Gấu ơi, giúp anh! - Chương 51 - 52
Chương 51
Thực ra Thư Hoán chỉ tức một lúc thôi, ở nơi
này, con người rất khó nổi giận hoặc buồn bã, biển và bãi cát đều đẹp môt vẻ đẹp
trong sáng, đẹp đến mức không thể bực bội nổi.
Đến khí no bụng ở nhà hàng dưới, ngắm nhìn đàn
các và san hô trong nước rồi nhìn lên thấy nhân viên đang cho cá ăn, Thư Hoán lại
vui vẻ trở lại.
Sau khi lên bờ thì biệt thự đã đổi thành nhà
trên nước. Thư Hoán vào nhà ăn hết hai quả chôm chôm, rồi hào hứng nằm bò trên
mặt sàn thủy tinh trong suốt để nhìn đàn cá bên dưới.
“Từ Vĩ Trạch, nhìn này, nhìn này, có cá thật đấy!”,
Thư Hoán reo lên đầy phấn khích.
“A, a, cá này có phải cá heo không?!”
Từ Vĩ Trạch đứng sau lưng cô, nhìn tư thế nằm bò
ra của cô và cười nói: “Nếu muốn nhìn rõ hơn thì lát nữa đi lặn, anh chọn đồ
bơi giúp em rồi”.
Thư Hoán cảm ơn sự chu đáo của anh nhưng khi nhận
đồ bơi thì mặt cô đỏ bừng lên: “Em… em không mặc đâu!”
Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội: “Anh chỉ nghĩ nó rất đẹp
nên mới mua…”
“Em không mặc, muốn mặc thì anh tự đi mà mặc!
>.<”
Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Nhét vào vừa thì anh
cũng muốn thử để khỏi lãng phí. Bộ này cũng không tốn lắm, chỉ có hai trăm đô,
em không thích, vậy thì chỉ có thể…”
Thư Hoán xót tiền đành ngậm ngùi mặc vào. Lúc từ
phòng ngủ bước ra cô vẫn xấu hổ, tuy đồ bơi thật sự rất đẹp, tôn lên bộ ngực đẹp,
eo thon và đôi chân dài của cô nhưng cô vẫn cảm thấy mặc đồ lót còn an toàn hơn
bộ này.
Từ Vĩ Trạch ngắm cô rồi nở nụ cười mê người: “Lại
đây, anh giúp em bôi kem chống nắng, nếu không lát nữa sẽ bỏng da đấy”.
Trước khi đi, cô cũng cẩn thận bôi kem chống nắng
chuyên dụng SPF50, nhưng chỉ hơi bất cẩn không kịp thời bôi thêm mà trên cánh
tay đã có vết cháy nắng nhẹ.
Lần này xuống nước càng không thể qua loa đại
khái, cô đành nằm bò lên sàn, để Từ Vĩ Trạch bôi kem chống nắng Annessa lên
lưng giúp.
Chỉ tiếc là, chưa kịp đợi kem chống nắng phát
huy tác dụng, Từ Vĩ Trạch đã viện cớ “bôi phải chu đáo”, kéo luôn chiếc quần nhỏ
kia xuống.
Những gì Thư Hoán gặp sau đó không nghĩ cũng biết,
dưới cơ thể Từ Vĩ Trạch, thật sự là cô để mặc anh muốn làm gì thì làm, ngay cả
mọi phản ứng của cô đều nằm trong sự kiểm soát của anh.
Xong việc, Thư Hoán lại tức giận cầm gối đánh
anh loạn xạ. Từ Vĩ Trạch vẫn ôm lấy cô ngoan ngoãn chịu trận, đến khi cô mệt rồi
thì kéo gối ra, vừa cười vừa hôn cô: “Lát nữa chúng ra đi lặn nhé. Trong nước
là ngắm san hô thì tuyệt đẹp, em có thể chụp hình nữa”.
Bản lĩnh lớn nhất của anh không phải là dỗ dành
cô để anh tận hưởng, mà là sau khi ăn no nê xong, chỉ trong vòng nửa tiếng đã
hoàn toàn chuyển hướng sự chú ý của cô.
Thư Hoán đi ra mà lòng đầy ấm ức, mang trang bị
lặn vào, lóng ngóng theo bậc cầu thang ngoài ban công để xuống nước.
Chỉ một việc nho nhỏ là có thể đi thẳng từ phòng
ra cầu thang là có thể xuống nước cũng đủ khiến tâm trạng cô vui hơn hẳn rồi.
Sau đó Thư Hoán ngụp hẳn đầu xuống nước, tuy đã
sẵn sàng nhưng vẫn hơi sợ hãi, chần chừ không dám mở mắt ra.
Từ Vĩ Trạch đỡ lấy eo cô. Cảm nhận sức mạnh đáng
tin cậy của bàn tay ấy, Thư Hoán mới có can đảm mở mắt ra. Những đàn cá và san
hô đủ màu sắc trước mắt khiến tâm trạng cô trong tích tắc như sáng bừng lên.
Nhìn gương mặt Từ Vĩ Trạch trong nước, cô bỗng
thấy cô có rất nhiều thứ muốn chia sẻ với anh, chẳng hạn bơi qua đàn rùa biển,
đàn cá nhiệt đới cô không rõ tên và rất nhiều những cảm xúc khác nhưng không thể
nói ra thành lời trong nước được.
Còn Từ Vĩ Trạch như nhìn thấu tâm tư cô, nắm lấy
tay cô thật chặt.
Tối đó hai người đến Koko Grill ăn tối, Thư Hoán
không hỏi đến giá tiền nữa, cô bị Từ Vĩ Trạch bắt nạt quá nhiều, có thời gian
không bị bắt nạt thì mau mau hưởng thụ đã rồi tính sau.
Ăn sushi cá sống, tôm hùm, thị bò sống ướp trong
sốt cà ri, thịt bò xào, cá tươi phơi khô, những món bánh ngọt và cả một nồi
canh cá, nước hoa quả tươi, Thư Hoán sắp không cử động được nữa.
Sau đó nhân viên còn khá nhiệt tình, mang đến phần
ăn hoa quả tuần trăng mật kèm theo lời chúc phúc. =_=
Khi ở trong nước, Thư Hoán cảm thấy cả thế giới
này chỉ cần có cô và Từ Vĩ Trạch ở bên nhau là đủ. Còn lúc bị lời chúc hoang đường
“Happy Honeymoon” làm cho luống cuống và cả lúc về đến ngôi nhà trên nước, bị Từ
Vĩ Trạch bế bổng lên, cưỡng ép cô cùng “đi tắm”, Thư Hoán lại tức đến nỗi chỉ
muốn cắn anh mấy cái.
Tên này không thể bớt làm cô phải đi qua đi lại
nhiều lần giữa thiên đường và địa ngục hay sao?
OoO
Từ ngày thứ ba trên đảo, Thư Hoán bị cuộc sống
lúc thì sung sướng lúc thì phẫn nộ giày vò đến nỗi giá trị quan cũng đảo lộn,
thôi thì cứ để sóng cuốn trôi cô đi cho xong.
Buổi tối Từ Vĩ Trạch ngồi trong bồn tắm xả đầy
nước và cánh hoa hồng, mỉm cười đầy quyến rũ gọi cô lại, Thư Hoán cũng cắn
răng, cởi khăn tắm ra và tiến đến.
Thực ra Từ Vĩ Trạch rất hiểu nhược điểm con người.
Thế mạnh của anh là có chừng mực, anh có thể nhìn ra cô không phải là không muốn
thân mật với anh mà chỉ là không dám, nên mới to gan “cưỡng ép” cô, mới muốn
làm gì thì làm.
Ở đây cảm giác như đang ở một góc của thiên đường,
ở nơi thế ngoại đào biên, cuối cùng cô cũng vứt bỏ sự e ngại rụt rè của mình,
trở nên bạo dạn như anh, thử thẳng thắn và thành thật với bản thân mình hơn.
Sự si mê của cô với Từ Vĩ Trạch, phản ứng cơ thể
của cô, sớm muộn cũng bị anh phát hiện, che giấu và kháng cự chỉ mệt thân.
Dù sao ở đây thứ không quan trọng nhất là thời
gian, thứ dễ dàng quên nhất là chuyện thế tục. Chỉ có cảnh đẹp và tình cảm nồng
cháy như đêm tân hôn, chẳng có gì để lo ngại và nghi ngờ cả.
Hai đảo thường yên tĩnh đến mức khiến người ta
nghẹt thở, chỉ có tiếng sóng biển xa xăm và tiếng chim hải âu bay ngoài xa thi
thoảng vang lên.
Hai người sống trong vẻ đẹp mà ngay cả ống kính
máy ảnh cũng không thể nắm bắt được, cùng nằm trên chiếc ghế dài để phơi nắng,
trên người là một quyển sách, tỉnh thoảng mơ màng chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng
lại buông thả để thân mật, thế là hết một buổi chiều.
OoO
Đến lúc phải quay về, bất đắc dĩ Thư Hoán phải
trở về hiện thực từ mộng cảnh xa vời, bắt đầu cảm thấy xấu hổ, thậm chí sợ hãi
vô cùng vì những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian này.
Nhìn Từ Vĩ Trạch đã giúp mình thu dọn hành lý
xong, cũng đến lúc phải trả phòng, Thư Hoán càng thêm phiền muộn, rúc vào trong
chăn: “Em… em không về đâu”.
“Sao thế?” Từ Vĩ Trạch ôm cô dỗ dành, lôi cô ra,
“Nếu em thích thì một thời gian sau có thể quay lại, nhưng vẫn phải quay về chứ”.
Thư Hoán rúc vào trong chăn: “Anh để em chết
trên đảo này là được”.
Sở dĩ cô không dám thân mật với Từ Vĩ Trạch là
vì, cô đã cùng anh đi đến mối quan hệ thể xác phóng túng này một cách quá sớm
như thế.
Như thế giống như trong một thời gian ngắn, cô
đã bị anh thăm dò đến nỗi không còn bí mật nào nữa, không có gì mới mẻ để nói.
Mà điều đáng sợ nhất trong tình yêu là sau khi cao trào qua đi là giai đoạn tuột
dốc.
Nếu trước đó có nền móng tình cảm thì cho dù
không có cảm giác mới mẻ nhưng cả hai cũng vẫn ở bên nhau.
Nhưng còn cô và Từ Vĩ Trạch, chỉ trong mấy phút
sau khi cô tỏ tình, ngay cả thời gian để thẳng thắn bày tỏ tình cảm cũng không
có, đã lập tức phát triển đến quan hệ thể xác rồi.
Sau đó là mười ngày trên đảo thì khỏi phải nói.
Ngoài câu cá, lặn, xem cá heo ra… thời gian dài dằng dặc còn lại, cô không thể
nói rằng ngoài chuyện thân mật ra, họ còn làm được gì khác.
Cô rất sợ Từ Vĩ Trạch “no”.
Ở góc thiên đường Maldives, đương nhiên mọi thứ
đều tuyệt, tất cả những thứ đẹp nhất thuần túy nhất cô có thể rút ra đều cạn kiệt
ở đây cả.
Một khi quay về thế giới hiện thực, không biết
cô còn lại gì.
Tâm trạng cô vẫn dừng lại trong niềm hạnh phúc
chỉ có anh và cô, không hề có gánh nặng gì, nhưng Từ Vĩ Trạch thì khác.
Chương 52
Thế nhưng Thư Hoán cố sống cố chết không nhúc
nhích thế nào thì vẫn không chống cự nổi Từ Vĩ Trạch vác cô lên vai.
Bị vác suốt quãng đường đến sân bay Thư Hoán
không còn mặt mũi nào. Lúc làm thủ tục hải quan cô không ngừng vật lộn, Từ Vĩ
Trạch cười và nói một tràng, đối phương cũng nở nụ cười, gật đầu rồi cho qua.
Cái tên Từ Vĩ Trạch này, rốt cuộc là có gương mặt
mang sức thuyết phục lớn đến thế nào chứ?
Lúc lên máy bay rồi, Thư Hoán cũng đành khuất phục,
hỏi anh: “Lúc nãy anh nói gì với họ thế?”. Bao nhiêu người nhìn một người đang
ông vác một cô gái như thế mà chẳng ai giải cứu, ngay cả hải quan cũng không
ngăn cản!
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Anh nói chúng tôi vừa hưởng
tuần trăng mật về, cô dâu nhỏ bé của tôi đang giận hờn”.
Tên này đúng là trơ trẽn thật.
Từ Vĩ Trạch lại hôn cô: “Họ còn khen em xinh đẹp
nữa đấy”.
Rõ rành rành là mắt cô sưng lên như quả hồ đào,
kiểu nói khách sáo đó mà anh cũng chịu nghe à!
OoO
Họ rời khỏi Maldives lúc đêm khuya, khi về đến
thành phố S thì đã là buổi chiều.
Sự mệt mỏi khi đi đường dài khiến hai người đều
rã rời, Từ Vĩ Trạch đưa cô đến chung cư, đứng ở cửa hôn cô: “Nghỉ ngơi đi nhé”.
“Vâng.”
Hai người nhìn nhau, Từ Vĩ Trạch lại nói: “Em…”
Thư Hoán đợi, có vẻ căng thẳng.
Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô: “Mai anh lại đến thăm
em”.
Thư Hoán hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ trấn tĩnh
“vâng” một tiếng.
Buổi tối cô nghe điện thoại của Nhan Miêu. Đã mười
ngày kể từ khi cô bị “bắt cóc”, khi ở trên đảo Từ Vĩ Trạch rảnh rỗi còn viết một
tấm bưu thiếp. Người nhận được tấm bưu thiếp đó thì chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón
chân cũng biết là giữa họ xảy ra chuyện gì.
Nhan Miêu hỏi ngay: “Từ Vĩ Trạch đã cầu hôn cậu
chưa?”
Thư Hoán hơi ngượng ngùng: “… Làm… làm gì có”.
“Ủa, hai người đi Maldives chẳng lẽ không phải
là hưởng tuần trăng mật sao? Không có nhẫn thì có gì?”
“… Không phải tuần trăng mật, chỉ là đi nghỉ mát
bình thường thôi mà. Cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
“Này, trước khi đính hôn đã sống… ừm, coi như là
sống chung đi, đó đâu phải tác phong của cậu.”
“Tớ… tớ cũng không có cách nào…”
“Có điều chưa biết chừng do anh ấy nhất thời
quên mất, ngày mai sẽ đến cầu hôn cậu thì sao?”
Tiêu Biệt Nam nói Từ Vĩ Trạch đã mua nhẫn. Thư
Hoán cũng quên bẵng mất chuyện này, cô thầm nghĩ, không biết bao giờ mình sẽ nhận
được nó đây.
Dọn dẹp phòng ốc, hành lý và làm vệ sinh cá nhân
xong thì đã khuya, cô thấp thỏm nghĩ, không chừng ngày mai mình có thể nhận được
nó thật thì sao?
Nhưng hôm sau cô không nhận được, hôm sau nữa vẫn
không, một tuần sau cũng không… Mãi về sau, lại càng không.
Chiếc nhẫn đó như biến mất trong không khí.
Thực ra Thư Hoán cũng hiểu càng đợi thì càng vô
vọng, nếu Từ Vĩ Trạch muốn đưa cho cô thì đã lấy ra từ lâu.
Có lẽ là sau khi thử cảm giác mới lạ, anh đã mất
đi sự bồng bột đó cũng nên.
Từ sau khi về lại thành phố S, Từ Vĩ Trạch không
còn thân mật với cô nữa. Tuy hai người vẫn hẹn hò, nắm tay, hôn nhau… nhưng những
chuyện đại loại như nắm bắt tất cả cơ hội để bế cô lên giường như hồi nghỉ mát
thì không xảy ra.
Cô nghĩ, không chừng Từ Vĩ Trạch đã ăn no thật rồi.
Cô quá hiểu anh, niềm ham thích đối với một người,
một món ăn của anh, theo như biểu hiện mấy hôm nay thì về cơ bản là đã no nê rồi.
Tình cảm của họ đã bị đốt cháy quá độ trong mất
hôm đó rồi. Ngọn lửa tình cảm tuy trông thì rất nồng nàn nhưng thật ra nó cũng
chỉ có thể cháy trong một giới hạn nhất định mà thôi, tựa như dòng nước nếu chảy
nhỏ thì còn có hy vọng chảy mãi nhưng nếu như chảy mạnh mẽ ồ ạt thì chỉ trong
thoáng chốc đã không còn gì.
Nhiên liệu của anh chắc đã đốt hết, chỉ còn lại
của cô mà thôi.
OoO
Thư Hoán bỗng ý thức được, chu kỳ sinh lý tháng
này của mình hình như không đúng. Trước khi cô không quan tâm đến chuyện này, bởi
dù sao cô cũng chỉ ở trong nhà, lúc nào cũng có thể đối phó nên chưa bao giờ
lưu tâm tính toán.
Nhưng lần này cô lại lưu ý một cách cực kỳ nhạy
cảm, cũng rất sợ sự kỳ lạ này.
Cô cũng không phải là không có kiến thức cơ bản.
Khoảng thời gian ấy cô và Từ Vĩ Trạch có bao nhiêu lần như thế, không biết anh
nghĩ thế nào, nhưng dù sao cũng chẳng có lần nào họ dùng biện pháp an toàn.
Xong việc phải uống thuốc tránh thai gì đó cô
cũng biết, nhưng một là cô không giỏi tiếng Anh, nếu phải nhờ Từ Vĩ Trạch thì xấu
hổ quá, hai là với mức độ thân mật dày đặc của họ thì căn bản thuốc cũng không
có tác dụng.
Khi ấy cô còn có thể lừa mình dối người mà trốn
tránh hiện thực, dù sao cũng ở nơi khác, chuyện không lành có thể tạm thời ném
đi, nhưng bây giờ thì không thể không nghĩ tới.
Nếu sắp đến lúc Từ Vĩ Trạch đề nghị chia tay mà
xảy ra chuyện này thì đúng là thảm quá.
Thư Hoán tự mua que thử thai, thử trong nhà, sau
đó cả đêm không ngủ được. Hôm sau vì chưa chắc chắn lắm nên cô đến bệnh viện.
Lúc ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mặt trời gay gắt
khiến Thư Hoán choáng váng, cô không biết phải làm sao nữa.
Nhưng nghĩ lại thì sự việc vẫn chưa tệ đến thế,
bây giờ dù gì cô vẫn đang quen Từ Vĩ Trạch. Cũng có thể anh sẽ rất vui thì sao?
Haizzz… Tuy khả năng này không lớn nhưng ít nhất cũng có, cô nên lạc quan hơn.
Hoặc là, tình huống xấu nhất, cô gạt bỏ sinh mệnh
bé nhỏ trên người mình đi. Cũng chẳng phải chuyện phiền toái gì, chỉ cần uống
thuốc thì nó sẽ tự chết đi.
Thư Hoàn nghĩ mà muốn khóc, một mình cô đi khám,
một mình đi lấy kết quả, một mình về nhà, trong lòng rất sợ hãi, nhưng nỗi buồn
còn nhiều hơn.
Nghĩ cả một đêm, hôm sau Thư Hoán lấy hết can đảm
gọi điện thoại cho Từ Vĩ Trạch, sau đó mới đến nhà tìm anh.
Thấy cô đến Từ Vĩ Trạch mỉm cười, trong sự hiểu
biết của Thư Hoán thì vẻ mặt anh chắc thuộc về trạng thái vui sướng, cánh tay
ôm cô cũng rất mạnh mẽ.
“Hôm nay làm sao thế, có chuyện gì mà tìm anh gấp
vậy?”
Thư Hoán đang bất an, nghe anh hỏi vậy thì vội
nói: “A? Anh có việc bận sao? Em làm phiền anh ư?”
“Đâu có.” Từ Vĩ Trạch cười ôm chặt eo cô, “Chỉ cảm
thấy hơi bất ngờ. Lâu rồi em không chủ động tìm anh”.
Cô quá lo sợ, mỗi một câu nói của anh cô đều suy
nghĩ xem có ám hiệu gì trong đó không, để chắc chắn mình có nên nói hay không.
Từ Vĩ Trạch nhìn vào mắt cô: “Sao vậy, có chuyện
gì cần nói à?”
Thư Hoán không dám lắc đầu. cũng không dám gật đầu.
“Chuyện quan trọng?”
“…”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô rồi hôn lên chóp mũi cô, cười
nói: “Nếu thấy không thích hợp thì đừng nói, chưa biết chừng mấy hôm nữa tâm trạng
sẽ khác”.
Thư Hoán không biết có phải là anh đã phát giác
ra điều gì không, nhưng như thế thì cô càng không thể nói được.
Trong lúc cô đang chần chừ thì thấy quản gia
Vương bước vào, Thư Hoán và ông nhìn nhau, quản gia Vương có vẻ khó xử.
Từ Vĩ Trạch nói: “Bác nói đi”.
“Nhị thiếu gia, có một người phụ nữ muốn gặp cậu.
Không biết cậu có tiện…”
Từ Vĩ Trạch vẫn thản nhiên ôm cô: “Không sao, cứ
mời khách vào đi”.
OoO
Người kia vừa vào, Thư Hoán bất giác mở to mắt.
Đó là một phụ nữ rất đẹp, tóc búi cao, một chiếc
trâm bạc cài lệch nhưng không quê mùa mà có một nét đẹp cổ điển. Trên người cô
ta là một bộ xường xám cách tân, khuôn ngực đầy đặn, phần eo nhìn chính diện
thì thấy vẫn thon gọn nhưng phần bụng nhô cao lên thì ai cũng biết là đã có
chuyện gì xảy ra.
Thư Hoán im lặng. Cô chỉ có thể tự an ủi, chưa
biết chừng cô ta đến tìm Từ Vũ Trạch là vì chuyện khác chứ chưa chắc là giống
cô…
Từ Vĩ Trạch ngẩn người rồi nói, “Đường Tiếu Vi,
lâu quá không gặp”.
Cô gái tỏ ra khá phóng khoáng: “Phải, chí ít
cũng bảy, tám tháng rồi nhỉ?”
“Em đến tìm anh có việc gì không?”
“Ban đầu em không định tìm anh, anh cũng biết cá
tính của em mà.” Đường Tiếu Vi rấ ngạo nghễ, không chịu thua ai, “Nhưng em sắp
sinh rồi, trước khi sinh em thấy hơi buồn bực nên muốn tìm bố nó, xin bố nó chịu
trách nhiệm.”
Thư Hoán đã không nhúc nhích gì nổi.
“…”
Từ Vĩ Trạch buông tay, đứng lên, sắc mặt hơi sa
sầm: “Tiểu Vi, em nhầm rồi, con của em không thể là của anh.”
Cô gái nhăn mày: “Dù sao anh cũng là đàn ông, có
cần nhát gan thế không? Chuyện đã làm cũng không dám nhận?”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Anh không như thế nhưng đó
không thể là con anh”.
Thư Hoán đờ đẫn, quá đột ngột, một người phụ nữ
cũng mang thai con của Vĩ Trạch xuất hiện khiến cô luống cuống, không biết phải
làm gì.
Đường Tiếu Vi không hề bị shock, chỉ cười khẩy,
“Em muốn biết xem, liệu có phải chỉ mình em tìm đến đây, hay là người khác cũng
giống em, vừa mở miệng đã vị anh đuổi ra khỏi cửa?”
Từ Vĩ Trạch không hề do dự: “Họ đều không thể có
con với anh. Em thì càng không thể”.
“Tốt thôi, bây giờ anh cứ nói thể, em cũng bó
tay. Vậy có cần đợi em sinh con xong, xét nghiệm AND thì anh sẽ nhận?”
Thư Hoán nhìn cô ta, cố gắng kiểm soát bản thân
nhưng mọi thứ trước mắt ngày càng nhòa nhạt.
Từ Vĩ Trạch bỗng nghiến răng: “Cho dù là con
anh, anh cũng sẽ không nhận.”
Trong thoáng chốc Thư Hoán bỗng thấy tuyệt vọng.
Trước khi Đường Tiếu Vi có phản ứng, cô đã lấy hết sức mình, tát anh một cái.