Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Chương 01-02
BẮT ĐẦU CUỘC SỐNG MỚI
Hôm qua là lễ thành hôn của chúng tôi – Minh Minh và Hạo Du, một lễ cưới nho nhỏ với sự có mặt của tất cả những người trong gia đình (không hề có bạn bè của tôi và cậu ấy). Bố mẹ tôi bảo bao giờ hai đứa đủ tuổi kết hôn sẽ công khai mối quan hệ sau, điều này tôi thấy cũng tốt. Tôi cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại đồng ý hôn sự này, nhưng dù sao tôi cũng rất vui^^. Bây giờ, tôi sẽ được ở chung nhà với cậu ấy, lúc nào cũng được ngắm nhìn cậu ấy, ăn cùng cậu ấy…Ôi nghĩ đã thấy vui rồi.
Chúng tôi ở trong một ngôi nhà riêng mà gia đình hai bên đã cùng xây cho hai đứa – một ngôi nhà nhỏ nhắn (nhỏ hơn nhà tôi rất nhiều), được sơn màu xanh da trời, tôi không thích lắm nhưng chỉ cần được ở với cậu ấy là tốt lắm rồi. Phòng khách, phòng ăn được trang trí rất hiện đại, mọi thứ đều rất tuyệt. Phòng – của – chúng tôi – rất rộng. được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, có ảnh hai đứa chụp trước khi cưới vài ngày. Tôi mặc váy cưới và cười rất tươi trong khi cậu ấy thì cau có , có lẽ vì cậu ấy cũng không thích thú gì cho lắm cuộc hôn nhân này.
Tối hôm qua, tôi đi ngủ sớm vì mệt, cậu ấy cũng đi ngủ sớm nhưng chúng tôi đều không nằm trong phòng đó. Tôi biết, cậu ấy đâu yêu tôi, sao có thể nằm chung với tôi được chứ TT_TT, thế là giấc mơ được ôm cậu ấy tan thành mây khói rồi, hic hic.
Sáng hôm nay dậy, mặt cậu ấy cứ lạnh tanh, như không có sự xuất hiện của tôi làm tôi buồn ghê gớm. Sau khi tự chuẩn bị cho mình bữa sáng bằng sandwich và khoai tây chiên, cậu ấy ăn mặc chỉnh tề rồi đi đâu đó. Có lẽ là đi hẹn hò – tôi nghĩ vậy. Bởi vì cậu ấy đã có người yêu, tất nhiên là không phải tôi. Mà cậu ấy với Tú Giang – cô bạn thân nhất của tôi mới là một đôi. Khỏi nói cũng biết tôi buồn thế nào. Mặc dù hai người yêu nhau khá lâu rồi, tôi đoán gia đình hai bên (nhà tôi và nhà Hạo Du) đều không biết, và có lẽ Tú Giang, cô ấy cũng không biết chuyện tôi và Hạo Du lấy nhau. Chuyện tình cảm là rắc rối vậy đó, hic!
* * * * * *
_Alô, papa ạ. – tôi nhấc máy sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
_Ừ, bố đây, thế nào rồi Mi Mi, cuộc sống mới thế nào? (papa thường gọi tôi là Mi Mi như vậy, gọi tắt của Minh Minh ý mà)
_Cậu ấy đối xử với con rất tốt bố ạ – tôi cười, rõ ràng là không phải vậy.
_Sao lại là “cậu ấy”, hai đứa lấy nhau rồi, phải đổi cách xưng hô đi chứ.
_Ơ…dạ… – tôi lúng túng, tôi chưa nghĩ đến chuyện đó bao giờ, dù sao hai đứa cũng bằng tuổi nhau.
_Ơ gì nữa, là vợ chồng rồi đấy, hai đứa xem thế nào đi.
_Vậy…vậy…con sẽ gọi cậu ấy là anh… – chưa gì mà tôi đã đỏ mặt rồi, hic.
_Ừ, tùy hai đứa, cố mà hòa thuận đấy, bao giờ rảnh bố với mẹ sẽ đi thăm xem hai đứa sống thế nào.
_Ơ…vâng.
Tôi chào bố rồi tự nhiên ngẩn người ra, anh ư, liệu cậu ấy có đồng ý để tôi gọi là anh không nhỉ, nhưng mà kệ chứ, dù sao thì hai chúng tôi cũng đã làm vợ chồng rồi. Quyết định từ giờ, tôi sẽ gọi Hạo Du là anh, anh Hạo Du, ôi nghe hay thế, hihi.
* * * * * *
6.30 p.m
“Cạch…cạch…”
Là Hạo Du, anh ấy đã về rồi, tôi vui mừng khôn xiết nhưng cứ giả vờ là không để ý. Anh ý đi vào nhà rồi ngồi phịch xuống ghế, và sau đó thì…tivi bị đổi kênh.
_Ơ… – tôi quay lại ngay.
_Ơ cái gì mà ơ, mấy giờ rồi mà còn chưa đi nấu nướng gì đi hả, định để tôi nhịn đói à?
Tôi sững người, nấu nướng á, ở nhà tôi có phải làm gì đâu TT_TT, nhưng nghe lời “chồng”, tôi cũng đứng dậy luôn và đi vào trong bếp, không nói thêm một lời nào nữa.
_Nếu không ngon thì tự mà ăn hết đi đấy nghe chưa – Hạo Du còn nói với theo như trêu chọc tôi nữa.
Nhìn đống đồ nhà bếp mà tôi đâm ra…choáng. Phải làm gì đầu tiên đây, tôi còn chẳng biết nữa, ngoài món trứng cuộn đã học ở cấp 2 ra, tôi chẳng còn biết làm món gì nữa. Thế rồi, một ý tưởng “hay ho” lóe lên trong đầu tôi và tôi bắt tay vào thực hiện ngay. Đầu tiên là làm món trứng duy nhất mà tôi biết làm, sau đó sẽ là mua một ít món ăn ở cửa hàng ăn sẵn, quá tuyệt ý chứ, hẳn là anh sẽ không phát hiện ra đâu, tôi cười thầm.
[…]
_Thế nào ạ, ngon không anh?
Tôi gắp cho anh một miếng trứng cuộn, anh nhìn chăm chăm vào nó rồi mới đưa vào miệng. Tôi nhìn Hạo Du, một cách chăm chú, chờ đợi câu nhận xét của anh.
_Ngon chứ ạ? – tôi hăm hở
_Dở ẹc.
Đúng 2 từ mà khiến tôi đau lòng quá, dù sao tôi cũng cố gắng rồi chứ bộ. Tôi ỉu xìu:
_Chán lắm hả anh?
_Chưa bao giờ ăn món nào ngán như thế. – anh nói vô cùng thản nhiên.
Tôi buồn xo, cả buổi hôm ấy anh chỉ ăn những món tôi mua về, tuyệt nhiên không động vào miếng trứng nào.
_Mấy cái này cô mua về đúng không? – anh cười khẩy.
_Ơ…sao… – TT_TT sao anh ý biết là tôi mua chứ, hic
_Vậy là đúng rồi đúng không, hèn gì, khác hẳn.
Anh lại cười như chế giễu tôi làm tôi lại càng thêm buồn. Từ lúc đấy, tôi không dám nói thêm lời nào nữa. Im lặng và cố gắng ăn hết đĩa trứng mình rán, thậm chí còn chẳng biết mùi vị nó ra sao nữa. Nhưng có lẽ là nó dở thật, haiz.
_Ăn xong rồi, tôi muốn ăn cam.
Hạo Du vừa đặt đũa xuống bàn đã hỏi ăn cam ngay. Tôi có biết là anh thích ăn cam mà, nên vội vội vàng vàng bổ cam cho anh. Tôi đặt đĩa cam được bổ khá vụng về lên trước mặt anh, khẽ cười:
_Anh ăn đi ạ.
Thế rồi, tôi nhanh tay dọn dẹp và cũng đi rửa bát luôn, mặc dù tôi biết là mình khá vụng. Thì đã nói là ở nhà tôi chưa phải làm gì bao giờ mà, mọi việc đều đã có quản gia và người làm làm hết. Nhưng tất nhiên, tôi hiểu, tôi không còn là tiểu thư nữa, tôi đã thành…phu nhân rồi!!!
_Phải bóc vỏ đi chứ.
_Gì ạ? – tôi đâm ra ngớ ngẩn khi thấy anh đưa ra lời đề nghị “không mấy hay ho” như thế.
_Bóc vỏ cam đi cho tôi.
Anh nhắc lại lần thứ hai. Lúc này, máu kịp lên não, tôi mới hiểu ý anh là thế nào. Tôi liền quay ra nhìn anh, bất lực:
_Anh không tự bóc được sao?
_Tôi không quen.
Hạo Du nói rồi cứ nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi đang bận rửa bát liền phải rửa tay rồi quay ra bóc cam cho anh, lại vẫn khẽ cười:
_Anh ăn đi ạ.
_Thôi, tôi không ăn nữa đâu, xem phim đây.
Anh nói xong đi liền ra phòng khách, để mặc tôi đứng ngẩn ra.
_Gì thế, vừa bắt em bóc vỏ cơ mà. – tôi bức xúc.
_Tôi hết muốn ăn rồi, cô thích thì ăn đi. – anh nhảy lên sofa và nói thản nhiên.
_Thật là…
Tôi tức đến không nói được câu nào nữa, ở nhà có ai dám “bắt nạt” tôi thế này đâu. Tự dưng tự ái và tủi thân cứ khiến cổ họng tôi nghẹn lại và khóe mi bắt đầu ươn ướt. tôi lau mắt nhủ thầm: “Thôi thì dù sao mình cũng là vợ mà”. Nghĩ được cái lý do…vớ vẩn như thế, tôi lại bình tâm, cầm đĩa cam cất vào tủ lạnh rồi tiếp tục rửa bát.
“Xoảng…”
Tôi giật mình, tại tay trơn quá nên cái đĩa rơi xuống vỡ tan. Tôi lúng túng, mắt vừa len lén nhìn anh, tôi luống cuống gom lại những mảnh vỡ. Không để ý, mảnh thủy tinh cứa vào tay tôi đau điếng. theo phản xạ tôi đưa ngay ngón tay lên miệng. Máu hơi tanh (?!!!). Đang xót xa cho ngón tay bị thương, tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi anh đi vào. Tôi ngước lên nhìn anh đang đứng trước mặt, mặt thảm hại vô cùng.
_Lấy máy hút bụi mà dọn đi, còn để đấy à, ngốc vừa thôi chứ.
Tôi nghe anh nói mà mắt chữ A, mồm chữ O, sao tôi lại không nghĩ ra chứ. Dù vậy, tôi vẫn cố chống chế để kéo lại chút danh dự.
_Không giúp người ta thì thôi, còn kêu ngốc, đồ đáng ghét. – tôi lè lưỡi.
_Dốt thì phải chịu, sao tôi phải giúp một người như cô.
Anh vừa nói vừa mở tủ lấy chai nước rồi đi thằng, không nói thêm lời nào.
_Hic hic, quê quá TT_TT
Tôi lẩm bẩm rồi đi tìm máy hút bụi. Một lúc sau tôi cũng dọn sạch đống đĩa vỡ. Tôi thở phào, quay lại công việc rửa bát. “Dù sao anh ấy cũng gợi ý cho mình mà, vậy là giúp mình rồi”. Tôi nghĩ thầm rồi lại cười^^. Lần này tôi cố gắng cẩn thận hơn, và cuối cùng đống bát cũng được rửa sạch. Tôi cười tự thán phục mình rồi tung tẩy đi ra ngoài.
Anh đang ngồi xem ti vi, tôi cười thầm rồi ngồi xuống gần anh.
_Ra chỗ khác ngồi. – anh khó chịu.
_Em ngồi đây thì sao? – tôi xị mặt.
_Ra chỗ khác, không thích.
Mặt bí xị, tôi liền ra ghế đối diện ngồi. Nói là ngồi xem tivi chứ tôi xem anh là chính. Nhìn anh cười kìa, mới dễ thương làm sao. Da trắng hồng, mắt sáng thông minh, tóc anh lại khẽ bay bay, khiến tôi nhìn anh mà cứ ngẩn ngơ ngơ ngẩn.
Xem tivi một lúc, Hạo Du tắt ngay tivi rồi đi luôn lên phòng, không nói lời nào với tôi cả. Tôi cũng lủi thủi lên tầng, đi đằng sau anh. Cảm giác hơi chán nản. Cứ tưởng về ở với nhau rồi, tôi sẽ được nói chuyện nhiều với anh chứ, tôi thở dài ngao ngán. Nhưng mà, tôi cũng không trách anh được, Hạo Du là hoa đã có chủ, tôi có là vợ thì cũng chỉ như các cô gái khác thôi, đâu có là gì của anh. Nhưng hình như là… anh còn chẳng đối xử với tôi bình thường như những cô gái khác. Tôi thấy anh vẫn hay cười với họ cơ mà, còn với tôi thì…, sao anh cứ lạnh lùng, khó chịu thế nhỉ, còn cứ im lặng nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài liền mấy cái. Nằm trên giường, tôi cứ nghĩ mãi về cuộc hôn nhân-cứ-như-trong-mơ này của chúng tôi. Chẳng biết, nó có phải thứ sẽ mang lại cho tôi niềm hạnh phúc không nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng, làm một người vợ tốt, chắc chắn đấy!
* * * * * *
11 p.m
“Cốc…cốc…cốc…”
Làm xong bài tập chuẩn bị cho buổi học ngày mai, tôi đang định lên giường đi ngủ thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Tất nhiên, đoán ngay là anh, tôi hỏi to:
_Có việc gì không ạ, em chuẩn bị đi ngủ rồi.
_Ra đây, tôi có việc muốn nói với cô.
Tôi nghe anh nói liền lật đật ra mở cửa.
_Dạ.
_Ra ngoài này!
Vừa nói anh vừa đi ra ban công, tôi đi theo anh, bên ngoài gió thổi lạnh buốt. Tôi đứng đối diện với anh, cố gắng giữ nhịp thở bình thường, tôi hỏi, không giấu nổi tò mò:
_Có việc gì thế anh?
_Một vài việc thôi, tôi cần có sự thỏa thuận với cô.
_Sao ạ? – tôi vẫn chưa hiểu ý anh lắm.
_Việc thứ nhất là về hôn lễ của chúng ta, tôi muốn cô giữ bí mật về chuyện này. Cô không được kể với bất kì ai về việc chúng ta đã lấy nhau. Tất nhiên ở trường, cô có thể coi như không biết tôi, được chứ .
Tỏ ra không quen biết ư, nếu tôi không phải bạn của Tú Giang chắc anh cũng chẳng biết tôi là ai mất.
_Vậy còn việc thứ hai ạ ? – tôi lại hỏi.
_Việc thứ hai, cuộc hôn nhân của chúng ta là do cha mẹ tôi và cô sắp đặt, tôi không có tình cảm gì với cô cả nên đừng mong tôi sẽ quan tâm cô. Tôi có cuộc sống riêng và tôi mong cô đừng can thiệp vào, nếu vậy tôi cũng sẽ tôn trọng cuộc sống riêng của cô. Tất nhiên, cô không có quyền áp đặt cho tôi chỉ vì tôi đã là chồng của cô, được chứ.
Hic, yêu cầu gì mà quá đáng thế. Tóm lại là anh muốn để yên để đi “ngoại tình” chứ gì. Dù sao thì tôi cũng là vợ cơ mà, không lẽ anh muốn có “lẽ” sao TT_TT
_Vâng, tùy anh thôi ạ. – tôi lí nhí
Nghe tôi nói mà anh vui mừng ra mặt.
_Mà sao cô cứ gọi tôi là anh thế, nghe chối tai quá.
_Thì papa, à, bố em bảo là là vợ chồng thì phải xưng hô như vậy.
_Thôi, tùy cô, nhưng cấm gọi tôi như vậy khi không phải ở nhà đấy, nghe chưa. Thôi, tôi đi ngủ đây.
Nói rồi Hạo Du đi thẳng luôn về phòng. Tôi nhìn theo dáng anh rồi cũng lẽo đẽo theo sau. Hôm nay vẫn như vậy, anh ngủ phòng anh, tôi ngủ phòng tôi, cách nhau phong-của-hai-đứa to oành. Tôi nằm phịch xuống giường một cách mệt mỏi, trong đầu lại nghĩ không ngừng nghỉ về chuyện của tôi và anh, về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Mới mấy hôm đầu thôi mà mọi chuyện chẳng có vẻ gì là suôn sẻ thế này, tôi chỉ biết thầm ước rằng những ngày sau mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn!
* * * * * *
6.15 a.m
Tôi mở mắt nhìn đồng hồ, đã đến giờ phải dậy. Tổi uể oải ra khỏi giường, vươn vai một cái rồi hít một hơi thật dài, thật dài, trong người vẫn cảm thấy mệt mỏi. Hôm qua, tôi vẫn chưa quen giường nên ngủ không được ngon cho lắm, hơn nữa, suy nghĩ về anh cứ lấp đầy tâm trí tôi làm tôi càng cố ngủ càng không thể. Tôi đi ra trước cái gương rồi nhìn vào đó. Tệ hại chưa, trước mặt tôi là khuôn mặt “không lấy gì làm thẩm mĩ”, mắt vốn to lại còn hơi thâm thành ra như con gấu trúc vậy TT_TT, tóc thì vẫn còn nguyên dấu tích của cả đêm…lăn lộn. Tôi làm mặt dở khóc dở cười rồi bước ra khỏi phòng, nhìn sang bên vẫn thấy phòng anh đóng cửa im lìm, đi xuống nhà cũng không thấy xe anh, biết anh đã đi học, tôi cũng nhanh chân xuống chuẩn bị đến trường. Mặc dù ước mong được anh lai đến trường không được thuận lợi, tôi vẫn tự nhủ là thời gian sống với nhau vẫn còn rất dài, tất cả, mới chỉ là khởi đầu cho cuộc sống mới của tôi thôi.