Bắt được rồi vợ ngốc - Chap 31 - 32

Chap 31

Áp lực

Chiếc BMW từ từ lăn bánh, rời khỏi cổng trường Star.

Ái Hy thích thú ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ,

cơn gió nhẹ nhàng thổi những đám mây trắng bay đi xa, thật xa không điểm dừng, đượm chút sắc vàng nhàn nhạt của buổi chiều thanh tịnh.

Gần đây tâm trạng của Ái Hy rất thoải mái, một phần là do đã xác định rõ được tình cảm của Minh Vỹ dành cho mình, và phần khác mọi chuyện hiểu lầm đã được giải quyết, vết thương trên vai cũng đã được tháo băng.

Cảm giác mất mát trong lòng cô đã giảm hẳn, lý trí luôn luôn tìm kiếm như thể đang rất cần Minh Vỹ, mặc dù cô không thể phân biệt được thế nào là tình yêu.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Ái Hy vẫn không biết tại sao hôm anh chính thức bày tỏ với mình lại hành xử như thế.

Nhưng có lẽ vị trí của anh trong lòng cô hiện nay đang mỗi lúc một đậm sâu hơn.

Anh mang đến cho cô cảm giác an toàn, hạnh phúc và là chỗ dựa duy nhất của cô hiện nay.

Ái Hy cứ thế chìm dần trong những dòng suy nghĩ miên man, thi thoảng lại còn mỉm cười ngốc nghếch…

“Này, em định ngồi đó đến bao giờ?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên, nhanh chóng lôi cô trở về với thực tại.

Minh Vỹ nhíu mày nhìn Ái Hy, hất mặt ra phía cửa xe đang mở bên phía của mình với cô, tiếp theo lập tức bước ra khỏi chiếc BMW bóng loáng.

Đưa tay đỡ cô bước ra khỏi xe, từ phía sau lưng anh vang lên một giọng nói khàn đặc, kèm theo một cái cúi đầu trịnh trọng.

“Thiếu gia, ông chủ cho gọi thiếu gia.” Tên cận vệ mặc vest đen dường như đã đứng đợi ở cổng từ trước, vẫn giữ nguyên tư thế thực hiện nhiệm vụ của mình.

“Em vào nhà trước đi.” Minh Vỹ nhìn cô dịu giọng, sau đó bước theo tên cận vệ kia vào cổng, để lại Ái Hy đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông Hàn vốn ít khi có mặt ở nhà, công việc bận rộn đến mức khiến ông ta luôn luôn phải không ngừng hoạt động…

Địa điểm hiện nay là phòng riêng của ông bà Hàn, tuy ít được sử dụng nhưng nó vẫn luôn được bài trí gọn gàng và sạch sẽ, chỉ là thiếu một chút hơi ấm của con người.

Ông Hàn ngồi trên chiếc ghế sofa đặt ở giữa căn phòng rộng lớn, tách cafe trên tay vẫn còn vương chút hơi nóng toả ra trong không khí, bên cạnh là bà Hàn đang cố gắng giữ tư thế trang nhã của mình.

“Có chuyện gì sao?” Minh Vỹ đứng đối diện với cả hai đấng sinh thành trước mặt, hất mặt lên với dáng vẻ ngang ngạnh bất cần.

“Ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói.” Ông Hàn đưa tách cafe lên miệng, mắt nhắm hờ cảm nhận hương vị đắng đặc trưng của món đồ uống ưa thích.

“Tại sao bà ta lại ở đây?” Minh Vỹ tiếp tục giữ cái vẻ mặt chẳng xem ai ra gì, tiếp theo đôi mắt màu hổ phách lướt sơ qua bà Hàn.

Có lẽ đúng là anh bất hiếu thật… vì đối diện với chính người mẹ ruột của mình thì anh lại cảm thấy kinh tởm!!

“Con hỏi như thế là có ý gì?” Ông Hàn nhíu mày nhìn Minh Vỹ tỏ vẻ không hài lòng, chờ đợi một câu trả lời từ phía bên kia.

Ông Hàn biết rõ, Minh Vỹ căm hận vợ mình là vì Thy Thy, nhưng không được thể hiện thái độ ngông nghênh trước mặt mẹ mình như thế.

“Cũng không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy chướng mắt khi nhìn thấy bà ta.” Minh Vỹ khinh khỉnh đáp lại, đôi mắt màu hổ phách dừng lại ở bà Hàn một giây sau đó chuyển hướng nhìn sang ông Hàn.

Bà Hàn hiểu anh không muốn trông thấy mình, càng không muốn bà tham gia vào cuộc đối thoại này… nhưng bà lại muốn được trông thấy anh – đứa con trai duy nhất của bà.

Đành rằng bà không hề muốn bước ra khỏi phòng như một vật thừa thãi, nhưng bà thật sự không muốn Minh Vỹ càng thêm hận mình.

Miễn cưỡng đứng dậy, bà Hàn đưa mắt nhìn khuôn mặt Minh Vỹ một lúc khá lâu, đôi mắt ánh lên những tia nhìn ân hận và đau đớn.

Sau đó bà Hàn bắt đầu cất bước, khuất sau cửa phòng và cẩn thận đóng cửa lại.

*Cạch*

Cánh cửa phòng vừa khép lại, cũng là lúc tách cafe trên tay ông Hàn được đặt xuống chiếc bàn thuỷ tinh sang trọng, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào đứa con trai độc nhất của mình.

“Gác việc học sang một bên, con phải đến tham gia khoá đào tạo ở tổ chức.” Hai bàn tay ông Hàn đan vào nhau, câu nói được chất giọng trầm khàn thể hiện một mệnh lệnh không thể chối từ.

“Đào tạo? Ông đang muốn biến tôi thành thứ gì?” Minh Vỹ ngồi đối diện, khoé môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh khi, và dĩ nhiên anh không hề có ý định đồng ý lời yêu cầu kia.

Ngày này… cuối cùng cũng đến!

Đào tạo… đồng nghĩa với việc anh bắt đầu phải điều hành cái tổ chức mafia này!!

“Để con trở thành một vị lãnh đạo đúng chất của tổ chức.” Ông Hàn điềm nhiên trả lời, như thể ông ta biết rõ câu hỏi mà Minh Vỹ sẽ đặt ra.

“Nếu tôi từ chối?” Ngay sau câu trả lời của ông Hàn, lập tức một câu hỏi nghi hoặc lạnh lùng vang lên.

Anh đã quá rõ ông Hàn là loại người như thế nào, thứ ông ta cần ở anh không phải là tố chất để lãnh đạo tập đoàn Hàn Kỳ, mà là tố chất thật sự của một mafia.

Đẩy cho anh thừa kế tổ chức Knight, ông ta có thể trút bỏ một phần gánh nặng, chỉ cần chuyên tâm vào việc quản lý tập đoàn Hàn Kỳ hùng mạnh kia.

Dồn chính con trai mình vào con đường đầy rẫy cạm bẫy của quyền lực là trách nhiệm của một người cha sao?

“Ta sẽ khiến ‘vợ’ con không còn có thể cùng hít thở chung một bầu trời với con nữa…” Gương mặt ông Hàn trông vẫn thật điềm đạm, ngữ điệu tuy rất hời hợt nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác ghê sợ, “… và con cũng chưa hề chính thức tuyên bố Vương Ái Hy là vợ của mình.”

“Liên quan đến ông? Nên nhớ tôi mới là người có quyền được chọn lựa.” Nụ cười khinh bỉ trên gương mặt của Minh Vỹ ngày càng lộ rõ hơn, tựa người vào chiếc ghế sofa đối diện với ông Hàn, nét mặt anh lại được thay đổi bằng một vẻ ngang ngạnh bất trị. “Nếu đồng ý tham gia thì tôi được gì?”

Anh biết rõ… nếu anh không đồng ý, ông ta sẽ giết Ái Hy!

Nhưng cũng cần phải suy tính kỹ càng hơn, vì đây không phải là chuyện nhỏ, muốn làm gì cũng được.

“Con sẽ thừa kế tổ chức Knight, thay ta quản lý nó…” Ông Hàn vẫn điềm tĩnh, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng lại vô cùng sắc bén, “… và ta sẽ không động đến cô bé nếu con ngoan ngoãn nghe theo lời ta.”

Anh nở một nụ cười nhạt, đúng thật là nhàm chán!

Ông ta nghĩ rằng anh sinh ra để mong muốn được thừa kế cái tổ chức đó sao?

Để đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho ông ta và tập đoàn Hàn Kỳ sao?

Nực cười! Thứ anh cần bảo vệ là Ái Hy – vợ của anh, chứ không phải là những thứ vô nghĩa khác.

“Ông nghĩ ông có cái quyền chạm vào cô ấy?” Minh Vỹ nhướn mày nhìn ông Hàn vẻ khó chịu, cười khẩy một tiếng. “Đừng nghĩ tôi sẽ đứng yên nhìn ông hại cô ấy như ông đã từng làm với Thy Thy.”

Chỉ cần ông Hàn dám động vào Ái Hy, dù chỉ một sợi tóc, anh chắc chắn sẽ không để yên!!

Thứ tình cảm cha con nhạt nhẽo này, anh không cần, và cũng không quan tâm!

“Tuỳ con, nhưng ta không chắc con bé sẽ an toàn nếu con cứ một mực làm trái ý ta.” Bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng sau câu nói của ông Hàn, gương mặt ông vẫn vô cảm nhưng vẫn lưu lại nét mặt đáng sợ khi bóng tối dần buông xuống.

“Được thôi, tôi sẽ làm theo lời ông.”

Ái Hy ngồi trên chiếc giường êm ái, dồn tất cả sự tập trung vào chiếc đồng hồ cát màu xanh lam trên tay.

Không hẳn là buồn phiền, nhưng cô cảm thấy vô cùng trống rỗng khi anh bỏ đi, mặc dù cô hiểu rõ anh không hề cố ý bỏ mình ở lại, chỉ là đi thực hiện bổn phận của chính mình.

Cứ vô thức lật ngược chiếc đồng hồ cát trên tay, thích thú ngắm nhìn những hạt cát thay nhau lọt qua lỗ hổng liên kết giữa hai đầu của đồng hồ cát.

*Cạch*

Minh Vỹ bước vào phòng, anh tiện tay đóng cửa phòng lại, tiến lại gần nơi cô vợ ngốc nghếch đang mải mê quan sát chiếc đồng hồ cát trên tay.

Dường như Ái Hy không hề nhận thức được sự có mặt của Minh Vỹ trong phòng, vẫn dán chặt đôi mắt vào những hạt cát li ti bên trong đồng hồ cát.

Anh đứng trước mặt cô, chuyển tầm nhìn sang vật thể nhỏ bé mà cô đang cầm trên tay, nhíu mày.

“Em có chuyện không vui sao?” Những hạt cát nhỏ màu xanh lam vẫn tiếp tục chạy dài theo một đường thẳng từ lỗ hổng không gian ở giữa đồng hồ cát, nhưng nó lại khiến Minh Vỹ khó chịu hơn.

Chất giọng lạnh lùng của anh khiến cô giật mình, từ từ ngước mặt lên, và cũng bắt gặp đôi mắt màu hổ phách cũng đang chăm chú nhìn mình.

“Minh Vỹ, có chuyện gì sao?” Phớt lờ câu hỏi của Minh Vỹ, cô lại đặt ra những câu nghi hoặc hỏi ngược lại anh, vì chẳng lẽ lại nói rằng chính anh khiến mình hụt hẫng sao?

“Không, chẳng qua là có chút chuyện ở tổ chức, nhưng xong cả rồi.” Minh Vỹ nhìn Ái Hy, đưa tay giật lấy chiếc đồng hồ cát nhỏ bé kia. “Em không cần phải làm cái trò trẻ con đó nữa, nếu buồn thì cứ nói với anh, tạm thời anh sẽ tịch thu cái này.”

Không để cô kịp phản ứng, Minh Vỹ lập tức bước vào phòng tắm, để mặc cô ngơ ngác nhìn theo phía sau.

Minh Vỹ sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, chiếc khuyên tai bạc hình đầu lâu thấp thoáng sau mái tóc nâu vẫn còn ướt nước.

“Minh Vỹ! Này này, anh lại đây!”

Ái Hy đang ngồi tựa vào đầu giường, vừa trông thấy Minh Vỹ lập tức cất cao giọng, sau đó ngồi xích sang một bên, đưa tay đập đập vào vị trí bên cạnh như đang ra lệnh cho anh.

Dĩ nhiên hành động của cô khiến anh tò mò, không biết cô vợ này lại định giở trò gì.

Minh Vỹ tiến lại gần, anh ngồi xuống bên cạnh Ái Hy, trên gương mặt kia đang nở một nụ cười lém lỉnh.

Cô đưa một tay với về phía sau cầm lấy một thứ gì đó, nhưng vẫn đưa đôi mắt lặng lẽ nhìn anh.

“Minh Vỹ này, anh yêu em mà phải không?” Trên đôi môi xinh xắn kia nở một nụ cười dịu dàng, tay còn lại đặt nhẹ lên tay Minh Vỹ.

Và phía bên kia gật gật đầu…

“Anh chấp nhận làm mọi điều em yêu cầu?” Ái Hy nheo nheo mắt nhìn Minh Vỹ nghi hoặc, đôi mắt vẫn dán chặt vào anh chờ đợi một cái gật đầu xác định.

Nhưng rất tiếc, lần này không hề có một cái gật đầu nào cả!!

“Nếu có thể…” Minh Vỹ nói đều đều, nét mặt trầm tư.

Nhìn thôi cũng đủ hiểu Minh Vỹ đang đề phòng Ái Hy.

“Chỉ cần anh làm được thì anh sẽ làm?” Ái Hy nhẫn nại hỏi lại một lần nữa, nhất định phải dồn anh vào đường cùng.

“… ừ.” Và câu trả lời của Minh Vỹ đã đúng như cô mong đợi.

Chợt Ái Hy lấy từ sau lưng ra một quyển sách nhỏ, sau đó đưa ra trước mặt anh, chất giọng ngọt ngào lại vang lên, kèm theo động tác dụi dụi đầu vào ngực anh như một con mèo nhỏ.

“Thế anh đọc cho em nghe nhé!” Đúng là lúc này đến kẹo đường cũng không thể ngọt hơn giọng điệu làm nũng của Ái Hy… thế này thì sao anh từ chối được?

Đưa tay đón lấy quyển sách từ tay cô, một dãy tiêu đề “sặc sỡ” đập vào tầm nhìn của Minh Vỹ.

“Alice ở xứ sở thần tiên.”

“Tại sao em không tự đọc?” Minh Vỹ nhíu mày nhìn quyển sách trong tay, rõ ràng đây là truyện cổ tích, tại sao cô lại muốn mình đọc?

“Không thích, em muốn anh đọc cho em nghe cơ!” Ái Hy tiếp tục dụi dụi đầu vào người Minh Vỹ, sau đó tựa hẳn vào vòng tay của anh, hạ giọng nài nỉ. “Anh bảo chỉ cần anh làm được thì sẽ làm mà, chỉ cần nhìn vào cuốn sách và đọc cho em nghe, đơn giản mà!”

Đúng là Ái Hy có một sở thích khác người, tại sao lại phải là truyện cổ tích cơ chứ?!

Alice bắt đầu chán ngấy cái việc cứ phải ngồi cạnh chị gái trên bờ đất giữa cánh đồng mà chẳng có việc gì làm cả. Đã đôi lần cô bé ghé mắt vào cuốn sách mà chị cô đang đọc, nhưng trong sách không có tranh ảnh cũng chẳng có lời thoại…”

Minh Vỹ khẽ thở dài, sau đó lật cuốn sách ra, miễn cưỡng đọc những hàng chữ bên trong, chất giọng lạnh lùng hời hợt của anh đúng là chẳng hợp với cái thể loại này chút nào!

Ái Hy khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe từng lời đọc của Minh Vỹ, cả người run lên cố gắng không bật cười thành tiếng.

Nếu người khác biết được thiếu gia của tổ chức mafia danh tiếng Knight nay lại phải ngồi trên giường đọc truyện cổ tích cho vợ yêu nghe có lẽ sẽ chết vì cười mất!

“…

Rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng gấp gáp lên cầu thang. Alice biết chắc đó là Thỏ Trắng đang đến tìm cô và cả người cô run lên đến nỗi ngôi nhà cũng rung lên bần bật. Cô hoàn toàn quên rằng giờ đây cô đã to hơn Thỏ Trắng gấp nghìn lần và chẳng có lí do gì phải sợ nó…

” Minh Vỹ vẫn thờ ơ nhìn vào những hàng chữ nhỏ trong cuốn sách, cố gắng đọc cho cô vợ yêu của mình nghe, đôi mắt liếc sơ dáng người nhỏ bé đang tựa vào người mình.

Dường như Ái Hy đã ngủ quên mất rồi còn đâu, gương mặt ửng hồng trước ánh đèn phòng mờ ảo trông thật đáng yêu, hàng mi dài khẽ lay động nhẹ, đôi lúc cựa mình trong lòng anh.

Đặt cuốn sách xuống giường, Minh Vỹ với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở bàn bên cạnh, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn mình cảm ứng mở giao diện, sau đó nhấn nút gọi.

“Bảo hắn có mặt ở nhà tôi ngày mai, tôi có việc cần giao cho hắn.” Ngay sau khi nhận được tín hiệu từ phía bên kia, Minh Vỹ nói một câu ngắn gọn rồi lạnh lùng tắt máy.

Ánh trăng khuya qua khung cửa kính chiếu rọi vào căn phòng có ánh đèn trang nhã, anh vẫn nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc dài của Ái Hy, khẽ khàng nâng bàn tay nhỏ bé kia lên và đặt một nụ hôn dài lên đó.

“Tạm thời anh không thể bảo vệ em được nữa.”

“Minh Vỹ, anh không định đi học sao?” Ái Hy cau mày nhìn Minh Vỹ đang ngồi yên trên giường, bàn tay vẫn đang tiếp tục thắt chiếc caravat màu cam cho chiếc áo sơ mi sọc caro nữ tính của mình.

“Minh Vỹ, anh có nghe em nói không đấy?” Cô tức giận lay lay người Minh Vỹ, nhưng vẫn không hề có bất kỳ biểu hiện gì từ phía bên kia.

“Vào đi.” Đột ngột từ khoé môi anh phát ra hai từ không hề ăn nhập với câu hỏi của cô.

“Anh bảo ai vào?” Ái Hy dần cảm thấy khó chịu với những biểu hiện bất thường của Minh Vỹ, ngay từ khi tỉnh dậy anh đã ngồi yên trên giường, đôi mắt vô cảm nhìn về phía bên ngoài khung cửa, để mặc cô tự độc thoại.

*Cạch*

Cánh cửa gỗ được mở ra, theo sau đó là một giọng nói quen thuộc cất lên đầy cung kính.

“Có chuyện gì thiếu gia cần đến tôi sao?”

Ái Hy giật mình quay mặt lại, một gương mặt quen thuộc đập vào tầm nhìn của cô.

Tại sao lại là anh ta?!

Chap 32

Em sẽ phạt anh!

“Vĩnh Kỳ!” Ái Hy bất giác lùi về phía sau một bước, ngạc nhiên chỉ về phía chàng trai vừa xuất hiện ở cửa phòng. “Tại sao anh lại ở đây?”

Lúc này, Vĩnh Kỳ đang khoác trên mình một bộ vest đen hệt như những tên cận vệ trong tổ chức Knight, cả ánh nhìn và phong thái cũng thay đổi một cách bất bình thường.

Đây vốn không phải cách ăn mặc thường thấy ở anh ta.

Dường như chỉ Ái Hy có thái độ ngỡ ngàng đến thế khi Vĩnh Kỳ bước vào.

Hoàn toàn ngược lại với cô, Minh Vỹ vẫn tỏ vẻ dửng dưng và đưa đôi mắt vô cảm lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cô vợ trước mắt.

“Thiếu gia gọi tôi đến.” Một câu trả lời cứng nhắc như đã được lập trình từ trước vang lên, Vĩnh Kỳ lúc này trông như một tên cận vệ thực sự, hoàn toàn không hề có chút biểu cảm nào ngoài những ánh nhìn sắc bén.

Cả người Ái Hy bắt đầu run lên từng hồi, đầu óc trở nên trống rỗng, không thể nghĩ được bất cứ điều gì cả.

Những mảng ký ức về cái ngày định mệnh cuối cùng cô được trông thấy Vĩnh Kỳ một lần nữa được tái diễn trước mắt.

Khoảnh khắc khẩu súng từ tay Minh Vỹ bị Vĩnh Kỳ giằng lấy, sau đó lại chĩa thẳng về phía mình lại được tái hiện thêm một lần nữa trong tầm nhìn vô định của cô.

Ái Hy lại vô thức lùi thêm một bước, gương mặt tái dần lộ rõ vẻ thất thần vô hạn định.

Tại sao chỉ cần trông thấy gương mặt kia, vết thương lòng tưởng chừng đã khép kín lại trở nên vô cùng đau đớn, như bị thêm một nhát dao khác cứa nhẹ vào nơi hiện hữu nỗi đau đã quên lãng theo thời gian khiến nó trở về với cơn đau nhức tột cùng.

Minh Vỹ nhíu mày nhìn hành động bất thường của Ái Hy, ánh mắt kia đang dần đậm nét hơn tia nhìn của sự kinh hãi và đau đớn.

Đưa tay nắm nhẹ lấy tay cô, anh dùng một lực vừa đủ kéo cô về phía mình.

Rồi anh lại vòng tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc dài bồng bềnh trong ánh nắng buổi sớm.

“Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ có nhiệm vụ bảo vệ em khi anh vắng mặt.” Minh Vỹ nhắm hờ đôi mắt, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng của mái tóc Ái Hy, vòng tay dần siết chặt hơn.

Cô dường như chẳng nghe thấy gì, vẫn đưa mắt nhìn về phía Vĩnh Kỳ, đôi mắt trong sáng đang thấp thoáng chút tia nhìn sợ hãi.

“Đi học đi, trễ rồi.” Minh Vỹ khẽ thở dài, đôi mắt vừa khép lại cũng đến lúc phải mở ra, vòng tay đang ôm lấy Ái Hy cũng dần nới lỏng, sau đó đẩy nhẹ người cô đứng lên, tiện tay kéo theo cả cô đứng dậy.

Ái Hy cúi gằm mặt, đưa bàn tay nắm nhẹ lấy vạt áo Minh Vỹ, cả người vẫn run lên từng hồi.

“Em sao thế?” Hàng lông mày trên gương mặt điển trai của anh cũng dần nhíu chặt lại, nhìn Ái Hy khó chịu, đưa tay gạt nhẹ tay cô ra, gằn giọng. “Tôi bảo em đi đi!”

Nếu cứ kéo dài tình trạng đôi co này mãi, có lẽ anh sẽ không kìm chế được mà tham lam giữ cô lại bên cạnh mình, không cần suy nghĩ gì đến những phiền toái sẽ mang đến cho Ái Hy mất.

Nhưng bàn tay kia vừa bị gạt ra một giây, sau đó lại lập tức nắm chặt áo Minh Vỹ hơn, gương mặt xinh xắn kia cũng dần tối sầm lại.

Ái Hy lúc này cũng không thể ý thức được mình đang và đã làm gì, chỉ biết vô thức thực hiện những gì bản năng cho là đúng. Và cô thật sự không muốn đi với Vĩnh Kỳ, vì anh ta mang đến cho cô cảm giác chán ghét và ghê sợ.

“Đưa cô ấy đến trường.” Minh Vỹ nhìn Vĩnh Kỳ ra lệnh, tiếp tục gạt bàn tay nhỏ bé kia ra.

Vĩnh Kỳ gật nhẹ đầu, bắt đầu cất bước đến gần cô gái bướng bỉnh kia.

Đột ngột Ái Hy ngẩng mặt lên nhìn Minh Vỹ, mím nhẹ đôi môi hồng như cánh hoa anh đào và nhìn anh với một ánh mắt “nảy lửa”.

Hành động tiếp theo là đôi tay kia nắm chặt vạt áo hơn.

Sau nữa là một lực tiếp xúc từ bên dưới. Cô dồn tất cả sự căm phẫn vào bàn chân, tiếp theo nhấc lên và đạp thật mạnh lên chân Minh Vỹ.

Sau hành động “tầm cỡ” của cô, cả không gian như ngừng lại, ngay cả Vĩnh Kỳ cũng dừng bước.

Tĩnh lặng… Đôi mắt mang sắc màu hổ phách đặc trưng nhìn chằm chằm vào bàn chân “đáng yêu” của Ái Hy, nét mặt dần tối lại.

“Em thích dùng hành động thay lời nói?” Khoé môi Minh Vỹ nhếch lên, từng từ từng chữ được chất giọng lạnh lùng gằn xuống, đôi mắt vẫn dán chặt vào nơi vừa xảy ra lực tác động. “Thế thì anh phải phạt em!”

“Không cần anh phạt! Em sẽ phạt anh!” Ái Hy lập tức phản bác lại, sau đó vòng tay lên cổ Minh Vỹ kéo mạnh xuống, đồng thời hôn nhẹ lên môi anh. “Đi học với em!”

Ái Hy buông chồng yêu ra, sau đó nắm lấy tay áo lay lay, đưa đôi mắt “ngây thơ” chớp chớp nhìn anh.

“Anh đã nói rồi, hắn sẽ thay anh bảo vệ em.” Minh Vỹ nói đều đều, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Ái Hy, trên gương mặt vô cảm đang nở một nụ cười dịu dàng. “Ngoan, đi đi, trễ rồi.”

“Cô Ái Hy, tôi sẽ đưa cô đến trường.” Vĩnh Kỳ không biết đã đứng bên cạnh cả hai từ lúc nào, lên tiếng nối tiếp câu nói của Minh Vỹ, anh ta cầm lấy chiếc balo của Ái Hy và bước đi.

Đã biết trước rằng cả Minh Vỹ và Ái Hy thân mật là chuyện thường thấy, nhưng tại sao khi được tận mắt trông thấy cảnh ấy thì trái tim Vĩnh Kỳ chợt thắt lại?

Phải rồi… vì thứ tình cảm đơn phương ấy vẫn chưa hề phai nhạt, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi trông thấy gương mặt tựa thiên sứ ấy.

“Tại sao lại là Vĩnh Kỳ?” Ái Hy ngước mặt lên, nhìn Minh Vỹ nghi hoặc. “Tại sao anh lại bảo anh ta theo bảo vệ em? Và tại sao anh ta lại trở thành người của tổ chức? Sao anh lại không thể đến trường?”

“Vì hắn sẽ không bao giờ động đến em.” Phớt lờ những câu hỏi còn lại, Minh Vỹ chỉ trả lời duy nhất một câu ngắn gọn, có những chuyện cô không thể và không cần biết.

Ái Hy nheo nheo mắt nhìn Minh Vỹ, sau đó hậm hực bước ra khỏi phòng theo Vĩnh Kỳ, không quên lườm anh một cái nhìn oán hận.

*Đại học Star*

Cô bước vào cổng trường với dáng vẻ dửng dưng và kênh kiệu hàng ngày, dường như ở gần Minh Vỹ đã giúp cô học được cách tạo khoảng cách với người khác.

Vĩnh Kỳ vẫn lặng lẽ bước theo sau, đeo cặp kính đen trông đúng chất mafia, khí thế hừng hực.

Đã trải qua một quãng thời gian khá dài để Vĩnh Kỳ học cách xử sự của những người trong tổ chức.

Tuy rằng Vĩnh Kỳ từng đối đầu với Minh Vỹ, nhưng hiện tại, nếu muốn bảo vệ Ái Hy, thật sự chỉ còn duy nhất cách này.

“Anh định theo tôi đến khi nào?” Ái Hy vẫn tiếp tục bước đi, không ngoảnh mặt lại, cô đặt ra một câu hỏi nghi vấn với cao độ vừa đủ để Vĩnh Kỳ nghe thấy.

Đôi môi Vĩnh Kỳ khẽ mấp máy, nhưng một giọng khác đã lấn át câu nói dự định của Vĩnh Kỳ.

“Hôm nay vợ của thiếu gia Knight đem cả vệ sĩ theo sao? Chồng cô đâu rồi?” Hai bóng người lướt nhanh qua Vĩnh Kỳ, tay của một trong hai tên vỗ nhẹ lên vai Ái Hy, giọng điệu khinh khỉnh.

Ái Hy giật mình quay mặt lại, lại thêm hai gương mặt quen thuộc khác đập vào tầm nhìn.

Là Hạo Thần… và Điền Huân.

Và dĩ nhiên tên đang đặt tay lên vai Ái Hy là Điền Huân, kèm theo một nụ cười nửa miệng ở khuôn mặt ấy.

“Liên quan đến anh sao?” Ái Hy gạt mạnh tay của Điền Huân ra khỏi vai mình, cô phủi mạnh tay áo như thể vừa bị một vật thể kinh tởm chạm vào.

Hạo Thần vẫn im lặng, đưa mắt lặng lẽ quan sát Ái Hy và tình hình xung quanh.

“Ồ, liên quan chứ!” Điền Huân vẫn giữ cái thái độ cười cợt chẳng ra sao của mình, nhưng lại bị một bàn tay chặn ngang trước mặt.

“Tránh ra!” Vĩnh Kỳ điềm nhiên uy hiếp, giọng nói hơi có chút khó chịu.

“Vĩnh Kỳ, có chủ mới rồi nên quên chủ cũ à?” Điền Huân tiếp tục nở nụ cười mà như không cười kia, nhìn Vĩnh Kỳ một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại cười khinh bỉ. “Chó cũng nên nhớ chủ chứ nhỉ?”

Vĩnh Kỳ vẫn yên lặng, đôi mắt ẩn sau cặp kính màu đen đang có những tia nhìn đầy lửa.

“Thần!” Điền Huân nhìn Hạo Thần, hắn hất mặt về phía Ái Hy ra hiệu, tiếp theo đưa tay giữ Vĩnh Kỳ lại.

Hạo Thần đang đứng cách Ái Hy không xa, bắt đầu cất bước tiến lại gần cô.

Tất cả mọi ánh mắt trong trường dường như đã có điểm dừng.

“Anh sẽ nói cho em biết về cái chết của Triết Dạ…” Hạo Thần vẫn bước đi, chậm rãi nói từng từ một. “… tất cả đều do…”

Tại sao chỉ cần một từ nữa thôi thì kế hoạch sẽ thành công rất dễ dàng, nhưng Hạo Thần lại không thể nào nói được từ cuối cùng đó?

Làm sao lại có thể tàn nhẫn đến mức nói chính Ái Hy là nguyên nhân khiến cả gia đình của cô trong một thời gian ngắn đã mãi mãi rời xa mặt đất?

Nếu nói tất cả sự thật cho cô, chẳng khác nào chính Hạo Thần đã khiến nụ cười rạng rỡ như thiên sứ toả sáng kia hoàn toàn biến mất.

Ái Hy nhíu mày nhìn Hạo Thần, cố gắng lắng nghe từ cuối cùng.

Vĩnh Kỳ lại đang cố gắng thoát khỏi Điền Huân, đến bên cô và chặn ngang những lời nói nghiệt ngã sắp được buông ra.

Vì hơn ai hết, Vĩnh Kỳ hiểu rõ Hạo Thần đang muốn nói gì, và đó cũng chính là lý do mà Vĩnh Kỳ tham gia tổ chức Knight để bảo vệ Ái Hy.

Nhưng hoàn toàn ngược lại với Vĩnh Kỳ, Điền Huân lại nở một nụ cười đắc ý.

Cả ba đôi mắt khác nhau của ba chàng trai đều hướng về phía Ái Hy. Chợt bước chân của Hạo Thần dừng lại, cách cô một khoảng cách khá gần.

“Bỏ đi! Không có gì cả.” Hạo Thần bất lực buông một câu nói phủ định, sau đó lại quay người bước đi.

Một bàn tay chợt níu Hạo Thần lại, câu hỏi nghi hoặc lại gấp gáp vang lên.

“Là do ai?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3