Hoa Vô Lệ - Chương 38


Ngữ Yên vừa đến Bar cùng Thừa Ân.

Mọi khách quen trong Bar hơi ngỡ ngàng khi có hai nhân vật mới toanh xuất hiện tại đây.

Thật ra chuyện đó cũng là thường nên không ai để ý mấy nhưng người xuất hiện là một chàng trai vô cùng sáng sủa đẹp trai cao dàn thoáng máy khhiến các em trong Bar xì xầm cười tít mắt nhìn về phía cậu hòa trong tiếng nhạc xập xình dưới ánh đèn mập mờ vẻ đẹp của cậu càng tăng lên gấp bội thì phải.

Ngữ Ân không chú ý về phía họ lắm, cô chỉ đưa mắt quanh nhìn mọi người trong đó để tìm kiếm một người mãi mà chưa thấy.

Hai người đến gần quầy, Thừa Ân ngồi xuống luôn tại đó, cậu thấy chị mình cứ đứng nhìn quanh mãi mà không hiểu kà nhìn gì, liền hỏi :

- Tìm ai à?

Mắt cô vẫn nhìn xung quanh nhưng miệng lại nói :

- Không.

- Vậy ngồi xuống đi.

- Ừ.

Gọi hai ly rượu, Thừa Ân xoay xang chị hỏi :

- Cô Ngữ Yên hay đến đây lắm à,

Ngữ Yên lắc đầu :

- Không, chỉ thỉnh thoảng có chuyện vui thôi.

- Ừ vậy…

- Thôi chết…hìhì…- Cô gái mặc mini díp áo ống để hớ hênh nửa chiếc bánh bao của mình cúi xuống phủi phủi quần cho Thừa Ân, miệng liên tục :- Xin lỗi, xin lỗi anh em…

Thừa Ân đẩy tay cô gái ra khỏi người mình, cậu phẩy tay :

- Không sao, lần sau đừng gây chú ý bằng cách đấy nhé.

Cô gái nhìn Thừa Ân chăng chối, với một nhan sắc như vậy mà cậu có thể hờ hững phũ phàng mà độp thẳng cô như vậy còn nói lên cả trò cô đang diễn. Thật mất mặt…

Cô gái cắn môi nhìn Thừa Ân rồi bỏ về bàn mình vẻ mặt hầm hầm. Đúng là xui xẻo.

Ngữ Yên cười cười :

- Em phũ phàng quá đấy.

- Cách tốt nhất để từ chối là chấm dứt ngay.

Câu nói của Thừa Ân khiến Ngữ Yên muốn cười cũng không nổi nữa, cô lại nhớ đến những điều San Phong nói và muốn mình từ bỏ ý định với cậu.

Ngữ Yên vội lảng đi chuyện khác cho đỡ nhớ đến cậu, cô bỗng hỏi Thừa Ân một câu vu vơ :

- Em có biết làm thế nào để một người quay lưng nhìn về phía mình không?

Thừa Ân suýt phụt ngụm rượu trong miệng mình ra ngoài, cậu nhìn xang chị mình đầy bất ngờ khi cô có thể nói được những câu như vậy :

- Cô Ngữ Yên…

- Sao – Ngữ Yên cầm ly rượu lên uống.

- Hôm nay bị sao vậy?

- Bị sao đâu – Gịong Ngữ Yên uể oải chán nản đáp, cô xoay xoay ly rượu trên tay nhìn nó thật chăm chú.

Thừ Ân nhìn chị :

- Cô Ngữ Yên lại nhớ đến người đó à?

- Ai cơ – Ngữ Yên dừng tay đặt ly rượu xuống bàn nhìn lại em mình.

Thừa Ân ngập ngừng nhắc lại tên người cậu muốn nói :

- Là Lạc…Đứ…c

Ngữ Yên cau mày cắt ngang lời Thừa Ân :

- Em vẫn chưa có bạn gái à.

Nhắc đến vấn đề tế nhị, Thừa Ân nhìn chị :

- Sao tự nhiên lại hỏi vậy.

Ngữ Yên huých tay cậu, cười cười :

- Sao…đang ngạ đấy à …Mau kiếm ai đi cho bà chị này thoát khỏi của nợ đi.

- Ôi…- Thừa Ân tự nhiên thấy đau, cậu ôm bụng nhăn nhó nói : - Đây là phản ứng đấy.

Ngữ Yên phì cười đạp vai cậu :

- Thằng này..

- Cô Ngữ Yên chờ chút nhé.

- Ừ đi nhanh đi…

Thừa Ân vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đi tìm vệ sinh để giải quyết nỗi thầm kín.

Ngữ Yên gọi thêm ly rượu cho mình, cô ngồi một mình nhìn mọi người vui vẻ trong khi tâm trạng mình lại trống rỗng không có tâm trạng vui gì mà tự nhiên lại đến đây. Đều vì người đó cả, rõ ràng cậu vào đây rồi mà không thấy đâu nữa…

- haha…Huỳnh tổng anh định về đâu đây?…

Mĩ Chi dìu San Phong trong bộ dạng say khướt, cậu bật cười, chỉ chỏ tay lung tung, cậu cười cười vẻ mặt lẳng lơ ghé tai Mĩ Chi nói nhỏ gì đó mà không ai nghe thấy rồi cả hai cùng bật cười, Mĩ Chi cười lớn :

- Huỳnh tổng hư thật đấy…

San Phong cười cười :

- Cứ nói giá đi…

Mĩ Chi hơi phật ý khi nghe lời nói thẳng thừng đó của San Phong nhưng thực chất cô cũng muốn có qua có lại như vậy có điều nên tí nhị hơn một chút thì dễ nghe hơn.

Cô vờ làm nũng :

- Huỳnh tổng nói thế trả khác em là… - Cô bỏ lửng câu nói mặt phụng phịu như đang làm nũng người yêu.

San Phong ngất ngưởng lảo đảo say, cậu cười khinh khỉnh :

- Không muốn thì thôi vậy…

Người cậu chao đảo bước đi, Mĩ Chi vội vàng chạy theo khoác tay cậu lên vai mình đỡ đi.

Ngữ Yên nhìn theo họ, mặt mày cô thất sắc, đôi mắt tối sầm lại mọi giác quan tê cứng lại lòng nóng phừng phừng như lửa đốt…

Thừa Ân ngồi xuống, mắt cậu vẫn nhìn theo đôi tình nhân đó, (San Phong – Mĩ Chi), lắc đầu chẹp miệng :

- Loại phụ nữ như vậy đúng là chỉ để yêu chứ không thể cưới.

Ngữ Yên đột nhiên đứng dậy nói : 

- Chờ chị chút nhé.

Chưa để Thừa Ân phản hồi cô đã bước nhanh đi còn lại cậu ngồi một mình giữa bao ánh mắt nhìn mình.



- San Phong, sao anh lại ở đây, mẹ đang tìm anh đấy.

Ngữ Yên đứng chặn trước mặt hai người khi ở bãi xe.

Mĩ Chi cau mày nhìn từ trên xuống dưới cô gái chăn đường vui vẻ của mình và San Phong. 

Mắt nhắm mắt mở San Phong cố nhìn cho rõ người trước mặt kia, miệng cậu cười cười :

- Ai kia…Cô Ngữ Yên đấy à…ực…

Mĩ Chi hỏi :

- Anh quen cô ta sao..

San Phong cười khinh khỉnh :

- Quen…

Ngữ Yên bỏ qua thái độ San Phong đối với mình, cô khẽ cười :

- Mẹ đang chờ anh ở nhà, bà có chuyện muốn nói với anh đấy.

Mĩ Chi cau mày khó chịu :

- Cô là gì mà nghe có vẻ thân thiết quá vậy.

Ngữ Yên khẽ cười, ánh mắt tự tin nhìn thẳng cô gái đối diện mình :

- Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy…

- Haha…vợ…- San Phong sặc cười, chỉ chỉ về Ngữ Yên…- Vợ…vợ Ngữ Yên…- Bỗng nhiên cậu dời khỏi người Mĩ Chi, lảo đảo xiên xiên đi về phía Ngữ Yên, cậu dang tay ra , người đổ ậo về phía trước ngã ngào vào người Ngữ Yên, cô vội vàng đỡ, lại..

San Phong vừa nấc vừa nói :

- Vợ Ngữ Yên…đưa anh về nhé…ực…ù…oẹ…….

Xong…

Ngữ Yên nhăn mặt khi nhìn những thứ trong bụng của San Phong đã nôn ra khắp áo cô. Không hiểu cậu say thật hay say giả mà lúc bên người đẹp kia không nôn lên người cô ta mà chờ khi cạnh cô mới nôn. Đây có thể coi là một cách cậu trả thù vì cô đã bám theo cậu không…

Ngữ Yên cô đỡ cho San Phong đứng thẳng người lại, cô cố cười với Mĩ Chi nói :

- Làm phiền chị rồi.

Đang vui vẻ tự nhiên quỷ ám cô gái này xuất hiện làm hỏng hết chuyện của Mĩ Chi, cô bực dọc bỏ đi miệng lầm bầm “Đúng là đen đủi mà “



Ngồi lâu mà vẫn chưa thấy Ngữ Yên quay lại, Thừa Ân đứng dậy đặt tiền lên bàn rồi dời khỏi đó.

Thấy chị mình đang bên người đàn ông lạ đứng nôn thốc nôn tháo, cậu vội vàng đi đến chỗ họ, nhìn thoáng qua người đó rồi hỏi Ngữ Yên :

- Ai vậy ?

Ngữ Yên vừa vuốt lưng cho San Phong nôn, vừa đáp :

- Người quen thôi.

- Vậy à…

San Phong nôn xong, cậu ngẩng đầu dậy, miệng vẫn mỉm cười bí tỉ, cậu ôm chầm lấy Ngữ Yên :

- Vợ đâu…đưa…ực…anh…ực…về nhà đi.

Ngữ Yên nhăn mặt, mùi chua cả hơi rượu nồng nặc phả vào mặt Ngữ Yên khiến cô buồn nôn theo. 

Thừa Ân đứng trố mắt nhìn người đàn ông lạ ôm chị mình như không, cậu kéo ngay San Phong ra :

- Thằng ranh này là ai mà gọi cô Ngữ Yên là vợ vậy?

Ngữ Yên cười như mếu, cô không biết giải thích thế nào bèn nói :

- Thôi,đưa người này về nhà trước đi rồi nói sau.

- Nhà nào – Thừa Ân hỏi lại.

- Nhà mình chứ đâu, chị có biết nhà anh ta đâu.

- Bất lực. – Thừa Ân nhìn người đàn ông say mèm ngả nghiêng trên tay mình, cậu đàng đỡ hắn lại xe tống ra đằg sau với thái độ khó chịu.



- Mệt chết đi được.

Vừa thả San Phong xuống giường, Thừa Ân cũng ngã theo luôn, cậu nằm sải ra giữa giường thở phì phò :

- Ăn lắm vào đi báo đời.

Ngữ Yên nhìn em mình, cô cười cười :

- Bỏ qua cho người say đi mà. Em cứ đi ngủ trước đi để cậu ta chị lo được rồi.

- Gì – Thừa Ân giãy nảy lên nhìn chị mình, cậu chỉ tay vào đống lù lù nằm trên giường mình : - Cô Ngữ Yên định ở cạnh với tên say rượu này á…Không được…không được…

Thừa Ân lắc đầu gạt phắt ý Ngữ Yên đi.

San Phong lầm bầm :

- N…ước…nước…

Thừa Ân chống hai tay trên hông, đi qua đi lại trong phòng nhìn San Phong cậu muốn cười cũng không xong, cậu phẩy phẩy tay trước mặt cho bớt nóng :

- Cái tên này…ôi nóng quá…

Nhìn Thừa Ân bực mình, Ngữ Yên phì cười, cô đứng dậy :

- Không có chuyện gì đâu, em về phòng chị ngủ đi.

Thừa Ân nhìn nhìn hai người nghi ngờ không biết giữa họ là mối quan hệ gì.

Cậu dặn trước :

- Có chuyện gì phải hét to lên đấy nhé.

Ngữ Yên bật cười :

- Có chuyện gì đựơc chứ.

- Biết đâu được, không nói trước được với người say.

- Rồi rồi. Ngủ ngon nhé. – Ngữ Yên đẩy người cùng cậu ra ngoài.

Cô về phòng mình lấy bộ quần áo ra tắm rửa rồi thay cho đỡ bẩn rồi lấy nước về phòng cho San Phong.

Cô đỡ tấm thân nghìn vàng của San Phong dậy :

- Nước đây, uống đi.

San Phong cầm lấy ly nước, đầu cậu nặng trĩu mắt không thể mở ra được vì đau đầu, mắt nhắt mắt mở uống hết ly nước rồi nằm vật lại ngủ như chết.

Ngữ Yên đặt cốc nước xuống bàn, ngồi nhìn cậu.

Nói là về phòng chứ nằm được một lúc cậu lại đứng dậy ngủ không yên Thừa Ân đi ra đứng quanh quẩn trước phòng đó, cậu lén lén kéo nhẹ cửa ra nhìn vào trong xem họ như nào…

Thấy không có động tĩnh gì, cậu thò hẳn đầu vào bên trong xem chị mình ở đâu mà mãi chưa thấy…

Thừa Ân nhíu mày lẩm bẩm “Đi đâu rồi “..

- Em làm gì vậy.

Thừa Ân giật thót mình quay lại sau, cậu ôm ngực nhìn chị mình rồi vờ cười chỉ chỏ đi lung tung :

- Quen phòng…tưởng phòng mình nên định vào thôi. Không có gì…hìhì… - Cậu vừa nói vừa bơ bơ trở lại phòng Ngữ Yên.

Ngữ Yên lắc đầu cười rồi vào trong…

Sáng sớm Tuyết Y đã được ông Đình gọi đến. 

Không biết là chuyện gì mà gọi gấp vậy cơ chứ. Tuyết Y nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài. 



Cộc…cộc…

- Vào đi.

Tuyết Y cúi đầu chào ông rồi lại salong ngồi xuống.

Ông Đình dời ghế làm việc cầm theo cả tờ báo hôm qua, ra ngồi đối diện Tuyết Y, ông lên tiếng trước:

- Chuyện này là sao?



Đầu San Phong ong ong nhức như búa bổ, cậu đưa tay lên day day trán, mặt mày nhăn nhó từ từ mở mắt ra...nhìn quanh phòng mắt hoa hoa mãi mới thấy được rõ ràng lên, cậu ngóc đầu lên nhìn xung quanh rồi lại thả đầu xuống do mỏi cổ ... lúc sau mới có thể dậy lại.

Nhìn căn phòng xa lạ với chiếc đầu rỗng tuếch không biết nơi này là đâu. Cậu dừng mắt xuống dưới sàn….hai hàng mày khẽ nhíu lại…miệng lẩm bẩm “ Sao cô ta lại ở đây?” 

Nhìn Ngữ Yên một lúc lâu, San Phong mới nhớ lại chuyên tối qua…

“- Vợ Ngữ Yên đưa anh về nhà …chúng ta sẽ vui vẻ với nhau…haha…- San Phong ôm chầm lấy Ngữ Yên.

;;;

- Cậu là ai sao ở nhà gái già của tôi…- San Phong chỉ chỏ vào mặt Thừa Ân, hất mặt vừa nấc vừa hỏi…- Nhìn gì, chưa thấy trai đẹp bao giờ à…ực…ụa………….”

Cậu nuốt khan cổ họng khô cứng…”mất mặt quá…”. San Phong đứng dậy, rón rén rón rén định chuồn đi, được vài bước :

- Anh tỉnh rồi à.

Ngữ Yên ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn lên San Phong, cậu cười cười :

- Ừ…ừm – Cậu vờ ngạc nhiên – Mà sao tôi lại ở đây vậy?

Ngữ Yên cau mày nhìn cậu ;

- Anh không nhớ gì hết à?

San Phong gật gật vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Ngữ Yên hỏi :

- Vậy anh không nhớ là đã tặng nhẫn cầu hôn cho tôi à?

San Phong gật đầu rồi chợt nhớ lời cô vừa nói, cậu San há hốc mồm rồi bật cười chỉ tay vào mặt cô :

- Haha……làm gì có chuyện đấy….cô định lừa t…ôi…

Biết mình bị hố, cậu im bặt mặt cười cười ra ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu xuống…

Ngữ Yên nhướng mày nhìn cậu rồi đứng dậy :

- Ra ngoài đi tôi nói chuyện với anh sau.

San Phong bước theo sau cô ra ngoài.

Thừa Ân cũng vừa ra khỏi phòng…

Bốn mắt nhìn nhau chăm chăm…Thừa Ân cau mày khi thấy San Phong trong bộ dạng tỉnh táo, cậu nhận ra ngừơi này rất là đẹp trai không kém gì mình thì độ ghét San Phong lại càng cao hơn..

Cậu nhướng mày nhìn San Phong khinh khỉnh vẻ không thiện cảm mấy…San Phong cũng chăm chăm nhìn lại Thừa Ân không tránh né…Mới lần trứơc nhìn thoáng qua nên chưa xác định được gì giờ nhìn gần thế này tên ranh con này cũng được đấy chứ. Hèn nào…gái già này mê mẩn đến vậy…

Thừa Ân lên tiếng :

- Cô Ngữ Yên ra đây nói chuyện tý đi.

Thấy mặt Thừa Ân hằm hằm, San Phong lại nghĩ Thừa Ân đang lên cơn ghen thì phải. Cậu nhìn xang xem thái độ của Ngữ Yên thế nào, thấy cô vẫn bình thường, cậu ghé tai cô nói nhỏ :

- Bảo trọng nhé.

- Anh lo thân mình đi – Ngữ Yên quay lại đáp trả rồi kéo tay Thừa Ân ra ngoài nói chuyện.

San Phon trề môi nhìn theo, cậu ngồi xuống ghế chờ họ nói xong…

Lúc sau Ngữ Yên quay lại, thấy cô San Phong cười châm chọc :

- Sao rồi, người tình bé nhỏ bỏ đi rồi à?

- Ừ - Ngữ Yên gật đầu vẻ mặt vẫn thản nhiên.

Vừa định uói gì thì tiếng chuông điện thoại reo, Ngữ Yên nhìn lên màn hình thấy bà Như Hạ gọi mình, cô liếc qua nhìn San Phong rồi ra ngoài.

San Phong nhìn theo cô, vẻ mặt thật mờ ám làm cậu tò mò.

Lúc sau Ngữ Yên quay lại nói :

- Anh chuẩn bị đi.

- Đi đâu cơ? – San Phong tự giang tay nhìn lại bộ dạng mình bây giờ, cậu nhăn nhó mặt mày khi ngửi mùi nôn mửa vương trên áo mình, với hình ảnh lôi thôi lếch thếch này làm sao cậu dám vác mặt ra đường chứ.

San Phong nhìn nhìn Ngữ Yên :

- Cô có thể mua giúp tôi bộ âu phục mới được không?

Ngữ Yên nhìn cậu, vẻ mặt tội nghiệp không kém :

- Tôi hết tiền rồi.

San Phong nhăn mặt nhìn cô :

- Tiền lương mẹ tôi trả cô không đủ tiêu 1 tháng à?

Ngữ Yên nhún vai :

- Cũng đủ nhưng với hai người thì…- Ngữ Yên bỏ lửng câu nói.

San Phong chợt hiểu ra, cậu cười cười gật gù :

- À…- cậu nhún vai cười : - Tôi quên mất người đó của cô.

San Phong lấy chiếc ví trong túi mình ra đưa cho Ngữ Yên nói :

- Cô cầm lấy đi mua cho tôi.

Ngữ Yên cau mày :

- Tôi là người hầu anh đấy à?

- Nhờ mà – San Phong cười trừ đáp.

- Anh tự mua đi. 

Nói xong cô quay lưng đi luôn vào phòng Thừa Ân

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3