Dụ Hồ - Chương 162 + 163

Chương 162: Cầu xin người thương giúp đỡ.



Nghe Bạch Bạch nói muốn tới Mặc Đầm xin Mặc Yểm giúp đỡ, việc đầu tiên các sư huynh  nghĩ đến chính là vấn đề an toàn của nàng, Mặc Yểm đã sắp là vị hôn phu của Bạch Bạch, mà sư phụ cũng lộ ra hy vọng Mặc Yểm có thể trấn thủ Âm ti Địa phủ, dùng thế lực bảo vệ cân đối tam giới, Bạch Bạch hướng hắn xin giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên.

Đổi lại ngày xưa, sư phụ ra mặt hoặc có thể thuyết phục Thiên đế không nên ép những tiểu tiên kia đi làm chuyện hy sinh vô vị, nhưng hiện tại sư phụ đang bế quan, Thiên đế ngộ nhỡ do thám biết tin tức sư phụ trọng thương, để chuyện Địa phủ có thể nhất thời chờ không ra tay mà đối phó Thanh Lương Quan, chỉ cần trở lại, nhất định sẽ tăng thêm trả thù đối với Thanh Lương Quan.

Trước chợt nghe sư phụ nhắc tới Thiên đế lại phái thượng tiên đuổi theo giết cha mẹ Bạch Bạch, khó đảm bảo Bạch Bạch trên đường một mình đến Mặc Đầm sẽ phát sinh chuyện gì, Bạch Bạch pháp lực cao cường nhưng tâm tư quá mức đơn thuần, kinh nghiệm đối phó với địch lại ít, nếu như đối phương dùng âm mưu quỷ kế, nàng tám chín phần mười sẽ mắc mưu.

Thanh Lương Quan bây giờ thời buổi rối loạn, nếu như phái người đi cùng Bạch Bạch, lực lượng phòng thủ trong quan sẽ lại cực kì suy yếu.

Một mực ngồi ở một bên không lên tiếng Vân Lan bỗng nhiên nói:” Ta thay Bạch Bạch đi đưa tin.”

Lời vừa nói ra, Vân Hư cùng Bạch Bạch sửng sốt một chút, sau đó không hẹn mà cùng cười trộm, cười không ngừng khiến Vân Lan mặt đỏ tới mang tai, dường như thẹn quá hoá giận, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn kiên trì nghĩ thay Bạch Bạch đi đưa tin như cũ, bởi vì trong Mặc Đầm có người hắn muốn gặp……

Vân Lan tránh ở trong phòng vụng trộm vẽ bức tranh nữ tử, cuối cùng một lần Bạch Bạch cùng tiểu Hắc kiên trì không ngừng phía dưới “rình coi” vạch trần thân phận người trong bức họa, lại đúng là Ngọc Lưu Ly yêu phi!

Lẽ ra bọn họ chỉ thấy qua một mặt, cũng không biết Ngọc Lưu Ly yêu phi có thể chịu được ánh mắt khó chịu của Thanh Lương Quan như thế nào, Bạch Bạch cùng tiểu Hắc cũng không đi tuyên dương việc này bốn phía, nhưng bọn họ thường xuyên cùng một chỗ Vân Hư cũng là biết.

Các sư huynh đệ khác nhìn thấy ba tiểu tử này thần sắc quái dị, cũng đoán được có nội tình khác, nhưng do Vân Lan đi trước xác thực là lựa chọn rất tốt, vì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, sáng sớm hôm sau Vân Lan liền mang theo thư của Bạch Bạch hạ phàm đi thẳng đến Mặc Đầm.
Trong Mặc Đầm, một đôi mỹ nhân lớn nhỏ đang ngồi ở bên cạnh bụi cây hoa hồng phơi nắng, Đại mỹ nhân là một thân hắc y Ngọc Lưu Ly yêu phi, tiểu mỹ nhân là cây hoa hồng hoa yêu Bích Bích. Bích Bích không sợ ý đồ người khác làm phiền thuyết phục Ngọc Lưu Ly yêu phi hiện ra chân thân cùng nàng chơi, Ngọc Lưu Ly yêu phi bị nhiệt tình của nàng khiến cho không thể làm gì được, rốt cục hiện nguyên hình. Một con mèo đen con xuất hiện ở trước mặt Bích Bích, Hắc Miêu một thân mèo lông xoã tung tỏa sáng, nhìn qua liền vô cùng mềm mại.

Bích Bích vui vẻ thu nhỏ lại vóc dáng chiều cao tới tay, nhảy lên trên lưng của nàng, hét lớn:” Ngươi dẫn ta đi ra ngoài chơi được không?” Trước kia Bạch Bạch thường xuyên mang nàng du ngoạn Mặc Đầm như vậy.

Quế nhi không có ý kiến gì, bước ưu nhã lại lười biếng đi về sân nhỏ phía cửa chính.

Đi qua rừng cây bên cạnh một cái hồ nhỏ phía sau, đột nhiên hồng ảnh lóe lên, liền thấy một con dơi huyết sắc cực lớn từ trong hồ nhỏ nhảy ra, một bên tiếng nước nhỏ giọt, một bên hướng Bích Bích nịnh nọt nói:” Các ngươi muốn đi ra ngoài chơi sao? Ta đi cùng ngươi được không?”
Đây đúng là Huyền Minh ma dơi, hắn vừa mới chợt nghe Bích Bích không ngừng khuyên bảo Lưu Ly yêu phi hiện ra chân thân, thầm nghĩ Tiểu Hoa xinh đẹp này hóa ra thích xem chân thân người khác! Vì vậy vội vàng chủ động hiện ra tướng mạo sẵn có, ý định cho nàng một kinh hỉ.

Bích Bích lần đầu tiên nhìn thấy con dơi to đến dọa người như vậy, kinh hãi không nhỏ, lại nửa điểm không vui, nàng nghe được tiếng con dơi này là quái nhân thích trơ mặt ra nhìn nàng, sáp vào thắt lưng tức giận nói:” Ai muốn đi cùng ngươi? Ngươi khó coi chết đi được! Giữa ban ngày tránh ở trong hồ dọa người làm cái gì?”

Huyền Minh ma dơi vỗ mông ngựa trên đùi ngựa (nịnh nọt), khẩn trương giải thích nói: “Thời tiết quá nóng, ta trong hồ ngâm nước mà thôi, ngươi không thích chân thân của ta, ta biến trở về là được.”

Nói xong thoáng cái quạt hai cánh thật lớn kia, bên ngoài con dơi khổng lồ đáng sợ lập tức biến mất, tại chỗ đứng là một thanh niên Hồng Y, mặt tuyết trắng còn anh tuấn, chỉ là nhìn ngang nhìn dọc đều lộ ra hương vị u ám.

Lưu Ly yêu phi nghĩ đến đồng bạn, không đành lòng thấy hắn kinh ngạc, mở miệng nói:” Ngươi không sợ phơi nắng thì cùng đi theo đi.”

Huyền Minh ma dơi cảm kích liếc nhìn nàng, liên thanh nói:” Không sợ, không sợ, chút mặt trời như vậy có gì phải sợ?!”

Kỳ thật hắn rất chán ghét mặt trời! Hắn càng thích ban đêm ở thế gian. Vừa tới thế gian, hắn trông thấy mặt trời đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cuộc sống lâu dài trong Địa phủ, đã thích ứng hoàn cảnh ảm đạm âm lãnh ở đó, sau khi trở lại thế gian cảm thấy mặt trời vừa ra tới quả thực tựa như khắc tinh hiện thế của hắn, vừa nóng lại sáng, chẳng những chiếu lên khiến mắt hắn mở không ra, cũng giống như ném hắn vào trong lửa nướng khổ sở, hắn cuối cùng minh bạch mình đã không giống năm đó, nếu không đã có khả năng thích ứng hoàn cảnh thế gian.

Hắn hiện tại thầm nghĩ tham gia xong hôn lễ Mặc Yểm, mau chóng trở lại Địa phủ tiếp tục làm sơn Đại vương của hắn, nhưng lại nhịn không được lưu luyến nơi phồn hoa thế gian, thực tế không nỡ xa cây hoa hồng hoa yêu xinh đẹp trước mặt này, hắn chưa từng gặp hoa yêu đáng yêu thơm như thế! Xa xa đã ngửi thấy được mùi trên người nàng, hắn đã cảm thấy xương cốt đều váng.

Đáng tiếc Tiểu Hoa yêu này dường như rất không thích hắn……

Bọn họ đi đến cửa chính Mặc Đầm, vừa vặn gặp Vân Lan tiến đến đưa tin, Vân Lan nhất thời không có chú ý tới Hắc Miêu trên mặt đất, hắn tại Địa phủ từng thấy Huyền Minh ma dơi, hiện tại ở Mặc Đầm thấy hắn, mừng rỡ trong lòng!

Bạch Bạch nói không sai, Huyền Minh ma dơi đã ở đây, Lưu Ly yêu phi hơn phân nửa cũng ở đây! Vân Lan hai bước đi đến ôm quyền nói:” Bạch Bạch có thư muốn tận tay giao cho Mặc tiên sinh, thỉnh thay thông truyền một tiếng.”

Huyền Minh ma dơi đối với hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh thái độ hết sức hài lòng, Bích Bích nghe nói có tin tức của Bạch Bạch, vội vàng từ trên người Lưu Ly yêu phi nhảy xuống, biến trở về người bình thường cỡ nhỏ, nói:” Bạch Bạch? Bạch Bạch có thư cho ta hay không?”

Vân Lan chưa bao giờ mạnh vì gạo, bạo vì tiền người, một thiểu nữ xinh đẹp bỗng nhiên tiến đến trước mặt hắn, hắn lập tức có chút không biết làm sao, rút lui hai bước nói:” Không có, không có……”

Bích Bích thất vọng, Huyền Minh ma dơi nhìn mặt mà vội vàng nói an ủi:” Bạch Bạch cũng sắp đến Mặc Đầm, các ngươi rất nhanh sẽ gặp nhau, làm sao còn phải viết thư?”

Bích Bích mếu máo nói: “Nhưng nàng viết thư cho chủ nhân!” Bạch Bạch gặp sắc quên bạn xấu!

Trên mặt đất Lưu Ly yêu phi chớp mắt thân mình cũng biến ra hình người, nói với nàng:” Ngươi cùng Huyền Minh ma dơi đi tìm chủ nhân báo tin, ta dẫn hắn đến đại sảnh.”

Huyền Minh ma dơi trong nội tâm đại khen Lưu Ly yêu phi là người tốt, mang theo Bích Bích thật vui vẻ cùng đi tìm Mặc Yểm.

Vân Lan đột nhiên nhìn thấy giai nhân vướng bận trong lòng xuất hiện ở trước mặt, trong lòng kích động rồi lại không biết nên nói cái gì đó, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, thành thành thật thật đi theo sau lưng Lưu Ly yêu phi hướng đại sảnh tới. Hắn biết rõ Lưu Ly yêu phi là một mèo yêu, chỉ là không nghĩ tới hôm nay gặp lại nàng lại dùng chân thân xuất hiện, tính toán trên đường trước kia sẽ đối nàng nói một câu tốt đẹp đều nói không ra miệng, nhìn bóng lưng ưu nhã thướt tha xinh đẹp trước mặt, Vân Lan cảm thấy mỗi một bước tựa hồ cũng giống như bước trên mây…… Hắn rốt cục đã gặp lại nàng!

Chương 163: Một lần trêu chọc.



Vân Lan đối mặt Lưu Ly yêu phi, tay chân cũng khẩn trương không biết làm như thế nào, khó được trong đại sảnh chỉ có hai người, hắn nhẫn nhịn nửa ngày mà một câu đơn giản cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ nói một câu bình thường không thể bình thường hơn nói: “Ngươi…… Ngươi gần đây có khỏe không?”

Lời này giọng nói còn đặc biệt nhỏ, nếu như không phải đại sảnh vô cùng yên tĩnh, Lưu Ly yêu phi lại thân là con miêu yêu thính lực phi phàm, nói không chừng còn không nghe được.

Lưu Ly yêu phi sửng sốt một chút mới kịp phản ứng người này nói chuyện với mình, nàng cùng hắn lại không thân quen lắm, vừa rồi nếu không phải ngay từ đầu hắn đã lộ rõ thân phận, nói không chừng nàng căn bản cũng không nhận ra mình đã từng gặp một người như vậy.

Vân Lan có bộ dạng thanh tú nhưng vừa nhìn chính là loại chất phác ít lời, người như vậy cả ngày không nói được lời nào với hắn cũng rất bình thường, Lưu Ly yêu phi cũng không phải chủ nhân nơi này, hắn thật sự không cần thiết phải chủ động tiến đến hàn huyên xã giao.

“Rất tốt, đa tạ quan tâm.” Lưu Ly yêu phi thản nhiên trả lời một câu, Vân Lan lập tức im bặt, cố gắng tự hỏi còn có lời nào có thể nói được, càng vội càng nghĩ không ra, sắc mặt càng ngày càng đỏ, thiếu chút nữa muốn chảy cả máu.

Lưu Ly yêu phi âm thầm dò xét hắn, nhìn hắn cái dạng này, thoáng cái giật mình, thằng ngốc này không ngờ lại hữu ý đối với nàng!

Nghĩ thông suốt tỉ mỉ nàng không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười. Những tiên nhân trên trời này đối với tiểu tiên tu thành từ hoa cỏ điểu thú còn khinh thị, huống chi là loại yêu ma do động vật tu thành như nàng?! Rõ ràng là để trong lòng không tỏ ra ngoài mà lại giả vờ bộ dạng ra vẻ đạo mạo đức hạnh như thế này cho ai xem chứ?!

Vân Lan không ngờ lại bị giai nhân ngưỡng mộ trong lòng lấy lý do thoái thác, bối rối đã muốn cầm lấy chén trà bên cạnh định uống chút trà định thần, nhưng bàn tay đưa tới vừa sờ lại sờ vào khoảng không, đảo mắt xem xét, chỉ thấy chén sứ men xanh đã bị một bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng cầm lên, cái tay kia nhẵn nhụi không nhìn thấy một vết nhăn cùng tỳ vết nào, dường như giống cái chén sứ men xanh kia, bóng loáng nhu nhuận giống như là đồ sứ cực phẩm, chỗ móng tay sơn màu đỏ, tựa như vài cánh hoa đào mới nở bay xuống…… Vân Lan chưa từng nghĩ chỉ một tay bưng lấy một cái chén lại cũng có thể đẹp mắt như vậy.

“Vân Lan huynh đệ mời uống trà, thiếp thân hầu hạ huynh uống chén trà được không?” Lưu Ly yêu phi mị mắt liếc nhìn, một tay đặt lên đầu vai Vân Lan, một tay bưng lấy chén trà đưa đến bên miệng hắn, hơi nghiêng người về phía trước dáng vẻ vô cùng thân thiết lại vô cùng hấp dẫn.

Vân Lan lại càng hoảng sợ ngồi ở trên ghế liền lui về phía sau, cái ghế ma xát với sàn nhà phát ra tiếng vang vang dội bén nhọn, hắn cũng bất chấp, mới nới ra một chút khoảng cách liền vọt một tiếng nhảy tới cái ghế đằng sau, co quắp chật vật đỏ mặt nói: “Không, không cần……”

Lưu Ly yêu phi cơ hồ muốn cười to ra tiếng, nàng cho là hắn là giả vờ, nhưng hiện giờ xem ra lại không phải, nàng chằng qua chỉ hơi làm ra vẻ, người này lại không tỏ ra sắc mặt nghiêm nghị, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cũng không biết thời biết thế chiếm tiện nghi của nàng, ngược lại bị dọa thành như vậy, Thật sự thú vị! Người này thật là đệ tử Thanh Lương Quan trên Thiên đình sao? Thật là sư đệ của thầy tướng số phong lưu miệng ba hoa Vân Cảnh kia ư?

Rõ ràng đúng là thằng ngốc chưa thấy qua nữ nhân mà thôi!

Nàng còn muốn tiến tới trêu chọc một chút cái đầu gỗ động một chút lại mặt đỏ sững sờ này, nhưng lại nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến tiếng động, chắc là Mặc Yểm đến, nàng không nên làm lần nữa, chỉ đành tiếc nuối đứng thẳng lên thối lui sang một bên.

Vân Lan nghe được từng bước tiếng bước chân trì hoãn của bọn người Mặc Yểm, nhẹ nhàng thở ra, không dám nhìn Lưu Ly yêu phi nữa, cố gắng trấn định một chút, hy vọng chính mình nhìn qua có thể bình thường một chút.

Mặc Yểm nghe nói Bạch Bạch có thư đưa tới, trong lòng cảm thấy kỳ quái, có lời gì hôm qua nàng gặp mặt mình thì lại không nói, ngược lại hôm sau thỉnh người đến đưa tin.

Tiến vào đại sảnh, cũng không nói lời khách khí gì, nói thẳng: “Bạch Bạch cho ngươi đưa tin tới? Xảy ra chuyện gì?” Hắn cũng không dám tự cho rằng Bạch Bạch sẽ bởi vì tương tư khó nhịn mà đặc biệt viết thư tình để cho sư huynh đưa tới, chắc chắn là ngày hôm qua sau khi hắn rời đi đã xảy ra chuyện.

Vân Lan tự tay đem thư Bạch Bạch giao tận tay hắn, cũng không khách sáo, lời ít mà ý nhiều nói: “Sau khi xem xong cho ta lời đáp.”

Mặc Yểm một tay mở phong thư ra, rút giấy viết thư ra phấn chấn xem xét, trên mặt chỉ có mấy câu:

Mặc Yểm phu quân, Thiên đế muốn đem đám tiểu tiên trên Thiên đình kéo xuống Địa phủ đi tham chiến, trấn áp phản quân, bọn họ đi nhất định sẽ mất mạng, ngươi có thể hỗ trợ cứu bọn họ không? Ta hôn nhẹ ngươi, ngươi đáp ứng ta đi!

Cuối thư kí tên “Bạch Bạch” bên cạnh còn có ấn móng vuốt hồ ly nho nhỏ.

Mặc Yểm vừa thấy xưng hô mở đầu đã cảm thấy tâm tình khoan khoái, hai mắt quét qua cả phong thư, chỉ cần không phải Bạch Bạch có việc là được, hơn nữa tiểu hồ ly lần này bày đặt sư phụ sư huynh ở bên người, lại chủ động viết thư để van cầu hắn, riêng điểm này đã khiến cho trong hắn nở hoa.

Hắn không thể không nghĩ tới đây là do Minh Ất xúi giục nàng kêu mình làm việc, nhưng mà không sao, có thể làm cho Bạch Bạch biết rõ chính thức có thể ỷ lại phu quân gần gũi này là hắn là tốt rồi!

Hắn hiện giờ vẫn chưa biết Minh Ất chân nhân đã bị thương nặng bế quan, Thanh Lương Quan thật sự không có năng lực đi xen vào việc của người khác, nếu không Bạch Bạch hơn phân nửa cũng không nghĩ ra có cái “chỗ dựa vững chắc” là hắn này có thể dùng được.

“Ngươi trở về nói cho Bạch Bạch yên tâm được rồi.” Mặc Yểm thu hồi cho thư vào trong ngực, thầm nghĩ: Một cái hôn nhẹ làm sao mà đủ? Chờ tiểu hồ ly đến Mực Đầm, cầm phong thư này đưa cho nàng “ra sức cảm tạ ta nhiều chút” mới được.

Hai vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nghe nói chạy đến, lại hỏi Vân Lan một lần chuyện Bạch Bạch, biết rõ nàng hết thảy mạnh khỏe, chỉ là đến nhờ Mặc Yểm hỗ trợ cứu nhóm tiên môn trên Thiên đình, mà Mặc Yểm lại đã đáp ứng rồi, lập tức an tâm.

Vân Lan chỉ cần không phải đối mặt Lưu Ly yêu phi, cho dù ngôn từ không khéo cũng không trở thành thất thố, lời ít mà ý nhiều sẽ khiến sự tình công đạo được rành mạch, tựa như là hai người so với lúc thất kinh vừa rồi.

Vân Hạo Tuyết nghĩ đến những đồng loại của mình chịu đủ ức hiếp, giọng căm hận nói: “Thiên đế làm trái như vậy, sao lại không gặp báo ứng chứ?!”

Mặc Yểm mỉm cười một cái, nói: “Cái gọi là báo ứng, chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt phàm nhân mà thôi.” Thiên hạ này xét đến cùng mà nói chính là thực lực, ai thực lực đủ mạnh, chính là người định đoạt.

Hắn ngoắc gọi Huyền Minh ma cùng Lưu Ly yêu phi tới, nói: “Không biết phải nói sao, vẫn là muốn các ngươi đi một chuyến, các ngươi đi trước tìm hiểu tình thế tại Địa phủ, rồi quyết định cứu những tiểu tiên kia như thế nào.”

Dựa theo phương thức xử lý đơn giản thô bạo của Mặc Yểm ngày xưa, hắn nhất định là sẽ trực tiếp đánh lên Thiên đình, đánh cho bọn người Thiên đế nghe lời ngoan ngoãn thay đổi chủ ý, nhưng mà hiện tại tân hôn của hắn sắp tới, tâm tình thư sướng lệ khí đại giảm, tạm thời không nghĩ tới đánh đánh giết giết.

Hơn nữa hắn đã đáp ứng Minh Ất sẽ tiếp nhận việc Địa phủ, nên cũng bắt đầu lo lắng chuyện thế lực cân đối. Đại náo Thiên đình tuy thống khoái, nhưng Minh Ất tám chín phần mười sẽ nhảy ra lải nhải nói một phen đạo lý, đến lúc đó Bạch Bạch chịu ảnh hưởng của sư phụ cũng lại giận dỗi làm mình làm mẩy với hắn, hắn ngược lại cũng không muốn làm người hai mặt.

Vả lại cho dù lần này hắn trừ bạo giúp kẻ yếu là rất có đạo lý, nhưng thần Phật Tây Phương cực lạc chắc hẳn cũng sẽ không để mặc hắn hết lần một đến lần hai lại náo loạn Thiên đình.
 
 
 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3