Cuối cùng mình cũng thuộc về nhau - Chương 21-22
Tiểu Minh cầm trong tay điện thoại Hạo Du, vừa đi vừa cười tủm tỉm. Cô cứ chốc chốc lại lau sáng bóng màn hình rồi lại cẩn thận để vào túi áo, chỉ sợ xước màn hình của Hạo Du. Nãy cô đã vừa bảo với bố mẹ là sẽ tổ chức tiệc ở nhà với bạn bè và xin phép “mượn” cây thông về. Tất nhiên là bố mẹ cô đồng ý luôn và còn lấy làm vui mừng vì cô con gái bé bỏng giờ đã biết tự lập.
Cô ngồi sau xe Đình Phong, khe khẽ hát bài hát We wish you a merry Christmas. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là đã đến buổi party Noel do cô chủ đạo rồi, mặc dù với tư cách là “khách mời” nhưng chắc chắn sẽ là một buổi Noel cực kì thú vị, cô đã nghĩ hết các hoạt động cho tối nay rồi, còn nghĩ sẽ phải chuẩn bị những gì nữa. Lần đầu tiên cô tự tổ chức một buổi tiệc như thế này, tuy quy mô không lớn nhưng cũng không phải dễ dàng gì nên chắc cũng sẽ rất mệt. Thật may mai là chủ nhật, nếu có lỡ “sa đà” gì thì cũng không lo phải đi học, cô nghĩ vậy, vì tí nữa cô sẽ cùng Đình Phong mua vài chai rượu, chắc là vang nhẹ thôi, để uống tối nay. Còn phải đi mua gà tây đã được ướp sẵn từ nhà hàng Pháp mà Đình Phong nói đã đặt trước, với nguyên liệu để làm bánh khúc cây. Mua cả bánh pudding với môt ít bánh kẹo, hoa quả cho bữa ăn. Hơn hết nữa, Tiểu Minh còn đang rất háo hức đi mua quà cho Hạo Du, dự định là một cái áo, nãy cô đi mua áo cho bố đã kịp “vô tình” hỏi size áo của Hạo Du, giờ đi chọn cho cậu chắc cũng dễ dàng.
Tiểu Minh nghĩ thầm, hát đi hát lại bài hát rồi xỏ tay vào túi áo Đình Phong, tựa nhẹ vào lưng. Đang hít lấy hít để mùi nước hoa nam quyến rũ trên người anh thì chợt cô thấy người mình…rung rung, hóa ra là do cái điện thoại của Hạo Du. Tiểu Minh kéo vội nó ra khỏi túi áo, là tin nhắn của “Vk [y3u]” – Tú Giang. Mặc dù rất tò mò nhưng cô không dám xem, của người khác thì còn có thể chứ Tú Giang thì tốt nhất là không nên, nhỡ Hạo Du biết được thì cũng không hay chút nào. Cô thở dài rồi lại cất điện thoại Hạo Du vào túi áo. Được một lúc thì cái máy lại rung lên bần bật, vẫn là Tú Giang. Lần này Tiểu Minh đánh liều mở tin nhắn thứ hai ra xem, tin nhắn “sặc mùi…yêu đương”: “A i* lam j ma k0 nhan laj chO e the, dag ban chuan bj a? d0c dc tn thj nh0 tra l0j e nhe. Ma e mu0n m0j ca Mjh Mjh den nha nua, a thay the na0, du sao thj cug la ban cu, m0j ca Ha0 Nhjen nua ma. Dc chu a i* nhj. Nhug e thu g0j chO c0 ay k0 dc, a ba0 Ha0 Nhjen g0j chO c0 ay jum e nha. I* a, chut (Anh yêu làm gì mà không nhắn lại cho em thế, đang bận chuẩn bị à? Đọc được tin nhắn thì nhớ trả lời em nhé. Mà em muốn mời cả Minh Minh đến nhà nữa, anh thấy thế nào, dù sao thì cũng là bạn cũ, mời cả Hạo Nhiên nữa mà. Được chứ anh yêu nhỉ. Nhưng em thử gọi cho cô ấy không được, anh bảo Hạo Nhiên gọi cho cô ấy giùm em nha. Yêu anh, chụt Đọc xong tin nhắn mà Tiểu Minh rùng hết cả mình, tuy tin nhắn toàn liên quan đến cô. Kể ra thì cũng may mắn là Tú Giang tỏ ý muốn mời cô, ít nhất như vậy cô cũng thấy đỡ khó xử hơn.
Đầu tiên, Đình Phong lai Tiểu Minh đến Miss… để lấy gà tây đã đặt ướp gia vị sẵn. Cô đứng chờ anh ở ngoài, ngắm nhà hàng lung linh sắc màu, ngắm cái biển Miss… nhấp nháy ánh sáng đèn điện, ngắm nhìn sự nhộn nhịp, đông vui của nhà hàng mà không nhớ gì đến lần nhìn thấy “ai đó giống Đình Phong” ở đây. Thấy Đình Phong ra rồi, hai người lại tiếp tục lên đường mua bánh kẹo, hoa quả và nguyên liệu làm bánh. Vì không tìm thấy nơi bán bánh pudding nên Tiểu Minh và Đình Phong quyết định sẽ làm luôn cùng bánh khúc cây, và sẽ về nhà Tiểu Minh làm vì nhà cô có cái lò vi sóng chưa dùng lần nào mà cũng chẳng biết dùng làm gì, theo lời Tiểu Minh thì “bỏ đi cũng phí”
_Mua đủ đồ rồi, giờ em có muốn đi đâu không vịt con?
_Có ạ, em đi mua mấy món quà cho trò chơi tối nay, hì hì.
_Ừ nhỉ, thế anh cũng phải mua quà à, cho con gái nhỉ?
_Dạ vâng^^
_Mong rằng anh sẽ nhận đúng quà của em, anh chỉ muốn mua quà cho duy nhất một người con gái, là em thôi.
_Hì, quà không cần cầu kì đâu anh. Mà em đã mua quà cho anh rồi đấy. – Tiểu Minh hồ hởi nói.
_Vậy cơ à, hihi, anh hồi hộp quá rồi nè, hay mình đi mua quà cho em trước, được không?
_Em sẽ đi chọn ý ạ?
_Ừ, nhé.
_Vâng ạ.
Tiểu Minh nói rồi cười toe toét, lúc sáng cô đã nhận được quà của Hạo Du rồi, giờ cả quà Đình Phong nữa, chắc tí nữa còn có quà của Tú Giang, Hạo Nhiên… Mới nghĩ vậy mà cô đã thấy rất vui, tất nhiên được nhận quà ai chẳng thích nào, lại còn quà của những người cô yêu quý nữa chứ. Cô cứ cười tủm tỉm một mình mãi, một tay đưa lên mân mê cái mũ rồi chợt nhớ ra chưa…khoe với Đình Phong. Cô kéo ngay áo rồi ghé tai anh hào hứng:
_Hạo Du tặng em cái mũ này đó, có dễ xương không anh?
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói thì quay lại ngay. Đúng là nhìn cô đội cái mũ rất xinh nhưng cái cách Tiểu Minh vui như vậy với món quà HẠO DU mua lại khiến anh không thích chút nào.
Nhưng không muốn Tiểu Minh buồn hay thất vọng, Đình Phong vẫn khen cô một cách xã giao:
_Ừ, nhìn em đáng yêu lắm!
Trong lòng Đình Phong lúc này đã nhen nhóm ngọn lửa ghen tị, anh quyết định sẽ phải mua một món quà Tiểu Minh thật thích để “cạnh tranh” với Hạo Du một cách công bằng.
_Đến nơi rồi.
Đang đi như bay trên đường, Hạo Nhiên bỗng phanh gấp lại khiến Hạo Du lao ngay người ra đằng trước, tí thì ôm lấy anh.
_Anh làm cái gì đấy hả, có dừng thì cũng phải báo trước chứ.
Hạo Du khó chịu nhay ra khỏi xe, cậu khá tức giận vì cái cách phóng xe trên đường của anh họ cậu, lại còn dừng lại đột ngột không báo trước nữa. Thế mà trước vẻ mặt và câu hỏi tức giận của Hạo Du, Hạo Nhiên cười rất thản thiên, vỗ vỗ vai cậu:
_Có gì đâu mà tức giận thế, anh muốn mua quà cho vợ mày đấy, sao chẳng có thành ý gì cả.
_Vợ nào? – Hạo Du vẫn chưa khỏi khó chịu.
_Lại còn vợ nào, à, Tiểu Minh. Tú Giang có đến chứ?
_Ừm, tất nhiên. Tối em sẽ đến đón cô ấy.
_Ừ, vậy anh mua cho em ấy luôn.
_Em cũng chưa mua quà cho cô ấy. Tí đi mua với em.
_Thế đã mua gì cho Tiểu Minh chưa?
_Chưa, em chẳng biết mua gì, tính sau.
Hạo Du trả lời không chút suy nghĩ. Thực ra đúng là cậu vẫn chưa nghĩ gì đến món quà cho Tiểu Minh cả. Thời gian sống bấy lâu với cô, cậu chỉ biết cô thích màu hồng, thích mặc váy và…mèo, ngoài ra chẳng còn biết gì thêm, đến cỡ áo quần hay giày của cô, cậu cũng không biết, nói đúng hơn là cũng chưa bao giờ quan tâm cả. Giờ nghĩ đến việc chọn quà, cậu chẳng biết phải mua gì nữa. Tự nhiên thấy cũng…nan giải, nhưng mà cậu cũng có thấy Tiểu Minh nói gì đến mua quà cho cậu đâu, hơn nữa sáng cũng mua cho cô ấy cái mũ rồi. Hạo Du nghĩ vậy thì chẳng có ý định mua gì tặng Tiểu Minh nữa, cậu quay ra nhìn Hạo Nhiên đang đi đi lại lại, cả hai đang ở trong một shop giày nữ, và Hạo Nhiên thì muốn mua một đôi guốc cho Tiểu Minh, nhìn vẻ mặt khá căng thẳng. Ngoài mẹ anh ra, anh nói thực là chưa đi mua quà cho con gái bao giờ. Chỉ sợ mua phải món đồ Tiểu Minh không thích.
_Này, vào đây chọn với anh đi. Đôi này được không?
Hạo Nhiên vừa nói vừa nhấc một đôi guốc nhung đen cao khoảng năm phân cho Hạo Du xem. Cậu lắc đầu ngay:
_Nhìn hơi già.
_Thế còn đôi màu xanh này. – là một đôi xanh ngọc nạm đá ở hai bên quai.
_Tiểu Minh không thích màu xanh. Em nghĩ vậy. – Hạo Du lại lắc đầu.
_Hiểu nhau gớm ha!
_Đã bảo em nghĩ vậy còn gì: quần áo, váy, giày, dép, ga trải giường, chăn, khăn mặt, thậm chí…bàn chải đánh răng cũng đều màu hồng cả, còn không thì cũng là vàng hay đỏ. – Hạo Du nhún vai trả lời.
_Tiểu Minh thích màu hồng ai chẳng biết. Có liên quan gì đến không thích màu xanh =.=
_Thì em chưa thấy cô ấy mặc màu xanh hay có thứ gì màu xanh bao giờ.
_Hmm…mm…vậy à, thế đôi này nhé.
Lần này cầm đôi guốc, Hạo Nhiên đi hẳn ra chỗ Hạo Du cho cậu xem. Đôi guốc bằng da mềm, đế rất êm. Nó đúng màu hồng, quai còn có thêm một cái nơ nhỏ, hẳn sẽ rất hợp với Tiểu Minh.
_Đúng hồng nhé, được không, nhìn rất…trẻ con, quá hợp với em ấy.
_Cỡ 36, vừa không thế? – vừa ngắm nghía đôi giày, Hạo Du vừa hỏi.
_Vừa, chắc chắn.
_Vậy đôi này cũng được. Anh thanh toán đi, em ra ngoài trước.
Nhìn thấy Hạo Nhiên gật đầu và đi ra quầy tính tiền, Hạo Du không nán lại chút nào nữa mà đi luôn ra cửa. Cậu cứ sốt ruột nhìn đồng hồ, mới năm giờ, chắc mua quà cho Tiểu Giang xong cậu sẽ về nhà luôn để còn dọn nhà như lời Tiểu Minh dặn, còn mang đống đồ sáng mua cùng Tiểu Minh về cho cô, rồi chờ “người nhà vợ” mang cây thông đến. Vậy mà cũng bận rộn ra phết đấy. Mà cậu còn đang thắc mắc không biết Đình Phong với Tiểu Minh đã đi mua đồ về chưa đây. Mà sao cứ nhắc đến hai chữ “Đình Phong” là cậu lại thấy khó chịu vô cùng, haiz.
_Thế nào hả anh?
Tiểu Minh bước ra khỏi phòng thay đồ với cái áo khoác cardigan cầu vồng, nhìn cô nổi bật kinh khủng với làn da trắng hồng. Và Đình Phong, người vừa chê cái áo không đẹp giờ đang ngơ ngẩn vì nhìn Tiểu Minh quá ư là dễ thương trong cái áo thân dài ấy.
_Không đẹp ạ? – thấy Đình Phong không nói gì mà cứ đứng đơ người, Tiểu Minh xị mặt, phụng phịu hỏi.
_Làm…làm gì có chuyện đó chứ, nhìn em xinh lắm.
Đến lúc này anh mới như “tỉnh” lại, khẽ cười nhìn cô. Tiểu Minh đứng trước gương xoay qua xoay lại, cuối cùng là quay ra hỏi chị nhân viên bán hàng:
_Hợp không hả chị?
_Wonderful. Da em trắng nhìn rất hợp.
Tiểu Minh nghe thấy thế thì chỉ cười tủm tỉm. Người ta bán hàng mà, có khi nào xấu mà người ta lại không nói (dối) là đẹp không cơ chứ.
_Em thay cái này nữa đi.
Đình Phong nói rồi đưa liền cho Tiểu Minh một cái váy voan mỏng màu trắng, ba lớp, nhìn như váy ngủ (hai dây), cũng may là nó có thêm cái áo choàng lông lửng lửng ở ngoài. Cô vui vẻ cầm lấy nó và (lại) bước vào phòng thay đồ, là cái thứ mười cô thay rồi đấy, không biết Đình Phong muốn cô mặc thử bao nhiêu cái nữa đây, thay từ nãy đến giờ cũng khá mệt rồi. Được cái là cô mặc cái nào cũng vừa xinh, Đình Phong chọn cũng khá đấy chứ. Trong số mười bộ, Tiểu Minh chỉ chọn cái cardigan cầu vồng và bộ váy ngắn màu hồng mà cô đã thích ngay từ lúc mới nhìn thấy nó. Đó là một bộ váy bồng, có thắt nơ lớn ở phía sau lưng, tay ngắn cũng bồng nốt. Nó mà mặc cùng cái áo khoác hồng lửng của cô thì đúng là tuyệt.
_Đình Phong…
Tiểu Minh thay xong cái váy liền bước ngay ra ngoài. Cô nhìn Đình Phong cười bẽn lẽn. Lại một lần nữa, anh “đắm chìm” trong sự duyên dáng của Tiểu Minh. Anh chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng chị nhân viên kia tấm tắc khen:
_Xinh quá cơ, quá đẹp.
_Đẹp thật đấy, haiz, em lại đây vịt con.
Nghe Đình Phong khen xong rồi lại thấy anh thở dài, Tiểu Minh bỗng thấy hơi…lo. Cô bước đến gần anh mà rất rụt rè. Bất ngờ, Đình Phong nắm tay cô rồi thơm ngay một cái vào khiến cô không kịp…phản ứng gì, cứ ngẩn ra, người nóng phừng phừng. Đình Phong thơm xong không có vẻ gì là ngượng ngùng, anh buông cô ra và nói, mắt nhìn quanh:
_Mấy bộ đồ toàn do anh chọn, em có muốn chọn bộ nào thêm không?
Tiểu Minh lúc này vẫn chưa hết xấu hổ, cô chỉ lí nhí nói không trong miệng và chui tọt vào phòng thay đồ mặc lại đồ của mình và đi ra. Lúc này, Đình Phong đang đứng ở quầy thanh toán, còn mấy cô nhân viên thì đang bận rộn xếp đồ. Tiểu Minh đưa cái váy trắng kia cho họ rồi đi liền ra chỗ Đình Phong, kéo tay anh. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã thấy chị nhân viên – xách đến chục cái túi – mang ra đưa cho Tiểu Minh:
_Của quý khách đây ạ, tất cả là mười bộ.
_Gì cơ ạ – nghe thấy “mười bộ” là Tiểu Minh đã sửng sốt, Đình Phong định mua hết sao – Đình Phong, chỉ là một món quà giáng sinh thôi mà, không cần nhiều thế đâu. – cô kéo mạnh tay Đình Phong.
_Anh trả tiền rồi. – Đình Phong nói rồi đưa liền tay ra xách đống đồ, mỗi bên năm túi – đi thôi em.
_Anh…
Tiểu Minh nhăn mặt, thở dài rồi vẫn phải (ngoan ngoãn) đi theo anh ra ngoài, bỏ lại đằng sau tiếng cảm ơn ríu rít của mấy chị bán hàng. Thực ra Tiểu Minh cũng không ngại gì về số tiền phải trả cho đống váy, nó chẳng bằng một phần tư số tiền mà cô với mẹ tiêu hết mỗi khi đi shopping, nhưng cô ngại vì nhận của Đình Phong nhiều đến thế, cho dù không phải do cô đòi hỏi.
Nhưng rồi nghĩ đến việc Đình Phong đã muốn mua tặng cô mà cô không nhận, lại kêu ca này nọ, anh cũng sẽ khó xử nên cô lại vui vẻ được ngay. Tiểu Minh lên xe, chỉ cho Đình Phong nơi mua áo cho Hạo Du rồi lại ngồi im, tay mân mê cái điện thoại. Cô nhìn đồng hồ, tự hỏi không biết Hạo Du đã về nhà chưa, mà sao cô nhớ anh đến thế. Mới có vài tiếng không gặp mà đã thấy nhớ thế này rồi. Cũng may có điện thoại của anh ở đây, nhìn thấy nó cũng…đỡ nhớ.
_Vịt con, nghĩ gì mà im lặng thế? Mấy cái váy đó em thích chứ?
_Dạ vâng, cảm ơn anh nhiều ạ, hì.
_Đừng nói khách sáo thế. Vậy…tối nay em mặc một bộ nhé, được không?
_Mặc luôn ý ạ, vâng, được thôi ạ, vậy em sẽ mặc bộ váy hồng nhé, em thích nó nhất ^.~
_Ừ, em mặc bộ nào cũng dễ thương hết mà.
_Hì hì.
Tiểu Minh nghe Đình Phong nói thì cười toe toét, híp luôn cả mắt. Đình Phong thấy cô qua kính xe cũng thấy vui vô cùng. Tuy số tiền dùng đã hết luôn nửa tháng chi tiêu của anh, nhưng chỉ cần thấy Tiểu Minh vui là anh cũng vui rồi, tiền đâu thành vấn đề, nhịn vài hôm chắc cũng chẳng chết. Đình Phong cười thầm trong bụng. Anh nghĩ đến cảnh tối nay Tiểu Minh mặc bộ váy do anh tặng mà thấy rất hài lòng.
Tiểu Minh ngồi sau xe Đình Phong, cô bám lấy áo anh rồi nhìn ra hai bên đường. Trời đã nhá nhem tối, nhưng lượng người đi trên đường rất đông, đèn sáng lung linh cả bốn phía. Gió thổi lành lạnh ngấm vào da thịt khiến cô phải nép mình lại sau lưng Đình Phong, lại còn run lên bần bật. A, không phải, là cái điện thoại Hạo Du đang rung^^. “Là Hạo Nhiên”, Tiểu Minh lẩm bẩm rồi nhấn nút nghe máy luôn.
_Dạ…
_Tôi Hạo Du đây.
_A, vâng, có chuyện gì thế ạ. – Tiểu Minh thấy tim đập nhanh thình thịch khi biết Hạo Du gọi.
_Nãy tôi có khởi động máy cô, có cuộc gọi đến thế là nó lại tắt luôn. Là Tiểu Phần, bạn cô có phải không? Thấy có mấy tin nhắn liền đó, chắc có chuyện gì quan trọng, có gọi lại xem.
_Hì, vâng, cảm ơn anh.
_Ừ, thế đã mua xong chưa?
_Em chưa ạ, còn một lúc, thế nhé, đến nơi rồi, tí em về^^
_Ừ, ừm…về…sớm nhé!
_Vâng, chào anh.
Tiểu Minh trả lời rồi vội cắt máy, Đình Phong đã dừng xe được một lúc và đã…bế cô xuống đất an toàn rồi đây. Tiểu Minh nhìn Đình Phong khẽ cười rồi cả hai cùng đi vào Men’s Style Shop. Hai người nhìn không khác gì một cặp đôi đang yêu nhau nên vừa bước vào, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào “couple” này. Cũng phải thôi, Đình Phong cao như vậy, lại quyến rũ, đầy vẻ nam tính, trông không khác gì một người mẫu. Còn Tiểu Minh tuy không cao nhưng cô rất xinh xắn, dễ thương, đi bên cạnh Đình Phong quả thật rất đẹp đôi.
Trong lúc Đình Phong và Tiểu Minh đi mua quà cho Hạo Du thì cậu và Hạo Nhiên cũng vừa bước ra khỏi một cửa hàng nữ trang. Cả hai đều đã mua được quà cho Tú Giang ở đó. Hạo Du thì mua một cái lắc vàng trắng có đính hạt hồng ngọc, còn Hạo Nhiên cũng mua lắc nhưng là lắc chân, nó mỏng manh nhưng nhìn rất tinh tế và nữ tính.
Bây giờ đã là sáu giờ, hai người quyết định sẽ về nhà để dọn nhà cho Tiểu Minh và còn tắm rửa chuẩn bị cho buổi party tối nay. Hạo Nhiên thì rất vui vẻ vì đã mua được món quà ưng ý cho Tiểu Minh, quà cho Tú Giang và quà cho trò chơi tối cũng đã mua đủ, không còn gì phải lo. Nhưng ngược lại với anh họ mình, Hạo Du đang rất băn khoăn không biết có nên mua gì thêm cho Tiểu Minh không. Lúc thì nghĩ là: “mới chỉ mua tặng cô ấy cái mũ, mà cũng chẳng nói là quà Noel”, lúc thì lại tự “bào chữa”: “Tiểu Minh chẳng thiếu cái gì, với lại, tặng cho vậy là cô ấy đã vui lắm rồi, chẳng cần thêm gì nữa”. Haiz, thực ra là cậu muốn muốn mua thêm quà cho Tiểu Minh lắm, nhưng lại chẳng biết mua gì để cô thích mà lại ý nghĩa, điều đó làm cậu rất khó xử.
Hạo Du thở dài rồi nhìn ra hai bên đường, tự nhiên lại thấy nhớ nhớ Tiểu Minh. Haiz, quen nghe tiếng cô ríu rít bên cạnh, không nghe thấy nhớ ghê, không biết “hai người kia” đã về nhà chưa nữa, để hai người đi với nhau, cậu thật không thoải mái chút nào.
_Hạo Du!
Đang nghĩ vẩn vớ, nghe Hạo Nhiên gọi bất ngờ, xe còn dừng lại đột ngột, Hạo Du bị kéo ngay về thực tại. Cậu bực tức chưa kịp mắng Hạo Nhiên thì thấy Hạo Nhiên nói:
_Nhìn con bé kia tội nghiệp quá.
_Con bé nào. – Hạo Du nhăn mặt, vẫn còn bực mình lắm.
_Nó bán gì vậy nhỉ.
Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của Hạo Du mà dựng xe rồi đi ngay xuống. Hạo Du cũng xuống, rồi nhìn về phía Hạo Nhiên đang đi. Là một đứa bé gái khoảng mười, mười một tuổi nhìn rất tội nghiệp, trời lạnh thế này mà chỉ khoác một hai tấm áo mỏng trên người. Hạo Du cũng thương cảm mà đi đến. Rồi cậu mới biết nó đang bán mèo, một con mèo bé tí xíu nằm trong ổ đang run lên vì rét.
Thấy có người đi đến, mặt con bé rạng ngời hẳn:
_Hai anh muốn mua mèo ạ. Con mèo của em xinh lắm nè.
Hạo Nhiên hết nhìn con bé, lại nhìn con mèo, lòng cảm thương trào dâng mạnh mẽ. Nhưng Hạo Nhiên không thể mua nó được, anh không biết bao giờ sẽ lại sang Mĩ, không có chỗ ở cố định thì không nghĩ đến chuyện nuôi thú được. Thế là anh nhìn sang Hạo Du:
_Mua mèo cho cô bé đi. Anh không nuôi được.
Hạo Du không trả lời, cậu đưa tay vuốt ve con mèo con đang nằm trong ổ rồi nghĩ ngợi. Chẳng phải Tiểu Minh thích mèo đó sao. Nhân dịp này mua tặng cô ấy một con. Bản thân cậu cũng không thấy phiền gì. Nhà rộng lại chỉ có hai người sống, nuôi thêm thú cũng là một ý kiến hay. Hơn nữa, Hạo Du cũng thích động vật mà.
Nhìn kĩ lại con mèo con xinh xắn nằm trong ổ, Hạo Du mới hỏi cô bé bán mèo về nó. Là một con mèo cái mới hai tháng tuổi, đã cai sữa. Con bé gọi nó là Trái Tim vì nó có một chỏm lông hình trái tim ở bụng. Lại là con mèo vô cùng đặc biệt: mắt hai màu: mắt trái xanh lục, mắt phải màu lam.
Hạo Du khẽ cười rồi nhẹ nhàng nhấc bế con mèo lê xem. Nó nhỏ tí xíu, chỉ lớn hơn bàn tay cậu một tẹo, hai mắt lim dim ngủ. Cậu để ý kĩ mới biết nó là mèo tam thể, đúng là dễ thương thật.
Cậu quyết định mua con mèo ngay và trả tiền cô bé gấp mấy lần số tiền cần trả. Con bé vui lắm, cứ cám ơn mãi. Nó còn cho Hao Du “hẳn” một cái lồng thay vì sợi dây buộc cổ. Nhờ vậy mà cậu mang nó về dễ dàng hơn, đi đường không sợ nó nhảy hay chạy mất.
Trên đường về nhà, Hạo Du vui lắm vì mua được quà cho Tiểu Minh, cứ nghĩ là chắc cô sẽ thích con mèo này lắm, có thể sẽ đặt tên cho nó là Tiểu Hạo chăng^^. Cậu cứ ngắm nghía nó mãi, cái mặt ngố thật, y như Tiểu Minh, cũng dễ thương…y như Tiểu Minh. Hic, cái gì cũng nghĩ đến cô ấy.
Hạo Du về đến nhà chưa thấy “hai người kia” về thì thở phào nhẹ nhõm, chạy ngay lên phòng kiếm một thùng giấy, lót vải mềm xuống dưới cho con mèo nằm. Nó vẫn đang ngủ, hai cánh mũi phập phùng, ươn ướt, nhìn yêu ghê. Hạo Du ngồi ngẩn ra ngắm nó một hồi thì nghe thấy tiếng xe máy, sau đó là giọng Tiểu Minh:
_A, Hạo Nhiên, hai người về lâu chưa thế, đã dọn dẹp gì chưa?
Thấy Tiểu Minh về, Hạo Du vui chưa kịp thì đã nghe cô hỏi vậy, vội đi ngay xuống nhà.
_Bọn tôi/anh vừa về. – bất chợt cả hai anh em cùng đồng thanh.
Cả ba nhìn nhau rồi cười phá lên. Lúc này Đình Phong mới xách đồ đi vào, bên cạnh là một cô gái. Tiểu Minh kéo cô gái vào và giới thiệu ngay:
_Đây là Tiểu Phần, bạn thân của em ở lớp, hihi. Còn đây là Hạo Du, bạn biết rồi, còn đây là anh Hạo Nhiên, tớ kể cho bạn nghe rồi đó.
Tiểu Phần nghe thấy vậy liền cúi chào anh Hạo Nhiên, cười tươi. Cô bé quả thực rất xinh, rất hiền.
Màn chào hỏi giới thiệu kết thúc trong giây lát. Công việc được chia đều cho từng người. Vì Hạo Nhiên phải về nhà nên Tiểu Minh và Hạo Du sẽ dọn dẹp, trang trí nhà cửa, trang trí cây thông Noel – một người làm nhà Tiểu Minh vừa mang đến. Còn Đình Phong và Tiểu Phần sẽ đảm nhiệm phần quan trọng nhất của một bữa tiệc, vì cả hai đều rất giỏi trong “phi vụ” nấu nướng. Thực ra vì Tiểu Minh muốn được làm cùng Hạo Du nên mới phân thế, hơn nữa cô còn muốn để Tiểu Phần tiếp xúc nhiều hơn với Đình Phong, để hiểu con người anh hơn và để chứng minh lời cô nói là đúng nữa.
Ngồi “phụ giúp” Hạo Du, gắn đồ trang trí lên cây thông, Tiểu Minh cứ len lén nhìn ra phía Tiểu Phần, lo lắng cô sẽ ra hỏi mình về chuyện Hạo Du với Hạo Nhiên, còn lo tí Tú Giang sang lỡ lộ bí mật thì thật tệ >”<
_Sao thế, ghen à?
Giọng Hạo Du hết sức thản nhiên. Tiểu Minh bất ngờ “à” lên một tiếng rồi cười gượng gạo, lắc đầu ngay:
_Làm gì có, anh hỏi vớ vẩn gì vậy.
_Thấy cô cứ nhìn về phía đó, tưởng ghen. Mà “hẹn hò” đi những đâu mà lâu thế?
Lại một câu nói kháy, Hạo Du bình thường đâu có như vậy đâu, cậu lúc nào cũng nghiêm túc, mặt lạnh tanh. Cái kiểu vừa cười vừa nói vậy từ trước đến nay (từ lúc ở với Tiểu Minh và ở bên Tiểu Minh) quả thực chưa có. Điều này đến cả đầu óc “non nớt” của Tiểu Minh cũng dễ dàng nhận ra ngay.
_Hơ, anh đang trêu em đó hả? – Tiểu Minh nhíu mày.
_Ừ. – Hạo Du trả lời ngay không giấu giếm.
_Là từ khi nào vậy. Trước kia, lúc nào anh cũng rất nghiêm túc cơ mà, lại còn ít nói, ít cười, hôm nay còn biết trêu đùa nữa. Anh làm em ngạc nhiên đấy. – Tiểu Minh cũng vừa nói vừa cười, nhìn chăm chú vào mặt Hạo Du.
_Thì từ hôm nay, chẳng phải tôi nói sẽ thay đổi sao. Trước kia tôi sống là tự ép mình ghét cô, lạnh lùng với cô, bây giờ sẽ sống thật với bản thân.
Mới nghe Hạo Du nói thế, mắt Tiểu Minh đã sáng rực, long la long lanh như chú cún chuẩn bị được ném cho cục xương, sung sướng vô cùng.
_Hạo Du, ý anh là…anh không ghét em nữa, sẽ đối xử với em như những “người bình thường” khác?
_Ừm, cho là vậy.
_Woa, em vui quá à >.<
Tiểu Minh sung sướng cười tít cả mắt, “năng suất lao động” tăng hơn hẳn. Cô hăng hái chạy vòng quanh cây thông gắn hết đồ trang trí vào, làm Hạo Du lúc sau lại phải tháo hết xuống gắn lại. Chẳng qua là Tiểu Minh đang vui quá nên hoạt động “vô ý thức” vậy thôi. Hạo Du rất thông cảm cho điều đấy, nhưng cậu vẫn chưa “lường” hết được là Tiểu Minh lại vui mừng đến thế. Rõ ràng là với những cử chỉ và hành động như vậy, cô phải nhận ra là cậu đã hết ghét cô rồi chứ, hóa ra giờ nghe cậu nói mới lại sung sướng tột độ như vậy. Đúng là ngốc nghếch đến…dễ thương. Hạo Du gật gù cười thầm.
Còn về phần Tiểu Minh, cô cũng đoán ra được là Hạo Du hết ghét mình rồi nhưng khi nghe chính miệng Hạo Du nói vậy thì cô thực sự rất vui, vui đến mức quá khích mà không hề để ý gì đến ánh mắt rực lửa ghen tuông của Đình Phong từ phía…xa xa. Anh nghe Tiểu Minh cười nói thoải mái như vậy thì rất khó chịu, đặc biệt là với Hạo Du. Anh ghét cả ánh mắt, cách nhìn mà Tiểu Minh dành cho cậu nữa, nhìn mà tức đến run người.
Trong lúc hỏa khí đang bốc ngùn ngụt trên đầu Đình Phong như thế, Tiểu Phần (không biết chuyện gì đang xảy ra) khẽ lay người anh, mỉm cười hiền khô.
_Anh ơi…
_Ơi em.
Nghe tiếng cô gái đang đứng bên cạnh mình kia thỏ thẻ giọng vô cùng dễ thương, ngọn lửa ghen trong anh chàng cũng phần nào hạ bớt. Sẽ thật bất lịch sự nếu bỗng dưng nổi giận vô cớ với một người con gái cho dù mình có đang ghen đi chăng nữa. Tất nhiên, Đình Phong nghe Tiểu Phần gọi thì lấy lại bình tĩnh ngay, và trả lời bằng giọng hết sức dịu dàng, lại còn mỉm cười lịch thiệp.
Có ai lại không đứng người vì cái nụ cười kia không cơ chứ!
Tiểu Phần cũng không ngoại lệ, cô nhìn Đình phong mà bối rối vô cùng. Bỗng dưng sự tự tin của cô bay mất đâu hết, trong đầu chỉ còn đọng lại được giọng nói nhẹ nhàng dễ mến và nụ cười vừa nãy. Tim cô đập nhanh hơn hẳn, da mặt tê rần rần.
Đình Phong thấy cô bé kia gọi mình mà không nói gì bèn hỏi lại:
_Em muốn nói gì à?
_A, em…em muốn…muốn hỏi cái này. – Tiểu Phần ngại ngùng lắp bắp không thành câu.
_Ừ, em cứ hỏi đi.
Đình Phong cười khẩy trong đầu. Con gái quả thực ai cũng giống ai, mê vẻ ngoài.
_Em đun sôi cái này rồi, gelatin với nước, đường ý ạ, giờ thì làm gì nữa ạ, em chưa làm pudding bao giờ.
_Em cứ để một tí cho nguội, đi xay xoài anh để kia kìa.
_Dạ vâng, sau đó thì…
_Thì cho xoài xay vào nồi gelatin với kem và sữa tươi đấy, nguấy đều lên là được. Xong đổ ra mấy cái hộp nhựa đựng một lần kia kìa, em hỏi vịt…à, Tiểu Minh xem có bao nhiêu người.
_Vâng, cám ơn anh ạ. (đỏ mặt)
_Có gì đâu, mà em là Tiểu Phần à?
_Tiểu Minh gọi em như vậy, anh gọi thế cũng được.
_Ừm.
Đình Phong ậm ừ rồi im lặng luôn, tập trung vào làm bánh khúc cây. Thực ra gà tây và bánh khúc cây đều có thể mua sẵn nhưng Tiểu Minh cứ muốn anh tự làm cho buổi tiệc này. Chính vì vậy, Đình Phong đã phải nghiền ngẫm cả đêm để nắm rõ các bước làm, anh không thể để “cô gái của anh” thất vọng được. Mặc dù phần trang trí và tạo hình cho bánh rất khó vì không theo nguyên mẫu nhưng Đình Phong sẽ cố gắng hết sức, anh cũng có chút ít kinh nghiệm làm bánh mà. Chỉ cần Tiểu Minh vui là được rồi, vất vả tí xíu thế này có xá gì.
Đình Phong nghĩ vậy lại dồn hết cả tình yêu anh dành cho Tiểu Minh vào cái bánh, tốc độ làm cũng nhanh hơn hẳn, thoáng chốc đã làm xong phần vỏ bánh. Đúng lúc anh vừa để nó vào ngăn trên lò vi sóng thì lại thấy Tiểu Phần quay sang phía mình, cười ngượng nghịu:
_Em đổ ra hết rồi, làm gì nữa ạ?
_Em để vào tủ lạnh đi, có cần anh giúp không?
_Dạ không ạ, hì, em tự làm được mà.
Tiểu Phần nói rồi lại cười và nhanh tay đưa mấy cái hộp vào tủ lạnh luôn. Đình Phong nhìn cô bé một tẹo rồi đi liền ra chỗ Tiểu Minh. Thực ra anh hỏi thế cũng vì phép lịch sự thôi (vì Tiểu Phần là bạn Tiểu Minh mà) chứ bản thân anh cũng thấy mình chẳng cần tử tế với những cô gái khác ngoài vịt con của anh. Nếu ai anh cũng đối xử tốt thì không biết số lượng người “xin chết” vì anh sẽ còn tăng lên bao nhiêu người nữa đây.
Tiểu Minh đang giữ ghế cho Hạo Du treo đồ trang trí còn lại lên phía trên cây thông Noel, thấy Đình Phong đi ra liền quay lại nhìn anh cười tươi như hoa:
_Xong rồi hả anh?
_Chưa, anh đang chờ vỏ bánh chín rồi mới làm kem, cũng nhanh thôi, có gà tây là lâu.
_Bao giờ thì được ạ?
_Chắc khoảng hai tiếng nữa.
Đình Phong nói rồi cười hiền khô. May mà gà tây đã ướp, nhồi ra vị sẵn, nước sốt cũng có rồi nên đỡ vất vả hơn. Nhưng mà một bữa tiệc Noel đâu thể chỉ có gà tây nướng, bánh khúc cây và pudding được, anh còn phải làm mấy món phức tạp nữa, tuy hôm qua có tìm hiểu kĩ nhưng chắc chắn là sẽ có khó khăn.
Tiểu Minh đang đứng chán, thấy Đình Phong ra có người nói chuyện nên vui lắm, cứ cười, quên cả nhiệm vụ giữ ghế cho Hạo Du. Hạo Du nhin thấy cảnh tượng đấy thì cũng khá khó chịu, nhưng cậu không nói ra, cứ một mình với tay gắn hết mấy cái kẹo cây, rồi ngôi sao, bông tuyết lên, thấy không cần Tiểu Minh giúp cũng được. Nhưng mà đến cuối cùng lại có hơi rắc rối, là ngôi sao to nhất gắn lên “nóc” cây thông. Nó hơi xa, muốn gắn lên được thì phải với khá nguy hiểm, lại không có người giữ nên cậu cũng đang do dự chưa dám làm ngay. Nhìn xuống dưới thì thấy Tiểu Minh đang cười tươi như hoa, có vẻ như không muốn có người làm phiền thì phải. Hạo Du thở dài rồi nhìn lên phía trên, kể ra nếu cố với thì vẫn làm được.
Nghĩ là làm luôn, cậu một tay cầm ngôi sao lớn, một tay bám vào cây thông và kiễng lên, một tẹo nữa thôi là được. Rồi cậu lại kiễng thêm một tẹo nữa, chỉ còn tầm vài centimet nữa thôi.
_A…a…a…
Ngay sau tiếng hét, Hạo Du từ trên ghế cao, mất thăng bằng ngã lao xuống…
_A…a…a…
Ngay sau tiếng hét, Hạo Du từ trên ghế cao, mất thăng bằng ngã lao xuống. Tiểu Minh đứng bên cạnh sợ hãi cũng hét toáng lên, may mà Đình Phong đã nhanh tay đỡ ôm lấy Hạo Du làm cả hai cùng đổ ập xuống sàn.
Mất vài gây định thần lại, Tiểu Minh lúc này mới cuống cuồng chạy đến bên hai người, đỡ cả Hạo Du và Đình Phong ngồi dậy, Tiểu Phần cũng nghe thấy tiếng nên chạy vội ra. Trong trường hợp này rõ ràng là Đình Phong cần được lo lắng hơn mà. Hạo Du tuy không nặng nhưng ngã từ trên cao đè vào người anh như thế…
_Đình Phong, anh không sao chứ.
Tiểu Minh sốt sắng đỡ lấy người Đình Phong, Hạo Du thì đã đứng dậy được rồi nhưng anh thì vẫn choáng. Đình Phong xoa xoa đầu rồi cố gượng cười cho Tiểu Minh khỏi lo chứ thực ra đang rất đau.
_Không…anh…không sao.
_Thật đấy chứ, không sao thật chứ ạ?
Tiểu Minh rơm rớm nước mắt, đỡ vội anh lên ghế cùng Tiểu Phần. Đình Phong vẫn hơi choáng, cũng may không làm sao cả, đầu cũng chưa bị đập mạnh xuống đất. Nhưng nhìn cảnh anh vì đỡ “chồng mình” mà như vậy, lại do nguyên nhân chủ yếu là mình nên Tiểu Minh rất lo lắng, lại vừa áy náy. Cô nhìn Đình Phong chăm chú hồi lâu mới cất tiếng:
_Anh…thôi, anh lên phòng nghỉ đi anh, nha. Bọn em làm tiếp cũng được.
_Không, anh không sao, chỉ hơi choáng một tẹo, giờ đã đỡ hơn rồi. Cậu ta… – Đình Phong nói rồi chỉ tay về phía Hạo Du – …có sao không?
_Ừm, không sao…à…ừm…cám ơn…
Hạo Du nói cám ơn mà cũng thấy gượng gạo, cậu quay mặt đi luôn chứ cũng không nhìn về phía Tiểu Minh và Đình Phong. Đình Phong thực ra lúc đấy thấy Tiểu Minh hét lên rất hoảng sợ nên mới “ra tay nghĩa hiệp”, bản thân thấy vừa cứu được người lại vừa “ghi điểm” trong lòng Tiểu Minh. Còn về phần Hạo Du, cậu tuy được cứu nhưng cũng không thấy dễ chịu chút nào, bỗng dưng mắc nợ một người mà mình vốn không ưa quả thực chẳng thích thú gì.
Tự nhiên cả bốn người, không ai bảo ai cùng im lặng. Tiểu Minh lo lắng cho Đình Phong, mặt cứ tái mét. Cô lo đầu anh nhỡ đập xuống đất… nhưng cũng không dám nói gì, chỉ ngồi yên quan sát sắc mặt anh.
Vài phút sau, Đình Phong mới đột ngột đứng dậy, phá vỡ không gian yên tĩnh nãy giờ.
_Thôi, bánh chắc chín rồi, anh đi xem bánh thế nào.
Tiểu Minh thấy vậy vội níu tay anh, sốt sắng hỏi:
_Hic, liệu có sao không vậy anh, có phải đi khám không anh, nhỡ bị chấn động…
_Hì, vịt ngốc, không sao, anh thấy bình thường rồi. – Đình Phong xoa đầu Tiểu Minh rồi quay ra nhìn Tiểu Phần – Tiểu Phần vào giúp anh luôn nhé.
_Dạ vâng.
Tiểu Phần trả lời lý nhí rồi vội đi theo anh vào bếp. Trong lòng cô chợt có những cảm xúc thật khó tả, có chút gì đó ngưỡng mộ, lại còn chút gì đó quan tâm lo lắng, lại có cả chút…cảm mến. Mỗi thứ chỉ một chút nhưng khiến tâm tư trở nên hỗn độn. Thật sự chẳng hiểu bản thân đang nghĩ gì.
Thấy Đình Phong và Tiểu Phần đi hẳn vào bếp rồi, Tiểu Minh mới chạy đến chỗ Hạo Du mà ôm chặt lấy cậu. Cô sợ quá, người vẫn còn run lẩy bẩy. Cái lúc mà Hạo Du ngã xuống, cô tưởng chừng như nghẹt thở, tưởng chừng như tim đang vỡ tan ra, sợ hãi vô cùng.
_May quá, anh không sao rồi, thật là tốt quá.
Hạo Du được Tiểu Minh ôm thì cứ đứng yên, hồi lâu mới đưa tay lên vuốt tóc cô, dịu dàng. Tiểu Minh lúc này mới ngẩng lên nhìn cậu, hai mắt đen láy, trong veo.
Hạo Du cứ nghĩ là sẽ phải nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của Tiểu Minh cơ, nhưng tuyệt nhiên, không hề có lấy một giọt nước mẳt. Hơi thất vọng nhưng cậu cũng chẳng mong muốn gì được nhìn thấy Tiểu Minh khóc cả.
Thực ra cô bé sợ đến nỗi không khóc nổi nữa, lo đến nỗi không rơi nổi nước mắt nữa. Nhưng Hạo Du đâu có biết điều đó, cậu chỉ thấy một Tiểu Minh suýt thì khóc khi hỏi han Đình Phong thôi, chỉ nhìn thấy cô đã rất ân cần quan tâm đến anh ta. Ừm, nhưng cậu được ôm, thế là hơn rồi.
Hạo Du nghĩ rồi lại chẳng hiểu hơn cái gì nữa, rõ ngớ ngẩn =.=
_Woa, mùi gì mà thơm thế nhỉ?
Chưa thấy người đâu mà tiếng Hạo Nhiên đã vang vào tận trong bếp. Anh vừa dắt xe vào xong đã ngửi ngay thấy mùi thơm lan tỏa từ trong nhà ra ngoài cửa. Cũng chẳng trách anh được, món xúp kem nấm Đình Phong làm quả thực là vô cùng hấp dẫn. Nhưng Hạo Nhiên bước vào nhà rồi mới thấy ngạc nhiên hơn nữa, căn nhà chỗ nào cũng có không khí Noel, tuyết (giả) và kim tuyến giăng khắp nơi, cả đèn neon nữa khiến ngôi nhà trở nên lung linh và đẹp tuyệt vời. Còn chưa kể cây thông cao đến bốn mét, trang trí đủ cả kẹo gậy, sao, bông tuyết, trái châu và cả những hộp quà xinh xinh, nho nhỏ treo ở trên và dưới gốc cây thông, một người tuyết (bằng xốp) ở ngay giữa nhà nữa chứ. Và…bàn ăn thì đã sắp xếp đầy đủ và bày biện đẹp đẽ lắm rồi.
_Cậu lại trổ tài đầu bếp đấy hả Đình Phong?
_Ừ, ở đây tôi là đảm đang nhất rồi còn gì.
Đình Phong nói rồi cười gian, Hạo Nhiên cũng bật cười, anh hôm nay lại nhuộm tóc và đeo khuyên mũi nhìn “kool” kinh khủng.
_Mấy cô gái-của-chúng ta đâu rồi mà có mỗi hai người thế này?
Hạo Nhiên nói rồi tiến lại gần Hạo Du đang cẩn thận lau sạch từng cái ly để chuẩn bị cho bữa tiệc. Cậu vừa làm vừa trả lời Hạo Nhiên, cũng không ngẩng lên nhìn nữa.
_Tiểu Minh với bạn cô ấy đang ở trong phòng trang điểm. Tiểu Giang vẫn chưa đến.
_Sao muộn thế mà vẫn chưa đến. Hay bận không đi đón được thì để anh đi đón giùm cho.
_Nhà cô ấy cũng làm tiệc mà, theo đạo Thiên chúa. Lâu bố mẹ cô ấy không về nên cô ấy muốn ở nhà với hai bác thêm một lúc. Em còn chưa tắm rửa gì đây, hay anh đi đón Tiểu Giang hộ em.
_Ừ, được thôi. Anh cũng qua chào hỏi hai bác, không biết hai bác có còn nhớ anh không.
_Chắc là Tiểu Giang cũng kể rồi đấy mà. Nhưng… – Hạo Du nói rồi ngước lên nhìn Hạo Nhiên, ánh mắt không mấy thiện cảm – nhìn anh…chẳng khác gì du côn cả.
_Hơ, cái thằng này…
Hạo Nhiên nghe Hạo Du nói thì trừng mắt nhìn cậu một cái xém tí nữa là cháy lông mày. Tuy vậy, Hạo Du vẫn điềm nhiên như không, vẫn tiếp tục lau ly sáng bóng.
Đúng lúc đấy, Tiểu Minh và Tiểu Phần đã trang điểm xong vừa cười vừa nói đi ra khỏi phòng. Tiểu Minh đã thay bộ váy cũ bằng cái váy hồng Đình Phong đã mua tặng cô, nhìn cô bé lúc này thật kiều diễm nhưng cũng không kém phần nhí nhảnh dễ thương, chiếc nơ to phía sau càng làm cho cô thêm nổi bật. Nhờ có chiếc váy mà Tiểu Minh chỉ trang điểm nhẹ thôi là đã rất xinh rồi.
Còn Tiểu Phần lúc này cũng rất xinh đẹp trong bộ váy xanh lá mà cô đã chuẩn bị trước để mặc. Tiểu Phần vốn không thích mặc váy, quần áo cô chỉ đơn giản là áo phông, quần jean hoặc những bộ đồ đơn giản, thoải mái, dễ dàng hoạt động. Thực ra là Tiểu Phần cũng chẳng phải thuộc tuýp người năng hoạt động, chỉ là cô không thích ăn mặc cầu kì cho lắm.
Nhưng tối nay Tiểu Phần mặc váy quả là rất hợp, rất đẹp. Bộ váy xanh bó sát người làm cô trở nên quyến rũ hơn nhiều. Dáng người dong dỏng cao, lại thêm những đường cong của một cô bé tuổi mới lớn, Tiểu Phần tuy trông lớn hơn vài tuổi nhưng không thể phủ nhận được vẻ đẹp đến hoàn hảo của cô lúc này. Hai má hây hây đỏ, mắt đánh đậm, đeo circle lens (kính giãn tròng) xanh lam, thêm nữa là đôi môi hồng ngọt ngào, phải chăng vì thế mà khi Tiểu Phần với Tiểu Minh vừa bước xuống dưới nhà, cả sáu con mắt duy nhất chỉ dồn về cô ấy, khiến cô ngại ngùng khẽ cười gượng, tay đưa lên vuốt những lọn tóc đã được Tiểu Minh uốn xoăn nhẹ và buộc lệch sang một bên. Phải công nhận cô bé dễ thương kinh khủng.
Tiểu Minh đứng bên cạnh không sao thôi cười được. Chắc mọi người không thể biết rằng, để có một “thành phẩm” tuyệt hảo thế này, cô đã phải mất bao nhiêu công sức năn nỉ, động viên, dọa nạt… =.=. chỉ là Tiểu Phần đã mang cái váy sang theo “lệnh” của Tiểu Minh (cái váy là quà sinh nhật Tiểu Minh tặng Tiểu Phần năm ngoái nhưng cô chưa mặc lần nào) nhưng lại không chịu mặc, cũng không chịu để Tiểu Minh trang điểm cho nên Tiểu Minh mới phải hết dùng “nhu” lại dùng “cương” như thế. Dù sao thì bây giờ cô cũng rất hài lòng khi nhìn thấy Tiểu Phần rạng ngời thế kia, quả thấy mình có tài năng…hơn người.
_Mọi người, pờ-rét-ty (pretty) chưa^^
Tiểu Minh toe toét cười, hết xem thái độ của mọi người lại quay ra nhìn Tiểu Phần cười bẽn lẽn bên cạnh, lại càng thấy phục bản thân hơn. Thế mà sau vài phút ngỡ ngàng, Hạo Du lại cúi xuống…lau ly. Đình Phong cũng chỉ khẽ cười không nói gì. Chỉ có mỗi Hạo Nhiên là tươi cười vỗ vai hai cô:
_Tiểu Minh, em rất giỏi…
_Ơ, sao lại khen em.
Hạo Nhiên mới nói được nửa câu, Tiểu Minh đã “bức xúc” nói lại ngay. Tiểu Phần xinh thế kia không khen lại khen mình, bức xúc không kia chứ.
_Thì em trang điểm cho Tiểu Phần xinh thế này chẳng là giỏi sao. – Hạo Nhiên nói rồi quay ra nhìn Tiểu Phần, lại cười rất tươi – anh chưa có người yêu đây này.
_Hì, là Tiểu Minh bắt ép em đó, đâu có xinh chứ ạ. – Tiểu Phần ngượng ngùng cúi gằm mặt nói.
_Phải, đâu có xinh gì chứ.
Không khí đang vui vẻ bỗng trầm xuống bởi câu nói của Hạo Du. Cậu nói câu đó ra một cách rất thản nhiên, nói mà không để ý gì đến mọi người, không để ý đến cả ánh mắt đáng sợ mà Tiểu Minh “dành” cho cậu.
_Này, anh nói thế là sao hả? – Tiểu Minh tay chống nạnh, vẻ mặt vô cùng…hung dữ.
_Tiểu Phần không trang điểm xinh hơn nhiều mà, không lẽ bạn không biết. Mình chỉ nói thật thôi mà.
Lần này nói rồi, Hạo Du ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phần. Cô lúng túng thấy rõ, khẽ cười nhưng vẫn hơi buồn. Rồi cô kéo luôn tay Tiểu Minh về phòng đòi lau phấn đi cho mình. Tiểu Minh lúc này rất khó xử, đành phải theo lời Tiểu Phần, vừa lau vừa cố gắng an ủi cô là Hạo Du không có mắt thẩm mĩ (?)
Ở dưới nhà, Hạo Du cũng đang bị “chỉ trích” bởi Hạo Nhiên.
_Thằng nhóc này, sao chẳng biết ý gì cả, nói vậy với một người con gái mà được à.
_Em chỉ nói sự thật thôi mà.
_Kể cả sự thật đi nữa. Aizz…, sao mình lại có thằng em chẳng biết…nịnh gì thế này.
_Tiểu Giang gọi em rồi, anh đi đón cô ấy đi, nhanh lên.
Hạo Du đổi chủ đề ngay và ẩn Hạo Nhiên ra cửa, không để anh nói thêm lời nào. Căn nhà lúc này lại yên tĩnh như trước khi Hạo Nhiên đến. Đình Phong tiếp tục lau chùi bếp, Hạo Du cũng ra giúp Đình Phong nhưng chẳng ai nói gì với nhau.
Được một lúc, hai cô gái của chúng ta lại đi xuống. Lần này Tiểu Phần chỉ mặc bộ váy trắng đơn giản (của Tiểu Minh), viền bông trắng muốt, tay đeo vòng ngọc trai (của Tiểu Minh). Bộ váy tuy không đẹp bằng bộ vừa nãy nhưng vẫn mang lại cho Tiểu Phần một vẻ đẹp nhẹ nhàng và trong sáng.
Tiểu Minh đi xuống không thấy Hạo Nhiên đâu liền hỏi Đình Phong (vẫn còn tức Hạo Du vụ vừa nãy nên làm lơ):
_Đình Phong, anh Hạo Nhiên đâu rồi ạ?
_Đi đón Tiểu Giang rồi.
Người trả lời là Hạo Du. Tiểu Minh nghe thấy nhưng vẫn cố tình lờ đi.
_Đình Phong, Hạo Nhiên đâu rồi anh?
_Thì đó, em nghe thấy mà…
_Vậy ạ. Mà em với Tiểu Phần ra ngoài tí nha. Anh đi tắm trước đi, đừng dọn nữa, bọn em đi về là bắt đầu mở tiệc luôn đó.
_Em đi đâu thế vịt con, để anh đi cùng với.
_Không, em đi có tí việc mà. Anh đi tắm đi, người anh toàn mùi thức ăn, hì. Bọn em về đến nhà là phải chỉn chu rồi đấy nhá, bye nha.
Tiểu Minh nói liền một tràng rồi cùng Tiểu Phần đi ra cửa luôn. Vì buổi chiều thông báo muộn quá mà Tiểu Phần vẫn chưa mua kịp gì cho trò chơi, bây giờ hai người sẽ đi chọn quà, một món quà đơn giản thôi vì đã khá muộn rồi.
Hai người đi để lại Hạo Du và Đình Phong ở nhà với nhau mà chẳng biết làm thế nào. Hai anh chàng vốn không ưa nhau giờ lại phải ở cùng nhau thế này. Nếu hai người là bạn thì quả thật không có gì đáng nói, vậy mới khó… Giờ Hạo Du đi tắm bỏ mặc Đình Phong thì rất ngại, vì dù sao đây cũng là nhà của cậu, anh chỉ là khách. Nếu giờ Đình Phong cứ đi tắm thì cũng khó xử, mỗi người một suy nghĩ, thời gian thì đã trôi qua rất nhiều mà vẫn chưa ai định đi tắm trước.
Cuối cùng thì cả hai lại cùng đồng thanh:
_Anh/cậu đi trước đi.
Nhận ra sự trùng hợp, cả hai lại im lặng. Lúc sau Đình Phong mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trong ngôi nhà lúc này:
_Vậy tôi đi tắm trước.
Nói rồi anh cởi tạp dề ra và đi thẳng vào phòng tắm, không chờ Hạo Du nói gì. Thực ra Hạo Du cũng đâu có định nói gì, cậu nghe Đình Phong nói vậy thì vẫn im lặng, đi thẳng lên phòng để ngắm chú mèo con, Trái Tim – món quà cho Tiểu Minh thế nào rồi.
Mèo con đã tỉnh ngủ nhưng vẫn ngoan ngoãn trong hộp, không kêu một tiếng nào. Hạo Du nhẹ nhàng nhấc nó ra khỏi ổ và để vào lòng. Con mèo mới mua mà tỏ ra thân thiết lâu lắm rồi, cứ để yên cho cậu vuốt ve, lúc lại khẽ cắn và liếm vào tay. Được một lúc, mèo con lại ngủ ngon lành, rên grừ grừ. Hạo Du để nó vào ổ đắp chăn, ngắm nó hồi lâu rồi mới đi xuống nhà.
Cậu vừa đi xuống thì bắt gặp ngay Đình Phong. Anh tắm xong tóc vẫn còn ướt nhưng đã thay cái áo sơ mi trắng, chỉ cài ba cái cúc dưới cùng nhìn rất khêu gợi.
Nếu Hạo Du là con gái thì hẳn sẽ ngất ngây trước vẻ quyến rũ và hương thơm lôi cuốn từ người anh lúc này.
Nếu Hạo Du là con gái thì hẳn sẽ không khỏi xao động trước cơ thể khỏe mạnh với làn da nâu của anh.
Nếu Hạo Du là con gái thì hẳn sẽ phải lòng cái anh chàng Đình Phong vừa lịch lãm vừa hấp dẫn kia.
Tất nhiên tất cả đều là giả định, Hạo Du không phải con gái và cậu (đương nhiên) chẳng mảy may gì đến vẻ đẹp hoàn mĩ của Đình Phong lúc này. Cậu lấy quần áo ngay và đi thẳng vào phòng tắm. Tuy vậy, không thể phủ nhận được một điều là Hạo Du đang…ghen tị với thân hình của Đình Phong, nó quá hoàn hảo! Hạo Du tuy có chơi thể thao nhưng cậu vẫn có vẻ đẹp mỏng manh của một chàng công tử bột với làn da trắng hồng. Và cậu còn đang tự hỏi xem không biết Tiểu Minh liệu có xao xuyến trước cái tên Đình Phong kia không. Cô cũng là con gái mà!
Hạo Du lau khô tóc bước ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt rất sảng khoái. Hạo Nhiên và Tú Giang đã về rồi.
_A, anh yêu, anh tắm xong rồi à?
Vừa thấy Hạo Nhiên bước ra, Tú Giang đã đi ngay đến trước cậu, cười tươi rói. Hôm nay cô mặc một chiếc áo cánh dơi màu nâu sữa, mái tóc xoăn gợn dóng thả dài, nhìn vẫn duyên dáng như mọi ngày.
_Tiểu Giang, tóc em…
Hạo Du thốt lên ngạc nhiên, đưa tay lên vuốt tóc Tú Giang. Thường ngày để tóc ngắn đã xinh, giờ cô để tóc dài trông còn đẹp hơn nữa.
_Hihi, em mới nối tóc đó, dễ thương không? À mà Tiểu Minh có đến không ạ, chiều em đã nhắn tin cho anh…
_Tin nhắn? À, cô ấy…chắc tí sẽ đến.
Hạo Du tuy chưa biết tin nhắn gì nhưng vẫn trả lời, gượng gạo. Vừa lúc đấy, Tiểu Minh và Tiểu Phần về, nhìn thấy Tú Giang, Tiểu Minh “vội vã” chạy đến chỗ cô, cười híp mắt:
_Tú Giang, cám ơn đã mời tớ^^. Anh Hạo Nhiên gọi cho tớ chiều nay, đúng lúc đi với Tiểu Phần nên đưa cả cô ấy đến, như vậy có được không?
_Càng đông, càng vui mà, anh yêu nhỉ^^.
Tú Giang níu tay Hạo Du, tươi cười rồi kéo cả ba người ra ngoài, tự nhiên như ở nhà…chồng.
Nói chuyện rôm rả một lúc, mọi người cùng nhau vào bàn ăn và bắt đầu bữa tiệc. Nhưng vì gà tây phải chờ thêm một lúc nên trong lúc chờ đợi, tất cả cùng hát mấy bài hát giáng sinh: Silent night, holly night, bài Jingle bell cho thêm không khí rồi đến phần tặng quà.
Hạo Du bị mọi người khiêu khích nên phải tặng quà trước. Cậu rút trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ rồi mở ra trước mặt mọi người. Hạo Du nhìn Tiểu Giang âu yếm, nhẹ nhàng đeo cái lắc vào tay cô.
_Tặng em.
Tú Giang nhận món quà, trong lòng vô cùng hạnh phúc và tự hào. Cô cũng lấy ra một cái vòng và đeo vào cổ Hạo Du. Cái vòng lấp lánh ánh bạc, có luồn một cái nhẫn kim cương nho nhỏ, nhìn vô cùng tinh tế và sang trọng.
_Tặng anh đó.
Tú Giang nói rồi còn “khuyến mãi” thêm một cái thơm nhẹ vào má Hạo Du, khiến mặt cậu đỏ dừ lên vì xấu hổ.
Trong lúc mọi người đều hân hoan trước những tình cảm mà “couple” kia dành cho nhau như vậy, Tiểu Minh chỉ lẳng lặng cúi gằm mặt xuống bàn ăn mà nghe tiếng cười hạnh phúc của Tú Giang. Nhìn hai người họ tình tứ như vậy, cô không khỏi đau lòng, có muốn cố cười cũng khó. Rồi chợt có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô ở dưới bàn, như an ủi cô, làm nỗi đau trong tim cô khẽ dịu đi phần nào.
Nhưng lúc có tiếng nói vang lên cũng là lúc bàn tay đó dời đi.
_Tiểu Minh, vậy còn hai người thế nào, Đình Phong đã tặng gì cho cậu chưa thế?
_A, anh ấy tặng rồi. Bộ váy này là một trong số đó.
Nghe Tú Giang hỏi, Tiểu Minh liền ngẩng mặt, quay ra nhìn Đình Phong và trả lời. Có lẽ Tú Giang vẫn nghĩ Đình Phong với cô là một cặp nên mới hỏi như vậy. Haiz, tự nhiên cô lại nghĩ nếu là vậy thật thì cũng tốt, sẽ chẳng phải buồn khi nhìn thấy Tú Giang và Hạo Du như vậy nữa.
_Vậy hả. Woa, bộ váy xinh thật, rất hợp với cậu, Tiểu Minh ạ. Tớ cũng có quà cho cậu nè.
Nói rồi Tú Giang liền đứng dậy và đi ngay ra chỗ Tiểu Minh. Món quà mà cô muốn tặng cho bạn thân của mình chính là một cái vòng cổ mặt trái tim hồng ngọc, nó rất hợp với bộ váy mà Tiểu Minh đang mặc. Nhưng vì cô cũng đang đeo một cái vòng nên chỉ nhận món quà của Tú Giang và để bên cạnh. Chờ Tú Giang về, Tiểu Minh mới khẽ cười, nhìn cô:
_Cám ơn cậu nhiều. Tớ cũng mua quà cho mọi người đây.
Tiểu Minh nói rồi đưa quà cho Tú Giang, Hạo Nhiên và Đình Phong, cho cả Tiểu Phần nữa. Duy chỉ có quà của Hạo Du là vấn đề trong phòng, định bụng mọi người về hết thì mới tặng cho cậu.
Hạo Du không có quà, lại nhìn thấy mọi người vui vẻ vậy và tặng lại quà cho cho Tiểu Minh thì bản thân cũng thấy hơi bực bội. Mà cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại như vậy nữa, là cậu muốn được nhận quà từ “vợ” mình chăng? Thật khó hiểu.
Sau màn tặng quà, gà tây mới được mang ra, nóng hổi bốc khói nghi ngút thơm lừng. Bữa tiệc được bắt đầu ngay sau đó. Mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ thật như một gia đình, không khí vô cùng ấm áp. Cũng nhờ thức ăn ngon và được cười nói vui vẻ mà Tiểu Minh thấy tâm trạng khá hơn một chút. Cô cũng cười tươi suốt bữa ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Đình Phong và Tiểu Phần, đôi khi là cả Hạo Nhiên nữa.
Có lẽ do ăn muộn và cũng mệt nên bàn tiệc chỉ một loáng là đã vơi thức ăn, rượu vang cũng đã hết gần một chai. Lúc này, pudding mới được mang ra, nhìn lóng la lóng lánh, nhìn đã muốn ăn luôn. Ai cũng tấm tắc khen Đình Phong và Tiểu Phần khéo tay, làm món gì cũng ngon mà lại còn trang trí rất bắt mắt nữa. Tất nhiên là trừ Hạo Du ra là không nói lời nào.
_Ơ đâu, toàn là anh ấy làm, tớ chỉ giúp có tí xíu thôi. – Tiểu Phần ngại ngùng xua tay.
_Cũng không hẳn, em cũng làm nhiều mà.
Đình Phong trả lời một cách lịch sự, khẽ mỉm cười với Tiểu Phần. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Đình Phong, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp. Lần đầu là khi anh cùng Tiểu Minh đưa cô về, anh cũng cười đẹp như thế. Bây giờ cô mới hiểu vì sao nhóm Tú Quyên, Mĩ Kỳ lại thích anh đến vậy, càng nghĩ lại càng hiểu hơn. Đúng là phải tiếp xúc mới thấy được Đình Phong vừa đẹp, lại vừa tốt bụng. Cô cũng đã phải thú nhận với Tiểu Minh khi hai người đi mua quà vừa rồi, rằng quả thực Đình Phong không như cô nghĩ, rằng Tiểu Minh đã nói đúng mất rồi.
[...]
_Đình Phong, cứ để bát đĩa ở đấy đi anh, ra ăn hoa quả đã.
Tiểu Minh từ phòng khách chạy vào trong bếp, gọi lớn. Đình Phong vẫn đang lau dọn bàn ăn. Cô đến gần bên anh và giữ lấy cái khăn lau, nhìn anh khẽ nói:
_Anh ra ăn hoa quả đi, để tí em dọn cho.
_Lau sạch luôn, tí em đỡ phải làm chứ sao, ngốc thế.
_Èo, kệ đi anh, nào, rửa tay rồi ra ngoài với em.
Tiểu Minh nói rồi kéo Đình Phong rửa sạch tay và ra ngoài. Mọi người ăn xong rồi ra ngoài luôn, chỉ có mỗi Đình Phong là ở lại bếp cùng Tiểu Minh gọt hoa quả và dọn dẹp, sợ tí mọi người về hết lại chỉ có mình cô làm, lúc nào cũng chỉ lo cho cô thôi. Như vừa nãy, anh nhìn thấy mặt cô rất buồn, nên đã đưa tay nắm lấy tay cô, như truyền thêm cho cô sức mạnh. Đình Phong quả thật rất sợ nhìn thấy Tiểu Minh buồn.
Tiểu Minh nhìn Đình Phong, thấy rõ những nét mệt mỏi trên mặt anh mà thương anh quá. Cô quàng tay vào tay anh rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa. Quả thực nếu bây giờ mà nói hai người không phải là một đôi thì đúng là rất rất rất khó tin, vì ánh mắt hai người dành cho nhau đều rất ngọt ngào, âu yếm. Tiểu Minh cầm một xiên hoa quả hỗn hợp và đưa cho Đình Phong, cười hiền:
_Anh ăn đi này.
_Cám ơn em.
Đình Phong cũng khẽ cười, cầm lấy xiên quả rồi bỗng đút cho Tiểu Minh. Cô bé hơi bối rối rồi cũng đút cho anh bằng xiên của mình. Cả hai cùng ăn rất vui vẻ, vui đến nỗi chẳng để ý gì đến xung quanh cả. Đến lúc nhận ra thì…, tất cả tám con mắt đầu đang đổ dồn về “couple” này >.<. Tiểu Minh ngượng chín mặt, vội vàng ngồi lại gần sang bên Tiểu Phần, cười méo xẹo.
_Mọi…mọi người nhìn gì vậy chứ ~>.<~
_Đang định bảo cậu bắt đầu trò chơi thì thấy hai người đang vô cùng, vô cùng là thân mật thế kia, chẳng dám nói nữa.
Tú Giang nói rồi còn lè lưỡi trêu Tiểu Minh làm cô vô cùng xấu hổ. Cô cúi gằm mặt, cố gắng biện hộ (yếu ớt) rồi (giả vờ) chuyển ngay chủ đề.
_Thân mật gì chứ, hic. Mà cậu đang nói đến trò chơi gì cơ?
_Còn trò gì nữa, anh Hạo Nhiên bảo cậu chuẩn bị trò trao đổi quà gì gì đó rồi cơ mà, phải không anh? – Tú Giang nói rồi đánh mắt sang chỗ Hạo Nhiên ngay.
_Đúng rồi Tiểu Minh, phổ biến trò chơi đi chứ.
_A, vâng, đúng rồi, hihi, cũng chẳng có gì phức tạp đâu ạ. Nhưng mọi người chuẩn bị hết quà rồi chứ?
_Đủ hết rồi đây.
_Vậy ở đây có ba cái lọ, trong mỗi cái lọ có tên của Tiểu Minh, Tú Giang và Tiểu Phần, các anh chọn phải tên ai thì sẽ nhận quà của người ấy và trao quà lại, được chưa ạ?
_A, hiểu rồi, vậy để anh chọn trước cho.
Hạo Nhiên nói rồi nhanh tay cầm lấy cái lọ có mảnh giấy màu vàng. Đình Phong cũng chọn ngay sau đó, một cái lọ có giấy trắng. Cuối cùng tờ giấy màu hồng thuộc về Hạo Du.
_Em đếm đến ba thì cùng mở nhé: 1…2…3
Tiểu Minh nói dứt lời thì ba chàng trai của chúng ta mới bắt đầu mở lọ, cũng hơi lâu tẹo vì Tiểu Minh chuẩn bị rất kĩ mà.
Trong lúc chờ, Tú Giang rất mong Hạo Du sẽ chọn đúng tên mình, trao và nhận quà từ cậu mà không biết rằng Tiểu Minh cũng đang mong muốn như vậy, muốn được món quà của Hạo Du lắm lắm.
_Tú Giang – người lên tiếng đầu tiên là Hạo Nhiên – anh sẽ nhận quà của em, hihi.
_Còn anh là…Tiểu Phần.
_Vậy còn Hạo Du là… – Tiểu Minh nói mà không khỏi vui mừng, mắt hấp háy nhìn cậu, chờ đợi.
_Minh Minh.
Hạo Du đáp gọn rồi để cái lọ lại lên bàn. Khỏi phải nói cũng biết Tiểu Minh lúc này sung sướng đến thế nào, cô cố gắng kìm nén hạnh phúc mà khó quá.
Đình Phong và Tú Giang thì lại cùng nhau tiếc vì không chọn được đúng tên người mình yêu.
Trong lúc đó, Tiểu Phần lại có tâm trạng hỗn độn, có chút vui nhưng lại lo lắng. Cô lo món quà đơn giản của mình, không biết Đình Phong có thấy hài lòng vì nó không. Cô rất lo, chỉ sợ sẽ bị anh cười chê >.<
_Hạo Nhiên, quà cho anh đây, quà em đâu?
Tú Giang đưa hộp quà được bọc kĩ cho Hạo Nhiên, nháy mắt tinh nghịch. Hạo Nhiên vui vẻ đỡ lấy món quà và cũng tặng cho Tú Giang quà mình đã chuẩn bị.
_Tiểu Phần, tặng em.
_Cám ơn anh, của anh đây ạ.
Tiểu Phần đưa quà cho Đình Phong rồi cười tươi lắm, ngắm đi ngắm lại vỏ hộp quà được bọc với cái nơ đỏ to đùng ở ngoài (do Tiểu Minh chọn giấy bọc), không biết là gì mà khó đoán quá.
Chỉ còn lại Hạo Du và Tiểu Minh, thấy Hạo Du không nói gì, Tiểu Minh mới đưa món quà của mình ra trước cậu, nhoẻn cười:
_Quà của…cậu này.
_Ừ, cảm ơn, quà này.
Hạo Du cầm lấy món quà cảu Tiểu Minh rồi nói một câu không chủ ngữ. Nhưng lúc này chẳng ai nghe cậu nói cả, mọi người đều đang háo hức bóc quà. Quà của Hạo Du là một cái gối bông khá lớn, màu đỏ trắng đặc trưng của Noel cùng với hình ông già Tuyết đang cưỡi tuần lộc đi phát quà. Món quà trẻ con đúng là chỉ có Tiểu Minh mới có thôi. Hạo Du nghĩ thầm trong đầu, bất giác mỉm cười rồi lặng lẽ để cái gối sang bên cạnh và để tay lên.
Người thứ hai bóc xong quà là Tú Giang.
_Woa, đẹp ghê, Hạo Nhiên, anh có mắt thẩm mĩ đấy.
Tú Giang nói lớn rồi khoe món quà của Hạo Nhiên với mọi người, mặt vô cùng hớn hở. Thứ mà Tú Giang đang cầm trên tay kia là một cái kẹp cài tóc hình vương miện màu trắng, gắn rất nhiều đá màu, sáng lấp lánh. Tú Giang ướm thử nó lên đầu, nhìn dễ thương kinh khủng.
_Ước gì anh chọn phải tên em, Hạo Nhiên nhỉ, hihi. Tớ được một đôi dép trong nhà thỏ bông hồng, xinh chứ nhỉ.
Tiểu Minh nói rồi liền giơ giơ đôi dép Hạo Du tặng lên khoe, bất chợt Hạo Nhiên giật lấy nó từ tay Tiểu Minh và…đi thử.
_Để anh đi cho, hehe, mà cám ơn Tú Giang nhé, lọ kẹo socola này chắc anh ăn đến…Giáng sinh năm sau mất^^.
_Hihi, anh cứ đùa.
Tú Giang vừa cười vừa vỗ vỗ vai Hạo Nhiên. Hai người này lúc nào cũng vui vẻ được. Hạo Nhiên ngồi cười một lúc mới quay ra nhìn cô bé Tiểu Phần ngồi bên. Cô bé vẫn ôm món quà của Đình Phong tặng mà chưa “khoe” với ai cả. Thấy thế, Hạo Nhiên mới hỏi han rất thân mật:
_Đình Phong tặng em cái gì vậy hả Tiểu Phần?
_À – cô bé nghe hỏi lúc này mới ngước lên – một ly nến anh ạ.
Tiểu Phần nói rồi cười hiền, giơ cái ly cho mọi người xem. Cái ly trong vắt với nến ở trong màu xanh dương, lại còn có rất nhiều ngôi sao sáng lấp lánh nữa, chưa kể mùi thơm thật dễ chịu nên cô cứ muốn giữ cho riêng mình.
Lúc này, mọi người mới quay ra hỏi Đình Phong nhận được quà gì từ Tiểu Phần. Anh cũng im lặng nãy giờ, được hỏi rồi mới cất lời:
_Là một quyển sách.
_Gì thế anh, sách gì vậy?
_Những bí mật của gia đình hạnh phúc, một cuốn sách rất hay và ý nghĩa đấy.
Tiểu Minh thấy Tú Giang hỏi thì trả lời liền một mạch. Lúc này cô mới nhận ra vấn đề ở tên quyển sách kia. Phải chăng vì thế nên Đình Phong mới im lặng như vậy. “Bí mật của gia đình hạnh phúc” chẳng phải là chạm vào nỗi đau của Đình Phong hay sao. Hic, sao cô chẳng nghĩ gì khi chọn sách cùng Tiểu Phần chứ.
Tiểu Minh nghĩ rồi liền ghé tai Tiểu Phần thì thầm, không quên liếc nhìn Đình Phong một cái. Tiểu Phần nghe bạn mình nói như vậy thì cảm thấy vô cùng tồi tệ, lại còn thấy mặt Đình Phong buồn buồn nữa nên cảm giác áy náy vô cùng, cứ tự trách mình sao lại mua một món quà vô duyên đến vậy.
[...]
_Tiểu Minh à, phải làm thế nào bây giờ?
Đến lúc mọi người chuẩn bị ra về hết, Tiểu Phần mới kéo Tiểu Minh ra một góc để hỏi, nãy ngồi ở sofa không có cơ hội nào cả, mọi người cứ vui vẻ hát hò, nhất là Tú Giang và Hạo Nhiên. Tiểu Phần nhìn mặt Đình Phong buồn buồn, lại nghe Tiểu Minh kể về gia đình anh nên cũng buồn theo, lại không có cách nào an ủi anh nên giờ thêm cả hối hận nữa.
_Làm thế nào bây giờ hả Tiểu Minh, bạn bảo tớ phải làm sao bây giờ, chỉ vì món quà của tớ…
_Bình tĩnh nào, có phải bạn cố tình đâu. Mà nhìn bạn xem, cứ như kiểu là sợ anh ấy giận lắm vậy. Không phải là đã có cảm tình gì rồi đấy chứ.
Tiểu Minh vừa nói vừa nhìn như xoáy sâu vào “nỗi lòng” của Tiểu Phần, làm cô giật thót mình, mặt đỏ phừng phừng.
_Gì chứ, dù sao…dù sao thì đó cũng là quà của tớ, giờ làm anh ý không vui như vậy, tất nhiên là thấy không thoải mái rồi. Vả lại, tuy đã xóa bỏ thành kiến nhưng anh ta thì đâu đáng để tớ thích chứ.
Tiểu Phần nói với vẻ bối rối, điều đó khiến Tiểu Minh nhận ra ngay là cô bạn mình đang nói dối. Tiểu Minh vỗ vỗ vai Tiểu Phần, mặt giương giương tự đắc.
_Nghĩ kĩ lại thì đúng là…ngoài vẻ đẹp trai, quyến rũ, thông minh và…tốt bụng ra thì anh ấy chẳng xứng với bạn tẹo nào, hehe. Nhưng mà thôi, bạn đừng lo, tớ sẽ nói chuyện với anh ấy sau, dù sao cũng là bọn mình vô tình thôi mà.
_Vậy thì nhờ bạn giúp vậy. Thôi, mọi người sắp về rồi, bạn đưa tớ về luôn nhé.
_Ơ, không được rồi, hic, tớ vẫn còn phải dọn đồ nữa. Hay thế này nhé, để tớ bảo Đình Phong lai bạn về nha, được không? – Tiểu Minh nói rồi nháy mắt liền một cái.
_Ý, không được đâu, ngại lắm. Mà chắc gì…anh ấy đã đồng ý cho tớ đi nhờ chứ.
_Không sao đâu, để tớ bảo anh ấy là được mà, đi thôi.
Nói rồi Tiểu Minh kéo luôn Tiểu Phần về phía cửa mà không để cô nói thêm gì. Tiểu Phần tuy cảm thấy ngại ngùng nhưng trong lòng lại có chút gì hồi hộp, mong chờ, có cả hạnh phúc, những cảm xúc mà chính cô cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện nữa.
Cô cứ để Tiểu Minh dắt tay đến trước mặt Đình Phong mà không chút phản kháng, rồi lại thấy tim đập thình thịch khi nhìn thấy nụ cười của anh.
_Hai em làm gì mà lâu thế, vịt con?
_Đúng đó, bọn anh muốn “tất cả” cùng về mà phải chờ lâu quá đây, hihi.
Hạo Nhiên chen thêm một câu vào, cười nhí nhảnh, còn khẽ xoa đầu Tiểu Minh. Cô bé mỉm cười, tròn xoe mắt nhìn anh:
_Hì hì, anh với Tú Giang cứ về đi, em…với Tiểu Phần và Đình Phong sẽ về sau ạ.
_Vậy bọn anh về trước nhé!
Vừa nói hết câu, Hạo Nhiên đã kéo Tiểu Minh lại gần và…đặt một cái kiss lên trán cô trước mặt mọi người. Ai nấy đều sững sờ, duy chỉ có Hạo Nhiên với Tiểu Minh là vẫn bình tĩnh như không. Hạo Nhiên là người “gây ra” thì không nói làm gì rồi, còn Tiểu Minh, vì cô đã (ngây thơ) tin đó là chút tình cảm anh em nên cũng chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.
_Ngủ ngon nhé! Tú Giang, mình đi thôi em.
_Vâng ạ. Chào mọi người, tớ về nha, bye bye.
_Chào hai người nha, ngủ ngon.
Tiểu Minh đứng vẫy vẫy Hạo Nhiên và Tú Giang đang lên xe, chờ hai người đi rồi mới tươi cười quay ra chỗ Đình Phong thì…nhìn mặt anh chắc chắn là đang rất giận.
_Vịt con, sao em lại để Hạo Nhiên thơm lên đấy hả, đấy là chỗ-của-anh cơ mà.
_Hì hì – Tiểu Minh cười híp mắt, hết nhìn Tiểu Phần rồi lại quay ra Đình Phong, Hạo Du thì đã đi vào trong nhà rồi.
Mới nhìn thấy Tiểu Minh cười dễ thương như thế, Đình Phong lại cười ngay. Lúc này, Tiểu Minh mới đề cập đến vấn đề chính.
_Hì, Đình Phong này, anh đưa Tiểu Phần về giúp em được không?
_Anh?
_Vâng.
_Ừm, em có muốn anh đưa về không? – Đình Phong quay ra hỏi Tiểu Phần.
_Dạ, nếu được thì tốt quá ạ. – Tiểu Phần cười gượng.
_Ừ, vậy cũng được. Vậy anh về nhé, ngủ ngon vịt con.
_Em chào anh, hai người đi cẩn thận nha, bye bye.
_Chào Tiểu Minh, tí về nói chuyện nhé.
_Ừ, bye nha.
Tiểu Minh đứng ở cửa vẫy Tiểu Phần và Đình Phong mãi cho đến khi hai người khuất bóng hẳn sau màn đêm đen mịt mù, cô mới đóng cổng đi vào nhà. Gió bên ngoài thổi từng cơn lạnh lẽo khiến cô bé rùng mình, vào trong đóng cửa rồi mới thấy thật dễ chịu làm sao, thật ấm áp. Cô dọn mấy cái đĩa ở trên bàn uống nước rồi mang vào bếp, định bụng sẽ rửa dọn sạch sẽ tất cả rồi mới tặng quà cho Hạo Du. Nhưng vừa mới bước vào, cô đã thấy cậu đang đứng rửa bát ở đấy. Thoáng ngạc nhiên rồi đến bên cậu, cô nhỏ nhẹ:
_Anh đang giúp em đó hả, hì.
Nghe tiếng nói, Hạo Du mới quay lại nhìn, có vẻ như cậu nãy giờ đang rất chú tâm đến việc rửa bát nên không biết là có người đi vào.
_Ừ, thỉnh thoảng cũng phải chăm chỉ chút chứ, phải không?
_Hì, vậy em lên phòng nha.
_Ừ.
Tiểu Minh nghe Hạo Du nói rồi đi thẳng luôn lên phòng. Nhưng mới đến chân cầu thang, cô đã nghe tiếng Hạo Du gọi với theo:
_Đợi đã…
_Dạ?
_À…ừm, không có gì, ngủ…ngon nhé!
_Hì, em lên phòng thay đồ và tẩy trang thôi mà, còn xuống đánh răng nữa. Em đi nha.
Tiểu Minh nói liền một câu rồi chạy luôn lên tầng. Hạo Du nhìn Tiểu Minh, thở dài một cái rồi lại quay lại rửa bát. Thực ra vừa nãy cậu định hỏi Tiểu Minh sao không tặng quà cho cậu nhưng thấy nó quá lố bịch lại thôi. Hỏi như vậy chẳng quá là cậu đang muốn được cô ấy tặng quà hay sao, như thế là không được, haiz.
Đình Phong lai Tiểu Phần về, trên đường chẳng có gì để nói, nên cứ im lặng suốt từ lúc rời nhà Tiểu Minh. Thực ra anh cũng chẳng muốn đưa Tiểu Phần về nhà đâu, chỉ vì anh không thể từ chối Tiểu Minh nên mới chấp nhận. Xe máy của anh, trước giờ, chỉ có mỗi Tiểu Minh là được ngồi lên, ngoài ra anh không hề muốn cô gái nào khác được ngồi sau mình như thế này. Thôi thì bạn của Tiểu Minh thì cũng là bạn của mình (?), cho cô ấy đi nhờ cũng chẳng mất gì.
Trong lúc ngồi sau xe Đình Phong như vậy, Tiểu Phần cũng không biết phải nói gì. Cô nói thật là rất muốn biết thêm nhiều thứ về anh nhưng mà lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, hơn nữa, vừa tặng anh cuốn sách chẳng hay ho gì như thế, thật ngại quá. Cô cứ ngồi sau suy nghĩ linh tinh như vậy, cuối cùng cũng nói ra được một câu bắt chuyện với anh.
_Anh, em…có làm phiền anh không?
_Hả? À, ừ, không có gì, anh thì về lúc nào chẳng được, hơn nữa vịt con, à, Tiểu Minh, đã bảo anh đưa em về mà.
_Hì, anh có vẻ…thích Tiểu Minh quá nhỉ. – Tiểu Phần hỏi với thái độ “thăm dò”
Đình Phong nghe Tiểu Phần hỏi bỗng cười phá lên.
_Haha, em nghĩ vậy sao?
_Vâng, thế…có đúng không ạ.
_Không, anh không thích Tiểu Minh.
_Không…không…thật chứ ạ?
_Anh yêu Tiểu Minh, rất yêu cô ấy.
_Vậy…vậy…?
_Ừ, không phải thích, mà là yêu.
Nói đến đây, không hiểu sao trái tim Tiểu Phần bỗng đau rát như đang phải trải qua những gì đau đớn nhất vậy. Cổ họng nghẹn đắng, khó khăn lắm cô mới có thể nói chuyện tiếp với Đình Phong được.
_Thế Tiểu Minh nói sao ạ, về tình cảm của anh?
_À, chưa, anh thực ra vẫn chưa tỏ tình với cô ấy nhưng sẽ không lâu đâu, anh đã có với Tiểu Minh một giao kèo, nếu anh đứng đầu về điểm số trong kì thi vừa rồi thì cô ấy sẽ phải làm theo ý anh, lúc đấy anh sẽ nói cho cô ấy biết tình cảm của mình. Anh chỉ nói với em thôi đó, đừng nói cho Tiểu Minh biết nhé.
_Dạ, vâng… – giọng Tiểu Phần bé xíu – anh cố lên nhé! Tiểu Minh là một cô gái rất tốt, nếu bạn ấy đồng ý thì anh phải làm cho bạn ấy hạnh phúc đó nha. Tiểu Minh vẫn chưa yêu ai cả đâu, từ trước đến giờ cũng đã từ chối khá nhiều người. Nhưng em thấy Tiểu Minh có vẻ…cũng thích anh.
_Thật không, thế Hạo Du…à mà Tiểu Minh đã kể cho em nghe chưa, chuyện…
_Ý anh là hôn nhân với Hạo Du ý ạ, bạn ấy tệ lắm, mãi tối nay em gặng hỏi mới cho em biết chuyện đó. Anh yên tâm, Tiểu Minh bảo với em là chỉ do sắp đặt thôi mà, bạn ấy không thích Hạo Du đâu. Anh thấy đấy, Tú Giang, người yêu Hạo Du, là bạn thân Tiểu Minh mà, sao bạn ấy có thể… Ơ, mà anh cũng biết chuyện đấy sao, sao Tiểu Minh bảo chỉ có em và anh Hạo Nhiên biết thôi mà.
_Hihi, vậy thì tốt quá rồi, ra là Tiểu Minh chưa thích ai, may quá. Mà chuyện này là do Hạo Nhiên nói với anh, hì.
_Anh Hạo Nhiên là anh họ Hạo Du nhỉ, hai người giống nhau thật anh nhỉ. Mà thôi, nhà em kia rồi, anh dừng xe đi ạ.
Nghe Tiểu Phần nói, Đình Phong dừng xe lại ngay, đưa cho Tiểu Phần túi quà và bộ váy xanh của cô mới định đi.
_Anh về ạ, chào anh.
_Ừ, chào em. À, lần sau đừng để Tiểu Minh trang điểm cho nhé, em không hợp đâu, bình thường xinh hơn đấy. Vậy nha, anh về đây, bye nhé.
_Bye anh, ngủ ngon ạ.
Tiểu Phần vừa nói xong thì Đình Phong đã phóng xe đi mất rồi. Cô đứng nhìn theo dáng anh mà trong lòng sao cứ tràn đầy sự nuối tiếc, có cả vui mừng nữa. Haiz, mà cô còn chưa xin lỗi anh về quyển sách. Tiểu Phần thở dài thượt, quay lưng đi vào nhà ngay. Hôm nay về muộn thế này, dù có sang nhà Tiểu Minh thì vẫn bị mắng cho mà xem >.<
Nhưng mà, cũng không có gì phải hối tiếc, chưa bao giờ, cô lại có một ngày giáng sinh hạnh phúc đến thế này.
Hạo Du thay quần áo, vệ sinh thân thể xong mới định về phòng, rồi còn “phải” tặng Trái Tim cho Tiểu Minh nữa. Sao tự nhiên cậu thấy hồi hộp ghê, chỉ là một món quà thôi mà sao làm cậu căng thẳng đến thế này chứ, hic. Cậu đi qua phòng Tiểu Minh, thấy đèn vẫn còn sáng thì thở phào nhẹ nhõm, yên tâm vào phòng. Trái Tim uống no sữa rồi lại đi ngủ, vẫn nằm yên trong hộp, sao mà yêu đến thế. Hạo Du khẽ vuốt ve nó rồi mới mở cửa, toan bảo Tiểu Minh sang phòng mình. Chưa kịp làm gì, Hạo Du đã thấy Tiểu Minh đứng trước cửa, không biết từ lúc nào. Thấy cậu, mặt cô bỗng đỏ bừng lên, cậu cũng ngại, vội hỏi ngay:
_Có chuyện gì vậy Tiểu Minh?
_À, em…em, à, cái này…tặng anh ạ…
Tiểu Minh cúi gằm mặt, rút sau lưng ra hộp quà lớn, thắt nơ đỏ to đùng bên ngoài đưa lên trước mặt Hạo Du. Hạo Du hơi bối rối, đỡ tay lấy hộp quà rồi lại hỏi:
_Quà giáng sinh của tôi à?
_Vâng ạ, hì.
Hạo Du cầm hộp quà trong tay, thấy trong lòng rất vui. Cậu cứ ngắm mãi đến lúc Tiểu Minh giục mới chịu mở ra, nhẹ nhàng. Khi thấy bên trong là một cái áo len, cậu khẽ mỉm cười, đưa cái hộp cho Tiểu Minh rồi mới xem kĩ cái áo.
_Đẹp không anh? – Tiểu Minh khẽ nghiêng đầu, cười hiền.
_Ừ, đẹp lắm.
Hạo Du vừa mân mê cái áo vừa trả lời. Cái áo Tiểu Minh tặng nhìn vô cùng đơn giản, là áo len đen cổ tim, duy nhất một màu đen. Nhưng chính cái đơn giản lại làm cho cái áo trở nên tinh tế và nam tính hơn. À, bên dưới còn có một cái áo ba lỗ trắng, để mặc trong cái áo len, nhìn là biết khi mặc vào sẽ bó sát người. Cả hai cái đều là của Calvin Klein.
_Tôi thường dùng đồ của Giorgio Armani, nhưng cũng có mấy cái của CK. Ừm, cảm ơn nhiều nha. – Hạo Du nhoẻn cười. Không hiểu sao cầm trên tay cái áo do Tiểu Minh tặng, cậu thấy vui đến thế, còn tưởng Tiểu Minh định không tặng quà cho mình nữa chứ.
_Hì hì, anh mặc thử đi ạ, xem có vừa không, nhưng em đoán là sẽ đẹp lắm đấy.
_Ừ, được rồi.
Hạo Du gật đầu rồi bước luôn vào phòng, thế là Tiểu Minh cũng lẽo đẽo theo sau. Thấy vậy, Hạo Du vội đẩy Tiểu Minh ra và đóng sập cửa, ở trong nói vọng ra.
_Bộ muốn nhìn tôi thay đồ hay sao mà theo vào.
Tiểu Minh lúc này mới ớ ra, ngại ngùng cúi đầu lý nhí:
_Vậy…em ở ngoài chờ anh.
_Ừ.
Trả lời xong rồi Hạo Du mới để cái áo xuống giường chuẩn bị thay. Thực ra là cậu chẳng phải ngại Tiểu Minh nhìn thấy mình cởi trần mà là chưa muốn để cô ấy thấy Trái Tim. Ít nhất, cậu cũng phải nói gì đó rồi mới tặng chứ.
Thay xong rồi, cậu đứng chỉnh lại trước gương rồi mới đi ra ngoài. Cậu không ngờ là cậu mặc cái này vào lại đẹp đến thế. Cái áo ba lỗ ở trong làm cho cái áo len nổi bật hơn hẳn.
_Woa, đẹp quá. Đúng như em nghĩ mà, tuyệt lắm, very very handsome, hihi.
_Thật hả?
_Vâng, đẹp lắm mà. Mặc áo sơ mi ở trong chắc cũng tuyệt lắm đấy ạ. – Tiểu Minh vừa nói vừa cười híp tịt mắt.
_Tôi đã bảo đừng cười như vậy cơ mà.
_Ơ, sao ạ? À, vì nhìn hâm lắm nhỉ. – Tiểu Minh nói rồi lại cười, nhìn cô bé xinh ghê cơ.
_Ừ, đúng rồi. Thế có muốn…vào phòng tôi chơi không? Có cái này tặng cô đấy.
_Dạ, quà cho em ý ạ, đâu ạ?
_Vào thì biết, nhắm mắt vào đi đã.
_Vâng.
Tiểu Minh reo lên một cách hào hứng rồi nhắm ngay mắt lại. Hạo Du nắm luôn tay cô bé và đi vào trong phòng. Cô bé hồi hộp lắm, cả vui sướng nữa nên trái tim cứ nhảy nhót mãi thôi, cả người nóng bừng, nhất là nơi bàn tay được anh nắm chặt.
_Ngồi xuống đây xem nào.
Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh vội ngồi xuống ngay. Lúc này, Hạo Du mới nới lỏng tay cô và đưa lại gần vuốt ve con mèo. Nhận ra được mình đang làm gì, Tiểu Minh gần như hét lên vì sung sướng.
_Một-con-mèo-thật. Ôi, là con mèo của em sao, tặng em sao.
Tiểu Minh lúc này đã mở to mắt, bế ngay Trái Tim vào lòng, mắt hấp háy nhìn Hạo Du.
_Ừ, tặng cô đó, thích không?
_Có, rất thích. Ôi, nó đang liếm tay em này. Chưa bao giờ em được có một con mèo cho riêng mình. Em thích lắm.
Tiểu Minh nói một hồi, cứ vuốt ve con mèo mãi không thôi. Nhìn ánh mắt Tiểu Minh tràn ngập hạnh phúc như thế, Hạo Du cũng vui lắm, cứ ngồi ngắm Tiểu Minh vuốt ve Trái Tim với ánh mắt âu yếm. Tiểu Minh chốc chốc lại còn cười lên khanh khách nữa, nhìn dễ thương kinh khủng. Đó là lý do tại sao cậu không muốn Tiểu Minh cười như vậy trước mặt mình. Vì khi đó, trái tim cậu như muốn nổ tung ra, và sau đó chỉ nghĩ được mỗi về nụ cười đó thôi. Cho dù muốn phủ nhận nhưng quả thật, mỗi khi nhìn thấy cô bé cười, cậu gần như phát điên lên.
_Anh ơi, anh sẽ chăm sóc con mèo cùng với em chứ?
Tiểu Minh quay ra nhìn cậu, ánh mắt háo hức như đứa trẻ con đang chờ đợi được cho kẹo vậy. Hạo Du ngẩn ra vào giây rồi khẽ gật đầu.
_Ừ.
_Hihi, vậy là mèo của cả hai rồi nhỉ. Anh ơi, tên nó là Hạo Minh anh nhé, nhé!
_Ừ, nếu cô muốn. – cậu mỉm cười rồi khẽ xoa đầu Tiểu Minh dịu dàng.
_Vậy mai em sẽ đi mua nhà và đồ chơi cho nó. À, còn cả vòng cổ phòng khi bị lạc nữa. Em sẽ đặt làm riêng một cái vòng bạc có tên Hạo Minh và địa chỉ nhà mình, hihi.
Nghe Tiểu Minh nói, Hạo Du chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Thực ra cậu đang nghĩ, nếu có cái vòng bạc ở cổ thì người ta có nhìn thấy con mèo chắc cũng chẳng có ý định trả lại đâu, khéo lại còn…tống tiền nữa chứ vì có yêu động vật đến mấy thì gia đình bình thường chẳng ai lại đeo vòng bạc cho mèo cả. Đúng là chỉ có đầu óc trẻ con như Tiểu Minh mới nghĩ ra thôi.
_Tối nay mèo sẽ ngủ phòng anh hả anh?
_Ừ, nếu muốn thì cô mang về phòng cũng được, nhưng đừng cho nó ngủ cùng vì nếu thế nó sẽ không lớn được đâu.
_Không ạ. Ý em là…ý em là…liệu…em có thể…ngủ cùng giường với anh được không?
_Hả?
_Chỉ đêm nay thôi mà, đến Hạo Minh còn được ngủ cùng phòng với anh đấy thôi.
_Vậy cô ngủ ở đây với nó nhé!
_Ơ, không.
Tiểu Minh nói rồi xị mặt ỉu xìu, trong đầu nghĩ là chắc Hạo Du không đồng ý rồi nên thấy hơi buồn. Từ khi ở chung một nhà, cô mới được nằm chung giường với anh đúng một lần, và lần đó lại là hôm bị ốm, sáng dậy nghe anh kể lại chứ cũng chẳng nhớ gì, hic.
_Sao thế, còn ngồi đấy, lên giường đi chứ.
_Dạ, gì cơ ạ?
Tiểu Minh nghe Hạo Du nói thì mắt sáng rực lên, quay ngoắt đầu về phía anh thì…cảnh tượng trước mặt cô kia là Hạo Du đang cởi áo và mặc đồ ngủ vào. Tiểu Minh không có ý gì đâu nhưng sao mắt cô cứ dán vào người anh thế kia. Ôi, nhìn bình thường anh thanh mảnh là vậy mà…ngực và vai cũng lớn lắm luôn (amen =.=), da lại còn trắng nữa chứ, nhìn hấp dẫn vô cùng.
_Này, nhìn cái gì thế hả, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Lên giường đi.
Đến lần thứ hai Hạo Du giục Tiểu Minh lên giường, cô mới nhận ra mình đang làm cái trò xấu hổ gì, vội vàng cụp mắt để Hạo Minh vào ổ rồi lên giường, trùm kín chăn. Tim cô vẫn cứ đang chạy marathon đây, khiến cô gần như ngạt thở. Ôi, cái thân hình của anh, hoàn hảo đến từng milimet, ha, nghĩ đến là lại thấy ngại rồi ~>.<~
_Còn thiếu gì nữa không, tôi tắt đèn nhé!
_Dạ, à, anh mang cho em Tiểu Phong với Dinga với, trong phòng em ý ạ.
_Ừ, chờ đấy.
Hạo Du nói rồi đi luôn ra ngoài. Tiểu Minh giờ còn một mình, nằm trên giường cuộn tròn trong cái chăn bông ấm áp của Hạo Du thì quên mất cả phải trả điện thoại cho cậu. Lúc này, cô mới rút nó ra khỏi túi quần, để trước mặt ngắm nghía. Chợt trong đầu nảy ngay ra một ý nghĩ, trong máy Hạo Du lẽ nào lại không có cái ảnh nào của anh, khéo lại rất nhiều ý chứ. Mới nghĩ đến đây, Tiểu Minh đã thấy…sướng run người, trùm kín chăn lén xem ảnh ở điện thoại anh. Nhưng mà đến lúc mở Album ảnh ra thì thật thất vọng, toàn là ảnh Tú Giang, nếu không thì lại là chụp phong cảnh. Tiểu Minh chán nản, xem hết tất cả các album mà vẫn toàn thấy Vk [y3u], đến album cuối cùng thì chẳng thèm xem nữa, vứt máy luôn sang một bên. Album cuối có đúng một cái ảnh, bên ngoài có đề tên là Ngố, chắc lại là ảnh Tú Giang. Tiểu Minh nghĩ vậy nhưng lại tò mò mà cầm lấy điện thoại lên và bấm bấm. Cái ảnh trong “Ngố” hiện ra thật rõ nét, là một cô gái vô cùng dễ thương đang cười rất tươi giữa một rừng hoa, nổi bật trong chiếc áo choàng bông đỏ chói, hai tay giơ hiệu Victory. Khung cảnh trong ảnh tuy có đẹp đến độ lung linh huyền ảo nhưng cô gái vẫn là tâm điểm thu hút bất kì ai khi nhìn vào nó. Và tất nhiên, Tiểu Minh, tuy có hơi sững sờ, ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận ra cô gái trong bức ảnh chính là mình. “Là…là…mình sao, không…không phải chứ?”
Này, đã ngủ rồi đấy hả, tôi mang cho cô rồi đây này.
Giật mình vì nghe tiếng Hạo Du, Tiểu Minh luống cuống thoát ra khỏi Album ảnh rồi quay lại nói chuyện như chưa hề nhìn thấy gì.
_Em chưa. Sao anh đi lâu thế? Lấy ngay bên phòng em mà.
_Ừ, lấy điện thoại cho cô. Đây, nạp đầy pin rồi đấy.
_À vâng, cám ơn anh ạ. Hì, điện thoại anh, có tin nhắn của Tú Giang nhưng em lỡ đọc mất một tin rồi, xin lỗi nhé.
_Ừ, không sao.
Hạo Du đưa điện thoại cho Tiểu Minh rồi cầm lấy cái của mình, lên giường nằm luôn. Tiểu Minh cứ nghĩ là Hạo Du ít nhất cũng mắng cô vài câu cơ, may thiệt. Tiểu Minh thở phào, cô lén nhìn sang Hạo Du rồi lại quay người vào trong. Nằm cạnh Hạo Du, cô rất muốn hỏi về bức ảnh nhưng cứ lưỡng lự mãi rồi lại thôi, trong lòng không ngừng khấp khởi vui mừng khi nghĩ về nó, bao nhiêu câu hỏi lại còn cứ lởn vởn trong đầu cô mãi làm cô không thể nào chợp mắt nổi. Bất chợt, điện thoại vang lên tiếng nhạc quen thuộc. Đình Phong gọi.
_Dạ, em đây. – Tiểu Minh nghe máy ngay.
_Vịt con à, em chưa ngủ hả. Nằm một mình buồn quá nên gọi cho em, hì.
_Hì, anh đã về nhà lâu chưa, đi đường lạnh lắm không ạ. Nãy em đứng thấy gió thổi rét lắm, hì hì.
_Ừ, cũng bình thường mà, nghĩ đến em là ấm ngay rồi.
_A, hì hì, làm gì chứ ạ. Mà anh ơi…
_Gì vậy vịt con?
_À, quyển sách Tiểu Phần tặng, là do em chọn, anh đừng giận bạn ý nhé. Xin lỗi vì có thể đã làm anh buồn >.<
_Ừ, không sao đâu, tên nó…có vẻ rất hay mà.
_Hic, vậy mà nghe giọng anh buồn vậy hả. Anh à, em…
_Đừng lo, không sao mà, anh sẽ đọc nó, nhé!
_Nếu anh không muốn thì không cần đâu ạ.
_Anh sẽ đọc mà, chắc chắn đấy. Dù sao nó cũng là em chọn mà.
_……
_Vậy thôi nha, em ngủ sớm đi không mệt, ngủ ngon nhé.
_Hì, dạ vâng, ngủ ngon, Đình Phong. Bye anh.
_Bye. À, đợi đã, vịt con…
_Gì vậy anh?
_Cám ơn em. Hôm nay…anh thấy rất hạnh phúc.
_……
_Chưa bao giờ anh có một bữa cơm ấm cúng như thế. Cám ơn em nhiều lắm. Thôi em đi ngủ đi không muộn, ngủ ngon nha.
_Vâng. Đình Phong, ngủ ngon ạ. Em rất vui vì nghe anh nói anh thấy hạnh phúc, hì.
_Ừ, chào em nha.
Chờ Đình Phong cắt máy rồi, Tiểu Minh mới bắt đầu xem mấy tin nhắn gửi đến lúc hai người đang nói chuyện, đầu óc đang mông lung nghĩ đến những câu nói của Đình Phong vừa nãy. Thật vui vì cô đã làm cho Đình Phong được một việc khiến anh hạnh phúc, điều đó khiến cô rất hài lòng. Cô tự cười thầm một mình rồi nhìn vào hai cái tin nhắn vừa được gửi đến, một cái là của Tiểu Phần, và một là của…Hạo Du. Dĩ nhiên, Tiểu Minh xem cái của Hạo Du trước^^. Tin nhắn vẻn vẹn có ba chữ: “Chua ngu a?” (Chưa ngủ à?). “Em chua, anh cung van thuc a?” (Em chưa, anh cũng vẫn thức à?). Tiểu Minh reply lại ngay sau khi đọc. Có thể là Hạo Du cũng ngại nên chưa ngủ được (như cô) chăng?
Trả lời Hạo Du xong, Tiểu Minh mới đọc tin của Tiểu Phần. “Tjeu Mjh, t0 vua bj mag x0g vj t0j ve mu0n, hjc, ban da ngu chua the?” (Tiểu Minh, tớ vừa bị mắng xong vì tội về muộn, hic, bạn đã ngủ chưa thế?). “To chua, dang nam tren giuong thoi, chua ngu. Ban bi mang lau khong the, co sao khong, ma di tren duong co noi chuyen gi voi Dinh Phong khong the?” (Tớ chưa, đang nằm trên giường thôi, chưa ngủ. Bạn bị mắng lâu không thế, có sao không, mà đi trên đường có nói chuyện gì với Đình Phong không thế?)
Tiểu Minh vừa khẽ cười một mình vừa nhấn phím trả lời Tiểu Phần một tin nhắn dài, xong lại mở ngay ra xem tin Hạo Du vừa gửi đến, lòng thích thú vô cùng: “Toi khong ngu duoc, dang lam gi the?” (Tôi không ngủ được, đang làm gì thế?)
“Em dang nhan tin” (Em đang nhắn tin)
“Voi Dinh Phong a?” (Với Đình Phong à?)
“Da khong, Tieu Phan anh a” (Dạ không, Tiểu Phần anh ạ)
Tiểu Minh mải mê nhắn tin cho Hạo Du quá, đến khi mở hộp tin ra thì đã thấy hai tin nhắn liền của Tiểu Phần. “Hjc, cug chj n0j ljh tjh th0j, c0 gj dau. A, ma c0 m0t chuyen hay h0 lam nhe, nhug kh0g n0j chO ban du0c, hehe. Ma ban da n0j v0j Djh Ph0g chua, anh ay c0 n0j gj kh0g? C0 chuyen gj ve ban v0j Ha0 Du kh0g, ke chO t0 nghe v0j” (Hic, cũng chỉ nói linh tinh thôi, có gì đâu. A, mà có một chuyện hay ho lắm nhé, nhưng không nói cho bạn được, hehe. Mà bạn đã nói với Đình Phong chưa, anh ấy có nói gì không? Có chuyện gì về bạn với Hạo Du không, kể cho tớ nghe với). Hic, một tin nhắn dài dằng dặc, Tiểu Minh vừa đọc vừa sốt ruột muốn biết có chuyện gì hay ho ngay nhưng vẫn còn một tin nữa của Tiểu Phần đây: “Sa0 ban kh0g tra l0j, ngu r0j ha, hjhj, vay th0j, t0 cug dj ngu day, ngu ng0n nhe Tieu Mjh, m0ah m0ah” (Sao bạn không trả lời, ngủ rồi hả, hihi, vậy thôi, tớ cũng đi ngủ đây, ngủ ngon nhé Tiểu Minh, moah moah). “Tieu Phan, to chua ngu dau, ban co chuyen gi hay ho the, ke cho to nghe di nao” (Tiểu Phần, tớ chưa ngủ đâu, bạn có chuyện gì hay ho thế, kể cho tớ nghe đi nào).
Tiểu Minh trả lời Tiểu Phần rồi vội vàng mở hộp thư ra, hic, vẫn chưa thấy Hạo Du nhắn tin lại. Đoán là cậu đã ngủ, Tiểu Minh nhẹ nhàng trở mình quay lại, bất ngờ, cô bắt gặp ánh mắt của Hạo Du. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, đôi mắt như đang tỏa ra những tia sáng tinh khiết, long lanh. Thấy Tiểu Minh quay lại, đôi mắt chuyển luôn hướng nhìn, không để bốn mắt nhìn nhau. Thực ra, cho dù thế nào thì hai người vẫn đang nằm đối diện mà.
_Hạo Du, anh…đang nhìn em phải không?
Tiểu Minh nghe rõ cả tiếng trống ngực mình đang đánh, hỏi xong câu hỏi là mặt cô cũng đỏ bừng lên. Có điều gì đó mách bảo cô là anh đang nhìn ngắm cô, từ phía sau.
_Sao anh không nói gì, phải không anh?
Tiểu Minh nhìn chăm chăm vào mặt Hạo Du. Ánh mắt từ từ hướng lên trên và dừng lại trước mặt cô. Im lặng thêm một vài giây nữa, Hạo Du khẽ đưa tay lên cầm cái vòng ở cổ Tiểu Minh, trả lời chậm rãi:
_Là tôi nhìn cái này, là…nhẫn cưới phải không?
_À, vâng ạ.
Tiểu Minh bối rối nhìn xuống cái vòng có luồn nhẫn cưới vào, mặt lại đỏ ửng. Thật xấu hổ quá đi mà, ra anh nhìn cái vòng, sao cô có thể nghĩ là anh nhìn cô được chứ, đã thế lại còn hỏi anh nữa, quả là thấy mình mặt dày quá mà.
Cô nhìn rồi lén ngước lên nhìn anh, anh vẫn đang mân mê cái nhẫn, chưa chịu bỏ ra. Bây giờ cô mới để ý, anh chưa bao giờ đeo cái nhẫn cả, chắc vì nó có tên Minh Minh khắc ở bên trong. Với lại đối với một người đã có người yêu như Hạo Du, bất đắc dĩ phải lấy vợ, không đeo nhẫn cưới cũng là chuyện thường tình thôi mà, Tiểu Minh biết vậy nhưng nghĩ đến vẫn thấy buồn. Đang im lặng, cô chợt nghe tiếng Hạo Du hỏi, giọng vô cùng nhẹ nhàng:
_Tiểu Minh, cô có thực sự yêu tôi không?
Vừa mới nghe anh hỏi xong mà cô đã lại nóng bừng người, những suy nghĩ cứ lộn xộn vì nghe câu hỏi bất ngờ của anh. Cô thì chỉ muốn nói thật to lên là “có” nhưng sao cái chữ ấy lại không thể nào thoát ra khỏi cổ họng được. Cuối cùng, Tiểu Minh chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm câu gì.
Hạo Du sau đó cũng chẳng nói gì nữa, cậu quay mặt ra ngoài và nằm yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ trong đêm khuya thanh vắng.
Tiểu Minh ôm Tiểu Phong rồi cũng quay lưng lại, tay cầm chiếc điện thoại nhắn ba chữ: chúc ngủ ngon rồi gửi ngay đến “Chồng ngốc”. Một lúc sau, điện thoại cô rung lên bần bật, rồi lại là tin nhắn với ba từ “chúc ngủ ngon” ngắn gọn. Tiểu Minh khẽ mỉm cười, để chiếc máy nhẹ nhàng trên đầu giường rồi trùm kín chăn, đã mười hai rưỡi rồi, cô định bụng sẽ ngủ một giấc thật đã cho đến sáng.
Hạo Du nhận được tin nhắn “chúc ngủ ngon” của Tiểu Minh rồi cũng khẽ cười thầm trong lòng, không biết vì cái gật đầu kia hay vì tin nhắn nữa. Cậu nhắn lại cho cô rồi để gọn máy sang một bên và kéo chăn kín cổ. Nhận thấy cũng đã quá muộn để tiếp tục thức như thế, cậu quyết định sẽ ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng.
Thực ra…
Cả đêm, cả Tiểu Minh mà Hạo Du đều không ngủ được.