Bắt được rồi vợ ngốc - Chap 43 - 44

Chap 43

Đôi mắt từ quá khứ

Từng giọt mưa nhẹ nhàng đáp vào khung kính, sau đó lăn dài theo một đường thẳng vô định trong màn đêm.

Căn phòng đơn nhã hắt ra thứ ánh sáng nhàn nhạt của đèn tường, không gian vẫn thật ảm đạm và tĩnh lặng.

Minh Vỹ nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, vẫn chìm sâu vào giấc ngủ sau một quãng thời gian đau đớn và ân hận.

Hai hàng lông mày rậm đầy nam tính vẫn nhíu chặt lại, thậm chí ngay cả lúc ngủ, anh cũng không thể nào yên giấc…

Những giọt mưa lạnh buốt vẫn vô tình thả mình rơi tự do ở bên ngoài thế giới, đem đến thứ âm thanh phiền toái lấn át tất cả.

Vẫn được bao phủ trong sự cô độc tưởng chừng như vĩnh viễn, Minh Vỹ bắt đầu khó chịu mở mắt. Như một thói quen đã hằn sâu vào ý thức, anh đưa tay sang một bên giường, như đang cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, nhưng tất cả chỉ là một khoảng trống rỗng ở vị trí bên cạnh.

Đưa đôi mắt thất thần nhìn sang phía bên cạnh, Ái Hy không hề ở đó, không hề tồn tại bên cạnh anh.

Minh Vỹ giật mình ngồi bật dậy, thở dốc, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào vị trí mà Ái Hy vẫn thường nằm bên cạnh mình, bàn tay cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nhưng lại mỏng manh đến mức có thể hoàn toàn tan biến.

Hoàn toàn trống trải…

Giấc mộng đã kết thúc rồi mà, tại sao Ái Hy vẫn không về?

Minh Vỹ hoàn toàn rơi vào trạng thái bất động, mọi cảm giác và hoạt động của cơ thể chợt ngừng lại, chỉ có đôi mắt đang cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.

Lẽ nào anh vẫn chưa tỉnh mộng sao?

Bước xuống giường, Minh Vỹ gấp gáp tiến đến mở toang cánh cửa ở phòng tắm, chắc chắn Ái Hy chỉ trốn ở đâu đó thôi!

Nhưng tất cả chỉ là một không gian yên tĩnh… Anh mất bình tĩnh bước đến mở nhanh chiếc tủ quần áo ra một cách thô bạo.

Mọi thứ… mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn… Tất cả mọi thứ liên quan đến Ái Hy vẫn ở yên đấy mà, thế thì người ở đâu?

Minh Vỹ tức giận đấm mạnh tay vào chiếc tủ quần áo của Ái Hy, anh gấp gáp bước đến chiếc bàn màu trắng trang nhã, lấy ra một khẩu súng lục màu đen và bắt đầu lên đạn.

Tìm… anh phải tìm Ái Hy!

Nạp đạn cho khẩu súng với động tác vụng về hết mức, anh để sẵn ngón tay ghì lấy cò súng, cánh cửa phòng được mở ra một cách thô bạo, anh bước đi trên dãy hành lang, mọi hành động lúc này dường như đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Cứ thế vô thức thực hiện một cách máy móc như thể đã được lập trình sẵn từ trước.

Cảm giác bức bối trong lòng không sao giải toả được, trái tim cũng dần thắt lại một cách vô tình khiến lồng ngực của Minh Vỹ trở nên vô cùng đau đớn.

Đôi mắt màu hổ phách chợt sáng lên trong bóng tối, vẫn tiếp tục tìm kiếm Ái Hy trong vô vọng, khiến tinh thần anh càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn.

Bước vào một căn phòng gần cầu thang, Minh Vỹ nhấn công tắc đèn, anh nhìn hai tên cận vệ đang ngủ say trong phòng, rồi lại liếc sơ tìm người con gái đáng yêu đang được in sâu vào tâm trí.

Một tên cận vệ kia bị những tiếng động va chạm mạnh làm thức giấc, mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng.

Minh Vỹ đang đứng ở giữa phòng, gương mặt tối sầm lại, khẩu súng đang được chĩa về phía tên cận vệ đang ngơ ngác không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Thiếu… thiếu gia… sao thế?” Tên ấy lắp bắp, lùi dần về phía sau, cả người bắt đầu run lên không ngừng.

“Cô ấy đâu?” Minh Vỹ nói đều đều, tiếp tục chĩa súng về phía hai tên cận vệ, ngón tay bắt đầu ghì dần lấy còi súng. “Đụng đến cô ấy… tất cả đều phải chết!”

Anh dường như không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì cả, chỉ biết rằng mình cần phải giải thoát sự bức bối đang hiện diện trong lòng.

*Đoàng*

Một viên đạn ghim thẳng vào ngực của tên cận vệ đang tựa người vào thành giường, một dòng máu đỏ thẫm trào ra từ khoé môi của hắn vì nội thương, sau đó hắn ta lập tức ngã gục xuống sàn.

Minh Vỹ tiếp tục chuyển mũi súng về tên còn lại đang ngủ say trên giường, khoé môi sẽ nhếch lên tạo một nụ cười cay độc.

*Đoàng*

Khẩu súng trên tay được hạ xuống, anh mệt mỏi tựa vào tường, từ từ quỳ sụp xuống nền đất.

Chiếc áo sơ mi màu cafe sữa đã lưu lại những vệt máu đỏ thẫm, mang đến một sắc thái tàn nhẫn của mùi máu tanh nồng.

Trước mắt dần tối lại, cõi lòng tưởng chừng như tan nát giờ đây đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ còn đọng lại những vết thương lòng nơi trái tim đang đập mạnh một cách gấp gáp…

Một cô gái ban đầu chỉ đơn thuần là một người giống hệt người con gái mà Minh Vỹ từng yêu thương, nay lại có sức hút và quan trọng hơn cả Thy Thy gấp ngàn lần.

Dù cho có cố gắng phủ nhận tất cả những chuyện tồi tệ đã và đang diễn ra, nhưng anh vẫn đủ lí trí để nhận thức sự thật không thể chối từ.

Sự thật là… Ái Hy đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Minh Vỹ.

Không thể chấp nhận… không chấp nhận được!

Anh thật sự không muốn như thế, thật sự không tin được lại dễ dàng đánh mất cô như thế này.

Cả người bắt đầu run lên không ngừng, Minh Vỹ kích động đập mạnh tay vào tường, mặt cúi gằm xuống. Đôi mắt anh dần đánh mất tầm nhìn, từ tận đáy mắt toát lên sự đau thương tột cùng, ngay cả việc thở cũng dần trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Nếu như lúc đó, Minh Vỹ mặc kệ lời uy hiếp đánh cược sinh mệnh của Ái Hy, mặc kệ sự sống chết của bà Hàn, thì chắc mọi chuyện sẽ không như thế này.

Ân hận nhất, bà ta vẫn hoàn toàn bình yên và đang chờ hồi phục, tại sao anh lại vì người đàn bà đáng ghét ấy mà bỏ mặc cô ở lại với kẻ vô dụng như Hạo Thần?

Minh Vỹ bất giác lại bật cười thành tiếng, đưa một tay ôm lấy mặt, tay còn lại chống xuống nền đất băng giá để giữ thăng bằng.

Hạo Thần vô dụng sao?

Nếu thật sự như thế, anh có lẽ sẽ là kẻ bất tài và ngu ngốc nhất trên đời, vì đã giao người con gái của mình cho một tên vô dụng như hắn bảo vệ.

Nụ cười cay đắng vẫn giữ trên môi, khoé mắt Minh Vỹ bắt đầu được bao phủ một lớp sương mờ ảo, sau đó xuất hiện một dòng nước tinh khiết và trong suốt lăn trên gương mặt điển trai, nhẹ nhàng đáp đất theo một đường thẳng vô hình.

Bầu không khí trong căn phòng đẫm máu nặng đến mức chết chóc, dường như vạn vật xung quanh đều bị huỷ diệt, không hề có lấy một chút sinh khí tồn tại.

Anh vẫn lặng người dưới sàn nhà lạnh lẽo, gương mặt thất thần vẫn lưu lại một vệt dài của nước mắt.

Một giọng nói van nài vang lên, tưởng chừng như chìm hẳn vào nỗi tuyệt vọng vô cực không lối thoát.

“Đừng… rời xa anh…”

“Nỗi đau thể xác…

… liệu có đau bằng việc đánh mất em?”

Những tia sáng của ánh đèn chùm hoa mỹ ngoài hành lang theo cánh cửa vừa được bật mở hắt vào căn phòng được phủ kín bởi bóng tối tĩnh mịch.

Hạo Thần khó chịu mở mắt, vẫn nằm bất động trên giường, hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của một người khác đang hiện diện trong phòng.

Biết rằng những hành động của Ái Hy chỉ là vô thức, nhưng nó đã vô tình khiến Hạo Thần tổn thương sâu sắc.

Nhưng cậu có thể tin chắc rằng… chỉ cần giữ cô ở bên mình, rồi sẽ có một ngày không xa, ánh nhìn thân mật kia sẽ không còn dành cho cậu với thân phận của một kẻ thay thế, mà sẽ thực sự dành riêng cho mình, với tư cách là người mà cô yêu thương.

Có lẽ chỉ cần thời gian trôi nhanh một chút, có lẽ mọi ký ức của Ái Hy về Minh Vỹ sẽ dần phai nhạt mà thôi!

Hạo Thần thở dài não nề, từ ngày đưa Ái Hy về, không biết cậu đã bao nhiêu lần phải thở dài như thế này nữa…

Tiếng bước chân đều đặn vang khắp phòng, nhẹ nhàng như theo nhịp điệu của bản hoà tấu cùng màn mưa bên ngoài khung cửa.

“Ra ngoài!” Hạo Thần gắt lên, không cần biết đó là ai, và cậu cũng không quan tâm về thân phận của người đó…

Hạo Thần chỉ biết rằng, mình cần yên tĩnh, cần phải suy nghĩ một cách thông suốt và chín chắn hơn, và sự có mặt của người thứ hai khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tĩnh lặng…

Tiếng bước chân lại ngoan cố cất lên, cánh cửa phòng vẫn mở tung đem thứ ánh sáng của sự sống chiếu rọi khắp căn phòng tăm tối của hiện tại.

Hạo Thần mím môi, với tay lấy chiếc gối bên cạnh, ngồi bật dậy ném thẳng chiếc gối trong tay vào tường, bực bội quát lên.

“Không nghe thấy sao? Tôi bảo ra ngoài!” Vừa dứt câu, Hạo Thần lại cảm thấy hối hận vì hành động thô lỗ vừa rồi sau khi trông thấy bóng dáng nhỏ bé từ phía bên kia.

Bóng người mỏnh manh đứng cách nơi chiếc gối Hạo Thần vừa ném một khoảng không xa, hai bàn tay vẫn siết chặt con gấu bông, sợ hãi lùi về sau một bước.

Gương mặt căng thẳng của cậu dần dịu lại sau khi trông thấy Ái Hy, nhưng dáng vẻ sợ sệt kia lại khiến Hạo Thần cảm thấy day dứt.

Cô lại lùi dần về phía sau, như thể đang muốn trốn chạy khỏi Hạo Thần.

Cảm giác cô đơn khiến cô cảm thấy mình thật đơn độc, cố gắng tìm đến “Minh Vỹ” như tìm kiếm chút hơi ấm quen thuộc, nhưng giờ đây lại hoảng sợ trước hành động không mấy thiện cảm kia.

Cô đơn… cô thật sự rất sợ cảm giác đó.

Nhưng người con trai trước mặt dường như đang dần ghét bỏ Ái Hy, ghét bỏ cái đầu óc rỗng tuếch không chút ký ức này.

Đôi môi Hạo Thần khẽ mấp máy, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang dần khuất xa hơn trong tầm mắt, nhưng đôi chân lại không thể đứng dậy mà bước đến ngăn cản Ái Hy bước đi xa khỏi mình.

Ái Hy đột ngột quay đầu lại, nhưng chưa kịp cất bước đã bị một giọng nói trầm ấm giữ chân, không tài nào bước đi được nữa.

“Đừng đi!”

Mọi động tác đều ngừng lại, Ái Hy vẫn đứng yên trước cửa, quay lưng về phía Hạo Thần.

“Nếu em đến đây là để tìm anh, thì tại sao em lại phải bỏ đi?” Chính cậu cũng không hiểu mình đang nói những gì, chỉ biết rằng mình đang rất sợ cái cảm giác đơn độc của hiện tại.

Mệt mỏi vì chính kế hoạch tự tay dàn dựng, nhưng đối với Hạo Thần, chỉ cần có được trái tim của Ái Hy, có thể đánh đổi tất cả.

Nở một nụ cười nhạt, chính cậu cũng không ngờ vị trí của cô trong lòng mình lại quan trọng đến thế.

Chính Hạo Thần cũng không biết mình đã yêu Ái Hy từ lúc nào, chỉ biết rằng khi vừa thức tỉnh khỏi trò chơi không giới hạn, hình bóng của cô đã khắc sâu vào tận cùng trái tim.

Trông thấy Ái Hy, trái tim lại không ngừng rung lên đầy thổn thức… nhưng trông thấy Minh Vỹ, một khoảng đen tối đã che khuất vầng hào quang xung quanh cô, tạo ra một kết giới khiến Hạo Thần không thể chạm tới.

Mưa vẫn rơi, dai dẳng và không hề muốn kết thúc…

Ái Hy từ từ ngoảnh mặt lại, ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi và e dè nhìn Hạo Thần, sau đó đứng nép vào phía góc phòng, hai bờ vai nhỏ bé khẽ run lên, đôi môi mím chặt lại.

“Lại đây với anh…” Hạo Thần đưa một tay vào khoảng không, chậm rãi nói từng từ, nhìn Ái Hy với ánh mắt khuyến khích.

Dường như cô đã bắt đầu có cảm giác sợ hãi Hạo Thần.

Chỉ cần liếc sơ hành động của Ái Hy cũng đủ hiểu việc Hạo Thần vừa làm đã gây ảnh hưởng đến tinh thần của cô như thế nào.

Hạo Thần yêu một Ái Hy mạnh mẽ, tràn đầy sức sống ngày xưa… nhưng Hạo Thần muốn bảo vệ, che chở cho một Ái Hy mềm yếu, mỏng manh của hiện tại.

Từ phía góc phòng, Ái Hy vẫn ôm chặt con gấu bông, đôi mắt cô vẫn chiếu những tia nhìn đầy sợ hãi về phía Hạo Thần.

“Sao thế?” Hạo Thần nhíu mày, bàn tay vẫn lạc lõng trong không trung, không hề có ý định thu tay về hay bỏ cuộc.

Có được Ái Hy để rồi dễ dàng cho cô tạo khoảng cách với mình ư?

Hạo Thần cười nhạt, tự trách bản thân mình tại sao lúc ấy không màng đưa mắt để nhìn rõ khuôn mặt của người bước vào phòng lấy một cái, chỉ là một cái nhìn thôi mà.

Nếu lúc đó biết được rằng đó là Ái Hy, thì cậu đã không hành xử một cách thiếu cẩn trọng như thế. Nếu cô muốn tạo khoảng cách giữa hai người… thì cậu sẽ là người dùng mọi cách để rút ngắn thứ khoảng cách không đáng có ấy!!

Ái Hy vẫn im lặng, nhìn về phía Hạo Thần, đôi môi cô mấp máy thành một câu nói không trọn vẹn:

“Minh… Minh Vỹ… ghét… em…”

Từ từ cúi mặt xuống, cô áp mặt vào con gấu bông đang ôm trong tay, cảm nhận thứ hương thơm tuyệt diệu toát ra từ con gấu ấy, dường như là mùi thơm của nước hoa.

Câu trả lời của Ái Hy khiến Hạo Thần sững người, mọi giác quan thần kinh trở nên tê liệt, đình chỉ không thèm hoạt động nữa.

Cô vừa bảo… cậu ghét cô sao?

Dường như lối suy nghĩ của Ái Hy lúc này chỉ bằng một đứa trẻ lên ba, bỏ ngoài tai những lời nói thân mật của Hạo Thần, dựa vào động tác vô tình vừa rồi mà đánh giá, bảo cậu ghét mình sao?

Hạo Thần bất giác không kìm nén được cảm xúc mà bật cười thành tiếng, cậu chuyển ánh mắt dịu dàng sang nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt, tiếp tục đưa tay về phía Ái Hy.

“Ừ, anh ghét em đấy… nhưng chỉ cần em đến đây, anh sẽ không ghét em nữa.”

Ái Hy ngước lên, rời gương mặt trắng hồng ra khỏi những sợi tơ mềm mại của gấu bông, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hạo Thần vẻ dò xét.

“Thật… thật… sao?”

Từ lúc tỉnh lại sau khi chấn thương, cô hoàn toàn không thể nói một cách hoàn chỉnh, chỉ có cách nói đứt quãng từng từ, hệt như đánh mất khả năng giao tiếp.

“Không tin anh sao?” Hạo Thần vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhìn Ái Hy chờ đợi.

Một Ái Hy đáng yêu và ngoan ngoãn như thế này thì tại sao Hạo Thần lại ghét được cơ chứ?

Từ góc khuất trong phòng, đôi chân Ái Hy bắt đầu cất bước, tiến đến gần Hạo Thần… vẫn là cái cảm giác lạ lẫm với người con trai trước mặt, nếu chàng trai này thật sự quan trọng, tại sao cô lại cảm thấy xa cách đến thế?

Không hề quen thuộc một chút nào, từ khuôn mặt cho đến vòng tay, đều không cảm nhận được hơi ấm thực sự, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy bất an và khinh ghét “Minh Vỹ”.

Nhưng chịu thôi, vì anh ta là người cô có thể nhớ được trong tâm trí, và cũng là người thân thuộc duy nhất hiện tại.

Cô nghiêng nghiêng đầu, đứng đối diện với Hạo Thần, bước chân cũng dừng lại.

Ánh đèn tường chiếu rọi vào đôi mắt cafe đen tuyền của Hạo Thần, nhưng nét đượm buồn nhanh chóng được cô thu vào tầm mắt.

Bất chợt, Ái Hy lại đưa tay dụi dụi mắt, dường như cô đang thấy được một sự thay đổi từ đôi mắt của chàng trai đối diện.

Hai đôi mắt giao nhau, đột ngột trước mắt Ái Hy, một đôi mắt rực sáng mang sắc màu tinh tuý của hổ phách chợt thay thế đôi mắt màu cafe đen thuần tuý của Hạo Thần.

Đây… không phải là đôi mắt của chàng trai trước mặt, mà là một đôi mắt được in dấu sâu đậm trong tiềm thức của Ái Hy, giờ đây lại tái hiện như một điều ảo tưởng.

Nhưng… đôi mắt… đôi mắt này… thật sự rất quen!

Ái Hy có thể nhìn thấy được chiều sâu vô hạn từ đôi mắt ấy, nhưng tại sao cô lại có thể nhìn thấu được nỗi ưu thương từ đôi mắt tuyệt đẹp kia.

Tại sao… nếu mảng ký ức đã đánh mất lại tìm về, thì tại sao lại không thể khiến cô nhớ lại vẹn nguyên quá khứ?

Cơn đau đầu lại ập đến, Ái Hy đau đớn đưa một tay ôm lấy đầu, tay còn lại vẫn giữ chặt con gấu bông trong tay.

Đây… rõ ràng không phải là đôi mắt của chàng trai trước mặt, mà là đôi mắt của một người khác!

Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô cơ chứ?

Một ánh mắt đầy phẫn uất và u ám đến kỳ lạ, như thể đang trách móc người đối diện, nỗi ưu tư hiện rõ hơn trong tận cùng đôi mắt đối diện.

Đưa mắt nhìn sang Hạo Thần, sắc màu kia đã hoàn toàn được thay thế bằng đôi mắt thường thấy của cậu tại sao lại như thế?

Chỉ trong tích tắc, đôi mắt kia đã chiếm hữu và thay thế đôi mắt của Hạo Thần, sau đó lại lập tức tan biến không chút luyến tiếc.

Bỏ mặc những hành động lo lắng của Hạo Thần, tại sao Ái Hy lại có thể nhìn thấy đôi mắt kia từ người con trai trước mặt cơ chứ?

Thật sự… quen… quen lắm! Nhưng cô lại không tài nào nhớ nổi đôi mắt ấy thuộc về ai, lại càng không hiểu được tại sao trái tim lại nhói lên khi trông thấy sắc màu tuyệt mỹ từ đôi mắt kia.

“Ái Hy, em có sao không?” Hạo Thần tiếp tục lay lay người Ái Hy, đây là triệu chứng đau đầu thường thấy ở những người bị mất trí nhớ sao?

Liệu cô có nhớ lại tất cả không?

Hạo Thần nín thở, vẫn tiếp tục quan sát từng cử chỉ của từ phía bên kia.

Ái Hy không nhìn Hạo Thần, gương mặt cúi gằm xuống, lắc đầu cật lực, như thể đang chứng tỏ mọi chuyện vẫn ổn.

Bàn tay cậu nắm lấy tay của Ái Hy, nhanh tay kéo cô ngồi vào lòng mình, lên tiếng trấn an.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đêm nay em cứ ngủ ở đây, anh sẽ sang phòng khác.”

Câu nói vẫn chưa dứt, Hạo Thần đưa tay ấn Ái Hy nằm xuống giường, cẩn thận đắp chiếc chăn dày ấm áp cho cô, sau đó đứng dậy.

Cơn mưa hôm nay dường như vẫn ngoan cố không chấm dứt, tiếp tục kéo dài trong màn đêm tĩnh mịch.

Bóng Hạo Thần khuất sau cánh cửa phòng, đôi mắt của Ái Hy lại tiếp tục nhoà đi vì nước mắt, câu nói hoàn chỉnh đầu tiên sau khi thức tỉnh được thốt ra đầy bi thương.

“Minh Vỹ… có thật là anh không?”

Chap 44

Điều em không ngờ tới

“Vương Hoàng, chăm sóc cô ấy tử tế, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.” Hạo Thần bước nhanh ra khỏi phòng, liếc sơ qua quản lý Vương Hoàng, dáng điệu vô cùng gấp gáp.

Từ ngày đem Ái Hy về, cậu đã từ chối tất cả lời mời tham dự các show diễn truyền hình, nhưng lần này không thể nào bỏ qua bước tiến lớn nhất của sự nghiệp trong show diễn ở Anh Quốc.

Không đành lòng bỏ mặc cô ở lại, nhưng cũng không thể nào đưa cô đi cùng!

Hạo Thần mím môi, phải nhanh chóng đến sân bay trước khi Ái Hy kịp tỉnh dậy… nếu cô lại lên tiếng níu kéo như những lần trước, cậu không chắc mình sẽ đủ dũng khí mà rời bỏ cô dù chỉ một giây!

Tiếng bước chân của Hạo Thần vang khắp căn biệt thự nguy nga, dường như cũng đang cố tình khiến Ái Hy thức giấc, chính cậu cũng không thể hiểu được tại sao mình lại cư xử như thế.

Trong thâm tâm thật sự không muốn Ái Hy tỉnh dậy, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, cứ như đang cố gắng tạo tiếng động khiến cô tỉnh giấc mà níu kéo mình ở lại.

Hạo Thần đứng trước chiếc xe BMW màu trắng sang trọng, ngẩng mặt lên nhìn căn phòng được bao quang bởi tường kính và ánh đèn vàng nhàn nhạt với vẻ vô cùng lưu luyến.

Giao Ái Hy cho Vương Hoàng, nhưng Hạo Thần vẫn cảm thấy không yên tâm.

Bất giác thở dài não nề, cậu bước vào chiếc BMW, đưa tay ôm lấy đầu.

Chuyến lưu diễn lần này có thể kéo dài ít nhất ba ngày!

Ái Hy từ từ mở mắt, khẽ chớp chớp vài cái, đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, dường như vẫn chưa tỉnh mộng.

Vô thức đưa một tay dụi dụi mắt, cô đưa tay còn lại ôm lấy gấu bông đáng yêu vào lòng, dường như nó đã trở thành một vật không thể thiếu.

Từ tốn bước xuống giường, cô bước đi trong vô thức, hành động dụi mắt lại tiếp tục được lặp lại trong lúc bước đi.

Bước đến phòng Hạo Thần, Ái Hy đưa tay đẩy cánh cửa gỗ một cách nhẹ nhàng, sau đó bình thản bước vào phòng như mọi ngày.

Thói quen này dường như đã trở thành một tật xấu không thể sửa, mỗi khi thức giấc, cô lại lập tức ôm gấu đi tìm “Minh Vỹ” như tìm kiếm sự bình yên.

Căn phòng lạnh lẽo thường ngày của Hạo Thần nay lại trở nên trống rỗng, Ái Hy đứng trước cửa, đưa đôi mắt trong sáng liếc sơ căn phòng tĩnh lặng.

Hành động tiếp theo là lịch sự đóng cửa phòng lại, sau đó cô lại thẫn thờ bước đi trên hành lang, đôi mắt đượm buồn đang được hàng mi dài che khuất, giấu đi những giọt nước mắt đang chực rơi bất cứ lúc nào.

Ái Hy gần đây rất nhạy cảm, nhất là khi đối diện với sự lạc lõng và cô đơn, cô lại bắt đầu cảm thấy mình đang trở thành một vật thừa thãi, mãi mãi không có chỗ đứng trong dòng đời vô tình.

Vương Hoàng không hề có ý định giúp đỡ hay an ủi cô, chỉ lặng lẽ làm theo trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho cô gái đáng ghét trước mặt.

Ái Hy lê bước nặng nề trên hành lang, sau đó mệt mỏi bước vào phòng, đóng cửa lại.

Ngồi lên giường, cúi gằm mặt, căn phòng ấm áp vẫn được bao bọc bởi thứ ánh sáng dịu dàng của đèn tường, khiến tâm hồn của cô nhẹ nhõm hơn phần nào.

Tịnh tâm… tịnh tâm nào…

Đến lúc này, cô cần phải xác định rõ bản thân mình mong muốn gì nhất.

Muốn lật lại những trang ký ức đã mất, hay để thời gian bù đắp tất cả những vết thương trong quá khứ?

Ánh mắt nhìn vô định, bất chợt hình ảnh của đôi mắt mang sắc màu hổ phách lại được chiếu chậm trước mắt, như đang gợi nhớ về hình ảnh thân thuộc của quá khứ đã vụt mất.

Thật sự khi nhìn thấy đôi mắt ấy, trái tim lại bất chợt thắt lại, như vừa bị một mảnh thuỷ tinh thật sắc nhọn đâm vào, khiến nó trở nên đau đớn và khó thở.

Ân hận… cô đang ân hận sao?

Vì đã nhẫn tâm vứt bỏ những điều từng tồn tại trong quá khứ, nhưng thật sự cô không hề muốn nhớ lại chút nào.

Không hề có một lý do cụ thể, nhưng tâm trạng của cô hiện tại hoàn toàn trái ngược với những người bị mất trí nhớ giống mình.

Dĩ nhiên, đa phần những người mất trí nhớ đều đánh đổi tất cả mọi thứ để tìm về quá khứ, tìm về sự thật không thể xoá nhoà.

Nhưng Ái Hy lại hoàn toàn không muốn như thế, chỉ muốn chạy trốn khỏi quá khứ, và cũng không hề muốn đối diện với thực tại.

Căn bản là cô cũng không hiểu chính bản thân mình đang muốn và làm gì, chỉ biết rằng mình không đủ tự tin để lật lại quá khứ… và không đủ can đảm để đối diện với sự thật không thể chối từ.

Cuộc sống bình yên và thanh thản của hiện tại khiến Ái Hy cảm thấy thoải mái, nhưng lại day dứt và đau đớn mỗi khi đêm về lại phải để bóng tối của màn đêm nhấn chìm chính mình. Nhưng mỗi lúc như thế, cô lại ước có thể mãi mãi sống trong bóng tối, vì ánh sáng không hề mang đến cho cô cảm giác hạnh phúc và thanh thản.

Ái Hy thả mình nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm hờ đôi mắt, vẫn ôm chặt gấu bông mềm mại trong tay, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa phòng, qua khe hở của cánh cửa chưa được đóng lại, Vương Hoàng ném cho Ái Hy một cái nhìn khinh thường, vì vốn dĩ anh chẳng hề ưa cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Biết rõ cô gái này chỉ là người bị Hạo Thần điều khiển trong vở kịch tự đặt ra, nhưng cô gái trước mặt lại có thể khiến cậu ta bất chấp tất cả như thế quả thật không hề tầm thường chút nào.

Cánh cửa phòng được đóng lại một cách cẩn trọng, Vương Hoàng vẫn nhìn cô với đôi mắt không chút thiện cảm, như thể đang khinh ghét vô độ, không thể nào tha thứ cho việc Hạo Thần vì một người con gái không có chút ký ức mà từ bỏ tương lai danh vọng.

Minh Vỹ đứng yên lặng bên cửa sổ, chăm chú nhìn những hạt cát màu xanh lam đang đi theo lỗ hổng sang mặt bên kia của đồng hồ cát.

Ngày Thy Thy ra đi, Ái Hy đã tặng đồng hồ cát cho anh để giải toả nỗi buồn… nhưng ngày cô ra đi… anh chỉ có thể lật ngược chiếc đồng hồ cát định mệnh.

Ngoài Ái Hy, còn ai có thể lôi anh thoát khỏi cơn ác mộng bi thương và trở về với thực tại?

Không ai cả… đồng hồ cát… lúc này dường như đang phản tác dụng, càng lật ngược nó lại, nỗi đau ngự trị trong tim lại tăng lên bội phần!

Dù rằng biết rõ những thứ liên quan đến cô sẽ làm mình đau đớn hơn, nhưng anh vẫn không màng để tâm, cứ như đang vô thức hành hạ chính bản thân mình.

Đồng hồ cát vẫn vô tình mang nỗi buồn trong tâm hồn sang đầu kia đồng hồ cát, nhưng vẫn không thể khiến nỗi ân hận và day dứt tột cùng ngừng giày vò Minh Vỹ.

Cái giá phải trả cho một hành động thiếu suy nghĩ thực sự quá lớn, đến nỗi khiến anh đánh mất toàn bộ lý trí và sinh lực, không còn chút tia sáng nào để có thể tiếp tục kéo dài cuộc sống đầy nỗi đau này.

Minh Vỹ bất chợt thả lỏng bàn tay đang lật ngược đồng hồ cát, để mặc chiếc đồng hồ cát tâm niệm rơi xuống mặt đất, vỡ tan…

Âm thanh rạn vỡ vang lên trong căn phòng không chút sự sống, những hạt cát nhỏ bé đang nằm lẫn trong đám mảnh vỡ thuỷ tinh của đồng hồ cát.

Khoé môi khẽ nhếch lên, anh bật cười, đưa một tay ôm lấy mặt, giọt nước trong suốt theo kẽ tay chạy dài rồi đáp đất một cách nhẹ nhàng và lắng đọng.

“Xin lỗi em…”

Mọi việc ở toà biệt thự rộng lớn vẫn diễn như bình thường…

Ngày thứ nhất, Ái Hy không hề bước chân ra khỏi phòng, Vương Hoàng phải cử người hầu mang thức ăn đến tận phòng, tiện thể quan sát và báo cáo tình hình hiện tại của cô.

Cô vẫn ăn, vẫn ngủ như thường ngày, hoàn toàn không có chút thái độ nào gọi là đang tìm kiếm Hạo Thần hay khóc than vì thiếu vắng một bóng người quan trọng.

Vẫn ngồi yên lặng đắm chìm trong những dòng suy nghĩ miên man, nhưng cô vẫn không thể tìm được tia sáng cho cuộc sống hiện tại.

Ái Hy bắt đầu mơ thấy những giấc mơ liên quan đến đôi mắt màu hổ phách mình trông thấy hôm trước, nhưng không thấy gì hơn ngoài việc đôi mắt ấy đang lặng lẽ nhìn mình trong bóng tối.

Cảm thấy cõi lòng vô cùng trống vắng, dường như từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện đến tận bây giờ, Ái Hy hoàn toàn không hề cảm thấy an toàn và “Minh Vỹ” của hiện tại cũng không thể lấp đầy khoảng trống cho cô.

Giơ bàn tay trái lên cao, ánh mặt trời vàng kim đang khiến chiếc nhẫn bạc trên tay cô tạo nên một vài tia sáng lấp lánh quen thuộc.

Chiếc nhẫn này… Ái Hy không hề biết nó đã trên tay mình từ lúc nào, dường như từ lúc thức tỉnh nó đã nằm gọn trên ngón áp út khi ở bệnh viện.

Có lẽ… đây là vật duy nhất tồn tại trong quá khứ đi theo cô đến hiện tại.

Dành cả ngày để ngồi bất động trên giường, cô thật sự đang mất dần sức lực, chỉ ăn vài mẩu bánh mì sandwich và uống sữa để cầm hơi.

Gấu bông trong tay vẫn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng và thanh khiết, cô siết chặt gấu bông, đưa một tay ôm lấy đầu.

Triệu chứng đau đầu bắt đầu xuất hiện liên tục, đôi lúc thuyên giảm nhưng vẫn còn vương lại một chút nhức nhối và choáng váng nơi đỉnh đầu.

Gần như mất hết sức lực, cô nằm xuống giường, từ từ nhắm mắt…

Ngày thứ hai, Vương Hoàng bước vào phòng, tựa vào tường, khoanh tay đứng nhìn Ái Hy với vẻ mặt chán ngán hết mức.

“Cô có biết người đưa cô về đây là ai không?” Vương Hoàng cười khẩy, nếu cô không nhớ được thì để anh nhắc cho vậy!

Chỉ cần Ái Hy nhớ lại tất cả, dĩ nhiên cô sẽ không làm phiền Hạo Thần nữa, và cậu ấy lại có thể dùng tài năng của mình phục vụ cho công chúng.

Ái Hy vẫn ôm gấu, đôi mắt mông lung nhìn Vương Hoàng, từ ánh mắt đến chất giọng đậm chất khinh khi của Vương Hoàng khiến cô cảm thấy hơi hụt hẫng và mệt mỏi.

“Minh Vỹ…” Ái Hy chậm rãi trả lời, câu nói thoát ra khỏi đôi môi xinh xắn cực kỳ ngắn gọn và nhẹ nhàng tựa như một ngọn gió nhẹ nhàng mơn man bên tai Vương Hoàng, khiến càng lúc anh lại càng căm ghét Ái Hy.

Đây là cách cô ta chinh phục người khác phái sao?

Vương Hoàng cười nhạt, Minh Vỹ à?

Hạo Thần ơi là Hạo Thần, có cần phải thảm hại đến mức cắn răng chịu đựng và yêu thương hết mực một người con gái đến ngay cả tên của mình cũng không nhớ không?

“Xin lỗi cô… nhưng tên của cậu ấy là Hạo Thần, không phải là Minh Vỹ!” Vương Hoàng vừa ra vẻ làm người tốt, vừa dùng chính lời nói của mình mà đả kích Ái Hy.

Hạo Thần?

Cái tên này cũng rất quen thuộc, dường như Ái Hy đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, bàn tay đang ghì chặt con gấu bông dần nới lỏng, sau đó để mặc gấu bông tiếp đất một cách “hoành tráng”.

“Hạo.. Hạo Thần?” Chất giọng của Ái Hy thoáng run rẩy, lặp lại cái tên ấy như đang cố khẳng định lại sự thật…

Thiếu nữ trong bộ váy ngủ màu trắng đứng bật dậy, thân hình màu trắng mỏng manh như làn sương buổi sớm, có thể tan biến vào hư vô bất cứ lúc nào.

Gấu bông thân yêu rớt xuống nền đất lạnh lẽo, mang theo một chút vết tích bi thương đầy ai oán.

Đôi bờ vai nhỏ bé bắt đầu run lên không ngừng, Ái Hy đứng đối diện với Vương Hoàng, hô hấp gần như ngừng lại không hoạt động.

Gương mặt cô trắng nhợt tựa như ánh mặt trời ngày đông, lạnh lùng xen  chút phẫn uất.

Vương Hoàng không màng để tâm đến sắc mặt của cô đang dần trở nên tệ hơn, gật đầu khẳng định. Cô ta đang định giở trò gì đây?

Một ả hồ ly không hơn không kém thì làm được gì ngoài việc khiến người khác thương hại cơ chứ?

Từ phía bên kia, Ái Hy mím môi, đôi mắt bắt đầu nhoà đi vì những dòng lệ vô thức, chỉ cần chớp mắt một cái nữa thôi, lập tức những giọt nước trong suốt đang ngưng tụ sẽ lập tức rơi xuống.

Nhanh đến mức cô không kịp định thần, đầu óc lại trở nên đau buốt, nhưng cô vẫn không hề phản ứng.

Dòng lệ mờ ảo lăn dài trên gò má, cả người Ái Hy vẫn run lên, tiến đến gần Vương Hoàng…

Người ta bảo khi khóc, mọi vật sẽ trở nên mờ nhạt… nhưng tại sao lúc này cô lại có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh đến từng chi tiết, dù chỉ là thứ nhỏ nhặt nhất?!

Đưa hai tay nắm lấy vạt áo sơ mi của Vương Hoàng, Ái Hy siết chặt đôi bàn tay, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không… không đúng! Anh ấy… là Minh… Vỹ!” Câu nói phủ định ngoan cố được nói trong thổn thức, nước mắt cô đang không ngừng nối tiếp nhau lăn dài trên gương mặt nhỏ xinh, rơi xuống nền đất băng giá.

Không tin… cô không tin!

Nếu anh ta không phải là người tên “Minh Vỹ”, vậy ai mới là người ấy?

Vương Hoàng hết sức ngạc nhiên trước phản ứng của Ái Hy, không ngờ cô ta lại có thể kích động đến mức này!

Lúng túng gạt bàn tay kia ra khỏi vạt áo của mình, Vương Hoàng chán ghét ném cho người đối diện một cái nhìn khinh bỉ, đưa tay phủi phủi áo như đang ghê tởm vì bị cô chạm vào.

Mọi hành động đều không hề được Ái Hy để tâm, cô chỉ biết rằng mình cần làm rõ chuyện này!

“Nhắc lại một lần nữa, tên của cậu ấy là Hạo Thần!” Vương Hoàng điềm tĩnh giải thích, có vẻ đang cố nhẫn nhịn khi trông thấy Ái Hy rơi nước mắt.

Mọi chuyện dường như đã vượt quá xa so với những gì Ái Hy tưởng tượng, đến mức này cô cũng không thể đứng vững được nữa, thả người ngồt bệt xuống nền đất, đôi mắt thất thần.

Chuyện gì thế này?

Nếu thật sự là như thế, thì hơn một tháng qua Ái Hy đã nhầm lẫn người con trai ấy là người mang cái tên “Minh Vỹ” còn sót lại trong tâm trí ư?

Nơi đỉnh đầu lại bắt đầu trở nên đau buốt đến tê dại, Ái Hy chỉ còn biết vô thức đưa tay ôm lấy đầu, quỳ sụp xuống nền đất.

Gương mặt… một gương mặt mờ nhạt đang ẩn hiện trong tâm trí của cô…

Quen thuộc… nhưng lại vô cùng lạ lẫm!

Trước mắt Ái Hy tối dần… tối dần… sau đó hoàn toàn mất đi mọi giác quan, thân hình nhỏ bé cũng ngã gục xuống sàn nhà lạnh lẽo…

“Lập tức cử người đi tìm cô ấy! Không được bỏ sót bất kỳ nơi nào!” Minh Vỹ tức giận đấm mạnh vào bàn làm việc của ông Hàn, mắt trừng lên, lửa hận vẫn chưa dứt trong đôi mắt tuyệt đẹp.

Không có căn cứ để khẳng định Ái Hy đã chết sau vụ chấn động, lại càng không có bất kỳ lý do nào để Minh Vỹ bỏ cuộc như thế!

Tìm… phải tìm kiếm, không thể bỏ sót bất cứ cơ hội nào để lại được nhìn thấy cô lần nữa.

“Tại sao ta lại phải giúp con?” Hai bàn tay ông Hàn đan vào nhau, điềm đạm nhìn Minh Vỹ đầy thuyết phục.

Đây gọi là “Có qua có lại mới toại lòng nhau”, nếu nghĩ ông Hàn sẽ giúp anh tìm kiếm người con gái vô giá kia vì tình nghĩa thì hoàn toàn là sai lầm… đối với ông, cái gì cũng phải có giá của nó.

“Tôi sẽ nghe theo lời ông… vô điều kiện! Chỉ cần đem cô ấy trở về với tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả!”

“Vương Hoàng, cậu trông chừng cô ấy thế này đây hả? Cô ấy như thế này bao lâu rồi?” Hạo Thần kích động quát lên, chỉ sau ba ngày mà đã xảy ra chuyện gì thế này?

Ái Hy vẫn ôm lấy gấu bông, ngồi nép mình vào góc giường, đôi mắt vô hồn đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Tình trạng này hoàn toàn không ổn chút nào, gương mặt cô nhợt nhạt hơn trước rất nhiều, dường như đã hoàn toàn mất hết sinh khí.

Vương Hoàng không đáp, lẳng lặng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mọi lời nói giải thích hay thanh minh trong trường hợp này đối với Vương Hoàng đều đã bị vô hiệu hoá trước thái độ của Hạo Thần.

Biết rõ lúc này dù có ăn nói thuyết phục đến mức nào, Hạo Thần vẫn sẽ không đủ lý trí để phân biệt được đúng sai, nên Vương Hoàng cũng không muốn đôi co vô ích.

Thời gian sẽ làm mọi việc sáng tỏ…

Hạo Thần nắm lấy tay Ái Hy một cách thô bạo, kéo cô ra khỏi giường, cậu mất bình tĩnh quát lên, đồng thời lay mạnh đôi bờ vai nhỏ bé.

“Em sao vậy? Có ai khiến em cảm thấy khó chịu sao? Nói đi, anh sẽ đòi lại công bằng cho em!”

Ái Hy từ từ ngước lên nhìn Hạo Thần, đôi mắt trống rỗng đượm chút ưu tư phiền muộn, vẫn siết chặt gấu bông trong tay.

Sao lại thế này?

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Hạo Thần đang dần đánh mất chính bản thân mình, hành động mất kiểm soát, tiếp tục cất tiếng đầy phẫn uất.

“Em trả lời đi chứ? Tại sao em lại im lặng như thế? Nói đi!”

Phong thái điềm tĩnh thường thấy ở Hạo Thần giờ đây lại được thay thế bằng dáng vẻ hết sức mệt mỏi và kích động, cậu tiếp tục siết chặt lấy vai Ái Hy lay mạnh hơn, như đang cố đánh thức nàng công chúa mơ màng chưa tỉnh giấc.

Gương mặt Hạo Thần dần hiện ra trước tầm mắt của cô, đôi mắt nâu trong sáng đã bắt đầu có chuyển biến, trở nên vô cùng thất thần và sợ hãi.

“Buông… buông tôi ra!” Ái Hy không còn chút sức lực nào cả, nhưng vẫn yếu ớt kháng cự Hạo Thần, cố gắng đưa tay đẩy thân hình cao lớn trước mặt ra xa khỏi mình. “Đừng chạm vào tôi, Dương Hạo Thần!”

Câu nói vừa được thính giác tiếp nhận, Hạo Thần ngạc nhiên nhìn cô không chớp mắt, như không tin nổi mình đã nghe được những gì.

Tới rồi!

Ngày này tới rồi!

Không ngờ nó lại đến nhanh đến thế!

“Em đang nói gì vậy?” Cả người Hạo Thần run lên, cất tiếng kháng nghị lại câu nói vừa rồi của Ái Hy.

Hẳn là đang có nhầm lẫn gì đó ở đây, làm sao cô ấy lại có thể nhớ lại nhanh đến thế cơ chứ?

“Anh không phải là Minh Vỹ! Mãi mãi không thể là anh ấy! Lợi dụng tôi mất trí nhớ để thay thế vị trí của Minh Vỹ trong lòng tôi ư? Không bao giờ! Sẽ không bao giờ có chuyện anh có thể thay thế được anh ấy!”

Ái Hy ném mạnh con gấu bông vào tường, đôi mắt lại nhanh chóng nhoà đi vì những giọt lệ bi thương, nhưng lại bị cô gạt đi trong tích tắc.

Lầm rồi!

Anh ta thật sự đã lầm khi suy nghĩ đơn giản như thế!

Hạo Thần sững người, vừa bất ngờ nhưng lại vừa đau lòng, đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tại sao đến khi đối mặt lại đau tới vậy?

Khoé môi cong cong tạo nên một nụ cười nửa miệng, cậu đẩy mạnh người Ái Hy, khiến cô mất thăng bằng ngã lên giường, không hề có bất kỳ phản ứng nào kịp thời cả.

Hạo Thần bước nhanh về phía cửa phòng, mở cửa, ngoảnh mặt về phía cô và nói trong sự cay độc.

“Chúc mừng em, từ ngày hôm nay, em sẽ mãi mãi thuộc về anh! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện em sẽ bước chân ra khỏi căn phòng này.”

Đến lúc rồi… giam cầm cô… mãi mãi giữ lấy thiên sứ bên cạnh mình, đây là cách duy nhất!

Cánh cửa phòng khép lại, đồng thời bị khoá trái từ bên ngoài, Hạo Thần cẩn thận gài thêm một chốt khoá để phòng bất trắc.

Ái Hy giật mình ngồi bật dậy, cô nhanh chóng lao đến cánh cửa vừa được đóng sập lại, nhưng vô ích.

“Mở cửa, mau mở cửa! Đồ khốn!” Ra sức đập mạnh tay vào cánh cửa gỗ sang trọng, cô tức giận hét lên, cố vặn vặn tay cầm để mở cửa.

Mọi nỗ lực giờ đây chỉ là con số không, vẫn không hề có bất cứ một động tĩnh nào cả, dù cho Ái Hy có ra sức van xin và đập cửa.

Không còn bất kỳ lối thoát nào cả… vô vọng!

Cả người vô thức trượt theo cánh cửa gỗ sang trọng, cô buông thả thân mình, ngồi bệt xuống nền đất.

Bắt đầu không kìm nén được nữa mà khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, tại sao anh ta lại có thể đối xử với cô như thế này cơ chứ?

“Minh Vỹ… nhanh lên… đưa em ra khỏi đây…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3