The Madness of Lord Ian MacKenzie - Jennifer Ashley - Chương 11
Chương 11
Người dịch & Edit: Đỗ Trang & Tho_ngoc
Ian thích thú quan sát người đàn ông trẻ. Khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng nói
chuẩn, hai bàn tay thon dài cắt tỉa gọn gàng. Anh ta giơ tay ra với nụ cười rạng
rỡ. “Rất vui khi gặp lại”. Ian lưỡng lự như thể nhắc nhở bản thân cần đáp lại
tương tự, rồi nắm lấy bàn tay đang đưa ra.
Một người đàn ông ngăm đen đột ngột xuất hiện đằng sau người đàn ông đầu tiên
và nhìn chằm chằm Ian không chút thiện cảm. “Ai vậy, Arden?”
Người đàn ông gầy cười. “Đây là Lord Ian Mackenzie. Thật vui khi gặp lại một
người bạn cũ. Anh ấy đã từng cứu sống tôi”. Cái nhìn của người đàn ông kia
không hề dịu lại. Arden thả bàn tay Ian ra và vỗ vỗ lên cánh tay anh. “Anh nhìn
tốt hơn cả bình thường. Bao lâu rồi nhỉ, bảy năm đúng không?” “Bảy năm”, Ian đồng
ý. “Và hai tháng”.
Arden phá lên cười. “Anh vẫn luôn chính xác như vậy. Cực kì là chính xác. Họ
cũng đã cho tôi ra khỏi đó. Vài năm sau khi anh rời khỏi ngôi nhà hạnh phúc của
chúng ta, cha tôi đột ngột qua đời và ông anh trai kinh tởm của tôi cũng vậy.
Anh tôi say tuý luý và chết đuối khi đang tắm. Tạ ơn Chúa. Tôi sẽ tuyệt đối
không buộc tội vợ anh ta nào nếu cô ta có dìm anh ta xuống đó”.
Beth kìm lại tiếng thở dốc, nhưng Ian gật đầu. “Tôi rất mừng khi nghe điều đó”.
“Tôi cược là không thể vui mừng bằng tôi đâu. Do vậy tôi chính là người thừa kế
toàn bộ tài sản đồ sộ của cha tôi. Good Dr. Edwards định nhúng bàn tay tham lam
của hắn ta vào nó nhưng em gái tôi đã huỷ chứng cớ về tình trạng tâm thần của
tôi, cầu chúc cho cuộc sống của nó nở đầy hoa hồng. Tôi và con bé đã trốn đến một
vùng héo lánh của Anh và bây giờ đang sống ở một ngôi nhà lộng gió ở nông thôn
nước Pháp. Đây là Graves. Anh ấy cũng sống ở đó”.
Anh chàng Graves với mái tóc đen khẽ gật đầu chào. Arden cười khoái trá. “Anh ấy
đang ghen như một con gà mắc mưa; đừng để ý anh ấy. Đây là vợ anh à?”
“Đây là cô Ackerley”, Ian chỉnh lại.
“Một người bạn”, Beth nói nhanh, giơ tay ra. Aden nhìn cô đầy ấn tượng như thể
anh đang được giới thiệu với nữ hoàng. “Rất vui được gặp cô, cô Ackerley. Lord
Ian là một người đàn ông tốt bụng và tôi sẽ không bao giờ có thể quên được” Những
lời anh nói nghe bình thường nhưng đôi mắt ánh lên sự xúc động. Anh liếc về người
bạn đang trừng mắt nhìn và cười. “Đừng lo, Graves. Tôi hoàn toàn là của anh.
Chúng ta đi nhé?”
Graves lập tức quay đi nhưng Arden vẫn còn chần chừ. “Thật tuyệt khi được gặp lại
anh, Mackenzie. Nếu anh có đến gần vùng Fontainebleau, hãy đến thăm chúng tôi”.
Anh vẫy tay, chưng ra nụ cuời lần cuối và rời khỏi đó. “Đây rồi, đây rồi,
Graves. Làm ơn dừng lại nào”.
Ian nhìn họ đi không chút biểu cảm. “Chơi bài dễ thắng hơn nhiều”, anh nói với
Beth. “Tôi sẽ dạy em cách chơi”.
“Ian Mackenzie”. Beth níu chân lại khi Ian cố kéo cô đi. “Người đàn ông đó có ý
gì khi nói ngài đã cứu sống anh ta? Ngài không thể dễ dàng đi mà không kể cho
em chuyện dó”.
“Tôi không cứu anh ta”.
“Ian”.
Cô bước đến góc phòng không người nơi có vài chiếc ghế dành cho khách chơi đã mệt.
Cô ngồi phịch xuống ghế và khoanh tay lại. “Em sẽ không đi cho đến khi ngài kể
cho em”. Ian ngồi bên cạnh cô, đôi mắt vàng không thể đọc được.
“Arden đã ở trong trại tâm thần cùng với tôi”.
“Em cũng đoán thế. Anh ấy trông không giống người điên”.
Sự ghê tởm thoáng qua trên mặt Ian. “Cha anh ta đã tống anh ta vào đó, đề nghị
bác sĩ chữa cho sự ám ảnh của anh ta bằng mọi cách có thể”.
Beth nhìn về phía bàn cá cược nơi Arden đang nói chuyện với Graves. Họ sát đầu
vào nhau, mũi của Arden chỉ đến má của Graves. Graves kẹp chặt khuỷu tay đi
găng của Arden, sau đó thả tay ra và di chuyển tay lên lưng Arden. “Ngài Arden
thích kết bạn với đàn ông”, Beth nhận xét.
“Đúng vậy, anh ấy không bình thường”.
Beth hứng thú quan sát hai người đàn ông. Cô biết những cậu bé sống trong khu ổ
chuột đã phải bán thân cho những gã đàn ông đồi bại, nhưng cô chưa bao giờ gặp
hai người đàn ông công khai yêu nhau. Ít nhất không ai dám thừa nhận, cô chỉnh
lại. Những điều như vậy không tồn tại lâu quanh khu vực hỗn độn East End.
“Vậy là cha anh ta đã gửi anh ta vào trại tâm thần”, cô nói. “Thật là kinh khủng”.
“Arden không nên ở đó. Nơi đó quá khắc nghiệt với anh ấy”.
“Anh ấy khăng khăng nói ngài đã cứu sống anh ấy”.
“Ý anh ta là tôi đã nhận trừng phạt thay anh ta”.
Beth kéo sự chú ý ra khỏi Arden và Graces.
“Trừng
phạt?”
“Anh ấy bị bắt quả tang khi xem sách có hình vẽ khiêu dâm. Đàn ông với đàn ông.
Tôi nhớ rõ anh ấy đã khiếp sợ thế nào. Tôi đã nhận quyển sách đó là của tôi”.
Beth há hốc mồm. “Ngài thật là gan dạ. Tại sao họ lại tin điều này?”
“Anh trai Cam thường lén đưa tôi những quyển sách khiêu dâm. Tôi nói với những
người có mặt ở đó rằng là quyển sách gửi trong bọc đồ Cam mang đến cho tôi lần
trước”.
“Thật nhanh trí”. Beth nheo mắt nói. “Đợi một chút, ngài nói với em rằng ngài
không biết nói dối”. Ian lơ đãng dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô. “Tôi gặp
khó khăn khi nói những điều không phải là sự thật. Tôi để họ đặt câu hỏi và tôi
gật đầu để thừa nhận những điều tôi muốn họ tin”.
Cô không thể không mỉm cười. “Ngài là con quỷ ranh mãnh”
“Họ đưa Arden đi và tôi nhận sự trừng phạt”.
Nụ cười của cô vụt tắt. “Trừng phạt theo kiểu gì?” “Đầu tiên ngâm vào đá lạnh.
Họ nói là để gột bỏ ảnh hưởng của những điều đồi bại. Sau đó là sốc điện”. Anh
xoa những ngón tay lên thái dương. “Làm rất nhiều lần”.
Beth hình dung chàng thanh niên cao lêu nghêu bị ngồi
trong nước lạnh, mắt nhắm nghiền, đang run rẩy với bờ môi tái nhợt. Rồi anh lại
bị cột trên giường với một chiếc máy của địa ngục với những cuộn dây điện cuốn
quanh dùng làm xích mà cô đã từng nhìn thấy hình trên tạp chí.
Bài báo có tựa đề. Sự kì diệu của y học hiện đại. Bệnh nhân được điều trị bằng
phương pháp điện sốc đã cải tiến và hiện đại nhất hiện nay.
Họ sốc điện lên cơ thể Ian khi anh cố gắng gào thét lên. Điều này lí giải tại
sao anh thường xuyên phải xoa thái dương và rất dễ bị đau đầu. Beth xiết tay
anh, nước mắt chảy dài. “Ôi, Ian, em không thể chịu được khi hình dung ngài lúc
đó”.
“Đã quá lâu rồi”.
Cô lại nhìn Arden, cảm thấy tức giận. “Thật là hèn nhát. Vì sao có bao nhiêu
người mà anh ta lại để ngài gánh tội thay?”
“Arden không khoẻ. Sự trừng phạt có thể giết chết anh ấy. Tôi đủ sức khỏe để chịu
đựng điều này”.
Cô xiết tay anh mạnh hơn. “Điều này vẫn không đúng khi họ làm thế với ngài. Nó
thật độc ác”.
Ian vuốt ve ngón tay cô. “Tôi có thể chịu được. Tôi đã từng bị như thế”.
Tiếng gào thét của Ian vang lên trong đầu cô. Cô để trán vào giữa hai bàn tay
anh trong khi trái tim cô xiết lại. Bên dưới đôi găng bằng da dê, bàn tay Ian rộng
lớn với những cơ bắp rắn chắc. Đúng là anh rất khoẻ. Trong vườn Tuileries, cần
cả Mac và Curry mới kéo anh ra khỏi Fellows. Điều này không có nghĩa người ta
có thể chà đạp sức mạnh đó để cố gắng khuất phục anh. Trong cái trại tâm thần
khủng khiếp đấy, những tên bác sĩ đã làm điều này và giờ Fellows cũng đang tiếp
tục làm thế.
Em đã yêu anh. Anh có thấy điều này có kì lạ hay không? Cô muốn nói như
vậy khi hai bàn tay họ lồng đan vào nhau.
Ian không nói, nhưng cô cảm nhận đang có chuyện gì đó đang xảy khi anh thay đổi
sự chú ý không còn vào cô. Cơ thể anh căng lên; đầu quay hướng khác. Cô nhìn
theo anh. Ian quan sát chăm chú khắp căn phòng xuyên qua cánh cửa họ vừa bước
vào. Anh chầm chậm đứng lên, giống như con thú đánh hơi thấy nguy hiểm. Cánh cửa
bật mở toang với những tiếng la hét, tiếng gào thét vang khắp căn phòng. “Chết
tiệt”, Ian nói. Anh bất ngờ xốc người Beth để cô đứng lên và kéo cô về phía sau
của căn phòng. Beth ngoái lại để xem chuyện gì xảy ra khi Ian đẩy cô đi nhanh về
phía cửa sau của sòng bạc. Mọi người chạy toả ra các hướng, những cô gái làm hồ
lì tranh cướp vơ lấy tiền và nhét vào trong áo ngực. “Chờ đã”. Beth giật cánh
tay anh. “Chúng ta không thể bỏ lại Isabella”.
“Mac đang ở dây. Anh ấy sẽ chăm sóc Isabella”.
Beth nhìn lướt vào phòng và thấy cơ thể to lớn của Mac đang chen giữa đám đông.
Mái tóc đỏ của Isabella dừng lại khi Mac nắm lấy tay cô ấy.
“Tại sao ngài không nói cho cô ấy biết anh ấy đến?”
“Anh ấy bắt tôi hứa không nói”.
“Mac vẫn quan tâm đến cô ấy, đúng không?” Cô hy vọng. “Anh ấy đến để bảo vệ
Isabella”.
“Đúng vậy. Nơi này rất nguy hiểm”.
“Ý ngài đây là một cuộc đột kích của cảnh sát ư? Thật lạ làm sao khi có bao
nhiêu đêm họ lại chọn đêm nay”
“Không lạ chút nào. Đó là do Fellows”.
“Đúng vậy, em đã tự hỏi…”.
Beth bước vội vàng khi Ian đưa cô vào sau một bức rèm đen, giật mạnh cánh cửa lắp
ghép bằng những tấm nhựa và kéo Beth đến một cầu thang hẹp nồng nặc mùi khói
thuốc xì-gà. Cầu thang này dẫn đến một căn phòng lớn biệt lập và một cánh cửa ọp
ẹp mở ra một cái sân nhỏ xíu. Cái sân này tối đen như mực và rất bẩn thỉu còn
cơn mưa to lại đang trút xuống người họ.
“Thật đáng tiếc áo khoác của chúng ta lại để lại đó…”, Beth vừa nói vừa run rẩy.
“Em không nghĩ cảnh sát sẽ lịch sự trả chúng lại cho chúng ta?”
Ian không trả lời. Anh đưa cô qua một cánh cổng đang mở và vội vàng đi cùng cô
xuống con hẻm, cánh tay Ian vẫn giữ chặt quanh eo Beth.
Tia sét bừng sáng trên đầu họ, trong khoảnh khắc chiếu sáng con hẻm đầy rác và
ướt đẫm với những bức tường không thể xác định ở cả hai bên. Beth nhìn thấy những
bóng hình chuyển động ở đầu con hẻm và Ian kéo cô rẽ sang hướng khác, lối đi
này thậm chí còn tối tăm mờ mịt hơn. “Đó là lối ra”. Răng cô va vào nhau lập cập.
“Fellows và cảnh sát Pháp sẽ chặn lối ra”.
“Em hy vọng ngài biết ngài đang đi đâu”.
“Tôi biết”.
Beth lại im lặng. Thế nghĩa là Ian thừa nhận anh nhớ chính xác đường đi của những
con hẻm chằng chịt như mê cung ở Montmartre. Cô tự hỏi do anh đã từng khám phá
chúng hay đơn giản mới chỉ nhìn bản đồ. “Fellows thực sự là một cái gai nhọn
chĩa về phía chúng ta, đúng không?” Beth nói trong con mưa như trút. “Gã trời
đánh. Đây là chiếc váy dài đẹp nhất của em”.
Con ngõ hẹp dẫn đến một con phố khác, nhưng Beth không biết họ đang ở đâu. Những
con ngõ nhỏ quanh co của Montmartre đều hướng đi khắp các phía. Ian ôm chặt
Beth khi họ vội vàng đi dọc trên phố, người ướt sũng trong cơn mưa. Tiếng sấm
vang rền ngay trên đầu, rồi đến tia chớp cũng lóe lên ngay sau đấy.
Ian biết họ đang ở cuối con phố nơi có xưởng vẽ bẩn thỉu của Mac. Bất kể thế
nào, Fellows sẽ chờ đón họ ở đó. Beth đang run rẩy và ướt sũng. Anh phải đưa cô
tránh khỏi cơn mưa này.
Khi họ đi qua một ngôi nhà, hai chữ nhà trọ khiến Ian chú ý. Anh giật nắm
đấm cửa với những tấm kính đầy bụi và bước vào bên trong.
“Xin chào”. Một người đàn ông gầy tóc đen quan sát Ian và Beth từ đầu đến chân,
chú ý đến bộ quần áo cao cấp của họ và ưỡn thẳng vai. Trong cơn bão của nước
Pháp thế này, anh ta đưa cho họ căn phòng tốt nhất của nhà trọ và cố gắng nhấn
mạnh nó thực sự rất tuyệt vời.
Ian đặt một nắm đồng tiền vàng vào tay người đàn ông và yêu cầu một căn phòng với
nước nóng để tắm cho quý cô đây. Tiếng sấm làm rung chuyển căn nhà khi họ đi vội
lên gác. Nhà trọ không có đèn cháy bằng khí ga và một người hầu vội vàng đốt nến
cho căn phòng ngủ nhỏ với ánh sáng chỉ giống như một đốm sáng màu vàng trong
đêm tối. Beth đứng cạnh một cái lò sưởi bé xíu, chà sát hai cánh tay. Ian nghĩ
cô đã thực sự rét cóng. Ian cộc lốc nhắc người hầu về nước tắm và ngay sau đó
hai người đàn ông đi vào lặc lè khiêng một bồn tắm lớn. Ian cởi áo khoác trong
khi người hầu và một cô gái trẻ đổ đầy nước tắm vào bồn. Khi tất cả ra ngoài,
Ian xoay người Beth lại và bắt đầu cởi nút chiếc áo ngoài đẫm nước của cô. Beth
vuốt nước trên mặt trong khi Ian kéo chiếc áo ra và mở khuy chiếc váy trong.
Ngay cả khi anh đang lo lắng để làm cố ấm lên thì việc cởi đồ cho cô thật dễ chịu.
Cô cố gắng hỗ trợ anh cởi chân váy và khung áo, sau đó áo lót và áo ngực, nhưng
những ngón tay cô cứ run lên bần bật.
Ian quỳ một chân để cởi quần chẽn và kéo chúng ra khỏi chân cô. Tất của cô rơi
thành một đống ướt sũng trên sàn nhà.
Ian dùng hai tay xoa đôi chân lạnh ngắt của cô, lên trên mông và sang cả hai
bên sườn. Khi anh đứng lên, anh khum tay quanh bầu ngực của cô rồi cúi đầu xuống
hôn cô. Lưỡi cô di chuyển trong miệng anh và anh xoa trong ngón tay cái lên đầu
ngực, đùa giỡn cho đỉnh ngực thẳng đứng.
Mưa bắn toé lên cánh cửa để trần, phủ đầy nước lên tấm kính. Ánh chớp lập loè
bên ngoài, kéo theo một tiếng sấm nổ to đùng.
Ian vừa nâng vừa hôn cô, đặt cô vào trong làn nước ấm đang bốc hơi. Mắt Beth nhắm
lại thả lỏng khi nước ấm ngập quanh cô. Ian kéo tuột áo gilê và cổ áo của anh,
rồi đến áo sơ mi, tạo thành một đống vải ướt.
Beth mở mắt khi anh tháo giầy và cởi quần. Anh lau khắp người bằng chiếc khăn tắm
người hầu đã để lại, rồi bước vào cuối chậu tắm, xoãi chân để cạnh chân cô. Nước
nóng phủ đầy bắp chân anh, nước nóng râm ran thật dễ chịu. Khi còn nhỏ, anh
không thích nước nóng - anh đã gào thét nói rằng nước nóng làm bỏng anh dù khi
đó nó chỉ hơi ấm. Cha anh không bao giờ tin anh và ra lệnh người hầu ấn Ian vào
trong nước và điều này thật kinh tởm. “Không có đủ chỗ cho cả hai chúng ta”.
Beth dành cho Ian một nụ cười uể oải, đôi mắt xanh hờ hững nhắm lại.
“Tôi chỉ cần làm ấm đôi chân”.
Ian dùng khăn tắm lau tóc ướt và Beth ngả lưng dựa vào phần cong phía dưới của
bồn tắm bằng đồng để quan sát anh. Anh đã nhắn cho Curry mang quần áo sạch cho
họ, nhưng không phải bây giờ. Sẽ không ai trong số những người làm khốn khổ ở
căn nhà này cần phải ra ngoài trong cơn bão.
“Khách sạn này thực sự tồi tàn”, Beth thì thầm. Cô dùng tay vẽ hình số tám nhỏ
trên mặt nước và ngắm những gợn sóng lan ra. “Không phải nơi dành cho những quý
ông và quý cô đứng đắn lưu lại ”
“Có vấn đề gì sao?” Một căn phòng cũng như nhiều thứ khác không phải là điều
Ian quan tâm.
“Không hẳn vậy. Điều này thật sự là mạo hiểm trong một buổi tối đã có quá nhiều
kịch tính. Em chưa bao nhận ra em lại thích sự mạo hiểm đến như vậy, Ian. Cám
ơn ngài đã chỉ nó cho em”.
Cái nhìn của cô lang thang khám phá cơ thể anh và dừng lại thật lâu trên cái vật
đã cương cứng của anh. Bộ phận này hướng thẳng đứng về cô và làm sao nó có thể
tự làm điều này được chứ?
Beth thật xinh đẹp. Chân tay trắng nõn đối lập với chậu tắm màu đồng, đầu vú xe
cứng lại vì lạnh và ham muốn. Những lọn tóc đen xoã quanh vai và lớp lông xoăn
giữa hai đùi như sẫm lại.
Khuôn mặt cô hồng lên vì hơi nóng, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười và đôi
mắt xanh ánh lên những tia sáng lấp lánh nho nhỏ. Cơn bão quét qua Montmartre
giống như một khẩu súng thần công. Sẽ không có ai, thậm chí cả Curry biết họ đang
ở đâu. Tối nay, Beth chỉ thuộc về anh.
Cuộc sống của Ian đã bị quá nhiều người điều khiển - mọi hành động và lời nói
cuốn đi qua anh trước khi anh có thể hiểu kịp chúng; mọi người quyết định việc
anh phải sống trong trại tâm thần hay được giải thoát khỏi đó, việc anh phải đi
Rome hay chờ đợi ở London. Mọi sự kiện cứ bắt đầu rồi kết thúc và chừng nào họ
không can thiệp đến sở thích của anh, như thú sưu tầm đồ sứ thời Minh quý hiếm,
anh sẽ tiếp tục làm như vậy.
Bây giờ Beth đã xuất hiện trong dòng đời cuốn nhanh của anh và cô hiện hữu như
một tảng đá. Mọi thứ vẫn lướt qua anh nhưng giống như một chiếc neo, Beth vẫn
lưu lại. Anh cần cô ở lại mãi mãi.
Ian cúi xuống và kéo cô đứng dậy. Cơ thể cô trơn trượt thật dễ dàng khi dựa vào
anh.
“Ngài vẫn còn lạnh”, cô nói.
“Em sẽ sưởi ấm cho tôi”.
Anh giật một chiếc khăn tắm trên cột và phủ nó quanh cô trước khi cô lại run rẩy.
Sức nóng của cơ thể cô còn nóng hơn cả lửa, tuyệt vời hơn bất kì thứ nước nóng
nào trên thế giới.
Ian nâng cô lên, bước cẩn thận ra khỏi bồn tắm và đưa cô tới chiếc giường hẹp gần
lò sưởi. Người hầu đã đặt những cục gạch nóng cuộn trong những lớp vải dù đã sờn
nhưng sạch sẽ.
Ian đặt cô lên chiếc giường ấm áp. Cô ngước lên nhìn anh, không chút bồn chồn
khi Ian cởi khăn tắm và nằm sát bên cạnh cô. Anh kéo tấm ga giường phủ lên họ,
bao bọc họ để giữ hơi ấm. Sức nóng từ những viên gạch, từ cơ thể của Beth lan
ra khắp giường và xua tan đi giá lạnh.
Beth vòng tay qua người Ian khi anh xoay người đối diện với cô. “Trò chơi hư hỏng
nào ngài định dạy em lúc này?” cô mỉm cười.
Cô vẫn không hiểu.
“Tối nay không có trò chơi nào”.
“Ồ”. Cô nói vẻ thất vọng.
Ian vuốt lọn tóc ướt ra khỏi mặt cô và ngả người để nửa chạm, nửa tách khỏi người
cô. Hơi thở cô chạm đến miệng anh, ngọt ngào và thơm mát.
“Hứa với tôi”, anh nói.
“Hứa điều gì cơ?”
“Hứa là em sẽ nói tôi dừng lại”.
Cô dành cho anh một cái nhìn láu lỉnh. “Nó hoàn toàn phụ thuộc vào ngài bắt đầu
thế nào”.
Beth vẫn nghĩ anh đang đùa giỡn. Đừng để tôi làm đau em.
“Hứa với tôi”.
“Được rồi”, cô nói, vẫn mỉm cười.
Ian vuốt cho mắt cô nhắm lại, lướt nụ hôn xuống mũi và dọc môi cô. Miệng cô hé
mở, chiếc lưỡi đua đòi tìm lưỡi của anh nhưng anh tránh né nó. “Em muốn ngài”,
cô thì thầm. Nét ửng đỏ lan ra khắp mặt cô. “Nhưng việc này đã quá lâu. Có lẽ
em sẽ không thể làm được”.
Ian chạm vào giữa hai chân cô và đút ngập những ngón tay vào nơi nóng hổi đầy ẩm
ướt của cô. “Em sẽ làm được”.
“Làm sao ngài biết?”
Cô đã từng làm ra vẻ có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng chia sẻ một chiếc giường với
một người chồng điềm tĩnh và quan hệ cuồng nhiệt với người tình là hai việc
khác nhau. Quan hệ đầu tiên là nghĩa vụ, quan hệ thứ hai là… sự phóng đãng. Có
lẽ chồng cô đã khiến nghĩa vụ này trở nên thú vị nhưng điều Ian muốn không phải
là một người vợ biết nghe lời nằm ngửa trên giường chờ chồng.
Anh muốn chỉ cho Beth biết mọi cung bậc của sự thoả mãn, từ sự dịu dàng không
ngờ đến sự điên cuồng và dữ dội. Anh muốn họ sau đấy ngã nhào lên giường, thâm
tím và kiệt sức và cả hai cùng thoả mãn. Anh muốn cùng cô thử nhiều cách và anh
không muốn nó tẻ nhạt.
“Hãy để tôi”, Ian thì thầm trên môi cô khi anh trượt ngón tay vào trong cô.
Beth thở hổn hển và hông rung lên. Ian đưa cả hai ngón tay vào trong cô rồi
xoay chúng quanh những nhúm lông loăn xoăn bóng mượt. Cô đã nóng, ướt và sẵn
sàng.
Anh đã sẵn sàng nhiều tuần rồi. Anh trượt đầu gối giữa hai chân cô và để phần đỉnh
nhọn của anh trước cửa đã mở sẵn của cô.
Beth rên rỉ sâu trong cổ họng. “Xin ngài, Ian”.
“Xin dừng lại ư?” anh thì thầm, sự hưng phấn như xiết lấy anh.
“Không”.
Anh mỉm cười trên môi cô. “Xin điều gì, Beth? Em muốn tôi làm gì?”
“Ngài biết mà”.
“Tôi không giỏi với những gợi ý. Em phải nói thẳng vấn đề cho tôi”.
“Ngài đang đùa giỡn em”.
Ian liếm môi cô. “Em thích được đùa giỡn. Em thích trốn với tôi trong căn phòng
kín và kéo váy lên khi tôi bảo em làm vậy”.
“Đó là điều ngài nói là đùa giỡn ư?”
“Em thích được kích thích bằng miệng”.
“Đúng thế, nhưng sự thật là em chưa bao giờ làm thế trước đây”. “Chưa ư?” anh
thì thầm. “Tôi nghĩ em là phụ nữ của thế giới này”.
“Em nghĩ em thực sự còn khá vụng về”.
“Em đã rất đẹp. Bây giờ em vẫn đẹp”. Cô cắn môi khiến nó đỏ mọng và đầy cám dỗ.
Beth xấu hổ và mặt đỏ lựng khi anh đang nằm trần truồng trên cô. Cô luôn lấp đầy
anh bằng tiếng cười.
“Xin ngài, Ian”. Cô thì thầm. “Em muốn ngài bên trong em”.
Cả cơ thể anh căng lên. “Được”.
Anh quá to. Đã chín năm kể từ khi một người đàn ông vào sâu trong cô, và cô quá
chật.
Cô không thể làm được.
Ian gầm nhẹ khi anh đẩy cả chiều dài vào trong. Anh hít một hơi sâu, ngực anh
tì lên ngực cô. Anh không nhìn cô, quay đầu khi Beth nhìn thẳng vào lồng ngực của
anh và mái tóc ướt đẫm nước mưa.
“Tôi làm đau em?” anh hỏi.
“Không”.
“Thật tuyệt” anh thúc một lần. “Thật tuyệt”
Beth nhắm chặt mắt khi anh đẩy vào lần nữa. Độ dày của anh đã lấp đầy sâu bên
trong cô khi cô nghĩ nó sẽ xé rách cô thành từng mảnh.
Cảm giác thật tuyệt.
“Ian”, cô rên rỉ. “Em thật xấu xa. Em là một phụ nữ xấu xa đầy tội lỗi và em
không muốn ngài dừng lại”.
Ian không trả lời. Anh di chuyển thật chậm trong cô. Vật của anh dày và cứng. Sâu
hơn nữa, nhanh hơn nữa, xin anh.
Cô đẩy hông lên khi anh di chuyển xuống. Anh chống một tay để nâng cơ thể lên
trong khi tay kia nắm tóc cô. Anh mơn trớn phần đuôi tóc cô dọc bầu ngực với
núm ngực quá mức nhạy cảm của cô đã dựng đứng và săn lại.
Anh cúi xuống và liếm từng bên núm ngực, dùng miệng đùa giỡn với nó. Cô ngắm
răng anh đùa giỡn, lưỡi anh xoay tròn quanh đó, làn da cô trở nên ửng hồng
trong miệng anh. Anh nhắm mắt như thể anh đang thưởng thức một món ăn hấp dẫn,
hàng mi mềm của anh chạm vào má.
Beth nhức nhối tại nơi họ đang kết hợp. Sự cọ sát như bùng cháy bên trong cánh
hoa đã quá lâu không được chạm đến của cô, sức nóng như lửa đốt khiến cô muốn mở
rộng chân hơn nữa. Cô đã thực sự trượt chân ra khỏi tấm ga, để hông hướng cong
lên trên.
“Em có cảm thấy nó không?” Ian hỏi.
Hàng chục câu nói lướt qua đầu Beth, nhưng cô chỉ hổn hển thốt lên, “Có”.
“Nơi này của em thật chật, Beth của tôi. Xiết tôi quá chặt”.
Anh vừa cười vừa nói, đầy hoang dã và nguyên sơ.
Chưa người đàn ông nào từng nói những lời như vậy với cô. Những cô gái làng
chơi đã từng nói với cô về chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng cô được
nghe thấy những lời nóng bỏng do một người đàn ông tuyệt vời nói ra ngay sát
bên tai.
“Hãy xiết tôi chặt hơn nữa, tình yêu của tôi”, anh lẩm bẩm. “Em cảm thấy ổn chứ”.
“Ổn”, cô nhắc lại. Cô xiết các cơ lại và anh gầm lên.
Anh cảm thấy tuyệt diệu. Với tất cả chiều dài dầy và cứng di chuyển trong cô. Cô
cố gắng nói với anh, để anh tiếp tục những lời nói riêng tư, nhưng cô không thể
thốt nên lời nào.
“Tôi đã muốn em ở Covent Garden”, anh nói. “Tôi đã muốn có em dạng chân cho tôi
trong bóng tối khi tôi đứng bên cạnh em”. “Trong nhà hát ư?”
“Ngay tại đấy trong cái khoang chết tiệt đó với vở nhạc kịch ầm ĩ. Tôi muốn chiếm
lấy em, biến em thành của riêng tôi”. Anh đặt tay lên cô để che đi vết thâm nơi
anh dành cho cô vết cắn tình yêu. “Tôi đã đánh dấu em”.
Beth mỉm cười. “Ngài cũng vậy”. Cô chạm vào cổ anh. “Em đã đánh dấu ngài”.
Anh lồng chặt ngón tay mình vào tay cô và ấn nó lên giường. “Chỉ thuộc về tôi”.
“Vào lúc này sẽ không có ai ở đây nghi ngờ điều này”. “Mãi mãi là của tôi. Mãi
mãi, Beth”. Một cú thúc nhấn chìm mọi lời nói.
Mãi mãi. Cơ thể cô nẩy lên theo nhịp điệu cùng anh, chiếc giường kêu cót
két. Đây là một chiếc giường chắc chắn bằng gỗ dày, được làm cho những người
đàn ông như Ian làm tình với người phụ nữ của họ.
Cô là người tình của anh. Beth cười thích thú khi nghĩ về nó. Việc cùng với Ian
rõ ràng là không đứng đắn và cô cảm thấy mình chưa bao giờ được tự do như thế
trong cuộc đời. Đi theo anh, cô có thể sải rộng đôi cánh của mình.
Beth lại mỉm cười. Cô đã phô bày hết toàn bộ bản thân. Mắt Ian nhắm lại, mặt
méo mó vì thoả mãn. Những cú đâm của anh nhanh hơn, mông anh thúc xuống dữ dội
như thể đây là lần kết hợp cuối cùng.
Anh đẩy cô chìm sâu vào tấm đệm, cơ thể đè nặng lên cô, mồ hôi của anh đã chảy
thành giọt lên làn da cô. Mưa tuôn xối xả lên cửa sổ và một tiếng sấm vang rền
nuốt trọn tiếng kêu vì cực khoái ngây ngất của Beth.
Ian hét lên, không cần đợi tiếng sấm. Ánh sét bừng sáng làm căn phòng bao phủ bởi
thứ ánh sáng trắng. Ánh sáng lướt qua cơ thể Ian, với khuôn mặt sắc nét, đốt
cháy mái tóc anh thành màu đỏ. Vào giây phút này, Ian mở to mắt, giống như hai
mặt trời vừa xuất hiện và ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Beth.
Hết chương 11