Cấm tình ( Tập 3 - Yêu thú đô thị ) - Chương 13 + 14

Chương 13 – Tử Vong

Hoảng loạn trở lại Đường trạch, ngoại trừ chú Lý lo lắng hỏi tôi đi đâu, dường như không có điều gì khác thường. Đường Diệc Diễm cũng chưa trở về, hình như vẫn đang trong cuộc họp hội nghị, cho nên lúc tôi bỏ đi, chú Lý cũng không gọi điện thoại đến.

Tôi chỉ thản nhiên nói với chú Lý rằng đi gặp một người bạn cũ, nhất thời hưng phấn nên quên. Nếu Diệc Diễm có hỏi, tôi sẽ nói là bị rơi điện thoại. Tôi sợ anh lo lắng nên mới dùng di động của chú Lý gọi cho anh, chú Lý cũng ngầm đồng ý, dù anh có phát hiện ra một chút không thích hợp, nhưng tôi hiện tại vẫn bình an đứng ở chỗ này. Dù gì đi nữa, vì muốn bo bo giữ mình, vì không thích phức tạp, anh cũng đành chấp nhận lời nói của tôi.

Sắp xếp ổn thoả mọi việc, tôi đi đến phòng ngủ của Tinh Vũ xem thằng bé, sau đó mệt mỏi trở về phòng. Đi vào phòng tắm, tôi lại tắm rửa kĩ càng một lần nữa, không ngừng dùng sữa tắm chà sát, cho đến khi làn da trở nên đỏ hồng, đến khi xác định trên người không còn hương vị xa lạ ghê tởm, tôi mới chậm rãi cuộn mình ở trên giường, ngửi được mùi hương quen thuộc xung quanh mới yên tâm thở ra, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống. Không chỉ vì vừa mới trải qua nỗi khuất nhục và khủng hoảng, mà còn vì trong lòng càng ngày càng không thể bình ổn sự bất an. Hình như tôi đang nhìn thấy hạnh phúc bắt đầu từ cơ thể tôi tách ra, phiêu đãng, càng ngày càng xa, khiến cho tôi dù có duỗi tay dài đến đâu, nó vẫn vô tình theo những khe hở trốn mất. Tất cả đều bất lực như vậy!

“Duyệt Duyệt, tất cả sẽ không chấm dứt, tất cả sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy đâu!”

Khi sự mỏi mệt bắt đầu đột kích, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên câu nói của Giang Minh, nó giống như ma chú quanh quẩn trong não tôi, chậm rãi khuếch tán. Đây cũng là lần đầu tiên, tôi ngay cả một chút khí lực tỉnh táo để xem lại cũng không có, xụi lơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ…

Không biết qua bao lâu, trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp. Tôi tỉnh, nhưng cũng không muốn mở to mắt, hai chân bất giác co lên, gập về phía trước ngực, ngón tay túm chặt chăn đệm, cảm giác có chút ánh sáng của đèn khẽ loé lên, sau đó có tiếng nước vang lên trong phòng tắm. Diệc Diễm đã trở lại, tôi hơi hơi mở mắt ra, liếc nhìn kim đồng hồ trên tường đang chỉ mười hai giờ hơn, đã trễ thế này rồi sao? Mỗi ngày, anh đều vất vả như vậy ư?

Không biết có phải vì bất an không ngủ được hay không, đầu óc tôi có chút đần độn, một động tác rất nhỏ đã tác động làm đau nhức khắp tứ chi, tôi lơ đãng thoáng nhìn vùng bị sưng đỏ chỗ khuỷu tay, đó là vết thương lúc tôi giãy dụa… Tôi nhanh chóng đưa tay vào trong chăn, bao bọc khắp người, lúc này, đèn phòng tắm chợt tắt, lòng tôi run lên, vội nhắm chặt mắt lại. Bây giờ tôi không có dũng khí đối mặt với Diệc Diễm, càng sợ bị nhìn thấu sự chột dạ của bản thân mình. Nếu nhìn anh, tôi sẽ nhịn không được mà bật khóc, Diệc Diễm biết, nhất định sẽ giận chó đánh mèo tất cả mọi người, tất cả những người vô tội. Vốn dĩ, hạnh phúc của chúng tôi chính là được tạo lập trên sự hy sinh của người khác, tôi không muốn tiếp tục mang trên lưng sự áy náy!

Một lát sau, tôi cảm giác được giường hơi lõm xuống, mùi sữa tắm trên người Đường Diệc Diễm lan đến mũi tôi, bàn tay ấm áp của anh tuần tra tới lui trên hai má của tôi. Cuối cùng, môi anh nhẹ nhàng chạm lên trán tôi, cảm giác cực nóng làm cho tai người ta cũng phải nóng lên theo. Ngón tay anh xẹt qua cánh môi của tôi, giây tiếp theo, giường lại giật giật, anh không nằm xuống mà là đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ. Tôi lén lút quay đầu, gian phòng nhỏ liên thông với phòng ngủ toả ra một chút ánh sáng mỏng manh, chỉ cần tôi ở nhà, Diệc Diễm đều có thói quen ở đó làm việc.

Nhưng muộn như vậy rồi, anh còn không nghỉ ngơi sao? Mọi khi tôi đều sớm ôm con đi vào giấc ngủ, căn bản không rõ Đường Diệc Diễm nửa đêm còn làm việc, đèn trong phòng mở ánh sáng rất yếu, cẩn thận nghe mới có thể cảm nhận được những âm thanh “xoát xoát” lật giở văn kiện và tiếng gõ bàn phím rất nhỏ. Tất cả đều mềm nhẹ như vậy, anh không muốn quấy rầy tôi!

Mắt tôi trống rỗng nhìn lên trần nhà, mặt gương chỉ còn in lại bóng đen của một mình tôi, nhớ tới đêm tân hôn…

Diệc Diễm, thật sự rất muốn tất cả cứ dừng lại như vậy, không cần tranh đấu, không cần nghĩ…

Khóe mắt dần ẩm ướt, tôi lén lút lau đi, dễ dàng rơi lệ như vậy, có phải muốn nói rằng đã đem nước mắt của cả một đời người lưu xong rồi, sau nãy chỉ còn lại cười vui?

Diệc Diễm… Chúng ta sẽ có tương lai sao? Có sao?

oOo

Ngày đó qua đi, lại qua vài ngày nữa, trong lòng vốn dĩ buộc chặt lại bởi vì không có gì khác thường mà dần dần lơi lỏng. Tuy rằng lời Giang Minh nói vẫn không ngừng quanh quẩn, nhưng tôi vẫn cố khuyên bảo chính mình, có lẽ đó chỉ là một hình thức phát tiết của hắn. Về phần Đường Tỉ Lễ, hắn không hề xuất hiện, gần như hoàn toàn biến mất. Sự nghi hoặc làm cho tôi hoang mang không thôi, nhưng từng ngày trôi đi, tôi trở nên càng cẩn thận so với trước kia, căn bản không hề đi ra ngoài. Muốn đi cũng cố hết sức đi cùng Diệc Diễm. Sau khi trải qua chuyện như vậy, tôi muốn bảo vệ thật tốt cho bản thân mình và con. Đó cũng chính là giúp Diệc Diễm san sẻ ưu sầu , tôi không muốn mình trở thành gánh nặng, thành chướng ngại vật của anh. Dù sao, anh thật sự rất vất vả!

Cho nên mỗi ngày cứ như vậy hoảng loạn qua đi, tuy rằng rất do dự, nhưng ít nhất cũng được bình tĩnh, cho đến khi…

“Lễ tang?” Tôi không thể tin nói khẽ vào điện thoại, những thanh âm bi thương đứt quãng ở đầu bên kia vang lên. Trong đầu tôi là một mảnh đục ngầu, không thể nào tin được, dại ra ngồi ở sô pha, tôi… Đây là di động của cô giáo, cũng là người thân của cô, người phụ nữ đó nói cho tôi biết… nói cho tôi biết cô giáo… đã qua đời!

Đất trời như xoay chuyển, sao có thể, sao có thể… Nước mắt bất giác chảy xuống, tôi nghẹn ngào hỏi địa chỉ, lập tức ngắt điện thoại. Muốn tôi phải chấp nhận, phải tin tưởng như thế nào đây? Cô giáo… cô giáo đã qua đời?

Sao có thể, sao có thể! Sao có thể khiến tôi tin một sinh mệnh vẫn đang sống bỗng nhiên không còn? Không phải lần đầu tiên đối diện với cái chết, là vì thân nhân bên cạnh đã mất đi không ít, trái tim dường như đã trở nên chết lặng. Vậy mà khi tôi nhìn chăm chú vào di ảnh của cô giáo trên dàn tế lễ, tim giống như bị dao cắt, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được mà rơi xuống. Trong khung ảnh, khoé miệng của cô vẫn nở nụ cười như trước đây, vậy mà cơ thể đã lạnh lẽo nằm đó. Đây… vẫn là người mới mấy hôm trước còn vui sướng nói với tôi, sẽ cùng người âu yếm xa chạy cao bay sao? Giờ phút này, vì cái gì cô lại lạnh băng nằm ở nơi này? Vì cái gì lại đột nhiên như vậy? Vì cái gì?

“Diệp tiểu thư!” Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên sau lưng, tôi xoay người, người phụ nữ trước mắt này tôi chưa từng quên, là chị của cô giáo, cũng là mẹ của Việt Phong, tôi và bác ấy đã gặp mặt nhiều năm trước, đúng vào ngày Việt Phong qua đời.

Không thể tưởng tượng được, chúng tôi lại gặp lại nhau, vẫn châm chọc là đều vì thân nhân rời đi.

“Bác gái!”

“Là bác gọi điện cho cháu, Khinh nhi lúc sắp chết có dặn bác, nhất định phải giao thứ này cho cháu!” Dứt lời, bác gái rút ra một phong thư đưa cho tôi.

“Tại sao… sao lại đột ngột như vậy?” Tôi dại ra tiếp nhận phong thư, gắt gao niết trong tay, miệng không ngừng nỉ non. Muốn tôi phải tin tưởng như thế nào đây, đột nhiên lại…

“Khinh nhi… là tự sát!” Trong mắt bác gái hiện lên một tia bi thương, giọng run run.

“Tự sát?” Tôi trừng lớn mắt, tự sát?

“Bác gái, bác có biết cô giáo tại sao lại…”

“Khinh nhi cái gì cũng không nói… Cho đến lúc chết cũng không nói… Chỉ không ngừng xin lỗi bác…” Bác gái vừa nói xong đã nghẹn ngào không ra lời, con trai không còn, bây giờ ngay cả cô em ruột duy nhất cũng… Người đau khổ nhất lúc này hẳn là bác ấy!

“Bác gái, bác đừng quá đau buồn!” Tôi đau lòng ôm bả vai của bác. Cháu xin lỗi, bác gái, cháu vẫn không kịp nói với bác, cháu xin lỗi, là cháu… Việt Phong là vì cháu mới… Nhưng cháu lại không có dũng khí nói cho bác, chỉ có thể ở trong lòng giải thích với bác, cháu xin lỗi, vô cùng xin lỗi!

Cháu đã hại chết con trai bác, hiện tại, cô giáo lại lìa trần, sẽ không…

Liệu có gì liên quan đến tôi hay không? Tôi quả thực không dám tưởng tượng.

Ở linh đường an ủi bác gái một hồi, Diệc Diễm lại gọi điện thoại tới. Tôi không muốn làm anh lo lắng, đành phải từ biệt bác gái. Trước khi đi tới cửa, một cô bé chạy đến đưa cho tôi một chiếc hộp, không đợi tôi kịp hiểu, cô bé đó đã chạy nhanh như chớp, đây là…

“Chú Lý, về nhà đi!” Vào trong xe, tôi nói với chú Lý, nhìn bóng dáng cô đơn của bác gái đứng lặng bên ngoài cửa xe, trong lòng tôi dâng lên một trận chua xót, nhắm mắt lại, gắt gao nắm chặt phong thư trong tay. Do dự một lát, tôi vẫn quyết định mở ra xem, những nét chữ xinh đẹp hiện ra trước mắt tôi.

“Tiểu Phi!

Khi em đọc được những dòng thư này, cô nghĩ, cô đã ở trên thiên đường chúc phúc cho em. Thực ra, không biết cô như vậy có thể lên thiên đường được không? Tiểu Phi, cô xin lỗi, mấy năm nay thật vất vả cho em. Cô tự cho là đã xem em như người thân, nhưng ngay cả nỗi khổ trong lòng em, cô một chút cũng không cảm nhận được. Người ích kỷ nhất chính là cô, cho nên hãy buông tất cả đi, đau khổ hãy để một mình cô nhận, để cô mang theo sự đau thương và áy náy này vĩnh viễn rời đi, vĩnh viễn mai táng đi!

Tiểu Phi, phải hạnh phúc em nhé!

Gì Khinh tuyệt bút.”

Đây là… Cô giáo đã biết cái gì sao? Tôi run run cầm bức thư, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt giấy, thấm nhoè cả chữ. Những dòng chữ của cô giáo đều là ưu sầu vô hạn. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được cô đã khóc rống như thế nào khi viết xong bức thư ngắn này. Nhưng mà cô đã biết bao nhiêu, tại sao cô có thể biết được? Vì cái gì… Vì cái gì muốn tự sát? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao cô lại lựa chọn con đường này? Cho dù cô đã biết chuyện của Việt Phong, vậy Đường Tỉ Lễ thì sao? Đúng vậy, trong lễ tang, tôi cũng không nhìn thấy Đường Tỉ Lễ, hắn đã biến đâu rồi? Tất cả đều hỗn loạn không chịu nổi, tôi đau đớn tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, cô giáo… tại sao nghĩ không thông suốt, tại sao lại đột ngột như vậy!

“Thiếu phu nhân!” Chú Lý lo lắng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, tôi lắc lắc đầu thở dài: “Cháu không sao, chú Lý, về nhà không cần nói cho thiếu gia, cứ báo rằng cháu chỉ đi tham dự tang lễ của một người bạn!”

Chú Lý co quắp nhìn tôi một cái, thong thả gật đầu.

Tôi bỗng nhiên nhớ còn có chiếc hộp, lại vội vàng mở ra.

Một cái đĩa? Tôi nhìn bên trong loé lên ánh sáng gì đó, đúng là đĩa, cái này… còn kèm theo một bức thư.

Tôi bóc ra, một dòng chữ được viết to: “Tôi nói rồi, chúng ta còn gặp lại!”

Giang Minh! Tôi vo tờ giấy lại. Đúng rồi, chuyện của cô giáo liệu Giang Minh có liên quan đến không, hắn cố ý nói cho cô giáo sự thật về cái chết của Việt Phong, sau đó cô giáo cảm thấy áy náy nên…

Nhưng sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Có thể ư? Có lẽ, mọi đáp án sẽ có ngay trong chiếc đĩa này. Tôi gắt gao cầm chặt trong tay, giống như khoai lang nóng, bên trong… bên trong… Tôi sợ hãi, nhưng lại không đủ dũng khí mở nó ra, bởi vì tôi cảm giác được, cảm giác được vô cùng sâu sắc, chỉ cần nhìn thứ này, tất cả sẽ không còn giống nhau, tất cả sẽ long trời lỡ đất, tất cả lo lắng sẽ trở thành sự thật, tôi thật sự có thể mặc kệ sao? Có thể sao?

Trở lại Đường trạch, Diệc Diễm hôm nay trở về rất sớm, vừa thấy tôi vào cửa, lập tức từ sô pha đi tới nắm lấy tay tôi. “Bà xã, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Tôi mệt mỏi lắc đầu, ngả thân mình vào lòng anh. “Diệc Diễm, em mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi một chút!”

“Được, chúng ta trở về phòng!” Đường Diệc Diễm đỡ tôi trở lại phòng ngủ. Ngay cả khi thân thể tôi đã nằm trong chăn bông mềm mại, sự lạnh lẽo trong lòng vẫn không có một chút ấm áp. Cho dù tôi không ngừng vùi vào trong vòng ôm của Diệc Diễm, cảm giác rét lạnh vẫn cùng với máu lan tràn khắp tứ chi.

Trong chiếc đĩa kia rốt cuộc có cái gì? Mà Giang Minh, hắn muốn làm cái gì? Làm cái gì đây?

Bao nhiêu nghi hoặc, bao nhiêu lo lắng làm tôi thật sự mỏi mệt không chịu nổi, ngăn không được cảm giác kiệt sức xâm nhập, tôi nặng nề ngủ trong lòng Diệc Diễm, chỉ mơ mơ màng màng cảm giác được anh ôm sát cơ thể tôi, nhẹ nhàng dựa vào người tôi. Nếu, vẫn tiếp tục như vậy, thật là tốt biết bao! Vẫn như vậy!

Chương 14 -Chân tướng

Cuối cùng, tôi đợi Đường Diệc Diễm ngày hôm sau rời đi mới đem cái đĩa bỏ vào máy tính…

Từ đó về sau, di động dựa theo “thỏa thuận” đúng giờ vang lên, tôi do dự một lát rồi nghe máy, tay lại không ngừng run run, “trò hay” đã bắt đầu sao? Giang Minh nói trong đĩa rằng muốn cho tôi xem một trò hay, sắp bắt đầu rồi ư?

Cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia rơi vào tai tôi rất rõ ràng.

“Cậu cho là cậu có thể uy hiếp đến tôi?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm nghe vẫn điềm tĩnh như vậy, không chút sợ hãi, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được anh có tư thái nhàn nhã như thế nào trước mặt Giang Minh, kiêu ngạo mà nhìn hắn, nhìn người đàn ông bại dưới tay mình.

“Đương nhiên, chỉ là, nếu người vợ thân ái của anh biết tất cả những việc anh đã làm, không biết sẽ như thế nào đây?” Giọng Giang Minh cũng không nóng không lạnh. Hai người đàn ông ngầm phân cao thấp.

“Cậu nói cô ấy sẽ tin sao? Cậu muốn nói thẳng như thế nào chứ!” Có lẽ là nói đến tôi,ngữ khí của Đường Diệc Diễm có vẻ hơi vội vàng xao động, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Đường tổng, tôi nói rồi, nếu không phải người nhà của tôi xảy ra chuyện, anh cho là anh có thể dễ dàng lật đổ được mọi thứ của tôi? Chỉ sợ bây giờ anh đã bị tôi dẫm nát dưới chân!” Giang Minh nói đúng, nếu không phải Qua Nhan qua đời, có lẽ hắn đã thành công, đả bại Đường Diệc Diễm! Dù sao, khi đó đúng là hắn đang đứng ở chỗ cao nhất!

“Ba!” Tôi không nghe thấy Đường Diệc Diễm trả lời, nhưng lại nghe được tiếng vật gì đó bị đặt mạnh trên bàn, là cái đĩa, cái đĩa kia có cùng nội dung với cái đĩa của tôi!

Những hình ảnh trong chiếc đĩa khiến tôi không bao giờ có thể quên được… Tôi vĩnh viễn không thể quên hình ảnh đã hiện lên trên màn hình, cơn ác mộng kia tôi đã từng trải qua, nhưng ngược lại, lần đó Giang Minh đã cứu tôi, còn cô giáo thì không, không ai tới cứu cô ấy, không ai cả. Nhìn cô khóc kêu như thế, kêu tê tâm liệt phế, cũng không có người, không ai cứu cô thoát khỏi địa ngục, mà tất cả điều này, tất cả đều diễn ra trước mắt người đàn ông mà cô yêu, hình ảnh rõ ràng biểu hiện sự sụp đổ của Đường Tỉ Lễ, hắn bị hai người đàn ông bức bách hắn mở to mắt đối mặt với tất cả sự tàn nhẫn này!

Đối mặt với việc người phụ nữ mà hắn yêu bị người khác cưỡng hiếp!

“Không… Đừng nhìn… Đừng nhìn!” Tiếng kêu khóc tuyệt vọng của cô giáo vang vọng bên tai tôi, tê tâm liệt phế, đám cầm thú kia, đám súc sinh kia… Mà tất cả điều này, tất cả đều là… ác ma gây nên!

Ác ma!

Hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt lạnh lẽo mà tôi vĩnh viễn không thể quên được, khuôn mặt của người tôi yêu, Đường Diệc Diễm! Màn ảnh hướng thẳng vị trí anh đang đứng, còn anh, chỉ thích ý đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn, rồi cười đến đáng sợ!

Không… Muốn tôi phải đối mặt như thế nào, đối mặt như thế nào đây!

Là Đường Diệc Diễm gọi người vũ nhục cô giáo, là anh, là anh khiến cho cô giáo đau khổ và giận dữ đến mức phải tự sát!

“Đường Diệc Diễm, anh thật sự độc ác, không chỉ  gọi người cưỡng hiếp người phụ nữ của cậu mình, còn nói cho cô ấy biết người giết chết Trần Việt Phong chính là Đường Tỉ Lễ. Người phụ nữ kia chính là bị anh bức chết!” Giang Minh hiển nhiên biết tôi vẫn nghe ở đầu dây bên kia, cho nên hắn tàn nhẫn đem hết tất cả những điều hắn biết nói ra, làm cho tôi áy náy, càng làm cho tôi thù hận Đường Diệc Diễm?

“Xem ra, cậu hẳn là đã chuẩn bị sẵn rồi mới đến?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm đè nén sự phẫn nộ. Anh là ai chứ, anh là Đường Diệc Diễm, sao có thể dễ dàng  bị kẻ địch đánh bại!

“Cậu có thể nói cho vợ tôi biết, để xem cậu có bản lĩnh như thế nào, Giang Minh, với thân phận hiện giờ của cậu, tôi hoàn toàn có bản lĩnh khiến cho cậu ngay cả giọng nói của cô ấy cũng không nghe được, chứ nói gì đến chuyện tin tưởng mấy lời xằng bậy của cậu!” Đường Diệc Diễm nắm chắc thắng lợi, anh nói đúng, nếu không phải lần đó là ngoài ý muốn, không phải là trùng hợp, tôi căn bản không thể gặp Giang Minh. Mà chúng tôi gặp nhau như vậy, khi hắn cứu giúp tôi, nhất định đã mưu tính đến ngày hôm nay. Đây là cơ hội để hắn nói, cơ hội làm tôi và Đường Diệc Diễm suốt đời không thể an bình, như vậy, âm mưu này của hắn cũng xem như đã thành công, cho dù năng lực hiện tại của hắn không thể đánh bại Đường Diệc Diễm, nhưng có thể làm cho tôi và Đường Diệc Diễm mâu thuẫn, đây không phải là cách trả thù tốt nhất sao?

Đường Diệc Diễm ác độc, hắn cũng không kém, hắn rõ ràng biết, hôm nay để tôi biết tất cả, tuy rằng sẽ khiến tôi và Đường Diệc Diễm sinh ra ngăn cách, nhưng tôi cũng sẽ bị hủy hoại, hoàn toàn bị hủy hoại!

Hắn có biết, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Đúng như hắn đã nói, lần này là thật sự hủy hoại tôi, tôi và hắn giống nhau, hoàn toàn đứng trong địa ngục, vĩnh viễn không thể thoát ra!

“Tôi không có khả năng này, quan trọng là, nếu mọi người đều biết, đường đường là Đường tổng, vì trả đũa mà xui khiến người khác phạm pháp, vậy thì… Có phải là rất thú vị hay không?”

“Cho nên, ngay từ đầu cậu đã lên kế hoạch ổn thoả, cậu gửi chiếc đĩa quay vợ tôi đến cho tôi, khiến tôi phẫn nộ, sau đó nhân lúc tôi trả thù, cậu lại quay lén tất cả mọi thứ, Giang Minh, cậu mưu tính giỏi lắm!” Chiếc đĩa? Sao tôi lại quên được chứ, lúc ấy Đường Tỉ Lễ cũng sử dụng một chiếc máy quay phim, nhưng chiếc đĩa lại rơi vào trong tay Giang Minh? Hắn đã lợi dụng chiếc đĩa, cố ý gửi cho Đường Diệc Diễm, khiến anh phát cuồng. Với tính cách của Đường Diệc Diễm, anh nhất định sẽ trả lại gấp bội kẻ thù, cho nên… cho nên… cô giáo đã trở thành vật hi sinh của anh, cho nên… Giang Minh cũng là kẻ giết người!

“Quá khen!” Dường như là thấy được biểu tình thất bại của Đường Diệc Diễm, giọng nói của Giang Minh lộ ra sự sung sướng. Đúng vậy, có thể hung hăng đánh trả Đường Diệc Diễm, đối với hắn mà nói, cuộc sống lại có thêm một niềm vui lớn lao!

“Nhưng… Không biết cậu có tính đến việc vì sao lại thất bại hay không?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm lạnh lùng thản nhiên vang lên, mang theo âm điệu châm chọc, loại ngữ điệu này, làm cho trái tim của tôi trầm xuống, trực giác có cảm giác một sự thật lớn hơn nữa sắp được công bố, một sự thật rất khủng khiếp mà tôi không thể thừa nhận!

Đầu dây điện thoại bên kia bỗng nhiên trở nên yên tĩnh,  yên tĩnh một cách bất thường. Tôi ngừng thở, thậm chí muốn cúp điện thoại, tôi có linh tính, như thể có một lực vô hình đột nhiên nắm lấy cổ họng của tôi, làm cho tôi không thể thở được.

“Giang Minh, cậu có thể lợi dụng điểm yếu của mọi người, quả thực rất thông minh, biết được nhược điểm duy nhất của tôi chính là người phụ nữ tôi yêu, như vậy, các người mới có thể uy hiếp tôi. Vậy thì tôi có gì mà không thể dùng cách tương tự ?” Đường Diệc Diễm gằn từng tiếng, mỗi một chữ anh nói ra giống như búa tạ, đánh thẳng vào màng tai của tôi. Tôi thậm chí cảm giác được hơi thở của Giang Minh càng ngày càng trầm trọng, có lẽ hắn cũng đoán được, đoán được điều mà cả hai chúng tôi vẫn không dám đối mặt, vẫn luôn trốn tránh, điều mà chúng tôi đã từng nghi ngờ, nhưng vẫn không có đủ dũng khí để xác nhận sự thật!

“Bom, phương thức ngu xuẩn đến cỡ nào, đã trải qua một lần, cậu nghĩ rằng tôi có thể lại bị trúng kế sao? Cậu cho là Đường Tỉ Lễ ám sát tôi một lần, cậu còn có thể bắt chước sao? Buồn cười! Tôi đã biết, đều biết hết tất cả!” Giọng Đường Diệc Diễm lộ ra trào phúng, cười đến bén nhọn.

“Ngày đó, tôi biết trên xe có bom… Nhưng tôi vẫn cố ý đưa chìa khóa cho  cô bé kia, bảo cô ta lên xe chờ tôi… Giang Minh, đây chỉ là một phần đại- lễ tôi muốn báo đáp cậu mà thôi…”

“Oanh!” Trong đầu một tiếng nổ tung, tôi đột ngột ngã ngồi xuống sàn, nước mắt đã bất tri bất giác rơi xuống hai gò má. Tay giữ \ chặt di động đang kịch liệt run rẩy, trong đầu trống rỗng chỉ hiện lên có một câu!

“Đừng quên, Đường Diệc Diễm là do một tay tôi bồi dưỡng, một con dã thú. Một ngày nào, nó cũng sẽ khiến cho cô thương tích đầy mình!”

Một câu mà Đường Triết Lý đã nói, ông ta quả nhiên đã đúng, một chút cũng không sai. Hiện tại, hiện tại đã biết tất cả, tôi thật sự bị thương, thương tích đầy mình!

Ha ha ha ha, buồn cười cỡ nào, hiện tại châm chọc đến cỡ nào!

“Súc sinh!” Tiếng Giang Minh gầm rú ở đầu dây bên kia kéo tôi quay trở lại. Đường Diệc Diễm tính toán không tệ! Lúc đó, nếu không phải Qua Nhan ngoài ý muốn qua đời, nếu không phải bởi vậy mới khiến tôi oán hận Giang Minh, Giang Minh cũng sẽ không bởi vì cảm thấy tội lỗi mà né tránh tất cả mọi người, như vậy Đường Diệc Diễm càng không thể dễ dàng chuyển bại thành thắng…

Đường Diệc Diễm, anh rất thông minh! Nhưng, tại sao không nghĩ tới, ý nghĩa của Qua Nhan đối với tôi, anh biết rõ, biết rất rõ cơ mà! Tại sao không để ý đến cảm xúc của tôi, tại sao? Tại sao lại là anh, là anh thương tổn người thân của tôi!

“Giang Minh, tôi đã nói rồi, cậu vĩnh viễn đấu không lại tôi!” Giọng nói của hai người lục tục từ đầu kia truyền đến, giọng Đường Diệc Diễm vẫn hăng hái như vậy, không biết rằng tôi đã biết toàn bộ những việc làm độc ác của anh!

“Ha ha ha ha…” Đột nhiên, điện thoại truyền đến tiếng cười to của Giang Minh, cười đến âm trầm, cười đến rét lạnh, chậm rãi, một giọng nói đầy quỷ mị từ từ vang lên trong di động… Tôi thậm chí có thể tưởng tượng Giang Minh đã giơ di động đang liên lạc cùng với tôi lên trước mặt Đường Diệc Diễm như thế nào.

“Diệp – Sương – Phi, còn không mau chào một tiếng với người chồng yêu quý của chị hay sao!”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3