Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Chương 05-06
5.45 a.m
Thế là đã bốn hôm kể từ cái hôm “chiếu lệnh” được ban xuống: tôi phải quét cầu thang từ tầng 12 xuống tầng 10. Như mọi ngày, hôm nay tôi phải đến sớm nên dậy rất sớm, sớm ơi là sớm. Đến lúc tôi đến rồi mà trường vẫn còn vắng tanh, tôi uể oài, ngồi trong thang máy mà muốn ngủ gật luôn. Tôi vừa quét vừa ngáp dài.
_Lại gặp cô em rồi, có duyên đấy nhỉ, vẫn đang tiếp tục công việc lao công của mình đấy à, hehe.
Đang chăm chỉ quét, tôi bỗng nghe giọng nói ngang phè phè, rồi lại đến điệu cười…đểu không thể tả, là Đình Phong, sao sáng sớm mà tôi đã lại gặp tên “sao chổi” này rồi. Mà không hiểu sao hôm nào tôi đến sớm để quét cũng gặp hắn, ở lại muộn cũng gặp hắn, không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì hắn không nữa.
_Tránh ra cho tôi quét. – tôi quát. Mấy hôm gặp nhau hắn cũng không làm gì tôi cả nên tôi chẳng sợ hắn nữa.
_Tôi không tránh ra đấy. – anh ta cười ranh.
Tôi lườm hắn, bực lắm nhưng vẫn kệ anh ta, Hạo Du đã dặn tôi vậy mà.
_Anh không tránh ra thì cứ ngồi đấy mà hít bụi nhá! – vừa nói tôi vừa phủi cái chổi vào người anh ta.
_Ê! Cô làm gì thế hả? Bẩn hết áo tôi rồi đây này.
_Tôi bảo anh tránh ra thì anh không tránh, còn trách ai? – tôi nói thản nhiên hết mức.
_Được đấy, cô chơi lại tôi đấy à? Hôm trước hãy còn sợ hãi khóc lóc van xin tôi cơ mà.
_Cái gì cơ? Tôi khóc lóc van xin anh bao giờ?
Nói rồi, tôi mặc kệ hắn và tiếp tục công việc của mình.
_Ê này, không nói chuyện với tôi nữa à? Không cãi nhau nữa à?
Tôi vừa quét vừa đáp trả:
_Tôi có thừa hơi đâu mà cãi nhau với anh.
Nói xong tôi lại tiếp tục công việc vì chẳng thấy hắn nói thêm gì. Một lúc sau, hắn bỗng lên tiếng:
_Này, vịt con, tên của cô là gì thế?
_Anh biết tên tôi làm gì?
_Thì tôi muốn biết thôi.
_Tôi không nói. – tôi lè lưỡi trêu.
_Vậy thì tôi cứ gọi cô là vịt con nhé.
_Tùy anh, muốn gọi thế nào thì gọi.
Nói rồi tôi hót nốt đống rác rồi lên lớp cất đồ. Bỗng hắn kéo tôi lại, làm tôi rùng hết cả mình.
_Ơ…cô đi đâu đấy?
_Quét xong rồi thì tôi lên lớp chứ còn ở đây làm gì nữa.
_Ơ…vậy à. – giọng hắn bỗng chùng xuống.
_Thích thì cứ lên lớp với tôi.
Tôi nói một câu nửa đùa nửa thật. Ấy thế mà nghe tôi nói, mắt hắn bỗng sáng rực lên. Hắn vội đứng dậy rồi đi theo tôi thật. Thấy hắn cứ đi đằng sau, tôi mới quay lại.
_Này, sao anh cứ lẽo đẽo theo tôi thế, lên đây cầm giúp tôi một tay đi chứ.
Tôi vừa nói xong, hắn liền chạy lên giúp tôi thật. Tên này trông thế mà cũng tốt, nếu là Hạo Du chắc anh sẽ chẳng giúp tôi đâu.
_Này, sao anh lúc nào cũng đến sớm và ở lại muộn thế? – tôi hỏi tò mò.
_Tôi có đi đâu đâu mà đến với cả về. Tôi ở lại trường mà.
_Ơ…sao lại như vậy? – tôi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.
_Tôi không thích về nhà, vậy thôi.
Hắn đáp gọn lỏn rồi im lặng luôn nên tôi cũng chẳng hỏi gì thêm nữa. Hắn giúp tôi mang đồ lên lớp rồi lại ra ban công đứng một mình. Tôi vừa hỏi gì sai chăng? Tôi lén lút đi ra chỗ hắn, rồi vỗ mạnh vào vai. Vậy mà hắn ta chẳng nói gì cả làm tôi mất cả hứng.
_Này, anh…
Vừa mới nói thế, tôi sững người. Anh ta làm sao thế nhỉ. Tại sao lại…
_Đình Phong, anh làm sao thế…? – giọng tôi dịu dàng hẳn.
Nghe tôi nói, anh ta vội vàng quay đi.
_Tôi không sao. – giọng anh nghẹn ngào nghe thấy tội.
_Anh có tâm sự gì à? Nói tôi nghe được không.
_Tôi có sao đâu. – Anh lắc đầu.
_Không sao, sao anh lại…
_Gì chứ? Bụi bay vào mắt thôi mà…Có làm sao đâu.
Nói rồi anh quay sang tôi, lại nở nụ cười ấy nhưng lại thoáng chút buồn. Rõ ràng trên mặt anh vẫn còn đọng lại vệt nước mắt kia kìa. Sao anh ấy lại nói dối nhỉ?
_Người lớn nói dối như vậy là không tốt đâu.
Nghe tôi nói, anh nhìn tôi rồi lại quay đi, im lặng. Một lúc sau, anh mới nói:
_Vịt con, cô có biết lý do tại sao tôi lại không về nhà không?
_Không, tại sao – tôi tò mò.
_Về nhà để thấy cảnh hai người mà mình yêu thương nhất, tôn trọng nhất cùng ngoại tình thì cô có về không?
Im lặng một lúc, anh lại tiếp:
_Bố mẹ tôi lúc nào cũng cãi nhau, nếu không phải vì còn thằng con này thì chắc hai người đã sớm có gia đình riêng rồi. – anh nói với giọng như sắp khóc đến nơi. – tôi thực sự, từ lâu…đã không muốn…về nhà nữa…
Nói xong, nước mắt anh bỗng lại bắt đầu rơi, hai vai run lên bần bật. Tôi không biết phải làm thế nào nữa, lần đầu tiên chứng kiến cảnh một người con trai khóc trước mặt mình. Lúng túng, tôi liền quàng tay ôm lấy anh. Dường như, ôm anh, tôi cũng như cảm nhận được nỗi đau không phải là của mình. Anh cũng ôm lấy tôi, người run run. Nếu không có hôm nay, chắc tôi chẳng bao giờ tin rằng, đằng sau nụ cười ngạo nghễ của anh lại là nỗi đau sâu sắc đến vậy.
Lúc sau, anh mới buông tôi ra, vội quay đi:
_Xin lỗi, làm ướt hết áo em rồi.
_Không…không sao đâu ạ…Anh đã thấy đỡ buồn chưa?
_Đỡ nhiều rồi…cám ơn em nhiều lắm. Tôi chưa bao giờ được thanh thản như lúc này.
_Vậy là tốt rồi. Nhưng mà nhìn anh lúc nãy…lạ thật đấy.
_Em đang cười tôi đúng không? Tôi thật yếu đuối quá mà. – anh nói giọng buồn buồn.
_Đâu có…không có đâu. – tôi luống cuống phủ nhận ngay, tôi đâu có nghĩ như thế, tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi.
_Em không phải nói dối tôi, khóc trước mặt con gái thật chẳng ra gì mà.
_Anh đừng như vậy, ai chẳng có lúc yếu đuối.
Tôi vỗ vỗ vai anh, ra vẻ rất hiểu. Đang trong lúc tâm trạng như thế, tự nhiên anh buông một câu đùa:
_Này, vịt con, em có được 1 mét 50 không thế, sao lại thấp thế này. – Đình Phong cười cười, xoa đầu tôi.
_Ơ, cái anh này, em được 1 mét 52 đấy nhá.
Tôi cười ngượng nghịu, mặt đã hơi hồng lên. Bỗng anh quay ra nhìn tôi chăm chú.
_Ơ, anh nhìn gì mà kinh thế – tôi bối rối.
_Nhìn em cười, cũng xinh đấy chứ nhỉ.
_Thì em xinh mà. – tôi làm mặt kênh kiệu.
_Bây giờ thì hết xinh rồi, hehe.
Nói rồi, anh cũng lè lười trêu tôi. Tôi cười. Anh cười…cũng đẹp trai quá đi. Tôi đang ngơ ngẩn nhìn anh thì anh bỗng đập nhẹ vào vai tôi:
_Vịt con, anh về lớp đây, ở đây khéo lại gây rắc rối cho em.
Thấy anh đi rồi, luống cuống mãi tôi mới hỏi với theo:
_Đình Phong, anh học lớp nào thế?
_11 năng khiếu.
Nói rồi, anh bỏ đi luôn, để lại tôi ngẩn người ra đằng sau. Anh ấy học…11 năng khiếu thật sao. Trời ơi, vậy mà tôi cứ tưởng anh phải học 11A7 hay A8 gì gì đó chứ. Thật không thể nào tin được!
12.30 p.m
_Chiều nay anh có phải đi học không ạ? – tôi vừa xới cơm cho anh vừa hỏi.
_Không
_Hì, em cũng vậy.
_Biết rồi.
_Ơ, sao anh biết ạ.
_Đoán thế.
Hic, nói chuyện với Hạo Du mà tôi thấy mình cứ như đang độc thoại vậy. Ở với nhau được mấy hôm rồi mà vẫn chẳng cải thiện được tình hình lên tí nào, điều đó làm tôi chán kinh khủng TT_TT.
_Chiều tôi bận đến trường họp, cô ở nhà đừng đi đâu đấy, quét dọn nhà cửa sạch sẽ đi.
_Vâng, em biết rồi ạ. Anh ăn thêm đi.
Tôi nói rồi lại tiếp thức ăn cho anh. Mấy hôm nay chăm chỉ học nên tôi cũng nấu được khá nhiều món, cũng có thể gọi là ngon được rồi. Nghĩ tôi lại càng thế phục mình hơn^^.
_Tối có thể tôi không về nhà, cô cứ ăn một mình, khỏi phải chờ tôi.
Hạo Du nói mà mắt không nhìn tôi, giọng nói anh cũng rất lạnh lùng, lại thêm cái thông tin anh vừa thông báo không mấy thích thú kia, tôi lại ỉu xìu. Anh lại không về ăn cơm nhà, có một mình tôi thì tôi cũng chẳng buồn ăn nữa.
_Vâng.
Tôi đáp chán nản. Suốt cả bữa cơm cũng chẳng có thêm đoạn hội thoại nào nữa. Hạo Du ăn cơm xong là lên phòng sửa soạn ngay. Tôi dọn dẹp rồi rửa bát như thường ngày. Những công việc “mới” giờ đây cũng thành ra quá quen thuộc với tôi.
_Tôi đi đây, khóa cửa dùm tôi.
Hạo Du bất ngờ xuất hiện phía sau. Nghe anh nói, tôi vội rửa tay rồi “tí tởn” chạy ra ngay. Chợt thấy anh mặc phong phanh quá trong cái tiết trời lạnh lẽo thế này.
_Sao anh mặc thế kia, tối lạnh đó ạ.
Thấy tôi nhắc, anh quay lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống dắt xe, khuôn mặt không hề biểu cảm.
_Tôi không thấy lạnh.
_Nhưng tối lạnh đó. Em mang thêm áo cho anh nhé.
Những tưởng anh không đồng ý, thế mà nghe tôi nói xong, anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Chỉ cần thế, tôi vội chạy luôn lên phòng anh, cầm lấy một cái áo khoác dày rồi nhanh tay tìm lấy một cái khăn. Nhưng lạ thật đấy, không có cái khăn nào cả. Sợ anh chờ lâu, tôi chạy ngay xuống, tươi cười khoác áo cho anh. Anh cũng không đẩy tôi ra.
_Mặc thế này thì không sợ rét nữa, hì, nhưng mà, vẫn còn cái cổ nữa, anh không có cái khăn nào sao ạ?
_Không.
_Vậy à. Hay…em lấy khăn của em cho anh nhé!
_Thôi không cần đâu, tôi đi không muộn.
_Vâng, anh đi rồi chiều về với em nhé,
Tôi nói rồi vẫy chào anh. Hạo Du hơi nhíu mày rồi đi thẳng. Tôi nhìn anh đi khuất mãi mới vào nhà tiếp tục rửa dọn bát đĩa. Anh mà vừa đi thôi mà sao tôi thấy trống trải và cô đơn đến thế này chứ TT_TT
* * * * * *
Bốn giờ, tôi nhìn đồng hồ rồi ngáp dài một cái, mới thế mà đã đến chiều rồi. Vươn vai uể oải, tôi ra khỏi giường rồi đi ra khỏi phòng. Căn nhà vắng tanh, không có anh nên trở nên lạnh lẽo lạ thường, không biết Hạo Du bao giờ mới về với tôi nữa. Tôi thở dài thưuờn thượt, “uốn éo” đi xuống dưới nhà. Bây giờ mới có 4 giờ, tôi chẳng biết phải làm gì để giết thời gian nữa đây. Nghĩ lung tung một hồi, bỗng dưng tôi chợt nảy ra một ý tưởng vô cùng là hay ho, keke. Chẳng phải Hạo Du không có cái khăn nào sao, tôi sẽ mua cho anh một cái, à không, đan cho anh một cái/ Hay quá, tôi sẽ đan thật đẹp, hihi, không biết anh có thích không nhưng tôi sẽ cố đan một cái khăn hợp với anh. Mới nghĩ thế thôi tôi đã thấy sướng run cả người^^, vội vàng mặc thêm áo rồi ra khỏi nhà.
Lượn một vòng quanh thành phố. sáu giờ, tôi mới trở về nhà với túi len trong tay. Mệt quá, không biết tôi đã đi bao nhiêu hàng, chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng chọn được len phù hợp với anh, là len trắng xen đen và nâu, hihi. Chắc chắn là lên khăn sẽ rất đẹp đây. Nghĩ vui quá, tôi chỉ muốn bắt tay ngay vào đan luôn thôi nhưng tôi còn một đống việc phải làm kia kìa. Nấu cơm thì có lẽ không cần, Hạo Du không về nhà, tôi ăn linh tinh cũng được. Nhưng còn phải dọn nhà và học bài nữa. Haiz, chưa gì mà tôi đã thấy lười biếng rồi.
Tự động viên mình mãi tôi mứoi đứng lên và dọn nhà. Ở trường đã thế, về nhà cũng chẳng khá khẩm hơn gì cả TT_TT. Hút bụi rồi lau hết từ tầng hai xuốn tầng một, tôi mệt lử, ngồi thở phì phò trong phòng. Bất chợt, tôi nghĩ đến phòng của anh, hay nhân lúc anh không có nhà, tôi vào “tham quan” tí nhỉ. Nhưng nhỡ anh biết, mà tự tiện vào phòng người khác cũng chẳng hay ho gì cả. Nhưng mà tôi tò mò quá, lúc nãy vào tìm áo và khăn cho anh, vội nên chẳng kịp xem gì. Nghĩ thế, tôi liền rón rén sang phong anh, lại còn ngó trước ngó sau, sợ ai nhìn thấy nữa chứ, ngốc quá, nhà bây giờ chỉ có mình tôi chứ còn có ai. Đi vội vào rồi đóng cửa, tôi cứ thở hồn hển, một lúc mới nhìn quanh một lượt. Ôi trời ơi, sao lại…đẹp hơn phòng tôi thế này. Gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ ghê cơ. Anh có một tủ sach rất to, bao nhiêu là sách, toán này, lý này, cả sách tìm hiểu khoa học cũng có luôn, lại còn bao nhiêu là sách về luật nữa chứ. Quyển nào cũng bọc và được giữ cẩn thận. Chẳng bù cho sách vở của tôi, toàn “được” tôi trang trí hoa văn vô cùng lộng lẫy ^^!. Để ý kĩ rồi tôi mới thấy, trong tủ có một bức hình của anh và Tú Giang. Đẹp đôi quá, hic hic. Anh cười này, cười tươi cơ nhé, nhìn yêu kinh khủng. Hôm trước anh cũng cười với tôi nhưng chỉ là cười mỉm thôi, hic. Tôi muốn được nhìn thấy anh cười thế này quá đi à TT_TT
Để bức ảnh lại như cữ, tôi lại tiếp tục “khám phá” căn phòng anh. Tôi mở tủ quần áo, toàn màu đen và màu nâu, có mấy cái tôi chưa tháy anh mặc bao giờ. Ướm thử vào người thấy cái nào cũng quá đầu gối luôn, hic. Mà hình như Hạo Du cao 1m75 thì phải, tôi có đi thêm guốc 10 phân nữa cũng chẳng xứng với anh bằng Tú Giang, cô ấy cao 1m68 cơ mà TT_TT. Đang định đóng tủ vàom tôi chợt nhìn thấy một hộp sắt để dưới cuối tủ. Sẵn tính tò mò, tôi liền bê cái hộp ra người tồi nhẹ nhàng mở nó ra. Bên trong có rất nhiều bưu thiếp, ảnh sticker và một quyển sổ bị khóa. Tôi cầm từng bức ảnh lên xem, đều là ảnh Hạo Du với Tú Giang cả. Tấm nào anh ấy cũng cười kìa, ghen tị với Tú Giang quá đi. Xem hết các tấm hình, tôi mứoi thấy có một bức riêng của Tú Giang, đằng sau là chữ anh đề rõ ràng” Tú Giang – tình yêu của tôi. Hic hic, thế này thì cơ hội của tôi chỉ là 0% thôi sao, buồn quá đi TT_TT. Xem xong mấy tấm nưu thiếp, tôi để gọn cái hộp xuống đáy tủ và đóng lại, rón rén đi ra khỏi phòng.
Tự nhiên, tôi thấy hối hận vì vào phòng Hạo Du quá, chỉ thấy buồn thêm thôi >.<. Tổi trở về phogn mà cứ thở dài thườn thượt. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến chuyện của anh Đình Phong. Hóa ra, cuộc sống hôn nhân là vậy sao, không yêu nhau mà vẫn bị ràng buộc, nó chẳng dễ dàn như tôi nghĩ tẹo nào. Còn tôi với Hạo Du thì sau này không biết sẽ ra sao đây, trong khi, tôi cố vun đắp thì anh lại né tránh, lại lạnh lùng với tôi như vậy. Rồi liệu anh ấy có bỏ tôi để đến với Tú Giang không? Còn tôi sẽ thế nào đây? Hic, đến bản thân tôi cũng chẳng có câu trả lời cho mình nữa, thôi thì tôi đành phó mặc cho thời gian chứ biết làm sao đây nữa. Có lẽ, thời gian sẽ trả lời cho tôi tất cả những câu hỏi trên. Và biết đâu, một ngày nào đó, Hạo Du lại thích tôi thì sao? Điều đấy có thể không đây nhỉ???
* * * * * *
Tôi ngó đồng hồ không biết bao nhiêu lần, giờ đã là đúng 11 giờ đêm. Muộn vậy mà Hạo Du vẫn chưa về với tôi. Bây giờ thì họp hành gì nữa chứ. Chắc anh lại đi chơi với Tú Giang rồi. Nhưng đến giờ này mà Tú Giang vẫn còn ở ngoài với Hạo Du (của tôi) sao. Hic, tôi đã định gọi cho cô ấy mấy lần nhưng lưỡng lự rồi lại thôi.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải vặn mình mấy cái cho đỡ mỏi người. Tôi ngồi chờ anh lâu như vậy mà mới đan được một khoảng bằng gang tay thôi, còn cứ phải tháo ra đan lại mãi, sao lại chán thế này chứ. Cứ thế này thì biết bao giờ tôi mới đan xong khăn cho Hạo Du đây. Khéo tôi lại giống nàng Bân may áo cho chồng thì…TT_TT
6.00 a.m
Tôi “vật vờ” đi vào thang máy, mặt như một con gấu trúc chính hiệu. Hôm qua tôi thức đan khăn cho anh rõ muộn sáng lại còn phải dậy sớm, 5 rưỡi là tôi dã phải ra khỏi giường rồi. Nên giờ mới buồn ngủ thế này đây TT_TT
_A, Tiểu Minh, Tiểu Minh.
Giật mình vì tiếng gọi từ đằng xa, tôi mới nhấn vội phím mở cửa và bước ra. Hóa ra là Tú Giang, cô ấy đang đi cùng Hạo Du, cười rất tươi, tay vẫy vẫy tôi.
_Chờ bọn này với.
Nói rồi Tú Giang kéo Hạo Du chạy về phía tôi. Hic, sao sáng sớm mà hai người đã đi với nhau thế này. Tôi qua tôi chờ anh muộn quá mà ngủ đi mất, sáng dậy lại không thấy anh đâu nên chẳng biết anh có về không nữa. Nhìn cảnh này có lẽ là không về rồi TT_TT.
_Cậu đến sớm thế Tiểu Minh? – Tú Giang cười tươi hỏi tôi.
_À, tớ phải quét cầu thang, hôm trước đi học muộn thế là bị phạt.
_Ồ, vậy à, có mình cậu làm thôi hả?
_Ừ, thì…có mình tớ bị phạt.
Tôi cười gượng gạo rồi giục Tú Giang và Hạo Du mau vào trong thang máy. Cứ nhìn hai người quấn quýt bên nhau rôi không bực không được. Rồi lại còn nói chuyện vui vẻ cứ như không có ai vậy. Không thể để tình trạng này thêm, tôi liền lên tiếng:
_Mà hai người cũng đi sớm thế?
_À – Tú Giang cười rồi nhìn Hạo Du – hôm qua bọn tớ đi sinh nhật về muộn nên Hạo Du sang tớ ngủ luôn rồi sáng cùng đi học. Bố mẹ tớ vẫn ở lại trường quay mà, mấy tuần nay rồi.
Tú Giang vừa nói vừa cười tươi roi rói, có vẻ như không hề để ý gì đến khuôn mặt đang dần chuyển sang trắng bệch của tôi lúc này. Chuyện bố mẹ cô ấy ở lại trường quay (cả bố và mẹ đầu là đạo diễn) thì tôi không còn thấy lạ lùng gì, nhưng…chuyện Hạo Du ở lại qua đêm ở nhà Tú Giang. Ôi trời ơi, Không biết giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra chưa, tôi là vợ mà còn chưa được ôm anh ấy cơ mà, hic hic.
Tôi shock quá không nói được lời nào, chỉ cứ đứng lặng người đi nghe hai người nói chuyện vô cùng tình cảm. Hạo Du cứ cầm tay Tú Giang, cũng cười tươi lắm, sao anh chẳng nghĩ tới tôi đang ở đây chứ, tôi đang ghen (tị) với Tú Giang lắm đây nè, hic.
_Thôi, bọn tớ đi ra nha, cậu đi tiếp nhé!
Tú Giang nháy mắt với tôi rồi đi ra. Lớp Hạo Du ở tầng 8, đã đến rồi đây, tôi còn phải lên tầng 12 cơ. Tôi chào hai người rồi lại tiếp tục đứng trong tháng máy. Thoáng chốc, nó đã đưa tôi lên đến tầng lớp tôi. Tôi thong thả bước ra, tuy hơi bận tâm chuyện vừa nãy của Tú Giang và Hạo Du nhưng cảnh vật sáng sớm còn đọng hơi sương khiến tôi thấy vô cùng thoải mái. Tôi vừa đi vừa cười, bỗng có người xuất hiện trước mặt – là anh Đình Phong.
_Vịt con, sao em đến muộn thế, anh chờ em mãi.
Nhìn thấy anh, không hiểu sao tôi lại…vui vui mới chết chứ, còn không hề có cảm giác sợ hãi như mấy lần trước. Có lẽ bởi vì tôi nhận ra anh chẳng giống như “thiên hạ” đồn đại gì cảm thật là “vớ vỉn” quá đi.
Bước tới chỗ anh, tôi nhoẻn cười nhí nhảnh. Anh nhìn tôi ngẩn ra rồi bỗng quay mặt đi luôn chứ. Chưa hiểu gì, tôi vội bước nhanh về phía anh thì đột nhiên bị anh cốc vào đầu một phát đau điếng. Tôi phụng phịu:
_Đau quá, hic hic, sao đánh em, huhu.
Tôi nũng nịu vậy thôi, không ngờ anh tin thật, cứ luống cuống xoa đầu cho tôi rồi rối rít xin lỗi, nhìn ngộ quá khiến tôi phải phì cười.
_Anh ngố ạ, em chỉ giả vờ vậy thôi mà. – tôi cười.
_Là…là giả vờ sao. – mặt anh bỗng nghệt ra, nhìn…dễ thương kinh khủng >.<
_Hì, em đùa anh thôi. – tôi lè lưỡi.
_Thế thì đáng bị cốc đầu thêm cái nữa.
Nói rồi, Đình Phong đuổi liền theo tôi, làm tôi vừa chạy vừa lo cười. Mải chạy nhanh quá mà tôi bị trượt chân và…ngã oạch một phát. Tôi lồm cồm bò dậy, nhưng sao chẳng đau đớn gì thế này, tôi ngã mạnh phết mà. Sao lại còn thấy…êm êm. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng nói từ…bên dưới.
_Vịt con, em đè chết anh rồi đây này.
Oái, hóa ra là tôi ngã lên người anh, bảo sao đã không đau lại còn thấy êm nữa >.<. Tôi liền đứng ngay dậy và định kéo anh lên. Nhưng không hiểu sao, nặng quá không kéo nổi TT_TT. Bất chợt, tôi lại bị anh kéo xuống vào ôm chặt lấy >.<. Tôi đỏ bừng mặt, vừa ngồi dậy vừa mắng anh:
_Anh làm gì vậy, hic, buông em ra.
Nghe tôi phản đối kịch liệt quá, anh đành phải buông tay ra, còn giúp tôi đứng dậy nữa. Sau đó anh mới phủi quần áo và đứng lên, cười gian:
_Anh lỡ tay thôi mà mắng anh gì ghe thế, hihi.
_Lỡ tay này.
Vừa nói, tôi vừa véo má anh một cái rồi cười, nhìn anh kìa, dễ thương thế chứ.
_Ơ, em đừng có như vậy chứ.
_Sao cơ ạ? – tôi làm mặt ngố.
_Đừng có cười đáng yêu như vậy.
Anh nói rồi vội quay di luôn. Ha ha, tôi thấy anh đỏ mặt rồi nhé.
_Eo ui, mặt anh đỏ bừng lên rồi kìa. – tôi lè lưỡi trêu.
_Kệ…kệ anh chứ.
Đình Phong bối rối rõ ràng. Nhìn vẻ mặt anh lúc này mà tôi lại càng buồn cười hơn, cứ đứng toe toét cười mãi. Rồi chợt thấy áo anh vẫn còn bẩn, tôi vừa phủi cho anh vừa mới chợt nhớ ra lý do mình đến sớm. Tôi cuống cuồng, chân tay vung loạn xạ:
_Thôi chết rồi, em phải quét cầu thang, chết rồi…
Nói rồi tôi vội vàng vàng chạy vào trong lớp mang chổi và thùng rác ra ngoài. May mà mới hơn sáu rưỡi có một tý.
_Ơ…sao em…
_Em bị phạt, hic, tại hôm thứ hai đi học muộn (tại anh chứ ai TT_TT)
Sao lại vậy, dừng lại đi.
Anh nói rồi kéo tay tôi.
_GÌ vậy ạ, sắp muộn rồi đó.
_EM mới vào trường nên đúng là chẳng biết gì cả. Chưa có luật nào bắt học sinh đi quét dọn thế này cả.
_Ơ…ý anh là sao. – mặt tôi thộn ra.
_Ý anh là em bị mấy ông giáo “bắt nạt” rồi chứ sao, cất đồ đi, tý anh bảo với thầy em cho.
_Nhưng…nhưng…vậy được không ạ?
_Được mà, em cất đồ vào đi, không sao đâu.
Nghe anh nói có vẻ chắc chắn, tôi cũng nghe theo, cất luôn đồ vào rồi lại ra đứng với anh, đến giờ mà mới có lác đác vài người đến.
_Anh này, anh ở lớp năng khiếu thật ạ?
_Thật chứ sao không, em không tin anh à, hay là coi thường anh. – nói rồi anh quay ra nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
_Đâu có, thì em nghe đồn…
_Đồn anh là thủ lĩnh nhóm học sinh hư của trường chứ gì? – anh cười.
_Vâng…vâng ạ.
_Đồn anh chuyên đi phá phách, gây rối đúng không?
_Đúng…đúng rồi ạ.
_Thì đúng vậy. – nói rồi anh bỗng cười phá lên.
Tôi há hốc miệng, gật gật cái đầu.
_Thế em nghĩ anh tốt lắm à?
_Ừ thì…ít nhất cũng không phải như thế.
_Hì, anh hư lắm, không như anh nghĩ đâu. – anh bỗng cười hiền.
_Em…không tin, nhìn anh, không giống.
_Thế hôm đầu tiên em gặp anh thì sao? Em không sợ anh hả?
_Thì hôm đó cũng thấy sợ sợ, nhưng giờ hết rồi.
Tôi thật thà nói. Rồi Đình Phong lại xoa đầu tôi, nhìn mặt anh hiền thế kia cơ mà.
_Anh rất thích cái cách em thành thật như thế, hihi. Lúc em sợ nhìn mặt em cũng rất dễ thương, đặc biệt là lúc cố tỏ ra cứng cỏi trước mặt anh, hehe.
_Eo, anh cứ trêu em. – tôi ngượng chín mặt.
_Vịt ngốc, anh phải về lớp đây, kẻo lại gây rắc rối cho em.
_Ơ, đợi đã.
_Gì vậy vịt con?
Thấy anh nói rồi vội vàng quay lưng đi, tôi bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối nên gọi thế chứ có định nói gì đâu. Tôi xua tay, khẽ cười:
_Dạ không ạ.
Thấy tôi không định nói gì, anh vẫy tay rồi đi thẳng. Tôi cũng vẫy chào anh, đang định đi về lớp thì lại thấy anh gọi tôi.
_À, vịt con này.
Tự nhiên thấy anh quay lại, tôi lại thấy vui thế. Anh lại gần tôi rồi nói:
_Chiều nay lớp anh thi đấu, em đi xem cổ vũ cho anh nhé, được không?
_Dạ vâng, được thôi ạ.
Đồng ý như vậy chứ tôi có biết anh chơi môn thể thao gì đâu. Chưa kịp hỏi, Đình Phong đã chào tôi rồi chạy biến luôn mất. Tôi thở dài hơi tiếc nuối rồi cũng vào lớp. Chiều nay được đi xem anh thi đấu, thấy vui vui làm sao, hihi.
Nghe lời, tôi liền bám chặt ngay vào áo anh. Bất ngờ, chiếc xe lao lên phía trước với tốc độ chóng mặt làm tôi bám anh rồi vẫn cảm giác như mình sắp lao ra khỏi xe. Cuối cùng, tôi đành ôm chặt lấy anh cho đỡ sợ, mắt nhắm tịt. Chiếc xe lao đi như bay được một lúc thì dừng lại. Lúc này tôi như mới hoàn hồn, liền mở mắt ra nhìn.
_Woa, đẹp quá.
Tôi reo lên đầy thích thú, trước mặt tôi là màu xanh trong mát của biển và bầu trời. Tôi vội xuống xe và chạy ù ra biển. Gió mát lạnh làm tôi như tan hết bao muộn phiền. Tôi hòa mình vào khoảng không gian rộng lớn ở đây, thích thú xoay mấy vòng rồi lại tiếp tục chạy xuống. Phía xa xa, tôi nghe thấy có tiếng Đình Phong gọi:
_Vịt con, cẩn thận kẻo ngã đó nha.
Tôi quay lại cười với anh rồi lại chạy tiếp. Đến gần, biển rộng và xanh ngắt, hòa với màu trong xanh của trời mây. Tôi để dép ở bờ rồi tung tăng xuống nước.
_Cẩn thận coi chừng ngã bây giờ.
Hóa ra Đình Phong đã xuống đến đằng sau tôi kia rồi. Tôi nhoẻn cười, vẫy anh:
_Đình Phong, anh ra đây đi, nước mát lắm.
Vừa nói tôi vừa hất nước nghịch ngợm, gì chứ biển là tôi thích lắm lắm. Anh tháo giầy với tất rồi cũng chạy ra chỗ tôi:
_Mát nè.
Nói rồi anh hất nước vào tôi, ướt sũng nhưng vui lắm. Hai bọn tôi đuổi nhau mãi trên bờ biển cho đến lúc mệt lử và rét run^^. Sau đó tôi ngồi xuống cạnh anh trên bờ và xem anh xây lâu đài cát. Anh khéo tay lắm nhé, nhìn anh làm rõ đẹp luôn nhưng tôi chỉ thích phá anh thôi. Đình Phong cứ xây cao là tôi lại phá, hihi. Mỗi lần như vậy, anh lại quay ra “lườm” tôi một cái. Đấy là anh nói chứ tôi thấy đâu phải lườm, anh còn cười kia kìa.
_Em có lạnh không vịt con?
Bất chợt anh hỏi tôi.
_Không ạ, nhưng em đói. – tôi vừa nói vừa xoa bụng.
_Ừ nhỉ, anh cũng thấy hơi đói rồi. Vậy mình đi ăn nhé, hay chờ anh mua thức ăn về đây.
_Mua về đây ạ. Anh mua socola anh nhé.
Tôi cười hào hứng. Anh gật đầu ngay rồi nhìn tôi dịu dàng lắm. Trước khi đi, anh còn cởi áo khoác ra và mặc vào người tôi, dặn dò:
_Ngồi đây và chờ anh, em đừng đi đâu linh tinh đấy nghe chưa, anh sẽ về nhanh thôi.
_Vâng, em biết rồi ạ. Anh cứ làm như em là trẻ con vậy.
Anh cười rồi xoa đầu tôi:
_Biết đâu đấy, nhỡ em bị bắt cóc thì sao, dễ thương thế này cơ mà. À, mà cho anh số điện thoại đi.
Tôi vâng dạ rồi đọc số điện thoại cho anh. Lưu xong anh lại xoa đầu tôi rồi mới đi, hình như anh thích xoa đầu tôi lắm thì phải. Đứng nhìn anh đi khuất tôi mới lại ngồi xuống. Trời đã nhá nhem tối, ngồi một mình trên biển tôi cũng thấy sợ sợ, đã bảy rưỡi rồi. Đột nhiên, tôi nhớ đến Hạo Du. Không biết anh ấy đã ăn gì chưa, có ai nấu cho anh không đây, hic, nhỡ anh đang chờ tôi về nấu cơm thì…TT_TT.
_Này cô em, sao lại ngồi một mình thế này, có cần bọn anh góp vui cùng không.
Đang nghĩ vẩn vơ, tôi giật mình nghe tiếng nói từ phía trước mặt, có hai người con trai tiến lại phía tôi. Thấy có cảm giác nguy hiểm, tôi vội đứng lên rồi lùi ngay lại:
_Ơ, các anh là ai.
_Bọn anh là ai á, đi cùng anh thì biết ngay. – một trong hai tên cười vang.
_Tôi đâu biết các anh là ai, đi chỗ khác ngay.
Tôi thấy sờ sợ nên cùng chạy ngay. Bất ngờ, có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại, tôi sợ quá hét toáng lên:
_Cứu với, cứu tôi với.
_Haha, ở đây làm gì có ai mà cô em đòi cứu. Thôi, cứ ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.
_Đừng, tránh xa tôi ra.
Tôi hét lên rồi cắn mạnh vào tay đang giữ lấy tay mình rồi lại vùng chạy. Có lẽ tên kia đau quá nên phải buông tôi ra, còn đang rất giận dữ kia:
_Con ranh, bắt nó lại.
Tôi cố gắng chạy thật nhanh, vừa chạy vừa rơm rớm nước mắt vì sợ. Nhưng là đường cát, lại tối nên tôi chạy cứ bị lún chân rồi cuối cùng ngã ngay xuống. Thoáng chống, hai tên kia đã đuổi kịp tôi. Chúng quây lấy tôi, cười ghê rợn:
_Haha, cô em thoát thế nào được, ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.
Nói rồi tên đó kéo ngay tay tôi đứng dậy. Tôi vùng vằng, tuy sợ nhưng nhất định không chịu theo chúng. Thế rồi, bỗng nhiên một bàn tay nào to lớn hơn từ phía sau nắm lấy tay tôi, rồi bàn tay kia bị đẩy ra. Tôi quay ngay đầu lại, suýt hét lên vì mừng. Cuối cùng Đình Phong cũng đến rồi, tôi vội vàng đứng lên nép sau anh, mắt vẫn còn ngân ngấn nước:
_Đình Phong…
Em không sao chứ, anh đến rồi đây. M* kiếp, đứa nào dám bắt nạt người của tao đấy.
Đình Phong vừa quay ra nhìn tôi dịu dàng xong lại nhìn vào bọn kia với đôi mắt sắc lạnh đến đáng sợ, còn lời nói thì….
Tự nhiên tôi thấy còn sợ hơn cả vừa nãy, cứ nép sau anh không hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Hai tên kia bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt, bọn họ trông cũng có vẻ…giang hồ lắm TT_TT.
_Định chơi đùa chút thôi, sao, trên mặt con nhỏ đó có ghi tên mày à? Thấy nó ngồi một mình buồn nên muốn đến góp vui tẹo thôi, không được hả? – tên kia vừa nói vừa nhổ nước miếng.
_Tất nhiên là không được rồi, đồ của tao động vào mà chưa xin phép thì cũng đáng bị “phạt” rồi, còn chưa kể, là người của tao. Bọn mày tính sao đây, để cô ấy khóc rồi phải không hả, còn dám đụng cái bàn tay bẩn thỉu kia vào tay cô ấy nữa.
Đình Phong vừa nói vừa kéo tay tôi đưa lên làm tôi giật thót cả mình. Rồi anh lại nhẹ nhàng để tay tôi xuống, không nói với tôi lời nào. Không hiểu sao tôi thấy người cứ run lên bần bật không có nguyên do. Nhìn mặt Đình Phong lạnh như băng, ánh mắt thì như tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, còn chưa kể, điệu cười nửa miệng của anh làm tôi thấy sợ cái người tên Đình Phong mà tôi đang nép sau đây. Nhưng không dám nói gì, tôi chỉ cứ đứng yên sau anh nghe tiếp chuyện.
_Giờ tính sao á, thích thế nào thì chiều, tưởng bọn đây sợ hả? Giỏi thì hai đánh một, thử xem.
Một trong hai tên nói với giọng thách thức. Tôi lén nhìn vào mặt Đình Phong, không một chút biểu cảm. Rồi anh ấy quay lại, hai tay khẽ đặt lên vai tôi:
_Ở đây chờ anh, giải quyết nhanh thôi ý mà, đừng đi đâu đấy.
_Ơ, Đình Phong…
Tôi chưa kịp nói gì, Đình Phong đã theo lời thách thức của bọn kia cùng đi ra một quãng xa, hic. Tôi không biết sức của Đình Phong thế nào nhưng một đánh hai đâu có phải dễ dàng gì. Tự nhiên tôi thấy lo cho anh ấy kinh khủng, định chạy ra xem nhưng thoáng cái ba người kia đã biến đâu mất sau màn sương tối đen mịt mùng. Mùa đông mà, trời nhanh tối lắm. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Tôi run run rồi từ từ ngồi xuống, thực ra là sụp xuống. Sao tôi chỉ biết ngồi một chỗ, bất lực thế này. Chẳng biết phải làm gì cả, chỉ biết ngồi im chờ Đình Phong quay lại. Thực ra bọn kia đâu có làm gì tôi, tôi cũng chẳng phải là “người của anh” như Đình Phong nói. Tôi biết anh ấy muốn bảo vệ tôi nhưng chuyện đánh nhau thì…Quả thực là tôi rất sợ mấy vụ xô xát này, còn chưa bao giờ dám nhìn tận mắt nữa cơ. Mà tuy mới gặp Đình Phong nhưng tôi thấy anh chẳng như lời đồn tí nào, nhỡ anh ấy bị thương…hic hic, lại còn vì tôi nữa chứ. Sao tôi lo cho Đình Phong đến thế này, anh ấy rất tốt với tôi mà TT_TT
Ngồi chờ mà lòng như có lửa đốt, tôi quyết định đứng lên rồi đi tìm Đình Phong với hai tên kia mặc dù chẳng biết ba người đang ở đâu. Rồi bất chợt, tôi nghe thấy tiếng léo nhéo từ đằng xa. Căng mắt ra nhìn mới thấy Đình Phong đang quay lại cùng với hai tên đó, coi bộ dạng chúng rất thảm hại.
_Xin lỗi cô ấy ngay.
Dẫn chúng đến gần tôi, anh quát.
_Xin…xin lỗi cô ạ.
_Nói to vào.
_Xin lỗi cô, bọn này trót dại, mong cô tha thứ.
Nhìn chúng mặt mày bầm tím, máu ở mũi và miệng lại còn đang chảy ra, tôi nhìn cũng thấy tội nghiệp. Chúng cứ khép nép trước tôi, mắt nhìn tôi đầy sợ sệt cứ như tôi vừa làm gì chúng vậy. Tôi cũng không dám nhìn chúng nữa liền ngước lên nhìn Đình Phong:
_Anh…anh làm gì mà ghê thế, thả chúng ra đi.
_Em muốn tha cho chúng hả?
_Chúng thế này rồi, anh…anh còn muốn thế nào nữa. – tôi méo mặt.
_Ừ thì anh cũng để bọn nó sống sót trở về đây để xem em có tha thứ không thôi mà, nếu không thì đã đi chầu ông bà chúng luôn rồi.
_Tha…tha đi.
Tôi nói rồi quay ngay mặt đi, cảm thấy không dám nhìn vào anh cũng không dám nhìn vào chúng nữa. Rồi chúng cũng được anh thả ra và chạy biến. Trước khi chạy còn rối rít cám ơn tôi, coi bộ khác hẳn với thái độ lúc này. Tôi ngồi sụp xuống cát, thở dài, không nhìn anh. Đáng lẽ ra thấy anh trở lại rồi tôi phải vui lắm chứ nhưng thấy anh đánh chúng như vậy lại không vui lên được. Dã man quá!
_Sao thế, vẫn còn thấy giận bọn chúng phải không, để anh lôi bọn chúng về cho em “xử” tiếp nhá.
Đình Phong ngồi xuống bên rồi ghé sát mặt tôi. Tôi chỉ nhìn anh buồn buồn:
_Chúng chưa làm gì em mà.
_Với anh thế là không được. Không bảo vệ được em ngay từ đầu, anh xin lỗi, em sợ lắm phải không?
_Thôi, không sao. Chẳng phải anh quay lại đúng lúc rồi đó sao.
_Thế sao lại có vẻ mặt kia chứ?
_Anh…làm em thấy sợ.
Tôi nhìn vào mắt anh mà nói. Đúng, tôi đang rất sợ anh. Hóa ra đây là con người thật của anh sao? Có thể dễ dàng khiến người khác bị thương như vậy mà mặt cứ lạnh tanh, đến một chút biểu cảm cũng không có.
_Nếu anh không đánh chúng thì sao bảo vệ được em.
_Anh…đang cho…em thấy…con người thật của anh đấy à.
Tôi ngập ngừng.
_Anh là như vậy đấy. Đối xử với em khác quá nên không nhận ra nữa hả. Nếu em sợ anh thì thôi anh không ép em phải quen một người như anh đâu.
_…….
_ Anh không tốt như em tưởng tượng đâu.
_Em…đã rất lo cho anh. Không ngờ anh mạnh đến thế.
_……
_Vậy sao tự nhiên lại muốn bảo vệ em?
_Em nhỏ bé thế này ai mà chẳng muốn bảo vệ chứ.
_Nhỡ anh bị thương thì sao? Em sẽ rất áy náy.
_Từ bây giờ em cứ coi bảo vệ em là nhiệm vụ của anh đi được không. Hoặc cứ cho là anh muốn vậy cũng được. Anh có sao cũng không cần phải áy náy, được không?
_Vậy em có một yêu cầu.
_……?
_Nếu ở cùng em thì anh đừng bao giờ đánh nhau như vừa nãy nữa nhé. Em thích anh cứ hiền như bình thường cơ.
_Ừ, ở bên em thì anh sẽ rất…rất hiền, được không?
_Nhớ lời nói này đó nha, Đình Phong, anh phải hứa với em đấy.
_Ừ, anh hứa mà.
Đình Phong nói rồi lại nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng khác hẳn vừa nãy, làm lòng tôi như dịu lại. Tôi ngồi yên trên bờ cát chờ anh lấy đồ từ xe ra, là một cái túi rất to, đựng bao nhiêu là socola, cứ như anh mang cả cửa hàng của người ta về vậy =.=. Tôi reo lên hào hứng:
_Woa, toàn loại em thích, hihi.
_Ăn đi kẻo đói. Chắc đói lắm rồi hả.
Anh cười hiền, xoa đầu tôi. Tôi cũng nhoẻn cười, híp tịt mắt luôn. Rồi tôi nhanh tay bóc một thỏi socola cho anh, một thỏi cho mình. Socola là món mà tôi nghiền nhất, đặc biệt là socola Bỉ, ăn mấy cũng không ngán. Nhưng được cái, vóc dáng tôi chỉ “không được cao lắm” thôi, chứ không phải là dạng vừa béo vừa lùn. Người tôi cũng thon thả ra phết đấy, hehe.
Ngồi bên cạnh ăn socola, chốc chốc tôi lại quay sang anh. Bắt gặp ánh mắt anh thì lại cười toe. Trời càng tối càng lạnh buốt, nhưng sao…ở bên anh tôi thấy ấm áp đến thế, lại còn cảm thấy vô cùng an toàn nữa. Mới có quen nhau không lâu mà tôi đã thấy rất yêu quý anh rồi. Cho dù ban đầu còn có chút thành kiến, nhưng bây giờ thân thiết rồi mới biết Đình Phong rất tốt bụng, lại hiền lành và dịu dàng nữa. Đình Phong như một luồng gió mới trong lành thổi vào cuộc đời tôi. Được ở bên và nói chuyện với anh, tôi thấy thoải mái và vui vẻ vô cùng. Đình Phong mang lại cho tôi sự an toàn và ấm áp mà ở bên Hạo Du tôi chưa bao giờ có…
Đang ăn, anh bỗng quàng tay qua vai tôi:
_Em lạnh hả?
_À, cũng bình thường thôi ạ.
Nói rồi, tôi vội cầm tay anh rồi bỏ ra, dù sao, tôi cũng đã có chồng rồi, cho dù Hạo Du không yêu tôi tôi cũng không thể gần gũi quá như vậy với Đình Phong được. Nhưng mà hình như thấy tôi như vậy, Đình Phong mặt bỗng nhiên cứ buồn buồn. Từ lúc đấy, anh không nói gì nữa. Tôi làm anh buồn chăng, oái, tôi có làm gì đâu nhỉ.
_Em no chưa, muộn rồi đấy, mình về nhé.
Sau một hồi im lặng, anh mới cất lời. Tôi gật đầu nhẹ rồi đứng lên.
_Em mang đống socola này về nhé, bao giờ buồn thì ăn.
_Vâng. – tôi lý nhí.
Thực ra từ lúc anh im lặng, tôi cũng có ăn nữa đâu nên bây giờ vẫn thấy hơi đói, hic. Nhưng không dám nói ra, tôi xách đống đồ rồi lên xe máy đằng sau anh.
_Anh đưa em về nhà luôn nhé! – Đình Phong quay lại hỏi tôi.
_Ơ, không được, em phải lấy xe chứ.
_Muộn rồi, anh đưa em về nhà rồi mai lấy xe sau.
_Mai em không có xe đi học.
_Anh đến đón em, được không?
_Không, em không thích đâu, đưa em đến trường đi!
Chết rồi, tôi vội vàng trả lời, chẳng nghĩ xem Đình Phong nghĩ gì cả. Liệu anh có giận tôi không nhỉ, sao chẳng thấy anh nói gì, cứ im lặng vậy thôi. Anh đưa luôn tôi đến trường mà không nói thêm lời nào nữa. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn làm sao.
Ngồi sau anh, tôi muốn bắt chuyện lắm nhưng không dám. Sắp đến trường tôi rồi, hic.
_Xuống đi em.
Anh nói lạnh lùng y hệt Hạo Du vậy đó. Tôi lặng lẽ xuống xe rồi đi thằng vào cổng trường mà không nói lời nào. Tôi muốn anh giúp lắm nhưng sợ anh không đồng ý. Bất chợt, anh gọi tôi rồi chạy lại gần:
_Vịt con, em ở đây chờ đi, anh lấy cho.
Thấy anh nói thế, tôi vui lắm, gật đầu lia lịa. Anh đi vào thoáng chốc đã ra.
_Có cần anh đi cùng về không?
Rút kinh nghiệm vừa nãy, tôi định gật đầu luôn nhưng lại chợt nghĩ đến Hạo Du. Tôi liền bảo anh:
_Thôi, em về được anh ạ, anh cũng vào trường luôn đi kẻo lạnh. – tôi vừa nói vừa cởi áo khoác ra trả anh.
_Em đi một mình được chứ? – anh có vẻ rất lo lắng cho tôi.
_Được mà. – tôi cười.
_Hì, vậy nhớ đi cẩn thận, về anh sẽ gọi cho em, được chứ? – anh lại xoa đầu tôi.
_Vâng, em về nha, chào anh,
Anh vẫy chào tôi rồi đi vào, tôi cũng vội đi luôn. Không biết tôi về Hạo Du có nói gì tôi không đây, giờ đã là chín rưỡi rồi.
* * * * * *
9.45 p.m
“Cạch…cạch…”
Tôi bước vào nhà và nhìn ngay thấy Hạo Du, anh ấy đang ngồi trên sofa kia. Thấy tiếng mở cửa, anh liền quay lại:
_Đi đâu mà giờ mới về?
_Dạ em…
_Thôi khỏi giải thích nhiều, dù sao, chuyện của cô cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Mặt tôi, sau khi nghe anh nói, phải tả là y hệt cái bánh bao mốc. Tôi ỉu xìu. Anh vô tâm thế đấy, chẳng thèm muốn biết xem tôi đi với ai nữa. Tôi thở dài rồi đi lên phòng, cũng chẳng hỏi anh đã ăn chưa. Giờ này chắc anh đã ăn rồi. Tôi cũng đã ăn no rồi nên tối nay phải chăm chỉ đan khăn tiếp thôi.
Ngồi thu lu một mình trên giường, hai giờ sáng, tôi vẫn cặm cụi ngồi đan. Cái khăn giờ đã được thêm hai đoạn nữa, nhìn khá là ổn rồi^^. Cứ thế này chắc một hai ngày nữa là tôi đã có khăn để tặng Hạo Du. Phải nhanh biến nó thành quà tặng thôi, thứ ba tuần sau đã là sinh nhật anh ấy rồi. Cái khăn sẽ là món quà tôi tự tay làm cho anh ấy, không biết Hạo Du có thích không, khéo lại cảm động ý chứ ^_^, rồi mỗi ngày đi học anh sẽ quàng khăn tôi tặng. Ý mới nghĩ thế mà tôi đã thấy lòng rạo rực hết cả rồi, mắt cứ sáng rực lên (toàn hình trái tim) thế này chứ mới chết chứ. Quả thực là tôi yêu Hạo Du quá mất rồi.
Dường như vì việc lần này, tôi với anh đã rút ngắn khoảng cách đi được một chút. Hóa ra anh cũng chẳng phải là ghét tôi, chẳng phải anh vẫn đối xử với tôi như những người con gái bình thường đó sao?
Thứ ba, sinh nhật Hạo Du mà cơ thể tôi bỗng dưng dở chứng. Tôi mệt kinh khủng, chân tay rã rời, đau đầu lại còn đau họng. Mấy hôm trước thì thấy còn bình thường nên coi thường không thèm uống thuốc, lại lười đi mua nên hôm nay mới khổ thế này đây. Hình như là đã thấy mệt mệt từ cái hôm đi chơi với Đình Phong về, lại liên tiếp mấy đêm thức gần đến sáng, nên đến cái ngày quan trọng lại thành ra thế này đây.
Hôm nay có bốn tiết, tôi xin về từ tiết ba vì ở lớp cứ nằm gục ra bàn vì mệt. Cũng may sáng không có nhiều tiết quan trọng lắm, chiều nay cũng được nghỉ, tôi có thể nghỉ một tý tối còn làm cơm mừng sinh nhật Hạo Du. Không biết tối nay anh có đi đâu không, không biết có ở nhà với tôi không nữa, haiz.
Tôi nghĩ rồi mệt mỏi nằm phịch luôn xuống sofa, không thèm lên phòng luôn. Bây giờ vẫn còn sớm, có lẽ tôi sẽ ngủ đi một tý chờ Hạo Du về rồi nấu cơm sau. Hic, đầu tôi đau chết mất thôi TT_TT.
* * * * * *
_Này, dậy đi.
Thấy có tiếng gọi, tôi liền mở mắt. Hạo Du đã về rồi, vậy là tôi đã ngủ gần hai tiếng. Tôi uể oải ngồi dậy, mờ mờ thấy anh đang đi lên phòng. Tôi loạng choạng đi vào bếp, thấy căn nhà cứ quay quay, tôi ngồi phịch xuống ghế rồi mới lại đứng lên. Nếu biết tôi về sớm mà chưa nấu gì chắc Hạo Du lại khó chịu với tôi thêm mất.
[…]
_Anh ơi, xuống ăn cơm đi ạ.
Tôi gọi to. Hôm nay tôi chưa mua thêm thức ăn gì nên trong nhà chỉ có rau và một ít thịt băm, làm cũng nhanh nhanh. Tôi dọn ra bàn rồi mới gọi anh. Một lúc sau mới thấy Hạo Du đi xuống, tôi liền xới cơm cho anh.
_Xin lỗi, hôm nay em chỉ nấu ít thế này thôi.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi ăn. Tôi chỉ ăn mấy miếng rau rồi thôi, mệt mỏi làm tôi chẳng muốn ăn gì cả, ăn cũng chẳng thấy ngon. Bỗng dưng, đang ăn anh lại ngẩng lên nhìn tôi, hỏi:
_Cô làm sao vậy?
_Sao…sao là sao ạ?
_À không.
Rồi anh lại cúi xuống ăn nên tôi cũng không hỏi thêm gì nữa. Bỗng nghe thấy chuông điện thoại, là Đình Phong gọi. Tôi tủm tỉm cười rồi ra ngoài nhấc máy.
_Alô, em đây ạ.
_Vịt con đó hả? Em ăn cơm chưa?
_Em ăn rồi ạ, còn anh?
_Anh ăn rồi, sáng không gặp nhớ em quá.
_Hi, sáng em đi học muộn ạ, thôi nhắn tin nha anh ^.~
_Ừ, chào vịt con.
Thấy Hạo Du ăn hết bát cơm, tôi vội giập máy rồi chạy vào chỗ anh.
_Anh ăn thêm chứ, em xới cho nào.
_Cho tôi ít thôi, no rồi. – Hạo Du vừa nói vừa đưa bát cho tôi.
_Anh gầy quá, phải ăn thêm nhiều chứ. – tôi khẽ mỉm cười.
_Có gì đâu mà gầy.
_Gầy mà, hì.
Nhìn anh ăn ngon miệng với đống thức ăn ít ỏi, tôi vui lắm. Cảm giác làm được điều gì đó cho người mình yêu vui thật hạnh phúc, cho dù anh ấy có không yêu tôi đi chăng nữa.
_Thôi, tôi no rồi, cô dọn đi.
Gật đầu nhẹ, tôi dọn rồi rửa bát sạch sẽ, không quên lau chùi bếp. Bỗng thấy có điện thoại, tui ấn ngay nút nghe, là Tú Giang gọi:
_Tú Giang à, tớ Tiểu Minh đây.
_Tiểu Minh à, tối nay bọn tớ tổ chức tiệc sinh nhật cho Hạo Du. Cậu có đến tham gia cùng được không?
_A, tớ á, tớ… – tôi lưỡng lự.
_Sao thế, không đến được à?
_Nhưng là sinh nhật Hạo Du, liệu…cậu ấy có muốn không?
_Hi, cậu là bạn thân của tớ cơ mà. Sinh nhật Hạo Du, anh ấy không muốn tớ vẫn cứ mời cậu, hi, đến nha!
_Ưm…thui, tớ không đến đâu. Tớ ngại lắm, toàn bạn bè của các cậu. Cho tớ gửi lời chúc mừng Hạo Du nhé!
_Không đến thật hả. Thế thôi tùy cậu vậy. Hì, tớ sẽ chuyển lời.
_Hi, vậy bye Tú Giang nhé!
_Bye.
Tôi giập máy rồi thở dài. Tú Giang nói vậy, thì chắc tối nay Hạo Du sẽ chẳng ở nhà ăn cơm với tôi được rồi. Nghĩ mà tự nhiên thấy buồn buồn. Lau dọn xong hết rồi, tôi đi liền lên phòng, lấy cái khăn đã đan cho Hạo Du ra ngắm nghía. Tôi đã đan xong từ hôm qua. Định tối nay làm sinh nhật cho Hạo Du xong sẽ tặng. Vậy mà anh đi ăn sinh nhật cùng Tú Giang với bạn bè của anh ấy, vậy là sẽ không ở nhà với tôi. Vậy tôi đành chờ Hạo Du đi về rồi mới tặng thôi chứ biết làm thế nào đây
* * * * * *
Bước ra khỏi phòng lúc đồng hồ chỉ sáu rưỡi, người tôi cứ chao đảo, chóng mặt đến nỗi không nhìn rõ thứ gì nữa, Hạo Du lại còn cứ đi qua đi lại chỗ tôi, chắc là anh đang chuẩn bị đi đến chỗ Tú Giang. Thấy anh đi ra đến cửa mà không nói gì với tôi, tôi vội chạy theo anh:
_Anh…
_Gì? – anh ngước lên nhìn tôi.
Tôi níu tay anh:
_Anh…anh sẽ về sớm chứ.
_Không biết được.
_Vậy à. Anh…chúc mừng sinh nhật anh. – tôi nhoẻn cười.
_Cảm ơn.
Chỉ nói vẻn vẹn có hai từ như vậy, Hạo Du dắt xe ra ngoài rồi đi luôn, cũng không chào tôi lấy một tiếng. Tôi ngó nhìn theo cho đến khi anh khuất hẳn mới đi vào nhà, hic, tôi đứng cũng không vững nữa rồi.
* * * * * *
Ngồi chờ anh từ sáu rưỡi, đến tám rưỡi, đến mười rưỡi…, giờ đã là gần một sáng, tôi một mình co ro ngồi trên sofa. Sao anh về muộn thế này chứ, tôi mệt quá mắt gần như không mở ra được nữa, đã mấy lần suýt thì gục xuống ghế, rồi lại đi lau mặt cố gắng thức chờ anh. Món quà cho anh, tôi mở ra ngắm không biết bao nhiêu lần rồi, cứ tự hỏi không biết anh có thích không. Mà sao anh vẫn chưa về chứ, tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi >.<
Kim phút chạy từ từ qua số mười hai, một giờ đúng. Tôi ngước lên nhìn nó rồi thở dài, nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, trên đường vắng tanh, vừa nãy còn có tiếng ô tô đi qua chứ giờ thì không có một ai trên đường giờ này cả. Bỗng dưng, tôi nghe thấy tiếng “cạch…cạch”, liền vội ngó đầu ra. Cánh cửa mở toang rồi có bóng người dắt xe vào, vậy là Hạo Du đã về rồi.
Anh đi vào nhìn thấy tôi có vẻ ngạc nhiên lắm:
_Ơ, cô vẫn chưa đi ngủ sao?
_Em chưa. – giọng tôi yếu ớt.
_Ừ, nhìn này. – anh nói với giọng vô cùng hạnh phúc – tôi có khăn rồi nhé.
_Ơ…
Tôi thất vọng vô cùng khi nhìn thấy cái khăn anh đang quàng trên cổ kia. Cái khăn đẹp vô cùng, nhìn anh đeo rất hợp. Nhưng…còn khăn của tôi thì sao? Nhìn anh rạng rỡ thế kia, hẳn là cái khăn do Tú Giang tặng anh. À tôi nhớ ra rồi, chẳng phải hôm lâu lâu Tú Giang đã rủ tôi đi mua len đó sao, đúng là màu khăn này rồi, chắc cô ấy cũng tự tay đan khăn cho anh như tôi.
Tôi hỏi yếu ớt, thở khó nhọc vô cùng, có lẽ vì đang vui quá nên anh cũng chẳng để ý đến tôi:
_Cái khăn đó, là…là Tú Giang tặng anh phải không ạ?
_Ừ, đúng rồi đó. – anh vừa nói vừa mân mê cái khăn, đầy vẻ tự hào. – nó hợp với tôi lắm phải không?
Tôi gật đầu nhẹ, đúng là nó đẹp và rất hợp với anh. Tôi buồn lắm, nhưng không thể để anh biết được nên nhân lúc anh không để ý liền đi lên phòng. Vừa lên đến giường, nước mắt tôi đã chảy ra giàn dụa. Tôi cứ úp mặt vào đầu gối mà khóc, cố không phát ra tiếng. Tôi không biết tôi đã khóc đi bao lâu, chỉ biết tôi khóc rồi mệt quá mà thiếp đi lúc nào không hay. 8 a.m
Mấy giọt nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua cửa sổ rồi nhảy nhót trên giường khiến tôi bừng tỉnh giấc. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi. Sao tôi không thể cất nổi người dậy thế này. Cố gắng nghiêng người sang bên, tôi cầm điện thoại, nheo nheo mắt nhìn đồng hồ. Đã tám giờ rồi, vậy là tôi đã muộn học rồi sao. Tôi mệt mỏi, định bước ra khỏi giường nhưng thấy đầu cứ nặng trịch, thế rồi lại nằm phịch xuống. Tôi thở dốc, sao người tôi cứ nóng ran thế này, khó chịu quá.
* * * * * *
Hình như có ai đó đang lay người tôi thì phải, tôi còn nghe thấy tiếng gọi nữa, nhưng sao tôi muốn mở mắt ra mà khó khăn thế này.
_Này, cô làm sao vậy, này, dậy đi.
Là Hạo Du, anh đang lay người tôi. Tôi yếu ớt trả lời:
_Hạo…Du, anh…về rồi à?
_Cô sao vậy, sao mặt tái nhợt thế kia?
Rồi một bàn tay mát lạnh chạm vào trán tôi khiến tôi giật mình, quay ngay mặt đi.
_A…lạnh…
_Sao người cô nóng thế này. Này, dậy đi xem nào.
Nghe thấy tiếng Hạo Du nhưng tôi không thể nào mở mắt ra được, cứ nhắm mắt vậy thôi. Rồi hình như lay tôi dậy không được, Hạo Du lại để tôi nằm xuống giường. Một lúc sau, tôi thấy mát mát ở trên trán, lại còn ươn ướt nữa chứ.
_Sao cô cứ ngủ mãi thế, đã ăn gì chưa?
Tôi lắc đầu nhẹ rồi lại ngủ thiếp đi.
[…]
_Ngồi dậy xem nào, ăn tí cháo đi.
Tiếng anh vang vọng bên tai tôi. Lần này tôi cố gắng mở mắt ra nhìn anh. Chỉ thấy mờ mờ khói cháo. Rồi anh đỡ tôi dậy, đưa cho tôi bát cháo nóng.
_Ăn đi.
Nghe anh giục, tôi xúc một thìa cháo nhưng tay run run nên thìa cháo lại rơi xuống. Tôi lắc đầu, nhìn anh mỏi mệt. Thấy vậy, anh mới cầm thìa chóa rồi tự đút cho tôi.
_Nóng. – tôi quay đi.
_Tôi thổi rồi mà. Thôi được rồi, thìa này hết nóng rồi đây.
Tôi vẫn lắc đầu. Tôi chẳng muốn ăn gì bây giờ cả, khó chịu lắm.
_Đừng có mà lắc đầu mãi như thế, cô mà làm sao tôi không chịu trách nhiệm với cha mẹ cô được đâu, ăn nhanh đi.
Nói rồi, anh lại đưa thìa cháo vào miệng tôi, nhưng tôi không muốn ăn mà, ngửi mùi cháo còn thấy buồn nôn nữa.
_Cô làm tôi bực rồi đó nha, có ăn không thì bảo, hả?
Anh bỗng to tiếng với tôi. Tôi nhìn anh, tự nhiên thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt từ đâu cứ thi nhau trào ra. Sao anh lại mắng tôi chứ, tôi đâu có muốn ốm đâu, chẳng phải vì anh nên tôi mới thế này sao. Nếu anh không muốn chăm sóc tôi thì cứ mặc kệ tôi đi, để tôi ra sao thì ra, sao phải khó chịu như vậy chứ.
_Nào, há miệng ra, nhanh.
Thế là tôi vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi vào miệng đắng ngắt, tôi cũng chẳng buồn lau. Sao anh cứ phải làm tôi đau lòng đến vậy.
_Này, cô khóc cái gì chứ hả? Có người đút cho ăn mà còn khóc nữa à, còn muốn gì nữa đây.
Tôi vẫn khóc. Mặc dù càng khóc tôi càng thấy buồn và tủi thân hơn.
_Anh…đi đi, em…không cần.
Cố gắng mãi tôi mới nói ra được, giọng nghẹn ngào.
_Mặc kệ cô đấy.
Nói rồi anh tức giận và bê luôn bát cháo bỏ ra ngoài. Tôi nhìn theo anh và lại khóc dữ hơn. Tôi khóc, lâu lắm, chỉ đến khi tôi mệt lả đi và không thể thở được nữa mới thôi. Tôi trùm kín chăn. Sao tôi lại vô dụng thế này, đến thở cũng không đủ sức nữa, hay là tôi…
Đang nằm ngủ mê mệt trong chăn, tôi bỗng thấy điện thoại rung rung, hình như là có điện thoại. Tôi cố gắng xoay người, cuối cùng cũng tìm thấy nó.
_Ai…đấy ạ?
_Vịt con, anh đây mà, em không nhận ra sao?
_A…vâng, em biết rồi ạ. – tôi vừa nói vừa thở mệt.
_Sao sáng nay em không đi học, anh hỏi nhỏ bạn em thì nó bảo vậy. Em sao thế, mệt à?
_Không…em có sao đâu ạ, em dậy muộn thôi, hì.
_Thật không? Thế em đã ăn gì chưa?
_Em…
Nói đến đây, tôi bỗng nghẹn ngào, không nói thành lời nữa. Tôi khóc trong điện thoại:
_Anh ơi, em…
_Vịt con, em làm sao thế, sao em lại khóc, có chuyện gì nói anh nghe đi. Ngoan, đừng khóc…
_Anh à, em buồn lắm, em không muốn sống nữa, huhu…
_Vịt con, sao vậy. À, em đang ở đâu, anh đến ngay.
_Không cần đâu. Em…chỉ muốn…ở một mình thôi ạ.
_Anh lo quá, vịt con, anh không biết em có chuyện gì nhưng em không được làm gì dại dột đâu đấy, nghe chưa.
_Nhưng em…nhưng em phải làm sao bây giờ. Em cô đơn lắm, em nhớ bố mẹ lắm, anh ơi, huhu…
Tôi khóc đến nỗi lạc hết cả giọng đi. Nghe anh nói có vẻ là vô cùng lo lắng:
_Em đang ở đâu vậy hả, vịt con. Em đừng khóc nữa, anh lúc nào cũng ở bên em mà. Em đừng khóc nữa, anh thương em lắm…
_Đình Phong, cảm ơn anh…
_Anh không cần em cám ơn gì cả, chỉ cần em vui vẻ thôi, biết không. Anh lúc nào cũng sẽ ở bên bảo vệ em. Cười lên đi, đừng khóc nữa, mắt sưng lên là thành vịt xấu đó.
_Em…em biết rồi ạ. Em…sẽ không ngốc nghếch nghĩ đến cái chết nữa đâu. – tôi gạt nước mắt.
_Ừ, ngoan lắm. Mà em chưa ăn gì đúng không, mau đi ăn đi không lại đói.
_Vâng…vâng ạ.
_Vậy nhớ ăn nhiều vào đấy. Anh cúp máy đây. Chào vịt con của anh nhé!
_Vâng, chào anh.
Giập máy rồi, tôi cười, thoáng vừa nãy tôi lại nghĩ đến cái chết mới ngốc chứ. Tôi mà chết đi, anh Hạo Du lúc nào cũng được tự do ở bên Tú Giang cho mà xem, không được, tôi phải sống để giữa anh ấy là của tôi chứ.
Nghĩ vậy, tôi liền ra khỏi giường rồi đến trước gương. Sao nhìn tôi lại thảm hại thế này chứ, mắt thì sưng mọng, sắc mặt nhợt nhạt, đến môi cũng trắng luôn. Tóc tai bu xù, rối tung hết cả lên. Tôi vừa lấy lược chải tóc vừa thầm nghĩ, tôi như vậy thì làm sao Hạo Du có thể thích được chứ. Thế rồi tôi khẽ mỉm cười, tôi phải vui lên, đã là gì đâu nào, tôi sẽ còn ở với anh lâu hơn nữa, nếu cứ thế này sẽ làm anh càng ghét tôi thêm mất thôi.
Đi xuống nhà, tôi thấy Hạo Du đang ngồi sofa xem tivi. Lúc nãy tôi thật không phải mà, anh đã chăm sóc cho tôi như vậy mà tôi còn làm anh giận nữa, tệ quá.
Đến trước mặt anh, tôi cười tươi:
_Anh à, anh đã ăn gì chưa?
Hạo Du chỉ lạnh lùng lắc đầu chứ không đáp.
_Em nấu gì cho anh ăn nha >.^
_Tùy.
_Hì, vâng ạ.
Nói rồi tôi đi thẳng luôn vào bếp, mặc dù bước đi vẫn còn xiêu vẹo vì tôi vẫn cảm thấy chóng mặt. Nhưng không sao, tôi vẫn cố gượng được. Tôi nhanh chóng mở tủ lấy thức ăn rồi cố gắng nấu toàn món ngon cho anh. Cũng may mà chiều qua trong lúc chờ anh tôi đã tranh thủ mua thực phẩm về để đầy tủ.
Đặt đĩa thứ ăn cuối cùng lên bàn, tôi mới ra tận nơi mời anh:
_Anh, em nấu xong rồi, mình ăn cơm thôi ạ.
Nói rồi, tôi khẽ cười nhưng Hạo Du thì không nói lời nào cả. Anh cứ lẳng lặng đi vào bếp rồi ngồi xuống bàn ăn đã được dọn sẵn.
_Hôm nay anh ăn nhiều vào nhé, em nấu nhiều lắm mà.
Tôi vừa nói vừa xới cơm cho anh, tự nhiên lại thấy choáng váng quá.
_Mời anh ạ.
Rồi tôi cũng cúi xuống ăn, nhưng vẫn mệt nên ăn món gì cũng thấy khó chịu. Nhưng không để anh ăn mất ngon, tôi vẫn cố làm bộ mặt tươi tỉnh, tiếp thức ăn cho anh đều đều.
_Cô cũng ăn đi chứ?
Thấy anh hỏi đến mình, tôi hơi ngạc nhiên rồi nhìn anh, lại cố cười:
_Thì em vẫn ăn mà.
_Ăn nhiều vào.
Hạo Du nói lạnh băng nhưng tay lại gắp thức ăn vào bát tôi. Tôi thấy vậy mà xúc động không tả nổi. Cảm giác cứ như tôi là người hạnh phúc nhất thế gian vậy.
_Cám…cám ơn anh nhiều. – tôi xúc động không nói thành lời nữa.
_Ơn huệ gì, mau ăn đi. Mà…cô đỡ mệt hơn chưa.
_À, đỡ nhiều rồi ạ.
_Ờ, tôi hỏi thế thôi. Lần sau, sức khỏe của mình thì tự lo lấy, đừng làm phiền người khác, biết không.
_Vâng ạ. – tôi nhoẻn cười.
Không biết đấy có được coi là anh quan tâm tôi không nhỉ. Nhưng tôi thấy vui lắm, vui đến nỗi miệng cứ cười mãi thôi không ngậm lại được.
_Sao không ăn đi còn cứ ngồi đấy mà cười nữa.
_Hì, tại tự nhiên anh quan tâm em nên…
_Ai quan tâm cô chứ, là…là tôi cảnh cáo cô đừng làm phiền tôi thôi. – anh bỗng bối rối.
_Hì, vâng, thế nào cũng được ạ, dù sao, em cũng vui lắm. – tôi nháy mắt.
_Đúng là đồ hâm mà, không phân biệt được quan tâm với cảnh cáo mà lại còn vui nữa, haha…
Tôi…tôi có nhìn nhầm, nghe nhầm không vậy, chẳng phải là anh vừa cười sao, cười rất tươi nữa chứ. Tôi cứ ngơ ngẩn mãi vì nụ cười vừa nãy của anh, đẹp lắm ý. Đến nỗi tôi phải véo thử má xem là tôi đang mơ hay thật nữa. Đau đau, vậy là đúng thật rồi.
_Anh…anh ơi, anh cười lại đi, được không ạ. – tôi nài nỉ.
_Ơ, cô làm sao thế. Tôi…tôi không ăn nữa đâu.
Nói rồi anh đứng dậy ngay và bỏ ra ngoài. Tôi cứ đứng nhìn theo anh cười tủm tỉm, Nhìn anh cười dễ thương chết mất thôi. Nụ cười đó chắc tôi sẽ không thể nào quên được mất.
Dọn dẹp bếp và rửa bát xong, tôi liền mặc thêm cái áo khoác định đi ra ngoài mua thuốc, tự nhiên lại bị ốm, hic.
_Đi đâu vậy?
Vừa bước ra đến cửa thì Hạo Du bỗng quay lại hỏi tôi.
_Em đi mua thuốc ạ, hì.
Nói rồi tôi dắt luôn xe ra vì không thấy anh nói thêm gì nữa. Chợt, một bàn tay giữ xe tôi lại:
_Thôi, cô ở nhà đi, tôi đi mua cho.
_Gì cơ ạ? – tôi ngạc nhiên.
_Để tôi đi mua cho. Lên phòng nghỉ đi.
_Vậy…thật chứ ạ. Cám ơn anh nhiều lắm.
Tôi cười tươi, nhìn anh vô cùng cảm kích. Tiễn anh ra đến tận ngoài đường mới đi vào.
Chợt lại thấy anh quay lại.
_Mà mua những thuốc gì?
_Hì, em chỉ đau đầu, đau họng thôi ạ.
_Còn hạ sốt thì sao?
Nói rồi anh liền đưa tay sờ lên trán tôi.
_Vẫn còn nóng lắm. Cô mau đi nghỉ đi. Tý tôi mua về sẽ mang lên phòng cho.
_Vâng, cảm ơn anh ạ.
_Suốt ngày chỉ biết cảm ơn thôi. Vào nhà đi kẻo rét.
Hạo Du nói rồi lên xe phóng ngay đi. Tôi đứng vẫy chào anh mãi mới vào nhà (y con ngốc). Cảm giác được anh quan tâm khiến tôi mừng khôn tả. Sung sướng đến độ người cứ lâng lâng, như được bay lên đến chín tầng mây vậy.
Tôi nhảy chân sáo bước lên phòng, hình như vui quá nên cũng thấy khỏe luôn rồi. Lên giường, tôi liền đắp kín chăn nằm chờ anh về, thấy vô cùng thoải mái. Bỗng thấy cái gì cộm cộm phía dưới lưng, tôi mới lôi ra. Ra là cái điện thoại của tôi. Bật máy lên xem đồng hồ mà tôi không giấu được sửng sốt, 15 cuộc gọi nhỡ và 12 tin nhắn, tất cả đều là của
Đình Phong. Tôi liền đọc lần lượt từng tin một.
1.15 p.m: ”Vit con, em da an chua vay” (Vịt con, em đã ăn chưa vậy)
1.30 p.m: ”Em van chua an xong a, hic” (Em vẫn chưa ăn xong à, hic)
2 p.m: ”Vit con, em dau roi, em ngu roi sao?” (Vịt con, em đâu rồi, em ngủ rồi sao?)
2.15 p.m: ”Sao anh goi, em khong tra loi vay, hic” (Sao anh gọi, em không trả lời vậy, hic)
2.20 p.m: ”Vit con, em dau roi, em khong sao day chu” (Vịt con, em đâu rồi, em không sao đấy chứ)
2.27 p/m: ”Anh goi 10 cuoc roi day, sao em khong nghe may vay vit con, anh lo lam roi ne, hic hic” (Anh gọi 10 cuộc rồi đấy, sao em không nghe máy vậy vịt con, anh lo lắm rồi nè, hic hic)
……
Hic hic, tôi xuống nhà có hơn một tiếng thôi mà Đình Phong đã lo lắng như vậy rồi. Nhấn số anh, tôi đang định gọi thì điện thoại lại rung. Tôi ấn vội phím nghe.
_Vịt con, em sao rồi, em không sao đấy chứ, sao em không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của anh, anh lo lắm em biết không hả, mà sao em không nói gì vậy?
_Hic, anh nói nhiều và nhanh như vậy thì em nói chen thế nào được. Em không sao, vừa ăn cơm xong ạ.
_Vậy à, vậy mà làm anh lo quá đi.
_Em không sao mà.
_Ừ, thế em ăn rồi thì đi nghỉ đi, lần sau anh gọi thì nhớ nghe đấy nhé.
Chưa kịp trả lời anh, tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa cùng với tiếng gọi của Hạo Du nên vội vàng nói với Đình Phong:
_Vâng ạ, em đi ngủ đây ạ, chào anh nha.
_Ừ, ngủ ngoan nhé!
Nghe anh trả lời xong, tôi vội giập máy rồi chạy liền ra mở cửa. Tôi tươi cười:
_Nhanh thế ạ?
_Ừ, tôi có ghi liều lượng rõ ràng đấy, nhớ uống theo.
_Vâng ạ, cảm ơn anh nhiều.
_Không có gì. Cô uống thuốc đi, tôi về phòng đây.
_Vâng ạ, hì.
Rồi tôi chào anh và nhảy luôn lên giường. Ôi, hạnh phúc, hạnh phúc đang ngập tràn cơ thể tôi đây, làm sao không vui cho nổi khi được anh quan tâm như thế chứ. Ước gì tôi ốm thêm lâu lâu nữa, anh sẽ còn quan tâm tôi hơn chứ nhỉ^^. Nhìn bọc thuốc anh mua mà tôi không sao kìm được nụ cười trên môi. Anh còn cẩn thận ghi liều dùng vào đây cho tôi nữa này, từng loại một, thời gian uống…đủ cả. Nét chữ của anh sao mà đẹp đến thế.
Tôi mân mê bọc thuốc một lúc, ngắm nghía chữ anh chán rồi mới rót nước để uống. Rồi tôi cất gọn nó lên tủ, nhất là tờ giấy có chữ của anh này. Thích quá đi mất thôi, thuốc anh mua, đắng cũng thành ngọt luôn rồi.
_Này, dậy đi chứ, tôi đi chơi đây.
_Này, có nghe thấy không vậy.
Hình như tôi nghe có tiếng Hạo Du gọi tôi thì phải, nhưng sao tôi lại thấy mệt quá mà không thể dậy được thế này, nóng nữa chứ. Chỉ có thể mở mắt ra nhìn bên ngoài mờ mờ thôi.
_Này, tôi vào đấy nhá.
Rồi tôi thấy cửa mở và anh đi vào, tôi liền qua ra nhìn về phía anh.
_Cô lại sao rồi đó hả, sao người mướt mồ hôi thế kia.
Thế rồi chăn tôi được kéo bớt ra và có một bàn tay sờ nhẹ lên trán tôi:
_Lại sốt rồi, thật là, muốn đi chơi một tý mà cũng không xong nữa.
Nói rồi Hạo Du đi luôn ra ngoài, một lúc sau lại thấy vào.
_Này, tôi đã nấu mì rồi đây, cô ăn tạm đi rồi uống thuốc. Tôi đi chơi chắc muộn mới về đấy, nghe chưa?
Tôi quay ra nhìn anh gật đầu khẽ rồi lại nhắm mắt, vẫn còn nghe tiếng anh vang vọng bên tai:
_Mì tôi để trên bàn đấy nhá, tôi đi chơi muộn mới về đấy.
Nói rồi anh đi ra và đóng cửa cho tôi nhưng tôi còn đang mệt và buồn ngủ lắm, tôi trùm kín chăn và lại ngủ thiếp đi.
HAO DU’ S POV
Đi chơi với Tiểu Giang mà mình cũng thấy không yên nữa. Không biết cô ta đã dậy và ăn uống gì chưa. Mà chẳng biết cô ta làm cái gì mà ốm mệt như thế nữa. Tự nhiên lại làm gánh nặng cho mình. Nhưng dù sao, lấy nhau rồi mình cũng không thể bỏ mặc cô ta như vậy được. Haiz, phải cố gắng để mọi việc kết thúc nhanh đi để mình có thể lấy Tiểu Giang làm vợ chứ, cứ thế này tổn thọ mất thôi, hic,
* * * * * *
Hic, không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, muộn lắm rồi thì phải, trời tối om rồi kìa. Tôi ngồi dậy một cách khó nhọc. Hạo Du đâu rồi nhỉ, tôi nhớ là chiều anh đã nói với tôi cái gì đó mà. Bất chợt, tôi quay sang và nhìn thấy bát mì. À, tôi nhớ rồi. Anh đã mang mì vào cho tôi và bảo là sẽ đi chơi về muộn. Tôi bê bát mì, nguội lạnh rồi, nhưng không sao, là anh nấu thì tôi vẫn có thể ăn được. Nhưng chưa kịp ăn miếng nào, tôi đã lại nghe thấy tiéng bước chân, anh giờ này mới về chăng.
_Này, cô vẫn ngủ sao?
Là anh thật, tôi liền nói vọng ra:
_Em tỉnh rồi ạ, anh vào đi.
“Cạch…cạch…”
_Dậy rồi à, làm gì đấy?
_Em ăn mì ạ. – tôi cười tươi.
_Bây giờ mới ăn à, nguội lạnh rồi còn gì – vừa nói anh vừa sờ vào bát mì – lạnh thế này rồi còn ăn gì nữa.
_Không sao mà, dù sao cũng là anh nấu, em vẫn ăn được.
_Hâm à, bỏ đi, tôi nấu bát mới cho.
Nói rồi anh bê ngay bát mì ra ngoài. Khỏi nói cũng biết tôi cảm động đến thế nào, hic, sao hôm nay Hạo Du lại đối xử tốt với tôi như vậy chứ.
Tôi nằm trên giường, miệng không giấu nổi nụ cười. Đang chờ anh, tôi bỗng nghe thấy tiếng kêu của anh và ngay sau đó là tiếng “Xoảng” khá lớn. Tôi vội chạy ngay xuống nhà.
Anh đang đứng cầm tay nhăn nhó, còn bát mì vỡ bắn trung tóe trên sàn nhà. Đoán ngay ra chuyện vừa xảy ra, tôi chạy ngay đến bên anh, rối rít:
_Anh…anh không sao chứ?
Không kịp để anh nói gì, tôi vội cầm tay anh rồi vặn vòi nước, xoa nhẹ chỗ bỏng của anh dưới làn nước lạnh. Cũng may chỉ là một vết bỏng nho nhỏ, đang đỏ dần lên.
_Anh không sao chứ, đã đỡ đau hơn chưa?
Anh gật gật đầu, mặt bí xị nhìn mà buồn cười.
_Lần sau bị bỏng thì cứ nhúng tay vào nước lạnh là đỡ, bỏng ít thì sờ lên tai, như thế này này.
Vừa nói tôi vừa làm thử động tác cho anh xem. Thế rồi anh cũng bắt chước làm theo y hệt tôi chứ. Mặt ngố ngố nhìn yêu kinh khủng >.< Tôi mỉm cười bảo anh:
_Thôi, để em dọn rồi tự nấu luôn cũng được. Anh ra kia ngồi đi. Để anh làm rồi nhỡ lại bỏng thì chết.
Nghe tôi nói rồi, Hạo Du vẫn còn chưa đi, đứng nhìn tôi trân trối. Đoán được suy nghĩ của anh, tôi lại khẽ cười:
_Không sao, em đỡ mệt rồi, anh ra kia ngồi đi ^.<
Đến lần này, Hạo Du mới có vẻ yên tâm mà đi ra ghế ngồi, thấy anh vẫn còn ôm tay nhăn nhó, tôi lại hỏi:
_Tay anh vẫn đau à?
Anh lại gật gật cái đầu rồi lại nhìn xuống cái tay. Thực ra vết bỏng cũng không có lớn lắm mà, nhưng mà có lẽ vẫn vẫn bôi thuốc thì hơn. Tôi nghĩ rồi liền chạy lên phòng. Hình như tôi còn một tuýp thuốc mỡ bỏng chưa dùng hết nên mang theo. Lật tung túi đồ, cuối cùng cũng tìm thấy nó. Vội vàng chạy xuống ngồi bên cạnh anh, tôi cười:
_Anh đưa tay đây em bôi cái này cho là khỏi luôn.
_Đây.
Nói rồi anh ngoan ngoãn nghe tôi mà đưa tay ra như một đứa con nít. Điều đó làm tôi không khỏi buồn cười. Nhẹ nhàng xoa thuốc cho anh, tôi cứ tủm tỉm.
_Cô cười gì chứ?
_Cười chồng ngốc của em, học thì giỏi mà đến tự chăm sóc cho mình đơn giản thế này cũng không biết.
Tôi nói vô tư mà không hề nhận ra mình vừa gọi anh là “chồng ngốc của em”. Đến khi nhận ra rồi nhìn lên thì chỉ thấy anh im lặng. Bôi thuốc cho anh xong rồi, tôi mới bắt tay vào công việc dọn dẹp và nấu nướng quen thuộc của mình.
Tôi dọn sạch những mảnh vỡ và cả đống mì tôm trên sàn nhà, sau đó mới lau sạch đi. Đi qua đi lại cũng thấy chóng hết cả mặt. Tôi cố đứng nghỉ một tí rồi mới đun nước nấu mì.
Bõng tôi nghe thấy tiếng Hạo Du:
_Nấu cho tôi với nhé.
Tôi quay lại nhìn anh ngạc nhiên rồi gật đầu ngay, nhoẻn cười.
[…]
_Mì nóng tới đây.
Vừa “rao mì”, tôi vừa bê từng bát mì một để lên bàn, không dám để anh giúp vì sợ tay anh vẫn còn đau. Đưa đũa, thìa cho anh, tôi lại cười híp mắt:
_Anh ăn đi, em nấu mì cũng ngon phết đây ^.~
Rõ ràng nhìn tôi chăm chú nhưng lúc tôi ngẩng lên anh lại cúi xuống ngay. Tôi liền nhìn anh, giục:
_Anh mau ăn đi cho nóng, ở dưới có trứng đó, anh đảo lên xem.
_Woa, cô làm thế nào vậy? Tôi chỉ biết úp mì thôi.
_Hihi, nấu mì, ốp-la trứng rồi bỏ vào thôi mà, dễ lắm^^
_Woa, hôm nào cô dạy tôi nhé, nhé! Nhìn ngon quá đi à.
Anh cứ ”woa“, ”woa“ mãi làm tôi phì cười:
_Hì, nếu anh thích thì em có thể nấu cho anh ăn hàng ngày và dạy anh nữa, được không? – tôi nháy mắt.
_Hihi, ăn ngon lắm, cô giỏi thật đấy.
vừa ăn vừa xuýt xoa làm tôi không ăn mà cũng thấy no luôn rồi, cứ ngồi cười mãi. Anh ăn hết rồi mà còn nhìn lên tôi, ánh mắt cứ như kiểu là:”Tôi vẫn muốn ăn nữa.“ vậy. Tôi cười nhẹ rồi đẩy bát mì của tôi sang anh.
_Muốn ăn nữa thì anh ăn thêm cả bát của em nữa đi.
_Ơ, vậy sao được. – anh lắc đầu nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bát mì.
_Hì, không sao, anh cứ ăn đi, em làm bát khác cũng được mà ^.~
_Hì, vậy tôi ăn nhá.
Nói rồi anh cầm đũa và ăn bắt đầu ăn ngay bát mì của tôi. Nhìn anh ăn ngon miệng, sao mà tôi vui đến thế. Anh lại còn thích được ăn mì tôi nấu nữa chứ, thật hạnh phúc làm sao.
Ngồi ngắm anh ăn mì một lúc, tôi mới đi nấu thêm mì của mình, lần này chỉ mất một tẹo thời gian vì nước vẫn còn nóng. Tôi còn không quên làm thêm một quả trứng ốp-la nữa cho Hạo Du. Bưng bát mì ngồi xuống bàn, thấy anh chưa ăn xong, tôi liền cẩn thận gắp trứng sang bát cho anh.
_Anh ăn thêm nữa đi.
_Cô không thích sao? – anh ngẩng lên nhìn tôi.
_Hì, em ăn nhiều rồi, anh cứ ăn thêm đi cho…chóng nhớn, hì hì.
_Cám ơn nhé ^.<, cô nấu mì rất là tuyệt đấy.
Anh vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên rồi lại cúi xuống ăn. Nhìn anh mà tim tôi cứ đập rộn ràng hết cả, vui quá đây mà. Dường như vì việc lần này, tôi với anh đã rút ngắn khoảng cách đi được một chút. Hóa ra anh cũng chẳng phải là ghét tôi, vẫn đối xử với tôi như những người con gái bình thường đó sao? Thậm chí lại còn quan tâm đến tôi nữa. Hạo Du à, thế này thì càng ngày em sẽ càng yêu anh thêm mất thôi >.< Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua một cách nhanh chóng, mới thế mà đã hơn hai tháng tôi và Hạo Du trở thành vợ chồng. Cuộc sống hôn nhân của tôi tuy không tiến triển gì nhiều nhưng lại khá yên ổn. Hạo Du tuy vẫn thỉnh thoảng khó chịu với tôi, vẫn hay đi chơi mãi đến đêm mới về nhưng tôi vẫn nhận ra sự thay đổi của anh. Hạo Du cười nhiều hơn, hay đòi tôi nấu mì cho hơn, và đôi khi cũng hay hỏi han quan tâm đến tôi nữa. Điều đó làm cho tôi cảm thấy cuộc sống với anh cũng khá bình yên, lại có phần vui vẻ và hạnh phúc.
Hôm nay là chủ nhật cuối cùng của tháng mười một, cả bố mẹ tôi và bố mẹ Hạo Du sẽ cùng sang thăm tôi và anh nên từ sáng sớm, tôi đã phải tất bật đi siêu thị mua thực phẩm cho bữa trưa. Đây là lần đầu tiên bố mẹ đến thăm nhà (anh và tôi cũng vẫn có những buổi gặp mặt bố mẹ nhưng thường xuyên ăn cơm ở nhà hàng) nên chúng tôi cũng phải chuẩn bị khá bận rộn. Chúng tôi ở đây có nghĩ là tôi lo nấu nướng còn Hạo Du dọn dẹp nhà cửa. Đấy là “lịch phân công” hôm qua chứ nhìn thấy anh vụng về quét dọn, tôi lại phải tự mình đi làm, để anh ngồi sofa xem tivi là ổn nhất.
Và tất nhiên, để chuẩn bị cho hôm nay không gặp rắc rối gì, tôi và anh đã cùng thỏa thuận với nhau sẽ đóng thật tốt vai đôi vợ chồng sống hạnh phúc, xem ra cũng có vẻ thú vị lắm đây.