kết quả.”
Phan Minh Duy ngạc nhiên hỏi: “Phim X-Quang chẳng phải có kết quả ngay sao?”
“Lần trước chắc là anh chụp khi cấp cứu?” Bác sỹ giải thích. “chỗ chúng tôi khác, là X-Quang kỹ thuật sỗ, kết quả lâu hơn một chút.”
ANh lại quay tìm bác sỹ trực tiếp điều trị, nhất định chiều nay đòi ra viện. Bác sỹ đành yêu cầu anh ký phiếu nói rõ anh tự nguyện yêu cầu ra viện, tất cả hậu quả tự gánh chịu, còn kê một đống thuốc và dặn anh trước lễ Quốc khánh nhất định phải quay lại lấy kết quả chụp X-Quang cũng như kiểm tra lại.
Còn sáu ngày nữa là tới lễ Quốc khánh. Phan Minh Duy vội quay về chung cư, gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó thu xếp hành lý đơn giản rồi đi xuống lầu, bắt taxi tới thẳng sân bay.
Đúng giờ cao điểm, đường tắc. Nhìn hàng xe dài dằng dặc trước mặt, lái xe taxi nói với giọng thương lượng: “Nếu anh muốn kịp chuyến bay, chi bằng nên đổi sang đi đường Thương Vương Bắc, cầu Tân Hoa. Mặc dù xa hơn chút nhưng đường dễ đi.”
Phan Minh Duy gật đầu đồng ý, đúng lúc tới nút đường, lái xe rẽ trái quay đầu xe.
Tới cầu Tân Hoa, cách đó không xa chính là khu Triệu Nhất Mai ở Phan Minh Duy nhìn đồng hồ liền nói với lái xe: “Bác rẽ phải đằng trước nhé.”
Triệu Nhất Mai đang cúi đầu, trong lòng đầy tâm sự bước vào khu nhà của mình. Cô đi tàu điện ngầm về, Land Rover bị hỏng nặng vẫn còn đang nằm ở xưởng sửa chữa.
Cô không nói với Phan Minh Duy, Tần Dương đã mất tích rồi.
Di động của anh ấy luôn trong tình trạng tắt máy, còn ngày thứ hai sau khi tai nạn xảy ra, cô đã tới khách sạn mà Tần Dương nói, kết quả mới phát hiện ra anh chưa từng ở đó.
Triệu Nhất Mai nhớ đến cảnh hôm đó đi sân bay đón Tần Dương, càng nghĩ càng thấy không đúng, cô liền gọi điện cho bố, đương nhiên không dám nói chuyện ở quán bar, chỉ nói tránh là không tìm thấy Tần Dương nên thấy lo lắng.
Tuy nhiên câu trả lời của Triệu Đông Thăng chỉ có một câu: “Con yên tâm, nó không chết được đâu! CHẳng phải bố bảo con đừng có lo chuyện của nó nữa mà?”
Tới giờ đã sắp một tuần rồi, Tần Dương vẫn bặt vô âm tín.
Triệu Nhất Mai bước đi vô thức tới sảnh tòa nhà, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một bóng dánh quen thuộc cao lớn đang đứng dưới gốc cây trước mặt, cô đứng chôn chân ở đó.
“Tần Dương!” Triệu Nhất Mai vẫn không dám tin vào mắt mình, cô vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ kêu lên, lo như bay tới chỗ anh.
“Không sao rồi, tất cả đã qua, sau này anh sẽ giải thích rõ ràng với em.” Tần Dương ôm nhẹ bờ vai cô, hơi thở nóng ấm bao quanh bên tai.
Triệu Nhất Mai ra sức lắc đầu, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, trái tim treo lơ lửng bao ngày cuối cùng đã được hạ xuống, nước mắt cứ tuôn trào. Cô có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ ấp úng nói: “Em biết… em biết mà…”
“Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh vội tới đây. Gọi di động cho em nhưng không ai nghe cả.” Tần Dương vừa nói vừa cúi đầu, nhấc cổ tay đang quấn băng của cô lên, “vết thương em sao rồi?”
“Em quên mang điện thoại.” Triệu Nhất Mai rụt mạnh tay lại, giấu ra đằng sau, “không có gì, chỉ là bị đâm rách chút da thôi.”
Tần Dương thấy hơi kỳ lạ liền quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Triệu Nhất Mai, chỉ thấy có một chiếc taxi đỗ trên đường của khu bên cạnh, Phan Minh Duy đang đứng ở cửa xe.
Không biết tại sao Triệu Nhất Mai bỗng thấy cảnh này thật khó xử.
Phan Minh Duy bước tới, ôm lấy Triệu Nhất Mai: “Có tôi chăm sóc cho cô ấy, không phiền anh phải lo!” Giọng điệu lịch sự nhưng ánh mắt rõ ràng lại mang sự thù địch.
Tần Dương liếc nhìn họ rồi cụp mặt xuống, nói nhỏ với Triệu Nhất Mai: “Anh sẽ còn ở đây một thời gian, cấp trên đã xếp cho anh tham gia một lớp chuyên tu của trường Đại học Chính trị Pháp luật. Chuyện về xe của em, chúng ta sẽ điện thoại liên lạc sau. Số điện thoại của anh không đổi.” Nói xong anh bước nhanh đi.
Triệu Nhất Mai nhìn theo bóng dáng cao lớn của Tần Dương đang biến mất ở chỗ rẽ rồi sực tỉnh, quay đầu hỏi Phan Minh Duy: “Sao anh lại trốn viện?”
“Anh đã xuất viện rồi. Có cuộc họp gấp, anh phải đi Hồng Kông.” Phan Minh Duy đáp.
“Anh xuất viện sao? Nhưng bệnh của anh vẫn chưa khỏi mà. Cuộc họp gì quan trọng đến mức không đi không được?” Triệu Nhất Mai nắm lấy cánh tay anh.
“Em lo cho anh ư?” Phan Minh Duy nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đương nhiên em lo cho anh.” Triệu Nhất Mai nói nhưng lại tránh ánh mắt của anh, cô chợt nói tiếp, “Tần Dương anh ấy không sao, không như những gì em tưởng tượng.”
“Em tưởng tượng như thế nào?” Phan Minh Duy vẫn nhìn xoáy vào cô không chớp mắt.
Triệu Nhất Mai không biết giải thích thế nào, cô cắn môi rồi nói: “Dù sao, anh ấy không làm chuyện xấu. Khi đó nếu anh không xuất hiện, anh ấy không bao giờ bỏ em đi.”
Phan Minh Duy chỉ “ừ” một tiếng đầy hàm ý và không nói gì nữa, môi mím chặt rõ ràng có cảm xúc không kìm nén được.
Triệu Nhất Mai gượng cười, đổi giọng khoan khoái nói: “Sao, anh ấy là anh trai em mà!”
“Đúng, anh ta là anh trai em.” Phan Minh DUy thả lỏng cơ mặt, nhẹ nhàng cười.
“Vậy lên lầu đi. Canh phổi lợn vẫn còn chưa nấu. May quá anh đích thân tới hướng dẫn.” Triệu Nhất Mai kéo tay anh đi.
“Không có thời gian nữa. Anh phải đi cho kịp chuyến bay.” Phan Minh Duy nhìn cô, chần chừ một lát nói thêm, “đợi anh về, anh sẽ dẫn em đi Hồng Kông trong dịp Quốc khánh, được không?”
Triệu Nhất Mai suy nghĩ rồi gật đầu.
Mấy ngày trôi qua nhanh chóng. Trưa nay, Triệu Nhất Mai chăm chú đọc mẩu tin trên báo, nét mặt hơi mỉm cười: “…. Cơ quan công an ba vùng bắt tay hành động, mất nửa năm đã tiêu diệt được mạng lưới buôn bán ma túy quốc tế rất lớn…”
Đúng 5 giờ chiều, Triệu Nhất Mai tan ca đúng giờ. Chưa đến 6 giờ cô đã đứng bên ngoài cổng trường Đại học Chính trị Pháp luật.
Cô hỏi thăm và đi tới sân thể thao phía sau, một nhóm người đang chơi bóng rổ, họ mặc áo phông cộc tay, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
Tuy nhiên Triệu Nhất Mai vẫn nhận ran gay Tần Dương. Cơ thể khỏe mạnh quen thuộc, một cú chuyền rất đẹp, bóng đã rơi vào rổ, vào rồi!
Ha ha, đã lâu rồi không xem anh ấy đánh bóng? Triệu Nhất Mai thấy trong lòng có gì đó rạo rực.
“Tần Dương!” Cô hướng vào trong sân hét lên.
Tần Dương quay đầu lại thấy Triệu Nhất Mai liền ném bóng cho người bên cạnh rồi bước nhanh ra ngoài sân. Ánh nắng chiếu lấp lánh trên gương mặt đẫm mồ hôi của anh, ngay cả rang mây chiều sau lưng anh cũng tối dần đi.
“Tần Dương!” Triệu Nhất Mai vừa cười vừa vẫy tay.
“Sao em đến mà không gọi điện trước?” Tần Dương hỏi.
“Sao, đến thăm anh còn phải hẹn trước à? Sợ ảnh hưởng đến hình tượng sáng chói của anh hả?” Triệu Nhất Mai cười tít mắt, không hề để ý đến vẻ lạnh lùng trong giọng nói của anh.
“Miệng lưỡi sắc sảo nhỉ?” Mặt Tần Dương vẫn không bộc lộ cảm xúc, ánh mắt ẩn chứa sự ấm áp.
Triệu Nhất Mai tiến đến gần Tần Dương, ngẩng mặt lên cười tinh quái: “hôm nay em đọc báo rồi, vụ đó… có công lớn một phần của anh?”
Tần Dương nhếch mép hơi mỉm cười gượng gạo, coi như ngầm thừa nhận.
Hai người đứng gần nhau, Triệu Nhất Mai có thể ngửi thấy hơi thở nam tính mạnh mẽ trên cơ thể anh sau khi chơi thể thao, đầu óc cô mơ hồ trong phút chốc, hình như bị kéo về trận đấu bóng ở đại học năm đó.
“Anh giỏi lắm, còn diễn màn kịch bị cảnh sát khai trừ, các anh đều có thể giành giải Oscar rồi.” Triệu Nhất Mai lắc đầu than, “bị anh lừa cũng được, nhưng Tiểu Quý, nhìn một cô gái trong sáng như thế mà em vẫn bị cô ấy lừa, không nói đúng ra em là một trong những nạn nhân bị lừa. Ha ha.”
“Em đừng coi thường cô ấy, cô ấy ở Long Khẩu không chỉ một lần đóng thành công vai người mua tiếp xúc với bọn buôn ma túy đâu.” Tần Dương nói.
“Nhưng hôm đó cô ấy nước mắt lưng tròng, chắc hẳn cũng là “phim giả tình thật” hả? Triệu Nhất Mai nhìn anh châm chọc.
“Với anh mà nói, đó chỉ là công việc, là nhiệm vụ.” Tần Dương nhìn cô bằng đôi mắt đen trầm tĩnh.
Trái tim Triệu Nhất Mai đập mạnh, cô né tránh ánh mắt của anh, giả bộ cười nói: “Nhiệm vụ này… cũng thực sự quá nguy hiểm.”
Tần Dương từ từ đáp: “Yên tâm, nhiệm vụ này e rằng sẽ không có lần sau đâu.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” Rồi lập tức hiểu ra: “Vì anh quá kích động, vì cứu em mà suýt nữa xảy ra chuyện tồi tệ, công lao trước đó đều coi như vô ích, đúng không?”
Tần Dương tiếp lời: “Anh thấy em mới là người quá kích động, học người ta uống rượu đánh nhau, không biết lượng sức mình!” Anh nói rồi nắm lấy cổ tay cô, sờ nhẹ vào vết thương mới liền da còn đang đỏ ửng, nhíu mày nói: “Để lại vết sẹo xấu như thế còn nói không sao? May mà không bị thương vào động mạch và cơ, nếu không cánh tay này tàn phế rồi.”
Hành động và giọng điệu của anh rất tự nhiên, Triệu Nhất Mai bị anh cầm tay, trống ngực đập thình thịch, cô vội nói: “Đây chẳng phải là không sao còn gì.” Nói xong nhẹ nhàng rụt tay lại, bĩu môi nhìn cánh tay của Tần Dương, “xem anh đi, sẹo chằng chịt cũng không ít.”
“Anh là nam nhi, mình đồng da sắt tính làm gì.” Tần Dương nhỏ nhẹ nói: “nhìn em kìa, để lại vết sẹo ấy, người không biết còn tưởng em cắt cổ tay tự sát.”
“Tần Dương!” Triệu Nhất Mai cất lời nhưng nhất thời không tìm được lời gì dể phản kích, đành trừng mắt nhìn anh giận dữ.
“Ngốc ạ.” Tần Dương đưa tay vén sợi tóc mai rủ xuống của cô ra sau tai, cử chỉ nhẹ nhàng, tinh tế.
Triệu Nhất Mai đối diện thẳng với ánh mắt của anh, trong lòng như bị ai giày xéo, không biết là chua xót hay là đau.
Tối nay, Triệu Nhất Mai lật đi lật lại không ngủ được nên quyết định dậy lên mạng. Đã hơn 1 giờ đêm rồi, Tiểu Lý Phi Đao vẫn online, vậy là cô cùng với mấy người nữa chơi trò bắn súng CS rất vui vẻ.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tiểu Lý, vị trí và cách đánh của bạn tối nay rất tàn nhẫn. Bạn chơi CS luôn thích làm găngxtơ nhỉ?
Tiểu Lý Phi Đao: kha kha, giống như bạn nói, vì tôi độc ác mà. Ám sát, bắn giết, ném bom, bắt cóc, làm phần tử khủng bố là mơ ước của tôi.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Chấp pháp tiên phong anh dũng không sợ, dũng cảm tiến thẳng phía trước là thần tượng của tôi, ác mộng của anh.
Tiểu Lý Phi Đao: Chẳng có nghĩa lý gì, cảnh sát không thể xách súng tiểu liên AK-47 ra đường tuần tra được.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Sử dụng súng và bắn mù là điểm mạnh của tôi, không cần mấy loại súng như tiểu liên cũng có thể hạ được anh.
Tiểu Lý Phi Đao: kha kha, nhưng tôi thấy trạng thái của bạn gần đây không tốt, bị tôi tiêu diệt chỉ là chuyện tính bằng phút thôi.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Mấy hôm nay có chuyện, đang buồn đây. Hôm khác chiến tiếp xem anh chết ra sao!
Tiểu Lý Phi Đao: Buồn cái gì? “Bác ái” hả? Bận rộn quá hả? Vấn đề lần trước bạn hỏi tôi, giờ đã làm rõ chưa?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Đừng hỏi tôi, tôi không biết.
Tiểu Lý Phi Đao: Ngốc! Hãy hỏi bản thân mình, ai quan trọng hơn với bạn? Ví dụ, hai người bọn họ đều trở thành con tin của tôi, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, bạn chỉ có thể cứu được một người, sẽ cứu ai?
Diệt Tuyệt Sư Thái: ….
Tiểu Lý Phi Đao: Sư Thái? Tẩu hỏa nhập ma hả?
Tối thứ sau, Triệu Nhất Mai đang xếp hành lý thì chuông cửa kêu, là Phan Minh Duy.
Cô mở cửa để anh vào, vừa cười vừa nói: “Anh đến muộn một ngày là em bay rồi.”
Phan Minh Duy dang tay ra ôm lấy cô: “Chẳng phải em đã đồng ý sẽ đi cùng anh tới Hồng Kông sao?”
Triệu Nhất Mai giãy nhẹ ra, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: “Đã nói rồi, em phải về Bắc Kinh, mẹ em ra lệnh thế, mà lệnh của mẹ thì không thể trái lời được, hơn nữa quả thực cũng đã quá lâu rồi em chưa về nhà. Vé máy bay không dễ mua, em đã xin nghỉ một ngày, ngày mai tan ca xong em sẽ đi thẳng tới sân bay.”
Phan Minh Duy bước theo cô vào phòng ngủ, thấy vali đặt trước tủ quần áo, anh thở dài nói: “Vậy anh cũng đành phải về với mẹ anh.”
Triệu Nhất Mai quay người lại, nói với giọng có lỗi: “Xin lỗi, hại anh phải đi đi về về.”
“Xin lỗi gì chứ, ngốc ạ, anh vội về là vì bên này còn có việc công ty.” Phan Minh Duy nhìn cô cười, “không sao, Noel chung ta lại đi, khi đó càng vui hơn…”khụ khụ”…”
“Sao thế, vẫn chưa khỏe hẳn à?” Triệu Nhất Mai hỏi.
“Khỏe rồi, chỉ là còn hơi ho thôi.” Anh nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm trong mắt cô, trong lòng thấy ấm áp, đưa tay ra ôm cô vào lòng, vừa cười vừa nói: “Có sợ anh lây sang em không?” Rồi anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô.
Triệu Nhất Mai bị ôm chặt trong lòng, không đáp lại, cô cụp mắt xuống, không cử động.
Phan Minh Duy thở nhè nhẹ, thủ thỉ bên tai cô: “Mai, anh nhớ em quá.” Cánh tay ôm lấy cô siết chặt hơn.
“Ợ… Em hôm nay… không dễ chịu lắm.” Cô quay đầu nhìn về phía chiếc giường, ở đó có hai gói băng vệ sinh.
Phan Minh Duy nhìn theo ánh mắt của cô, nói nhỏ: “Không sao đâu, anh chỉ muốn ôm em thôi… lâu rồi không được ôm em.”
Hai người im lặng ôm nhau lúc lâu, Phan Minh Duy hôn lên trán cô rồi buông tay ra, kéo cô ngồi xuống giường, nâng cổ tay phải cô lên, sờ nhẹ, nhíu mày nói: “Em đúng là cơ thể sẹo.”
Triệu Nhất Mai cũng buồn bã thở dài: “Liệu có ai cho rằng em tự cắt cổ tay không?”
“Không đâu, trí tưởng tượng phong phú vậy? Có điều… giống thật.” Phan Minh Duy giả bộ nghiên cứu cẩn thận vết sẹo của cô.
Triệu Nhất Mai đẩy anh ra: “Đáng ghét, ngay cả anh cũng cười chê em.”
Phan Minh Duy cười an ủi: “Thôi mà, đừng giận, anh đã mua một món quà cho em ở Hồng Kông.”
Cô đón lấy chiếc hộp hình chữ nhật mà Phan Minh Duy đưa cho, mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, vỏ đồng hồ làm bằng thép nguyên chất và được mạ vàng, trên vòng tròn quanh đồng hồ được khắc biểu tượng của thương hiệu Blvgari nổi tiếng,mặt đồng hồ trang trí bằng các vân thẳng màu đen phối hợp với dây đồng hồ bằng da có vân chéo màu đen, dưới kim đồng hồ điểm xuyết hình trái tim bằng kim cương.
“Oa, đẹp quá!” Triệu Nhất Mai không kìm được thốt lên, nói: “Món quà này hình như rất đắt?”
“Từ khi nào em học được cách khách sáo với anh thế?” Phan Minh Duy lấy đồng hồ ra, cười nói: “Cái này rẻ hơn bào ngư bốn con mà em thích nhiều.”
Triệu Nhất Mai nhìn thấy anh định đeo đồng hồ vào tay phải của mình, vội nói: “Em quen đeo tay trái.”
Phan Minh Duy không ngẩng lên, cứ đeo đồng hồ vào tay phải của cô, sau đó hài lòng nói: “Rất hợp, tay em thật sự đẹp lắm.”
Dây đồng hồ bằng da thật mềm mại vừa khít đủ che đi vết sẹo kia, Triệu Nhất Mai giờ mới hiểu ra sự tinh tế của anh, cô dịu dàng nói: “Cảm ơn anh.”
“Sau này không được khách sáo với anh thế, em yêu.”
Phan Minh Duy ôm lấy vai cô, khóe mắt hiện lên niềm vui ấm áp, “về nhà chăm sóc tốt cho mẹ em nhé, cô chắc chắn rất nhớ em.”
“Vâng.” Triệu Nhất Mai gật đầu, trong lòng như có miếng socola bị tan chảy.
“Em không khỏe thì nghỉ sớm đi.” Phan Minh Duy hôn lên má cô, anh đứng dậy, “mai anh có việc không tiễn em được, đợi mùng bảy em quay lại anh sẽ đi đón em.”
Tiễn Phan Minh Duy về, Triệu Nhất Mai quay lại giường ngồi, cô giơ tay phải lên, nhìn thấy ba trái tim hai cái to, một cái nhỏ chồng lên nhau, bỗng nhiên cô hơi hối hận vì ban nãy đã tìm cớ từ chối Phan Minh Duy.
Thực ra kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa tới, có điều đã chậm hai ngày. Hôm nay bụng cô cứ thấy hơi trướng lên khó chịu, dự đoán kỳ kinh nguyệt không tối nay thì mai sẽ đến.
Triệu Nhất Mai thở dài, đưa tay ra với hai gói băng vệ sinh, ném từng cái một vào vali như đang luyện phi tiêu.
Ngày hôm sau quả nhiên cả ngày không thấy bóng dáng Phan Minh Duy, giờ cơm trưa, ngay cả Giang Tiểu Ảnh cũng không xuất hiện ở căng tin công ty. Mấy người Bộ phận Thị trường ít khi thấy mặt hôm nay đều quay về công ty như hẹn trước với nhau, họ đi qua đi lại có vẻ thần bí.
Triệu Nhất Mai không có thời gian để ý nhiều, giải quyết xong việc của mình, vẫn chưa đến giờ tan tầm nhưng cô vẫn trốn đi sân bay trước. Sau khi đến sân bay, cô gửi tin nhắn cho Phan Minh Duy, nói mình đã lên máy bay rồi, sau đó liền tắt di động.
Ngày cuối cùng trước lễ Quốc khánh, một email gửi cho tất cả mọi người đã được gửi tới hòm thư công ty của cô: Nguyên Phó Giám đốc Bộ phận Thị trường khu vực Trung Hoa đại lục John Hà sẽ rời Công ty Titan Trung Quốc, chuyển sang nhậm chức Phó Giám đốc Bộ phận Phát triển châu Á của công ty tại Singapo.
Công ty thường thích thay đổi nhân sự vào cuối tuần hoặc trước kỳ nghỉ lễ, như vậy qua một thời gian nghỉ, nội dung gì cũng đều trôi đi sạch. Có điều Triệu Nhất Mai không đăng nhập hòm thư công ty, cô vừa đến Bắc Kinh đã ném hết công việc và Titan ra sau.
Bởi vì năm tới sắp tổ chức Thế vận hội Olympic nên Bắc Kinh trong dịp Quốc khánh đã bắt đầu tràn đầy không khí đón chào Olympic, hai bên đường chỗ nào cũng có thể thấy các biểu ngữ và áp phích tuyên truyền “Bắc Kinh mới, Olympic mới”, “Còn n ngày là tới Olympic.” Ngoài ngày đầu tiên về nhà Triệu Nhất Mai được thưởng thức các món ăn của mẹ nấu ra, mấy ngày liên tiếp sau đó đều bận rộn gặp gỡ bạn học thời phổ thông, thời trung học, ăn uống tụ tập ở ngoài, vô cùng vui vẻ.
Hôm nay ngày mùng bốn, cuối cùng cô đã được rảnh rang. Sau giấc ngủ lười dậy, bố cô Triệu Đông Thăng đã đi ra ngoài từ sớm, Triệu Nhất Mai đủng đỉnh ăn hết bữa sáng, cô đi một vòng khắp nhà, nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay con đưa mẹ đi dạo phố nhé.”
Mẹ cô đã ngoài năm mươi, khi còn trẻ là một đại mỹ nhân, thêm vào đó biết chăm sóc và ăn mặc đúng cách nên nhìn như chỉ có buốn mươi tuổi.
Bà Triệu liếc nhìn con gái vẻ không hài lòng: “Về bốn ngày thì ba ngày đều ăn ở ngoài, ăn nhồi nhét, cũng chẳng sợ hỏng dạ dày gì cả. Con nên dẫn mẹ đi mua thức ăn thì hơn.”
Triệu Nhất Mai ôm vai mẹ, nũng nịu nói: “Con ghét nhất đi chợ, đi shopping đi mẹ, con sẽ dẫn mẹ đi mua mấy bộ quần áo mới. Bố không ở nhà, buổi trưa chúng ta ăn ở ngoài là được.”
“Mẹ chỉ muốn con học mấy món ăn sở trường, khi mẹ ở tuổi như con…”
“Được, được rồi, con dẫn mẹ đi.” Triệu Nhất Mai sợ nhất kiểu ôn lại chuyện cũ của mẹ nên lập tức giơ hai tay đầu hàng, ngoan ngoãn dẫn mẹ đi chợ, trở về còn giúp mẹ nhặt rau, rửa rau.
Bà Triệu nhìn con rửa rau trong chậu cũng rón rén liền nói ngay: “Mai Mai, con rửa rau cũng không bỏ đồng hồ ra, bị ướt sẽ hỏng đó.”
“Mẹ đùa à, chống nước ở độ sâu 30m cơ mà! Chút này có thấm gì.” Triệu Nhất Mai đang dở tay cũng không ngẩng đầu lên.
Bà Triệu đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, chợt hỏi: “Mai Mai, đồng hồ này đẹp quá, bạn trai con tặng à?”
Triệu Nhất Mai giật mình, dừng tay và lập tức giả bộ không có chuyện đó: “Bạn trai đâu ra? Lẽ nào con gái mẹ không mua nổi cả cái đồng hồ tốt một tí sao?”
Bà Triệu nhìn chăm chú vào cổ tay cô, bĩu môi: “Đừng cho rằng mẹ của con quê mùa, nhãn hàng này mẹ đã thấy trên tạp chí, cái có gắn kim cương này cũng phải hơn hai vạn Tệ? Mẹ biết con có tiền mua nó, có điều, đồng hồ sặc sỡ như thế, không giống phong cách của con!”
“Được rồi, mẹ.” Triệu Nhất Mai giơ tay lên lắc lư trước mắt mẹ, cười nói: “Mẹ nhìn rõ chưa? Hàng thật hay hàng giả? Chả nhẽ con không được mua đồng hồ ở hàng vỉa hè đeo chơi?”
Bà Triệu hừ một tiếng bèn nói: “ Con là con gái mẹ, mẹ còn không biết con sao? Mai Mai nhà ta không bao giờ đeo hàng giả. Hơn nữa, khắp nơi trong nhà đều có đồng hồ treo tường có thể xem giờ, nhưng từ khi con về tới giờ, chiếc đồng hồ này từ sáng tới tối không hề tháo ra, không nỡ tháo hả?”
Bà Triệu đúng là mắt sáng như ngọn đuốc. Triệu Nhất Mai thầm than, mẹ chính là mẹ, chả trách mọi người nói không ai hiểu con bằng mẹ mình.
Đang nghĩ xem làm cách nào để lấp liếm chuyện này đi thì bà Triệu mở lời: “Con nói con cũng lớn tuổi rồi, có bạn trai là chuyện tốt, còn giấu mẹ làm gì?” Nói rồi ngó đầu qua nhìn thẳng vào cô: “Mai Mai, đừng cho rằng mẹ hư trương thanh thế thăm dò ý của con nhé, chuyện của con, từ lâu đã có người nói với mẹ rồi.”
Triệu Nhất Mai lúc này giật thót mình: “Cái gì, mẹ nghe từ đâu? Lẽ nào mẹ có tai mắt bên cạnh con?”
Bà Triệu cười hỉ hả nói: “Đúng, chính là chú Vương của con.”
“Chú Vương nào?” Triệu Nhất Mai nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là chiến hữu cũ của bố con trước đây, chú Vương Ngũ mà lúc nhỏ con thường gọi là “Vương Lão Ngũ” ấy. Chú ấy nói cả với mẹ rồi. Hai đứa là bạn học đại học, hình như đã yêu nhau từ lâ rồi? Nó tặng con món quà quý như thế, con còn giấu mọi người trong nhà. Người con trai đó họ Phù phải không? Cái họ này rất hiếm gặp…”
“Chú Vương hiểu lầm rồi, con và anh ấy chỉ là bạn học, không có quan hệ khác!” Triệu Nhất Mai xị mặt, ném mạnh rau trong tay vào chậu, bước nhanh ra khỏi bếp. Bà Triệu vẫn đứng sau kêu: “Ấy, Mai Mai, con xem con làm tóe nước khắp nơi thế này…”
Từ nhà bếp tới phòng ngủ chỉ cách mấy bước, đầu óc Triệu Nhất Mai quay quay rất nhanh, cô đã biết chuyện gì đang xảy ra liền vào phòng đóng cửa, cầm di động lên cầm số của Phù Đào gọi.
“Mai Mai, đang nghỉ lễ ở đâu đó? Sao lại nhớ gọi điện thoại cho anh?” Đầu dây bên kia là điệu cười hềnh hệch của Phù Đào.
Lồng ngực cô căng lên, kìm nén cơn giận dữ trong lòng, cô cười nhạt: “Sư huynh, anh được lắm, lại tính toán đổ lên đầu em. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi một tràng cười cất lên: “Hiểu lầm, hiểu lầm, sư muội, đừng nói nặng lời thế, anh đâu dám tính toán với em? Có điều, mượn em để lấy chút tình cảm thôi mà, em cũng chả thiệt gì.”
Triệu Nhất Mai hừ một tiếng, “đã là hiểu lầm, tốt nhất anh đi giải thích cho rõ ràng. Đừng lôi em và người nhà em vào trong câu chuyện rắc rối của anh nữa.”
“Mai Mai, em nói gì thế, anh muốn làm ăn với công ty bọn em mà”, giọng Phù Đào châm chọc, “ngoài ra, anh giải thích thế nào đây? Nói chúng ta đã chia tay? Là em bỏ anh đi? Vứt bỏ người đàn ông đầu tiên của em? Ha ha, đây đều là sự thật.”
“Phù Đào, từ nay về sau anh tránh xa tôi ra chút”, Triệu Nhất Mai cắn răng nói.
“Mai Mai, em quá ngây thơ.” Phù Đào lạnh nhạt, “nếu nói tính toán, chỉ sợ người thực sự tính toán với em chính là người bên cạnh em.”
“Anh nói có ý gi?” Cô giật mình sững sờ.
“Em biết đây là chuyện làm ăn lớn thế nào không? Ký được đơn này, Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm của công ty bọn em không cần làm cũng có cái để ăn trong mấy tháng còn lại của năm nay.” Phù Đào tiếp tục, “sao em không đi hỏi anh ta, cái đơn lớn này anh đã ký cho anh ta, tiền chiết khấu và hoa hồng ít nhất có bảy con số, đừng nói tới vị trí cao hơn, đúng là tiền đồ sáng lạn…”
“Chắc hẳn lại quả cho anh cũng không ít đâu nhỉ?!” Triệu Nhất Mai lạnh lùng buông một câu liền dập máy, cô cảm thấy trong cổ họng sự ghê tởm như nuốt phải con ruồi.
Trước đây, đối với một số sự trùng hợp kia, cô không phải chưa từng đặt câu hỏi, chỉ là cô không muốn nghi ngờ, suy đoán. Bảy con số, Triệu Nhất Mai nghĩ nhanh một chuỗi con số “0” đó nhưng không tính ra được là bao nhiêu. Lời của Phù Đào có đáng tin không? Vị trí cao hơn là cái gì?
Triệu Nhất Mai không muốn nghĩ nhiều nữa, cô ấn luôn phím số “1” trên di động, đó là số gọi nhanh của Phan Minh Duy. Từ lần anh để lại mẩu giấy nói di động của anh bật 24/24, bảo cô có chuyện gì cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào vì thế cô lưu tên anh ở vị trí đầu tiên.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy…” Giọng nữ đơn điệu và máy móc cất lên, Triệu Nhất Mai mới sực tỉnh, Phan Minh Duy lúc này đang ở Hồng Kông mà, anh ấy đến Hồng Kông chắc đổi sang sim điện thoại ở đó.
Cô đứng ngây người, bỗng thấy lạnh toát sống lưng.
Mặc dù cô chưa từng hỏi nhưng anh cũng chưa bao giờ nói cho cô biết số điện thoại của anh ở Hồng Kông. Rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện đang giấu cô? Vốn cho rằng hai người đã rất thân mật nhưng hóa ra cô chưa hề thực sự hiểu anh, thậm chí không biết hàng ngày anh bận rộn làm việc là làm những chuyện gì.
“Mai Mai, con đang làm gì đó? Mau ra đây. Mẹ dạy con rán cá.” Cùng với tiếng của bà Triệu, cửa phòng ngủ đã mở ra, mùi tanh của cá nồng nặc từ phòng bếp đối diện bay sang, cô chỉ cảm thấy dạ dày xáo trộn, khó chịu suýt nữa nôn ra liền vội đóng sầm cửa lại.
“Con bé này, làm sao nữa đây?” Bà Triệu suýt nữa bị cánh cửa đập vào mũi đã kêu lên một câu, quay người bước đi.
Lưng Triệu Nhất Mai chặn ở cửa, lồng ngực căng lên, tim đập thình thịch. Sao thế, từ nhỏ mẹ đã nói cô tuổi mèo, thích ăn cá nhất. Sao trong chốc lát, mọi việc đều không ổn thế này?
Cô chậm rãi bước tới trước bàn, cầm quyển lịch trên đó, kinh nguyệt của cô đã chậm đúng một tuần. Trước mải mê ăn uống vui chơi, thỉnh thoảng nhớ đến chuyện này cũng chỉ cầu mong trong lòng, có thể vì quá lâu rồi không về Bắc Kinh nên chưa quen với môi trường, vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến tâm lý, là vì vết thương trên cổ tay mất nhiều máu… vì thế, mới bị chậm.
Thế nhưng… Triệu Nhất Mai lật lại phía trước một trang, ngón tay dò trên các con số, cuối cùng dừng ở ngày mười sáu tháng chín. Hôm đó là chủ nhật, cô nhớ sáng sớm đã dẫn gia đình Tiểu Lưu tới bệnh viện tìm sư huynh của Tiểu Hoa, tối đó thì Phan Minh Duy tới.
Ngày mười sáu… Triệu Nhất Mai ném quyển lịch đi, trong lòng bồn chồn lo lắng. Sao anh có thể làm thế? Dù nói khi đó uống nhiều cũng không thể vì sự vui vẻ của bản thân mà lừa gạt cô, cái gì mà thời kỳ an toàn, căn bản chính là thời kỳ nguy hiểm! Còn cô lại hồ đồ không suy nghĩ đã tin lời anh…
Con tin tưởng anh, chưa từng nghi ngờ anh, trong khi anh, còn có điều gì không lừa cô nữa? Lòng cô đau thắt.
Cô đứng ngồi không yên, đi đi lại lại hai vòng trong phòng, sau đó mở cửa đi ra. Cá đã rán xong, không tanh như trước nữa nhưng ngửi thấy mùi này vẫn hơi khó chịu. Bà Triệu ở trong bếp nhìn thấy cô mặc áo khoác đang thay dép liền hỏi: “Lại muốn ra ngoài hả? Cơm sắp chín rồi.”
“Con xuống mua ít thuốc, hôm qua ăn nhiều hải sản, dạ dày con hơi khó chịu.” Triệu Nhất Mai vừa nói vừa đi ra cửa, trên đường cầu mong cho bản thân mình đúng là không khỏe vì hôm qua ăn nhiều cá sống.
Tới một hiệu thuốc tự chọn gần nhà, Triệu Nhất Mai nhặt một loạt các loại thuốc như berberine, thuốc đau bụng, men tiêu hóa, viên san hô bỏ vào trong giỏ, cuối cùng tới trước giá bán hàng kế hoạch hóa gia đình, vội vàng lấy que thử thai của ba nhãn hiệu khác nhau.
Nửa tiếng sau, Triệu Nhất Mai ôm gối nằm trên giường, cứ nhắm mắt vào là nhìn thấy hai vạch đang lắc lư trên ba que thử, đầu óc rối loạn…
“Mai Mai, con sao thế? Không khỏe à? Dậy ăn cơm đi.” Bà Triệu đẩy cửa bước vào, Triệu Nhất Mai bừng tỉnh, ngây người một lát, trong tình huống này bản thân cô vẫn có thể ngủ được.
Đối diện một bàn thức ăn ngon, vậy mà lần đầu tiên trong đời cô không muốn ăn, cũng không biết vì tác dụng tâm lý hay phản ứng sinh lý. Cô chỉ và vài miếng cơm vào miệng rồi lấy lý do đau dạ dày bèn trở lại phòng ngủ.
Mấy ngày nghỉ tiếp theo trôi qua thật khó khăn, vì sợ ở nhà mẹ tinh ý nhận ra nên hàng ngày Triệu Nhất Mai đều ra ngoài tìm bạn học hoặc nhất quyết một mình đi shopping.
Tối mùng sáu, cả nhà đang ăn cơm tối thì Phan Minh Duy gọi điện tới. Cô cầm di động vào phòng của mình.
“Mai, mấy hôm nay ở nhà có vui không? Ngày mai bay chuyến lúc mấy giờ? Anh sẽ đến đón em.” Giọng nói của anh vẫn ấm áp và quan tâm như trước.
Trước đó đầu óc cô suy đoán linh tinh nhưng lúc thật sự nói chuyện, cô lại không muốn hỏi gì, không muốn nói nữa, hay là để gặp mặt mới nói vậy. Thế là cô trả lời thời gian của chuyến bay với vẻ uể oải.
Phan Minh Duy nghe cô nói không hào hứng lắm liền hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, mấy hôm nay ăn nhiều khiến dạ dày khó chịu thôi.” Triệu Nhất Mai đáp lại bằng giọng đó.
Phan Minh Duy nói: “Vậy à? Anh còn đang định tối mai mời em đi ăn bào ngư, thế đổi sang hôm khác vậy.”
Bào ngư? Bào ngư bốn con? Triệu Nhất Mai cười nhạt, xem ra “phần thưởng” cho cô không chỉ là chiếc đồng hồ này.
Cô hờ hững đáp lại hai câu rồi gác máy, trở lại bàn ăn. Triệu Đông Thăng hỏi: “Sao nhận điện thoại mà bí mật thế, là ai vậy?”
Bà Triệu cũng hỏi: “Là người “bạn học” đó à?”
“Không phải anh ta!” Triệu Nhất Mai hơi bực bội, “mẹ, con đã lớn rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi, đồng hồ cũng không phải do anh ta tặng!”
“Được, được rồi, không phải anh ta.” Bà Triệu cười hì hì, “là ai tặng cũng đều tốt cả.”
Miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng cô - Ấy, đúng là nói nhiều thành nói dại.
Ngày hôm sau, máy bay đang trong hành trình thì gặp phải luồng không khí, các tiếp viên nhắc nhở mọi người chú ý thắt dây an toàn. Triệu Nhất Mai ngồi máy bay nhiều, chưa bao giờ có chuyện bị nôn, không ngờ máy bay vừa lên xuống mấy lần, cô đã nôn thốc nôn tháo vào túi giấy nôn, dạ dày trống rỗng mà vẫn tiếp tục nôn khan.
Nhân viên trên máy bay thấy tình hình của cô không ổn đã đưa nước và khăn mặt tới cho cô. Khó khăn lắm mới ổn định thì máy bay lắc lư một cái, thế là cô lại bắt đầu nôn khan. Cuối cùng, cô dựa lưng vào ghế, ngay cả lời cảm ơn cũng không còn sức để nói nữa.
Máy bay cũng đã hạ cánh an toàn, Triệu Nhất Mai đứng dậy, chỉ cảm giác thấy lồng ngực đau buốt, chân tay mềm nhũn. Cô kéo vali đi ra cửa, hai chân không còn cảm giác, như thể đang trôi lơ lửng, bỗng nhiên phía sau có người gọi: “Triệu Nhất Mai!”
Cô quay lại, thì ra là Tần Dương, anh mặc quần bò áo phông, đang nhướn mắt nhìn cô, “em còn chưa tỉnh ngủ à? Đi qua trước mặt anh mà không nhìn thấy.”
Triệu Nhất Mai ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết chuyến bay của em?”
“Lần này dễ dàng hơn lần trước em đón anh nhiều phải không?” Tần Dương nói rồi lôi chìa khóa xe trong túi quần ra, “chiếc Land Rover của em sửa xong rồi, anh lái qua cho em.”
“Nhưng… có người đón em rồi.” Triệu Nhất Mai nói.
“Tên họ Phan đó hả?” Tần Dương bĩu môi, “anh ta đúng là hết lòng với em.”
Triệu Nhất Mai không nói gì lặng lẽ quay người lấy hành lý trên giá vận chuyển.
Tần Dương thấy cô không phản bác bằng lời lẽ sắc sảo như trước bèn thấy hơi lạ, anh đưa tay đỡ hành lý nói: “Đi đi, anh đưa em ra ngoài.”
Triệu Nhất Mai đi mấy bước chỉ thấy lồng ngực khó chịu, không thể thở nổi liền khẽ kêu: “Tần Dương.”
Tần Dương quay sang, thấy mặt cô trắng bệch, bước chân không vững nên vội vàng đỡ lấy cô hỏi: “Em sao thế?”
Triệu Nhất Mai dựa vào ngực Tần Dương, lát sau mới đáp: “Không sao, chỉ là máy bay gawjjp luồng khí nên bị say máy bay.”
“Ngốc, say máy bay đâu say tới mức này!” Tần Dương nhìn cô nói, “hay là ngồi xuống nghỉ đã, đằng kia có ghế.”
“Không cần.” Triệu Nhất Mai lắc đầu, “ở đây bí quá, ra ngoài mau thôi. Ra hít thở không khí là được.”
Ra tới phòng chờ, nhìn xung quanh vẫn không thấy Phan Minh Duy đâu. Triệu Nhất Mai đang định gọi điện cho anh thì Tần Dương nói: “Thôi, hay là anh đưa em về. Anh đã nói từ trước rồi, tên họ Phan này không thể dựa được!”
Triệu Nhất Mai cất điện thoại đi, im lặng đi theo Tần Dương tới bãi đỗ xe.
Phan Minh Duy đứng lẫn trong đám đông chờ đón người thân, từ xa đã nhìn thấy hai người đang dìu nhau đỡ hành lý bước ra từ khu vực cách ly, trong lòng đau xót. Chả trách cô không muốn đi cùng mình tới Hồng Kông, hóa ra là đi cùng với Tần Dương về Bắc Kinh!
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng chờ nhưng vẫn không nản lòng, anh lôi điện thoại ra, đợi mãi không thấy Triệu Nhất Mai gọi cho anh mà lại thấy hai người họ cùng nhau lên chiếc Land Rover đi mất.
Phan Minh Duy nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát nó trong lòng bàn tay mình.
Triệu Nhất Mai tắt đèn, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Thế này là sao? Nói sẽ tới đón mà không thấy bóng dáng đâu, cả điện thoại cũng không gọi. Cô không muốn chủ động tìm anh, vì cô còn chưa nghĩ được sẽ mở lời thế nào. Có thể, gặp mặt sẽ biết nên làm gì.
Di động đặt ở tủ đầu giường vẫn mở, đốm sáng màu đỏ phía đầu vẫn nhấp nháy cô độc trong đêm tối.