Gấu ơi, giúp anh! - Chương 05 - 06
Chương 5
Trong biệt thự là kiểu châu u cổ điển, tao nhã
trầm lắng, nhưng đối với cô là một cung điện tráng lệ. Thư Hoán cũng không có
tâm tư nào để ngắm nghía, chỉ lê bước theo Từ Vĩ Kính, không dám lơ đễnh, chỉ sợ
mình xảy ra sai sót.
Theo cầu thang có tay vịn bằng thép khắc hoa lên
lầu hai, Từ Vĩ Kính dẫn cô mở cánh cửa một phòng: “Cô cảm thấy thế nào?”
Thoáng nhìn đã thấy là một căn phòng rộng đến mức
xa xỉ, giường bốn chân lộng lẫy, thảm trải dày và rất đẹp, rèm cửa dày nặng được
vén gọn, bên ngoài là cảnh hồ tuyệt đẹp, không đợi Thư Hoán phản ứng, anh lại
nói: “Nếu không thích thì cô có thể xem phòng này, có thể sẽ hợp hơn.”
Lần này là một gian phòng ngủ màu nhạt, giường vẫn
rất rộng, màu lông thiên nga ngọt ngào đồng nhất với màu giấy dán tường.
Phòng ngủ còn có một ban công lộ thiên nửa khép
kín, thêm một chiếc đèn chùm hình bán nguyệt, phía dưới là ghế sofa đơn màu trắng
đơn giản cùng một bộ bàn pha lê.
“Hay là cô xem thêm…”
Thư Hoán vội nói: “Phòng này là được rồi!” Nếu
xem nữa chắc cô sẽ kinh hoảng mất. Cô vẫn không nuốt nổi bữa ăn vương giả này.
Từ Vĩ Kính gật đầu: “Vậy tôi bảo người mang hành
lý của cô lên.”
“Cám ơn…”
“Đúng rồi, nếu cô cần…” Từ Vĩ Kính đưa cô vào
trong, sau đó mở hai cánh cửa âm tường, “Đây là nơi treo quần áo.”
Thư Hoán đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy một gian
phòng quần áo kiểu âm tường, nhưng vẫn giật bắn mình.
Nó chính là một gian phòng khá rộng rãi khác,
còn trong mấy tủ quần áo đã treo đầy đủ loại quần áo kiểu tây.
Thư Hoán há mồm trợn mắt: “Đây… đây là quần áo của
ai…”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Đương nhiên không phải là của
chúng tôi.”
“…” Cô cũng không nghi ngờ họ có tật xấu này.
=_= Cho dù có thì cũng không nhét thân hình họ vào được.
“Cô biết đấy, em trai tôi có không ít bạn gái,
thường xuyên cần tặng quà cho họ. Mấy cửa hàng đó nếu có kiểu mới đều mang đến
đây trước. Đương nhiên…” Thấy vẻ mặt Thư Hoán, anh lại bổ sung, “Những bộ này đều
là mới, chắc không sai khác nhiều với size của cô, nếu cô thích bộ nào thì cứ lấy.”
“…”
“Hai dãy bên này là quần áo của mẹ chúng tôi,
nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng không chọn. Một năm bà quay về một, hai lần, sau
này có thể cô sẽ có cơ hội gặp bà ấy.”
“…”
Từ Vĩ Kính lại mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm:
“Mấy đồ trang sức này, nếu cần thì cô có thể dùng, nhưng tôi không thể tự ý tặng
cô vì tất cả là của mẹ tôi, phải được sự đồng ý của bà mới được. Nhưng chỉ cần
cô thích thì bà sẽ tùy cô chọn, bà chỉ cần thấy đẹp là chọn mua, không phải để
dành cho bản thân dùng.”
“…”
“Nước hoa cô cũng dùng tự nhiên, đừng khách
sáo.”
“…”
“Cô sắp xếp đồ đạc đi, nghỉ ngơi một chút, có
chuyện gì thì gọi quản gia Vương.”
Thư Hoán cuối cùng đã thốt ra được một chữ:
“Vâng…”
Ra khỏi gian phòng quần áo, hành lý đã được mang
lên, Từ Vĩ Kính cáo từ rồi đi ra, đóng cửa lại, cô mới rã rời ngã nhào lên giường.
Cô đã hiểu được ý Từ Vĩ Kính “những thứ này cô
không cần mang”, đồ đạc cô mang theo rõ ràng là thừa thãi.
Gia cảnh nhà họ Từ thế nào, tuy cô đã chóng mặt
hoa mắt nhưng đại khái cũng hiểu được vài phần.
Điều đó vượt xa tưởng tượng ban đầu như lẽ đương
nhiên của cô. Cô rất bàng hoàng, nhưng không hề cảm thấy sung sướng.
Thư Hoán ngồi đờ đẫn một lúc rồi mới đứng lên sắp
xếp hành lý. Vật dụng cho công việc được xếp lên bàn và kệ trước tiên. Sau đó
là quần áo. Cô chỉ mang đến những bộ quần áo mình thích nhất, nhưng so với những
thứ cô vừa nhìn thấy ban nãy thì bỗng nhiên thấy ảm đạm, quê mùa hẳn.
Thư Hoán cố gượng treo hết quần áo vào đó, những
chiếc áo váy của cô dưới hào quang của mấy tủ hàng hiệu, càng trở nên thô kệch,
xấu xí.
Thư Hoán chậm rãi nhìn ngắm những bộ quần áo
xinh đẹp đó, từ những bộ váy ngắn đoan trang ngọt ngào của Chanel đến những bộ
lễ phục phá cách của Ferragamo, từ những chiếc áo gió mang phong cách quân đội
gọn nhẹ có dây thắt lưng da của Burberry đến những chiếc quần lười có màu sắc đặc
trưng của Versace, và còn rất nhiều những bộ lễ phục bằng tơ lụa lấp lánh, những
chiếc áo khoác nhẹ nhàng mỏng manh có đính đá, những chiếc đầm eo cao bằng chất
liệu chiffon mỏng, hở vai hở lưng…
Thư Hoán hoàn toàn không có hứng thú muốn thử,
cô ngại ngùng đặt những món phụ kiện của mình vào trong ngăn kéo, sau đó gục đầu
ủ rũ ra khỏi gian quần áo rồi đóng cửa lại.
Từ ban công nhìn ra vườn hoa phía sau, Thư Hoán
cầm quyển sách, ngồi một lúc trên chiếc sofa đối diện với cảnh sắc tuyệt đẹp
đó, thế nhưng vẫn thấy căng thẳng và buồn bã.
Cô rất sợ khoảng cách đó, khoảng cách giữa cô và
Từ Vĩ Trạch cũng lớn như giữa hai loại quần áo vậy. Thư Hoán ai oán nấc một tiếng,
vùi đầu vào trang sách với vẻ tuyệt vọng.
Lúc xuống ăn cơm, có lẽ vẻ hụt hẫng vẫn còn trên
gương mặt cô, Từ Vĩ Kính liếc nhìn hỏi: “Tâm trạng không tốt?”.
Thư Hoán gượng tỏ ra vui vẻ: “Không có ạ”.
“Phòng không tốt?”
“Không đâu ạ!”
Chính vì tốt quá mức. Tốt đến nỗi cô thấy mình
thật lạc lõng.
“Vậy thì tốt”, Từ Vĩ Kính lại bảo, “Đồ ăn nấu
theo khẩu vị của chúng tôi, đa phần là ăn món Trung, món Tây cũng có. Cô thích
gì, muốn ăn gì đều có thể bảo với nhà bếp”.
“T_T Cảm ơn.” Trong nhà mà cũng có thể hưởng thụ
kiểu phục vụ như ở nhà hàng, đó là ước mơ một thời của cô, bây giờ đã thành hiện
thực nhưng cô chẳng thấy vui nổi.
Tại sao Từ Vĩ Kính không thể bình dân như cô?
Trong nỗi buồn bã cực độ, Thư Hoán ăn xong bữa tối
mà không thấy ngon lành gì, sau đó lừ đừ lên lầu làm việc.
Cô ngồi vẽ trên vi tính đến nỗi hoa cả mắt, bỗng
dưng điện thoại trong phòng réo vang khiến cô giật nảy mình. Thư Hoán tần ngần
không biết có nên nghe hay không, cuối cùng cô không nghe máy.
Khoảng cách giữa cô và nhà họ Từ khiến cô cảm thấy
rất căng thẳng, chỉ sợ làm sai chuyện gì, vậy nên không đụng chạm lung tung là
hay nhất.
Điện thoại reo một lúc rồi im bặt, mười lăm phút
sau có người gõ cửa, Thư Hoán vội nói: “Mời vào”.
Người đẩy cửa vào là quản gia đã đứng đón họ ở cửa
hôm nay, ông cười tươi nói với cô: “Thư tiểu thư, gọi điện đến phòng cô tức là
tìm cô đấy. Là điện thoại của nhị thiếu gia, phiền cô lát nữa nghe máy”.
Thư Hoán bất giác đỏ mặt: “Vâng, cảm ơn chú.”
Lúc điện thoại reo, cô nghe máy, rồi tự khinh bỉ
mình sao trở nên nhát gan vậy, lần đầu thấy đại gia đã sợ đến mức điện thoại
cũng chẳng dám nghe, vừa đáp: “A lô…”.
“Gấu Hoán…”
“Từ Vĩ Trạch, anh là tên khốn.”
Đầu dây bên kia Từ Vĩ Trạch cười gượng gạo: “Em
đừng giận mà…”.
“Anh vốn chẳng xem em là bạn!”
“Sao lại thế được?”, Từ Vĩ Trạch nịnh nọt, “Anh
chỉ quên nói thôi mà. Nhà anh thế nào, căn bản không quan trọng, đúng chứ? Hơn
nữa em cũng biết đấy, anh rất là khiêm tốn…”.
“=_= Anh còn dám nói à? Những cô bạn gái của anh
đều biết hết!”
“Em khác họ.”
… Cũng đúng.
“Anh là tên khốn mê gái quên bạn.” Thư Hoán càng
cáu, “Em đã làm bạn với anh bao năm rồi, mà những gì biết về anh còn không nhiều
bằng mấy cô bạn gái mỗi tháng thay một lần của anh. Anh đưa họ đến nhà, tặng họ
quần áo nước hoa, còn em? Anh chỉ biết ăn vụng dưa của em!”.
Giọng đối phương dở cười dở mếu: “Anh có đưa họ
đến nhà đâu, phòng quần áo đó vốn dĩ là của mẹ anh, về sau anh cũng tiện đặt
thêm một ít, chọn tặng người khác. Em đừng nghĩ anh tùy tiện như vậy. Vả lại đã
nhiều lần anh nói muốn tặng quà cho em nhưng chính em bảo không cần”.
“…”
Cũng đúng, ngoài việc ăn quán vỉa hè bắt Từ Vĩ
Trạch trả tiền ra thì cô chưa nhận “ân huệ” nào khác của anh.
Nhưng trọng điểm của cơn giận này không phải ở
chỗ đó. T_T
Điều khiến cô tức giận là sự che giấu của Từ Vĩ
Trạch đã khiến cô đánh giá hoàn toàn sai về khoảng cách giữa cô và Từ Vĩ Kính.
Nếu từ ban đầu cô biết Từ Vĩ Kính là một đại thiếu gia khó với tới thì cô sẽ
không cho phép mình yêu thầm anh.
Thế nhưng bây giờ đã muộn.
Thư Hoán khổ mà không nói được, chỉ tức giận
nói: “Dù sao đi nữa anh cũng không phải là bạn bè thực sự”.
Từ Vĩ Trạch biết mình đuối lý nên cố dỗ dành: “Đừng
giận mà. Quần áo đó thực ra đều là size của em cả, nếu thích thì em mặc hết đi,
anh cũng muốn thấy em mặc chúng. Được rồi, đợi anh về em có thể nhéo đôi tai đẹp
của anh thoải mái, cái này là đặc quyền chỉ em mới có”.
“=_= Được rồi.”
Kỳ thực chuyện này tính ra cũng không thể trách
Từ Vĩ Trạch được. Hơn nữa dù sao thì Từ Vĩ Trạch cũng là một người bạn vô cùng
nhẫn nại và khoan dung với cô. Cô có rất nhiều tật xấu, còn Từ Vĩ Trạch cũng
không phải người dễ tính, nhưng bao năm nay ở cạnh nhau, họ chưa cãi nhau lần
nào. Tình bạn này vốn dĩ đã rất đáng quý rồi.
“Được rồi, em phải làm việc đây, anh mau tận hưởng
niềm vui với các mỹ nữ ngoại quốc của anh đi.”
Đối phương có vẻ oán trách: “Anh có gặp gỡ mỹ nữ
ngoại quốc đâu”.
“Ủa, anh mất đi sự hấp dẫn rồi à?”
“Không phải”, đối phương lại cợt nhả, “Anh phải
thủ tiết vì em mà”.
“=_= Anh đừng thủ tiết nữa, như thế em thấy rất
áp lực.”
Từ Vĩ Trạch “Ủa” một tiếng: “Nghe em nói vậy, lẽ
nào em định ngoại tình? Có đối tượng à?”.
=_= Bị nói trúng rồi. Nhưng…
“Biến đi, có phải quen nhau thật đâu, ngoại tình
cái gì.”
“Này, em đừng nhẫn tâm thế chứ, anh ở cách xa vạn
dặm còn thủ tiết vì em, ngày nào cũng làm việc cực nhọc, không đi cả pub, thú
vui duy nhất là gọi điện cho em, sao em nỡ để anh đau lòng…”
=_= Tên này gần đây nghiện diễn phim bi rồi hay
sao vậy, chìm đắm vào vai nam chính đau khổ vì tình đến nỗi không dứt ra được.
Chương 6
Kết quả là Thư Hoán vẫn buôn chuyện với anh đến
hơn một giờ sáng, còn bên anh mới đến giờ ăn tối. Nhưng với thói quen làm việc
thức suốt đêm của cô thì chẳng khác biệt mấy về thời gian với Từ Vĩ Trạch ở bên
kia. Cô thường xuyên thức đến trời sáng mới tắt vi tính, sau đó tắm rửa, làm một
cái mặt nạ để đắp mặt rồi trèo lên giường ngủ thiếp đi.
Nhưng không biết là do chỗ ở mới, giường mới hay
sao, mà nhất thời cô không ngủ được; hoặc là do nghĩ đến chuyện có thể ở cùng một
nhà với Từ Vĩ Kính mà quá hưng phấn; hoặc cũng do mệt quá mức, đại não không thể
nghỉ ngơi được. Tóm lại là Thư Hoán nằm trên giường rất lâu mà mắt vẫn thao
láo.
Đếm bao nhiêu là cừu, rồi thử cách tự thư giãn
mà vẫn không sao ngủ nổi, dần dần trời bắt đầu sáng hẳn, qua màn cửa khép hờ có
thể thấy ánh mặt trời, Thư Hoán biết mình không ngủ được, bụng lại đói nên đành
ngồi dậy.
Quả nhiên dưới lầu đã có bữa sáng được chuẩn bị
sẵn đang đợi cô, được ăn món cháo nóng và rau mà lâu quá không được ăn, Thư
Hoán xúc động đến mức muốn khóc, “Có nhà thật là tốt”, sau đó ăn ngấu nghiến
hai cái bánh bao.
Dạ dày của cô tuy rất không thượng lưu và cũng
chẳng kén chọn, nhưng do có một thực khách ăn uống ngon lành lại luôn miệng
khen “Món này ngon quá” nên đầu bếp rất vui. Thế là cô lại được món bánh kẹp trứng
vừa chiên xong, hễ cắn một miếng là có lòng trứng vàng ruộm chảy ra.
Ăn uống no say xong là lại suy nghĩ lung tung,
Thư Hoán cũng ngại không dám hỏi thẳng, chỉ vòng vo: “Xin hỏi, Từ Vĩ Kính đâu ạ?
Tôi có chút việc muốn tìm anh ấy”.
“Ồ, đại thiếu gia đang ở phòng bên uống trà, cô
đi từ đây sang là có thể nhìn thấy ngài ấy.”
Từ Vĩ Kính đang ngồi đọc báo gần cửa sổ, mặc một
chiếc áo sơ mi thêu tay màu trắng, quần màu gạo, đơn giản sạch sẽ. Các ngón tay
của anh thon dài mạnh mẽ, chân dài lạ thường, trước mặt anh bày một bộ đồ trà bằng
sứ đời Thanh.
Cô cảm thấy phẩm trà là một việc quá đỗi dịu
dàng, thế nhưng một người nghiêm khắc như anh làm việc đó lại có cảm giác rung
động lòng người khác thường.
[1] Phẩm trà chính là thưởng thức, bình phẩm
hương vị của trà, là một nghệ thuật tao nhã của Trung Quốc và ngày nay được
nâng lên thành văn hóa trà.
Đương nhiên cho dù anh có đang ngồi xổm thì Thư
Hoán cũng vẫn thấy rung động.
Từ Vĩ Kính đang chăm chú đọc báo, còn Thư Hoán lại
thậm thà thậm thụt nấp sau chậu cây, nhìn trộm Từ Vĩ Kính như cô thiếu nữ hoài
xuân mơ mộng.
Động tác cầm ly trà của Từ Vĩ Kính, động tác lật
giở trang báo, khẽ mím môi, hơi nhíu mày, trong mắt cô trở nên hấp dẫn lạ lùng,
cô say sưa ngắm nhìn đến độ suýt chút nữa là ngã sấp vào trong.
Lúc Từ Vĩ Kính lật báo đã liếc thấy cô, anh đặt
tờ báo xuống, nói: “Cô Thư, mời ngồi”.
Thư Hoán như được ánh dương chiếu tỏa, vừa sung
sướng vừa thấp thỏm ngồi xuống đối diện anh.
Từ Vĩ Kính nhấc bình trà lên, rót nửa ly cho cô.
“Trà này ngon, cô cũng thử đi.”
Thư Hoán vội đón lấy: “Cảm ơn”.
“Cứ tự nhiên.”
“Dạ…”
Hai người không nói nhiều nữa, chỉ ngồi thế, anh
đọc báo, Thư Hoán cũng vờ xem tạp chí, thực tế là ngắm anh. Một buổi sáng như vậy
hoàn mỹ đến bất ngờ.
“Đúng rồi…”
“Hử?”
“Trước kia anh có nói, em cách xa tiêu chuẩn của
các anh.” Thư Hoán ngẫm nghĩ rồi vẫn thành thực nói, “Vậy em so với các anh, có
phải là quá nghèo không?”.
Từ Vĩ Kính hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười, nói:
“Đúng thế”.
Thư Hoán không tránh khỏi cảm giác ấm ức. T_T
“Nhưng cũng không phải là quan trọng nhất. Tiêu
chuẩn là do con người đặt ra, cô đừng quá để tâm.” Từ Vĩ Kính ra hiệu, “Mời uống
trà”.
Ủa?
Câu này nghe như… chẳng lẽ đang an ủi?
Không đợi Thư Hoán hồi tưởng lại, Từ Vĩ Kính đã
tiếp tục xem báo, vẫn không tỏ vẻ gì, sắc mặt nghiêm túc như cũ.
Có thể có được câu trả lời từ người đàn ông
không hề dịu dàng đó còn khiến Thư Hoán sung sướng hơn một trăm câu khen nịnh của
Từ Vĩ Trạch. Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, gò má lại nóng lên, trái tim cứ nhảy múa
trong lồng ngực.
Về đến phòng rồi, vốn định nhào lên giường ngủ
bù nhưng tâm trạng khi nãy đã khiến đầu óc Thư Hoán quá hưng phấn và tỉnh táo,
tuy mệt nhưng không buồn ngủ nữa.
Thư Hoán mở máy tính, tiếp tục thiết kế những mẫu
chưa hoàn thành xong.
Nghĩ đến Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy phải cố gắng
làm việc hơn nữa. Không cố gắng không được. Khoảng cách giữa cô và anh, cho dù
không ăn không nghỉ cũng chưa biết có đuổi kịp hay không.
Thư Hoán miệt mài vẽ đến giờ ăn trưa mới ngừng lại
kiếm thứ gì đó bỏ bụng. Sau đó về phòng tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Cô cũng biết làm việc nghỉ ngơi không điều độ
trong thời gian dài là bất ổn, nhưng “ổn hay không” và “cần hay không” luôn là
hai chuyện khác hẳn nhau.
Chuyên ngành cô theo học ở đại học cũng là một
chuyên ngành “tốt” mà cô phải chen chúc đến rách cả da đầu mới theo được, thế
nhưng nó lại không có quan hệ gì đến thiết kế đồ chơi. Chỉ vì cô tham gia vào
câu lạc bộ manga của trường, lúc triển lãm có giúp làm một số búp bê thủ công,
mới phát hiện hóa ra mình rất nhiệt tình với đồ chơi.
Về sau cô dùng tất cả thời gian còn lại vào việc
vẽ và làm đồ chơi, đến nỗi sau này còn từ bỏ công việc làm nhân viên nhà nước
sau khi tốt nghiệp mà toàn tâm toàn ý học thêm những gì có liên quan đến sở
thích, cuối cùng là một người làm việc tự do.
Tuy những thứ cô thiết kế rất được hoan nghênh,
đủ để nuôi bản thân nhưng trong mắt cha mẹ, họ hàng và các bạn học, công việc
này vẫn không ổn định, tầm thường, mọi người đều nghĩ cô chuyển nghề là sai lầm,
nuối tiếc vô cùng.
Với ngôi trường đại học danh tiếng khi xưa mà cô
theo học cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc, mà nay công việc lại thế
này, so với những bạn học đã trở thành “quý tộc mới” trong lĩnh vực tiền tệ, hoặc
là những nhân vật nổi tiếng trong ngành, thì rõ ràng là chẳng thấm tháp vào
đâu.
Nhưng cô không hề hối hận, cô có được niềm vui
trong công việc này. Những sự chọn lựa trên thế gian này không có “tốt” và
“không tốt”, “hay” hoặc “không hay” tuyệt đối, chỉ có “thích” hay “không thích”
mà thôi.
Làm việc đến chiều, số lần nhức đầu mỗi lúc một
nhiều. Nhưng Thư Hoán cũng không để tâm, thức đêm thường xuyên gặp tình trạng
đó, bên này đau nhức bên kia tê dại, đến khi ngủ no rồi thì tự khắc bệnh sẽ biến
mất.
Cuối cùng khi đã hoàn thành bản vẽ, thì đã là buổi
tối ngày hôm đó.
Liên tục ba bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ,
Thư Hoán cảm giác đầu đau đến mức không ăn nổi, đành tắt máy tính, tìm hai viên
thuốc uống vào rồi nằm lên giường đợi giấc ngủ đến.
Thế nhưng thuốc giảm đau cũng chẳng mấy hiệu quả,
lần này đau đầu quá dữ dội, day day huyệt thái dương cũng chẳng giúp gì được.
Cô đã buồn ngủ đến cực điểm, nhưng đầu óc vẫn
còn hưng phấn. Giống như máy móc sử dụng quá giờ, tắt mở đã mất nhạy, không thể
tắt được.
Máy lạnh trong phòng hình như cũng mở quá thấp,
giường mềm mại cũng trở nên khó chịu, Thư Hoán co rút trong chăn, đau đớn lăn
qua lăn lại, không thể ngủ nổi, lại thức đến tận lúc trời sáng.
Bên ngoài dần dần có tiếng chim hót, trước kia cảm
thấy tiếng chim ríu rít kỳ diệu biết bao, bây giờ nó cũng có thể ấn mạnh vào từng
sợi thần kinh đau nhức trong đầu cô. Thư Hoán chỉ thấy cơn đau ấy như cùng nhảy
nhót với nhịp tim, một tiếng đồng hồ trôi qua mà đã khiến cô đau nhức mấy trăm
lần.
Đang ở nhà người khác nên cô nghĩ mình cần khống
chế, không thể mất bình tĩnh được, không thể làm phiền người ta.
Nhưng cuối cùng cô thực sự không kiềm chế nổi,
đau đến mức khóc oà, chỉ có thể ôm đầu, nhấn bừa chuông gọi người giúp việc.
Lúc có người đẩy cửa vào, cô đã đau đến nỗi chảy
nước mắt nước mũi đầm đìa, mặc kệ tất cả, co rúm người trên giường run rẩy,
không nói nổi câu nào.
“Thư tiểu thư, cô sao vậy? Bệnh rồi sao? Tôi đi
gọi đại thiếu gia đến!”
Sau một lúc ồn ào, cô nghe có người gọi: “Thư
Hoán? Thư Hoán!”
Từ Vĩ Kính lúc này đã không còn gọi cô là “Cô
Thư” một cách khách sáo nữa, Thư Hoán đang đau mà cũng có phần sung sướng vì điều
đó.
Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng cô lên. Cô thực sự đau
đến mức người rã rời, nước mắt đầm đìa, trong đầu như có mũi khoan đang khoan
sâu vào, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Mặt gục vào trước ngực Từ Vĩ Kính, cách một làn
áo cũng cảm nhận thấy hơi ấm của anh, nghe thấy nhịp tim bên trong, giống như một
cơn gió mát lành duy nhất trong cơn đau vô hạn của cô.
Thư Hoán đau đến mụ mẫm, lúc đến bệnh viện cũng
chỉ nhớ mình được kiểm tra, sai đó tiêm thuốc. Rồi sau nữa, cuối cùng cô cũng
có được một giấc ngủ rất sâu rất yên ổn.
Lúc tỉnh lại, Thư Hoán nhất thời không thể nhớ
ra mình đang nằm ở đâu, mơ màng cảm thấy chắc mình đang nằm trên giường trong
ngôi nhà chung cư nhỏ, nhưng lờ mờ thấy cảm giác tiếp xúc với giường, ánh đèn
trước mặt đều không giống lắm.
Thế là cô mở mắt, lờ đờ nhìn quanh phòng, chạm
ngay vào một đôi mắt rất đẹp nhưng nghiêm khắc.
Thư Hoán giật mình, trong tích tắc tỉnh lại hoàn
toàn.
“Đau đầu mạch thần kinh.”
“Ưm…”
“Thói quen sinh hoạt của cô quá kém.”
“Ưm…”
“Lúc cô ngủ đã kiểm tra toàn diện, tuổi còn trẻ
mà tình trạng cơ thể còn tệ hại hơn cả người già.”
“Ưm…”
Đầu óc Thư Hoán lại nặng nề.
Haizzz, dù là ai khi tỉnh dậy đối mặt với ba
phát bom nổ liên tục như thế, đầu óc có lẽ cũng sẽ không tỉnh táo hơn cô.
“Tôi không thể chấp nhận một người cơ thể yếu ớt
như vậy làm vợ của Vĩ Trạch.”
“A?!”
Đợi đã! Không phải tình thế vừa chuyển biến tốt
đẹp ư, sao trong chớp mắt đã thay đổi? Quy tắc Từ gia nhiều thật!
Cô đã có thể tưởng tượng được ánh mắt đầy ai oán
của Từ Vĩ Trạch sau khi quay về rồi. T_T
“Tôi đã lên thời gian biểu cho cô rồi.”
“Hơ?”
Một tờ thời gian biểu chữ rất đẹp, bên trên là
những cột những dòng thời gian được đưa đến trước mặt cô.
“…”
Từ khi học lớp năm tiểu học, cô đã không có thứ
này nữa. Bây giờ còn có người lớn nào lên thời gian biểu cho thời gian rảnh rỗi
của mình nữa?
Vẻ mặt Từ Vĩ Trạch không giống đang đùa: “Bắt đầu
từ ngày mai, cô sẽ áp dụng theo cái này.”
“Hơ!”
Trước mặt Từ Vĩ Kính, dưới áp lực của anh, Thư
Hoán không dám nói nửa chữ “không”, chỉ rụt rè nhận lời.
Nhưng trong lòng cô cũng nghĩ, quy tắc đặt ra chẳng
để cho người ta phá hỏng đó sao? Những kỷ luật mô phạm đặt ra cho học sinh
trong trường, có đến mười điều, có nửa số là mọi người không làm theo rồi, mà vẫn
yên ổn đó thôi.
Lỗ hổng trong kết cấu chính phủ còn chui qua được,
huống hồ là của Từ Vĩ Kính.