Kính vạn hoa - Tập 9 - Con mả con ma - Chương 01-02
Những buổi trưa ở thôn quê bao giờ cũng yên tĩnh kỳ lạ.
Trên chiếc võng gai bắc giữa gốc khế và gốc ổi sau vườn, Tiểu Long và
Quý Ròm đang thiêm thiếp ngủ, sách úp trên mặt. Hai đứa nằm ngược đầu,
gác chân lên nhau mà chẳng hề thấy vướng víu, khó chịu. Những làn gió
mát thoang thoảng thổi qua, mơn man trên cổ trên mặt cộng với tiếng chim
lích chích bên tai khiến hai đứa nằm đọc sách mà mắt cứ díp lại.
Quý Ròm nói:
- Gió mát quá mày!
Tiểu Long nhanh nhẩu đáp:
- Ừ, mát ghê!
Thấy bạn hưởng ứng, Quý ròm lại "phát biểu cảm tưởng":
- Buồn ngủ quá mày!
Tiểu Long lại hùa theo:
- Ừ, buồn ngủ ghê!
Thế là không ai bảo ai, hai đứa vội vã úp sách lên mặt và nằm im không động cựa, làm như thể thi nhau xem đứa nào ngủ trước.
Thực ra thì chẳng ai biết đứa nào ngủ trước đứa nào, kể cả tác giả
truyện này. Lúc này hai đứa đều giấu mặt dưới trang sách nên không thể
biết được đứa nào đã nhắm nghiền mắt, đứa nào còn đang lim dim.
Nhưng sau đó năm phút thì tác giả có thể quả quyết là hai đứa đã ngủ, dù
dưới những trang sách kia có vọng lên những tiếng khò khò hay không.
Lúc ở nhà, Quý ròm bao giờ cũng chợp mắt vào buổi trưa. Trừ bà, còn tất
cả mọi người khi ăn cơm xong đều lên giường nằm. Mẹ bảo "Cần nghỉ ngơi
vào buổi trưa!". Ba cũng bảo "Chợp mắt một tí, buổi chiều đầu óc sẽ
tỉnh táo hơn!". Cả ba lẫn mẹ đều bảo nên trưa nào anh Vũ, Quý ròm và
nhỏ Điệp cũng phải leo lên giường "chợp mắt một tí".
Thoạt đầu, Quý ròm rất ghét cái "qui chế ngủ trưa" này. Buổi trưa, nó
thích ra đường chạy nhảy, tót qua nhà Tiểu Long chơi hoặc sục sạo các
loại chai lọ dùng để "thí nghiệm khoa học" ở trong phòng mình hơn. Nằm
trên giường, nó cảm giác như bị trói, tay chân ngứa ngáy còn mắt thì mở
thao láo. Nhưng đó là nói những ngày đầu. Về sau, quen dần, hễ ngả lưng
xuống nệm là nó thiếp ngay tắp lự. Bây giờ, buổi trưa mà không "chợp
mắt một tí", Quý ròm cảm thấy uể oải, lừ đừ làm sao ấy!
Vậy mà từ ngày về chơi nhà chú Năm Chiểu đến giờ, chẳng có trưa nào Quý
ròm được ngủ nghê như ý muốn. Thằng Tắc Kè Bông hết quấy tới phá, mọi
thói quen của Quý ròm cứ đảo tung cả lên.
Cho mãi đến cách đây hai ngày, khi Tiểu Long quyết định trổ tài để cứu
Tắc Kè Bông thoát khỏi tay bọn Dế Lửa, Quý ròm mới được yên thân và bây
giờ mới có thể ung dung đong đưa trên võng nằm đọc sách và tranh thủ
"chợp mắt một tí" để cho "buổi chiều đầu óc tỉnh táo hơn"!
Tiểu Long không có thói quen ngủ trưa như Quý ròm. Nhưng sau những ngày
căng thẳng lo đối phó với những trò khiêu khích của Tắc Kè Bông, nó như
người bị vắt kiệt sức. Nãy giờ, nằm lắc lư trên võng một hồi, người nó
cứ chập chà chập chờn, mắt nhìn vào sách mà chẳng đọc được những chữ
nào. Vì vậy, Quý ròm vừa gợi ý "Buồn ngủ quá mày", nó liền lật đật đồng ý
và vội vã buông sách xuống.
Nhưng số của Tiểu Long và Quý ròm la số xui. Tắc Kè Bông thôi quấy phá.
Nhưng vai trò của nó thằng Lượm tích cực nhảy vào thay thế ngay.
Lượm đi ra chuồng bò, thấy Tiểu Long và Quý ròm nằm trên võng, nó không
cần biết hai ông anh ngủ hay thức, cứ ngoác miệng kêu toáng:
- Anh Quý! Anh Tiểu Long! Đi chơi không?
Giữa buổi trưa yên tĩnh, tiếng gọi giật giọng của Lượm chẳng khác gì tiếng sấm.
Dưới cuốn sách, giọng Quý ròm làu bàu:
- Cái thằng ngốc tử kia, mày làm trò gì mà hò hét om sòm thế hả?
Tiểu Long kéo cuốn sách ngang mặt, hé mắt ra dòm:
- Trưa nắng thế này mà đi đâu?
Lượm chớp mắt gạ:
- Thì đi xuống đồi Cắt Cỏ chơi như bữa trước ấy!
Lời rủ rê lẳng nhẳng của Lượm làm Quý ròm bực mình. Nó ngóc đầu lên, "sửa gáy" thằng nhóc:
- Mày thừa biết hôm trước tụi tao đi là trốn thằng Tắc Kè Bông chứ đâu phải đi chơi!
- Thì hôm nay mình đi chơi!
Lượm vẫn dai dẳng, hình như nó muốn chứng minh nó tuổi con... đ ỉ a. Vừa nói nó vừa vung con roi tre vụt bâng quơ vào gốc khế.
Tiểu Long không muốn làm phật lòng ông em. Dù sao nó cũng chỉ còn ở chơi
với thằng Lượm hai bửa nữa thôi. Ngày mốt là chủ nhật, dù ba nó có kịp
đáp xe đò ra tới hay không, nó và Quý ròm cũng phải khăng gói về thành
phố để sáng thứ hai đi học.
- Ừ, đi thì đi! - Tiểu Long ngồi dậy.
- Bộ mày tính đi theo nó thật hả? - Quý ròm trố mắt nhìn bạn.
Tiểu Long gãi tai:
- Thì thật chứ sao?
Quý ròm liếm môi:
- Bộ mày không sợ tụi Xóm Dưới xúm lại trả thù sao?
- Không có chuyện đó đâu! - Lượm vọt miệng.
Quý ròm nheo mắt ngó Lượm:
- Sao mày biết?
- Sao lại không biết! - Lượm nhướn nhướn cặp lông mày - Em nghe chính
miệng thằng Dế Lửa ra lệnh cho tụi đàn em không được gây sự với anh Tiểu
Long! Nó khen anh Tiểu Long là người hiệp nghĩa! Nó bảo ảnh là Đơn
Hùng Tín!
Tiểu Long gãi đầu:
- Đơn Hùng Tín là ai? Trước giờ tao chỉ nghe "cao đơn hoàn tán"!
Vừa nói Tiểu Long vừa liếc Quý ròm nhưng thằng này cũng đang ngẩn tò te trước cái tên lạ hoắc đó.
- Em cũng chả biết Đơn Hùng Tín là ai! - Lượm khụt khịt mũi - Hình như
cha này ở đâu bên Tàu! Thằng Dế Lửa là chúa mê truyện Tàu mà!
Quý ròm nhìn lom lom vào mặt Lượm:
- Nó còn nói gì nữa không?
- Có! - Lượm xoa ngực - Nó bảo anh Tiểu Long mà đi đóng phim thì hết
chê! Cả khối diễn viên võ thuật sẽ thất nghiệp về nhà đuổi gà cho vợ!
Trong khi Tiểu Long toét miệng cười thì Quý ròm buồn xo. Nó nhìn Lượm, thở một hơi dài:
- Thằng Dế Lửa không nói gì tao hết hả?
- Anh hả? Không! Nó không nói gì đến anh hết! - Lượm lắc đầu quầy quậy,
rồi bất chợt nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Quý ròm, no tặc lưỡi nói
thêm - À, à, nó không nói nhưng... ánh mắt nó nói!
Quý ròm là chúa ba hoa. Vì vậy vừa nghe giọng lưỡi thằng Lượm, nó biết
ngay thằng oắt này định chơi trò dóc tổ. Nhưng nó vẫn làm ra vẻ ngây
thơ:
- Thế ánh mắt nó nói gì?
Lượm ngó lên trời:
- Ánh mắt nó nói bạn của người hiệp nghĩa tất nhiên cũng là... người hiệp nghĩa!
Mặt Quý ròm tỉnh khô:
- Hình như ánh mắt thằng Dế Lửa còn nói nhiều hơn thế nữa cơ?
- Nhiều hơn? - Lượm hỏi lại, giọng cảnh giác.
- Ừ! - Quý ròm cười khì - Ánh mắt nó bảo "Bạn của người hiệp nghĩa tất
nhiên cũng là người hiệp nghĩA, nhưng thằng em chú bác của người hiệp
nghĩa là chú phịa chuyện"!
Bị Quý ròm lật tẩy, mặt Lượm ửng đỏ. Nó lại vụt roi đen đét vào gốc cây khế để che giấu sự tẽn tò:
- Thôi, em không nói chuyện với anh nữa! Bây giờ tụi anh có đi không?
Thấy ông em mắc cỡ, sợ nó thẹn quá hóa giận, Tiểu Long mỉm cười đứng lên khỏi võng:
- Thì đi! Khi nãy tao đã bảo là đi rồi kia mà!
Nói xong, Tiểu Long và Quý ròm chạy vào nhà cất sách và kiếm nón đội,
trong khi đó Lượm rảo lại chuồng bò ở góc vườn tháo cổng dắt đôi bò ra.
Lần thứ hai đi xuống đồi Cắt Cỏ, Tiểu Long và Quý ròm có cảm giác đoạn
đường như ngắn lại. Lần này không phải là đi trốn, bước chân của hai đứa
cũng hiên ngang hơn, không phải vừa đi vừa thấp thỏm ngoái đầu nhìn
lại như bữa trước.
Cách đón tiếp của bọn trẻ ở chân đồi hôm nay cũng khác. Thay cho những lời châm chọc, chế giễu là những tiếng xuýt xoa:
- Anh thằng Lượm tới kìa!
- Nó có cái đầu cứng lắm! Gậy sắt đánh cũng phải cong!
- Nó đá hay ghê! Vừa bay lên là "bịch, bịch" hai phát liền!
Những lời khen tặng hào phóng của bọn trẻ dành cho Tiểu Long khiến thằng
Lượm phổng mũi. Quý ròm tuy không được Dế Lửa khe là "người hiệp
nghĩa" nhưng đóng vai "bạn của người hiệp nghĩa", nó cũng cảm thấy thơm
lây, cứ toét miệng cười. Riêng Tiểu Long thì vừa thích lại vừa ngượng
nên nó cứ lỏn la lỏn lẻn.
Dế Lửa vạch đám đông bước vào. Nó cười với Tiểu Long:
- Mày mới tới hả?
- Ừ.
Tiểu Long gật đầu và dè dặt đưa mắt nhìn Dế Lửa, bụng phập phồng không
rõ thằng này có nhớ gì đến trận đụng độ bữa trước hay không.
Nhưng Dế Lửa làm Tiểu Long cảm động quá xá. Nó bật một ngón tay lên:
- Mày số một! Thằng Tắc Kè Bông chỉ đáng xách dép cho mày!
Trong khi Tiểu Long đang đỏ bừng mặt vì bối rối, Dế Lửa lại thẳng thắn thú nhận:
- So với tao, mày cũng đáng mặt làm sư phụ!
Bọn trẻ trong làng chưa bao giờ thấy thủ lĩnh Xóm Dưới hạ mình đến thế.
Sau một thoáng sững sờ, nhiều cái miệng lập tức nhao nhao:
- Vậy nhờ "sư phụ" dạy võ đi!
- Ừ, phải đó! Nhờ thằng Tiểu Long chỉ bọn mình vài cú song phi!
- Kêu nó dạy cách luyện cái đầu cứng như sắt! Luyện xong, mình rủ mấy con bò húc nhau chơi!
Tiếng nói cuối cùng là của thằng Hiện. Hiện đã quên bẵng "mối thù" bị
Tiểu Long đá rơi mũ hôm trước, cứ toét miệng hà hứng phụ họa.
Sự hăng hái của bọn nhóc làm Tiểu Long lúng túng. Nó đưa tay quẹt mũi:
- Thôi, thôi...
Thằng Hiện không để Tiểu Long nói hết câu. Nó huơ tay:
- Không có "thôi, thôi" gì hết! "Sư phụ" mà không chịu dạy là "đệ tử" không để "sư phụ" rời khỏi đồi Cắt Cỏ này đâu!
Thấy ông anh mình được bọn nhóc trọng nể, Lượm khoái chí "đế" vào:
- Tụi nó đã nói vậy, anh cứ dạy cho tụi nó vài chiêu đi!
Quý ròm cũng hừ mũi:
- Mày không dạy thì tao dạy à!
Lời dọa dẫm của Quý ròm có hiệu quả ngay lập tức.
Tiểu Long chép miệng:
- Thôi được!
Rồi nhìn quanh thấy vạt cỏ tươi tốt ngay sát chân đồi có thể dùng thay cho thảm tập, Tiểu Long chỉ tay về phía đó:
- Tụi mình lại đằng kia đi!
Khi thấy "sư phụ" chọn vạt cỏ ngay sách chân đồi làm địa điểm tập võ, đám "đệ tử" bất giác lộ vẻ ngần ngừ.
Nhưng chưa đứa nào kịp có ý kiến thì Tiểu Long đã nhanh nhẹn bước về
phía đó. Đám "đệ tử" không biết làm sao đành tặc lưỡi lục tục đi theo.
Tất nhiên Tiểu Long không nhìn thấy vẻ miễn cưỡng của bọn trẻ. Nó quên
bẵng câu chuyện thằng Lượm kể hôm nào. Lượm bảo ngôi nhà hoang trên đồi
Cắt Cỏ là ngôi nhà ma. Cứ đến tối thứ bảy hàng tuần ma quỷ lại tụ tập về
đó đốt đèn bày tiệc, có khi ca hứng lũ ma nghịch ngợm còn đốt cả pháo
bông nữa. Câu chuyện của Lượm khó tin đến mức vừa nghe xong, Tiểu Long
và Quý ròm đã lên tiếng nhạo báng ngay.
Nhưng bọn trẻ trong làng thì không nghi ngờ gì chuyện đó. Tuy ngày ngày
dong bò đi ăn quanh đồi Cắt Cỏ nhưng chẳng đứa nào dám thả bò ăn sát
chân đồi, hễ chú bò chú trâu tham ăn nào mon men lại gần đó thế nào cũng
bị các ông nhóc vụt roi đen đét vào mông đuổi ra. Chính vì lẽ đó mà vạt
cỏ ngay dưới chân đồi tươi tốt hơn những chỗ khác.
Bây giờ Tiểu Long đang đứng tỉnh bơ ngay trên vạt cỏ đó, huơ tay nói:
- Tụi mình chỉ tập chơi vào thế thôi! Chứ muốn luyện đến nơi đến chốn phải mất tới vài năm lận!
Đặt chân lên vạt cỏ xưa nay vẫn được xem là khu vực "quản lý" của bọn ma
trên đồi, đám đệ tử mới nhập môn kia bụng cứ lo ngay ngáy, nhiệt tình
theo thầy học nghệ đã sút giảm quá nửa. Vì vậy nghe "thầy" bảo chỉ học
chơi vài thế thôi, tụi nó mừng húm, gật đầu lia:
- Đúng rồi! Học chơi vài thế cho biết thôi chứ học chi cho nhiều!
Đám đệ tử này chưa học nghệ được ngày nào mà cái giọng đã nghe như muốn
rút khỏi "sư môn". Nhưng Tiểu Long là đứa lù khù. Nó chẳng buồn tự hỏi
tại sao mới vừa rồi đây bọn trẻ còn háo hức đòi học các tuyệt kỹ "song
phi cước" lẫn "thiết đầu công" mà bây giờ lại bảo "học chi cho nhiều", y
như thể Tiểu Long bắt chúng học chứ không phải chúng nài nỉ Tiểu Long
dạy vậy!
Không thắc mắc cũng không ngạc nhiên, Tiểu Long chậm rãi đặt hai bàn tay trước thắt lưng, hắng giọng:
- Bây giờ tao sẽ chỉ cho tụi mày một bài quyền! Bài quyền này có tên là Pyongwon!
Cái tên bài quyền đọc lên muốn trẹo lưỡi nên bọn nhóc chỉ lẩm bẩm
"Py..." rồi làm thinh bắt chước "sư phụ" khép chân đứng nghiêm và thu
tay đặt trước bụng.
Tiểu Long đứng im khoảng một phút, chờ cho bọn nhóc đặt chân đặt tay đâu
vào đấy rồi mới xoạc cẳng chuyển thành thế chuẩn bị và đưa tay ra hai
bên hông.
Đám đệ tử mắt vẫn dán chặt vào sư phụ, tay chân tự động nhúc nhích theo.
Tiểu Long lại đưa tay lên ngang mặt và đẩy hai cạnh bàn tai ra phía trước.
Quý ròm và thằng Lượm đứng ngoài thấy bọn nhóc dòm lom lom nhất cử nhất
động của Tiểu Long và răm rắp làm theo một cách kính cẩn, hai đứa tức
cười quá xá nhưng cố nín.
Nhưng bọn nhóc chỉ kính cẩn được một lúc. Đến khi thấy Tiểu Long cứ xoay
phải xoay trái chuyển tấn theo bài bản, một ông nhóc sốt ruột cà khịa:
- Võ gì chẳng thấy đấm đá cái nào, chỉ toàn xoay tới xoay lui như gà mắc đẻ!
- Sắp tới rồi đây!
Tiểu Long nghiêm giọng nói. Rồi nó bước tới một bước và đánh thốc cùi chỏ về phía trước.
Thấy vậy, bọn nhóc hăng hái hẳn lên. Hàng loạt cái chân bước tới và hàng
loạt cái cùi chỏ háo hức tung ra. Và có lẽ vì háo hức quá mức nên cả
khối đứa chẳng nhớ nên bước về hướng nào. Thế là đứa bước về bên phải,
đứa bước về bên trái là lấy cùi chỏ thúc nhau loạn xà ngầu.
Và trong mớ hỗn loạn những đầu và cổ đó, hàng chục những tiếng thét be be nổi lên:
- Trời đất! Sao mày giựt cùi chỏ vô mặt tao?
- Đồ quáng gà! Mày làm dập mỏ tao rồi đây nè!
- Mày có lấy cái cùi tay đầy ghẻ của mày ra khỏi mặt tao không, thằng khốn!
Cái hoạt cảnh trước mặt khiến Quý ròm và Lượm không nhịn được nữa. Hai
đứa ôm bụng cười bò, cười chảy cả nước mắt nước mũi. Còn Tiểu Long thì
xua xua tay, nhăn nhó:
- Thôi, thôi, đừng cãi cọ nữa! Giữ trật tự lại đi!
Nhưng lúc này, chẳng tên đệ tử nào thèm nghe lời sư phụ nữa. Tiểu Long bảo chúng đừng cãi thì chúng cãi càng hăng.
Đứa bị ghẻ chỉ tay vô mặt đứa vừa oang oang tố cáo nó:
- Mày đừng có làm phách! Mày ngon thì kéo áo lên thử coi! Bụng đây ghẻ chốc mà bày đặt chê bai thiên hạ!
Bị đối phương chĩa mũi dùi vào bụng, đứa kia đỏ mặt tía tai:
- Tao bị ghẻ ở bụng còn đỡ! Còn mày, mày thử vén quần...
Thấy cuộc tranh cãi càng lúc càng tỏ ra kém vệ sinh, Tiểu Long phồng má cắt ngang:
- Nghiêm!
Giật mình trước tiếng thét lanh lảnh của Tiểu Long, các ông nhóc lập tức ngưng ngay mọi gấu ó và quay phắt người lại.
Tiểu Long nhăn mặt nhìn đám đệ tử vô trật tự:
- Tụi mày cứ ồn ào như thế bao giờ mới học xong bài quyền được!
Một ông nhóc nhún vai:
- Tụi tao chả thèm học bài quyền chán ngắt này nữa! Tụi tao chỉ muốn học đá song phi cơ!
Tiểu Long lắc đầu:
- Muốn học cú song phi đó phải mất nhiều công phu lắm! Đâu thể học ngay bây giờ được!
- Không học được bây giờ thì thôi! Tao chả them học nữa!
Tuyên bố một câu dứt khoát, ông nhóc quay mình khệnh khạng bỏ đi.
Ba, bốn ông nhóc khác liền nhao nhao theo:
- Tao cũng chả thèm học nữa!
- Không dạy đá song phi thì học làm quái gì!
-Ừ, học bài quyền "Py, py" gì đó chả bõ công! Tao chỉ muốn học cách biến đầu mình cứng như tảng đá ong cơ!
Thấy đám đệ tử mới "bái sư" chưa được một tiếng đồng hồ đã mồm năm miệng
mười hùa nhau công kích "sư phụ", chả coi "môn quy" ra cái củ cà-rốt
nào cả, ông thầy Tiểu Long chỉ biết thuỗm mặt ra, ngơ ngơ ngác ngác nom
đến tội.
Quý ròm bất giác động lòng. Để cứu vãn uy phong cho bạn, nó dòm dáo dác
dưới đất một hồi rồi nhặt một quả bóng bằng lá dứa đang nằm lăn lóc trên
cỏ bước tới đưa cho Tiểu Long:
- Tụi nó không chịu học võ thì mày dạy tụi nó trò ném bóng đi!
Đề nghị của Quý ròm khiến Tiểu Long ngẩn ngơ:
- Dạy ném bóng?
- Ừ, ném như mày vẫn ném ấy! Mày là vua ném bóng kia mà!
Tiểu Long liếm môi:
- Nhưng tao chỉ quen ném bằng quả bónng nỉ thôi! Quả bóng này làm sao ném được!
- Sao lại không được! - Quý ròm nhét quả bóng lá dứa vào tay bạn - Nó cũng y hệt quả bóng nỉ thôi!
Chẳng đặng đừng, Tiểu Long đành phải cầm lấy quả bóng. Nó bóp bóp quả
bóng trong tay, cảm thấy quả bóng này hơi to so với quả bóng nỉ. Nhưng
không sao, mình sẽ cố! Tiểu Long nhủ bụng và quay nhìn bọn nhóc:
- Nếu tụi mày không thích tập võ thì tao sẽ tập cho tụi mày ném bóng!
Sợ bọn nhóc không hiểu được giá trị của trò này, Quý ròm vội vàng quảng cáo:
- Tài ném bóng của Tiểu Long còn hay hơn tài đá song phi gấp tỉ lần! Nó
đã từng dùng quả bóng nỉ ném gãy giò một tên cướp khét tiếng ở thành
phố, được thủ tướng đến tận nhà khen ngợi và bắt tay lia lịa, đài truyền
hình chiếu đi chiếu lại suốt cả tuần lễ cảnh nó hạ tên cướp...
- Đủ rồi mày! - Tiểu Long liếc Quý ròm, cắt đứt sự khoe khoang càng lúc càng quá trớn của bạn mình.
Nhưng dù bị Tiểu Long chặn ngang, những lời lẽ huênh hoang của Quý ròm đã kịp thời phát huy hiệu lực.
Lo sốt vó vì phạm tới vùng đất thiêng sát chân đồi, lại chẳng được học
các tuyệt kỹ "song phi cước" và "thiết đầu công", bọn nhóc đã chán nản
định rút lui. Nhưng khi nghe Quý ròm mở miệng ca tụng tài ném bóng của
Tiểu Long lên tận mây xanh, những cẳng chân chớm rục rịch kia vội dừng
cả lại. Và hàng chục cặp mắt lập tức nhình chòng chọc vào quả bóng trên
tay Tiểu Long:
- Đâu? Mày ném thử coi!
- Trổ tài cho anh em xem đi!
Đang thấp thỏm không biết quả bóng lạ có chịu tuân theo lực ném của mình
không, lại nghe Quý ròm ba hoa một tấc đến trời, Tiểu Long càng thêm
hốt. Nhưng đã đến nước này, nó đành phải tận lực bình sinh chứng minh
tài nghệ của mình.
Tiểu Long nhìn quanh quất tìm mục tiêu. Nhưng ba bề đồng cỏ mênh mông,
chẳng vật gì có thể làm đích ném. Đang loay hoay, sực nhớ đến lùm cây um
tùm trên đồi Cắt Cỏ, Tiểu Long liền quay phắt lại phía sau. Và nó mừng
rỡ chỉ tay vào túm lá bứa đang đong đưa trước gió, giọng dõng dạc:
- Tụi mày nhìn kỹ nghen! Tao sẽ ném trúng cái cành lá đang de ngang kia!
Nghe Tiểu Long tuyên bố sẽ "xạ kích" lên đồi, mặt mày bọn nhóc đột ngột tái mét. Một vài cái miệng lắp bắp:
- Đừng... đừng...
Nhưng quả bóng đã rời khỏi tay Tiểu Long bay đánh "vù" một cái. Tiếp
theo là một tiếng "roẹt", quả bóng đã chui vào giữa túm lá bứa và tiếp
tục lao thẳng vào đám cây cối rậm rạp trên đồi.
Cú ném chính xác của Tiểu Long làm Quý ròm phổng mũi. Nó dương dương tự đắc quay lại nhìn bọn nhóc:
- Tụi mày thấy chưa! Tao đã bảo...
Đang gật gà gật gù, cổ Quý ròm bỗng cứng đơ, miệng há hốc. Trước mặt nó,
đám đệ tử của Tiểu Long đã không còn ở chỗ cũ. Chẳng biết tự bao giờ,
bọn nhóc đã chạy tuốt ra xa.