Kính vạn hoa - Tập 8- Bắt đền hoa sứ - Chương 07-08
Chương 7
Cái tin
Tiểu Long sẽ "quyết đấu" với Tắc Kè Bông ở ngoài bờ suối vào trưa mai làm thằng
Lượm sướng rơn.
Chưa thấy Tiểu Long đánh nhau bao giờ nhưng Lượm tin chắc
anh Tiểu Long của nó sẽ thắng. Tiểu Long không hề mở miệng khoe mình có võ nhưng
Lượm biết. Năm ngoái về dự đám cưới ba nó, anh Tuấn có nói sơ qua sinh hoạt của
mấy anh em trong nhà cho ông nó và ba nó nghe. Anh Tuấn bảo Tiểu Long học võ thì
nhanh mà học văn thì chậm ơi là chậm. Chính nhờ anh Tuấn nói hớ ra như thế, Lượm
mới biết Tiểu Long "võ nghệ đầy mình". Như vậy thì trưa mai thằng Tắc Kè Bông
chỉ có "cạp đất"!
Hồi chiều, vừa lùa bò vô chuồng, nghe Quý ròm báo cái
tin động trời đó, Lượm chẳng buồn tắm rửa. Đầu cổ bù xù, mặt mày nhem nhuốc, nó
chạy bay đi tìm Tiểu Long.
- Nè! - Lượm cầm tay Tiểu Long lắc lắc - Bộ
trưa mai anh định đánh nhau với thằng Tắc Kè Bông thật hả?
- Ừ.
-
Đánh ở ngoài suối hả?
- Ừ.
Lượm liếm môi:
- Anh sẽ thắng nó
chứ?
- Hy vọng thế!
Tiểu Long bảo "hy vọng" mà mặt buồn xo. Thấy
vậy, Lượm lại lắc lắc tay anh:
- Anh đừng lo! Chắc chắn là anh sẽ thắng
mà!
Tiểu Long tặc lưỡi:
- Không phải tao lo chuyện đó!
Lượm
trố mắt:
- Chứ anh lo chuyện gì!
Tiểu Long thu nắm tay quẹt
mũi:
- Tao sợ tao đánh thắng nó, nó sẽ thù!
- Sợ cóc gì! - Lượm
nhún vai - Ít hôm nữa anh về lại thành phố rồi, có ở hoài ở đây đâu mà sợ!
Tiểu Long thở ra:
- Không phải tao sợ cho tao, mà tao sợ cho mày!
Không làm gì được tao, nó sẽ đâm ra ghét mày!
- Chuyện đó thì anh khỏi
lo! Không có anh thì nó cũng đã ghét em rồi!
Câu nói của Lượm làm Tiểu
Long thắc mắc:
- Mày có làm gì nó đâu mà nó ghét mày?
- Em chả làm
gì nó! - Lượm chép miệng - Nhưng dì Năm Sang thương em hơn thương nó! Thế là nó
ghét!
Rồi sợ Tiểu Long không tin, Lượm hắng giọng giải thích:
- Dì
Năm Sang khen em ham học, lại ngoan ngoãn, siêng năng, bảo gì cũng được! Còn
thằng Tắc Kè Bông là chúa ương bướng, chả chịu nghe lời ai, suốt ngày chỉ lang
thang ngoài đường phá làng phá xóm, chọc cho thiên hạ kéo tới nhà mắng mỏ! Dì
bảo nếu ba em không bênh vực nó, dì đã cột nó vào chân giường không cho nó chạy
nhảy lung tung từ lâu rồi!
Tiểu Long cười hích hích:
- Cỡ thằng
Tắc Kè Bông mà cột vào chân giường thì ăn thua gì! Nó sẽ vác cái giường chạy
luôn đi ấy chứ!
Đang nói đùa, sực nhớ tới một chuyện quan trọng, Tiểu
Long liền nghiêm mặt lại:
- Nè Lượm! Mày đừng có nói chuyện tao sắp đánh
nhau với thằng Tắc Kè Bông cho bất cứ ai nghe chưa!
- Anh yên chí! - Lượm
gật đầu, mau mắn - Ngu gì em nói cho ba em và dì em biết!
Tiểu Long nhăn
mặt:
- Không chỉ với chú thím, mà với bất cứ một đứa nào trong xóm, mày
cũng không được nói hở ra!
- Sao vậy? - Lượm ngơ ngác - Em phải rủ mấy
đứa bạn em tới hò hét cổ vũ cho anh chứ!
- Khỏi! - Tiểu Long phẩy tay -
Tao không muốn bất cứ ai chứng kiến cảnh tao hạ thằng Tắc Kè Bông! Tao không
muốn làm nó mất mặt!
Rồi quay sang Lượm, Tiểu Long nheo nheo
mắt:
- Ngay cả mày nữa! Trưa mai nếu mày muốn xem, mày phải nấp thật kín,
đừng để thằng Tắc Kè Bông trông thấy!
Lượm gãi cổ:
- Trưa mai em
sẽ nấp trong rẫy mía dòm ra!
- Mày nấp đâu kệ mày, nhưng phải thật
kín!
Trước mệnh lệnh nghiêm khắc của Tiểu Long, bề ngoài Lượm có vẻ ngoan
ngoãn tuân theo nhưng trong bụng lại ấm ức không chịu được. Tắc Kè Bông tuy là
thủ lĩnh Xóm Trên nhưng nó chỉ thực sự là thủ lĩnh khi dàn quân đánh nhau với
tụi Xóm Dưới kia. Còn ngày thường, thủ lĩnh rất hay bắt nạt bọn trẻ "phe mình"
nên trong xóm nhiều đứa bất phục. Ngoài ba đứa thuộc hạ thân thiết lúc nào cũng
cặp kè với Tắc Kè Bông ra, tức những đứa hùa với nó bao vây thằng Chút hôm nọ,
còn hầu hết những đứa khác hễ gặp Tắc Kè Bông là lấm la lấm lét, tránh như tránh
tà. Lượm ở chung một nhà với nó lại càng nguy, hệt như con tốt nhép ở chung với
ông pháo ông mã, bị nó ngứa ngáy tay chân cốc đầu đá đít là chuyện cơm
bữa.
Hậm hực lâu ngày, nay sắp có dịp chứng kiến thằng Tắc Kè Bông hợm
hĩnh kia bị hạ nhục mà không được rủ bạn bè tới xem thì quả là một cực hình lớn
lao đối với Lượm chứ chẳng chơi! Nhưng Lượm không phải là đứa quen chịu bó tay
trước "nghịch cảnh". Nằm suy nghĩ một đêm, sáng hôm sau lên trường, nó chạy đi
tìm mấy đứa bạn thân nhất, long trọng rỉ tai:
- Trưa nay anh Tiểu Long
tao sẽ quyết đấu với thằng Tắc Kè Bông ở ngoài suối! Đây là chuyện bí mật vì anh
tao không muốn ai nhìn thấy cảnh Tắc Kè Bông lạy lục xin thua! Vì vậy tụi mày có
đi xem phải tìm chỗ nấp thật kín, đừng để ai phát hiện!
Trước những cặp
mắt trố lên vì thích thú . Lượm không quên dặn thêm:
- Chỉ tụi mày biết
thôi đấy nhé! Không được hở ra với bất cứ đứa nào khác!
Khi dặn như vậy,
Lượm tin tưởng một cách ngây thơ rằng cái nguồn tin tối mật đó sẽ chỉ lưu hành
trong vòng ba, bốn đứa mà nó "tín nhiệm". Nó quên rằng khi buộc phải giữ kín cái
tin động trời đó nó đã khổ sở biết bao nhiêu thì các bạn nó cũng khổ sở y như
vậy nếu không "xì" cái bí mật đó ra cho những đứa khác. Vì vậy Lượm mới dặn
"không được hở ra" phút trước thì phút sau... cả thế giới đều
biết.
Có tài thánh Tiểu Long mới biết những chuyện kinh thiên động
địa xảy ra sau lưng mình. Vì vậy, trưa đó khi cùng Quý ròm đi đến chỗ hẹn, Tiểu
Long vô cùng sửng sốt khi phát giác trong đám mía ven suối có không biết bao
nhiêu là cái đầu cứ chốc chốc lại thò ra dòm quanh dòm quất rồi lại thụt vào,
lấp la lấp ló cứ như kẻ trộm. Những bóng người nháo nhác ngoài dự kiến đó khiến
Tiểu Long chột dạ. Nó quay sang Quý ròm giọng lo lắng:
- Trong rẫy mía có
người mày ạ!
- Tao biết rồi! Nhưng đó không phải là "viện binh" của thằng
Tắc Kè Bông đâu!
Quý ròm đáp bằng giọng thản nhiên. Khi nãy, lúc vừa
nhác thấy bọn nhóc thậm thà thậm thụi, Quý ròm đã biết ngay bọn này là ai và
chúng từ đâu đến. Quý ròm chẳng lại gì thằng Lượm. Chỉ nhìn thoáng qua, nó biết
ngay thằng oắt này ranh ma không thua gì mình. Hôm qua khi cố tình phao tin cho
Lượm, Quý ròm biết chắc thế nào Lượm cũng kéo bè kéo lũ tới dự khán trận quyết
đấu của Tiểu Long.
Bị Tắc Kè Bông ra khi'ch vào bác mấy hôm nay, Quý ròm
tức muốn lộn ruột lên đầu. Vì thế không lý gì "kẻ thù" sắp ngã ngựa mà Quý ròm
khoanh tay ngồi im. Nó muốn cảnh Tắc Kè Bông bị đo ván thảm hại phải được tậhlt
đông người nhìn thấy. Nếu ở chốn quê kiểng này mà có đài truyền hình, dám nó mời
cả phóng viên đài tới trực tiếp tường thuật trận đấu nữa cũng nên. Có như vậy nó
mới hả dạ.
Đang bị sự phẫn uất làm nóng đầu, Quý ròm không đủ tỉnh táo để
hiểu rõ tâm sự của bạn mình. Nó đinh ninh một khi đã quyết định không nhịn thằng
Tắc Kè Bông nữa, Tiểu Long chả có việc gì phải nghĩ quanh. Rằng Tiểu Long cũng
giống như nó, nghĩa là đang nôn nóng chờ "trị tội" Tắc Kè Bông. Vì vậy, Quý ròm
chẳng thắc mắc tại sao bạn mình không chấp nhận lời thách đấu của đối phương
ngay chiều hôm qua mà phải dời lại đến trưa nay. Nó ngỡ Tiểu Long cần một ngày
để dưỡng sức và ôn luyện các thế võ. Nó cũng chả hề tự hỏi tại sao đám khán giả
nhiệt tình do thằng Lượm rủ rê không đường đường chính chính bước ra giữa trời
thưởng thức trận đấu mà phải trốn trốn nấp nấp như bọn trộm gà vậy. Nó chỉ nghĩ
một cách đơn giản là chắc bọn này sợ Tắc Kè Bông nhìn thấy, sẽ bị vạ lây vào
thân.
Khổ nỗi, lần này những phỏng đoán của Quý ròm sai be sai bét. Nghe
nó bảo "Đây không phải là "viện binh" của Tắc Kè Bông", Tiểu Long giật
thót:
- Vậy chứ tụi nào?
Mặt Quý ròm tươi rói:
- Tụi bạn
thằng Lượm chứ tụi nào! Quý ròm tưởng nghe mình "phô trương lực lượng" như vậy,
Tiểu Long sẽ toét miệng cười phấn khởi. Nào ngờ mặt Tiểu Long xụ xuống một
đống.
Thấy bạn mình đột nhiên thay đổi sắc mặt, Quý ròm không khỏi ngạc
nhiên. Nhưng nó chưa kịp hỏi thì khu "võ đài" bên quãng suối vắng đã hiện ra
trước mắt.
Tắc Kè Bông đứng khoanh tay trước ngực, cười hắc hắc:
-
Thế mà tao tưởng tối hôm qua hai đứa mày đáp xe đò trốn về thành phố rồi
chứ!
Tiểu Long khụt khịt mũi, không nói gì. Nó chẳng buồn để ý đến sự
chọc tức của đối thủ mà dán chặt mắt vào ba tên thủ hạ đứng sau lưng Tắc Kè
Bông, lòng bỗng chốc rối bời.
Đã định bụng hạ Tắc Kè Bông trong vòng bí
mật để giữ cho danh dự của nó khỏi bị tổn thương nhưng đến phút chót Tiểu Long
cảm thấy ý định đẹp đẽ của mình dường như khó bề thực hiện. Khi nãy, nghe Quý
ròm "quảng cáo" tụi bạn thằng Lượm đang nấp một lô một lốc trong rẫy mía, Tiểu
Long đã kêu khổ thầm. Đang loay hoay chưa biết tính cách sao, giờ lại thấy Tắc
Kè Bông dẫn ba tên cận vệ đi theo hộ tống làm như sắp sửa thắng trận tới nơi,
Tiểu long càng hoang mang tợn. Thấy mọi tính toán sắp xếp của mình trong phút
chốc bỗng hóa thành công cốc, mặt nó đâm méo xẹo.
Tắc Kè Bông không biết
tất cả những điều đó. Thấy Tiểu Long đi đứng lò dò như cò bắt tép, mặt mày thì
lơ láo như bù nhìn giữ dưa, nó lại nhe răng cười xấc láo:
- Mày hãi đến
vãi cả ra quần rồi hay sao mà đi không muốn nổi thế?
Mặc đối thủ cao
giọng giễu cợt, Tiểu Long vẫn im thít. Nó đang nghĩ kế. Chỉ có Quý ròm là đổ
quạu:
- Có mày vãi ra quần thì có! Nếu không việc gì mày phải dẫn theo
cận vệ nhiều thế!
- Yên chí! Yên chí! - Tắc Kè Bông dang rộng hai tay, vẻ
ngạo nghễ - Ba thằng này chỉ đi theo để chứng kiến cảnh tao quật thằng Tiểu Long
xuống đất và cỡi lên người nó như cỡi ngựa thôi! Bọn chúng không hùa vào đánh
hôi đâu mà mày lo!
Quý ròm hừ mũi, mặt đỏ gay:
- Để xem lát nữa ai
sẽ cỡi lên người ai cho biết!
Rồi quay sang Tiểu Long, nó nóng nảy
giục:
- Mày bắt đầu cho nó biết mùi đi chứ còn đợi gì nữa!
Biết
không thể thối lui được nữa, Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:
- Ừ, đánh
thì đánh!
Tiểu Long bảo "đánh" nhưng giọng lại chẳng tỏ chút gì hào hứng
.
Quý ròm lẩm bẩm: Cái thằng mập này bữa nay nó làm sao vậy hả? Hay là
tối hôm qua ăn mít chín, bây giờ nó đau bụng không còn sức đánh nhau? Ý nghĩ đó
khiến Quý ròm bất chợt lo lắng. Nó định hỏi lại Tiểu Long cho rõ ràng nhưng lúc
này hai đấu thủ đã bắt đầu vờn quanh chuẩn bị lao vào nhau nên nó đành đứng lùi
ra sau, làm thinh theo dõi.
Chương 8
Thực ra,
Tiểu Long chẳng đau bung cũng chẳng đau lưng. Nó chỉ đau đầu.
Tiểu Long
chỉ muốn hạ Tắc Kè Bông trong một trận đấu không khán giả, tất nhiên trừ Quý ròm
vì Quý ròm là người trong cuộc và quan trọng hơn, nó không phai là người làng
này. Nhưng đến lúc này thì mọi việc đã diễn biến ra ngoài tiên hiệu của Tiểu
Long.
Sự có mặt bất ngời của ba thằng nhóc phe Tắc Kè Bông lẫn lũ tiểu
yêu do thằng Lượm triệu tập khiến Tiểu Long lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Bây
giờ nó đâm ra hối tiếc vì đã dời cuộc đấu lại trưa nay. Nếu nó chấp nhận đánh
nhau với Tắc Kè Bông chiều hôm qua và cố gắng hạ gục đối thủ một cách chớp
nhoáng, có khi chẳng ai kịp nhìn thấy. Lùi lại trưa nay, khoảng cách một ngày đó
đủ để vỡ lở bất cứ một bí mật trọng đại nào. Đúng là tính già lại hóa
non!
Bây giờ thì Tiểu Long hết mình không thể nào không đánh nhau với Tắc
Kè Bông. Đứng yên đưa lưng cho Tắc Kè Bông nện như hôm trước thì chắc chắn thằng
lỏi hung hăng này không thỏa mãn. Nó sẽ tiếp tục khiêu khích bằng cách hạ nhục
cả mình lẫn Quý ròm. Nhưng nếu hạ đo ván nó trước mặt bàn dân thiên hạ thì hậu
quả có khi còn tai hại hơn nhiều! Càng nghĩ ngợi Tiểu Long càng thấy đầu nhức
như búa bổ. Cuối cùng, sau một hồi bần thần cân nhắc, Tiểu Long đàng quyết định
lùi bước trước đối thủ. Nhường cho nó đánh thắng mình, đương nhiên nó sẽ không
còn lý do gì để khiêu chiến mình với Quý ròm nữa và hai đứa sẽ được yên thân
trong những ngày còn lại! Tiểu Long tự an ủi và tặc lưỡi bước vào vòng
chiến.
Quý ròm không hiểu nỗi khổ tâm của bạn mình nên thấy Tiểu Long cứ
chờn vờn xa xa không chịu xáp lại gần đối thủ, nó sốt ruột cằn nhằn:
-
Nhào vô "làm thịt" nó đi chứ! Làm gì mày cứ thủ thế hoài vậy!
Tiểu Long
liếm môi, trấn an:
- Đừng nôn nóng! Để tao lừa thế đã!
Quý ròm
tưởng bạn mình nói thật cho nên một lát sau nó lại ngoác miệng la
toáng:
- Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Mày định lừa thế đến Tết Công-gô hay
sao vậy?
Lần này, Tiểu Long bặm môi không đáp. Cặt mắt nó vẫn gườm gườm
nhìn đối thủ, vẻ như ta đây đang tập trung tinh thần vào cuộc chiến một mất một
còn này ghê lắm!
Tắc Kè Bông tất nhiên không biết đối thủ của mình chưa
đánh đã thầm chịu thua. Thấy ánh mắt của Tiểu Long sáng quắc và không ngừng nhìn
chòng chọc vào mình, nó hơi hoảng. Nhất là trước nay nó nghe thằng Lượm "quảng
cáo" không biết bao nhiều lần ve^` tài nghệ cao cường của ông anh nó. Lại thêm
cái miệng của Quý ròm đứng ngoài ra rả đốc thúc, làm như nếu xông vào, Tiểu Long
sẽ nuốt chửng nó trong nháy mắt không sai! Vì tất cả những lẽ đó, Tắc Kè Bông
đâm chần chừ, không dám mạo hiểm. Thấy Tiểu Long gườm gườm nhìn nó, nó cũng đứng
xa xa gườm gườm nhìn lại.
Trong khi khán giả hai phe nhấp nha nhấp nhổm
không biết bao giờ cuộc quyết đấu bằng mắt này mới chấm dứt thì tình thế đột
ngột biến đổi.
Sau một hồi âm thầm quan sát, thấy Tiểu Long ngoài đôi mắt
sắt bén ra chẳng có gì đáng gọi là khủng khiếp như thằng Lượm mô tả, Tắc Kè Bông
quyết định tấn công. Nó nhào tới từ bên hông, nhanh như gió và tung ra một loạt
cú đấm.
"Bịch! Bịch!", Tiểu Long lùi lại và đưa tay đỡ nhưng vẫn lãnh
trọn hai cú đấm vào vai.
Trong khi Quý ròm bàng hoàng đến há hốc miệng
thì ba tên thủ hạ của Tắc Kè Bông nhảy cẫng, miệng reo hò:
- A ha! Hoá ra
thằng này là một bao cát, Tắc Kè Bông ơi!
Tắc Kè Bông lúc này đã kịp
thoái bộ lại phía sau thủ thế. Nghe đồng bọn lên tiếng chế giễu, nó cười hì
hì:
- Bữa nay tao phải mượn nó để dượt vào đường quyền cho giãn gân
cốt!
Rồi nó nheo mắt ngó Tiểu Long, khinh khỉnh hỏi:
- Tài nghệ
của mày chỉ có thế thôi hả? Sao tao nghe thằng Lượm ca tụng mày lắm
mà!
Tiểu Long chẳng tỏ vẻ gì giận dữ. Nó liếm môi, thản nhiên:
-
Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu! Đợi lát nữa thì mày sẽ biết!
Quý ròm
đang rầu thúi ruột vì sự thất thế vừa rồi của bạn mình, bây giờ nghe Tiểu Long
nói cứng, nó lên tinh thần được chút chút. Ừ, có thể chuyện trúng đòn vừa rồi
của Tiểu Long chỉ là động tác đánh lừa! Nó giả vờ như vậy để dụ cho Tắc Kè Bông
chủ quan khinh địch. Tới lúc đó nó mới tung ra những đòn sấm sét. Hà hà, nó mà
ra tay thì Tắc Kè Bông chỉ có nước bò càng! Càng nghĩ Quý ròm càng phấn khởi và
nó cố mở to mắt hồi hộp nhìn vào "đấu trường" để chờ xem bạn mình kết liễu số
phận của thằng Tắc Kè Bông đáng ghét kia. Tiểu Long chả hăm "Đợi một lát thì mày
sẽ biết" là gì!
Nhưng kìa, sao lạ quá! Quý ròm "đợi một lát" thì thấy Tắc
Kè Bông nhảy xổ vào Tiểu Long tay đấm chân đá lia lịa, hung hãn chẳng khác nào
cọp sút chuồng. Còn Tiểu Long thì lo cuống cuồng nhảy tránh, thỉnh thoảng phản
kích lại được môt đòn nhưng chẳng hề hấn gì đối phương. "Bịch! Bịch! Bịch!",
Tiểu Long lại liên tiếp lãnh những cú đấm vào người, chân cẳng bắt đầu loạng
choạng.
Diễn biến của cuộc so tài khiến mặt Quý ròm càng lúc càng tái
xanh. Mỗi lần Tiểu Long trúng đòn, người Quý ròm lại giật nảy một cái, làm như
cái nắm tay to đùng của thằng Tắc Kè Bông vừa nện phải lưng nó vậy. Khổ cho Quý
ròm, nó chả đánh đấm gì mà người cứ ê ẩm! Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nó
bắt tay làm loa chõ vào trận đấu, hét khản cả cổ:
- Phản công thật mạnh
vào, Tiểu Long ơi! Đừng để nó có thì giờ ra đòn trước!
Nhưng rồi thấy sự
"chỉ đạo" của mình chẳng có hiệu quả gì, Quý ròm đâm cáu:
- Mày múa may
loạn xị gì thế, thằng ngốc!
Nhưng mặc cho Quý ròm vò đầu bứt tai và kêu
trời như bộng, Tiểu Long tay chân vẫn quáng quàng như chó nhà tang. Nó đánh đỡ
loạn cào cào, chả ra tấm ra miêng gì sất .
Lúc này, đám bạn của Tắc Kè
Bông đã thò đầu cả ra ngoài rẫy mía, vừa theo dõi trận đấu vừa xì xào bình phẩm,
chả buồn nấp lánh như khi nãy nữa .
- Nếu đánh nhau như anh thằng Lượm,
chẳng thà để tao đánh còn hơn! - Một đứa nói .
- Chắc anh nó đánh võ say!
- Đứa khác tiếp lời .
Một giọng tinh quái cãi lại:
- Đây không
phải là võ say! Mà là võ lưng!
- Võ lưng là võ gì! Làm quái gì có võ
lưng!
- Sao lại không có! Võ lưng tức là khi đối thủ tấn công, mình nhắm
tịt mắt lại và đưa lưng ra đỡ! Anh thằng Lượm chả phải đang sử dụng môn võ đó là
gì!
Những lời nhạo báng của lũ bạn khiến Lượm muốn chui ngay xuống đất.
Nhưng đất cứng quá không chui được, nó đành ngồi im dỏng tai nghe và cảm thấy
ruột mình đang đứt từng khúc.
Nhưng Lượm không giận lũ bạn. Thực tế trước
mắt cho thấy những lời chế giễu của tụi nó không sai sự thật là bao. Ông anh
thần tượng của nó đánh đấm cứ như mèo quào. Trong khi thằng Tắc Kè Bông nhảy
nhót nhanh như vượn và ra đòn như máy thì ông anh của nó chẳng hiểu sao lại lờ
đờ như chuột phải khói, đánh mười cú chỉ quẹt trúng đối thủ được một. Nhớ đến
lời huênh hoang sáng nay "Anh tao không muốn ai nhìn thấy cảnh Tắc Kè Bông lạy
lục xin thua", Lượm xấu hổ đến chín cả người.
Và đến khi trận đấu kết
thúc bằng cảnh Tiểu Long ngã chổng gọng trên mặt cỏ thì Lượm không còn đủ can
đảm nán lại lâu hơn. Thừa lúc lũ bạn dồn mắt vào "võ đài", Lượm len lén chuồn ra
khỏi rẫy mía và lủi thủi bỏ về .
Lượm về sớm vậy mà hóa hay. Nó khỏi phải
ấm ức như Quý ròm.
Thấy Tiểu Long ngã bệt xuống đất, Quý ròm hấp tấp chạy
lại tính đỡ bạn dậy, Tắc Kè Bông đã quát tướng khiến nó giật bắn:
-
Không được đụng vào nó! Trận đấu đã kết thúc đâu!
Quý ròm mím
môi:
- Mày thắng rồi chứ còn muốn gì nữa?
Tắc Kè Bông cười
khảy:
- Tao chưa thắng.
- Chưa thắng? - Quý ròm ngạc nhiên, nó
không hiểu đối thủ định bày kế gì nữa đây.
Tắc Kè Bông gật gù:
-
Ừ, chưa thắng! Khi nào thằng Tiểu Long mở miệng nhận thua thì lúc đó tao mới gọi
là thắng!
Quý ròm tức điên:
- Dẹp mày đi! Thua là thua chứ không
mở miệng nhận thua gì cả!
- Dẹp mày thì có! - Tắc Kè Bông quắc mắt - Mày
có chịu dang ra không thì bảo!
Quý ròm nghiến răng ken két . Nhưng nó
chưa kịp ngoác miệng nguyền rủa thì Tiểu Long đã buông một tiếng thở
dài:
- Tao chịu thua!
Vừa nói Tiểu Long vừa chống tay lóp ngóp bò
dậy.
Tắc Kè Bông phổng mũi:
- Như vậy mới gọi là biết điều
chứ!
Rồi nó hắng giọng phán:
- Nếu đã chịu thua thì từ nay về sau
mày phải tôn tao làm thủ lĩnh!
- Mày là thủ lĩnh!
Tiểu Long xụi lơ
đáp, bấp chấp cú thúc của Quý ròm vào mạng mỡ.
Tắc Kè Bông vẫn chưa chịu
thôi:
- Thủ lĩnh bảo làm gì mày cũng phải làm!
Nghe tới đây, Quý
ròm nóng gáy:
- Dẹp! Mày đâu phải là cha người ta!
- Tao không
hỏi mày! - Tắc Kè Bông trừng mắt, rồi nó quay sang Tiểu Long - Sao, mày đồng ý
không?
Tiểu Long quẹt mũi:
- Chẳng lẽ mày bảo tao làm bậy tao cũng
phải nghe theo?
Tắc Kè Bông búng tay:
- Mày khỏi lo điều đó! Những
gì tao bảo mày làm chẳng có gì là bậy bạ hết!
Quý ròm lại lộn tiết chen
vào:
- Không bậy bạ cũng không làm!
Trong khi Quý ròm nộ khí xung
thiên thì Tiểu Long cau mày tư lự. Nó không ngờ Tắc Kè Bông được đằng chân lân
đằng đầu, ra hết yêu sách này đến yêu sách khác đế bắt chẹt nó. Nhưng đã lỡ nhịn
nhục đến mức này, Tiểu Long không muốn phá hỏng hết chỉ trong một phút tức khí.
Dù sao mình cũng chẳng ở đây mấy ngày nữa, có đồng ý nghe theo mệnh lệnh của nó
cũng chẳng hại gì! Tiểu Long nhủ bụng và khẽ gật đầu:
- Nếu không làm bậy
ghì được!
Sự ngoan ngoãn ngoài tưởng tượng của đối thủ khiến Tắc Kè Bông
như nở từng khúc ruột. Nó toét miệng cười:
- Nói phải giữ lời đấy
nhé!
Rồi sau khi hếch mặt lên trời và đánh mắt một lượt quanh đám khán
giả lúc này đã túa hẳn ra bãi cỏ rộng ven suối để thị uy, Tắc Kè Bông quay sang
ba tên thủ hạ, khoát tay:
- Đi!
Sau khi bọn Tắc Kè Bông nghênh
ngang kéo đi, đám bạn của thằng Lượm cũng bỏ về luôn. Trưa nay chúng náo nức kéo
đến cốt để xem anh thằng Lượm "rửa hận" giùm bọn chúng, rốt cuộc Tiểu Long đánh
đấm chẳng ra ôn gì. Tắc Kè Bông chẳng bị hạ nhục thì chớ, nhân trận thắng áp đảo
này, càng có cớ đế thêm hống hách. Lòng đầy thất vọng, cả bọn lếch tha lếch
thếch ra về, trong bụng chửi thằng Lượm tơi tả.
Rốt cuộc trên bãi cỏ mênh
mông bây giờ chỉ còn lại hai người. Tiểu Long day mặt một phía, Quý ròm day mặt
một phía, cả hai ngồi bất động, lẻ loi và thiểu não như hai con gà rù. Lâu thật
lâu, chẳng ai nói với ai một lời, dù mặt trời càng lúc càng đổ lửa trên vai rát
bỏng và bên dưới chỗ ngồi hơi đất ban trưa không ngừng hừng hực bốc
lên.
Quý ròm buồn nẫu ruột. Cho đến lúc này nó vẫn không tin vào những gì
tai vừa nghe mắt vừa thấy. Nó không thể cắt nghĩa được tại sao Tiểu Long lại có
thể đánh thua Tắc Kè Bông một cách dễ dàng như thế. Tệ hơn nữa, thằng bạn thân
yêu của nó lại sợ hãi đối thủ đến mức chấp nhận tuốt tuồn tuột mọi điều kiện láo
xược của thằng Tắc Kè Bông khốn kiếp kia. Thật tức chết đi được!
Ôm nỗi
hậm mực như ôm một quả cầu gai trong bụng nên khi Tiểu Long quay qua khều vai nó
"Thôi về!", Quý ròm cáu kỉnh hất tay bạn ra:
- Mày muốn về thì về trước
đi! Tao ngồi đây!
Rồi dường như thấy hờn lẫy như vậy chưa hả tức, nó quay
phắt lại, gầm gừ:
- Hôm nay mày làm sao thế?
Tiểu Long thẫn
thờ:
- Tao có làm sao đâu!
Dáng điệu ủ rũ của Tiểu Long chẳng
khiến Quý ròm động lòng tí ti. Nó tiếp tục hoạnh họe:
- Không làm sao mà
mày đánh đỡ quờ quạng cứ như xẩm mất gậy thế? Thế những cú đá liên hoàn hôm
trước mày biểu diễn ở trên trường đâu rồi?
Câu hỏi cuối cùng vừa buột ra
khỏi miệng. Quý ròm bỗng thấy óc mình lóe lên như có một tia chớp chạy ngang
qua. Thôi rồi! Như vậy là thằng mập này giả bộ rồi! Đến lúc này, Quý ròm mới nhớ
môn Taekwondo của Tiểu Long là môn võ chủ yếu sử dụng đòn chân. Hôm Tiểu Long
trổ tài đằng sau lớp, Quý ròm đã từng thấy nó tung những cú đá thẳng, đá xoay,
đá chẻ sấm sét như thế nào. Mười thằng Tắc Kè Bông mà trúng phải một cú đá như
thế cũng hộc máu mồm máu mũi chứ đừng nói là một thằng. Nhưng trong cuộc giao
đấu khi nãy, Tiểu Long đã hoàn toàn không sử dụng một cú đá nào. Nó chỉ dùng tay
và... lưng đánh đỡ. Rõ ràng thằng mập này đã không chịu giở sở trường của mình.
Nhưng ngay cả trong trường hợp chỉ đánh nhau bằng tay, Quý ròm tin rằng Tắc Kè
Bông cũng không thể chịu nổi những nắm đấm sắt vốn thường xuyên đọ sức với những
bao cát treo lủng lẳng sau vườn của Tiểu Long, nếu Tiểu Long thực bụng muốn
thắng đối thủ.
Nhưng thằng mập này ngày hôm nay lại không muốn thắng! Quý
ròm gật gù nhủ bụng. Sau khi tìm được nguyên nhân giải thích trận thua tan nát
của Tiểu Long, những phiền muộn trong lòng Quý ròm đã vơi gần hết. Bây giờ chỉ
còn đọng lại những dấu hỏi to tướng. Vì vậy trong khi Tiểu Long còn đang bối rối
tìm cách giải thích lối đánh "gãi ngứa" của mình, Quý ròm đã hắng giọng cười
mát:
- Thôi đừng có vờ vịt nữa! Nói cho tao biết đi! Tại sao mày giả bộ
đánh thua thằng Tắc Kè Bông?
Biết Quý ròm đã khám phá ra bí mật của mình,
Tiểu Long chẳng buồn đóng kịch nữa. Nó thở dài:
- Tao không muốn làm nó
mất mặt trước bọn trẻ trong làng!
Quý ròm trố mắt:
- Thế sao mày
còn hẹn nó ra đây đánh nhau làm chi?
Tiểu Long cười khổ:
- Lúc hẹn
với nó, tao đinh ninh chỉ có tao, mày với nó! Nếu chỉ có ba đứa, tao đã hạ nó
rồi! Ai ngờ tụi nhóc kéo tới đông như vậy!
Rồi như không kềm được, Tiểu
Long khụt khịt mũi bùi ngùi dốc bầu tâm sự.
Quý ròm ngồi im nghe, thẫn
thờ, xao xuyến. Khổ nhục kế của bạn khiến lòng nó bâng khuâng quá đỗi. Và bất
giác nó cảm thấy xấu hổ thầm. So với bạn, nó vô tâm và hời hợt hơn nhiều. Nó chỉ
nghĩ đến mình. Còn Tiểu Long không vậy, Tiểu Long bao giờ cũng nghĩ đến người
khác.