Động phòng hoa chúc cách vách - Ngoại truyện 1 - Phần 2

Ngày hôm sau, Diệp Chính Thần bay từ Osaka về Thành Đô, sau đó lái xe suốt đêm tới Nam Châu, và giây phút đầu tiên nhìn thấy Bạc Băng lại chính là lúc thấy cô mặc bộ áo cưới trắng tinh và đang ở bên một người đàn ông khác...

4.Nhạc chuông điện thoại vang lên kéo Trịnh Vĩ ra khỏi dòng ký ức, anh quay sang nhìn người bên cạnh. Diệp Chính Thần lấy điện thoại ra, xem số điện thoại hiển thị trên màn hình, sau đó cất điện thoại đi, mặt không chút biểu cảm.

Một phút sau, điện thoại lại đổ chuông một lần nữa, không gian nhỏ hẹp dường như lại càng khiến cho âm thanh ấy to hơn, Trịnh Vĩ phải đưa tay lên xoa tai để tỏ ý phản đối: “Nếu chú không nghe thì tai anh sẽ bị điếc mất đấy.”

Diệp Chính Thần nhìn Trịnh Vĩ một cái với vẻ lạnh lùng, ngón tay cái lướt trên màn hình của chiếc điện thoại, sau đó đưa điện thoại lên tai nghe: “Có việc gì không?”

“Ngày mai là sinh nhật cha em...” Dụ Nhân luôn có kiểu nói ấy, chỉ nói một nửa đầu, nửa còn lại để người nghe tự hiểu.

“Ngày mai anh bận, không có thời gian.”

“Không sao.” Dụ Nhân ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cha em nói muốn uống loại rượu Nhị Oa nấu từ hai mươi năm trước, anh có biết ở đâu có loại rượu đó không?”

“Có. Buổi tối em tới chỗ anh lấy về.” Không có một câu thừa nào, Diệp Chính Thần tắt ngay điện thoại.

Mặc dù không có ý nghe trộm, nhưng vì không gian trong xe quá nhỏ hẹp nên nội dung của cuộc trò chuyện đã vô tình lọt vào đôi tai có khả năng nghe rất tốt của Trịnh Vĩ.

“Rượu Nhị Oa hai mươi năm? Bố vợ chú đúng là khó chiều!” Trịnh Vĩ cố tình nhấn mạnh hai tiếng “bố vợ”.

Diệp Chính Thần lạnh lùng nhìn Trịnh Vĩ, không nói câu nào, sau đó đưa mắt nhìn về góc phố sắp khuất.

Không đạt được kết quả như dự liệu, Trịnh Vĩ cười, tiếp tục trêu: “Khi nào thì có thời gian? Đưa Diệp phu nhân đến ra mắt đi, đã lâu rồi không gặp cô ấy, cũng thấy rất nhớ...”

Lại một cái nhìn lạnh lùng còn hơn cả khối băng vạn năm ném sang: “Anh còn nói thêm câu nào nữa, em sẽ ném anh ra khỏi xe đấy!”

“Chẳng qua anh rất tò mò muốn biết xem họ đã dùng cách nào để buộc chú phải ký vào bản đăng ký kết hôn...”

“...” Trịnh Vĩ không hoàn toàn chỉ là để trêu người ấy, quả tình câu hỏi ấy chính là điều mà Trịnh Vĩ nghĩ mãi mà chẳng tìm ra lời đáp. Là bạn bè đã hai chục năm, Trịnh Vĩ rất hiểu tính cách của Diệp Chính Thần, cậu ta rất cứng đầu, bắt cậu ta phải lấy một người mà cậu ta không yêu, trừ phi buộc cậu ta trở thành một kẻ ngốc.

“Theo anh, người yêu của chú cũng đã thay lòng đổi dạ, chú và Dụ Nhân cũng đã kết hôn ba năm rồi, hay là chú...”

Một cú rú ga, chiếc xe đột ngột tăng tốc, lao về phía trước.

Nghĩ tới chuyện mình là con trai độc, chưa có vợ con để nối dõi, Trịnh Vĩ vội vàng dừng lại, không nói nửa câu còn lại nữa.

Hơn tám giờ tối, Diệp Chính Thần cầm hai chai rượu trắng về chỗ ở. Vào nhà xong, đặt chìa khóa xuống, bật đèn lên, tiện tay anh đặt chai rượu xuống góc bên cạnh cửa, thân hình mệt mỏi của anh vẫn giữ được dáng đứng rất thẳng.

Căn hộ của anh được cha mẹ mua vào dịp trước khi anh xuất ngoại. Hồi ấy, trong một vùng chỉ rộng mấy dặm thì tòa nhà có căn hộ của anh có thể xem như cao chọc trời, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy toàn thành phố, thế mà chỉ trong vòng năm năm, nó đã bị che lấp dưới rất nhiều những tòa nhà cao hơn, qua cửa sổ bây giờ sẽ nhìn thấy cả một vùng rực rỡ sắc màu.

Có lẽ anh đã ở nước ngoài quá lâu nên bây giờ tự nhiên cảm thấy xa lạ trước thành phố nơi mình đã lớn lên, không còn được nhìn thấy cái sân tập thể với biết bao biến cố, cũng không còn được nhìn thấy những dải màu xanh bát ngát. Biết bao ký ức bị vùi lấp trong làn gió bụi. Diệp Chính Thần khẽ khép tấm rèm cửa màu tím lại, ánh sáng của những ngọn đèn bên ngoài chiếu qua tấm rèm, khiến cả căn phòng cũng mang màu tím...

Bỗng Diệp Chính Thần thấy nhớ khu ký túc thấp tè ở Osaka với rất nhiều người bạn chân thành và cả những vạt hoa anh đào rực rỡ, lãng mạn ngoài cửa sổ. Khi nở rộ, những cánh hoa rơi đầy ban công, tấm rèm cửa màu hồng kéo ra, để lộ khuôn mặt tươi cười rạng rỡ...

Năm ấy, mùa hoa ấy... những cánh hoa bay lả tả trong gió mưa, có một người, có một tình yêu, rất ngắn ngủi nhưng rất đẹp.

Trong ba năm, lúc nào anh cũng mong thời gian trôi nhanh, mong đến lúc lấy lại được tự do, để được nắm chặt lấy bàn tay cô, ôm chặt cô vào lòng và nói với cô rằng: anh nhớ cô biết bao, anh có rất nhiều điều khó nói. Nhưng thời gian không dừng lại, tình cảm cũng thế...

Cho dù anh có thể nắm lấy tay cô, có thể ôm cô vào lòng, thậm chí có thể đè cô xuống giường thì câu nói: “Anh nhớ em” chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Có lẽ Trịnh Vĩ đã đúng, cô đã thay lòng đổi dạ, còn anh thì nên ôm cô một cái thật nhẹ nhàng, nói với cô một cách thực lòng: “Chúc em hạnh phúc!”

Thực tế, khi nhìn thấy cô và vị hôn phu lặng lẽ chọn lựa tủ bếp, khẽ trao đổi bộ nào đẹp hơn, bộ nào thì hợp với ngôi nhà mới của họ hơn, Diệp Chính Thần cũng định buông tay, để cho mọi chuyện giấu kín trở thành những bí mật, để cho cô có thể hoàn toàn yên tâm mà lấy người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cô.

Nhưng khi nhìn thấy cô thẫn thờ đứng trước cửa sổ có chiếc rèm màu xanh nhạt thì niềm hy vọng chỉ còn như đốm lửa của Diệp Chính Thần lại bùng cháy, và mỗi lúc một lớn. Anh tin rằng, cô vẫn nhớ anh, giống như anh đã nhớ cô...

Buổi tối hôm ấy, anh đã uống say, rồi hỏi Trịnh Vĩ trong cơn chếnh choáng: “Anh là người rất biết cách làm vừa lòng phụ nữ, anh hãy nói cho em biết, có cách nào để cô ấy quay trở lại bên em không? Cho dù là cách nào, em cũng có thể làm!”

Không biết từ lúc nào, tiếng chuông cửa kêu lên, cắt đứt dòng hồi ức của anh. Diệp Chính Thần bước ra mở cửa, trước cửa là Dụ Nhân trong bộ váy ngắn màu tím có thắt đai lưng, nhìn rất nhẹ nhàng và cao quý.

“Tiểu Ngũ chỉ kiếm được hai chai.” Diệp Chính Thần bình thản nói, rồi cúi người lấy hai chai rượu lên đưa cho Dụ Nhân. Thân hình cao lớn của anh đứng chặn ngay ở cửa, không hề có ý nhường lối.

Dụ Nhân không hỏi xem Tiểu Ngũ đã kiếm được chúng ở đâu, nhìn ngày tháng sản xuất trên chai rượu, mỉm cười, nói: “Cảm ơn!”

“Không có gì.” Diệp Chính Thần cũng không muốn nói cho Dụ Nhân biết, để kiếm được hai chai rượu này Tiểu Ngũ đã phải vất vả như thế nào, phải cầu cạnh bao nhiêu người. Bởi vì hai chai rượu này là anh mua để biếu bố của Dụ Nhân, Diệp Chính Thần rất quý trọng người lớn tuổi, chuyện ấy không liên quan gì đến Dụ Nhân.

“Tối hôm qua anh đi đâu vậy?” Dụ Nhân hỏi.

“Đến khách sạn”, Diệp Chính Thần trả lời hết sức tự nhiên.

“Uống rượu cùng với bạn à?”

“Lên giường cùng với đàn bà.”

Trong hành lang, không khí trầm lặng, đến cả hơi thở cũng trở nên ngột ngạt...

Sau một hồi im lặng, Dụ Nhân khẽ cười: “Anh không cần phải cố tình làm em tức giận như thế đâu.”

“Anh không cần phải làm em tức giận, anh nói rất thật.”

Lại một lần nữa không khí giữa hai người trở nên trầm lặng. Sau một lúc im lặng dài hơn, Dụ Nhân hỏi: “Cùng với cô ấy à?”

“Ừ!” Diệp Chính Thần không phủ nhận, nói chính xác hơn, anh không buồn phủ nhận.

Đối với Diệp Chính Thần, việc nghĩ ra lời nói dối là việc vô cùng lãng phí chất xám, vì phải cố gắng tạo ra mọi chi tiết, cố gắng để cho mỗi câu nói ra đều hợp logic, trước sau không mâu thuẫn, rồi lại phải dùng cả biểu hiện và ánh mắt để phối hợp nữa, quả là rất tốn sức.

Trong cuộc đời mình, người con gái đáng để anh tốn công sức nghĩ cách nói dối, có lẽ chỉ có một mình Bạc Băng mà thôi. Nhưng đáng tiếc là, cô ấy rất căm ghét chuyện bị lừa dối, vì thế không thể giải thích được. Khi một người đàn ông càng cố bày đặt những lời nói dối, có nghĩa anh ta đang rất để tâm, để tâm tới mức thấy sợ.

Dụ Nhân lấy lại hơi thở bình thường, giọng nói cũng trở lại bình thường: “Em nghe nói thư ký của phó thị trưởng thành phố Nam Châu bị bắt vì liên quan tới việc tham ô, nếu em không nhớ nhầm thì người ấy là vị hôn phu của cô ấy?”

Diệp Chính Thần cúi xuống, cởi chiếc khuy ở tay áo, rồi từ từ xắn lên.

Thái độ thừa nhận từ chối trả lời của anh đã rất rõ, nhưng Dụ Nhân thì vẫn không chịu buông tha, hỏi tiếp: “Anh không cảm thấy thủ đoạn ấy là quá bỉ ổi hay sao?”

Diệp Chính Thần ngẩng lên, cười vẻ bất cần: “Đừng có chuyện gì cũng cứ tường tận như thế. Em không thấy mệt sao?”

Dụ Nhân gật đầu, lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ, thấy Diệp Chính Thần không đón lấy, cô ngẩng lên, mỉm cười với anh, nụ cười ẩn chứa vẻ buồn bã: “Đây có lẽ là thứ mà anh muốn có nhất.”

Diệp Chính Thần lập tức đón lấy, mở ra xem, đó là lá đơn ly dị, đúng là thứ anh muốn có nhất.

Dụ Nhân đi rồi, dáng người cao quý và thanh nhã khuất dần phía sau thang máy, Diệp Chính Thần nhìn lên vết nhòe trên tờ đơn ly dị, đó là một dấu tròn, giống như một giọt nước mắt vừa được gió hong khô.

Di ngón tay lên vết lệ, nỗi hận chất đầy trong lòng của anh suốt ba năm qua bỗng tan biến hết. Có lẽ, khi trải qua cảm giác mất mát, Diệp Chính Thần cũng đã hiểu được sự cực đoan của Dụ Nhân năm ấy.

Có thể, người hiểu anh nhất, yêu anh nhất chính là Dụ Nhân. Nhưng đáng tiếc, cô lại không phải là người con gái mà anh muốn có...

5.Ba mươi, hai mươi chín, hai mươi tám...

Những con số báo hiệu thang máy đang đi xuống, Dụ Nhân mệt mỏi đứng dựa vào thang máy, trái tim cô dường như cũng mỗi lúc một trĩu nặng.

Cô đã từng nghĩ rằng, chỉ cần cô cố gắng thì sẽ có ngày Diệp Chính Thần động lòng trước cô. Cô đã sai, cô đã yêu Diệp Chính Thần, một người đàn ông mãi cũng không chịu thần phục. Cô đã tốn biết bao tâm sức, tận tình chu đáo, thậm chí dùng ba năm của tuổi trẻ để sớm tối bên anh, nhưng anh vẫn không hề lay chuyển.

Nếu biết trước sẽ có kết cục này thì có lẽ cô không nên nhân lúc Diệp Chính Thần đưa ra đề nghị với tổ chức, nói với người cha rất mực yêu thương cô rằng cô muốn sang Nhật giúp anh. Lúc ấy, Diệp Chính Thần đã nói, nhiệm vụ trong thời gian anh học tiến sĩ rất nặng nề, không có thời gian để làm việc. Anh cần có một phụ nữ giúp anh viết báo cáo, thu thập tư liệu. Ngoài ra, anh còn nói rằng, anh cần có một người phụ nữ lo liệu việc ăn uống cho anh.

Tổ chức đã cân nhắc nhiều lần, sau đó chấp nhận đề nghị của anh. Dụ Nhân đã nghĩ, đó là một cơ hội hiếm có, một nam một nữ, chung sống trong ba năm, cho dù lòng dạ sắt đá đến mấy rồi cũng sẽ lay chuyển. Dựa vào địa vị ở quân khu của cha, cô đã dễ dàng có được cơ hội đó.

Diệp Chính Thần đã về nước chỉ vì chuyện này, thế mà trong hội nghị ở phòng họp kín, khi cấp trên trao quyết định đó cho hai người, anh đột nhiên đứng dậy, từ chối thẳng thừng bằng hai từ: “Không được!”

Trong quân đội, quân lệnh như sơn, hai từ đó là tối kỵ. Cấp trên ngây người trước phản ứng của anh: “Đồng chí nói gì?”

“Tôi không đồng ý, tôi muốn kết hôn với ai là quyền tự do của tôi.”

“Đây là quyết định của tổ chức.” Chỉ huy vội làm công tác tư tưởng: “Cân nhắc đến thân phận của đồng chí...”

Diệp Chính Thần lạnh lùng cắt ngang những lời chỉ huy: “Đây là quyết định của tổ chức hay là quyết định của Tư lệnh Diệp?”

Mặt của vị chỉ huy biến sắc, tức giận đập mạnh xuống bàn: “Đây là quân lệnh!”

Trên tờ công văn ấy viết rõ: “Giấy xin chứng nhận đăng ký kết hôn”, thông tin trên đó đều đã được điền đầy đủ, chỉ cần ký là xong.

Hai chữ “quân lệnh” vang lên, Diệp Chính Thần không còn chỗ nào để phản bác lại. Anh cầm bút... chữ ký vẫn chưa viết thì chiếc bút đã bị bẻ gãy.

“Tôi không ký!” Diệp Chính Thần ném bút, đứng thẳng dậy, dáng diệu sẵn sàng đón nhận tất cả. “Thủ trưởng đưa tôi ra tòa án quân sự đi!”

“Cậu!...”

Nếu người khác nói ra những lời điên rồ như vậy, chắc chắn sẽ bị lôi đi trị tội rồi, nhưng Diệp Chính Thần là ngoại lệ. Vì cấp trên của anh chính là cán bộ cũ của cha anh.

Tất nhiên vị chỉ huy ấy chẳng biết làm thế nào trước Diệp Chính Thần, đành cố nén: “Cậu có thể không thừa nhận cuộc hôn nhân này, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận. Cậu đừng quên, cậu là một quân nhân, cậu có trách nhiệm buộc phải gánh vác.”

Nhắc tới hai từ trách nhiệm, Diệp Chính Thần im lặng.

Mặc dù không có chữ ký của anh, giấy chứng nhận kết hôn chính thức vẫn được gửi tới, anh và Dụ Nhân đã trở thành vợ chồng hợp pháp. Cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn, Diệp Chính Thần không nói câu nào, quay người bỏ đi.

Còn Dụ Nhân thì cười và nói với chính mình: “Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, đủ khiến anh ấy vui vẻ để chấp nhận cuộc hôn nhân này.”

Visa làm xong, Diệp Chính Thần sang Nhật Bản trước để sắp xếp mọi thứ, sau đó một thời gian thì Dụ Nhân sẽ sang. Để mang tới cho anh một niềm vui bất ngờ, Dụ Nhân đã lên đường trước thời hạn và chọn đúng ngày sinh nhật của anh để tới Osaka. Diệp Chính Thần không hề cảm động như trong tưởng tượng của cô, khi anh tới sân bay đón cô, vẻ mặt và giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Đã nói tháng sau mới sang cơ mà?”

“Có sự thay đổi.”

“...”

“Có phải em đã tới sớm không?”

“Phải, tôi còn có một số việc chưa làm xong!”

Dọc đường, Diệp Chính Thần chỉ chú tâm lái xe, còn cô cũng chăm chú ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, hai người không nói chuyện gì với nhau.

Đèn đường mới bật, gió biển mát rượi. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Dụ Nhân ngồi trong xe, nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Không có gì nghi ngờ, Diệp Chính Thần có khuôn mặt điển trai không chê vào đâu được, nhưng sự hấp dẫn của anh không chỉ ở khuôn mặt, từ con người anh toát ra sức quyến rũ mà người khác không sao lý giải được.

Anh mặc quân phục, vẻ mặt trở nên rất nghiêm nghị. Khi anh mặc chiếc áo blouse, khuôn mặt trở nên rất nhã nhặn, ôn hòa và mang một vẻ rất thiêng liêng. Khi chuyện trò cùng bạn bè, thật không thể tưởng tượng nổi, khuôn mặt ấy lại mang nụ cười ấm áp đến thế và phong thái thì đúng là của một công tử bậc nhất, nói năng rất thô thiển. Nhưng khi ở bên cô, Diệp Chính Thần dường như biến thành một người khác, rất lịch sự, kiệm lời...

Hôm nay khác hẳn mọi khi, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai chiếc cúc trước ngực mở ra, trông rất thoải mái. Không biết anh đang nghĩ gì mà đôi mắt như mất hồn...

Xe của Diệp Chính Thần tiến vào nhà để xe của một ngôi nhà nhỏ. Anh đưa Dụ Nhân đi qua bãi cỏ, vào trong nhà, bật đèn. Ánh đèn chiếu lên chiếc rèm cửa màu xanh đối diện, mang lại một cảm giác dịu mát. Dụ Nhân đưa mắt liếc nhanh toàn bộ căn nhà, mọi thứ bên trong được bày biện rất gọn gàng, sạch sẽ, mang phong cách của đàn ông.

“Đây là nhà của anh?” Cô hỏi.

“Ừ, mua hồi mới sang đây”, anh nói. “Một năm trước tôi đã dọn vào sống trong khu ký túc dành cho lưu học sinh, có việc mới về đây, thỉnh thoảng cũng ở lại.”

Diệp Chính Thần đưa cô đi một lượt các phòng, vừa đi vừa giới thiệu: “Tầng một là phòng khách và nhà bếp, nhà vệ sinh ở phòng trong cùng của tầng hai, có hai phòng ngủ, một cái theo kiểu phương Tây... Trong ngăn kéo có kẹp tài liệu, trong đó để tất cả các bản hướng dẫn sử dụng đồ điện trong nhà... Nếu có gì không hiểu thì gọi điện cho tôi, điện thoại ở phòng khách tầng một... Còn nữa, buổi chiều thứ Bảy có một cô gái người Trung Quốc tới dọn nhà giúp tôi, cô đừng để cho cô ta vào thư phòng.”

“Em biết rồi.”

Cuối cùng Diệp Chính Thần đưa Dụ Nhân vào thư phòng, lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô. “Chiếc này cô giữ lấy, từ nay về sau cô ở đây.”

“Em ở phòng nào?”

“Tùy.” Anh cố tình bổ sung một câu: “Tôi ở trong trường.”

Diệp Chính Thần lấy một cuốn bệnh lý học trên giá sách đưa cho cô: “Cô cứ xem cuốn này đi. Có thời gian tôi sẽ mang tài liệu về cho cô xem, để cô biết về đề tài của tôi.”

Sau khi trao đổi vắn tắt, Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ, không phải là Jaeger, cũng không phải là Rolex, trên mặt đồng hồ là biểu tượng của Hải Âu, Dụ Nhân không nhớ ra loại đồng hồ nổi tiếng nào lại dùng biểu tượng ấy.

“Tôi có việc, tôi đi đây.”

Nhìn thấy dáng điệu của Diệp Chính Thần thực sự rất tất bật, Dụ Nhân đành nén cơn đói bụng, gật đầu: “Vâng, anh cứ lo việc của anh di.”

Diệp Chính Thần đi rồi, trong căn phòng trống trải và xa lạ chỉ còn lại một mình Dụ Nhân. Thu dọn xong hành lý, cô đang do dự xem có nên đi ra ngoài một chút và mua một ít đồ đạc không thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông lảnh lót. Thì ra, cửa lớn của ngôi nhà này có thiết bị cảnh báo, hễ có người vào sẽ lập tức báo động.

Dụ Nhân mở rèm cửa, nhìn thấy Diệp Chính Thần xách một túi đồ đang đi vào cửa.

Cô đi tới phía cửa thì Diệp Chính Thần đã lấy chìa khóa ra mở cửa: “Tôi mua cho cô một ít đồ ăn.” Diệp Chính Thần đứng ở cửa, đưa túi đồ ăn cho Dụ Nhân, rồi lấy ra một xếp tiền Nhật từ trong ví: “Số tiền này dành cho cô, ra khỏi cổng rẽ sang phải chừng năm trăm mét sẽ có một cửa hàng tiện lợi phục vụ hai mươi tư giờ. Nếu cần gì, cô có thể tới đó mua... khi qua đường nhớ quan sát đèn tín hiệu.”

Mặc dù chỉ là mấy lời dặn dò đơn giản nhưng Dụ Nhân cũng cảm thấy được sự quan tâm từ đáy lòng của Diệp Chính Thần: “Cảm ơn.”

“Không có gì. Cô cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

“Vâng…”

Dụ Nhân mỉm cười, cô tin sự lạnh lùng và xa lánh của anh hoàn toàn không phải vì anh ghét cô, mà chỉ vì anh không thích bất cứ việc gì do cha anh sắp đặt. Vì thế, cô đã tới đây, cho anh một cơ hội thực sự để biết về cô và hiểu về cô.

Chiều tối ngày hôm sau, Diệp Chính Thần ghé qua, mang theo tài liệu cho cô. Dụ Nhân dành công sức chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, giữ anh ở lại ăn cơm. Anh nhìn đồng hồ, từ chối với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Tôi còn có việc phải tới phòng nghiên cứu.”

“Muộn thế này mà vẫn phải tới đó sao?”

“Có một nghiên cứu cần tiến hành.” Anh vội vã mặc áo khoác.

“Thế thì em đợi anh.”

“Có thể sẽ rất muộn. Thôi, để hôm khác đi.”

Sau khi Diệp Chính Thần đi một lúc, Dụ Nhân cho tất cả thức ăn vào hộp, lái xe tới tòa nhà nghiên cứu của trường Y khoa, Đại học Osaka.

Thường thì các giáo sư nghỉ làm lúc hơn tám giờ, còn học viên cũng lần lượt ra về trước chín giờ. Sau chín giờ, trong phòng nghiên cứu hầu như chỉ còn lại những học viên chưa làm xong thí nghiệm. Dụ Nhân tìm đến phòng nghiên cứu của Diệp Chính Thần, anh không có ở đó, một học viên đang quét dọn bảo cô thử tới phòng thí nghiệm vô trùng ở trên tầng thử xem.

Từ cầu thang, ngay từ lúc chưa ra khỏi cửa, Dụ Nhân đã nhìn thấy Diệp Chính Thần đang đứng ở hành lang, lặng lẽ nhìn qua lớp cửa kính. Cô không hiểu bên trong đó có gì, nhưng rất ít khi cô thấy ánh mắt Diệp Chính Thần lại sâu thẳm như vậy.

Đứng nhìn một hồi, Diệp Chính Thần bước tới bên cửa sổ ở góc trong cùng của hành lang nhìn ra ngoài. Ánh đèn vàng vọt trùm lên bóng anh, trông thật buồn và cô đơn. Dường như không phải anh đang ngắm phong cảnh bên ngoài mà đang chờ đợi điều gì đó.

Một hồi lâu sau, Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ, ngón tay khẽ vuốt ve dây của chiếc đồng hồ. Rồi anh lại bước ra ngoài cửa, nhìn vào phía bên trong qua lớp kính, mỉm cười. Ngón tay của Dụ Nhân vân vê lên tay vịn của cầu thang, trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng, bên trong cánh cửa kia... là một cô gái.

Nhìn thấy Diệp Chính Thần đẩy cửa bước vào, Dụ Nhân do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo. Bên trong quả nhiên có một cô gái đang ngồi ngay ngắn trước kính hiển vi, mái tóc dài búi lên, để lộ một khuôn mặt trắng mịn màng, dưới chiếc áo choàng rộng là những đường cong tuyệt mỹ. Diệp Chính Thần ôm lấy cô gái từ phía sau, ngón tay đặt lên ngực cô gái với vẻ không chút kiêng dè.

Cô gái giật mình, quay đầu lại nhìn anh, mặt bỗng đỏ bừng. Diệp Chính Thần càng tỏ ra không sợ, luồn tay vào áo cô gái.

Dụ Nhân quay người, đứng dựa vào bức tường bên cạnh cửa, hơi thở dồn dập. Cô không tin, cho dù cô tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin, Diệp Chính Thần không phải là kiểu đàn ông ấy.

Trong hành lang vắng vẻ, tiếng nói chuyện giữa hai người vọng ra rất rõ.

“Diệp Chính Thần, đây là nơi trị bệnh cứu người, anh nghiêm chỉnh một chút, được không?”

“Nhưng không có ai nhìn thấy.”

“Nhưng nếu bị ai nhìn thấy thì sao?”

“Anh không quan tâm.”

“Nhưng em thì có...” Giọng của cô gái bỗng trở nên yếu hẳn đi, sau đó thì không nghe thấy gì nữa.

Trong hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, im lặng như tờ. Bàn tay xách túi đồ ăn của Dụ Nhân nắm lại, móng tay ấn sâu vào da thịt.

“Thôi nào, đừng... gây sự nữa...” Giọng của cô gái mềm như nước.

“Cô bé...” Giọng của Chính Thần như mang theo cả ngọn lửa. “Hay là tối nay em mặc nguyên chiếc áo blouse này về nhà đi...”

Dụ Nhân không thể nhịn hơn được nữa, nếu thêm một giây nữa cô sẽ xông vào, hắt một chậu nước lạnh vào mặt hai người. Cô cố gắng trấn tĩnh, bàn tay run run lôi chiếc điện thoại ra, nhấn số máy của Diệp Chính Thần.

Trong phòng quan sát vang lên tiếng chuông điện thoại, sau đó là tiếng của Diệp Chính Thần: “Anh đi nghe điện thoại, em chờ anh nhé!”

“Vâng!”

Dụ Nhân không nói gì, cho tới khi Diệp Chính Thần nhìn thấy cô...

Sau một giây sửng sốt, Diệp Chính Thần nhanh chóng kéo cô chạy vào chỗ tối của cầu thang.

“Sao cô lại tới đây?” Diệp Chính Thần khẽ hỏi.

Dụ Nhân mỉm cười, đáp trả bằng vẻ lạnh băng: “Sao nào? Đã làm hỏng cơ hội quấn lấy nhau của hai người à?”

Diệp Chính Thần định nói gì đó nhưng lại thôi, ánh đèn từ hành lang hắt lên mặt anh, hiện rõ vẻ áy náy nhưng anh không nói lời xin lỗi.

Anh không chịu thừa nhận mình đã sai, biết rõ như vậy là làm tổn thương đến cô, nhưng anh vẫn không chịu giải thích hoặc nhận sai lầm. Cô hiểu nên quay mặt đi, để cho nước mắt tuôn rơi trong bóng tối.

“Anh thích cô ấy à?”

“Cô không biết sao?”

Cô lắc đầu, không ai nói với cô.

Có tiếng xô ghế ở trong phòng, Diệp Chính Thần vội nói: “Cô về trước đi, tôi sẽ giải thích rõ với cô sau.”

Ngày hôm sau, Diệp Chính Thần trở về, nói với Dụ Nhân tất cả. Thì ra, cô gái ấy tên là Bạc Băng, hai người rất yêu nhau. Nhưng tổ chức đã buộc anh phải chia tay với cô gái ấy, lý do rất đơn giản: tổ chức cử anh đi điều tra băng Yamaguchi-gumi chứ không phải cử anh đi để yêu đương. Sau khi trở về, anh đã nói lời chia tay với cô ấy, nhưng đáng tiếc là anh không thể chế ngự được bản thân nên đã dẫn đến sai lầm. Còn sai lầm gì thì Dụ Nhân không cần hỏi cũng biết.

“Vì sao anh không nói sớm với tôi?” Cô hỏi.

“Cha tôi nói rằng, nếu tôi không phân biệt được điều gì quan trọng, điều gì không quan trọng thì sẽ tìm cách để đưa cô ấy đi, tới một nơi mà tôi mãi mãi không tìm thấy cô ấy.”

“Anh thích cô ấy như vậy sao? Không lẽ anh không cần đến tương lai, trách nhiệm nữa?”

“Chuyện tình cảm, không thể cứ nói kìm nén là kìm nén được!”

Tại sao cô lại không hiểu. Yêu phải một người không nên yêu, ai mà chẳng muốn chế ngự bản thân, nhưng dù bạn có chế ngự được mười năm, hai mươi năm thì chỉ cần một phút xao lòng thôi, tất cả cũng trở về con số không...

Dụ Nhân bất lực, co mình lại trong chiếc ghế: “Vậy, anh định thế nào?”

“Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy.” Nhắc đến Bạc Băng, đôi mắt Diệp Chính Thần hiện rõ vẻ dịu dàng, đó là thứ xa xỉ mà Dụ Nhân chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. “Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì thì tôi cũng hy vọng cô ấy không bị tổn thương quá lớn...”

“Thế còn tôi thì sao?” Anh có bao giờ nghĩ tới sự tổn thương của cô không?

“Cô hãy làm tốt những việc mà cô nên làm, còn những thứ khác cô hãy coi như không nhìn thấy. Sau một thời gian, tôi sẽ đề nghị cấp trên điều cô về.” Đó là những lời Diệp Chính Thần nói với cô.

Sự chờ đợi và gìn giữ bao nhiêu năm cuối cùng đã tan vỡ trong một khoảnh khắc. Dụ Nhân không cam tâm từ bỏ, không cam tâm bị Diệp Chính Thần đá như vậy, càng không cam tâm thua một cô gái khác. Tình yêu cần phải tự mình giành giật lấy, chưa đến phút cuối cùng, cô chưa chịu thất bại.

Sự ghen tuông thường làm mờ lý trí con người. Một người vốn thông minh như Dụ Nhân quên mất đổi sang một vai khác để suy nghĩ, Diệp Chính Thần không làm bất cứ việc gì tổn thương cô, ngược lại, anh đang tìm mọi cách để tránh cho cô ít bị tổn thương nhất có thể. Anh bảo cô hãy rời xa là vì không muốn cô lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm cho một người đàn ông không thể yêu cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3