Lười phải yêu anh - Chương 40 - 41 - 42


PART 40

Đi tới trước cửa đơn vị, bà Ninh gõ cửa phòng bảo vệ, vừa định gọi cậu ta mở cửa, bảo vệ đã chạy đến kéo cửa sắt ra, hai chiếc xe đen bóng chậm rãi đi từ trong khu nhà lớn ra, bảo vệ đội mưa đứng ở cổng cười nịnh nọt.

Người trong xe hạ cửa kính xuống, nhìn ba mẹ con đang đứng ở cửa, Ninh Xuyên chớp mắt một cái, gạt nước mưa đọng trên mi xuống mới nhìn rõ được dung mạo người kia, gương mặt vuông vức, mày rậm, mắt nheo lại, chóp mũi tròn, đôi môi dày, mái tóc bóng loáng được vuốt ngược về phía sau, dáng vẻ cực kỳ lãnh đạo, hỏi cậu, “Các người tìm ai?”

“Ninh Hàng.” Bà Ninh chần chừ một chút rồi mở miệng.

“Thì ra là phu nhân của Ninh Hàng.” Người kia nói, “Tôi đã bảo cấp cho cậu ta cái xe, cậu ta lại nói nhà mình gần đơn vị, không cần thiết, lần này trời mưa, còn nhọc người nhà mang ô tới.”

Bà Ninh hơi cúi đầu, “Đúng là không xa lắm.”

Người nọ nhếch miệng, dật ra một nụ cười đầy ẩn ý, “Vậy mọi người vào đi, cậu ta vẫn còn ở trong phòng làm việc đấy.” Dứt lời cánh cửa sổ màu đen từ từ chạy lên, Ninh Xuyên dần dần không thấy khuôn mặt của ông ta nữa.

“Bác đó là ai vậy mẹ?” Ninh San ngẩng đầu hỏi mẹ.

“Ông ấy là Bộ trưởng Triệu!” Bảo vệ cướp lời, nhìn chằm chằm chiếc xe hơi màu đen kia, cho đên khi xe khuất sau ngã rẽ mới thu hồi tầm mắt, quay về phía bà Ninh cười nói, “Thì ra cô là người nhà của Bộ trưởng Ninh à! Mau vào đi, mưa to lắm.”

“Cám ơn!” Bà Ninh gật đầu nói cám ơn, dắt hai đứa bé đi vào trong ký túc xá.

Vào đến phòng làm việc riêng của ông Ninh, ông vội vàng cần chén trà rót nước ấm cho bọn họ, “Lạnh lắm hả, sao còn mang cả con tới làm gì.”

“Bọn con muốn xem đơn vị của ba ba một tí!” Ninh San cười nói, nghiêng đầu nhìn em trai, “Đúng không, Tiểu Xuyên?”

“Dạ!” Tiểu Xuyên có chút hướng nội gật đầu một cái.

“Mau uống hớp nước ấm đi.” Ông Ninh nói với hai đứa trẻ.

Bà Ninh nhìn quanh phòng làm việc đơn giản của ông, uống một ngụm nước ấm mới mở miệng, “Phải rồi, vừa nãy gặp bộ trưởng Triệu ở cửa. Có phải bộ trưởng Triệu là cấp trên của anh không?”

“Ừ.” Ông Ninh gật đầu một cái.

Bà Ninh gật gù, giống như có điều suy ngẫm nói, “Nhìn qua cảm giác là người không giống thủ trưởng Lâm.”

“Đúng là vậy.” Ông Ninh có chút bất đắc dĩ cười một cái, “Tiếp xúc nhiều cũng quen thôi.”

“Thời gian anh theo Thủ trưởng Lâm quá lâu.” Bà Ninh cười nói, “Thói quen với tình tình cũng giống bác ấy.”

Ông Ninh ngượng ngập gãi gãi đầu, “Đơn vị đầu tiên của anh là sở Lao Động, làm lâu vậy rồi, đột nhiên chuyển qua bên này có chút không quen.”

“Vậy thì mới phải nhanh chóng làm quen đi mới được.” Bà Ninh có hơi lo lắng, “Đơn vị mới anh chưa quen biết được ai, chúng ta cũng không có ai ở trên, Thủ trưởng Lâm cũng đã lui về, vẫn nên lo liệu quan hệ với cấp trên cho tốt.”

“Ừ.” Ông Ninh gật đầu một cái, “Xem ra hôm nay bọn họ đi ăn bữa cơm anh cũng không nên từ chối.”

Bà Ninh có chút bất đắc dĩ nhìn chồng mình, “Anh lại chuẩn bị ngồi trong phòng làm việc làm thêm giờ chứ gì.”

Ninh Xuyên ngẩng đầu nhìn mẹ, “Ba ba như vậy không phải là vất vả làm việc, là tấm gương sao?”

“Tiểu Xuyên…” Bà Ninh vuốt vuốt đầu cậu bé, “Con đừng có giống ba con, chỉ biết có công việc.”

Ninh Xuyên nhìn ba, lại nhìn mẹ, nhưng không hề gật đầu, trong lòng cậu, một giọng nói nho nhỏ đang vang lên, “Sau này, phải giống như ba ba, luôn luôn cố gắng.”


Thủ trưởng Lâm rót thêm nước vào chén cho Ninh Xuyên, “Đường dây của Triệu Cương đều bị tóm gọn, trong nhà gã còn soát ra được sổ tiết kiệm hơn cả ngàn vạn, lên cả Thời sự rồi đấy.”

Hơn ngàn vạn, một con số khổng lồ cỡ nào, Ninh Xuyên không kìm được mà nhớ đến con số nhỏ nhoi mà trên thực tế không hề tồn tại được đính sau tội danh của ba mình, “Ông ta bị bắt rồi ạ…” Đối với Triệu Cương, Ninh Xuyên không có ấn tượng gì đặc biệt.

“Cháu chắc vẫn chưa biết đúng không, ” Thử trưởng Lâm đột nhiên nói, “Vụ án trước kia của ba cháu, có thể chính là do hắn hãm hại.”

“Bác nói.. gì ạ?” Ninh Xuyên có chút kinh ngạc, giống như khó mà tin nổi vào lỗ tai của mình.

“Vụ án của Ninh Hàng ba cháu có thể chính là do Triệu Cương thông đồng với người khác hãm hại.” Ông Lâm lặp lại từng chữ.

“…” Ninh Xuyên mở to hai mắt, “Ý bác là, cháu, ba cháu, ông ấy, thực sự là bị vu oan?”

“Khả năng này rất cao.” Thủ trưởng Lâm nói, “Năm ngoái thì phải, bác gặp lại một cậu trưởng khoa trước kia cũng ở trong Bộ Nội Vụ, cũng bị thẩm tra cùng đợt với ba cháu, cậu ta bị kết án bảy năm, lúc ra mới nói chuyện với bác, ban đầu cậu ta quả thực đã nhận hối lộ, cũng may số lượng cũng không nhiều, cho nên sau khi bị tịch thu tiền tham ô, hình phạt cũng không đến mức nặng. Nhưng mà thời gian cậu ta ở trong tù, có nghe nói chuyện của ba cháu, hình như chiếc nhẫn kia là bị ép phải nuốt vào, miệng cũng bị người ta bịt lại, không phát ra được tiếng nào…”

Chiếc nhẫn kia là bị ép phải nuốt vào, miệng cũng bị người ta bịt lại, không phát ra được tiếng nào…

Những lời này vang lên bên tai Ninh Xuyên, anh bật phắt dậy, Bối Bối đã thiếp đi bên cạnh bị chấn động giật mình một cái, lẩm bẩm mấy tiếng, anh vội vàng vươn tay vỗ vỗ Bối Bối, từ từ nằm xuống.

Không thể nghi ngờ, những lời mà thủ trưởng Lâm nói ngày hôm đó đã khiến cho Ninh Xuyên quá kinh hãi, mặc dù anh vẫn kiên định tin rằng ba mình vô tội, nhưng đối mặt với sự khẳng định quá nhiều từ dư luận, có lúc cũng sẽ không khỏi sinh ra chút nghi ngờ, đến tột cùng chân tướng là những gì mình vốn tin tưởng chắc chắn, hay là giống như lời của đại đa số.

Nhưng lời của Thủ trưởng Lâm khiến cho Ninh Xuyên cảm thấy vô cùng hổ thẹn với một tia nghi hoặc của bản thân trong quá khứ.

“Ba cháu năm đó ở trong Bộ Nội vụ làm việc cẩn trọng, mặc dù là do bác tận lực tiến cử, nhưng cậu ấy quả thực có bản lĩnh này, mà Triệu Cương chẳng qua cũng chỉ là dựa vào quan hệ của bố vợ mà ngồi vào cái ghế Bộ trưởng thôi, gã đương nhiên là sẽ sợ một Phó Bộ trưởng cực kỳ chăm chỉ như ba cháu ảnh hưởng đến địa vị và hình tượng của Bộ trưởng như gã rồi, cộng thêm ba cháu với đám người đó không phải là cùng một loại người, Triệu Cương cũng đã từng đi tìm ba cháu, gã có một người bà con muốn vào cục thuế, vì kiêng dè nên muốn nhờ ba cháu làm người tiến cử, nhưng lại bị ba cháu cự tuyệt, tặng lễ vật cũng bị trả lại. Sau đó không lâu, nghe nói bố vợ Triệu Cương được thăng chức thành Chủ tịch tỉnh, quan vừa nhậm chức ba cây đuốc, mượn tư tưởng “Chống tham nhũng” của lãnh đạo Trung Ương, liền dẫn đầu làm phần tử tích cực “Chống tham nhũng”, Triệu Cương đương nhiên là tích cực hưởng ứng bố vợ mình, bắt vài kẻ râu ria , vừa hoàn thành chiến công, lại không đắc tội những kẻ có chỗ dựa, thuận tiện loại trừ những người đối lập, dùng Ninh Hàng để khai đao.”

Thủ trưởng Lâm dừng một chút, có chút không cam lòng nói, “Khi đó cậu ta chỉ dám lén nói cho bác biết, vì Triệu Cương lúc ấy vẫn còn tại vị, cậu ta cũng chỉ nghe nói vậy. Nhưng giờ Triệu Cương đã bị tra ra tội tham ô, đang trong thời gian thẩm tra xét xử, trước mắt chính là thời cơ tốt, có điều chuyện của ba cháu đã lâu quá rồi, sợ rằng chưa chắc đã tra ra được, Triệu Cương chắc chắc sẽ không chủ động khai ra rồi, cho nên chuyện này chắc cháu phải tìm cách thôi.”

“Vậy cháu phải làm gì bây giờ?” Đối mặt với sự thật đột nhiên xuất hiện khiến cho anh thực sự kinh hoàng, còn muốn anh nghĩ cách, đầu óc Ninh Xuyền giờ phút này trống rỗng.

Thủ trưởng Lâm thở dài, “Sau khi biết chuyện của Triệu Cương, bác vẫn hỏi thăm tin tức của các cháu, muốn đến tìm mẹ cháu, hỏi xem lúc đó có sót lại chứng cớ gì không, mà giờ cô ấy đã… Cháu và Ninh San có biết được gì không?”

Mặc dù hết sức hy vọng vọng mình có thể biết được điều gì đó, nhưng Ninh Xuyên vẫn chỉ biết lắc đầu, lúc đó anh quá nhỏ, cộng thêm ba qua đời ngay trong kỳ thẩm tra, bọn họ thậm chí còn không thấy được cả mặt ông đã trực tiếp phải đối mặt với thi thể lạnh như băng của ông.

“Cho dù thế nào.” Thủ trưởng Lâm kiên định nói, “Các cháu phải tin, ba các cháu, cậu ấy đã từng là người thế nào thì trước sau vẫn là người như thế.”

Ra khỏi nhà của thủ trưởng Lâm, ngồi xe quay về nhà, Ninh Xuyên vẫn còn cảm thấy tất cả phảng phất như một giấc mộng, tâm trạng mặc dù phức tạp, lại có một loại kích động khó có thể đè nén, ba của anh —- là vô tội! Là bị oan! Nếu như, lời thủ trưởng Lâm nói tất cả đều là thật, nếu như có thể tìm được bằng chứng, nếu như có thể lật lại bản án, như vậy….

Nếu như…

Tim của anh chợt lạnh xuống.

Trong khoảnh khắc cầm chìa khóa mở cửa, trong đầu anh đột nhiên nhảy ra một ý niệm, chuyện này, có thể nói cho Tô Thiên Thiên không? Nói cho cô biết, ba anh bị oan, ông không phải là tội phạm tham ô, mà mẹ của của anh cũng sẽ không phải có kết cục như vậy, như vậy… sự tự ti núp sau vẻ ngoài kiêu ngạo, nằm sâu trong nội tâm anh, có giảm bớt được không?

Nếu như tất cả chân tướng rõ ràng, anh có thể tự tin trả đòn lại kẻ đã từng cho anh một bạt tai kia, đứng trước mặt kẻ đó, bảo người đó thu hồi lại sự nhục nhã không thuộc về anh, cũng không thuộc về ba anh, lấy lại lòng tự ái của anh.

Mà anh, có thể nói cho Tô Thiên Thiên không, nói cho cô biết anh đã từng khó khăn lắm mới buông tay, anh đã từng bồi hồi dưới căn phòng đó bao đêm, nhìn ánh đèn le lói trong đêm hắt lên một bóng hình gầy guộc, anh đã từng cảm thấy mình quá mức hèn yếu, thực sự không có năng lực, cho nên anh cố gắng như vậy, để hy vọng mình có thể trở thành một người tin cậy và đáng để tin cậy….

Nhưng trước khi đi công tác đến thành phố N, anh còn nói với Tô Thiên Thiên tất cả đã qua, đến tột cùng đối với anh mà nói, nguyên nhân khiến anh tự ti chẳng phài chính là ba của anh hay sao? Nhưng anh vẫn tin tưởng ba mình vô tội, tất cả chẳng qua chỉ thiếu một phần chứng thực mà thôi, nếu như tất cả không hề thay đổi, thì cảm giác tự ti phức tạp của anh, đến cùng là thứ gì?

PART 41

Cửa xạch một tiếng bật ra, anh ngước mắt, thấy chị gái Ninh San ngồi phịch trên ghế sa lon xem ti vi, “Em về rồi à?” Lời này là Ninh San hỏi, “Hại chị đợi lâu vậy.”

“Lời này phải là em nói mới đúng.” Ninh Xuyên hơi nhíu mày đóng cửa lại, “Chị đi đâu? Sao có thể bỏ Bối Bối một mình ở nhà được chứ?”

“Không phải nó vẫn ổn sao?” Ninh San vặt một quả nhỏ, nhét vào trong miệng Bối Bối, cái miệng xinh xinh của Bối Bối lập tức nhai chóp chép.

“Chị…” Ninh Xuyên muốn nói gì đó, nhưng nói đến miệng lại nuốt trở vào, anh cảm thấy có vấn đề khác quan trọng hơn, “Chị đi đâu vậy?”

“Hải Nam.” Ninh San tùy ý nói, giống như cô chẳng qua chỉ đi xuống lầu dạo phố một chuyến vậy.

“Hải Nam?” Anh la hoảng lên, nhớ tới lần cuối cùng gặp chị ấy là ở trong trung tâm thương mại với một người đàn ông xa lạ, “Chị đi với ai?”

“Bạn thôi.” Ninh San chớp mắt một cái, “Chính là anh chàng chị quen trên máy bay ấy, hôm em đón chị không phải cũng gặp rồi còn gì?”

“Em làm sao mà nhớ được một người gặp trong chớp nhoáng thế!” Ninh Xuyên tức giận quát.

“Rồi rồi.” Ninh San nhún vai, “Vậy bây giờ em biết là được rồi còn gì.”

“Chị, rốt cuộc chị muốn làm gì?” Ninh Xuyên hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi.

Ninh San cũng hít một hơi, nhìn thẳng vào em trai mình, nói, “Bắt đầu từ bây giờ, chị muốn sống vì chính bản thân mình, được không?”

Một câu nói, khiến cho Ninh Xuyên vô lực phản bác, chị đã chưa từng sống vì bản thân, bây giờ muốn sống vì chính mình, có gì mà không thể? Biến cố kinh khủng xảy ra với gia đình bọn họ, mà làm em trai anh chỉ có thể núp dưới sự che chở của chị, chị mới phải gánh chịu khổ nạn nhiều nhất.

Có lẽ bây giờ Ninh San đúng là đang sống một cách buông thả, làm một con người vô trách nhiệm, nhưng dù cô có bao nhiêu sai lầm, Ninh Xuyên cũng không thể nói gì.

Anh gật đầu một cái, “Được thôi.”

Ninh San nhếch khoé miệng lên, nụ cười lại phiếm chút cay đắng, “Đúng rồi, Tô Thiên Thiên đi rồi.”

“À.” Trái tim Ninh Xuyên trầm xuống, không khói có chút khó chịu. Nhưng anh cũng không biểu hiện ra, ngẫm nghĩ một chút thấy còn có chuyện quan trọng hơn phải nói ra, “Bối Bối, con vào trong phòng chơi đi.”

Bối Bối ngẩng đầu nhìn nhìn cậu và mẹ, nhích cái mông trên ghế sa lon, mới tập đi nên bước chân còn chưa vững, chập chững đi vào phòng mình, mặc dù không tính là hiểu chuyện, nhưng bé mơ hồ biết, lúc người lớn bảo mình đi đâu đó, thì thường là lúc bọn họ rất kích động, nói chuyện sẽ rất to, thực sự ồn ơi là ồn!

Thuật lại toàn bộ chuyện gặp Thủ trưởng Lâm ở thành phố N cho chị gái, có điều thái độ của Ninh San không kích động như Ninh Xuyên, càng không có quyết tâm cùng mình lật lại bản án của ba như anh dự đoán.

Cô chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Cho dù là Triệu Cương thì sao, cho dù bây giờ ông ta có xui xẻo thì thế nào, ông ta đã nở mày nở mặt, cũng đã hưởng thụ, cái gì cần đều đã có, mà chúng ta thì sao, mất đi rồi, còn có thể bù đắp lại được sao?”

“Nhưng mà…” Bản thân Ninh Xuyên mặc dù cũng cảm thấy hy vọng có chút mong manh, nhưng dù sao vẫn giữ một tia hy vọng.

“Giống lão Triệu Cương kia, cũng đáng giá, chỉ có chúng ta là ngu nhất…” Ninh San hù một tiếng, “Cái gì mà cố gắng phấn đấu sẽ có cuộc sống mới, ngu xuẩn chết đi được!” Dứt lời đứng dậy, nói với Ninh Xuyên, “Em cũng đừng liều mạng cố gắng như vậy làm gì, cẩn thận cấp trên của em lại cho là em muốn thế chỗ họ đấy!”

Cô đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.

Ninh Xuyên ngẩn người tại đó, không chỉ bởi vì lời nói tàn khốc mà thực tế của chị gái, mà nhiều hơn là vì sự lạnh lùng của chị, anh đột nhiên nhớ tới người chị đã từng khích lệ anh, ngậm nước mắt mà nói với anh, “Phải kiên cường!” So với chị của ngày hôm nay, tưởng như hai người khác nhau.

Đột nhiên, Ninh Xuyên hiểu ra, tự ti của anh không phải xuất phát từ sự phê phán của dư luận với ba mình, mà là vì sự bất lực của anh, anh đã từng không thể nào rửa sạch được oan khuất cho ba mình, không tài nào chia sẻ áp lực với chị gái, mà bây giờ, có lẽ có thể tự lo được cho bản thân, nhưng không thể nào chửa khỏi vết thương của chị gái, thay đối nhân sinh quan vặn vẹo của chị, thậm chí anh cũng không có dũng khí thẳng thắn với Tô Thiên Thiên, nói cho cô biết lúc đó tại sao anh lại ra đi, thậm chí ngay cả khi cô đã biết tất cả đến trước mặt mình gặng hỏi, anh cũng không thốt ra nổi một câu nào.

Anh hận mình bất lực, làm cho mình cảm thấy tự ti với chính bản thân.


Anh vươn tay ôm lấy Bối Bối, hơi ấm truyền đến từ bàn tay khiến cho anh có chút bình tĩnh lại, “Bối Bối…” Anh nghĩ, có lẽ người mình có thể thay đổi, có thể bảo vệ, có thể gieo hy vọng, chỉ có Bối Bối chăng.

Không bùng nổ trong áp lực, thì sẽ trở nên biến thái trong phiền muộn.



Tô Thiên Thiên và bà Tô đã bỏ nhà ra đi được năm ngày, ông Tô ngồi trong phòng ăn vừa ăn bữa sáng của mình ——- Bánh bao và củ cải muối khô, vừa tính toán cho cuộc sống.

Năm ngày…

Thật sự đã năm ngày rồi!

Khó khăn lắm ông mới đi công tác về, thế mà hai mẹ con nhà này lại dám bỏ nhà ra đi!

Bà Tô đi đâu ông đại khái cũng nắm được, nhất định là đến nhà chị cả ở thành phố N, cô cháu ngoại Cố Nhược sinh con, hai người bọn họ cũng bởi vì chuyện này mới xảy ra tranh chấp, thực ra thì thứ như tiền bạc việc gì cần phải tính toán chi li chứ, lì xì hai trăm ngàn đã là nhiều lắm rồi còn gì! Hồi ông còn bé, tiền mừng tuối mà được hai đồng thôi là đã vui đến mức ngủ cũng tỉnh như sáo rồi! Mà lần này đã tăng gấp vạn lần rồi còn gì!

Nhưng mà vì hai trăm ngàn, bà ấy lại dám cầm thẻ đến ngân hàng rút tiền! Lại còn để rút được nhiều tiền hơn, không tiếc rút vượt mức! Rút vượt mức đấy! Phí thủ tục một lần là năm mươi đấy! Rút bốn lần là mất toi hai trăm rồi!

Đừng nghĩ đến đề tài này nữa đừng nghĩ nữa, vừa nghĩ tới là đau lòng đau đầu đau toàn thân!

Nghĩ cái khác thôi, nghĩ cái khác thôi, bà ấy đi thành phố N, vậy Tô Thiên Thiên đi đâu nhỉ? Con bé ầm ĩ với mình xong liền không về nhà, vậy là đi đâu đây? Trên người nó cũng đâu có tiền…

Mình đã làm quá rồi sao? Ông cũng vì muốn tốt cho cô mà thôi, huống chi chuyện đã lâu vậy rồi, sao đột nhiên con bé lại biết chuyện này? Chẳng lẽ nó lại đụng phải thằng nhóc Ninh Xuyên kia, nếu không sao lại biết được. Nhưng nếu thằng nhóc kia mà muốn nói cho Tô Thiên Thiên thì bốn năm trước đã sớm nói rồi.

“…” Ông Tô nhíu mày, sao chỉ mỗi vấn đề như vậy thôi cũng khiến ông nhức đầu được chứ!

Ông đặt đũa xuống, nhìn dì Lâm đang đứng ở một bên, “Sao chị không ăn cùng đi?”

“Tôi… không đói bụng.” Dì Lâm cúi đầu, ăn bánh bao chay mấy ngày liền, bà thực sự là không thấy ngon lành gì nữa, chờ ông chủ đi rồi, bà, bà phải đi mua ngay cái bánh rán ăn!

“Nếu mà không đói thì ngàn vạn lần đừng có miễn cưỡng bản thân ăn uống.” Ông Tô nghiêm túc nói, trong lòng thở hắt một tiếng, thế là lại tiết kiệm được một phần ăn, tiền của ông cực khổ lắm mới kiếm được đó! Hai người phụ nữ kia, căn bản là không hiểu, căn bản là không hiểu!

Hai mẹ con nó đúng là sống trong phúc mà không biết phúc!

Tốt nhất là quay về sớm một chút cho ông, nếu không, ông sẽ khiến cho bọn họ biết, có những thứ mất đi rồi mới thấy hối hận thì đã quá muộn!


Tô Thiên Thiên có hối hận chút nào không, tạm thời còn chưa xác định, có điều dường như bà Tô rất hưởng thụ lần bùng nổ này, cả vật chất lẫn tinh thần đều vui vẻ, hiển nhiên là không có chút hối hận nào.

“Mợ à…” Chị họ cả Cố Nhược nằm trên giường ở cữ gọi bà Tô đang trêu chọc em bé, “Mấy ngày rôi, mợ không muốn gọi điện thoại báo cho cậu mợ đang ở đây sao?”

“Không cần đâu!” Bà Tô khinh thường nói, “Ông ấy dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được mợ đang ở đây, thế mà còn không tới đón mợ, điều này nói lên cái gì, thứ nhất, ông ta không nỡ bỏ tiền lộ phí, thứ hai, ông ta không chuẩn bị nhượng bộ mà chuẩn bị đón nhận khiêu chiến!”

Cố Nhược nhìn trời suy ngẫm một chút, nhớ đến ông cậu kinh trời đất, khiếp quỷ thần của mình, còn nhớ hồi còn nhỏ lúc đến nhà cậu chơi, không được ăn lấy một viên kẹo, lúc cô móc trong túi áo mình ra một cái kẹo còn dư, lại thấy cô em họ dùng ánh mắt kiểu như một kẻ sắp chết khát trong sa mạc nhìn thấy nguồn nước để nhìn mình, giọng nói non nớt hơi run rẩy, “Chị, chị họ cả, đây là kẹo sao?” Cố Nhược nuốt nước miếng, nhét kẹo vào tay Tô Thiên Thiên, “Cho em đấy, ăn đi.” Tô Thiên Thiên chụm hai tay lại nâng cái kẹo lên, thần thánh bóc giấy gói kẹo ra…

Cố Nhược lắc đầu một cái, nói, “Mợ ở đây tiêu tốn nhiều tiền như vậy, cậu không phát điên sao…”

“Mợ chẳng qua là tiêu số tiền vốn thuộc về mợ thôi, chẳng lẽ không đúng sao?” Bà Tô nhìn cô nghiêm túc nói, “Cũng phải hai mươi mấy năm rồi ấy, mấy ngày sao bù lại được!”

Cố Nhược nhìn mười mấy túi đồ trẻ con bên cạnh giường, chắc là mấy năm tới, cô không cần mua đồ cho bé cưng rồi,… “Đúng rồi, Thiên Thiên thì sao ạ, Thiên Thiên dạo này có chuyện gì không ạ?”

“Nó à…” Bà Tô đặt cái lắc chuông nhỏ xuống, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, “Dạo này có rất nhiều chuyện ấy chứ, tự mình đi làm, đụng phải mối tình đầu, bắt đầu đi xem mặt, lại gây gổ với ba nó vì anh chàng bạn trai cũ, bỏ nhà ra đi với mợ…”

“Woa!” Cố Nhược kêu lên, “Em ấy mà làm được nhiều chuyện thế sao!”

“Aiz…” Nói đến đề tài này, bà Tô dường như có chút lo lắng cho con gái, “Tiểu Nhược à, mợ chẳng hiểu suy nghĩ của mấy đứa trẻ tụi con nữa, con nói xem rốt cuộc là sức quyến rũ của mối tình đầu lớn, hay là đối tượng hẹn hò dịu dàng lại lắm tiền đáng tin hơn đây?”

Cố Nhược suy nghĩ một chút, giảo hoạt chớp chớp mắt, “Mợ à, vấn đề này hai mươi mấy năm trước không phải mợ đã có câu trả lời rồi sao?”

“…” Bà Tô đỏ mặt, “Cái con bé này! Có điều…” Bà chép miệng, “Xem tình hình trước mặt, mợ thực sự có điểm hối hận ban đầu đã cự tuyệt đối tượng hẹn hò vừa dịu dàng lại nhiều tiền kia rồi!”

Cố Nhước cười hì hì, “Cậu con bây giờ cũng nhiều tiền còn gì?”

Bà Tô thở dài một hơi, “Trước đây mợ quả thực không quan tâm ông ấy có tiền hay không, chỉ để ý xem ông ấy có quyết tâm tích cực cầu tiến hay không, nhưng mà mợ quên mất, ông ấy không tích cực, mà là tích tiền, từng đồng một!”

“Nhưng mà…” Cố Nhược suy nghĩ một chút, “Người giống như cậu, khụ, thực sự là rất hiểm có, mẹ con với dì hai cũng đâu có giống cậu tí nào, không biết là do ngày trước đột biến gen , hay là do sau này bị kích thích nữa?”

“Sau này bị kích thích…” Bà Tô bị mấy chữ này đột nhiên làm cho cả kinh, dựng thẳng người, có chút cứng ngắc xoay cổ lại, “Cái này, ông ấy có thể thực sự là bị câu nói chê ông ấy nghèo của ba mợ kích thích…”

“Quả nhiên kích thích gì đó, ngày một ngày hai khó có thể bình phục được.” Cố Nhược cảm thán, “Nhưng mà hình như khoảng thời gian này cũng hơi bị lâu quá rồi thì phải.”

Suy nghĩ của bà Tô cũng bắt đầu trôi nổi từ chỗ ông Tô, nếu như lời nói khi xưa của ba bà đã kích thích tính tích cực cầu tiến và keo kiệt của chồng bà, như vậy ông ấy làm chuyện tương tự với bạn trai của con gái, sẽ dẫn đến kết quả gì đây? Nghĩ đến đây, bà không nhịn được giật mình một cái, xem ra, đối tượng hẹn hò vẫn đáng tin hơn!

“Có điều chuyện lựa chọn như vậy…” Cố Nhược nhìn trời, “Con bé Thiên Thiên kia, sợ rằng sẽ lười phải chọn ấy chứ!”

PART 42

“Ách xì!” Mới bước vào phòng làm việc, mông còn chưa dính vào ghế, đã đột nhiên hắt hơi một cái, Tô Thiên Thiên dụi dụi mũi, mùa hè mà hắt hơi, xem ra điều hòa của công ty mở nhiều quá rồi.



“Ai nhớ em kìa!” Âu Dương đi bên cạnh cô trêu chọc.



Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, “Chắc là mẹ em rồi! Bà ấy sống sung sướng rồi là quên ngay chia cho em một chút.”



“Sắp phát lương rồi, em còn sợ không có tiền à?’ Âu Dương trả lời, “Nhưng mà nghĩ mà thấy thực khó tin, em thế mà cũng làm được một tháng rồi!”



“Đúng à nha.” Tô Thiên Thiên cũng tự thấy giật mình, “Xem ra em cũng không lười như vậy! Em vẫn rất tích cực phấn đấu đấy chứ!”



“Coi như lần này em lợi hại.” Âu Dương gật đầu một cái, “Xem ra em thực sự quyết đấu với Ninh Xuyên rồi, khụ, làm giúp việc, thật đúng là ý hay..”



Nhắc đến đề tài này, Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như cô đã quên mất cái dự tính ban đầu này, lấy quan hệ của cô và Ninh Xuyên bây giờ, sợ rằng ai làm giúp việc cũng sẽ khó xử.



Có điều vấn đề này chưa quấn quít cô được bao lâu, đã bị Diệp Khinh Chu vội vã đi vào phòng làm việc cắt đứt, “A! Hai người tới rồi!” Trong tay cô đang ôm một đống những đồ đồng nghiệp nhờ mua hộ, có cà phê, có bánh bao, rõ ràng là mới vừa chạy về.



Cô đặt từng thứ lên bàn của đồng nghiệp, nhanh chóng bước tới bên cạnh Tô Thiên Thiên, “Chị mới thấy Tổng giám Ninh lại ôm trẻ con đi làm nữa đấy!”



Mặc dù từ cái hôm bước ra khỏi phòng làm việc của Ninh Xuyên, Tô Thiên Thiên đã quyết tâm không quan tâm đến vấn đề của anh nữa, nhưng đề tài này vẫn khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô, hình như mới đó không lâu cô thấy chị Ninh San đã về rồi cơ mà, chẳng lẽ nhanh vậy đã đi rồi? Mặc dù không phải kỳ thị, nhưng một phụ nữ đã ly dị một lần, còn mang theo con, không có việc làm mà lại có nhiều hoạt động bên ngoài thế sao?



“Chẳng lẽ Ninh Xuyên đánh cuộc thua với chị gái anh ta, cho nên bị bắt làm bảo mẫu?” Âu Dương giật giật khóe miệng, “Chị anh ta làm gì, sao bận rộn như vậy?”



Diệp Khinh Chu ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, “Mình vừa mới đứng ở chỗ thang máy, nghe có người bàn tán, nói đứa bé này có thể chính là con của tổng giám Ninh, nói là do bạn gái trước của anh ta sau khi chia tay sinh ra, bây giờ bạn gái cũ tìm được một công tử nhà giàu sắp kết hôn, liền vứt đứa bé này cho anh ta.”



“Oa!” Âu Dương sợ hãi kêu lên, “Buôn dưa bịa chuyện khủng đến thế là cùng! Nghe cứ như chuyện thật ấy!”



“Đúng nha!” Diệp Khinh Chu hạ thấp giọng nói, “Nếu không biết bạn gái trước của Tổng giám Ninh là em họ Thiên Thiên, mình chắc cũng tin luôn!”



Tô Thiên Thiên không nhịn được tiếp lời, “Em nhiều nhất cũng chỉ là một trong số bạn gái cũ thôi chứ, ai biết anh ta có bạn gái nào nữa không, chưa chắc đã là em.”



“Cái loại người cuồng công việc như Ninh Xuyên….” Âu Dương vỗ vỗ cô, “Cộng thêm lại bị ba em làm cho tổn thương lòng tự ái, chị thấy khả năng anh ta có bạn gái khác không lớn đâu.”



Mặc dù có thể giữ vững địa vị độc nhất vô nhị trong một lĩnh vực cũng khiến người ta sinh ra một chút cảm giác tự hào nho nhỏ, nhưng mà cái vị trí độc nhất vô nhị này lại là —– bạn gái trước?! Tô Thiên Thiên cảm thấy mình vừa đau khổ vừa bi kịch.



“Xem ra chuyện Ninh Xuyên đưa trẻ con đi làm ảnh hưởng rất lớn, không biết phía trên có nghe được phong thanh gì không đây.” Diệp Khinh Chu có chút lo lắng nói, phía trên mà cô nói, dĩ nhiên là chỉ lãnh đạo của công ty rồi.



“Mấy bà cô này thật là…” Âu Dương khinh thường nói, “Trước thì coi Ninh Xuyên là người đàn ông hoàng kim độc thân, người trước vừa ngã, người sau tiến lên, thất bại xong thì bắt đầu gièm pha, mình không làm được thì liều mạng nói không tốt, không biết vậy khác nào tự vả vào mặt mình, thừa nhận rằng lúc trước mình không có mắt nhìn đàn ông!”



Tô Thiên Thiên mặt đầy vạch đen, hình như cô cũng đã từng mắng Ninh Xuyên là bạn trai cũ “Đê tiện” thì phải! Chẳng lẽ tâm lý cô cũng vặn vẹo như vậy, nhưng dù sao ban đầu không giải thích mà chia tay là Ninh Xuyên mà, cô châm chọc một câu cũng đâu quá đáng.



Âu Dương nhìn ra sự lúng túng của cô, lấy cùi chỏ đẩy cô một cái, “Em thì được mà, thực ra thì em có trách, là trách Ninh Xuyên trước kia bỏ đi không giải thích gì cả thôi, so với mấy lời đơm đặt kia, lời của em coi như cũng có căn có cứ mà.”



“Sau này em không nói nữa đâu.” Tô Thiên Thiên siết tay, “Anh ta với em mà nói, chính là mây trôi! Mây trôi trong mây trôi!”



Rất rõ ràng, có đôi lúc, người lười Tô Thiên Thiên cùng với kẻ bận rộn như Ninh Xuyên cũng có vài điểm giống nhau, ví dụ như dự tính sai một số chuyện. Tô Thiên Thiên đã đoán nhầm năng lực quên lãng người kia của bản thân, mà Ninh Xuyên thì đã tính sai thể lực của chính mình.



Thứ sáu, tâm trạng của Tô Thiên Thiên tương đối vui vẻ, không chỉ do đã đến cuối tuần, mà còn là vì đây là cuối tháng, sáng vừa mới lĩnh lương, mặc dù trước đây đấu đá với Ninh Xuyên đi trễ đến mấy lần, bị trừ không ít tiền, nhưng mà có thu nhập vẫn là chuyện rất đáng để vui mừng! Vậy nên cả người cô đến đi bộ cũng nhẹ bẫng bay bay, lúc ăn cơm trưa còn huýt sáo nho nhỏ.



“Tâm trạng em tốt thế à?’ Âu Dương có chút kỳ quái hỏi, “Chẳng lẽ hôm qua thần linh nói cho em biết, em sẽ nhanh chóng được chuyển thế đầu thai làm heo?”



Lúc tâm trạng đang tốt thì cái gì cũng tốt, cho nên Tô Thiên Thiên ôm mặt trả lời, “Nếu như em mà là heo á, cũng là một con heo gầy nạc thịt, thon thả như thế này này!”



“Phì!” Âu Dương phun, “Xem ra tâm trạng của em thực sự không tệ. Chị đây chẳng vui được như vậy, việc còn chưa làm xong, hôm nay phải làm thêm giờ rồi.”



“Hả! Còn chưa làm xong sao, tối mình giúp cậu vậy!” Diệp Khinh Chu lập tức nói.



“Vẫn là cậu tốt nhất.” Âu Dương ôm lấy cô, nheo mắt nhìn Tô Thiên Thiên. Người nào đó nuốt nước miếng, “Chị có nhìn em, em cũng không ở lại tăng ca với chị đâu!”



Âu Dương liếc xéo, “Em đúng là chả nhờ vả gì được!”



“Hì hì!” Tô Thiên Thiên cười nói, “Mới lại vừa nãy mẹ em gọi điện thoại nói, tối qua ba em không nhịn nổi, đã gọi điện thoại đường dài tới rồi!”



“Hả?” Âu Dương trợn tròn mắt, “Cậu không phải kiên trì là khi đi xa thì chỉ gửi tin nhắn chứ không gọi điện thoại sao?”
“Đúng vậy!” Tô Thiên Thiên cười hà hà, “Thế mới bảo là ông ấy không nhịn nổi nữa!”



“Thế nói gì vậy? Cậu thừa nhận mình keo kiệt? Muốn nói xin lỗi hai mẹ con em à?”



“Đâu có như vậy.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Nghe nói thái độ ông ấy còn rất cứng rắn, nói là nếu như mẹ con em còn không về thì sẽ hối hận!”



“Hối hận?” Âu Dương chép miệng, “Hối hận vì đã ăn thịt cá bên ngoài mà không về nhà gặm bánh bao?”



“Cho nên, hình như mẹ em cãi nhau với ông ấy rồi,” Tô Thiên Thiên nói, “Cẩn thận suy nghĩ một chút, mẹ em liều mạng rút tiền, còn em á, bỏ nhà đi, nếu như lần này không kiên trì, trống lớn đánh lui, quay về nhất định sẽ rất thảm!”



Âu Dương nghiêng đầu, “Trước kia không phải em thấy không có lòng tin đấu tranh với ba em sao, sao bây giờ ý chí chiến đấu lại sục sôi thế?”



Tô Thiên Thiên nghiêm túc nói, “Chị họ hai nói với em trong điện thoại, chuyện như vậy cũng không khác mấy đứa thanh niên bất hảo bỏ nhà đi ấy, mới đầu phụ huynh sẽ tức giận vô cùng, không đi tìm, thậm chí còn tuyên bố không nhận đứa con này nữa, nhưng nếu quay về lúc đó, nhất định sẽ bị đánh cho mông cũng nở hoa, nếu để lâu hơn một chút, phụ huynh sẽ bắt đầu sốt ruột, cũng chẳng còn tức giận gì nữa, thậm chí bắt đầu đi khắp nơi tìm con, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói chờ bắt được đứa con sẽ đánh cho một trận tơi bời, lại qua một thời gian nữa, phụ huynh sẽ chẳng còn tức giận gì nữa, chỉ cần đứa con có thể trở về, sẽ không mắng mỏ gì hết, chỉ biết ôm con khóc thôi.”



“Nghe…” Diệp Khinh Chu suy ngẫm một chút, “Có chút đạo lý, nhưng nghe sao giống như đang gạ gẫm dụ dỗ người ta phạm sai lầm thế nhỉ…”



“Khụ, chị họ mình là luật sư.” Âu Dương trịnh trọng nói, “Đã gặp qua rất nhiều loại ví dụ biến thái như vậy rồi.”



“Có điều biến thái thì biến thái…” Tô Thiên Thiên nhún vai, “Nhưng mà nghe rất có đạo lý.”



“Chân lý thường thường đều vặn vẹo.” Âu Dương chỉ có thể giải thích như vậy, “Nhưng mà, cậu nói hối hận, ngẫm kỹ ra cũng hơi rợn tóc gáy đấy!” Nên nhớ là cậu của cô khá là quyết đoán, chỉ đơn giản nhìn vào cái tính keo kiệt của ông ấy thôi cũng có thể thấy nghị lực quyết không nhận thua kia của ông ấy rồi, keo kiệt cũng phải keo đến cảnh giới không bình thường.



“Có thể…” Tô Thiên Thiên nhìn trời, “Ông ấy bắt đầu tranh tài tiêu tiền với mẹ em? Hay là xài hết tiền tiết kiệm?”
“Ha ha ha ha…” Âu Dương che bụng cười to, “Trừ đi siêu thị mua đồ giảm giá ra, cậu bình thường có tiêu tiền bao giờ! Ha ha…”



“Cho nên làm gì có chuyện gì hối hận đúng không.” Tô Thiên Thiên cũng không lo lắng gì về chuyện này, mặc dù tức trước đến nay cô chưa từng chống đối lại ông Tô bất cứ chuyện gì, không biết hậu quả, có điều nghĩ đến kết quả xấu nhất cũng chỉ là cô vẫn bị ngó lơ như cũ thôi, dù sao cô vẫn luôn bị xem nhẹ, mà sự phản kháng của mẹ, chắc sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.



Ăn cơm trưa xong, Tô Thiên Thiên tiếp tục duy trì tâm trạng tốt đẹp, chuẩn bị cầm tiền lương đi mua chút đồ ăn, khao bản thân mình một chút, tiếc rằng cô lại lười phải đi xa, đang đứng trước máy bán nước tự động ở cửa thang máy nghĩ xem mình nên uống nước nho hay nước mật đào.



Đột nhiên cái váy dài cô đang mặc bị người ta kéo lên, làm cô sợ đến mức nhảy dựng, “A! Ai thế?”



Vừa nghiêng đầu, Tô Thiên Thiên lại nhìn thấy Bối Bối đang chớp chớp mắt đứng sau cô, “Bối Bối?”



“Quả táo!” Bối Bối vươn tay chỉ cô, nhìn qua ấn tượng của cậu bé với Tô Thiên Thiên rất sâu.



Mặc dù không có cảm tình gì với cậu của thằng bé, nhưng vẫn rất thích Bối Bối, cho nên cô ngồi xuống, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc, “Mẹ còn chưa về sao?”



“Mẹ…” Bối Bối vươn một bàn tay khác vào trong miệng mút một cái, “Không ở nhà.”



Vậy dạo này Ninh Xuyên không phải ngày nào cũng đưa Bối Bối đi làm theo sao? Tô Thiên Thiên nghĩ, không có trợ lý, còn thêm một đứa trẻ con, sao cô lại cảm thấy có chút áy náy? Có điều không phải anh ta vẫn luôn tự cho là cái gì cũng làm được sao, vậy cứ mặc kệ anh ta đi. “Sao con lại chạy đến đây?” Cô ngước mắt nhìn một chút, chỗ này cách cửa phòng Tài vụ chừng hai mươi mấy mét, lại nghĩ bộ Sáng tạo và bộ Tài vụ cách nhau cũng không xa, nhưng cũng lâu rồi cô chưa thấy Ninh Xuyên.



Sao lại nghĩ đến anh ta rồi? Tô Thiên Thiên khinh bỉ bản thân một chút, lại cười hỏi Bối Bối, “Dì mua nước trái cây cho con uống nha?” Vừa nói vừa bế Bối Bối lên, để cho cậu nhóc có thể nhìn thấy các loại đồ uống bên trong máy, “Muốn cái nào?”



“Dạ….” Bối Bối vươn tay di tới di lui trên mặt kính, “Nho… Táo… Quả đào nhỏ….”



“Muốn cái nào nào?” Tô Thiên Thiên nghiêng mặt hỏi cậu nhóc.



Đối mặt với nhiều lựa chọn như vậy, Bối Bối cảm thấy rất hoang mang, nhìn xung quanh, Tô Thiên Thiên nghĩ mình đúng là đang hành hạ trẻ con, vậy nên mở miệng, “Hay là, quả đào nhỏ nhé?”



“Vâng! Quả đào nhỏ!” Bối Bối vươn tay ôm lấy cổ cô, hôn bẹp một cái.



“Ha ha, nhột quá đi…” Tô Thiên Thiên cười ha ha, móc tiền lẻ trong túi, nhét vào trong, “Nào, mua quả đào nhỏ cho Bối Bối uống…”