Cấm tình - Chương 20
Việt Phong!
Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn Trần Việt Phong đang đứng trước mặt. Anh ấy đã nhìn
thấy, thấy tôi và Đường Diễm Diễm dây dưa.
Mà anh lại lạnh lùng đứng đó, không có biểu tình gì.
Tôi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh!
“Bạn gái?” Đường Diệc Diễm hừ lạnh, nắm chặt bả vai của tôi, khiến tôi không
thể động đậy!
“Duyệt Duyệt, thế này là sao?” Hắn tao nhã quay đầu, khuôn mặt đột nhiên trở
nên âm trầm, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua hai má đang tái nhợt của tôi, đôi
mắt sắc lạnh, cảm giác đau đớn từ trên mặt tôi truyền đến. Đầu ngón tay của
Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng rơi trên da thịt tôi, hắn không hề cào xước mặt của
tôi, nhưng lại làm cho tôi cảm giác được đau đớn, và cả… sự phẫn nộ của hắn!
“Em nhanh như vậy đã quên tôi rồi ư? Quên từng đêm tôi đã dày vò em như thế nào
sao?” Hắn bắt đầu tăng thêm lực đạo, tôi cố nén lại dòng nước mắt sắp tràn ra
khỏi mi, mấp máy khóe miệng!
“Tao bảo mày buông tay ra cơ mà! Thằng khốn!” Tiếng Trần Việt Phong rít gào
truyền đến bên tai tôi. Giây tiếp theo, tôi đã bị Đường Diệc Diễm đẩy ra, hai
người con trai cùng xông vào đánh nhau, bốn phía vang lên tiếng la hét ầm ĩ!
Tôi kinh hách đứng một bên, không, sao lại biến thành như vậy! Sao có thể!
“Việt Phong! Dừng tay, dừng tay Đường Diệc Diễm!” Tôi bất lực đứng ở một bên
hét to, ai cũng không thể tham gia trận đấu điên cuồng của hai người đó, họ tựa
như hai con sư tử cuồng dã, không chút lưu tình nào cắn xé đối phương. Thề sống
chết cũng không buông!
“Dừng tay, mau dừng tay!” Bọn họ sàn sàn tương đương như nhau, căn bản chính là
tàn phá lẫn nhau. Thấy không ai dám tiến lên, tôi cắn răng một cái, từ từ nhắm
hai mắt lại, lao thẳng về phía hai người, vững vàng ôm lấy Trần Việt Phong,
trên mặt lập tức bị người ta nặng nề đánh cho một quyền, nỗi đau đớn trong tim
bắt đầu lan tràn khắp cơ thể. Trước mắt bắt đầu mơ hồ, tất cả mọi thứ đều chao
đảo, dần dần, tôi không còn nghe được những tiếng rít gào, nhốn nháo, quát to
kia nữa… Một giây trước khi bóng tối đánh úp lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt đầy
vẻ lo lắng của Trần Việt Phong, anh nhíu chặt mày, liên tục hét gọi tên tôi,
liên tục… Tôi muốn vươn tay chạm đến đôi lông mày đang rối loạn kia. Nhưng chỉ
có thể vô lực buông xuống, để mặc bóng tối vây quanh mình!…
Việt Phong!
Việt Phong!
Em không muốn anh bị tổn thương, em không muốn!
Tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi khiến tôi khó
chịu khẽ nhíu mày, cảm giác đau đớn ở hai bên má cũng truyền đến. Nhất định là
vô cùng thê thảm rồi, Đường Diệc Diễm xuống tay chưa bao giờ lưu tình, đặc biệt
là đối với kẻ thù của hắn!
“Em tỉnh rồi sao?” Một giọng nói mỏi mệt vang lên, tôi ngẩng đầu, là Trần Việt
Phong với đôi mắt tràn ngập tơ máu.
“Việt Phong! Hắn…” Tên ác ma kia không làm khó dễ anh ấy chứ?
“Hắn đi rồi!” Trần Việt Phong lạnh lùng nói, đỡ tôi ngồi dậy, săn sóc đem gối
đặt ở phía sau tôi, nhẹ nhàng vuốt hai má của tôi, đáy mắt hiện lên sự đau
lòng. “Còn đau không?”
“Sao em lại ngốc như vậy! Một quyền kia không cẩn thận sẽ lấy mạng em!”
Tôi mệt mỏi lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt: “Việt Phong, thực
ra em…” Tôi từng có một đoạn quá khứ không thể chấp nhận nổi, tôi không dám nói
cho anh biết!
“Được rồi, em không cần nói gì cả!” Trần Việt Phong ngắt lời tôi, anh dịu dàng
xoa trán tôi: “Tiểu Diệp, em quên rồi sao? Chúng ta đã nói, không đề cập tới
quá khứ nữa, chỉ có tương lai mà thôi!”
“Việt Phong!” Tôi yếu ớt bổ nhào vào lòng anh, nước mắt ướt đẫm khoé mắt. Việt
Phong! Tôi gắt gao ôm chặt lấy anh, tôi thật sự rất sợ, sợ mất đi anh, sợ vô
cùng!
Hắn đã xuất hiện, hắn sẽ không chịu dừng tay, chúng tôi thật sự còn có tương
lai sao?
Việt Phong! Em đã không nào thể rời khỏi anh mất rồi!
Ngoài cửa sổ, mùa xuân đã thực sự tới, nhưng còn tôi thì sao? Thế giới của tôi
lại chợt tiến nhập trời đông giá rét, tôi phải đối mặt thế nào đây?
Toà nhà cao chót vót của tập đoàn Đường Triển đứng sừng sững ngay giữa thành
phố nhộn nhịp này, nó giống như một pho tượng đứng hiên ngang trong tòa thành
cực kì sang quý, mắt lạnh nhìn mọi người vì quyền lợi, vì tiền tài mà tranh
đấu, nó thoả thích khoe ra sự hùng vĩ đồ sộ của mình trong cái thế giới chỉ
biết tranh giành vật chất này!
Mà bá chủ thành phố, tập đoàn Đường thị, hôm nay lại dùng các tờ báo hàng đầu
để thông báo với cả thế giới, sắp tới sẽ đem sản nghiệp của Đường
thị giao cho cháu trai của tổng tài đương nhiệm mới về nước tiếp
quản, Đường Diệc Diễm năm ấy mới 20 tuổi!
Không thể nghi ngờ việc này đã làm dâng lên một trận sóng to gió lớn, sự nghi
hoặc từ khắp mọi nơi đều đánh úp lại. Người đó là cháu trai độc nhất của tập
đoàn Đường thị, tuy chỉ cần dùng hai năm đã hoàn thành chương trình học thạc sĩ
ở Anh quốc, khiến người ta không thể xem nhẹ, nhưng dù sao, hắn cũng chỉ mới 20
tuổi, tuổi trẻ như thế, hắn thật sự có năng lực gánh vác sản nghiệp khổng lồ
này của Đường thị sao? Tuy nhiên, sự chú ý từ các giới lại nhân tiện làm cho cổ
phiếu của Đường thị liên tục tăng giá, kẻ chiến thắng thực sự lại ở
phía sau lưng cười đến thản nhiên!
“Oa, có lầm hay không, mới 20 tuổi, trời ạ, vẻ ngoài của anh ta thật đúng là
đẹp trai nha. Không có thiên lý gì cả, thời nay những người tài chẳng lẽ đều
vừa đẹp vừa thông minh sao?” Tiểu Thanh cầm tờ báo, ánh mắt thoát ra bên ngoài
cửa sổ, ở trong ký túc xá kêu la. Mấy ngày nay, toàn bộ thành phố gần như đều
thảo luận về hoàng thái tử thần bí của Đường thị. Cậu ấy thân là nữ hoàng bát
quái, đương nhiên cũng không thể buông tha.
Cậu ấy còn hy sinh thời gian chơi game quý báu để lên mạng tìm kiếm, nhập vào
ba chữ “Đường Diệc Diễm”, thông tin liên tiếp hiện ra khiến cậu ấy hoa cả mắt.
“Té xỉu mất thôi! Anh ta thực sự có quá nhiều thứ rồi!”
Còn tôi ngồi chết lặng ở đầu giường, làm như không thấy sự hưng phấn của Tiểu
Thanh, vết bầm tím trên mặt đã mờ đi, nhưng miệng vết thương trong lòng lại nứt
ra, lại đổ máu!
Hôm qua, tôi nhận được điện thoại của mẹ, nói là ba bỗng nhiên bị trường học
cho dừng công tác, ở trong nhà chờ xử phạt. Ba mỗi ngày đều buồn bực
không vui, cuối cùng, mẹ đành bất lực gọi điện kể cho tôi, bảo tôi nếu có rảnh
thì trở về khuyên ba một chút, tôi đồng ý. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng
vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Hai ngày tôi nằm viện, Đường Diệc Diễm chỉ sai người đưa tới hoa tươi và trái
cây, hắn không hề xuất hiện.
Tôi biết, đó là tối hậu thư hắn gửi cho tôi. Hắn nói được thì làm được, hắn sẽ
không tha cho tôi, giống như ba năm trước, hắn sẽ không từ thủ đoạn chỉ vì muốn
tôi khuất phục.
Hắn thực sự rất thông minh, chỉ số thông minh hơn người, hơn nữa thứ mà ông
trời cho hắn đâu chỉ dừng lại trên phương diện học tập, còn cả cái cách mà hắn
đối xử với kẻ địch, với thân nhân của kẻ ngỗ nghịch lại hắn, không một chút lưu
tình!
Hắn là thợ săn khát máu, một khi đã tìm được mục tiêu để ngắm thì sẽ tuyệt đối
không buông tay! Nếu nói hai năm trước hắn buông tha tôi là ngoài ý muốn, thì
hai năm sau, tôi chính là chạy trời không khỏi nắng.
Nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, từ bao giờ tôi lại thích khóc như vậy? Trái tim
lại bắt đầu đau nỗi đau quen thuộc.
Tôi chỉ có thể khuất phục thôi sao? Tôi chỉ có thể chết lặng đứng ở bên người
hắn thôi sao?
…Không, không thể. Tôi ôm ngực, nơi này… không hề là một, mà là hai trái tim,
còn cả trái tim của Trần Việt Phong, còn cả tình yêu của anh ấy dành cho tôi…
Không được! Tôi không thể dễ dàng khuất phục như vậy, tôi phải phản kháng!