Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 13 - Phần 2
Cảnh vật trước mắt tôi quay như chong chóng, đất dưới chân dường như cũng mềm nhũn, tôi không sao đứng vững được. Tôi bám vào chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống. Ba năm qua, tôi đã từng đặt ra biết bao giả thuyết, giả như Diệp Chính Thần đến tìm tôi, giả như anh vẫn còn yêu tôi thì tôi sẽ không để bụng bất cứ điều gì, không để bụng đến việc anh đã lừa dối tôi, không để bụng việc rốt cuộc giữa anh và Dụ Nhân có chuyện gì, giả như anh đến tìm tôi, giả như anh vẫn yêu tôi, tôi có thể tha thứ, có thể tha thứ tất cả. Nhưng anh đã không tới, mọi giả thiết đều trở nên huyễn hoặc để tôi tự dỗ dành mình và dỗ dành người khác.
Nhưng bây giờ, mọi giả thuyết đều đã thành sự thật. Nói tôi không chút dao động, không muốn quay trở lại bên Diệp Chính Thần thì hoàn toàn là nói dối. Vì dù sao Diệp Chính Thần vẫn là người đàn ông tôi yêu nhất.
Nhưng tôi không thể không nghĩ cho Ấn Chung Thiên. Cho dù kết quả của vụ án này như thế nào thì nó vẫn là một cú giáng nặng nề đối với một người muốn làm được điều gì đó ở chốn quan trường như Ấn Chung Thiên. Trong ba năm tôi gặp khó khăn và trong những ngày đen tối nhất, anh đã ở bên tôi, nâng đỡ tôi, cùng tôi vượt qua tất cả.
Dụ Nhân nói: “Tôi nói tất cả những điều này với cô, chỉ hy vọng cô biết rằng Diệp Chính Thần yêu cô như thế nào... Cô lo lắng muốn cứu vị hôn phu của mình, điều đó tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng... tôi mong cô hãy suy nghĩ một chút đến cảm nhận của Diệp Chính Thần.”
“Cảm ơn cô đã nhắc tôi, tôi biết mình nên làm thế nào.”
“Vậy thì được rồi, tôi không làm phiền cô nữa.” Dụ Nhân đứng lên, ra về, dáng người quý phái rất riêng biệt.
Tiễn Dụ Nhân chưa được bao lâu, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng sụt sịt trong máy.
“Mẹ…”
“Nhịp tim của cha con không ổn định, hiện đang ở trong phòng cấp cứu...”
Tôi cảm thấy sợi dây thần kinh cuối cùng của mình dường như cũng bị đứt, trước mặt tối sầm lại.
“Một người bạn của cha con ở Viện Kiểm sát nói, Chung Thiên có thể sẽ phải ngồi tù, ít nhất cũng sáu, bảy năm... thế là cha con...” Trong điện thoại chỉ có tiếng nức nở của mẹ.
Tôi không thể quỵ ngã, không thể. Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, tôi an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Không sao đâu, Chung Thiên không sao, cha con cũng không sao, con sẽ về ngay đây.”
Tôi đi máy bay, sau đó lên ô tô, đến hơn mười một giờ hôm ấy mới về tới bệnh viện. Cha tôi vừa mới ngủ, mẹ tôi đang túc trực bên cạnh, nhìn thấy tôi, mắt bà lại đỏ hoe. Có lẽ cha tôi nghe thấy tiếng động nên mở mắt, môi mấp máy, chìa tay về phía tôi.
Tôi hiểu cha tôi muốn nói gì, bèn bước tới, nắm tay ông: “Cha, cha đừng nghe người khác nói linh tinh, bạn con ở Bắc Kinh nói rằng... Chung Thiên không có tội, anh ấy sẽ được thả ra nhanh thôi.”
“Có thật như thế không?” Mẹ tôi vội hỏi.
“Thật ạ!” Tôi ngồi xuống, khẽ nói: “Bạn của con là tham mưu trưởng quân khu, anh ấy đã hỏi giúp con, vụ án này không liên quan gì tới Ấn Chung Thiên...”
“Quân khu Bắc Kinh? Chức vụ cao thế ư?”
“Đúng ạ, rất cao. Anh ấy nói không sao, chắc chắn là không sao.”
Cha tôi nghe vậy yên tâm nằm ngủ, mẹ tôi cũng nằm nghỉ trên chiếc giường trực, còn tôi thì ngồi trên chiếc ghế dài ở cổng bệnh viện chờ tới khi trời sáng.
Tôi đã ngồi như vậy suốt đêm, cứ lật đi lật lại chiếc điện thoại nhưng mãi vẫn không tìm ra người nào có thể giúp được tôi. Hai giờ đêm, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại bấm số máy của Diệp Chính Thần, điện thoại vừa kêu một tiếng thì trong đầu tôi vang lên câu nói của Dụ Nhân: “Tôi nói tất cả những điều này với cô, chỉ hy vọng cô biết rằng Diệp Chính Thần yêu cô như thế nào... Cô lo lắng muốn cứu vị hôn phu của mình, điều đó tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng... tôi mong cô hãy suy nghĩ một chút đến cảm nhận của Diệp Chính Thần.”
Tôi vội vàng tắt máy, tưởng rằng Diệp Chính Thần sẽ không nghe thấy, nhưng chỉ mấy giây sau, anh lập tức gọi lại.
Khi điện thoại được kết nối, tôi có thể nghe thấy cả tiếng thở của anh, rất nặng nề. Tôi chẳng muốn nói bất cứ điều gì, cứ nghe tiếng thở của anh.
“Anh có thể làm gì cho em?” Diệp Chính Thần khẽ hỏi.
Câu nói đâm vào trái tim tôi như một mũi kim. Cuối cùng, tôi bật khóc, mọi dồn nén bấy lâu trào ra cùng nước mắt.
“Em chờ anh nhé, anh sẽ tới chỗ em!”
“Không cần đâu... không cần đâu!”
Trong điện thoại im lặng một lúc, rồi câu nói ấy được nhắc lại một lần nữa: “Em chờ anh, anh sẽ tới chỗ em.”
“Không cần đâu!” Tôi cố giữ giọng mình bình tĩnh, mặc dù bàn tay tôi run lên như chiếc lá phong trước gió. “Tôi chỉ muốn nói nói với anh rằng, chuyện của Chung Thiên anh không cần phải giúp nữa, tôi có thể giải quyết được. Còn nữa, tôi không muốn gặp lại anh, mong anh đừng làm phiền tôi!”
Nói xong, tôi không cho mình bất cứ cơ hội hối hận nào, nhanh chóng tắt máy.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, điều đó cho thấy tôi và Diệp Chính Thần không có duyên với nhau, vì thế, đó có thể là một kết cục tốt nhất...
Suốt đêm hôm ấy, trên chiếc ghế dài ở cổng bệnh viện, tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng chẳng tìm được cách nào cứu Ấn Chung Thiên. Khi tôi quyết định chấp nhận số phận cũng là lúc ánh bình minh le lói. Tôi ngước lên nhìn rồi không thể tin ở mắt mình. Người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh thẫm đang đứng trước mặt tôi, ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên khuôn mặt anh và hàng khuy áo lấp lánh. Tôi ngồi im trên ghế, ngước mắt nhìn khuôn mặt vẫn còn trong bóng tối, trái tim run rẩy. Những ngón tay dài đặt lên mặt tôi, gạt những giọt nước mắt lạnh giá trên má tôi, mang đến cho tôi hơi ấm mà tôi không bao giờ quên được.
“Anh?” Tôi sửng sốt đứng dậy, mắt mở to nhưng vẫn không sao tin vào những gì đang nhìn thấy. “Anh... sao anh lại ở đây?”
“GPS…” Diệp Chính Thần nhẹ nhàng trả lời. “Hệ thống định vị toàn cầu.”
Bầu trời cuối thu trong xanh. Tôi nhìn anh, không biết nói gì, thực sự không biết nói gì.
Trong giờ phút tôi tuyệt vọng nhất, người mà tôi khao khát được nhìn thấy đã xuất hiện trước mắt tôi như từ trên trời rơi xuống, giống như trong đêm mưa nhiều năm trước, tôi nhìn thấy anh bị thương trong màn mưa.
Tôi cố kìm giữ mười ngón tay sau lưng vì sợ rằng, chỉ cần một phút thiếu kiên định, tôi sẽ ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng tôi nhớ anh biết bao. Cho dù ngay cả lúc nghĩ rằng anh và Dụ Nhân là vợ chồng ân ái, tôi cũng không thôi nhớ anh, chờ đợi anh. Nếu anh về sớm hơn một tháng thì chúng tôi sẽ không có chuyện ly biệt mãi mãi.
“Anh có thể làm gì được cho em đây?” Giọng nói đầy vẻ lo lắng của anh cất lên, xuyên thủng phòng tuyến trong đáy lòng tôi.
Tôi lắc đầu, không dám nhìn vào mặt anh: “Tôi đã nói rồi, không cần đâu, tôi sẽ tự giải quyết.”
“Nếu tự giải quyết được thì sao em lại phải ngồi suốt đêm ở cổng bệnh viện?”
“Là vì tôi không có cách gì...” Tôi nhìn anh. “Cha tôi bị u bạch huyết từ ba năm trước, thời gian qua sống được cũng là nhờ vào việc điều trị hóa chất định kỳ để tế bào ung thư không di căn. Nhưng tinh thần ông không tốt, tôi sợ có chuyện xảy ra với Ấn Chung Thiên thì cha tôi sẽ...”
“Sẽ không sao đâu, đã có anh.” Diệp Chính Thần dang tay ôm tôi, vỗ lên vai tôi an ủi: “Em yên tâm, anh đã nhận lời với em là cứu anh ta thì nhất định anh sẽ tìm cách.”
“Tôi...”
“Em đừng nói gì nữa, hãy đưa anh đi thăm bác, anh sẽ an ủi bác giúp em.”
Ngồi ở bệnh viện một lát, đến khi mắt tôi không còn đỏ nữa, Diệp Chính Thần mua một ít hoa quả, cùng tôi đi vào buồng bệnh. Cha tôi đã tỉnh, đang truyền dịch, sắc mặt không tốt chút nào, nhưng tinh thần đã khá hơn rất nhiều. Mẹ tôi nhìn thấy chúng tôi đi vào thì đứng dậy, ngạc nhiên nhìn Diệp Chính Thần trong bộ quân phục.
“Mẹ, đây là bạn con.” Tôi trịnh trọng giới thiệu. “Anh ấy là Diệp Chính Thần, vừa từ Bắc Kinh tới.”
“Cháu chào bác!” Diệp Chính Thần lên tiếng, đặt túi hoa quả trong tay xuống, vẻ oai nghiêm của anh khiến mẹ tôi không khỏi cảm thấy gò bó.
Mẹ tôi vội kéo một chiếc ghế, nói: “Chào cậu, cậu ngồi đi.”
Còn cha tôi thì cố nhấc người nằm lui vào, tôi chưa kịp phản ứng thì Diệp Chính Thần đã tới bên đỡ ông, tiện tay sửa lại chiếc gối cho ngay ngắn.
Rồi sau đó, Diệp Chính Thần ngẩng lên quan sát chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh giường, nhìn kỹ lọ thuốc đang truyền, hơi chau mày: “Tim bác không được tốt, bác cố gắng hạn chế vận động.”
Giọng nói ôn tồn và vẻ quan tâm của Diệp Chính Thần thể hiện sự nghiêm túc, nhã nhặn, tự nhiên của một bác sĩ, cho dù anh không khoác chiếc áo blouse.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ, tôi vội giải thích: “Anh ấy là sư huynh, học khóa trên tại trường Y khoa, Đại học Osaka với con...”
Nghe thấy hai từ “sư huynh”, Diệp Chính Thần bỗng quay đầu lại, nhìn vào mắt tôi. Sự giao cảm của hai ánh mắt, một cái nhìn trong mấy giây khiến tôi quên mất những lời định nói. Cha mẹ tôi nhìn nhau rồi lại đưa mắt quan sát kỹ Diệp Chính Thần, trong cái nhìn đó ẩn chứa chút lo lắng.
Thực ra, hồi ở Nhật Bản, tôi đã từng nói với cha mẹ về một người học khóa trên rất quan tâm, chăm sóc tôi, sau này mỗi khi trò chuyện với tôi, mẹ đều hỏi han tình hình của người ấy. Sau khi từ Nhật Bản về, tôi không nhắc tới Diệp Chính Thần với bất cứ ai, càng không dám nhắc gì tới chuyện tình cảm không quang minh chính đại giữa chúng tôi. Cũng có lần mẹ hỏi: “Con có liên hệ gì với anh bạn học khóa trên ở Nhật Bản không?” Tôi trả lời: “Không ạ!”
Có những chuyện không cần phải nói ra mọi người vẫn hiểu. Sau đó, cha mẹ tôi không bao giờ hỏi lại nữa, một lòng vun cho tôi với Ấn Chung Thiên.
“Người bạn mà tối qua con nói tới là cậu ấy phải không?” Mẹ tôi hỏi.
“Vâng!” Tôi gật đầu, thấy trong phòng bệnh không có ai là người ngoài, tôi khẽ nói: “Chuyện của Chung Thiên, cha mẹ đừng quá lo lắng, anh ấy sẽ giúp.”
Nói rồi, tôi lặng lẽ đi tới bên Diệp Chính Thần, kéo gấu áo anh. Diệp Chính Thần hiểu ý, lên tiếng: “Hai bác đừng lo. Rất may là cháu có anh bạn đang phụ trách vụ án này, anh ấy nói thư ký Ấn không liên quan gì tới việc tham ô, họ cho triệu tập anh ấy là để phối hợp điều tra. Còn những tin tức ở bên ngoài, hai bác đừng vội tin, bây giờ kết quả cuối cùng vẫn chưa có, mọi tin tức chỉ là lời đồn đại.”
“Vụ án ấy đến bao giờ thì điều tra xong?” Cha tôi vội hỏi.
“Vụ án liên quan tới rất nhiều người, rất phức tạp, vì thế trong một thời gian ngắn không thể giải quyết được. Có điều, bạn cháu nói sẽ đặc biệt quan tâm đến Chung Thiên, anh ấy vẫn khỏe.” Những lời nói dối ấy được Diệp Chính Thần nói như thật, đến tôi cũng suýt tin đó là thật, huống chi cha mẹ tôi.
“Thế thì tốt rồi, tốt rồi...” Cha tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chuyện này may mà có cháu giúp đỡ.”
“Bác đừng khách sáo, cháu giúp được gì đâu ạ!”
Nói chuyện được một lúc thì bác sĩ điều trị tới, Diệp Chính Thần hỏi về bệnh tình của cha tôi, hỏi rất kỹ về tình hình dùng thuốc rồi ra ngoài gọi điện. Mẹ tôi vội kéo tay tôi hỏi: “Tiểu Băng, cậu ấy có phải là người học khóa trên ở phòng bên cạnh phòng con không?”
“Vâng!” Tôi không dám nhìn vào đôi mắt dò hỏi của cha mẹ, vội chuyển chủ đề câu chuyện: “Cha mẹ vẫn chưa ăn gì, để con đi mua đồ ăn sáng.”
“Cha mẹ ăn rồi”, cha tôi nói. “Con đưa bạn đi ăn chút gì đó đi.”
“Vâng, buổi trưa con lại tới thăm cha.”
Trước khi tôi ra khỏi cửa, mẹ tôi đuổi theo, khẽ dặn dò: “Chung Thiên vẫn đang bị giam giữ, con đừng có gần gũi với người ta quá, vì trong bệnh viện này người ta để ý lắm, đừng để họ đàm tiếu.”
“Con hiểu rồi.”
Cố gắng trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài, Diệp Chính Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Đó là loại thuốc tốt nhất bây giờ à?”
Tôi bước tới gần thì nghe anh nói: “Được, tôi sẽ bảo người tới lấy. Cảm ơn!”
Sau đó, Diệp Chính Thần lại gọi cho một người khác, dặn họ tới gặp Chủ nhiệm Lý của khoa Nội, bệnh viện Phụ ngoại để lấy một hộp thuốc, sau đó gửi ngay tới bệnh viện Nhân dân Nam Châu. Thuốc có tên bằng tiếng nước ngoài, tôi nghe không hiểu, nhưng tôi biết bệnh viện Phụ ngoại ở Bắc Kinh chuyên điều trị các bệnh về tim mạch. Trong lòng tôi dấy lên một thứ tình cảm rất khó tả. Tôi cảm thấy Diệp Chính Thần đối với tôi quá tốt, còn tôi thì không thể đáp lại được tình cảm ấy của anh.
“Đừng phiền mọi người nữa, điều kiện chữa trị của bệnh viện này rất tốt rồi”, tôi nói với Diệp Chính Thần ngay sau khi anh tắt máy. “Loại thuốc đang sử dụng cho cha tôi cũng là loại được nhập khẩu từ nước ngoài.”
“Người bị bệnh tim không nên truyền dịch quá nhiều, với tình trạng bệnh như của bác thì đổi sang loại thuốc uống vẫn tốt hơn.”
“Nhưng bác sĩ Trần nói...”
Diệp Chính Thần cắt ngang lời tôi: “Liệu y thuật của bác sĩ Trần có cao hơn y thuật của Chủ nhiệm Lý ở bệnh viện Phụ ngoại không?”
Tôi không nói nữa. Nghĩ tới trình độ điều trị của một bệnh viện cấp ba của chúng tôi, tôi quyết định không từ chối lòng tốt của Diệp Chính Thần nữa. Vì suy cho cùng, sức khỏe của cha tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Ăn sáng xong, anh vội vã ra về, hai ngày sau đó không hề thấy bóng dáng anh, cũng chẳng có tin tức gì. Mấy lần bấm số của anh rồi lại do dự, cuối cùng quyết định không bấm nút gọi.
Chiều muộn ngày thứ ba, tôi đang viết bệnh án trong phòng làm việc thì Diệp Chính Thần đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt mệt mỏi, bộ quân phục có vài vết nhăn mờ, chắc hai ngày vừa qua anh sống không được vui vẻ, thoải mái.
Anh bước vào phòng, nói thẳng với tôi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, ngày mai họ sẽ thả người, anh sẽ đưa em tới đón Ấn Chung Thiên.”
Đứng trước vẻ mệt mỏi và lạnh lùng của anh lúc đó, tôi không biết phải dùng lời lẽ nào để thể hiện tình cảm của mình, nhìn thấy vết bẩn trên cổ áo anh, tôi khẽ nói: “Áo của anh bẩn rồi, để tôi giặt cho anh.”
Một ánh rạng rỡ thoáng hiện lên trong mắt anh, vẻ lạnh lùng và mệt mỏi dần tan biến. Diệp Chính Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, giọng nói không còn khô cứng nữa: “Phải chạy đi chạy lại Lăng Châu hai lần, mệt đứt hơi. Có thể tìm cho anh một chỗ nghỉ ngơi chút không?”
Diệp Chính Thần là người ưa sạch sẽ, thế mà Nam Châu hầu như lại không có khách sạn cao cấp. Tôi suy nghĩ một lát: “Hay là anh tới căn hộ của tôi vậy.” Ánh mắt của Diệp Chính Thần càng rạng rỡ hơn, thậm chí khóe miệng còn hiện rõ nụ cười: “Cô bé, em vẫn là người hiểu anh nhất.”
Tôi đặt bút xuống, gấp cuốn bệnh án lại, bất giác mỉm cười.
Tôi đưa Diệp Chính Thần về căn hộ của tôi. Vừa bước chân vào cửa, Diệp Chính Thần đưa mắt nhìn, căn phòng ba mươi mét vuông, thoáng một cái đã có thể nhìn cả
căn phòng.
“Em không ở cùng cha mẹ à?”
“Có. Đây là căn hộ mà bệnh viện phân cho các bác sĩ trẻ như tôi, thỉnh thoảng tôi cũng tới đây ở.” Nói rồi, tôi cúi xuống, lấy một đôi dép nam trên giá đưa cho Diệp Chính Thần, nhưng chợt nhớ ra thói quen sạch sẽ của anh, tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ không bao giờ xỏ chân vào đôi dép của Ấn Chung Thiên, vì thế tôi đặt đôi dép trở về vị trí cũ. “Không cần thay dép đâu, dù sao thì sàn nhà cũng bẩn rồi.”
Diệp Chính Thần nhìn tôi đặt đôi dép trở về vị trí cũ, dường như anh đang nghĩ ngợi điều gì, nhìn xuống đôi thảm mềm trải trên sàn và đôi cốc thủy tinh đặt trên bàn rồi lại nhìn về phía phòng ngủ của tôi, trong đó đặt một chiếc giường đôi rộng một mét rưỡi.
Vẻ mặt Diệp Chính Thần sa sầm. Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, do dự xem có nên giải thích với anh rằng, tôi mua chiếc giường này chỉ là để nằm ngủ cho thoải mái.
Không chờ tôi lên tiếng, Diệp Chính Thần mở ngay cửa phòng tắm. Khi anh nhìn thấy một chiếc khăn mặt và một chiếc bàn chải trên giá thì khóe môi mới hơi giật giật, vẻ mặt u ám tạm thời tan đi.
Tôi đưa Diệp Chính Thần vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo tắm bằng vải bông dùng cho cả nam và nữ đưa cho anh: “Anh thay đi, để tôi giặt quần áo cho anh.”
Diệp Chính Thần không nói gì, lập tức cởi khuy áo. Khi những chiếc khuy của bộ quân phục vừa cởi ra, mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng, tôi vội ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Trong căn phòng tắm bé tí, tôi ngồi vò bộ quân phục, Diệp Chính Thần đứng dựa nghiêng người ở cửa, nhìn tôi giặt. Trước cái nhìn của anh, tôi cảm thấy mất tự nhiên, bèn lên tiếng hỏi: “Chẳng phải là anh rất mệt sao? Anh đi ngủ một lúc đi.”
“Bây giờ không mệt nữa.”
“...” Những ngón tay tôi nắm chặt chất vải cứng nhưng trong lòng mềm hẳn lại.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa, tôi thì chăm chú giặt, anh thì chăm chú nhìn tôi, sự im lặng có lúc là sự trao đổi tốt nhất. Giặt xong, tôi treo bộ quần áo lên ban công, cẩn thận vuốt cho phẳng phiu. Làm xong mọi việc, trời cũng đã tối, tôi vào bếp nấu hai bát mỳ.
Màn đêm giăng xuống, tôi bê hai bát mỳ đặt lên trên bàn. Diệp Chính Thần ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu hít hà mùi thức ăn rồi gắp một sợi mỳ lên, cho vào miệng, nhai rất lâu rồi mới nuốt.
“Không ngon phải không?” Tôi hỏi.
Anh lắc đầu: “Sau khi em đi rồi, anh đã tới hầu hết các tiệm mỳ, mà chẳng sao tìm thấy được vị này.”
“Trên đời này, những món ngon có rất nhiều, có thể vì anh chưa chú tâm thưởng thức.”
“Anh đã từng nếm rất nhiều món ngon.” Diệp Chính Thần ngẩng lên, nhìn tôi chăm chú. “Nhưng anh nhớ nhất mùi vị này.”
Một lát ớt theo xuống cổ họng, bỏng rát, tôi vội uống một ngụm nước. Diệp Chính Thần đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay tôi, tôi khẽ rụt tay về. “Nhưng ngày nào cũng ăn thì anh sẽ chán.”
Diệp Chính Thần nhướn mày, không nói câu nào.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cầm cốc trà, đứng dựa vào cửa sổ. Ánh trăng soi bóng chúng tôi thành những hình rất dài và nhạt nhòa. Đêm cũng rất dài, tôi thực sự không tìm được chuyện gì thích hợp, đành chỉ xuống những con đường của thành phố: “Kia là phố Nhân Dân, kia là đường Thiết Du, khu vực cũ của Nam Châu... trước đây tôi sống ở đó...”
“Anh biết.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Anh còn biết rằng, nhà của Ấn Chung Thiên cũng ở đó, hồi nhỏ hai người thường chơi cùng nhau, anh ta yêu thầm em từ lâu, còn em chỉ coi anh ta như anh trai.”
“Sao anh lại biết?”
“Những điều anh biết không chỉ có thế...” Diệp Chính Thần mỉm cười, nhấp một ngụm trà. “Sau khi em trở về nước, Ấn Chung Thiên đối xử với em rất tốt, còn em vẫn rất lạnh lùng với anh ta và giữ mối quan hệ bạn bè thuần khiết, mãi cho tới ba tháng trước đây, em mới chấp nhận lời cầu hôn của Ấn Chung Thiên...”
Anh biết, chuyện gì anh cũng biết. Điều ấy có nghĩa rằng, anh đã âm thầm dõi theo tôi.
Diệp Chính Thần nhấp một ngụm trà, rồi nhìn về phía xa xăm: “Anh đã định về nước vào tháng Mười hai nhưng biết tin này anh đã xin về nước trước... Sau khi làm xong mọi thủ tục, anh đã đáp chuyến bay thẳng từ Nhật Bản về Thành Đô.”
Tôi nắm chặt chiếc cốc trong tay, trong miệng toàn vị đắng chát.
“Hôm tôi nhìn thấy anh ở tiệm áo cưới chính là ngày anh vừa về nước ư?”
“Đúng thế, nhưng đáng tiếc anh đã về muộn.” Diệp Chính Thần ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Trong ba năm em không có bạn trai, không thân mật với bất cứ người con trai nào, anh đã tưởng rằng em đang chờ anh, anh tưởng rằng em cũng như anh, không sao quên được tình cảm ấy. Khi anh nhìn thấy em mặc bộ áo cưới rồi mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay của Ấn Chung Thiên, anh mới...” Diệp Chính Thần lắc đầu, vẻ đau khổ. “… nhận ra rằng anh quá tự tin.”
Diệp Chính Thần không quá tự tin, anh tin vào mình và cũng tin vào tôi. Nếu có trách thì trách tôi không có niềm tin kiên định ấy để chờ anh tới cuối cùng.
Tôi cảm thấy ngực nhói đau, vội đưa cốc trà lên, uống một hơi nhưng vẫn không sao làm dịu được cơn đau ấy.
Diệp Chính Thần lại nói: “Anh không muốn dồn ép em, cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của em, nhưng anh không cam tâm từ bỏ như thế này.”
Tôi ngẩng lên, bầu trời sao rất xa xôi.
“Tôi sắp kết hôn rồi”, tôi khẽ nói, không biết để cho anh nghe hay nói với chính mình.
Diệp Chính Thần hỏi lại: “Em biết rõ rằng bệnh nhân mắc bệnh không thể cứu chữa được nhưng vì sao vẫn cứ dốc toàn tâm để cứu chữa? Vì sao cứ nhất định phải chờ tới khi người ấy trút hơi thở cuối cùng, em mới chịu từ bỏ?”
“Vì tôi muốn để người ấy được nhìn thấy thế giới này thêm một phút và nói thêm một vài lời.”
“Anh cũng như vậy...” Dưới ánh trăng như dòng nước, Diệp Chính Thần nhìn tôi chăm chú. “Để có thể nhìn thêm một chút, để có thể nói thêm vài lời.”
Tôi tưởng rằng nỗi đau không gì vượt qua được chính là câu nói nghe được ở sân bay năm ấy: “Hãy cho anh ba phút.”
Tôi đã không quay đầu lại.
Chờ anh ngồi trước mặt tôi, nói với tôi rằng, cuộc hôn nhân của họ là giả, mọi sai lầm chỉ là vì vai anh mang trọng trách. Tôi nghĩ lần đó cũng đã là cực điểm, chắc sẽ không còn gì bi thảm hơn chuyện đó nữa.
Kết quả, tôi đã đánh giá thấp anh. Anh vẫn còn cách để tôi đau lòng hơn, để tôi cảm thấy mình khó nghĩ và day dứt hơn.
Không chờ tôi trả lời, anh vỗ vai tôi: “Muộn lắm rồi, đi ngủ đi. Ngày mai anh còn phải đưa em đi đón chồng sắp cưới.”