Oan gia ngõ hẹp - Chương 07 - 08

 

Chương 7 : Chuỗi xui xẻo 1

Sáng hôm sau, buổi sáng đầu tiên ở nhà hắn, nó thức dậy trong căn phòng ngập tràn nắng, hít một hơi thật sâu, nó vào nhà vệ sinh thì có tiếng gọi : “ Tiểu thư, mời tiểu thư xuống dùng bữa sáng”. Nó vội đáp : “ Tôi xuống ngay” rồi nhanh chân đi làm vệ sinh cá nhân . 

Vài phút sau nó mở cửa phòng, vừa xoay người lại đóng cửa thì nó bất ngờ đụng mặt 4 tên con trai “ hotboy” ở trường, bọn hắn bước ra từ 4 căn phòng kế bên phòng nó, đồng loạt làm nó giật mình đánh rơi cả cái cặp trong tay, bản mặt thì hết sức buồn cười chỉ vì mới sáng sớm đã gặp ma.
Cả 4 khuôn mặt ngạc nhiên nhìn nó rồi cười, nụ cười làm bọn con gái ở trường chết ngất còn nó thì chỉ muốn rút dép phi vào mặt . 
Mới sáng sớm mà cười tươi như đười ươi xổng chuồng, nó nhăn nhó:
- Cười cái gì mà cười bộ lạ lắm à, mới thấy lần đầu chắc ? Các người là ma hay sao mà đi đâu cũng ám tôi thế hả?
Vĩ cười khấy : 
- Cô đừng tưởng bở, bọn họ đã sống ở nhà tôi từ lâu lắm rồi trước cô rất nhiều năm đấy . Người gì mà kì lạ…

Nó lườm lườm nhìn hắn rồi chẳng nói năng gì đi thẳng xuống lầu, cô Hoa nhìn thấy nó thì cười :
- Chào Di, tối qua ngủ có ngon không ? 
- Rất ngon thưa cô . 
- Thế thì tốt, hợp ý cháu là tốt rồi ! 
Đằng sau nó vang lên tiếng nói, 4 tên kia đã xuống lầu rồi . Cô Hoa nói với nó : 
- Đây là Hưng, Bảo, Phong bạn từ nhỏ của Vĩ, cũng ở đây từ nhỏ rồi . Mấy đứa làm quen với nhau đi .
- Dạ, lúc nãy Vĩ có nói với con rồi ạ . 
- Thế à, đã làm quen nhau chưa ? 
Nó nhìn 4 tên với ánh mắt lườm lườm trả lời : 
- Dạ, rồi ạ !




Quen gì với 4 cái đồ đáng ghét đó chứ, cô ơi …Sau bữa ăn theo mệnh lệnh của cô Hoa nó rất vinh dự… à không rất tội nghiệp phải đi học cùng xe với 4 thằng cha hotboy, rất đau đớn là nó phải gắn liền số phận với những tên này cho đến khi nó về .
Có thể là mấy đứa con gái khác thì sẽ nhảy cẫng lên sung sướng còn nó nghe xong khóc cũng không nổi chỉ biết gục đầu xuống bàn mà than thầm trong lòng, trông cái mặt rất thảm hại . 
Cô Hoa thật chẳng biết gì cả, cô nói nó đi chung xe cũng những tên đó là để an toàn, là để bảo vệ nó thế nhưng cô không biết rằng như thế nó còn có nguy cơ bị ăn hiếp cao hơn nữa.
Dùng mọi biện pháp năn nỉ nhưng không được nó đành lảo đảo chào cô Hoa rồi xách cặp bước ra xe,chán nản mở của bước vào xe nhìn 4 cái bản mặt ngồi thù lù bên trong là chỉ muốn chạy cho xa . Xe từ từ lăn bánh đưa nó đến trường, nó nói :
- Tí nữa cho tôi xuống gần trường để tôi tự đi bộ vào . 
Bảo hỏi :
- Sao vậy Di ?
- Mấy người là “hotdog”… à quên í lộn “hotboy” trong học viện, hạng như tôi đâu dám lại
gần, ở cùng mấy cậu có ngày tôi bị fan của mấy cậu lôi ra xử hội đồng luôn, nếu mà đi
chung xe chắc tôi bị đem bỏ vô nồi hấp chín lúc nào cũng không biết ấy chứ. 
Vĩ mỉa mai :
- Người khác có muốn ngồi với chúng tôi cũng không được đâu, nhìn xem cô thế này là phúc lắm rồi đấy .
- Oẹ, trời đất, ai bảo thế, phúc đâu sao tôi không thấy chỉ thấy họa đầy đầu thôi à . Với lại yên tâm tôi không thèm ngồi chung xe với mấy cậu đâu, bất đắc dĩ thôi, nhá !!!!!!
Cùng lúc đó một chiếc xe ô tô màu đen từ hẻm đi ra chạy song song với xe của chúng nó. 



Hưng nhìn sang chiếc ô tô bóng lộn rồi quay sang Vĩ : 
- Chà, Thiên Kì đến rồi kìa, hình như đi cũng gã Hạo Quân thì phải .
Mặt tên đáng ghét có vẻ vui vui, hắn im lặng chẳng trả lời .
Phong bổ sung : 
- Là như thế này, đại tiểu thư nhà họ Vương chính xác là bạn gái thằng Vĩ đã nói từ bây giờ ngày nào cũng đi học cũng với chúng ta, thế nên anh em nhà họ mới xuất hiện ở đây . 
Vừa nói cậu vừa ra vẻ triết lý, hiểu biết làm mọi người bật cười, không khí trong xe vui vẻ hẳn lên . 

Đến gần trường, không hiểu sao cái ô tô quái quỉ không chịu dừng mà cứ thế tiến thẳng vào sân trường dưới ánh mắt ngạc nhiên của toàn thế học sinh, khuôn mặt tối sầm của nó và cái nhếch mép đểu ơi là đểu của Vĩ . 
Nó than thở:
- Bác ơi là bác sao bác không dừng xe cho con, kì này con tiêu chắc rồi………
Bác lái xe ngây thơ : 
- Là cậu Vĩ kêu tôi chạy thẳng vào luôn, xin lỗi tiểu thư ……
Nó oán hận quay sang trợn mắt nhìn Vĩ : 
- Này tên kia, tính hại chết tôi à !!! Tại sao tôi nói như vậy rồi mà cậu còn chạy thẳng vô đây hả, hả ??????
Đáp lại khuôn mặt “ nộ khí xung thiên” hùng hổ của nó là :
- Tôi … thích thế đây !
- Tên … tên này ….
Nó tức muốn chết, đẩy cửa xe đi ra cùng lúc đó nó cũng ưu ái nhận được vô vàn ánh mắt “ trìu mến” như muốn giết người của hầu hết nữ sinh trong trường . Họ săm soi nó, xì xào, bàn tán :
- Con nhỏ nào thế ? Không biết xấu hổ … 
- Ai biết ? Chắc oshin mới tuyển dụng của mí anh ấy. 
- Chắc thế. Nhìn xem hạng như nó có xách dép mấy anh ấy cũng không cho đâu !
- Ừ, xấu thế mà .
Và vvvv… vvvv, vô vàn lời mỉa mai, cạnh khóe nữa . 
Nó tức run người, khuôn mặt từ hồng hào chuyển sang màu tím lịm, tức quá đi mất … 
Nó quay người cố bước thật nhanh, đi mà như chạy, ở đây mà nghe nữa chắc nó nổi khùng mất, cái tên khốn đó, coi chừng đấy!


Chương 8 : Chuỗi xui xẻo 2


Vào đến lớp, lại gặp phải vô vàn mũi tên sắc nhòn từ các đại tỉ cùng lớp, ôi cái số con mực của tôi, thật khó khăn. Hạ Lan nhìn nó đầy lo lắng và cảm thông, một thanh kẹo sugus chuyền sang tay nó, nó đón lấy và khẽ mỉm cười . Ra chơi, nó mở tủ cá nhân, trên đó xuất hiện bao nhiêu là thư rác, nó không muốn đọc một tay cho vào thùng rác . Bên trong một cây kẹo mút nằm ngay ngắn, một mảnh giấy có ghi dòng chữ : “Cố lên Di, sẽ vượt qua được mà” cùng một ngôi sao pha lê nho nhỏ lấp lánh. Ánh mắt nó lấp lánh niềm vui, sự khó chịu vơi dần,những thứ này của ai nhỉ, ở đây nó đâu có quen ai ngoài Hạ Lan? 
Hạ Lan bất chợt xuất hiện, vui vẻ hỏi nó : 
- Woa, ngôi sao đẹp quá, ai tặng Di vậy ? 
Không phải Lan vậy là ai ? 
- Của ai Di cũng không biết.
- Sao kì vậy ? 
- Di mở tủ ra thì đã thấy nó ở đâyrồi . 
- Lạ nhỉ ? Mà thôi quan tâm làm gì, để sau đi, chúng ta kiếm cái gì ngon ngon ăn đi, Lan đói quá à. 

Nó gật đầu và kéo Hạ lan xuống căn tin . Sau đó nó đã xử lý hết một đóng thức ăn khổng lồ cùng Hạ Lan, bác bán hàng nhìn chúng nó như quái vật thời đại, hai con bé mảnh mai, gầy gầy mà ăn cứ như su mô . 
Không hiểu sao hôm nay nó lại ăn nhiều đến thế, Lan thì vốn dĩ đã thích ăn vặt rồi còn nó từ ngày chơi với Di cũng lây cái bệnh “ăn vặt” luôn . Ăn xong nó mở cặp rút bóp trả tiền nhưng chưng hửng vì không thấy cái ví yêu quý đâu, không phải chứ , tìm mãi không thấy nó nhăn nhó quay sang thì cô bạn Hạ Lan đã vui vẻ trả tiền và kéo nó về lớp . Bỗng thấy cái mặt héo queo như tàu lá của nó, Lan quay sang : 
- Lại có chuyện gì thế cô nương? 
- Ví… của tớ đâu mất rồi.
- Tìm kĩ chưa, sao lại mất được ? 
- Di không biết, ôi cái chứng minh thư của tôi, mấy cái thẻ ngân hàng của mẹ rồi mấy cái giấy tờ nữa, đi đâu mất rồi…. đâu rồi !
Nó vừa bới tung cái cặp vừa hoảng hốt nói với Lan . Cái thói hậu đậu mãi không bỏ được, làm sao đây ….

Nó cứ lục tung cái cặp tội nghiệp ra tìm kiếm để rồi thất vọng tràn trề, không thấy, nó vẫn không thấy … cái ví đâu cả .Đem bộ mặt thảm hại lên xe về nhà, mấy tên hotboy nhìn nó thắc mắc, không ai đụng vào nó lúc này . Nó không nhận ra rằng trong xe còn có một cô gái rất xinh đẹp, không ai khác chính là Thiên Kì, hồi sáng cô ấy có nói là sẽ đi cũng xe với Vĩ khi ra về. Một giọng nói dịu dàng vang lên : 
- Chào bạn! Làm quen nha, mình là Thiên Kì !
Nó giật mình ngẩng lên : 
- À .. ờ chào bạn, mình là Ân Di !
Bảo giới thiệu : 
- Di này, đây là bạn gái của Vĩ đấy . 
- À, ra thế ! ( Tội nghiệp. mình thương thay cho bạn chắc bị thằng cha xấu xa kia che mắt bởi vẻ ngoài đẹp trai rồi, yêu nhầm người, tội quá !)

Trên đường về cặp đôi duy nhất trong xe trò chuyện vui vẻ, Bảo lấy một cuốn sách có tên là “ Bí quyết của thành công" ra đọc, hai người còn lại lôi laptop ra chơi game còn nó tiếp tục chìm vào suy nghĩ rằng cái ví ở đâu ?
Sau bữa ăn tối, nó đi thẳng lên phòng đóng cửa suy nghĩ, nó đã lục tung cái phòng lên mà vẫn không thấy vậy cứ đợi thời gian trôi qua đi, một tuần mà không thấy thì nó sẽ nói với mẹ, dù có bị la cũng được, trong nó vẫn có hi vọng mong manh là sẽ có người nhặt được ví và đem đến trả lại cho nó !
Thế rồi … 1 ngày … 2 ngày … 3 ngày…4 ngày vẫn không thấy ai đem đến trả ví cho nó . Buổi tối sau khi chuẩn bị sách vở sẵn cho ngày mai nó tranh thủ lên mạng xem tiểu thuyết xả stress hiện tại nó đang chăm chú them dõi bộ “ Sam Sam đến đây ăn nè ” của Cố Mạn, ít ra nó còn giúp nó vui lên một chút .
Mãi đọc truyện say sưa cười rung cả ghế, đến tận 3h sáng nó mới đi ngủ trong tâm trạng vui vẻ thoải mái. 

… Sáng hôm sau ...
Nó hớt hải từ trên lầu chạy xuống,la lên :
- Chờ đã … chờ đã …. còn tôi nữa mà ……………. 

Tiếng ô tô càng lúc càng xa dần,nó trong bộ dạng xộc xệch, vội vàng xen lẫn tiếc
nuối, giờ làm sao đây sắp vào lớp rồi bây giờ nó mà chạy bộ đến trường thì muộn mất . Nó cứ ngồi như thế cho đến khi cô Hoa từ phòng ăn đi ra, ngạc nhiên : 
- Ơ, Di cô nghe thằng Vĩ nói hôm nay cháu được nghỉ học nên không kêu A Linh gọi cháu dậy, để cháu ngủ tiếp . Cái thằng … thật là …chắc nó nghe ai nói linh tinh rồi . 
Nó mặt mếu máo nhìn đồng hồ, đồng hồ trong nhà chỉ 7h20, chỉ còn 10 phút nữa là vào lớp, có đi tên lửa cũng không kịp đến trường nữa rồi, nhà tên này cách xa trường thế mà . 
La Thoại Vĩ, tên này, nó còn chưa tính sổ chuyện hôm trước vậy mà hôm nay hắn ta dám chơi xỏ nó thêm lần nữa,nó thề thù này không trả nó không mang tên là Hà Ngọc Ân Di . Được lắm đồ đáng ghét Thoại Vĩ, nợ cũ nợ mới ta sẽ tìm cách trả đủ cho mi, chờ đấy .