Vi thần có tội – chương 06 end

Chương 6.1

Ở ngoài thành hơn mười ngày, vết thương của ta gần như khỏi hẳn. Thay thuốc cho ta là một đại nương trong thôn, thường xuyên qua lại, ta phát hiện ánh mắt nàng ta nhìn Tiểu Vũ càng ngày càng lạ.

 

Thời điểm thay thuốc, nàng hỏi ta: “Muội muội, Tiểu Vũ là ca ca hay là nam nhân của muội?”

Ta đáp: “Hắn là ca ta”

“Nhìn không giống a?”

“Ta giống nương, hắn giống cha ta”.

“Nga…” Đại nương mờ mịt một trận, mới nói, “Vậy ca muội có hôn phối chưa?”

Đây rồi! Mai mối trong truyền thuyết!

Trong lòng ta một trận cảm khái, Nghiêm Tiểu Vũ nhiều năm qua không để ý tới hôn nhân đại sự, trong thôn có rất nhiều cô nương hướng hắn liếc mắt đưa tình, chính là hắn thực lạnh, luôn không quan tâm đến, ta đau đau khổ khổ nuôi hắn lớn lên, cũng là thời điểm đem gả hắn đi ra ngoài. (gì đây, sao giống lời mẹ già nói với con gái vậy, có ai lại đem con trai gả cho con dâu không??? @@)

“Chưa có hôn phối. Ca của ta năm nay đã hai mươi mốt, bởi vì cha mẹ mất sớm, cho nên đến bây giờ còn chưa xử lý hôn sự, ca ta công phu rất khá, có thể tham gia quân ngũ, là người thành thật, đáng tiếc không có cô nương để ý…”

“Làm sao có thể như vậy!” đại nương đánh gãy lời ta, “Tiểu Vũ tuấn tú lịch sự, trong thôn không ít cô nương thích hắn đâu! Hắn nếu còn chưa cưới vợ, việc này cứ để đại nương ta phụ trách!”

“Vậy làm phiến đại nương tốn nhiều tâm…” ta cười nói.

Gia gia luôn hy vọng ta cùng Nghiêm Tiểu Vũ ở cùng một chỗ, người nói Tiểu Vũ là đứa nhỏ thành thật, có thể đối tốt với ta cả đời, cũng có thể bảo vệ ta. Ta đối với hắn cảm thấy giống như đối với ca ca, có đôi khi, lại giống như đối với đệ đệ, tóm lại là huynh đệ, hắn cùng Lưu Hi khác nhau, nhưng vì sao khác, ta cũng không biết… nếu biết, ta có thể máy móc, tìm một giống như thế để thích.

Chờ đến lúc Nghiêm Tiểu Vũ trở lại, thương thế của ta cũng đã không còn vấn đề, ta có thể rời khỏi kinh thành. Về sau không cần làm Thái y, ta có thể tìm một nam nhân rồi gả cho hắn, muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu!

Đại nương làm việc hiệu suất rất cao, cùng lắm mới chỉ hai ba ngày, Nghiêm Tiểu Vũ đã bị bắt rồi, hắn mặt đỏ tai hồng chạy tới nói với ta: “Chúng ta đi thôi”

“Cái gì?” Ta ngoáy ngoáy lỗ tai ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cô nương nơi này…” Nghiêm Tiểu Vũ rối rắm trong chốc lát, mới phun ra ba chữ: “Quá phóng túng!”

Ta vỗ vỗ ghế dựa nói: “Nghiêm Tiểu Vũ, ngươi ngồi xuống, ta có lời nói với ngươi”.

Hắn hoảng sợ nhìn ta một cái, do dự ngồi xuống.

Ta thở thật dài, “Tiểu Vũ… Ngươi năm nay cũng không nhỏ, đã hai mươi mốt”.

Hắn cứng ngắc gật gật đầu.

“Ta không thể luôn chăm sóc ngươi, ngươi trưởng thành, cũng nên tự mình bay đi”.

Nghiêm Tiểu Vũ tiếp tục rối rắm, sau một lúc lâu nói: “Ngươi lúc nào chăm sóc ta vậy?”

“Gia gia trước khi chết đem ngươi phó thác cho ta…”

“Ngươi có phải nói ngược hay không?”

“Ta đã nuôi ngươi đến lớn thế này…”

“Ngươi tuyệt đối là nói ngược!”

“Hiện tại ngươi cũng nên lập gia đình…”

“Ngươi nói ngược nói ngược rồi!”

“Tìm được một cô nương tốt, liền gả ngươi đi”. Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn, để cho hắn bình tĩnh một chút, “Chỗ này rất tốt, còn có đường thủy, đường xá thuận tiện, ngay cạnh kinh thành, cô nương nơi này cũng rất đẹp, ta cảm thấy ngươi cũng quá khó tính đi, nếu có nhìn thấy cô nương nào thuận mắt, liền gột rửa rồi gả đi”.

“Uy…” Nghiêm Tiểu Vũ tối tăm nhìn ta chằm chằm, “Ngươi là đầu óc bị ngựa đá hỏng rồi sao? Gì chứ, đột nhiên lại quan tâm chung thân đại sự của ta”

“Ta nói ta không thể ở bên ngươi cả đời, giải quyết xong chung thân đại sự của ngươi, ta có thể đi rồi”.

Nghiêm Tiểu Vũ sửng sốt một chút. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Tùy tiện, ta đời này cũng chưa từng rời xa kinh thành, lần này khó có cơ hội, đương nhiên muốn đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy”

“Ta đi cùng ngươi, ngươi đi một mình ta sẽ lo lắng!”. Nghiêm Tiểu Vũ nói lời chính nghĩa.

Ta ha ha cười gượng, lười tranh cãi với hắn, chính là hỏi hắn: “Cô nương kia thế nào?”

Nghiêm Tiểu Vũ lập tức mặt đỏ lên, lập tức đứng lên bỏ chạy.

Ta buồn bã nhìn cửa, rồi lại cười cười.

Ngay đêm đó, ta liền chạy một đường hướng phươn bắc.

Ta nghĩ đi rất nhiều nơi, cũng muốn qua nhiều địa phương, cuối cùng quyết định đi phương bắc, chỉ là vì… vào lúc ban đêm vừa vặn có một chiếc xe ngựa tới phương bắc. (chứ nó vừa vặn đi vào thanh lâu kỹ viện chắc chị cũng đi cùng vào luôn =”=)

Trên xe ngựa ngoài ta còn có ba người.

Ta thấy đều là người vô hại, ta ôm túi hành lý ngồi lui trong góc, xóc nảy là thế nhưng cũng có thể ngủ qua.

Trong mộng mốt đạo ánh mắt gắt gao bám theo, tối đen sâu thẳm, phiếm lệ, ôn nhuận thấm ướt, giống ánh mắt nai con, nhìn ta nói: “Linh Xu, đừng đi được không?”

“Ta thích Linh Xu…”

Hắn hẳn là có điểm thích ta đi, nhưng cũng chỉ là có điểm mà thôi. Đối với ta chỉ vậy thì không đủ, ta cần rất nhiều rất nhiều yêu thích, không có nhiều như vậy ta liền không cần.

Trời đã sáng vài lần, lại tối vài lần, ta rốt cục đến một thị trần trung chuyển phương bắc. Các lữ khách trong khách điếm nói đủ mọi loại giọng, lão bản nương nói đi hướng tây là tới Tây Lương, hướng bắc là đi thảo nguyên, hướng nam là đi sơn lĩnh.

 

“Cô nương, ngươi da thịt trắng hồng, phương bắc này không thích hợp với ngươi” Lão bản nương là một quả phụ trung niên phong vận do tồn, mồm to uống rượu, lớn tiếng cùng khách nhân trêu đùa.

“Có lẽ vậy a…” Ta gãi gãi đầu nói, “Nhưng mà ta không biết muốn tới nơi nào..”

“Vậy không bằng ngươi ở lại nơi này làm việc, ta trả ngươi tiền công, khi nào ngươi muốn đi liền đi?”

Ta liên tục gật đầu nói: “Tốt tốt!”

Nàng cười rồi hướng ta quát một tiếng: “Tiểu cô nương, không sợ ta đem ngươi làm nhân thịt bánh bao sao?”

Ta run run một chút, nàng vừa cười vừa tránh ra.

Ta ở khách sạn sống vài ngày, lão bản nương nói: “Tiểu cô nương, tay chân rất lanh lợi, trước kia làm nghề gì vậy?”

Ta nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nói: “Là đồ tể…”

Nàng trợn tròn mắt, khanh khách nở nụ cười, “Tiểu cô nương thực hài hước, ta càng ngày càng thích ngươi!”

Mùa đông phương bắc có vẻ tới sớm, thời điểm trận tuyết đầu tiên rơi xuống, ta mới ý thức được chính mình đã ngẩn ngơ hai tháng. Một ngày, một đám người đẩy cửa tiến vào, hô to muốn uống rượu nói.

Lão bản nương chính mình tiến lên tiếp đón, ta ở trong góc liếc vài lần, nhìn đến bọn họ là mặc quân phục Trần quốc.

“A, sao hôm nay lại rảnh đến uống rượu vậy?” Lão bản nương cười tiếp đón bọn họ.

“Nghỉ ngơi, thay quân”. Một binh sĩ nói “Vài ngày nữa, chúng ta sẽ bị điều đến địa phương khác?”

“Làm sao vậy?” Lão bản nương ngẩn ra.

“Không biết tin gì sao? Ta nghĩ nơi này tin tức thực linh thông nha. Hoa tướng quân bị tước binh quyền, trước mặt bách quan đối mặt bệ hạ nói năng lỗ mãng, bị phạt bế môn, sau đó dân chúng liên danh kiện lên trên rằng Hoa phủ chiếm đoạt ruộng cày, dung túng thuộc hạ hành hung, bệ hạ thực giận dữ nhốt Hoa tướng quân vào ngục. Hiện tại biên phòng đều do Phiêu Kỵ tướng quân canh giữ”.

“Này… cũng trở nên quá nhanh đi…” Lão bản nương sửng sốt, “Trước đó không lâu còn trọng thưởng Hoa tướng quân…”

“Trước khác nay khác, người có họa có phúc, Hoa tướng quân cũng thật sự quá kiêu ngạo…” binh lính kia nói tới đây, giương mắt nhìn trái phải, đè thấp thanh âm nói, “Có mới nới cũ, ‘được chim quên ná, đặng cá quên nơm’, đã giải trừ mối họa Tây Lương, Hoa tướng quân cùng không cần dùng tới nữa”.

“Dù sao Hoa tướng quân tốt xấu cũng là hoang thân quốc thích mà?” Lão bản nương cũng đè thấp tiếng nói, “Hoa phi không phải đang mang long thai sao?”

Binh lính phun ra, “Đều là chuyện hậu cung tranh đoạt, con gái của Hộ bộ thượng thư hạ dược Hoa phi, Hoa tướng quân giận dữ đánh Hộ bộ thượng thư một chút, vì thế lần này Hoa tướng quân mới gặp chuyện không hay ho như vậy. Dù sao chuyện này ai cũng không dám can thiệp, bệ hạ mất đi một hoàng tử, bởi vậy tâm tình tối tăm, lúc vào triểu, bách quan cũng không dám cao giọng nói chuyện”

“Chậc chậc…” Lão bản nương liên tục lắc đầu, “Chuyện trong ngoài cung thật phức tạp, vẫn là chúng ta đơn giản. Các ngươi đều phải đi rồi, hôm nay uống rượu nhiều một chút, ta mời khách!”

“Được! Lão bản nương thật sảng khoái nha!”

Đứa nhỏ trong bụng Hoa phi không còn… Tâm tình của hắn nhất định rất kém… Nhưng mà đứa nhỏ về sau sẽ lại có mà…

Thời điểm trời bắt đầu tối, mấy binh lính kia kề vai sát cánh lắc lắc rời đi, ta đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên một luồng lực giữ cửa lại, ta dùng sức đẩy hai lần đều không nhúc nhích, liền theo khe cửa hẹp nhìn ra.

Một thanh âm trắc trắc nói: “Mở cửa”

Ta sợ tới mức run rẩy, vừa định dùng sức đóng cửa lại thì đã bị đẩy ra.

Gió lạnh mang theo tuyết bay vào, một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, mặt lạnh lùng. “Tống Linh Xu! Ngươi để cho ta tìm thật vất vả!” Nghiêm Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nói nhỏ thôi Tiểu Vũ…” Ta lắp bắp nói.

“Ta thiếu chút nữa bị ngươi hại chết!” hắn bắt lấy bả vai ta không ngừng lắc giật.

“Như thế nào?” Ta đầu óc choáng váng, phủi tay hắn ra.

Nghiêm Tiểu Vũ dừng lại động tác, hốc mắt lập tức đỏ lên, “Ta thiếu chút nữa không còn mạng mà gặp ngươi… Ta như thế nào làm đánh mất ngươi, hắn sẽ giết ta… may mắn ta tìm được ngươi…”

“Cái gì?” ta như trước không hiểu ra sao.

“Theo ta trở về!” Nghiêm Tiểu Vũ nghiêm sắc mặt, “Bằng không cả hai chúng ta đều chết chắc”

“Ngươi con mẹ nó có thể nói rõ ràng hay không!” ta chịu không nổi, cho hắn một cái tát.

“Lưu Hi tìm ngươi muốn phát điên rồi! Ngươi không quay về hắn sẽ chết cho ngươi xem!”

Im lặng.

Yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió tuyết.

“Sao hắn lại tìm ta?” ta hồ nghi nhìn Nghiêm Tiểu Vũ.

“Hắn thích ngươi chẳng lẽ ngươi không biết? Chẳng lẽ ngươi không thích hắn?”

Ta giãy tay hắn nói: “Thích có thể làm cơm ăn sao? Ngươi hoặc là đi hoặc là ở lại nơi này, ta thực thích nơi này”.

Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, ta quay đầu lại nhìn, lão bản nương cười tủm tìn đi tới cạnh ta, một đôi mắt đẹp dừng lại đảo quanh trên người Nghiêm Tiểu Vũ, cuối cùng, nhẹ nhàng nhấc làn váy lên, một cước, đem hắn đá ra ngoài!

(Khổ thân anh, vừa bị tát lại bị đá, thương thay soái ca a…)

Ta nhìn trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy bản lão nương chậm rãi đóng cửa lại, hướng bên ngoài mà nói: “Hôm nay đóng cửa, mời ngày mai quay lại”.

Sau đó lão bản nương xoay người nhìn ta, ngón cái chỉ thẳng hỏi: “Nam nhân của ngươi?”

“Ca ta”

Lão bản nương cười: “Có vẻ hơi ngốc”

Ta nói: “Nhìn kỹ sẽ thấy không phải là ‘hơi’”.

 

 

Kết thúc.

Vào ban đêm, ta vẫn suy nghĩ có nên chạy trốn hay không, cân nhắc ý tứ trong lời nói của Nghiêm Tiểu Vũ, trăm tư này không thể giải.

Buổi sáng ngày hôm sau, ta hai mắt đen xịt đứng lên mở cửa, cửa vừa mở ra, ta ngây ngẩn cả người.

Ngoài phòng có một người, khoác áo lông, không biết đã đứng bao lâu, trên vai dính không ít tuyết, đang lẳng lặng nhìn ta.

 

“Khách quan…. Mời vào bên trong…” ta nuốt nước miếng, tiếp đón hắn.

Lão bản nương vừa xuống lầu, nhìn hắn cũng liền sửng sốt, lập tức phi xuống cười nói, : “Thật là tuổi trẻ tuấn tú, nghỉ chân hay ở trọ?”

“Ở trọ”. Thanh âm của hắn có điểm không thông.

“Muốn một chút rượu hay không, sẽ làm ấm người”. lão bản nương ân cần tiếp đón.

“Được”

“Không được!” ta thốt ra, cả hai người đều quay qua nhìn ta, ta giật giật môi, thấp giọng nói, “Sẽ xót ruột, tửu lượng không tốt thì đừng uống”.

“Vậy không uống”. Hắn nói xong, tìm một ghế dựa ngồi xuống.

Lão bản nương đi lên huých chạm vào bả vai của ta, thấp giọng hỏi: “Nam nhân của ngươi?”

Ta há to miệng, không biết nói như thế nào.

“Không phải nam nhân của ngươi sẽ là nam nhân của ta!”

“Uy!” ta nóng nảy, “Hắn mới chỉ hai mươi!” đừng có trâu già gặm cỏ non được không?

“A, quả nhiên là thân mật, rất nóng nảy”. Lão bản nương ha ha cười, đẩy vai ta, “Hồ nháo cái gì, nam nhân tuấn như vậy, còn không mau giữ lấy!”

Ta lảo đảo vài bước, ở trước mặt hắn lại vững vàng cước bộ, hỏi: “Người cần gì?”

Hắn lông mi khẽ run, trên mặt giống như còn dính bông tuyết, ta cố nén xúc động không để tay chạm vào.

“Ta hơi lạnh….”

“Vậy ta mang cho ngươi chút nước ấm. Nơi này thực đơn sơ, đồ phương bắc ta sợ ngươi ăn không quen”

Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu nói, “Tùy nàng quyết định”.

Thời điểm rót nước, ta nghĩ chính mình thật mềm yếu, lại bị hắn dễ dàng kích thích tiếng lòng.

Hắn bưng bát to lên, hơi ấm trong bát chậm rãi theo dòng nước chạm vào môi, rất nhanh liền ửng đỏ.

“Ta mệt” hắn nâng mắt lên nhìn ta, vô tội lại đáng thương.

“Ta mang ngươi lên lầu”. hắn lúc trước là từ đâu tới, kinh thành? Chắc không, có lẽ từ vùng phụ cận sao?

Khách điếm ngoài thành điều kiện không tốt lắm, ta trải chăn cho hắn, nói: “Ngươi chịu khó nghỉ ngơi một chút, giường này có vẻ hơi cứng, ta sẽ lấy lò sưởi cho ngươi…”

Lời nói còn chưa dứt, lại bị hắn cuốn lấy.

“Linh Xu…” Ta bị hắn áp ghé vào trên giường, hắn cắn lỗ tai của ta, mang theo giọng nói nồng đậm kêu tên ta.

“Này này… ngươi… ngươi đứng lên… ta muốn chết” ta tức giận thốt ra!

Hắn không cam lòng, không muốn đứng lên. Ta lật lật thân lại bị hắn ôm chặt.

“Đến bắt nàng”. Hắn gối lên hõm vai ta, thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.

“Ngươi tới làm gì…” Ta nhìn đồ đạc trong phòng, bất đắc dĩ nói, “Ở trong cung không phải rất thoải mái sao, chạy tới nơi này chịu tội làm gì”

“A, trong cung thoải mái, vậy nàng vì sao chạy tới nơi này?” hắn hỏi lại.

Ta nghẹn lời.

“Ta biết, nàng thích ta”. Hắn nói, khó nén đắc ý.

Ta hít thở không thông.

“Nghiêm Tiểu Vũ đã nói, Linh Xu nằm mơ đều kêu tên ta. Lúc nàng hôn mê, vẫn gọi tên của ta, ta vừa đi, nàng liền khóc”.

“Ta không biết”. Ta khô khốc nói.

“Ta để cho Nghiêm Tiểu Vũ chăm sóc nàng, không nghĩ tới hắn vô dụng như vậy, để nàng chạy thoát”.

“Cái gì?” ta sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, môi khẽ chạm vào hai cánh hoa mềm mại ôn lạnh, nhìn đến khóe miệng Lưu Hi nở nụ cười xấu xa.

“Ta vốn nghĩ, thời điểm tìm được nàng, nhất định phạt nàng thật nặng, nhưng khi nhìn thấy nàng, ta lại luyến tiếc”. Hắn xoay người đặt trên người ta, dính sát vào môi ta nói: “Linh Xu, ta rốt cục có năng lực bảo hộ nàng. Linh Xu, theo ta về nhà đi”.

“Không, không cần!” cái gáy của ta bị gối lên giường, tránh cũng không thể tránh, trái phải lắc đầu đều trốn không khỏi đôi môi của hắn, “Gia gia qua đời, ta không có nhà, gia gia nói, không thể cùng ngươi quá thân cận”.

Hắn dừng một chút, ta vội vàng há to mồm hô hấp.

“Gia gia sai rồi. Ta không phải phụ hoàng ta, người không bảo hộ được mẫu thân ta, nhưng ta sẽ bảo vệ nàng…” đồng tử của hắn ở chỗ sâu thẳm nhất nhiếu rọi ra nội tâm quật cường cùng kiêu ngạo, “Người là nam nhân yếu đuối, người yêu mẫu thân ta, nhưng loại yêu này lại trở thành một loại thương tổn, nữ nhân khác ghen tị, người chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi trúng độc, lại vô lực không thể cứu….”

Ta mờ mịt nhìn hắn.

Lưu Hi nhẹ nhàng thở dài, tựa vào trên vai ta. “Gia gia cái gì cũng không nói cho nàng, đại khái hy vọng nàng sẽ không bị cuốn vào những loại chuyện thị phi này. Nàng nghĩ rằng ta chính là một hoàng tử không được sủng ái, cho rằng ta chính là bị bệnh, kỳ thật không phải, ta là đứa con phụ hoàng thương yêu nhất, ta cũng không phải bị bệnh, là trúng độc. Mẫu phi xuất thân thấp hèn, lại được phụ hoàng sủng ái sâu sắc. Mẫu thân không có chỗ dựa, không thể tự bảo hộ mình, phụ hoàng cũng không có năng lực bảo hộ người. Thời điểm mẫu phi mang thai bị người ta hạ hàn độc, lúc phát hiện ra độc đã xông vào tâm mạch, mọi thứ đã muộn rồi. Nhưng người vẫn nhịn đau sinh ra ta. Sau đó phụ hoàng mới hiểu được tình yêu này, ở trong thâm cung cỡ nào thâm độc. Người cố ý không nhìn ta, làm bộ như buông tha cho ta, nghĩ rằng như vậy ta có thể an toàn. Nhưng trên người ta mang theo hàn độc, không người nào có thể trị. Giải trừ hàn độc cần bao nhiêu tâm lực, nàng hẳn biết rõ, nếu không phải phụ hoàng ngầm ra lệnh cho gia gia nàng, nàng cho rằng gia gia thật sự dám cứu một hoàng tử không được sủng ái sao?”

Ta chưa từng nghĩ nhiều như vậy… bởi vì gia gia xưa nay thiện tâm, cho dù là khất nhi ven đường, người cũng không nhẫn tâm nhìn hắn chịu đói rét. Đúng rồi, hoàng tử không giống như vậy, người cứu hắn, sẽ đắc tội với phía đối lập, nếu không phải tiên hoàng ra lệnh, người làm sao dám mạo hiểm?

“Sau khi cơ thể ta khá hơn, phụ hoàng liền bắt tay vào an bài hết thảy, âm thầm nuôi trồng cho ta thế lực, tìm sư phụ tốt nhất dạy ta, chỉ chờ một ngày kia lại để ta trở lại triều đình, trở lại bên cạnh người. Nếu không, bằng thế lực của ta, vĩnh viễn không bước chân được vào triều, chỉ có thể làm một vương gia, xa tử tha hương. Nhưng là, cái ngôi vị hoàng đế kia không có lực hấp dẫn ta, nhưng ta không có lựa chọn, nếu như hành động phụ hoàng bị phát hiện, ta phải đối mặt, một khi thất bại, chỉ sợ số người chết sẽ không thể đếm xuể”

“Cho nên… Ngươi trở thành hoàng đế sao…” ta ngơ ngác hỏi.

“Đúng vậy… gia gia luôn lo lắng về ta, ta nói, ta nghĩ muốn Linh Xu, ta thích nàng, sẽ bảo hộ nàng, có lẽ gia gia lo lắng nàng sẽ là khuôn mẫu thứ hai của mẫu phi ta, nàng chỉ là một tiểu Thái y, địa vị của ta cũng chưa củng cố, quyền lực chưa nắm hết trong tay, nếu để cho bọn người đó phát hiện ta đối với nàng có cảm tình, ngay cả nàng không quyền không thế, đối với bọn họ vô hại, bọn họ cũng sẽ bởi vì ghen tị mà cho người hạ sát nàng. Ngày ở tại Thượng Lâm Uyển, là tay say rượu không khống chế được, làm cho mật thám phát hiện được, mới liên lụy để nàng bị thương. Ta cuối cùng là lo lắng, lần nữa buông tha nàng, nàng sẽ thất vọng về ta, sẽ cùng Nghiêm Tiểu Vũ cao chạy xa bay, thẳng đến khi nàng trong lúc hôn mê nói lời nói thật, ta mới yên tâm đem nàng giao cho Nghiêm Tiểu Vũ, để cho hắn mang nàng tạm thời rời khỏi hoàng cung, chờ hết thảy sóng gió qua đi, ta lại đón nàng trở về”.

“Ta trong lúc hôn mê đã nói cái gì?” ta đánh gãy lời hắn.

“Nàng nói nàng thích ta”.

“Không có khả năng!” Ta kiên quyết phủ nhận, “Ta làm sao có thể nói câu đó!”

“Nàng còn gọi ta đừng đi”

“Không có khả năng không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng” ta liên tục lắc đầu.

“Nghiêm Tiểu Vũ có thể làm chứng!”

“Các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu!” ta bi phẫn nói. Nguyên lai Nghiêm Tiểu Vũ mang ta ra cung là hắn bày mưu đặt kế, nguyên lai hắn vốn đã nghĩ để cho ta ra cung, cho nên không không phái truy binh, hại ta còn một bên tự mình đa tình một bên thương tình.

“Vậy nàng hiện tại thành thật trả lời ta, nàng thích ta sao?” chóp mũi của hắn nhẹ nhàng để trên mũi ta, vô cùng thân thiết hỏi, “Nói thích, nói không thích chính là khi quân”. (hí hí, anh đáng yêu quá)

“Ngươi bức ta nói…” Trái tim của ta đập thật mạnh, có chút chua xót.

“Đúng, ta bức nàng, nàng nói một tiếng được không?” hắn ôn nhu dỗ dành.

Ôi chao, không hổ là đứng trên vạn người, vô sỉ đứng lên đầu người.

Ta cắn chặt răng, uy vũ không khuất phục.

“Hiện tại không nói cũng không sao, theo ta hồi cung, về sau sẽ có cơ hội làm cho nàng mở miệng” hắn cười chạm nhẹ môi ta một chút.

Lòng ta trở nên ảm đạm, “Ta không muốn trở về…. Lưu Hi, đó không phải là cuộc sống mà ta mong muốn. Ngươi đã có Hoa phi, nàng lại mang thai con của ngươi, thậm chí bởi vì ngươi mà sảy thai, vô luận như thế nào, ngươi không thể lại có lỗi với nàng”.

Lưu Hi nghe đến đó, cười vang rộ lên, “Nàng ta? Linh Xu, nàng quá ngây thơ rồi”.

“Như thế nào?”

“Hoa phi mang thai không phải là con của ta”

Ta há to miệng.

“Ta chưa bao giờ cùng phi tần trong hậu cung da thịt chi thân, các nàng sở dĩ cảm thấy có, chỉ là vì bị hạ huyễn dược, sinh ra ảo giác. Nếu là ảo giác, làm sao có thể mang thai? Như vậy tất nhiên là cùng người khác tư thông, vô luận người đó là ai, kết quả đều chính là muốn một hoàng tử”

Ta hồi lâu không thể khép miệng, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Vậy ngươi như thế nào… như thế nào không vạch trần nàng?”

“Không tiếp nhận rồi sao nữa?” Lưu Hi nhấp hạ miệng, nhìn qua có chút buồn bực, “Chẳng lẽ để người trong thiên hạ biết vợ ta ngoại tình?”

Ta nghĩ tới chiều hôm đó, vẻ mặt tối tăm của Lưu Hi, không khỏi thảm thống gật gật đầu, cho hắn sờ sờ đầu ta để lấy an ủi, hắn hưởng thụ cọ cọ.

“Nghiệt chủng trong bụng nàng ta sẽ không có cơ hội giữ lại, cho dù ta không hạ thủ, những người khác cũng sẽ không để nàng sinh hạ. Ta âm thầm giả bệnh, thế cục không hiểu, bọn họ liền ngồi không yên, một đám muốn chiếm ngôi vị, vừa vặn cơ hội, làm cho Hộ bộ thượng thư cùng Hoa tướng quân hai thế lực lớn chó cắn chó trở nên suy yếu”

“Ba tháng kia, ngươi quả nhiên là giả bệnh…” ta bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta nếu không lộ sơ hở, sao có thể buộc bọn người kia ra tay? Ta đáp ứng nàng một nguyện vọng, nàng lại nói với ta muốn theo Nghiêm Tiểu Vũ cao chạy xa bay, nàng không biết ta có biết bao nhiêu khổ sở…”

“Uy uy… Ngươi là hoàng đế a, không cần lộ ra loại biểu tình ủy khuất này có được hay không?” ta vô lực nhìn hắn, làm như mình còn là Tiểu Hi sao, giả ốm yếu lừa lấy thương cảm… “Ta… ta không đi còn ở lại làm cái gì? Ta chỉ nghĩ chàng đã có một gia đình viên mãn, kỳ thật ta lưu lại cũng không có ý nghĩa,… tuy rằng hiện tại chàng nói mọi chuyện đều là giả, nhưng trong hậu cung trăm mị ngàn hồng, nhiều mỹ nhân như vậy chàng thực sự ngồi mà trong lòng không loạn, một chút tiện nghi cũng không chiếm sao? Vậy chàng không phải Phú Xuân chính là Khổng Tử”.

Lưu Hi bi thương nói: “Này thực không được…. một người là nữ nhi của Hộ bộ thượng thư, một lại là muội muội của Hoa tướng quân, còn một là cháu gái thừa tướng, ta nhìn thấy các nàng đã nghĩ tới Hộ bộ thượng thư vẻ mặt dữ tợn, Hoa tướng quân lưng hùm vai gấu, Thừa tướng mặt đầy nếp nhăn… để ta ôm các nàng, quá khó khăn cho ta….”

Một khi đã như vậy, chàng cần gì phải làm hỏng thanh xuân của các nàng…” ta thở dài, khinh bỉ nói, “Đều là lỗi của chàng”.

“Các nàng chẳng qua chỉ muốn làm hoàng hậu mà thôi, hoàng đế là ai, các nàng cũng không cần. Các nàng muốn lợi dụng ta”

“Chẳng lẽ chàng khẳng định ta không giống với các nàng sao?” ta nghi hoặc nhìn hắn.

Lưu Hi nói: “Nàng cùng bọn họ không giống nhau, ta biết, nàng thích chính là Lưu Hi, Lưu Hi là ai, nàng không quan tâm”

Ta rũ mắt xuống, không nói gì mà chống đỡ.

“Những gì ta từng hứa hẹn với nàng, đều đã thực hiện”. hắn mang theo mỉm cười mê hoặc, ta thở dài một tiếng, rơi vào cạm bẫy, cam tâm tình nguyện.

Chẳng qua lúc ấy ta cũng không nhớ đến hắn đã từng hứa hẹn với ta cái gì, thẳng đến đêm động phòng hoa chúc, hắn mới nói cho ta nhớ.

“Ta đã hứa hẹn với nàng, làm hoàng đế, liền cho Tống gia được miễn xá, về sau, nàng không cần làm Thái y, con nàng cũng không cần, bọn chúng muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho nên…” hắn hôn hai má ta, “Khi làm hoàng hậu của ta, nàng muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu, ta chỉ có một hoàng hậu là nàng, cho nên trọng trách sinh con đều đặt hết trên người nàng…”

“Này…” ta có loại dự cảm điềm xấu, lùi bước rồi lại lùi bước, cuối cùng bị ép đến mép giường. “Ta cuối cùng cảm thấy, giống như có điểm không thích hợp…”

Ta hoang mang rối loạn đẩy tay hắn ra, “Chờ, chờ một chút..”

Hắn giương mắt nhìn ta, hai mắt sâu thẳm như muốn hút lấy ta, “Còn chờ cái gì…”

“Cái kia… cái kia… Nghiêm Tiểu Vũ sao lại không tới tham gia hôn lễ của chúng ta?” ta nói sang chuyện khác.

Lưu Hi không hờn giận nhíu mày, “Thời khắc này lại nhắc tới nam nhân khác có phải không thích hợp hay không? Hắn lúc trước làm mất nàng, ta phạt hắn đi trấn thủ biên cương”

“Uy! Hắn tốt xấu là người thân của ta, chàng sao có thể làm như vậy với hắn!” ta bất mãn rống hắn.

“Ồ?” Lưu Hi nhướn đuôi mày, “Hắn là người thân của nàng, ta đây là gì của nàng?”

“Này…”

“Người nào?” hắn tới gần từng bước, ta ngã xuống giường.

“Cũng vậy, người trong nhà…” Ta cảm thấy cảm giáp áp bức, rưng rưng nhận thua.

Hắn vừa lòng nheo mắt lại, sờ sờ đầu ta nói: “Ngoan…”

Lúc còn nhỏ không cẩn thận nói ra cái ước nguyện với Tiểu Hi, hắn nói: “Về sau sinh nhiều vài đứa”

Ta cuối cùng có loại cảm giác của kẻ trộm, cảm giác này vẫn giằng co rất nhiều năm, ta cũng không rõ rốt cuộc làm sao, thẳng đến rất nhiều năm về sau, lúc giúp đứa nhỏ đọc sách, trong lúc vô tình nhìn đến sách sử, ta mới sét đánh bửng tỉnh đại ngộ.

Sách sử viết, y nữ Tống thị, Thiên Khải Đế hậu, trời sanh tính ghen tị, độc sủng hậu cung, phế tam phi lục tần, hàng đêm tìm hoan, ngủ lại đế cung.

(có nghĩa chị này trộm anh Hi a)

Ta đều là do bắt buộc, được không!

~~ TOÀN VĂN HOÀN ~~

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3