Bắt được rồi vợ ngốc - Chap 19 - 20
Chap 19
Thức tỉnh
Từng ngày dài lặng lẽ trôi qua, nối tiếp những chuỗi ngày mệt mỏi.
Bên ngoài phòng bệnh mang số 302, tên cận vệ mặc vest đen đang đứng chặn trước cửa phòng, dáng vẻ nghiêm túc đến đáng sợ ấy khiến bầu không khí trong bệnh viện thêm phần căng thẳng.
Minh Vỹ ngồi yên trước giường bệnh, đôi mắt vô cảm chiếu thẳng vào người con gái đang yên giấc trên chiếc giường ấy.
Ba ngày rồi… cô vợ bướng bỉnh này vẫn chưa chịu tỉnh giấc, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận.
Khẽ thở dài, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, trong ánh nhìn của đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đó xen lẫn chút ngạc nhiên và đau xót.
Đưa tay nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt trong suốt trên gương mặt tái nhợt của Ái Hy, anh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, thật khó thở.
Bàn tay dần siết chặt lại, Minh Vỹ đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
Bước chân anh khựng lại ở trước cửa, giọng nói lạnh lùng uy quyền vang lên, đôi mắt lướt sơ qua tên cận vệ đang đứng trước cửa.
“Không để bất cứ ai vào phòng.” Buông câu mệnh lệnh ấy, Minh Vỹ bước nhanh ra khỏi phòng.
Thật sự anh vẫn chưa thể quen được cái cảm giác đau lòng vì một ai đó rất quan trọng, ngay cả Thy Thy vẫn chưa từng mang đến cho anh cảm giác này.
…
Vẫn không thể yên tâm về vết thương mình gây ra cho Ái Hy, Vĩnh Kỳ đã bao lần đến bệnh viện thăm cô, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngắm nhìn cô từ xa.
Gương mặt vốn đáng yêu ấy vẫn không hề thay đổi chút nào, tái nhợt không chút sức sống, khác hẳn vẻ nghịch ngợm thường ngày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đưa Ái Hy chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận.
Vĩnh Kỳ lấy hết can đảm bước đến trước phòng bệnh của Ái Hy.
Không phải do sợ hãi Minh Vỹ, mà do không thể nào có đủ dũng khí đối diện với cô sau khi đã gây ra vết thương trên bờ vai nhỏ nhắn đó.
Đưa tay nắm lấy tay cầm của cánh cửa gỗ sang trọng, Vĩnh Kỳ từ từ xoay nhẹ, cánh cửa đang dần được mở ra. Một bàn tay khác chặn ngang trước mặt, tên cận vệ đang nhìn sang hướng khác, nhưng theo phản xạ vẫn cản Vĩnh Kỳ lại, không để Vĩnh Kỳ tiếp tục hành động đó.
“Không được phép tự ý vào phòng.” Giọng nói đúng chất mafia vang lên, thực hiện đúng mệnh lệnh của cậu chủ là trách nhiệm của những kẻ như hắn.
Gương mặt của Vĩnh Kỳ từ từ lọt vào tầm mắt của tên cận vệ đó, gương mặt mà tên cận vệ này đã vô cùng kính nể sau sự kiện đình đám mấy ngày trước.
“Tôi chỉ muốn vào xem cô ấy thế nào.” Vĩnh Kỳ cúi gằm mặt đáp, giọng nói pha chút thất vọng.
Lại một lần nữa vô thức, tên cận vệ ấy lập tức thu tay về, hất mặt vào phòng bệnh ra hiệu cho Vĩnh Kỳ.
Đây là lần đầu hắn dám làm trái ý Minh Vỹ, nhưng chàng trai trước mặt lại mang đến cho hắn cảm giác tin tưởng và toàn tâm toàn ý làm theo lời Vĩnh Kỳ.
…
Cánh cửa phòng mở ra, sau đó lại từ từ khép lại…
Vĩnh Kỳ chậm rãi bước đến phía giường bệnh của Ái Hy, mỗi lúc một gần do khoảng cách đang được Vĩnh Kỳ từ từ rút ngắn.
Từng đường nét trên gương mặt Ái Hy dần trở nên rõ rệt hơn, sắc nét hơn mỗi khi Vĩnh Kỳ bước thêm một bước chân.
Khuôn mặt xinh xắn luôn toả sáng trước ánh nắng buổi sớm, nhưng sao hôm nay lại trông thiếu sức sống đến nhường này? Ngay cả ánh sáng ban mai cũng không thể đem về vẻ đẹp đáng yêu mọi ngày, thay vào đó gương mặt Ái Hy lại càng trở nên ảm đạm, nhợt nhạt hơn. Chiếc cổ nhỏ nhắn của cô hiện đang được băng bó bởi một lớp băng trắng, nhưng đây không phải là thứ khiến Vĩnh Kỳ ân hận… những mặc cảm tội lỗi đều do vết thương ẩn sau lớp áo bệnh nhân kia… một phát súng ghim thẳng vào bờ vai nhỏ nhắn.
Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn Ái Hy, bàn tay vô thức vuốt nhẹ gương mặt ấy.
Khi bàn tay vừa chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần, Vĩnh Kỳ chợt cảm thấy khó thở, trái tim một lần nữa đập loạn cả lên.
Mặc dù Vĩnh Kỳ đã bao lần tự nhủ với bản thân phải cố gắng quên Ái Hy, xem cô như một người bạn hay một cô em gái nhỏ, nhưng lần này thứ tình cảm không đáng có lại một lần nữa lấn át lí trí khiến Vĩnh Kỳ càng chạm vào cô thì lại càng muốn tiến xa hơn so với việc thoả mãn khi ngắm nhìn cô từ xa.
Vĩnh Kỳ nhìn Ái Hy vẫn không hề có bất kì dấu hiệu tỉnh lại, sau đó từ từ gập người xuống.
“Làm gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi hành động hay bất kì cử chỉ nào khác trong phòng chợt dừng lại.
Dĩ nhiên Vĩnh Kỳ cũng giật mình sau khi nghe thấy giọng nói đầy sát khí đó, từ từ quay mặt lại. Minh Vỹ đứng sau lưng Vĩnh Kỳ, khẽ nhíu mày tỏ thái độ không mấy hài lòng về hành động đang dang dở từ phía bên kia, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối sầm lại.
“Không được chạm vào cô ấy.” Minh Vỹ giữ nguyên nét mặt, giọng có chút khinh thường.
Một khoảng yên lặng…
Vĩnh Kỳ đứng dậy, đối diện với Minh Vỹ, đôi mắt khiêu khích chiếu thẳng vào kẻ trước mặt, cố ý gằn giọng.
“Nên nhớ, tôi vẫn chưa từ bỏ Ái Hy.” Theo sau lời tuyên bố ấy, Vĩnh Kỳ vỗ nhẹ vai của Minh Vỹ, tiến thêm một bước chân. “Chăm sóc cô ấy cho tốt vào.”
Bước chân của Vĩnh Kỳ lại bắt đầu di chuyển, bóng người từ từ khuất sau cánh cửa phòng bệnh.
…
Lại thêm hai ngày trôi qua…
Trên giường bệnh, hàng mi dài trên gương mặt xinh xắn khẽ lay động, sau đó từ từ mở mắt.
Một căn phòng chỉ toàn một màu trắng hiện ra trước mắt, lại thêm mùi thuốc y tế nồng nặc khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cố gắng ngồi dậy, một gương mặt quen thuộc lại lọt vào tầm mắt. Minh Vỹ đang gục đầu cạnh giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, dáng vẻ lúc này của anh khiến cô cảm thấy ấm áp kỳ lạ, cảm giác mệt mỏi ban đầu dần biến mất.
Cứ thế, Ái Hy chỉ ngồi yên trên giường nhìn Minh Vỹ, sắc mặt hôm nay đã khá hơn trước rất nhiều.
Trước ánh nắng buổi sớm, khuôn mặt ác quỷ càng trở nên sắc nét hơn, những đường nét hoàn mỹ dần được lộ ra trước ánh sáng.
Một lúc lâu sau, anh khẽ nhíu mày, mở mắt và từ từ ngẩng mặt lên thì lại bắt gặp một đôi mắt khác đang nhìn mình.
“Tỉnh rồi à?” Giọng Minh Vỹ vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì hoàn toàn trái ngược.
Rồi cảm giác vui mừng khi lại được nhìn thấy đôi mắt người đối diện từ từ biến mất.
Đôi mắt tinh nghịch ngày trước giờ đây lại khiến Minh Vỹ có cảm giác nhìn vào chiếc gương phản chiếu của chính mình… một đôi mắt vô cảm. Ái Hy vẫn nhìn anh, gật nhẹ đầu.
“Nằm xuống.” Lại vẫn giọng ra lệnh, nhưng lại nhẹ nhàng hơn so với mọi lần.
Minh Vỹ cảm thấy hơi ngạc nhiên khi Ái Hy tỉnh giấc, thậm chí còn tự mình ngồi dậy.
Tuy biết rằng cô sẽ không cảm thấy đau đớn khi được dùng thuốc giảm đau, nhưng anh vẫn không muốn có thêm bất kì thương tổn nào dành cho người con gái trước mặt cả.
Ái Hy không đáp, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang vai, quay mặt vào tường.
Lần thứ hai trong ngày Minh Vỹ cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cũng có ngày cô vợ bướng bỉnh ngoan ngoãn như một chú mèo con. Ban nãy anh còn đang có ý định áp dụng biện pháp “bạo lực” để ép Ái Hy nằm xuống, nhưng không thể tin được rằng mọi chuyện đang dần trở nên dễ dàng như thế.
Nét mặt Minh Vỹ dần đanh lại, vẻ không hài lòng trên gương mặt lúc này càng trở nên rõ rệt hơn. Anh quay người bước ra khỏi phòng, không quên quay lại nhìn tên cận vệ đầy uy hiếp.
“Nếu cho bất cứ ai vào phòng thì đừng trách tôi.”
…
“Bệnh tình đã có phần tiến triển, nhưng cô Vương vẫn còn phải điều trị vết thương ở vai trong một thời gian khá dài.” Vị bác sĩ trung niên chậm rãi tuyên bố với Minh Vỹ, sau đó quay sang nhìn Ái Hy đang ngồi trước mặt, nở một nụ cười trấn an. “Đến giờ tiêm thuốc giảm đau rồi.”
Một cô y tá cầm trên tay một hộp dụng cụ y tế tiến đến gần Ái Hy, đôi mắt lại nhìn Minh Vỹ không rời.
Minh Vỹ khẽ thở dài. Chợt một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay áo của anh lay lay.
Theo phản xạ, anh quay sang nhìn cô nghi hoặc. Nhưng cô chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt thất thần nhìn về phía cô y tá, rồi lại nhìn anh.
“Đừng… không tiêm đâu…”
Giọng nói van xin ấy khiến trái tim Minh Vỹ đập mạnh hơn, nhưng anh chỉ dùng tay còn lại hất tay Ái Hy ra, gằn giọng.
“Em phải nghe theo lời bác sĩ.” Minh Vỹ quay mặt sang hướng khác, không thể đối diện với Ái Hy.
Chỉ cần liếc sơ hành động vừa rồi, con nít ba tuổi cũng biết Ái Hy sợ tiêm.
Những ngày khi cô hôn mê, ngày nào cũng được tiêm thuốc giảm đau, nhưng cô vốn không hề có bất cứ phản kháng gì khi chìm vào giấc ngủ dài. Nhưng nếu vì đau lòng mà bắt buộc bác sĩ ngưng không tiêm nữa, thì Ái Hy sẽ không thể nào chịu đựng nổi sự đau đớn của vết thương bên vai trái.
Bất lực nhìn Minh Vỹ, cứu tinh của cô hoàn toàn không đứng về phía mình.
Nữ y tá kia ngồi lên cạnh giường, giọng nói ngọt ngào vang lên cố gắng trấn an Ái Hy:
“Sẽ không đau đâu.”
Tiếp theo cô ta lấy một ống tiêm có sẵn trong hộp dụng cụ ra. Hình ảnh cái ống tiêm đáng sợ ấy càng khiến Ái Hy trở nên hoảng loạn… một lần nữa cô lại giật giật tay áo của Minh Vỹ.
Cả người anh run lên, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô lại tiếp tục giật giật tay áo, đôi mắt cầu cứu chiếu thẳng vào Minh Vỹ.
Đột ngột quay người lại, Minh Vỹ ôm Ái Hy vào lòng, sau đó lại một lần nữa gằn giọng ra lệnh:
“Nhắm mắt lại.”
Cũng không còn cách nào khác, Ái Hy đành ngoan ngoãn nghe theo, cả người run lên đầy sợ hãi.
“Xong rồi.” Cô y tá mỉm cười thân thiện, sau đó dán một miếng băng cá nhân vào tay Ái Hy.
Nhìn chiếc băng cá nhân trên tay, Ái Hy vẫn cảm thấy sự đau đớn ban nãy, nhưng lần này ít ra cũng không có cảm giác sợ hãi như lúc còn bé.
Chap 20
Tàn nhẫn
Một vài tia nắng sáng chói xuyên qua tấm màn cửa sổ, đem ánh sáng nhẹ nhàng đến cho cả phòng bệnh lạnh lẽo.
Ái Hy ngồi trên giường, đôi mắt thẫn thờ đang cố gắng sắp xếp từng chuỗi kí ức hỗn độn trong tâm trí vào ngày định mệnh hôm đó.
“Cô Vương, đến giờ tiêm thuốc rồi.” Lại thêm một cô y tá trong chiếc váy tựa thiên sứ bước đến gần cô, lạnh lùng lên tiếng, ẩn sâu trong nụ cười thân thiện trên khuôn mặt cô ta là sự đố kỵ và ganh ghét.
“Ơ… tôi vừa tiêm rồi mà.” Ái Hy ngơ ngác hỏi, rõ ràng cách đây chưa được một giờ đã có một cô y tá khác đến tiêm, nhưng tại sao bây giờ lại phải tiêm nữa?
Tính từ sáng đến giờ, có lẽ cũng hơn bốn cô y tá khác nhau đến phòng tiêm thuốc giảm đau cho cô, đúng là kì lạ!
“Tiêm rồi thì tiêm nữa, cô là bệnh nhân nên phải biết điều một chút!” Cô y tá kia gắt lên, nhìn Ái Hy bằng nửa con mắt, sau đó lại dò xét xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó.
Khẳng định được xung quanh vẫn không có gì bất ổn, cô ta đặt hộp dụng cụ lên bàn, quay sang Ái Hy hỏi với giọng nói dịu dàng và mơ mộng:
“Anh của em đâu rồi?”
“Anh ta không phải anh của tôi.” Ái Hy trả lời dứt khoát, nhìn cô ta khó chịu.
Liếc sơ cô cũng thừa hiểu, rõ ràng cô ta đang để ý đến đại thiếu gia mafia đáng kính – Minh Vỹ rồi.
Tỏ vẻ bình thản như không biết gì, Ái Hy ngây ngô giả vờ nghiêng nghiêng đầu, liếc nhìn cô ta như thể đang thắc mắc một điều gì đó.
Mặc kệ anh ta, có bao nhiêu người thích hay yêu hắn cũng không liên quan đến cô!
Cô y tá thoáng thất vọng sau khi nghe câu trả lời của Ái Hy, vì nếu không phải anh trai, tất nhiên sẽ là người yêu rồi.
Lấy lại nét mặt bình thản, cô ta lấy một ống tiêm từ hộp dụng cụ, tiếp theo lại thô bạo kéo tay Ái Hy về phía mình.
“Này, cô làm gì vậy?” Ái Hy ra sức giằng tay lại, do lực khá mạnh nên vết thương trên vai bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng cô vẫn ngoan cố gằn giọng. “Đã bảo tôi không muốn tiêm!”
Nhưng lời nói của Ái Hy lúc này hoàn toàn là con số không, cô ta vẫn không hề để tâm, thậm chí còn dùng lực siết mạnh tay cô như trút đang hết nỗi bực tức cần giải toả trong lòng.
“Làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng cất lên khiến cô y tá kia ngạc nhiên, dừng động tác kéo tay Ái Hy, ngượng ngùng cúi thấp đầu ra vẻ vô tội.
Minh Vỹ đứng tựa vào cửa, nhíu mày nhìn cổ tay đỏ ửng của Ái Hy vì vừa bị cô y tá lạ mặt siết lấy. Anh nheo mắt, nhíu mày, nhăn mặt… phải nói là… gương mặt anh đang thể hiện rõ sự không hài lòng!!
Mặt khác, Ái Hy lại đang suýt xoa cổ tay đáng thương đang đỏ tấy cả lên, cô giương mắt đầy tức giận nhìn cô y tá kia, nhưng cô ta dường như hoàn toàn không để tâm.
Mọi sự chú ý của cô ta lúc này chỉ tập trung vào Minh Vỹ!
Giọng nói trầm khàn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giương mặt anh càng lúc lại càng khó coi.
“Đừng tuỳ tiện chạm vào cô ấy…” Từng bước chân Minh Vỹ chậm rãi bước đến chỗ cô y tá, anh nâng mặt cô ta lên, nói đều đều, “… nếu cô còn muốn sống.”
Dứt lời, Minh Vỹ hất gương mặt đang tái dần vì sợ hãi của cô ta ra, tiếp tục:
“Tiêm gì thì nhanh lên, vợ tôi cần nghỉ ngơi.”
Vẫn như mọi lần, Minh Vỹ ngồi lên cạnh giường ôm Ái Hy vào lòng, tiếp tục công việc trấn an cô vợ bé bỏng trong vòng tay của mình.
Ái Hy thật sự mệt mỏi với việc dùng thuốc giảm đau như thế này, vết thương trên vai nhờ tác dụng của thuốc nên hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì nhiều, nhưng trước mắt cô đã thấy được cánh tay đáng thương của mình sắp “tan nát” vì bị tiêm quá nhiều.
Bàn tay cô y tá đang run run lên vì tức giận, nhưng cảm giác lo sợ vì cái nhìn uy hiếp của Minh Vỹ càng khiến cô ta thấy mất bình tĩnh, mũi kim trên ống tiêm cũng bắt đầu run theo bàn tay ấy.
“Nhẹ thôi, đừng làm cô ấy đau!” Minh Vỹ quan sát cô ta từ nãy đến giờ, hành động của cô ta khiến anh cảm thấy không tin tưởng, nhưng anh chỉ nhíu mày và lên giọng nhắc nhở.
Ngược lại, cái dáng vẻ ấy lại khiến gương mặt cô y tá kia đỏ ửng, đôi mắt thẫn thờ nhìn gương mặt đang dần trở nên u ám của Minh Vỹ… dường như anh trong trạng thái tức giận cũng có thể đánh gục vô số những cô gái “mê trai” khác.
Cô ta đờ người nhìn anh một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, cố gắng giữ bình tĩnh tiêm thuốc cho Ái Hy. Mặc kệ vậy, chỉ cần ngắm nhìn trai đẹp thôi là cũng quá đủ rồi.
“Ưhm.” Ái Hy nhíu mày, cảm giác nhức nhói quen thuộc này không biết đã phải trải qua bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn chưa thể làm quen được với nó.
Cô y tá kia chậm rãi rút kim tiêm ra, nhanh tay đặt một miếng băng cá nhân vào tay cô, sau đó nhìn cả hai người cười gượng.
“À, xong rồi.” Không hiểu sao mỗi lần các cô y tá lạ mặt đến tiêm, cảm giác mệt mỏi lại nhân đôi khiến tầm nhìn của Ái Hy dần mờ đi.
Đôi mắt cô nặng trĩu, bất lực khép lại, cả người không còn chút sức lực nào, dần chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái.
“Ái Hy!” Không hề có bất kỳ động tĩnh của người kế bên, mọi khi mỗi lần tiêm xong, Ái Hy luôn lập tức đẩy mạnh Minh Vỹ ra, nhưng sao lần này lại không hề có chút phản ứng nào cả.
Anh lay nhẹ người cô, nhưng gương mặt nhỏ bé đó đang gục lên vai anh, đôi mắt nhắm nghiền lại.
“Em sao vậy?” Minh Vỹ nâng mặt Ái Hy lên, vỗ nhẹ vài cái vào gương mặt đó, nhưng vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu nào khác ngoài tiếng thở đều đều của hô hấp.
Lý trí lại không nghe theo sự điều khiển của anh nữa rồi, anh như không còn suy nghĩ được gì cả, chỉ biết duy nhất cô đang có dấu hiệu bất thường!!
Minh Vỹ quay sang nhìn cô y tá đang sững người trước mặt quát lớn.
“Chết tiệt! Cô nhìn cái gì, mau gọi bác sĩ!”
Cô y tá đó gật gật đầu như cái máy, rồi hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Trên bàn, chiếc hộp dụng cụ vẫn để nguyên ở chỗ cũ, nhưng không một ai chú ý đến sự có mặt của nó.
…
“Các người chữa trị như thế này đây hả?” Minh Vỹ tức giận quát vào mặt ông bác sĩ, thật sự cách cư xử của bệnh viện này khiến anh tức điên.
Không giao cho bệnh viện thì không xong, nhưng nhập viện thì lại xảy ra đủ thứ chuyện.
Tại sao mọi áp lực và đau đớn đều dồn lên đôi vai gầy gò của cô bé bướng bỉnh này cơ chứ?
Anh phải cố gắng giữ bình tĩnh để không làm những việc thiếu suy nghĩ, nhưng thật sự anh chỉ muốn đập nát cái bệnh viện chết tiệt này!
“Cậu bình tĩnh, có gì từ từ giải quyết.” Ông bác sĩ điềm tĩnh nhìn Minh Vỹ, nhưng từ người thanh niên trước mặt, ông lại thoáng run sợ.
Cả người anh ta toát lên vẻ chững chạc và phong thái lịch lãm, nhưng từng lời nói lại uy quyền đến mức khiến người khác hoảng sợ.
“Chỉ trong một buổi sáng mà tiêm thuốc giảm đau đến tận năm lần? Ban đầu tôi tin tưởng để mặc các người muốn làm gì thì làm, cuối cùng lại khiến cô ấy thành ra thế này?” Minh Vỹ vẫn giữ nguyên nét mặt đó, nhưng sự vô cảm trên gương mặt đang dần trở về với hình ảnh thực sự của ác quỷ.
Đưa Ái Hy đến bệnh viện chỉ để cô chịu đựng những việc như thế này ư?
“Năm lần trong một buổi sáng?” Nét mặt ông bác sĩ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, giọng nói run rẩy lặp lại một lần nữa với một dấu chấm hỏi đang dần lớn hơn, sau đó ông ta từ tốn giải thích. “Hẳn có gì nhầm lẫn ở đây, liều lượng thuốc giảm đau là ba lần một ngày. Tôi sẽ kiểm tra lại.”
Nói rồi, ông bác sĩ gọi một cô y tá lại gần, bắt đầu ra lệnh:
“Cô đến gọi Hoàng Vân đem sổ ghi chép đến đây.”
Cô y tá kia gật nhẹ đầu, sau đó quay gót bước đi, dần khuất sau cánh cửa phòng bệnh.
…
“Tại sao trong một buổi sáng bệnh nhân Ái Hy lại phải tiêm đến tận năm lần?” Ông bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, nhìn cô y tá Hoàng Vân tra hỏi.
“Sáng nay cháu chỉ đến tiêm cho cô Vương một lần khi cô ấy vừa tỉnh dậy, đến giờ vẫn chưa tiêm lần thứ hai mà.” Cô y tá hết sức ngạc nhiên sau câu hỏi của ông bác sĩ, lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Ngoài cô gái này, vẫn còn bốn cô gái khác.” Minh Vỹ lạnh lùng nhìn ông ta, rồi lại nhìn sang nữ y tá tên Hoàng Vân.
Lại một câu nói khiến ông bác sĩ trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng dường như Minh Vỹ không thể nào bịa đặt được, và cũng không có bất cứ lý do nào để anh làm thế. Ông ta nhìn y tá Hoàng Vân, khẽ đằng hắng rồi lại bắt đầu lên tiếng:
“Gọi tất cả những cô y tá trực sáng nay đến đây.”
“Không cần.” Minh Vỹ lên tiếng cắt ngang lời nói của ông ta, hất mặt về tên cận vệ đang đứng kế bên hạ lệnh. “Đưa những người ra vào phòng bệnh từ sáng đến giờ đến đây.”
“Vâng, thiếu gia.” Tên cận vệ cúi đầu, lùi về phía sau rồi khuất sau cánh cửa.
Cả ông bác sĩ lớn tuổi và các cô y tá đang đứng trong phòng đều cảm thấy bất an trước Minh Vỹ. Nhưng ánh mắt anh chỉ có một điểm dừng, nơi Ái Hy đang nhắm nghiền đôi mắt, trên cổ tay đang ghim một sợi dây truyền nước biển.
…
Bốn cô y tá nhanh chóng được tên cận vệ lôi đến phòng bệnh của Ái Hy, gương mặt cô nào cũng căng thẳng và lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Các cô lấy quyền gì mà vào tiêm cho bệnh nhân Vương Ái Hy?” Lại một câu hỏi nghi vấn được ông bác sĩ lớn tuổi đưa ra, đôi mắt ông ta có pha lẫn chút tức giận.
“Tôi trực theo phân công!” Một trong số bốn cô y tá đó lên tiếng phản bác, giọng nói quả quyết của cô gái đó như đang lên án kết tội người khác vu oan cho mình.
Đó là cô y tá tiêm cho Ái Hy cuối cùng.
Minh Vỹ ngồi bên cạnh giường của Ái Hy, chỉ chú tâm quan sát gương mặt của cô vợ đáng yêu, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé kia như đang cố gắng xoa dịu những nỗi đau mà chủ nhân nó đã phải gánh chịu.
Cuộc đối thoại trong phòng vẫn được tiếp tục…
“Ai phân công cho cô?” Vẻ mặt ông bác sĩ đang hết sức khó coi, cố gắng kìm chế không nổi giận trước mặt bệnh nhân.
“Tôi không biết, nhưng có người bảo tôi vào tiêm.” Không thể tin được cô ta lại có thể lấy được một cái cớ khó tin như vậy, nhưng cô ta vẫn cố gắng cứu vãn tư cách y tá của mình.
Ba cô y tá còn lại thì lại đưa ánh mắt “yêu thương” chiếu thẳng vào Minh Vỹ phía sau lưng ông bác sĩ, thỉnh thoảng gương mặt còn đỏ ửng lên.
Chợt chiếc hộp dụng cụ của cô y tá “bất thường” lúc nãy hiện ra trước mắt Minh Vỹ, chiếc hộp vẫn nằm ngay ngắn trên bàn.
Minh Vỹ đứng dậy, bước đến cạnh chiếc bàn, mở hộp dụng cụ ra.
Bên trong có vô số ống tiêm cùng loại, Minh Vỹ cười nhạt, cầm ra hai ống tiêm. Đưa cho cô y tá Hoàng Vân đứng sau lưng ông bác sĩ một ống tiêm, còn một ống tiêm anh lại cầm trên tay, nhẹ nhàng mở nắp, chiếc kim tiêm nhỏ hiện ra, mang một sắc màu của kim loại.
Minh Vỹ bước qua mặt ông bác sĩ, ấn mạnh cô y tá đang cố gắng phủ nhận việc làm sai trái của mình vào tường, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Dùng một tay giữ lấy cô ta, anh cúi đầu, nhanh chóng ghim ống tiêm vào tay cô ta mà không cần biết những quy tắc cơ bản khi dùng kim tiêm, dĩ nhiên sẽ không nhẹ nhàng như việc tiêm cho bệnh nhân.
“Cảm giác thế nào?” Minh Vỹ cười nhạt nhìn cô ta, ấn mạnh ống tiêm hơn. “Cô ấy còn đau hơn thế này gấp ngàn lần.”
Tất cả mọi người trong phòng đều tái mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc này Minh Vỹ đã hoàn toàn trở về với dáng vẻ thật sự của một ác quỷ tàn nhẫn.
Bất cứ ai dám cả gan động vào cô đều phải trả giá!
Cô y tá kia hoảng sợ nhìn anh, không dám kêu la nửa lời… vì cô ta biết rõ, càng tỏ ra đau đớn thì anh sẽ còn làm mạnh tay hơn.
Minh Vỹ rút nhanh ống tiêm ra khỏi tay cô ta, ném mạnh xuống đất, một vệt máu đỏ chảy dài theo một đường thẳng, giọt máu đầu tiên nhẹ nhàng rơi xuống thật êm ái.
“Nói! Cô tiêm cho cô ấy loại thuốc gì?” Trừng mắt nhìn cô ta, chất giọng uy hiếp vang lên, do mọi lần không để ý nên Minh Vỹ không để tâm đến màu sắc của thuốc trong ống tiêm, sắc màu của ống tiêm lần này nhạt hơn màu của thuốc giảm đau.
“Là thuốc ngủ…” Y tá Hoàng Vân cầm ống tiêm Minh Vỹ đưa cho mình lúc nãy trên tay nhẹ nhàng trả lời, vốn dĩ cùng là y tá nên chỉ cần nhìn sơ cũng biết đây là ống tiêm loại gì. “… loại nhẹ.”
Cả người ông bác sĩ run lên, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, ông ta tức giận quát vào mặt các cô y tá kia:
“Các cô làm như thế này có mục đích gì? Tại sao lại làm như thế?”
Nhưng vẫn là một sự im lặng đến đáng sợ, cả bốn đôi mắt sợ sệt xen lẫn ngưỡng mộ chiếu thẳng vào Minh Vỹ.
Chắc không cần nói cũng biết được lí do là gì.
“Ưhm… ưhm…”
Tiếng rên khe khẽ phát ra từ chiếc giường bệnh, trong bầu không khí như thế này quá đủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Minh Vỹ nhanh chóng bước đến bên cạnh giường của Ái Hy, đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền lại, nhưng đôi môi lại mím chặt, gương mặt lộ rõ nét đau đớn. Cô vô thức đưa tay ôm lấy bờ vai đang vô cùng đau rát của mình, đôi mắt bắt đầu chạy dài những giọt nước mắt nóng hổi.
“Thôi chết, thuốc giảm đau hết tác dụng rồi!” Y tá Hoàng Vân như hiểu được việc gì đang xảy ra, vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.
“Ưhm… a…” Ái Hy bắt đầu cảm thấy đau nhói ở bờ vai, mặc dù tác dụng của thuốc ngủ vẫn còn nhưng sự đau đớn vẫn không thể biến mất.
Ánh nhìn đáng sợ của ác quỷ trong tích tắc được thay thế bằng ánh nhìn xót xa.