Resident Evil ( Phần mở đầu ) - Chương 02

Billy ngồi bệt dưới sàn giữa hai hàng ghế, loay hoay mở còng tay bằng cái kẹp giấy vừa tìm được. Khóa tay bên phải đã mở khi chiếc xe jeep bị lật, nhưng anh phải tháo nốt cái còn lại nếu không muốn mang theo một thứ vòng trang sức của tội phạm.

Tháo nó ra rồi biến khỏi chỗ này, anh nghĩ thầm, ấn mạnh vào cái lỗ khóa trên lá thép mỏng. Anh không hề nhìn lên, không muốn tìm hiểu xem mình đang ở đâu; không cần thiết. Không khí ngập ngụa mùi của máu bắn tung tóe khắp nơi, và mặc dù toa xe anh đang ở không có cái xác nào, nhưng anh đoan chắc những toa khác phải đầy những tử thi.

Lũ chó, nhất định là vậy… có điều ai đã thả chúng? 

Ắt là cái gã họ đã thấy trong rừng. Cái gã đã chận ngang đường xe jeep, làm nó mất phương hướng. Billy bị hất văng đi nhưng không có chút tổn thương nào ngoài vài vết bầm. Những người áp giải anh ta, Dickson và Elder, bị mắc kẹt dưới chiếc xe lật ngã. Họ vẫn còn sống. Cái tên chặn ngang đường chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Một hoặc hai phút phân vân trôi qua. Anh đứng trong bóng tối nhá nhem, mùi ga nồng nặc phả vào mặt, toàn thân đau nhức, cố gắng cân nhắc – nên bỏ chạy, hay gọi trợ giúp qua bộ đàm? Anh không muốn chết, không đáng phải chết chút nào, trừ khi tin tưởng và ngu ngốc cũng là một tội chết. Nhưng dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc họ, bỏ mặc hai người đàn ông kẹt dưới một tấn kim loại méo mó, bị thương gần như bất tỉnh. Họ đã chọn con đường mòn trong rừng để đến căn cứ, dẫn đến việc sẽ mất không ít thời gian trước khi có người đến trợ giúp. Phải, họ áp giải anh đến nơi hành quyết, nhưng đó chỉ là theo mệnh lệnh; không có chuyện tư lợi gì ở đây, và họ cũng không đáng phải chết hơn anh chút nào.

Anh quyết định chọn cả hai, nghĩa là gọi điện xin trợ giúp, rồi cao chạy xa bay… thế nhưng lũ chó đã đến. Những sinh vật to lớn, ướt át và quái đản; ba con tất cả, và anh đã chạy bán sống bán chết, bởi lẽ có điều gì đó hết sức khác thường về bọn chúng; anh biết vậy trước cả khi chúng tấn công Dickson, giật đứt cổ họng trong lúc lôi anh ta ra khỏi gầm xe.

Billy nghĩ mình vừa nghe một tiếng click và thử lắc còng tay, miệng rít lên khi thấy cái khóa kim loại vẫn không chịu nhúc nhích. Đồ quỷ. Thật may mắn khi tìm được cái kẹp giấy, khi mà có vô khối thứ vung vãi khắp nơi - giấy, túi, áo khoác, đồ dùng cá nhân – và máu dính khắp mọi chỗ. Có thể anh đã tìm được thứ gì đó hữu ích hơn nếu lùng sục kỹ một chút… mặc dù như vậy tức là phải lưu lại trên toa tàu, một điều nghe chẳng hay ho gì mấy. Theo anh đoán, đây chắc là nơi bọn chó cư ngụ, chúng chờ sẵn ở đây để đón tiếp bất cứ kẻ xấu số nào xuất hiện gần đoàn tàu. Anh vốn chỉ muốn vào đây tránh lũ chó, để lấy lại bình tĩnh trước khi tính bước tiếp theo.

Và xem ra đây là một Chuyến Xe Giết Người, anh vừa nghĩ vừa lắc đầu. Cứ như một cái chảo rán trên lửa. Cho dù chuyện gì đang xảy ra trong rừng đi nữa, anh cũng không muốn dính líu vào đó. Anh phải tháo còng, tìm cho mình thứ vũ khí nào đó, có lẽ phải lục lấy một hai cái ví trong đống hành lý đầy máu kia – chủ nhân của chúng chắc hẳn đã đi vào quên lãng rồi – và cuốn xéo trở về thế giới văn minh. Có lẽ đến Canada hoặc Mexico. Truớc giờ anh chưa từng ăn trộm, chưa từng tính chuyện vượt biên, nhưng đã đến lúc phải suy nghĩ như một tên tội phạm, nếu anh còn muốn sống sót.

Anh nghe tiếng sấm, rồi tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ vỡ toang. Tiếng lộp độp dồn dập hơn, không khí ngập mùi máu loãng ra đôi chút bởi một làn gió thổi qua khung cửa. Thật đúng lúc. Có vẻ như anh sẽ được che giấu trong cơn mưa bão.

”Sao cũng được,” anh lầm bầm, và ném cái kẹp giấy vô dụng lên băng ghế đằng trước. Tình hình lúc này là nghiêm trọng không thể tả nổi, và anh ngờ là nó sẽ còn tệ hơn –

Billy cứng người, nín thở lại. Cửa lên xuống tàu đang mở ra. Anh có thể nghe thấy tiếng kim loại trượt đi, cơn mưa nặng hạt hơn, và lại im ắng như cũ. Ai đó đã lên tàu.

Khốn kiếp! Có phải là cái gã điên với lũ chó?

Hay ai đó đã tìm thấy chiếc xe jeep? 

Anh cảm thấy bao tử quặn thắt lại. Có thể lắm. Có thể ai đó từ căn cứ đã đi đường tắt vào tối nay, có thể đã gọi thông báo khi phát hiện vụ tai nạn – và nhận ra còn một hành khách thứ ba nữa, một kẻ đi bộ nhất định phải chết. 

Có lẽ anh đang bị săn lùng.

Anh không nhúc nhích, tai căng ra lắng nghe âm thanh di chuyển của người vừa tiến vào từ màn mưa. Trong vài giây, không có gì cả - rồi anh nghe thấy bước chân khe khẽ, một tiếng, lại một tiếng nữa. Người đó dịch chuyển ra xa chỗ anh, về phía đầu toa.

Billy rướn người tới trước, cẩn thận chuồi cái còng xuống dưới cổ áo để nó đừng kêu leng keng, di động chầm chậm đến khi có thể thấy được phần rìa của dãy ghế. Ai đó đang bước qua cánh cửa tiếp giáp giữa hai toa, vóc dáng mảnh khảnh thấp bé – có lẽ một cô gái, hoặc một thanh niên trẻ, mặc áo chống đạn Kevlar màu xanh của quân đội. Anh chỉ có thể nhận ra vài ký tự trên lưng áo, một chữ S, một chữ T, một chữ A - trước khi người đó khuất dạng.

S.T.A.R.S. Chẳng lẽ họ đã gởi một đội đến để tìm anh sao? Không thể nào, không thể nhanh như vậy – xe jeep mới lật chừng một giờ trước, và S.T.A.R.S. đâu phải đơn vị trực thuộc quân đội, họ là một cơ quan bên cảnh sát, không lý nào người ta lại gọi đến họ vào cuộc. Chắc là có liên quan đến mấy con chó anh thấy lúc nãy, một bầy thú hoang đột biến; S.T.A.R.S. thường chịu trách nhiệm giải quyết những vấn đề nan giải mà cảnh sát địa phương đã bó tay. Hoặc có thể họ đến để xem cái gì đã làm đoàn tàu bị dừng.

Việc gì phải bận tâm đến lý do chứ? Họ có súng mà, và nếu họ mà phát hiện ra mày là ai thì đừng hòng được tự do nữa. Chuồn khỏi đây ngay. 

Với những con chó ăn thịt người chờ trong rừng ư? Còn lâu nếu chưa có vũ khí, không đời nào. Chắc phải có bảo vệ trên tàu, một ai đó được thuê để cầm súng; anh chỉ việc tìm là thế nào cũng gặp. Coi bộ hơi mạo hiểm, nhất là khi một thành viên S.T.A.R.S. đang ở trên tàu – nhưng dù sao cũng có một người thôi. Nếu cần…

Billy lắc lắc đầu. Anh chẳng muốn dính vào mấy vụ chết chóc của Đội Đặc Nhiệm. Nếu lâm vào trường hợp bất khả kháng, tại đây và vào lúc này, anh sẽ chống trả hoặc bỏ chạy. Anh không thể giết người, không một lần nào nữa. Nhất là người tốt.

Billy khom người xuống, cái còng lủng lẳng trên cổ tay. Anh nhìn qua những vật dụng trong toa tàu một lượt, rồi di chuyển ngược hướng với kẻ vừa xâm nhập, quan sát xem có gì hữu dụng không. Tránh được thì cứ tránh. Anh chỉ -

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba phát súng vang lên từ toa tàu đằng trước. Ngừng một chốc, rồi ba, bốn phát nữa… và im lặng.

Có vẻ không phải toa nào cũng trống trải. Bao tử anh quặn lên, nhưng anh tuyệt đối không cho phép mình do dự trong lúc chộp lấy cái cặp táp đầu tiên, và bắt đầu lục soát.

*
* *

Toa đầu tiên không có dấu hiệu nào của sự sống cả - nhưng có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra, không nghi ngờ gì nữa.

Va chạm chăng? Không phải, phần khung đâu có vẻ gì bị hư hại… nhưng máu thì rất nhiều!

Rebecca khép cánh cửa sau lưng, bỏ lại cơn mưa nặng hạt bên ngoài, và quan sát đống hỗn độn xung quanh. Phần nội thất khá là bắt mắt, toàn một màu đen tuyền của gỗ và những tấm thảm đắt tiền, đèn được bố trí theo kiểu cổ điển, giấy dán tường rắc bột vải. Có nhiều tờ báo, cặp táp, áo khoác, túi xách, chúng mở toang vung vãi khắp dưới sàn – có vẻ đã có một vụ va chạm, khung cảnh càng được tô điểm thêm bởi những giọt máu lấm tấm nhỏ giọt khắp các vách buồng. Có điều các hành khách đâu hết rồi?

Cô bước vào trong toa tàu, quét súng lên xuống dọc lối đi giữa. Một vài ngọn đèn còn sáng, đủ để quan sát, nhưng bóng tối vẫn khá dày đặc. Không có thứ gì chuyển động cả.

Phần lưng dãy ghế bên trái của cô lấm tấm vết máu. Cô đưa tay ra sờ vào một vệt lớn, rồi cọ cọ vào quần, mặt nhăn nhó. Nó còn ướt.

Đèn còn sáng, máu còn mới. Dù có chuyện gì thì nó cũng mới vừa xảy ra thôi. Có thể là Trung uý Billy? Hắn ta đang bị truy nã vì tội giết người… tuy nhiên việc này có vẻ không hợp lý lắm, trừ khi hắn có cả một băng đảng; tình trạng có phần quá nghiêm trọng, giống như một thảm họa thiên nhiên hơn là một tai nạn con tin.

Hoặc giống như những vụ án mạng trong rừng. 

Cô khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu. Những kẻ giết người ắt đã lại ra tay lần nữa. Những thi thể tìm thấy bị xâu xé, bị cắt xẻo, và hiện trường vụ án có thể nói giống y như đoàn tàu đẫm máu này. Cô nên ra khỏi đây ngay, báo cho đội trưởng và các đồng đội. Nhưng khi dợm quay gót ra cửa thì cô lưỡng lự.

Mình có thể lục soát đoàn tàu trước. 

Thật buồn cười. Họa có là điên mới ở lại đây có một mình, quá ngu ngốc và nguy hiểm. Chẳng ai lại muốn cô phải lục soát hiện trường án mạng một mình – ấy là trong trường hợp có ai đó bị giết. Biết đâu đã có chạm súng hoặc xảy ra chuyện gì đó, và cả đoàn tàu đã di tản.

Không đâu. Thật là ngu ngốc. Nếu vậy thì đã phải có cảnh sát ở khắp mọi nơi chứ, rồi bộ phận cứu thương khẩn cấp, trực thăng, phóng viên đưa tin. Dù có chuyện gì đi nữa, chắc chắn mình là người đầu tiên có mặt tại hiện trường.. và bảo vệ hiện trường là ưu tiên số một. 

Rebecca không khỏi tự hỏi, liệu các đàn anh sẽ nói gì khi thấy cô xoay sở một mình. Một điều chắc chắn là họ sẽ thôi không gọi cô là “nhóc” nữa. Ít ra cái mác tân binh sẽ sớm bị bỏ lại đằng sau. Chỉ nhìn quanh một lượt thôi, có gì nghiêm trọng lắm đâu, và nếu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, cô sẽ gọi ngay cho các đồng đội.

Cô gật gù. Đúng vậy. Gì chứ nhìn qua một cái thì cô làm được, không thành vấn đề. Hít sâu một cái, cô bắt đầu ở toa trước, cẩn thận bước qua những túi hành lý rải rác. Lúc tiến đến cánh cửa nối liền hai toa, Rebecca tự trấn tĩnh mình rồi nhanh chóng lướt tới, và dũng khí của cô vụt biến mất tiêu khi mở cái thứ hai. Ôi, không. 

Toa vừa rồi hết sức lộn xộn nhưng cũng không tệ bằng ở đây. Từ vị trí đang đứng có thể thấy được ba, bốn – năm người, tất cả dường như đã chết, khuôn mặt bị xé nát bởi những vết cắt không rõ nguyên do, toàn thân ướt sũng trong một thứ chất lỏng đen đúa. Vài cái xác thụt sâu trong ghế, chắc là đã bị giết khi đang ngồi. Mùi tử khí phảng phất trong không gian, gần như mùi đồng và mùi phân, hoặc mùi trái cây thối giữa một ngày nóng bức.

Cánh cửa tự động đóng sập lại sau lưng. Rebecca thấy tim đập loạn lên khi nhận ra mình đang bị tách rời khỏi nhóm, có lẽ nên gọi hỗ trợ ngay – và rồi cô phát giác thấy mình không hề đơn độc khi nghe có tiếng làu bàu cất lên.

Cô chĩa súng về lối đi giữa toa, không biết âm thanh đó phát ra từ đâu, tim đập nhanh gấp bội.

”Bước ra ngay!” cô quát lớn, ngữ điệu rắn rỏi và thị uy ngoài mong đợi. Tiếng làu bàu vẫn tiếp tục, trong cái toa tàu vắng vẻ này nghe nó nghèn nghẹn và tắc tị một cách quái đản làm sao, khiến cô tưởng tượng ra cái cảnh một tên giết người điên cuồng đang ngồi đâu đó, lầm thầm tự nhủ sau khi gây án.

Cô định lặp lại mệnh lệnh lần nữa thì phát giác ra, âm thanh đó xuất phát từ sàn tàu phía nửa trên của lối đi. Có một cái radio xách tay cỡ nhỏ, đang phát tin tức trên kênh AM. Cô bước lại gần, không khỏi ngạc nhiên khi cảm thấy thoái mái hẳn ra; rốt cuộc thì cô chỉ có một mình.

Cô đứng trước cái radio, mũi súng hạ thấp. Có một cái xác cạnh cửa sổ bên trái, Rebecca nhìn lướt qua nó rồi quay đi ngay; cổ họng người đó đã bị chém đứt, tròng mắt thụt hẳn vào trong. Khuôn mặt xám ngoét và bộ đồ tả tơi sáng lóng lánh bởi một chất lỏng sền sệt, trông nó y như một con zombie trong phim kinh dị.

Cô cúi xuống nhấc cái radio lên, tự cười thầm vì sự hoảng hốt khi nãy. Cái tên “giết người điên cuồng” của cô chẳng qua là một giọng nữ đang đọc bản tin. Chất lượng thu âm thật là tệ quá cỡ, tiếng rin rít cứ kêu xè xè sau từng đoạn.

Thôi được, cứ coi như cô là con ngốc vậy. Dù thế nào đi nữa, giờ cũng là lúc nên gọi Enrico. Rebecca quay lại, định ra ngoài để tín hiệu cuộc gọi được tốt hơn, thì có một chuyển động chậm chạp ở hàng ghế chỗ cửa sổ. Nó chỉ thoáng qua trong một chốc, đến nỗi cô nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy mưa rơi. Rồi cái di động đó rên lên, phát ra một thứ tiếng thấp trầm đầy khổ sở, và cô hiểu ngay đây không phải là tiếng mưa.

Cái xác trên ghế đang ngóc dậy và di chuyển về phía cô. Cái đầu méo mó của gã ta hầu như lệch sang một bên, để lộ những thớ thịt nơi cổ họng, và tiếng rên kéo dài ra đầy thèm khát, trong lúc gã dang rộng hai tay ra phía trước, bộ mặt hư hại nhễu đầy máu và một thứ chất lỏng ươn ướt.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3