Sau tang lễ - Chương 17
Michael ném lá thư qua mặt bàn cho Rosamund. - Sao? Chúng ta làm gì? - Chúng ta sẽ đến đó. Anh nghĩ sao? - Được chúng ta sẽ đến - Michael nói chậm rãi. - Có thể là có một vài đồ trang sức... Mặc dù rằng trong ngôi nhà ấy toàn là những thứ gớm ghiếc: chim nhồi bông, hoa giả... gớm! - Ừ, lăng cổ mà. Nhưng anh nghĩ là mấy bức ký họa ở phòng khách và chiếc tràng kỷ với hình thù kỳ quái cũng không đến nỗi tồi. Chúng ta có thể dùng chúng cho vở Chuyến đi của ngài nam tước Anh chàng đứng dậy và nhìn đồng hồ. - Anh phải đi gặp Rosenheim. Tối nay anh sẽ về muộn. Anh phải ăn tối với Oscar để thảo luận với anh ấy về vở kịch. - À, phải rồi, anh Oscar! Hẳn là anh ấy sẽ rất vui gặp lại anh sau chừng ấy thời gian. Cho em gửi lời chào tới anh ấy nhé. - Sao em lại nói "sau chừng ấy thời gian"? Bọn anh vừa ăn trưa cùng nhau tuần trước mà. Michael nhìn Rosamund dò hỏi. - Lạ thật. Có lẽ là anh ấy đã quên. Hôm qua anh ấy đã gọi điện và nói với em rằng bọn anh chưa gặp lại nhau từ hôm diễm vở Tilly hướng về phía tây - Ồ, anh ta bị lẫn mất rồi. Michael cười, Rosamund nhìn anh ta lạnh lùng với đôi mắt xanh mở to. - Anh tưởng em là con ngớ ngẩn à, Mick? - Ồ không, em yêu. - Có đấy, có đấy. Em không hoàn toàn ngu ngốc đâu. Hôm đó anh đã không gặp Oscar và em biết là anh đã ở đâu. - Rosamuns, em yêu... em muốn nói gì vậy? - Em muốn nói rằng em biết rõ hôm đó anh đã ở đâu. - Thực ra anh không hiểu em định nói gì. - Còn nói gì nữa? Anh không thấy là việc bịa ra một lời dối trá như vậy là rất ngu ngốc ư? - Này, Rosamund... Michael định nổi cáu nhưng không biết nói gì anh ta đành ngậm miệng. Còn cô vợ vẫn tiếp tục một cách nhẹ nhàng. - Chúng ta vẫn định đầu tư vào vở kịch, có phải vậy không? - Đó là một vai diễn rất hợp với anh và anh vẫn hằng mong ước. - Đó cũng chính là điều em nghĩ. - Em muốn nói gì? - Đó là thời cơ của anh nhưng không nên quá mạo hiểm. Michael nhìn vợ và chậm rãi nói: - Đó là tiền của em, anh biết. Và nếu em không muốn mạo hiểm... - Đó là tiền của chúng ta, anh yêu - Rosamund nhấn mạnh ba từ của chúng ta. - Em có chuyện gì vậy? - Không có gì. - Có đấy. Thời gian này em không còn như trước nữa, em trở nên luôn cáu gắt, nóng nảy, có chuyện gì thế? - Không có gì. Em chỉ muốn anh trận trọng thôi, Mick. - Thận trọng? Về chuyện gì cơ chứ? Anh vẫn luôn thận trọng đấy chứ. - Không, em thì không thấy thế đâu. Anh đừng tưởng mình giỏi xoay sở và có thể làm cho người khác tin bất cứ điều gì đâu nhé. Chuyện với Oscar của anh thật là nực cười. Michael đỏ bừng mặt vì tức giận. - Thế còn em thì sao? Em đã nói là em đi chợ với Janes. Nhưng sự thực không phải là như vậy: Janes đã đi Mỹ từ mấy tuần trước rồi. - Đúng. Em cũng đã sai lầm khi nói dối như vậy. Thực ra em đã đi dạo ở Regent s Park. Michael nhìn vợ một cách tò mò: - Regent s Park? Cả đời em có vào đó bao giờ đâu? Ở đó có gì vậy? Em mới có một anh bạn tốt ư? Em có thể nói bất cứ điều gì em muốn, Rosamund, nhưng sự thực là em đã thay đổi rất nhiều thời gian qua. Tại sao thế? - Em đã... em đã phải suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Về những gì cần phải làm... Michael đi vòng qua cái bàn đến bên vợ và trong sự hăm hở bột phát anh ta kêu lên cuồng nhiệt: - Em yêu! Em biết rằng anh yêu em đến điên cuồng! Cô đáp lại lấy lệ cái ôm nồng nhiệt của chồng, nhưng ngay khi họ rời nhau ra, Michael đã lại bắt gặp cái nhìn lạ lùng từ đôi mắt tuyệt đẹp của vợ. - Dù anh có làm gì đi chăng nữa thì em cũng sẽ tha lỗi cho anh, có phải không? - Có thể - Rosamund nói mơ hồ. Anh thấy không, bây giờ tất cả đều đã khác rồi. Chúng ta cần hải suy nghĩ và lập lên một kế hoạch tư tế. - Suy nghĩ... và lập kế hoạch? Rosamund cau mặt. - Không nên nghĩ rằng tất cả đã kết thúc khi mới quyết định làm một việc gì đó. Trên thực tế, đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cần phải suy nghĩ về những gì chúng ta sẽ làm sau đó... cần phải biết điều gì quan trọng, điều gì không. - Rosamund... Rosamund ngồi đó, bối rối với cái nhìn xa xăm, và dường như Michael không nằm trong tầm nhìn của cô. Michael đã phải gọi tên cô đến ba lần cô mới giật nảy mình và trở về với thực tế. - Anh nói gì? - Anh muốn hỏi em đang nghĩ gì... - À.... không có gì đâu, em chỉ nghĩ xem mình có nên đi đến... Lytchett St-Mary để gặp cái cô... tên gì đó em không nhớ nữa, cái cô đã sống cùng dì Cora ấy mà. - Để làm gì cơ chứ? - Ờ... nhưng ai đã giết dì Cora nhỉ? Rosamund lẩm bẩm một mình. Michael trợn tròn đôi mắt. - Em cho rằng... cô ấy biết hay sao? - Em nghĩ thế... cô ấy sống ở đó mà. - Nhưng hẳn là cô ta đã nói hết những gì cô ta biết với cảnh sát rồi chứ. - Ồ em không muốn nói rằng cô ta biết tất cả nhưng hẳn là cô ta phải biết về điều mà bác Richard đã nói với dì Cora khi bác ấy đã đến Lytchett St-Mary ấy. Ông ấy đã đến đó mà, Suzan đã kể lại với em như vậy. - Nhưng cô ta không thể nghe được cuộc nói chuyện của họ. - Có đây anh yêu ạ. Rosamund nói như là đang nói với một đứa trẻ hay lý sự. - Ngớ ngẩn! Anh thấy chẳng có lý do gì để Richard Abernethie có thể nói những chuyện kín của gia đình trước mặt người lạ cả. - Tất nhiên, nhưng có thể là cô ta đã nghe được. - Em muốn nói là cô ta đã nghe trộm ư? - Đúng vậy. À em định nói là em chắc chắn là như thế. Anh tưởng tượng mà xem, hai người đàn bà sống một mình trong một ngôi nhà hẻo lánh, thật là buồn phải không? Chắc chắn là cô ta hay nghe trộm và đọc trộm thư. Ai mà lại chẳng làm như thế trong hoàn cảnh của cô ta chứ? Michael có vẻ ngạc nhiên. - Em cũng thế à? Anh ta hỏi với giọng thô bạo. - Ồ, em thà chết còn hơn là đi làm một cô hầu gái ở một nơi hẻo lánh như vậy. - Anh muốn hỏi là em có thể đọc trộm thư hay làm những điều đại loại như vậy không? Rosamund trả lời thản nhiên: - Có chứ, nếu như em rất muốn biết điều gì đó. Ai cũng thế, anh không tin như vậy sao? Cái nhìn trong sáng của cô gặp cái nhìn của chồng. - Con người ta rất tò mò. Cô ta hẳn cũng thế. Em nói về cô Gilchrist ấy. Em tinchắc là cô ta biết chuyện đấy. - Rosamund, theo em thì ai đã giết dì Cora... và ông già Richard? Một lần nữa, bốn mắt của họ lại gặp nhau. - Anh yêu! Đừng vô lý như thế... Anh cũng biết rõ như em đó là ai. Nhưng tốt nhất là không nên nói tên người ấy ra. Thôi, chúng ta không nói chuyện ấy nữa nhé.