Nhớ Mãi Không Quên _ Chương 15 - 16

Chương 15: Hôn

Tần Vũ Dương cảm thấy hơi rượu đang bốc lên, hơi chóng mặt, hơn nữa càng ngày càng nóng. Khoảng cách giữa cô và Cố Mặc Hàm rất gần, có thể rõ ràng ngửi thấy trên người anh vị nhàn nhạt bạc hà cùng mùi rượu thoang thoảng. Ngực của anh cũng vẫn là sự ấm áp đã từng quen thuộc.

 

 Tuy nhiên với động tác tư thế này của anh, lại kết hợp với bộ dạng nhàn rỗi của anh hôm nay, thấy như thế nào cũng giống một cậu con trai nhà giàu có quyền thế đang đùa giỡn con gái nhà lành. Tần Vũ Dương bất an động đậy, Cố Mặc Hàm liền ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong phòng không ánh đèn, Tần Vũ Dương chỉ có thể nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào miễn cưỡng thấy rõ mặt anh, mặt mày sáng sủa, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, như những ngôi sao ở đường chân trời, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đến hấp dẫn lòng người.

Tần Vũ Dương bị anh nhìn như vậy cảm giác toàn thân như ngồi trên đống lửa, miệng đắng lưỡi khô, không tự giác liếm đôi môi một chút.

Ánh mắt Cố Mặc Hàm càng thâm sâu như mực, đáy mắt tích tụ ham muốn nồng đậm đang dâng lên.

“Cố tổng, Ưm…” Lời của Tần Vũ Dương muốn nói đều bị anh nuốt toàn bộ vào trong miệng.

Hơi thở nam tính tinh khiết của anh thổi vào mặt, vừa mới bắt đầu chỉ là ở trên môi trằn trọc, dùng đầu lưỡi từ từ phác thảo trên môi cô. Lúc đầu tay còn được chống lên trên cửa về sau lại bỏ xuống đặt trên lưng Tần Vũ Dương, khẽ vỗ nhè nhẹ dụ dỗ cô hé miệng.

Hai tay Tần Vũ Dương chống trước ngực anh, cố gắng hết sức cũng không thể di chuyển được anh, chỉ có thể cảm thấy tim anh đập thình thịch. Tần Vũ Dương lắc đầu muốn thoát khỏi hơi thở của anh, nhưng anh luôn có thể thành công bắt được cô.

“Hé miệng ra, ngoan nào…” Cố Mặc Hàm mở miệng kề sát vào môi cô.

Tần Vũ Dương muốn nhấc chân lên đá anh nhưng lại bị anh thành công tránh thoát, sau đó ở trên eo cô nhéo một cái, Tần Vũ Dương mở miệng kêu lên lại bị anh thừa dịp tấn công, trực tiếp đi thẳng vào, không buông tha mỗi một góc nhỏ nào. Tần Vũ Dương chống lại sự xâm nhập của anh, lại bị anh kéo tới dây dưa không tha, dịu dàng lại mạnh mẽ, hơi thở hai người càng ngày càng dồn dập.

Có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có hương thơm của rượu, Tần Vũ Dương từ từ chìm đắm vào trong đó, bỗng nhiên hốc mắt nóng lên nước mắt chảy xuống.

Cố Mặc Hàm phát hiện những cay đắng bên mép miệng, trong lòng thở dài, vẫn chưa thỏa mãn từ từ buông ra cái lưỡi đinh hương mát lạnh mềm mại cũng không day dưa nữa, cuối cùng tại môi cô ấn xuống một nụ hôn. Trán dựa vào trán của cô, hô hấp cũng nghe được, từ từ bình tĩnh lại hô hấp, dùng ngón cái lau đi khóe mắt ướt át của cô.

Tần Vũ Dương nước mắt càng rơi càng nhiều, Cố Mặc Hàm dùng môi hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống, đem toàn bộ những đau khổ cay đắng này nuốt vào bụng, bên miệng nhẹ giọng nỉ non, mang theo dỗ dành cùng mê hoặc; “Đừng khóc, Vũ Dương, đừng khóc…” Cuối cùng nhẹ nhàng ôm Tần Vũ Dương vào ngực, chậm rãi vỗ nhẹ sau lưng cô: “Anh lại không làm gì em, em khóc cái gì?”

Tần Vũ Dương buồn bực đánh một cái trước ngực anh thút tha thút thít mở miệng: “Cố Mặc Hàm, anh thả tôi ra có được không? Quá khứ của anh tôi đã không kịp tham dự vào, tương lai của anh có đánh chết tôi cũng không muốn tham dự. Hạng mục này vừa kết thúc, chúng ta cũng đừng nên gặp mặt nữa.”

Cố Mặc Hàm từ từ buông cô ra, Tần Vũ Dương lập tức đẩy anh rồi xoay người mở cửa chạy ra ngoài.

Cố Mặc Hàm sờ nơi ẩm ướt trước ngực, nghĩ tới sự ấm áp mềm mại vừa rồi trong ngực, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng rất kiên định: “Vũ Dương, em không muốn tham dự vào của anh, vậy anh buộc phải tham dự vào của em thôi.”

Tần Vũ Dương cũng không có trở về ghế lô, gọi điện thoại bàn giao ngắn gọn rồi đi ra khỏi quán rượu. Cũng không có lái xe, từng bước từng bước đi chậm rãi đi qua những con phố, đằng sau có chiếc xe liên tục đi theo, cô cũng không có phát hiện.

Đã cuối thu gió đêm rất lạnh, bên đường rơi đầy lá cây khô, Tần Vũ Dương dẫm lên chúng, nghe thấy những tiếng vang xào xạt xào xạt. Tần Vũ Dương trong lòng rất loạn, rất ủy khuất. Rốt cuộc Cố Mặc Hàm coi cô là cái gì? Năm đó không đem cô để vào mắt, sau khi từ nước Mĩ trở về lại giả bộ làm không biết cô, lại còn vì Triệu Tịch Vũ công khai đấu thầu, hôm nay lại như vậy đối với cô, rốt cuộc coi cô là hạng người gì?

Tần Vũ Dương ngày càng cảm thấy chóng mặt, gió thu lạnh cũng không thể khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn. Cũng đã khuya rồi, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, chỉ có đèn đường vẫn sáng, trên đường không có bao nhiêu người đi, có đôi khi sẽ có những đôi tình nhân dắt tay đi qua, những cử chỉ thân mật những lời nói nhẹ nhàng. Cũng có những người vội vã đi qua có thể là đang vội vã về nhà. Trong nhà anh ta có lẽ đang có người vợ hiền thảo đứa con hoạt bát đáng yêu đang đợi anh ta về.

Tần Vũ Dương bỗng nhiên cảm thấy cô đơn tịch mịch, trong nhà cô chẳng có ai đợi cô cả.

Cố Mặc Hàm nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn trước mắt dưới đèn đường, môi mím thật chặt, trong lòng rất không thoải mái. Một đường đi theo cô đến khi thấy đèn sáng trên nhà cô, mới từ trong xe đi xuống. Dựa vào cánh cửa trên xe bắt đầu hút thuốc. Lúc đi ra từ quán rượu chưa kịp cầm áo khoác, đứng ở trong gió thu có chút lạnh, nhưng Cố Mặc Hàm giống như không để ý một chút nào.

Vũ Dương, năm năm ở Mĩ anh đã lợi dụng hết mọi lực lượng làm cho mình lớn mạnh lên, chính là nghĩ một ngày kia có thể vì em che gió che mưa, cho em yên tâm tựa vào vai anh, nếu như em mệt mỏi, có thể ở trong lòng anh, giống như đêm nay chẳng hạn, em sẽ không còn là một mình. Hiện tại anh có năng lực, nhưng em vì cái gì lại nhắm mắt làm ngơ đối với anh.

Tàn thuốc dưới chân từ từ chất thành một tòa núi nhỏ, Cố Mặc Hàm nhớ tới trong quán rượu còn có người chờ anh, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ kia, rồi lên xe rời đi.

Đêm nay Cố Mặc Hàm cùng một đám bạn lúc bé dùng cơm, bọn họ biết anh về nước nên sau mỗi lần trở về Bắc Kinh thì trực tiếp ghé thăm thành phố C. Khi gặp được Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm vốn là đi ra nghe điện thoại, cúp điện thoại liền thấy cô. Sau đó quay trở lại ghế lô cầm chìa khóa xe liền xông ra ngoài. Mọi người trong ghế lô thấy Cố Mặc Hàm từ trước đến nay đều thong thả ung dung, đối với cái gì cũng không đếm xỉa tới lại trực tiếp hấp tấp như vậy đều ngơ ngác nhìn nhau.

“…”

“Cậu ta làm sao vậy?” Doãn Đông Tuân hỏi Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi suy nghĩ cả buổi hiểu được cậu ta nhất định là trông thấy Tần Vũ Dương, bí hiểm mở miệng: “Phụ nữ.”

“Cậu đùa à? Khi nào thì Cố Mặc Hàm lại để tâm như vậy đối với phụ nữ chứ? Năm năm ở Mĩ thế nhưng cậu ta thủ thân như ngọc, tiến lùi có chừng mực, thực sự là quí ông khiêm tốn!” Mạc Sính Dã vẻ mặt không tin.

Những người khác rối rít phụ họa.

“Cụm từ thủ thân như ngọc này so sánh thật hay nha, cậu không nghĩ tới cậu ta vì ai thủ thân như ngọc?” Thạch Lỗi thong thả mở miệng.

“Thực sự có người đó à? Tớ xem cậu ta vẫn không gần nữ sắc, cậu còn đi theo cậu ta lâu như vậy, năm đó vì đi H Đại tìm cậu ta còn đem trong nhà huyên náo gà bay chó sủa, tớ nghĩ đến hai người các cậu… Hắc hắc, cậu hiểu mà.” Lý Thanh Viễn đến gần mang trên mặt nụ cười xấu xa muốn nói lại thôi. Mọi người cười ha ha.

“Cút!” Thạch Lỗi duỗi thẳng chân đạp cậu ta một cước.

“Vậy cậu nói mau chuyện này là thế nào? Tớ vẫn thấy đủ loại người đẹp đều lừng lẫy hy sinh dưới quần tây âu của Cố Mặc Hàm, ống quần cậu ta có bắn đạn, không mang theo một đám mây nào, thật nhìn không ra cậu ta còn là một hạt giống si tình.” Lý Thanh Viễn tránh cú quét chân của cậu đứng xa xa nói.

“Áo khoác của cậu ta không phải vẫn còn ở chỗ này sao? Nhất định sẽ quay lại, các cậu chờ cậu ta quay lại rồi hỏi cậu ta đi.” Thạch Lỗi treo sự hứng thú cho mọi người.

Một đám đàn ông to lớn thảo luận hào hứng bừng bừng, tinh thần bát quái một chút cũng không thể kém chút nào so với phụ nữ.

Lúc Cố Mặc Hàm đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy những cặp mắt lóe lên sự tò mò mãnh liệt. Anh bất đắc dĩ đưa tay xoa trán, ngồi xuống.

“Nhóc Hàm, anh em chúng tôi từ xa đến thăm cậu, cậu có vấn đề gì, sao không nói cho chúng tôi biết ?” Mạc Sính Dã ngồi ở bên cạnh anh nắm cả bờ vai anh thân thiết hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, cái ‘thủ thân như ngọc’ kia là thế nào vậy?” Lý Thanh Viễn nhảy qua hỏi.

Cố Mặc Hàm nghe thế thì ngẩng đầu nhìn Thạch Lỗi một cái, cái nhìn kia hàm nghĩa rất phức tạp.

Thạch Lỗi lập tức đáp lại anh một ánh mắt “Không phải là tớ nói không có quan hệ với tớ “.

Cố Mặc Hàm nghiêng đầu về bên trái, khẽ cười cười đến mức Mạc Sính Dã rợn cả tóc gáy, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói, Mạc công tử mớ mua một chiếc xe số lượng sản xuất có hạn? Chuyện như vậy không biết Bộ trưởng Mạc đã biết chưa? Cậu nói, nếu bác ấy biết, cậu với chiếc xe kia ai sẽ thảm hại hơn?”

Sau đó lại quay đầu sang Lý Thanh Viễn bên phải: “Còn nữa nghe nói, tuần trước Lý thiếu gia xảy ra xung đột với người ta còn đem xe người ta ra đập phá, chuyện như vậy Lý lão gia cũng không biết sao? Cậu nói, nếu may mắn bác ấy biết được, cậu cùng chiếc xe kia có phải sẽ cùng một kết quả không?”

Cố Mặc Hàm thong thả ung dung, không chút hoang mang mở miệng.

Mạc Sính Dã và Lý Thanh Viễn trợn to hai mắt, giống như thấy được toàn bộ chiếc xe bị nện trước mặt, hai người bọn họ cũng như chiếc xe kia phá thành từng mảnh nhỏ.

Cố Mặc Hàm lại nhìn Doãn Đông Tuân ngồi đối diện anh còn muốn mở miệng, Doãn Đông Tuân liền vội vàng giơ hai tay lên cắt đứt: “Tớ cái gì đều không muốn biết, thật sự.”

“Rất tốt.” Cố Mặc Hàm hài lòng nở nụ cười.

“Dùng bữa dùng bữa, uống rượu uống rượu.” Thạch Lỗi sợ rằng tự chuốc lấy họa, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Ăn uống no say, Doãn Đông Tuân đưa một điếu thuốc cho Cố Mặc Hàm: “Thời gian trước đây cụ ông bên nhà có tới tìm tớ, để cho tớ khuyên cậu trở về. Chú Cố cũng đi tìm tớ, cùng ý tứ như vậy, cuộc tổng tuyển cử sẽ sớm bắt đầu, chỉ sợ cải tổ lại một lần nữa, cậu nghĩ như thế nào ?”

Cố Mặc Hàm hút vài hơi thật sâu mới nói: “Tình hình mấy nhà chúng ta cả cậu tớ đều rõ ràng, quân sự, chính trị, kinh doanh, lĩnh vực nào mà không có người ? Lĩnh vực nào lại không phải là mũi nhọn sao ? Đã nhiều năm như vậy khi nào thì vì những chuyện này mà hoảng sợ chưa ? Bọn họ chỉ muốn tìm lý do để tớ trở về thôi.”

“Nếu cậu đã biết, vì sao lại không quay về?”

Cố Mặc Hàm khép hờ hai mắt thật lâu không nói lời nào. Lâu đến mức Doãn Đông Tuân cho là cậu ta sẽ không trả lời, thì mới nghe được giọng nói thì thầm của cậu ta, giống như là trả lời anh lại như đang tự nói với mình.

“Ở nơi này năm năm trước tớ đã đánh mất bảo bối quan trọng nhất, bây giờ tớ muốn tìm lại đã.”

Chương 16: Chơi cờ

Doãn Đông Tuân ngẩng đầu nhìn anh. Ngọn đèn chùm xa hoa đem toàn bộ ghế lô được chiếu sáng như ban ngày, Cố Mặc Hàm mệt mỏi tựa vào trên ghế, một chân thẳng một chân khác cong lên chống xuống đất, cúi đầu nhìn tay mình, cầm trên tay một sợi dây đeo cỏ bốn lá bạch kim, ngón tay cái từ từ ở trên mặt vuốt ve, như thể là một báu vật hiếm có, tóc hơi dài ra, có vài rơi ở trên trán, dưới ánh đèn, cái bóng rơi trên ánh mắt hơi khép lại, cùng lông mi thật dài giao lại cùng một chỗ. Mạc Sính Dã bên cạnh vẫn còn cùng Lý Thanh Viễn chuốc rượu, Thạch Lỗi ở bên cạnh cổ vũ, những người khác cũng là tốp năm tốp ba đọ quyền uống rượu trò chuyện, mà Cố Mặc Hàm chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, như thể đang chìm vào trong thế giới của mình, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không có quan hệ với anh. Doãn Đông Tuân cảm thấy Cố Mặc Hàm lúc này có chút cô đơn. Cô đơn? Chính anh cũng kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh Cố Mặc Hàm vẫn là ánh mặt trời tỏa sáng, chưa từng gặp qua  cậu ấy như vậy.

Sợi dây đeo cỏ bốn lá trong tay Cố Mặc Hàm là hình chìa khóa, cũng không quý báu gì, ở giữa dây có khảm một viên ngọc, xuyên thấu trong ngọc là một mảnh cỏ bốn lá nho nhỏ. Có thể là trong một thời gian dài, hoặc nguyên nhân là Cố Mặc Hàm thường xuyên vuốt ve, nên trên mặt đã bị mòn một chút.

Trong đầu Cố Mặc Hàm nhớ lại lời năm đó Tần Vũ Dương cho anh cái sợi dây đeo này thì nói.

“Mặc Hàm, anh xem! Đây là sợi dây đeo cỏ bốn lá thịnh hành của năm nay đó, có đẹp không? Cái hình chìa khóa này cho anh, cái hình chiếc khóa này cho em, vừa đúng một đôi! Dùng cái chìa của anh mở cái khóa của em, ha ha…”

Tiếng điện thoại cắt đứt dòng hối ức của anh, Cố Mặc Hàm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, dán mắt vào dãy số kia nửa ngày cũng không muốn nhận.

Doãn Đông Tuân nghiêng người liếc mắt, bật cười: “Nhận đi, cú điện thoại này cậu dám không nhận, cậu không muốn lăn lộn nữa à?” Sau đó bảo mọi người yên lặng xuống.

Cố Mặc Hàm cuối cùng vẫn nhận: “Alô, chú Thiên?”

Lương Cảnh Thiên là con trai viên cảnh vệ của ông nội Cố Mặc Hàm, cha của chú ấy cả đời đi theo cụ ông Cố, về sau lại bảo chú ấy đi theo, bình thường đối với Cố Mặc Hàm cũng rất yêu thương.

Trong điện thoại không biết nói gì đó, đột nhiên Cố Mặc Hàm ngồi nghiêm chỉnh, cung kính kêu một tiếng: “Ông nội.”

Sau đó chỉ nghe, đôi khi sẽ trả lời một tiếng.

“Dạ, cháu sẽ sớm cùng bọn họ trở về một chuyến.”

Tắt điện thoại, Mạc Sính Dã đi đến đây hỏi: ” Cụ ông Cố?”

“Ừ.” Cố Mặc Hàm cau mày lại, ngón trỏ cong lên đè mi tâm, dường như có vẻ rất mệt mỏi.

Mạc Sính Dã thoáng cái đã tỉnh táo lại tinh thần: “Bảo cậu về?”

“Ừ.”

Mạc Sính Dã hình như rất cao hứng: “A, thật tốt ! Anh em chúng ta lại có thể cùng một chỗ rồi!”

“Tớ chỉ tạm thời trở về, nán lại mấy ngày rồi sẽ quay lại.”

“Quay lại? Cậu sẽ quay lại được sao? Cụ ông Cố đây chính là thiết quân luật đó! Người ta đó là lão cách mạng, lão chính trị gia đó…”

Mạc Sính Dã còn ở đằng kia lải nhải, Cố Mặc Hàm phất tay đẩy cậu ta ra, đứng lên cầm lấy áo khoác.

“Cũng đến giờ rồi, chúng ta rút lui đi!”

Mọi người nghe cũng đều đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ra khỏi quán rượu, hít thở không khí trong lành, Cố Mặc Hàm thanh tỉnh nhiều, ngồi vào trong xe chuẩn bị rời đi, sau đó lại hạ cửa sổ xe xuống, nói với Lý Thanh Viễn đang mở cửa xe: “Các cậu lúc nào quay về thì gọi tớ, tớ và các cậu cùng nhau quay về.”

“OK, anh trai, không có vấn đề gì.” Lý Thanh Viễn cười hì hì trả lời.

Sau đó bóp còi xe lái đi.

Cố Mặc Hàm trở lại Bắc Kinh lái xe trực tiếp lên cầu vượt. Chiếc xe dừng lại trước cổng một đại viện bình thường. Cảnh vệ trước cửa nhìn thấy anh, động tác chào dứt khoát lưu loát. Anh để xe dừng ở bên ngoài, đi vào.

Những ngôi nhà trong đại viện đều đã được xây dựng vài thập niên trước, là phong cách Bắc Kinh cổ kinh điển. Dọc hai bên lối đi là hàng cây ngô đồng nước Pháp, mùa này chỉ còn lại thân cây trơ trụi, giữa đại viện lại có một hồ nước nhỏ, Cố Mặc Hàm nhớ khi còn bé cùng bọn Thạch Lỗi, Doãn Đông Tuân ở bên trong bắt cá, cuối cùng toàn thân ướt đẫm lúc về nhà thì bị đòn. Khi đó bọn họ cả ngày nghịch ngợm phá phách, cắt bỏ râu ria của mèo nhà người khác nuôi, bắt sâu lông thả trên váy của bé gái dọa người ta khóc to, mỗi ngày nghịch không biết mệt.

Cố Mặc Hàm cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa tiểu viện, gõ cửa, rồi đi vào. Ông Cố bà Cố cũng không có ở đây, Lương Cảnh Thiên nhìn thấy anh thì tự tay chỉ vào vị trí thư phòng, nói: “Thủ trưởng chờ cậu đã lâu.”

Cố Mặc Hàm lên lầu đứng trước cửa thư phòng, khẽ gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp vang dội: “Vào đi.”

Trong thư phòng cổ kính có một ông lão khỏe mạnh nhanh nhẹn đang tự mình chơi cờ, thấy anh đi vào, cái gì cũng chưa nói, chỉ vẫy vẫy tay anh qua đây bồi ông chơi cờ.

Cờ vây của Cố Mặc Hàm là do một tay cụ ông Cố chỉ dạy, về sau ông ngoại Cố Mặc Hàm cũng dạy một đoạn thời gian, kỳ nghệ của anh cũng giỏi lên.

Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hí khúc Liên Hoa Lạc. Một lúc lâu sau khi hạ hết một ván, cụ ông Cố mới mở miệng.

“Không tệ, so với trước kia có tiến bộ. Bọn trẻ thời các cháu từ nhỏ liền bắt đầu học cầm kỳ thư họa, ông chỉ yêu cầu cháu chơi cờ cùng viết chữ. Chơi cờ là cho cháu lòng yên tĩnh, lúc viết chữ bồi dưỡng khí chất của cháu. Cháu từ nhỏ đã nghịch ngợm, khiếm khuyết ấy phải học tập sự uy nghiêm từ ông và cha cháu, sau khi học tập thay đổi không ít, hơn nữa lại rất hơn người, ông rất vui.

Cờ vây nhất định phải xem nhiều thì mới đánh được, nhìn cuộc đời cũng như vậy, nhất định phải thông qua cuộc sống rèn luyện mới có thể làm cho tự mình trưởng thành đứng lên, lúc còn trẻ ăn nhiều vị đắng một chút, vấp ngã nhiều cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có thể khiến cho cháu có tốc độ lĩnh ngộ nhanh về sự nghiệp cùng cuộc sống. Thế hệ các cháu chính là quá thuận lợi, cho dù bình thường là ông luôn luôn yêu cầu các cháu phải khiêm tốn, nhưng mà có một số việc luôn không thể tránh khỏi có những đặc quyền, phải ăn ít vị đắng Cũng may cháu cũng không bởi vậy mà từ bỏ cố gắng.

Lúc cháu vừa mới bắt đầu học cờ vây, luôn thua nhiều mà thắng ít, luôn sợ đánh cờ thua, nhưng chính lúc đó cũng là lúc tiến bộ nhanh nhất. Ông lúc đó đã nói cháu, nếu như sợ đánh cờ thua, thì sẽ không nhanh tiến bộ. Cũng như lúc vấp ngã giữa cuộc đời, phải kịp thời chấp nhận thất bại, tổng kết bài học kinh nghiệm, hiểu mình sở trường là cái gì, có thể làm cái gì, nên làm cái gì, sau đó điều chỉnh lại hướng đi, sự nghiệp mới có thể từng bước thành công, từng bước đi đến vẻ vang.

Chơi cờ không nên chấp nhất một cái thắng thua, không buông tha mà rơi vào con đường tử thì không cách nào chủ động tranh thủ được toàn cục diện, cuộc sống cũng như thế, mỗi người đều có rất nhiều thứ yêu thích, để có thành tựu càng lớn, nhất định phải chọn lựa rất nhiều, tập trung năng lượng để làm một việc gì đó, cho dù từ bỏ là thống khổ, nhưng thống khổ hôm nay là để giành thắng lợi cho ngày mai thì nhất định phải trả một cái giá. 

Lúc hạ cờ trên bàn cờ đường tử càng ngày càng nhiều, thế cục càng ngày càng phức tạp, thắng hay thua, tùy thuộc vào kết quả cuối cùng. Bởi vậy phải có ánh mắt nhìn xa, có suy nghĩ toàn cục. Chơi cờ cùng với cuộc sống là giống nhau, mỗi một bước đi đều phải tỉnh táo suy nghĩ, thận trọng tính toán, lúc mấu chốt mà bất cẩn thì sẽ thành người thua. Kỳ nghệ của mỗi người là khác nhau, trình độ có cao có thấp. Cao thủ đánh cờ có thể nhìn ra được hơn mười bước cờ, không lấy một con làm trọng, mà lấy đại cục làm trọng, can đảm chọn lựa, bằng quân cờ cuối cùng làm mục tiêu thắng; mà trình độ thấp, chỉ có thể nhìn ra một hai bước cờ, xác thực một tấc đất cũng tranh, thường vì một cái ích lợi mà không từ bỏ theo đuổi, kết quả chỉ thua mà thôi. Cuộc sống cũng như vậy, cách đối nhân xử thế phải nhìn xa trông rộng, không thể trầm mê lợi ích nhất thời mà tham nhỏ để mất lớn, lợi bất cập hại [1].

Lần này bảo cháu trở về là có hai chuyện, một là dặn dò cháu như đã nói ở trên. Hai là cha cháu muốn cho cháu trở về Bắc Kinh. Ông cũng đã nói chuyện với nó, ông nói một câu với nó: đeo đuổi sự nghiệp ở đâu mà không được, vì cái gì cần phải trở về Bắc Kinh?

Còn cháu, khi còn bé đã theo cha cháu điều động công tác về thành phố C cũng đã học ở đấy nhiều năm, về sau cha cháu được gọi về lại Bắc Kinh, nhưng cháu vẫn ở lại, cũng không có gì không tốt, cháu từ nhỏ ở bên cạnh ông lớn lên, ông đối với cháu rất yên tâm, nhưng ông cũng nói cho cháu một câu: nếu đã đeo đuổi sự nghiệp ở nơi nào cũng có thể làm, vì cái gì không thể trở về Bắc Kinh?

Tự cháu suy nghĩ thật kỹ, ông mệt rồi, ra ngoài đi dạo một lát.”

Ông Cố đứng dậy rời thư phòng, Cố Mặc Hàm vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn bàn cờ phức tạp rắc rối trước mắt.

______________________________

Chú thích:

[1] Lợi bất cập hại: Lợi không bằng hại, lợi ít hại nhiều, ý khuyên người ta nên suy nghĩ chín chắn trước khi hành động, kẻo sẽ mang hại vào thân

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3