Gấu ơi, giúp anh! - Chương 13 - 14
Chương 13
Tại nơi liveshow diễn ra vào ngày mai, vé chợ
đen đã không có hy vọng. Tuy Từ Vĩ Kính có nói là sẽ giúp cô hỏi vé của
liveshow, thực ra Thư Hoán cũng không dám ôm ấp quá nhiều hy vọng.
Đối với hành động của một “fan” cuồng hừng hực
nhiệt tình vượt xa lứa tuổi của cô đến cả Từ Vĩ Trạch cũng hừ mũi, thường xuyên
cười nhạo, thì với sự nghiêm khắc và lý trí của Từ Vĩ Kính chắc đa phần là bỏ
qua, không để ý đến.
Anh và Đoạn Kỳ Nhã, nếu không phải có quan hệ
như Từ Vĩ Trạch thì việc phải chủ động hỏi vé thực sự là ngại ngùng, huống hồ
gì anh lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo nữa.
Thư Hoán chỉ có thể cùng bạn bè đứng đợi trước cửa
khách sạn nơi Đoạn Kỳ Nhã ở, mặt dày ngồi ở đó cùng một đám nữ sinh trung học
nhỏ hơn họ mười tuổi, hy vọng nếu may mắn thì có thể gặp được thần tượng của
mình một chút.
Thế nhưng bảo vệ của công ty quản lý quá chặt chẽ,
quà cũng do nhân viên công ty nhận, sau đó chuyển giúp, mọi người không thể
nhìn thấy ngay cả một sợi tóc của Đoạn Kỳ Nhã.
Đợi cũng không được, Thư Hoán đành gục đầu ủ rũ
về nhà, vào phòng khách thì thấy Từ Vĩ Kính đứng ở đầu cầu thang như đang đợi
cô.
Thấy cô, Từ Vĩ Kính khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Lấy được vé rồi. Không biết có phải vé cô cần
không.”
Thư Hoán vừa nghe đến chữ “vé” thì lập tức hai
chân nhũn ra, gần như vừa bò vừa lết lên cầu thang, sau đó rất thành khẩn lẫn e
sợ đón lấy phong bì của anh đưa đến.
Rút thứ trong phong bì ra xem, Thư Hoán méo xệch
cả mặt: “V…VIP… nhiều…nhiều vé quá…”.
Từ Vĩ Kính hỏi: “Chỗ ngồi có hợp không?”
Thư Hoán mừng đến nỗi phát khóc, suýt nữa thì lao
đến ôm chân anh: “Hợp…hợp quá…”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Thế thì tốt”.
Thư Hoán cũng nhìn anh chằm chằm, nước mắt rưng
rưng, chỉ ao ước vẫy đuôi nhiệt tình mừng đón anh. Có biết bao lời cảm kích
nhưng ngay cả một câu cho ra hồn cũng không nói nổi, chỉ còn ngôn ngữ cơ thể là
có thể vận dụng được.
Từ Vĩ Kính cúi đầu nhìn cô: “Cô có thể tìm vài
người bạn đi xem với cô”.
Thư Hoán chắp hai tay lại, gật mạnh như gà mổ
thóc. Giờ đây trong mắt cô Từ Vĩ Kính thực sự như vị thần trong truyện Aladin vậy.
Hai người đứng đó một lúc, Từ Vĩ Kính lại hỏi:
“Còn cần gì nữa không?”
Thư Hoán vẫn chưa hết mừng rỡ, lắc đầu nguầy nguậy.
Nếu là Từ Vĩ Trạch đang cầm thứ cô cần nhất thì
chắc chắn sẽ nhân cơ hội đùa bỡn cô như với cún con, bắt cô làm trâu làm ngựa,
bắt nạt cô chết đi sống lại. Từ Vĩ Kính lại không yêu cầu gì, còn hỏi cô có cần
gì nữa không, sao trên đời này còn có chuyện tốt đến thế?
Từ Vĩ Kính hoàn toàn không biết nhân sinh quan
như cún con đáng thương của cô là do Từ Vĩ Trạch đào tạo ra, chỉ gật gù rồi
nhìn cô: “Vậy …đi chơi vui vẻ”.
***********************************
Nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà tối hôm sau, Thư Hoán
và mấy người bạn đã có được một buổi liveshow hoàn hảo từ lúc sinh ra đến nay.
Gào thét đến nỗi cổ họng khô rát không nói được
nữa. Bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Kỳ Nhã trên sân khấu, lúc nhận được nụ cười của
người đẹp còn khóc ròng ròng một cách đáng xấu hổ.
Liveshow kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong
niềm vui sướng không dứt ra được, cứ ở đó không chịu rời đi, lại ôm nhau khóc
lóc trong tiếng nhạc kết thúc. Huyên náo một lúc lâu, đèn trong hội trường đã tắt,
dòng người sức cùng lực kiệt mới dần dần tràn ra bên ngoài.
Sau buổi biễn diễn như trong mơ, vừa ra khỏi cửa
đã thấy bầu trời bên ngoài đang đổ mưa tầm tã, ban đêm tàu điện ngầm không chạy,
xe taxi không đủ cho tình hình căng thẳng lúc này.
Gió đêm se se lạnh, mưa không có dấu hiệu ngớt,
đám Thư Hoán chen chúc dưới một bóng dù, đứng đờ người ra không biết làm gì.
Mọi người từ quá vui chuyển sang quá thảm, bất cẩn
quên mất rằng dù là liveshow hoàn hảo mấy thì đều phải kết thúc bằng việc không
gọi được taxi. Huống hồ gì trời đang mưa.
“Làm sao đây …”
Có người dũng cảm lên tiếng trước: “Tớ gọi điện
thoại bảo bạn trai đến đón chúng ta nhé”.
“Muộn thế này rồi, liệu có phiền anh ấy quá
không?”
“Hơn nữa anh ấy lái xe đến cũng phải lâu lắm”.
“Mấy người bọn mình đều ở xa, lại phân tán, nếu
đưa từng người về thì vất vả lắm.”
Cô gái đó làu bàu: “Cũng đúng, nếu anh ấy chu
đáo đến độ tự biết phải chủ động đến sớm thì tốt rồi:.
“Haizz, không thể nào, bây giờ làm gì có người
đàn ông tinh tế như thế nữa”.
Thư Hoán biết thân phận mình là sĩ tốt, đội mưa
chạy theo sau những chiếc xe phóng đến một quãng. Sau mấy lần như thế, khó khăn
lắm mới có một bác tài thương hại dừng lại, bắt được taxi thành công.
Thư Hoán vừa mở cửa xe, định gọi bạn đến thì một
người đàn ông ở đâu xuất hiện hất cô ra, loạng choạng suýt ngã.
Không đợi cô phản ứng, hắn ta đã ngồi vào trong,
nhanh chóng đóng cửa lại.
Thư Hoán chỉ có thể gõ cửa xe hét lên: “Này anh
kia, anh không thể thế được! Xe này tôi bắt được mà!”.
Đối phương vẫn giả điếc, giục tài xế “Chạy nhanh
đi!”, chú tài xế có vẻ ngượng ngùng, tỏ vẻ bất lực trước Thư Hoán đang giận đến
đỏ mặt, cho xe chạy đi.
Thư Hoán tức đến muốn khóc, lại không biết mắng
chửi nên đành lảm nhảm: “Sao lại thế được … Đàn ông bây giờ… sao lại thế…”.
Mọi người thở vắn than dài nhưng cũng đành bó
tay. Thư Hoán vừa tức đến phát khóc, vừa phải nghĩ cách tìm xe. Một chiếc
Mercedes Benz màu đen xuất hiện từ trong màn đêm xuyên qua dòng người, tiến đến
gần trong ánh mắt mọi người, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.
Thư Hoán đang muốn khóc thì cửa xe đã quay xuống,
lộ ra một gương mặt đàn ông tươi cười: “Thư tiểu thư”.
Nhận ra là tài xế của nhà họ Từ, Thư Hoán vừa ngạc
nhiên vừa mừng rỡ: “Ôi là chú à, chú Sái, trùng hợp quá, chú cũng ở đây ạ? “
Tài xế cười nói: “Không phải trùng hợp. Đại thiếu
gia nói khuya quá không có tàu điện ngầm, xe cũng khó gọi nên bảo tôi đến đón
cô. Vì mưa nên tôi lái chậm một chút, cô đừng trách. Đại thiếu gia rất lo cho
cô”.
Mắt Thư Hoán vẫn rưng rưng, bất thần mặt đỏ bừng
lên.
Tài xế lịch sự lên tiếng chào những người sau
lưng cô: “Các cô là bạn của Thư tiểu thư đúng không, tôi sẽ đưa các cô về, mời
lên xe”.
*********************************
Lúc về đến nhà, Từ Vĩ Kính vẫn ở trong phòng
khách, nghe thấy tiếng Thư Hoán bước vào thì ngẩng đầu lên khỏi trang sách.
Thư Hoán đến trước mặt, nhìn anh một lúc mới ngập
ngừng nói: “Cảm…cảm ơn anh…”
Đối với anh, trong lòng cô có rất nhiều rất nhiều
thứ ấp ủ muốn nói. Nhưng chỉ có ba chữ này là đúng nhất, hợp nhất.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Chơi vui vẻ là được”.
Hai người nhìn nhau một lúc, Từ Vĩ Kính lại nói:
“Nếu cô thích đến vậy thì tôi có thể mời Kỳ Nhã đến đây ở vài ngày:.
Thư Hoán lại lắp ba lắp bắp: “Đến..đến đây ư?”
“Dù sao công việc cô ấy ở đây cũng phải một tuần
mới kết thúc được. Nếu cô muốn gặp cô ấy đến thế thì làm như vậy cũng tiện.
Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đến độ không
thể nói gì được, lóng ngóng tay chân: “Vậy có tiện cho anh không? À, ý em là,
anh và chị ấy …lỡ anh không tự nhiên…a…Em rất muốn…em ”.
Từ Vĩ Kính nói: “Tôi không sao, Kỳ Nhã và tôi chỉ
là bạn”, ngừng lại rồi nói tiếp, “Cô thích là được”.
Thư Hoán vui đến độ phát cuồng, hai tay xoắn chặt
lấy nhau.
Từ Vĩ Kính đứng ngay trước mặt cô, vẫn cao lớn đến
khó đến gần, vững vàng giỏi giang, không biểu lộ cảm xúc.
Nhưng anh lại nhẫn nại thỏa mãn cho ước mơ của
cô, cho dù là vụn vặt và buồn cười đến mấy, anh giống như một vị thần linh nghiệm
hễ cầu được là ước thấy, cô cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý ngẩng lên nhìn anh
sùng bái.
Chương 14
Đoạn Kỳ Nhã đã đến nhà họ Từ thật.
Vừa thấy chiếc Mercedes Benz đó đến gần, Thư
Hoán, đã đứng cung kính đợi trước cửa từ lâu, cảm thấy cơ thể như đang bay bổng.
Từ Vĩ Trạch nhanh tay giữ lấy cổ áo sau gáy cô để cô khỏi phải vẫy đuôi bổ nhào
đến đón.
Cửa xe mở ra, người đẹp trong xe để lộ đôi chân
dài tuyệt diệu ra trước, sau đó là cơ thể. Từ Vĩ Trạch đành phải dùng một tay bịt
miệng Thư Hoán lại để cô không ré lên làm ồn.
Lúc Đoạn Nhã Kỳ để tóc xoăn thì gợi cảm không gì
sánh bằng, đổi thành tóc đen dài thẳng lại hoàn toàn ngọt ngào ngây thơ. Còn lần
này vì album mới mà cô đã cắt hẳn mái tóc.
Cằm nhọn, sống mũi thẳng, đôi mắt đen láy, bây
giờ trong vẻ phóng khoáng còn có chút kiều diễm, trung tính nhưng không mất đi
vẻ xinh đẹp, phong độ hệt như một thiếu niên đẹp trai bước ra từ manga Nhật Bản.
Xuống xe rồi, trước khi chào hỏi hàn huyên với
chủ nhân, Đoạn Kỳ Nhã còn cảm ơn quản gia xách hành lý cho mình, hoàn toàn
không tỏ ra kênh kiệu như một ngôi sao, thân thiết, dịu dàng lại phóng khoáng.
Thư Hoán thật không hiểu thế gian này sao lại có
người đàn ông không rung động trước một phụ nữ như thế.
Mà người đàn ông lòng gang dạ sắt đó đang đứng cạnh
cô, Đoạn Kỳ Nhã tiến đến gần, mỉm cười ôm anh bằng một cái ôm mang đầy tính xã
giao.
“Đi đường vất vả rồi.”
Đoạn Kỳ Nhã cười nói: “Anh vẫn cứng nhắc như thuở
nào.”
Từ Vĩ Kính không phản bác là lời phê bình đó, chỉ
giới thiệu: “Đây là bạn gái của Vĩ Trạch, Thư Hoán.”
Bị điểm danh, Thu Hoán lập tức căng thẳng đến mức
lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Đoạn Kỳ Nhã quay sang cô: “Wow, em đáng yêu thật.”
Đoạn Kỳ Nhã cao ráo mảnh mai, hơn một mét bảy
mươi, cao hơn Thư Hoán nhiều. Thu Hoán đứng trước mặt cô, càng cảm giác cô như
một nữ thần, đột nhiên kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, không thể nói gì, chỉ có
thể tròn mắt ngước lên nhìn như cún con, ra sức dùng ánh mắt diễn tả tình yêu
sùng bài của mình với Kỳ Nhã.
Đoạn Kỳ Nhã cảm thấy rất thú vị, quay sang Từ Vĩ
Trạch: “Vĩ Trạch, bạn gái cậu thật xinh đẹp, giống búp bê vậy.”
Từ Vĩ Trạch vẫn túm chặt cổ áo sau gáy Thư Hoán:
“Khách sáo đến đây là được rồi, cô ấy mê mẩn chị muốn chết, chị khen cô ấy câu
nữa là tim cô ấy bị cuột rút luôn đấy.”
Đoạn Kỳ Nhã cười to.
Đoạn Kỳ Nhã làm khách ở nhà họ Từ, Thư Hoán thật
sự hồn bay phách lạc, mê mẩn vô cùng. Để tránh cho tâm hồn cô rối loạn, làm
chuyện mất mặt, Từ Vĩ Trạch cứ xuất hiện bên cạnh cô liên tục, chỉ muốn dùng
vòng cổ xích cô lại cho xong.
Thư Hoán dè dặt muốn tiếp cận thần tượng nhưng lần
nào cũng vậy, kết quả của việc cố gắng kéo gần khoảng cách là đều bị Từ Vĩ Trạch
lôi xềnh xệch về phòng, ra sức chống cự trong tay anh, không còn thể diện gì cả.
Đoạn Kỳ Nhã là thấy họ rất đáng yêu: “Vĩ Trạch,
cậu đúng là rất thích cô ấy nhỉ, ngay cả tôi mà cũng ghen tuông được.”
Thèm vào! T_T Anh chỉ đơn thuần là lấy việc bắt
nạt cô làm thú vui mà thôi.
Có lẽ là thấy cô quá đáng thương nên Đoạn Kỳ Nhã
cũng giơ tay ra ngăn lại: “Nào, Thư Hoán, đi dạo với chị nhé”.
Không đợi Thư Hoán mừng rỡ, Từ Vĩ Trạch đã kéo
cô lại: “Này, không được, đợi hai người đi dạo về rồi, không chừng cô ấy nằng nặc
đòi gả cho chị đấy”.
“Cậu có thể đừng hẹp hòi thế không, bắt nạt người
ta quá đáng, bạn gái lại chạy mất cho xem”.
Từ Vĩ Trạch giữ chặt Thư Hoán bằng một tay nói:
“Không sao, cô ấy không chạy nổi đâu”.
Thư Hoán bị đàn áp đến khó mà lên tiếng, gục đầu
ủ rũ, mặt mũi sầu thảm, sau đó nghe Từ Vĩ Kính nói: “Vĩ Trạch, em để Thư Hoán
đi dạo với Kỳ Nhã đi”.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Anh à…”.
“Cô ấy gặp thần tượng một lần không dễ, đừng làm
khó”.
Hiếm khi anh trai lên tiếng, Từ Vĩ Trạch mới chịu
buông tay.
Thư Hoán như bắt được vàng, cảm kích Tần Vĩ Kính
muốn chảy cả nước mắt nước mũi, sau đó hạnh phúc ngập tràn theo Đoạn Kỳ Nhã ra
ngoài.
Hai người men theo bờ hồ trong khu biệt thự được
nửa vòng rồi ngồi xuống, cùng ngắm đàn cá bơi lội trong nước.
Thư Hoán xúc động đến nỗi toàn thân run lên bởi
có thể được sánh vai ngồi cùng thần tượng, nếu cô có bệnh tim thì có lẽ phải gọi
xe cấp cứu đến bốn, năm lần rồi.
Đoạn Kỳ Nhã rất phóng khoáng thân thiện, tháo
giày ra một cách tự nhiên, thò chân xuống nước hồ mát lạnh, cười nói: “Nói ra
thì chị chưa thấy Từ Vĩ Trạch giở trò vô lại bao giờ. Có thể khiến anh chàng
công tử đào hoa như cậu ta dừng chân, chắc chắn em rất đặc biệt”.
Thư Hoán vô cùng lúng túng: “À, thực ra, cũng…
cũng không có gì ạ…”.
Những kiểu si tình, độc chiếm của Từ Vĩ Trạch đều
là đóng kịch, chỉ có bắt nạt là thật thôi. =_=
“Vĩ Trạch cầu hôn em chưa?”
“… Dạ chưa.” Đáng sợ biết bao!!!
“Thế à, chị thấy chắc cũng nhanh thôi, cậu ta có
vẻ rất muốn kết hôn với em đấy.” Dáng vẻ Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu trông rất đáng
yêu, “Em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, không chừng ngày mai sẽ bị Bá Vương bắn
tên1 đấy”.
1 Nguyên văn: bá vương ngạnh thượng cung. Ý chỉ
cưỡng gian, cưỡng bức. Tương truyền rằng Sở Bá vương Hạng Vũ là người có khí lực
vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần giương cung lên lực bắn nhất định sẽ rất khủng khiếp,
nhất là cường tiễn. “Cường tiễn” và “cưỡng gian” đồng âm, mà từ cưỡng gian thời
đó là kỵ húy vì thế người xưa đã dùng cụm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để
thay thế dựa trên việc đồng âm giữa “cưỡng gian” và “cường tiễn”.
“…” Nếu ngay cả màn đó cũng diễn thì đúng là
chuyên nghiệp quá.
Đoạn Kỳ Nhã nghịch chân dưới làn nước, tạo ra những
làn sóng lăm tăn, cô nói: “Vĩ Trạch cũng có ngày cố chấp theo đuổi, không biết
đến khi Vĩ Kính si tình thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Thư Hoán nhìn cô.
Đoạn Kỳ Nhã lại tỏ ra phóng khoáng: “Ha ha, em sắp
là người của nhà họ Từ rồi, chắc em cũng biết trước kia chị từng thích Vĩ
Kính”.
“…”
“Không đúng, không phải thích, mà là say mê”.
“…”
“So với Vĩ Trạch luôn biết lấy lòng phụ nữ thì
Vĩ Kính trầm lặng khó tính, thế nhưng lại càng khiến con gái rung động.”
Thư Hoán vội ra sức gật đầu.
“Mười năm trước chị đã quen anh ấy, lúc đó đúng
là… say mê đến nỗi làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch.” Đoạn Kỳ Nhã cười, “Nhưng
anh ấy không trúng điện chị phóng, có lẽ sức hấp dẫn của chị chưa đủ”.
Thư Hoán không chịu nổi có người nói xấu thần tượng
mình, cho dù chính thần tượng nói về bản thân mình cũng vậy, cô kích động nói:
“Sao thế được? Chị là Đoạn Kỳ Nhã mà! Chị là người phụ nữ hấp dẫn nhất thế gian
này!”.
Đoạn Kỳ Nhã cười to: “Cám ơn em, chị biết anh ấy
rất thích chị, nhưng thích và yêu, rốt cuộc là vẫn thiếu một chút gì đó. Chuyện
tình cảm thật sự rất khó nói.
“Vậy… trong những đàn ông theo đuổi chị, nhất định
có rất nhiều người vô cùng, vô cùng tuyệt vời, sẽ có người tốt hơn Từ Vĩ Kính
mà.”
“Đúng thế, có người giàu có hơn anh ấy, có địa vị
hơn anh ấy, đẹp trai hơn anh ấy, nhưng…”, Đoạn Kỳ Nhã nhìn trời, “Chị không
rung động trước họ. Tình yêu không phải là thứ buôn bán ở chợ, chẳng có tốt hay
không tốt, chỉ có yêu hay không yêu thôi”.
“…”
“Cho dù có một người đẹp trai nhất, thông minh
nhất, có tiền có thế nhất, nhưng anh ta không phải là Từ Vĩ Kính thì có ích gì
chứ?”
Thư Hoán nhìn cô, dưới sắc đẹp và tài hoa tỏa
ánh hào quang là sự chân thành giản dị, gần như mềm yếu, điều đó làm cô bỗng thấy
chua xót.
Thế là cô ôm chầm lấy chân của Đoạn Kỳ Nhã: “Nhã
đại nhân, hãy cho em được làm cún canh cửa của chị đi!”.
Từ Vĩ Trạch gọi to từ phía sau: “Hai người kia,
đừng có cắm sừng tôi ngay giữa ban ngày ban mặt chứ!”.
Đoạn Kỳ Nhã cười phá lên.
Sau cuộc đi dạo đầy hạnh phúc bên bờ hồ, Đoạn Kỳ
Nhã còn tham quan cả “phòng ngủ” của Thư Hoán.
So với đám “vật báu” trong phòng thử đồ, những
con thú bông thành phẩm to nhỏ khác nhau của Thư Hoán lại bất ngờ trở thành đối
tượng quan tâm của Đoạn Kỳ Nhã.
“Những thứ này là em tự làm sao?”
Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Dạ… dạ phải…”.
“Đáng yêu quá.” Đoạn Kỳ Nhã cầm con gấu trúc Bắc
Mỹ mới làm gần đây, xoay qua xoay lại ngắm nghía, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, mở to
mắt nói: “Cái này đáng yêu quá đi mất!”.
Thư Hoán sung sướng: “Cảm… cảm ơn!”.
“Vẻ mặt nó sinh động quá, nhìn thế này thấy
thương ghê. Ôi trời, chị thật muốn bắt nạt nó.” Đoạn Kỳ Nhã nhéo má con gấu như
rất thú vị, “Mạo muội hỏi một câu nhé, có thể tặng cho chị một con không?”.
“A a…” Thư Hoán vội vàng chụp lấy mấy con nhét
vào trong lòng Kỳ Nhã, chỉ ao ước tặng hết cho cô, “Chị… chị cứ lấy đi! Cái
này, cái này… tặng chị hết!”.
“Wow, cảm ơn nhiều!”, Đoạn Kỳ Nhã rất vui,
“Nhưng bây giờ chị không có quà gì tặng em, thế này nhé, chị đưa em số điện thoại,
sau này có việc gì cần chị giúp thì em cứ đến tìm chị nhé!”.
Ở lại nhà họ Từ vài ngày, Đoạn Kỳ Nhã rất sung
sướng tự do nhưng cũng đành phải thu xếp để rời đi, chuẩn bị đến điểm lưu diễn
tiếp theo. Lúc lên xe còn đặc biệt chào Thư Hoán: “Bye bye nhé! Sẽ có cơ hội gặp
lại, cảm ơn gấu của em”.
Thư Hoán ra sức vẫy tay theo chiếc xe. Thật sự
quá hạnh phúc, cuộc đời của cô cũng viên mãn rồi, nước mắt cũng sắp rơi ra.
Nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa, cuối cùng biến
thành chấm đen nhỏ, Thư Hoán vẫy tay đến độ tê nhức cả, dần dần, có cảm giác
hơi… chua xót…
Cô thật sự quá thích Đoạn Kỳ Nhã, thích đến nỗi
không cách nào ghét cho được, huống hồ ở bất kỳ phương diện nào, khoảng cách giữa
cô và cô ấy đều lớn đến nỗi khiến cô chẳng thể nào ghen tỵ được.
Đoạn Kỳ Nhã trong lòng cô là người phụ nữ đẹp đẽ
nhất, nếu phải tìm một người hợp với Từ Vĩ Kính trên thế gian này thì có lẽ
ngoài Kỳ Nhã ra chẳng còn ai thích hợp cả. Họ là một đôi hoàn hảo nhất.
Nhưng trong sự hoàn hảo ấy không có cô, cô bé nhỏ
đứng phía ngoài sự hoàn hảo ấy. Điều đó khiến cô có chút… đau lòng.