Dịu dàng đến vô cùng - Chương 37

MỘT BUỔI TỐI, Car­ol đang làm bài tập, bỗng có tiếng chuông cửa. Cô bực mình, nghĩ ai đến vào lúc này nhỉ, sáng mai đã phải nộp bài tập, bây giờ vẫn chưa làm xong.

Cô mở của thì thấy Sara và một cậu con trai người Mỹ. Sara giới thiệu, cậu bé kia tên là Nick, bạn của nó. Cả hai đứa đều xách một cái túi:

- Cô Car­ol, chúng cháu đang gây quỹ cho chuyến đi của ban nhạc. Cô xem có thể mua được thứ gì cho chúng cháu không? – Sara nói rồi để túi xuống, lấy ra một cái áo phông, hai tay nâng cái áo, ướm thử, rồi ướm vào người Car­ol. – Đẹp lắm!

Sara giải thích, Car­ol mới biết chúng đang đem bán những chiếc áo phông của nhà trường, mà cũng là bán sản phẩm của nhà sản xuất, để gây quỹ cho chuyến du lịch mùa xuân của ban nhạc nhà trường. Car­ol hỏi, thấy giá không rẻ, một thanh sôcôla những bảy đôla, một cái áo phông mười hai đôla, một cuốn sổ phiếu mua hàng những mười đôla.

Sara cố vận động Car­ol mua vài chiếc áo, bảo cô mặc rất đẹp. Car­ol cầm lên xem, thấy cái áo nào cũng in chữ “Bà mẹ tự hào”, “Ông bố tự hào”, “Con tôi được lên bảng danh dự của thầy hiệu trưởng”, vân vân.

Cô từ chối:

- Cô không mua, những cái áo này cô mặc thế nào?

Sara trố mắt, hỏi:

- Cô không biết mặc như thế nào à? Để cháu chỉ cho cô cách mặc.

Car­ol biết nó hiểu nhầm, vội giải thích:

- Không phải cô không biết cách mặc, mà là mặc không hợp. Cháu xem, trên áo in toàn những chữ bố mẹ thế nào thế nào, cô mặc còn ra sao nữa? Cô không phải bố mẹ của cháu nào, mặc người ta cười cho.

Sara nói:

- Ai cười cô? Không ai thèm quan tâm đến chữ in trên áo cả, Ja­son luôn mặc áo phông này, không ai cười nhạo, cháu tin như vậy.

- Nhưng Ja­son là bố cháu, bố cháu mặc được.

Sara tròn mắt, nhìn Car­ol:

- Cái gì? Chú Ja­son là bố cháu à? Cô có điên không đấy? – Rồi nó cười khúc khích, nói với Nick. – Cô ấy nghĩ chú Ja­son là bố tớ đấy! – Không chờ Car­ol định thần, Sara chỉ vào cô, nói tiếp: - Cô thật ngốc! Chú Ja­son mới hơn ba mươi tuổi, làm thế nào để chú ấy có con mười bốn tuổi như cháu được?

Nick đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy thế bỗng nói:

- Tớ nghĩ chú ấy rất có thể đấy. Một người đàn ông có thể làm cho một người đàn bà có thai khi người ấy xuất tinh. Mà con trai tớ có thể xuất tinh từ năm mười tuổi. Ít nhất là đối với tớ, tớ xuất tinh lần đầu lúc mười tuổi. Vậy là nếu chú Ja­son có vợ từ năm mười tuổi thì chú ấy có thể có con cách đây hai mươi năm rồi.

Car­ol nghĩ bụng, trẻ con nước Mỹ hiểu biết về tình dục khá phong phú, hơn nữa chúng còn dám nói ra miệng. Cô không cần biết chúng bắt đầu xuất tinh từ lúc nào, chỉ nghĩ đến chuyện Sara không phải là con Ja­son.

- Thế bố cháu là ai? – Car­ol hỏi, cảm thấy có phần đường đột, nhưng cũng đoán được Sara chưa nghe ra, liền đổi câu hỏi. – Bố cháu ở đâu?

Sara bảo ở thành phố G, bang F.

- Chú Ja­son đã có vợ chưa? – Car­ol vội hỏi tiếp.

- Cháu nghĩ là chưa.

- Bạn gái của chú ấy ở đâu?

- Cháu không nghĩ là chú ấy có bạn gái. – Sara rất đắc ý nói. – Cô biết vì sao không? Chú ấy đang chờ cháu lớn lên đấy.

Nói xong, nó trở về với việc chính:

- Cô có muốn mua gì không? Mọi thứ đều rất tốt và hợp với cô cháu mình.

Car­ol cảm thấy vui sướng, người như bay lên, vội nói:

- Cho cô mua, tất nhiên mua của cháu.

Cô mua hai cái áo phông trên đó in chữ “Ông bố tự hào”, một chiếc khác in chữ “Con tôi được lên bảng danh dự của thầy Hiệu trưởng”. Cô không biết mua những chiếc áo này để làm gì, không thể mặc nổi, vì nó rộng thùng thình.

Sara còn bảo cô mua sôcôla. Chợt nhớ ra điều gì, cô kéo Sara sang phòng Siêu, dựng Siêu dậy, bảo anh mua hàng.

- Bọn chúng bán hàng để gây quỹ, anh mua cho chúng vài thứ.

Siêu nhìn hàng lắc đầu, do dự:

- Mua gì nhỉ? Mình không cần áo, không thích ăn sôcôla, cũng không dùng đến phiếu mua hàng. – Siêu nhìn Car­ol, thấy cô tỏ ra bức xúc, liền đổi ý. – Đúng đúng, mình mua vài hộp kẹo sôcôla, coi như để tặng bạn. – Nói xong, anh trả tiền rồi đưa tặng Car­ol hộp sôcôla.

Car­ol cầm hộp kẹo, mở ra, lấy vài cái đưa mời mọi người.

Chia kẹo xong, Car­ol như vẫn do dự, cảm thấy chút quà ấy chưa thể bày tỏ sự cảm kích của mình đối với tin tức Sara mang đến, thế là cô càng phấn khởi hơn:

- Cô đưa các cháu đến nhà mấy người bạn của cô, bảo họ mua, chắc chắn họ sẽ mua của các cháu.

Car­ol đưa Sara và Nick đến chỗ mấy người bạn học ở gần đấy, như vừa dỗ dành, vừa ép buộc các bạn mua sôcôla, có mấy người mua phiếu mua hàng. Cô giúp Sara và Nick bán được tám món hàng, Sara và Nick vui lắm, bản thân cô cũng vui như được lên thiên đường, không nhớ hôm này là chủ nhật, ngày mai còn có bài tập chưa làm xong.

Lúc Sara và Nick về đến phòng của cô thì đã muộn, cô không yên tâm để hai đứa đi bộ ra bến xe buýt của nhà trường, cô định đưa chúng ra đấy. Sara bảo khỏi cần, chỉ cho nó mượn điện thoại gọi cho Ja­son, bảo anh đến đón, vì Nick không ở trong ký túc xá nhà trường, phải đưa nó về tận nhà.

Sara nói đùa:

- Mẹ cháu lại “mù” rồi.

Nó gọi điện thoại, Ja­son báo sẽ đến ngay, chỉ mười phút, mọi người cứ ngồi đấy chờ.

Car­ol không biết có nên nói gì với anh không, bao lâu nay vẫn coi Sara là con gái của anh, lúc này phát hiện không những anh không phải là bố của Sara mà còn là người chưa có vợ, có thể chưa có cả người yêu. Car­ol cảm thấy vui quá, sợ lát nữa mình không tự kiềm chế nổi, chồm vào lòng anh.

Chỉ mấy phút mà Car­ol cảm thấy như chờ quá lâu, cái đồng hồ trên mặt bàn như dừng lại, cô không biết mình nhìn đồng hồ bao nhiêu lần mới nghe thấy tiếng xe vào cổng. Không chờ Ja­son bấm chuông, cô ra mở cửa, thấy anh liền nở nụ cười.

Hình như anh cũng chú ý đến vẻ khác thường của Car­ol, anh mỉm cười, hỏi:

- Có chuyện gì mà vui thế?

- Không có chuyện gì, em giúp mấy đứa bán được vài ba thứ.

- Vậy à? Vậy thì phải cảm ơn cô lắm. – Ja­son cũng rẩt vui. – Chúng không bắt cô phải mua đấy chứ? Sara phải bán được hàng, có lúc ăn vạ, không mua nó không cho ăn cơm, hoặc không mua nó không cho làm việc gì. – Anh vẫn nói chuyện Sara, nhưng bây giờ Car­ol nghe không phải là chuyện của bố mẹ nói về con cái, mà là chú đang nói những chuyện vui vui về các cháu.

- Không, chúng không bắt em mua mà em tự nguyện mua, mua những thứ cần dùng. – Car­ol như nhớ ra điều gì. – Em mua hai cái áo phông, nhưng rộng quá, để anh mặc nhé.

Anh cười:

- Vậy mà bảo không bắt cô mua, chẳng phải cô mua những thứ không dùng được đấy thôi? – Anh làm động tác gõ đầu Sara, nó không sợ, ngược lại chạy đến đấm anh. Anh né tránh, nói với Car­ol:

- Cô đưa hai cái áo cho anh xem, anh có thể mặc, cô không dùng, anh trả lại tiền cho cô. – Rồi anh cười với Sara. – Lần sau đừng bắt ai mua hàng của cháu nữa nhé.

Cả Sara và Car­ol cùng phân bua, một người bảo không bắt mua, một người bảo tự nguyện mua. Cuối cùng Ja­son đành bịt tai, cười nói:

- Thôi thôi, biết rồi, hai cô cháu đừng làm điếc tai tôi nữa.

Car­ol đưa hai cái áo cho Ja­son, nhưng kiên quyết không nhận tiền.

Sau một lúc kiên trì, thấy Car­ol không chịu nhận lại tiền, anh đành nói:

- Cũng được, anh sẽ mua thứ gì đó cho cô.

Ja­son và hai đứa trẻ ra về rồi Car­ol vẫn còn vui, rất muốn chạy đi gõ cửa từng nhà để thông báo tin vui. Cô sang phòng Siêu, phấn khởi nói với anh:

- Anh biết không, Sara không phải con gái Ja­son.

Siêu hững hờ nhìn Car­ol, nhún vai:

- Sao cơ?

- Mà Ja­son cũng chưa có vợ.

- Ôi, xem mặt bạn kìa, tưởng là bạn trúng xổ số Mega một triệu đôla.

Thấy Siêu không có vẻ ngạc nhiên, cô như hiểu ra điều gì:

- Anh biết từ lâu rồi à?

- Có điều gì đáng gọi là bí mật quốc gia đâu?

- Tại sao anh không nói với em? – Car­ol bực mình.

- Bạn có hỏi tôi đâu, tôi đâu biết bạn kín đáo như vậy? Chuyện ấy, giống như Vạn lý trường thành của Trung Quốc, tưởng rằng mọi người đều biết.

Car­ol thấy mình đã sai lầm khi chia vui với Siêu về tin này, vội quay về phòng mình, gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết tin vui ấy. Mẹ cũng rất vui, cười nói:

- Cái con này, xem mày kìa, không chuyển sang đại học D nữa à?

- Con đúng là bậc tiên tri tiên giác, mẹ thấy đúng không? – Car­ol tự thổi phồng. – Từ lâu con biết anh ấy không phải là bố của Sara.

Mẹ cũng nói:

- Lúc bấy giờ mẹ cũng thắc mắc, tại sao trẻ như thế mà đã có con gái lớn như vậy? Mẹ nhìn ảnh anh ấy, đã nói với con rồi, nhưng con không tin.

Hai mẹ con như người “đã biết từ ba năm trước”, người này “mẹ đã biết”, người kia “con đã biết” cứ vậy nói chuyện với nhau qua điện thoại, cho đến khi Car­ol nhớ đến bài tập:

- Thôi, con không nói chuyện nữa, con còn bài tập chưa làm xong.