Cấm tình - Chương 30
Tôi không rõ sự hỗn loạn
đã chấm dứt như thế nào, lúc phản ứng của tôi quay trở lại, tôi đã bị Đường
Diệc Diễm hung hăng đè ngã ở trên giường.
“Cô thèm khát như vậy sao?” Đường Diệc Diễm phát hỏa, kéo cổ áo, hướng về phía
tôi rít gào!
Tôi lấy tay chống đỡ thân mình đang run run, sợ hãi lui về phía sau, tôi biết
hắn định làm gì tôi, hắn lại muốn đối xử tàn nhẫn với tôi một lần nữa.
“Tôi nói rồi, đừng chọc giận tôi, tại sao cô vẫn không chịu nghe lời!” Đường
Diệc Diễm làm cho tôi không thể trốn tránh, hắn đè nặng lên người tôi, hung tợn
nắm chặt cổ tay của tôi, dùng cà vạt trói vào cột gỗ trên đầu giường.
“Không…” Khi hắn bắt đầu tàn bạo tháo bỏ đai lưng, tôi nhịn không được mà la lên,
giọng run run: “Đừng, đừng làm vậy với tôi…” Đừng dùng thân thể làm tổn thương
tôi!
Đường Diệc Diễm hung hăng cho tôi một bạt tai, đánh cho tôi váng đầu hoa mắt.
“Không còn cơ hội nữa rồi, tôi đã cho cô cơ hội, tôi muốn cho cả thế giới đều
biết cô là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của Đường Diệc Diễm này. Vậy mà
cô lại ở trước mặt tôi ngang nhiên tán tỉnh tên tiểu tử kia, cô xem tôi là cái
gì… tiện nhân!”
“Ba…” Lại là một bạt tai, Đường Diệc Diễm xé bỏ lễ phục trên người tôi, giọng
nói bén nhọn vang lên trong căn phòng mờ ảo.
“Nói, tên tiểu tử kia đã chạm vào cô chưa?” Đường Diệc Diễm ngăn hai chân của
tôi, không có dạo đầu, lập tức tiến vào cơ thể tôi, tôi đau đến mức thét chói
tai. Hắn ác ý va chạm, siết chặt cằm của tôi “Nói…”
Tôi cắn môi dưới nhịn đau, không chịu khuất phục, Đường Diệc Diễm càng thêm
dùng sức va chạm, không có cảm tình gì, chỉ có bạo lực. Nước mắt khuất nhục của
tôi theo hai má chảy xuống, khóe miệng cũng tràn ra tơ máu.
“Nói đi, nói…” Hắn tiếp tục tăng thêm lực, vặn vẹo, nghiêm mặt, rít gào bên tai
tôi, hơi thở hỗn loạn.
“Không… Không có…” Sự đau đớn kịch liệt khiến tôi cuối cùng cũng phải thỏa
hiệp, vặn vẹo cuộn mình một chỗ, tay bị trói chặt không giãy dụa được, tôi thét
chói tai, khóc la: “Không có… Không hề… Anh ấy chưa từng động đến tôi. Xin anh
đừng như vậy…”
Đường Diệc Diễm ngừng lại, tách ra khỏi khuôn mặt của tôi. “Em không lên giường
với hắn sao?”
Tôi lắc đầu, đau đớn đến phát khóc. Thân thể dơ bẩn của tôi chỉ dành cho ác ma.
Không xứng… Thật không xứng!
Xác nhận tôi không nói dối, biểu tình trên mặt Đường Diệc Diễm cũng dịu đi
không ít, hắn rời khỏi cơ thể tôi, cởi trói hai tay cho tôi, để tôi tựa vào
người hắn.
“Duyệt Duyệt, em cả đời chỉ có thể là của anh, cả đời…”
oOo
Ngày hôm sau, cũng ồn ào như lúc Đường Diệc Diễm tuyên bố sắp trở thành tổng
tài trẻ nhất của Đường thị, hắn lại là tiêu đề của các tờ báo giải trí lớn.
Chuyện tình yêu của hào môn, chuyện tình của hoàng thái tử!
Tổng tài tương lai của Đường thị tranh giành tình nhân, ra tay quá nặng!
Gây sốc! Hào môn ân oán tình thù!
Quá nhiều! Nhưng Đường Diệc Diễm dường như không quan tâm, hắn ở Thanh Viên
đóng cửa không ra ngoài. Di động không ngừng vang lên, sau đó hắn tắt máy, tức
giận đạp đổ tất cả các phương tiện thông tin trong phòng, bao gồm cả máy tính.
Nhưng so với hắn, tôi và Việt Phong lại ít bị đề cập đến, chỉ bị cho là tranh
giành tình nhân bình thường, tất cả thông tin đều tập trung vào Đường Diệc
Diễm.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trên mặt hắn có biểu tình lo âu như vậy. Sau đó,
hắn lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, không mảy may nói một lời nào.
Con người cô đơn trong bóng tối!
Tôi chỉ biết bối rối đứng một bên.
“Lại đây…” Đường Diệc Diễm hướng về phía tôi nói với vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi chần chừ một chút rồi cũng bước tới. Tôi nghĩ, có lẽ vì tôi sợ hắn phát
hỏa.
Tôi còn chưa tới gần, Đường Diệc Diễm đã duỗi tay ra, kéo tôi vào trong lòng,
gắt gao ôm tôi. Hắn dựa vào người tôi, lại một lần nữa dùng thêm lực. Tôi cảm
giác được hắn ngả lên cần cổ tôi, đầu khẽ giật. Sau đó hắn cúi người xuống, gối
đầu lên đùi tôi. Hắn của lúc này giống hệt một đứa trẻ cuộn mình trên người
tôi, tay cố chấp ôm thắt lưng tôi, vùi đầu trong thân thể tôi.
“Em có biết gia tộc của anh không?” Tiếng hắn nặng nề vang lên trong bóng đêm,
đầy trống rỗng.
Tôi không nói gì, cũng không có phản kháng, lần đầu tiên tôi cảm giác được sự
bi thương của Đường Diệc Diễm. Trước kia tôi chưa bao giờ quan tâm đến hắn, tôi
hận hắn, chỉ một lòng muốn rời khỏi hắn, tôi không để ý tới hắn, thậm chí không
muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng hôm nay, không biết tại sao tôi lại cảm giác được trái tim hắn, một trái
tim bi thương. Đường Diệc Diễm không phải yếu đuối, hắn cường đại
như vậy, không thể nào có biểu tình bi thương. Tôi nhắc nhở bản thân không được
để bề ngoài của ác ma lừa gạt, hắn vẫn là Đường Diệc Diễm trước kia, vẫn
là người vừa nói yêu ngươi, nhưng không lưu tình chút nào tra tấn
ngươi – Đường Diệc Diễm!
Thân thể của tôi bởi vì ý nghĩ đó mà trở nên cứng đờ.
“Đó là một gia tộc ngoài mặt thì hòa thuận, bên trong lại tàn khốc, ngay từ khi
sinh ra đã phải tranh đấu. Nhưng tại sao, tại sao ông ta lại muốn ép anh hết
lần này đến lần khác…” Vừa dứt lời, Đường Diệc Diễm lại bắt đầu kích động, hắn
nâng người lên, nhìn tôi, sau đó hung hăng hôn tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác được hai má ướt át, nước mắt nóng bỏng theo hai má
hắn rơi xuống trên mặt của tôi, chui vào cần cổ, giống như lửa!
“Duyệt Duyệt, rời khỏi em, anh sẽ chết…”
oOo
Rất nhanh sau đó, tôi biết được người mà Đường Diệc Diễm nhắc đến là ai, Đường
Triết Lý, tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Đường thị, ông của Đường Diệc Diễm!
Tôi nghĩ, rất nhiều người chỉ có bề ngoài là ra vẻ tiền tài chồng chất, bao gồm
cả uy nghiêm, nhưng Đường Triết Lý bề ngoài thoạt nhìn tuyệt không cứng nhắc,
giống như một người ông hiền lành. Nhưng chú Lý nói cho tôi biết, ông ta là ông
của Đường Diệc Diễm, là tổng tài của Đường thị, khuôn mặt kia tất
nhiên không thể nào hòa ái .
Tôi mở cửa ra, ông ta tiến vào từng bước một, tiếng bước chân trầm ổn nhưng tại
sao lại nghe chói tai đến vậy.
Đối với kẻ có tiền, thời gian đều là quý giá. Ông ta vừa đến đã lập tức đi
thẳng vào vấn đề, nói cho tôi biết ông ta muốn tôi rời khỏi Đường Diệc Diễm,
tôi không xứng cùng cháu của ông ta ở cùng một chỗ!
Tôi chua xót cười. Nếu cháu ông nguyện ý buông tay, tôi cầu còn không được!
“Cô đừng tưởng rằng cháu của ta phải lòng cô là cô có thể nhận được bất cứ thứ
tốt đẹp gì từ nó, Đường gia không cần cái loại ngu ngốc này, ta đã quyết định
hủy bỏ tư cách thừa kế của nó, cho nên, từ nay về sau, nó chỉ là kẻ sống phóng
túng bên ngoài, không người nào còn cần nó nữa đâu!” Cậy gậy của ông ta nặng nề
nện trên sàn nhà.
Không hổ là sàn nhà cao cấp, ông ta dùng sức như vậy, thế mà không có chút sứt
mẻ!
Tôi đùa cợt đứng ở góc xa, ông ta muốn nghĩ thế nào thì cứ để thế đi, dù sao
tôi cũng biết rằng mình có giải thích thế nào, ông ta vẫn sẽ khư khư cố chấp
cho rằng ý nghĩ của mình mới là chính xác nhất.
Tôi cũng không quên ông ta là ông của Đường Diệc Diễm .
Đều ngông cuồng như nhau!
“Cô ra giá đi!” Thấy tôi không nói lời nào, ông ta bèn đưa ra cho tôi đề nghị
này .
Tiền, lại là tiền, quả thực ông ta cũng chỉ có tiền, đáng thương cho vẻ ngoài
kia, ông ta cái gì cũng không có.
Tôi nói rồi, tôi đã thay đổi, không còn là Diệp Sương Phi trước kia chỉ biết uỷ
mị tránh ở góc tường khóc lóc!
“Nếu đã như vậy, tôi muốn toàn bộ tập đoàn Đường thị!” Tôi lạnh lùng nhìn ông
ta, nhìn khuôn mặt của ông ta trở nên xanh mét.
“Diệp.. tiểu thư!” Chú Lý đứng một bên nhịn không được ngăn cản tôi.
“Đồng ý không? Lấy toàn bộ tập đoàn Đường thị trao đổi tự do của cháu ông!” Ông
ta đương nhiên sẽ không đồng ý, tôi chính là cố ý , tôi muốn ông ta khó xử, ông
ta không phải muốn một cái giá sao? Tôi nói, chỉ sợ ông ta không chấp nhận nổi.
“Cô…” Ông ta tức giận giơ cây gậy lên, có lẽ ông ta thật sự muốn đánh tôi,
không cần hoài nghi, đáp án là bởi vì ông ta là ông của Đường Diệc Diễm.
“Cô có biết rằng, tôi có thể dễ dàng hủy hoại cô!” Ông ta dường như không nhịn
được nữa, có lẽ không nghĩ rằng tôi lại khó giải quyết như vậy, miệng ông ta
bất giác run rẩy .
Giống nhau, ngay cả cách uy hiếp người khác cũng giống nhau, xem ra Đường Diệc
Diễm đi theo ông ta thật đúng là đã học được hữu mô hữu dạng!
“Đường tiên sinh, đến hỏi chính cháu của ông đi, chỉ cần hắn nói một câu, tôi
sẽ không lấy gì cả mà rời khỏi nơi này…” Tôi cũng chẳng muốn cùng hắn dây dưa.
Chỉ cần cháu của ông không dây dưa, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người.
Tôi dũng cảm nghênh đón ánh mắt phẫn hận của ông ta. Bộ dạng của ông ta trở nên
càng ngày càng vặn vẹo, lửa giận hỗn loạn.