Kính vạn hoa - Tập 12 - Tiền Chuộc - Chương 05-06
Chương 5
Nhỏ Hạnh nói với Quý ròm:
- Không có chuyện đó đâu!
Quý ròm liếm môi:
- Sao Hạnh biết?
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
- Dũng CÒ là đứa có "máu kinh doanh". Nó không bao giờ bỏ qua dù một
món lợi nhỏ. Do đó nó chả dại gì thiêu huỷ hai cuốn sổ kia!
Quý ròm bán tín bán nghi:
- Biết đâu đang trong lúc tức giận...
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, ngắt lời:
- Chính vì tức giận mà Dũng Cò không chịu trả lại hai cuốn sổ! Nhưng nó
chỉ tức giận đến thế! Còn đốt hai cuốn sổ là chuyện không đời nào!
Quý ròm gãi đầu:
- Thế theo Hạnh, hiện Dũng Cò vẫn còn giữ hai cuốn sổ kia?
- Hạnh nghĩ vậy!
- Thế bây giờ tụi mình phải làm sao để lấy lại?
Nhỏ Hạnh chớp mắt:
- Cái đó thì Hạnh không biết!
Câu trả lời thật thà của nhỏ Hạnh làm Quý ròm xụi lơ. Nó nhăn mặt "xì" một tiếng:
- Vậy mà cũng nói!
Nhỏ Hạnh nhìn khuôn mặt đượm thất vọng của bạn, khẽ nhíu mày:
- Có lẽ phải gặp một đứa nào đó trong tụi "đô-mi-nô"!
Quý ròm ngạc nhiên:
- Gặp tụi "đô-mi-nô" làm chi? Tụi này chỉ có hành động theo lệnh của Dũng Cò chứ đâu có quyết định được gì!
- Tất nhiên là bọn chúng không quyết định được gì! Nhưng bọn chúng có thể làm "quân sư" cho thủ lĩnh của chúng!
Quý ròm tròn xoe mắt:
- Chẳng lẽ Hạnh muốn nhờ bọn chúng thuyết phục Dũng Cò trả lại sổ cho mình?
- Không phải là trả! - Nhỏ Hạnh cười khẽ- Ðời nào Dũng Cò lại chịu trả
dễ dàng thế! Mình chỉ nhờ tụi "đô-mi-nô" thuyết phục Dũng Cò đồng ý cho
tụi mình chuộc lại thôi!
- Tôi chả hiểu gì cả! - Quý ròm vò đầu - Khi nãy Hạnh bảo Dũng Cò là
đứa có "máu kinh doanh", có nghĩa là nó giữ những cuốn sổ lại với mục
đích kiếm tiền chuộc, vậy thì việc quái gì mình phải nhờ người thuyết
phục! Ðằng nào nó chả bắn tiếng với tụi mình!
- Tất nhiên nếu mình không đi tìm nó thì sớm muộn gì nó cũng đi tìm
mình để ra điều kiện! - Giọng nhỏ Hạnh trầm ngâm - Nhưng điều quan trọng
là chẳng biết bao giờ Dũng Cò mới chịu bắt đầu đi tìm tụi mình! Hiện
giờ đang cáu tiết, chắc chắn nó sẽ "ngâm" hai cuốn sổ đó thật lâu cho
mình sốt ruột chơi! Phần khác, nó cũng sợ tụi mình giăng bẫy. Trong khi
đó thằng Khánh và thằng Tường đang cần sổ để nộp cho cô giáo! Chẳng lẽ
Quý quên là Quý đã hứa với bọn nhóc trong vòng một tuần sẽ đem trả hai
cuốn sổ về cho tụi nó hay sao?
Quý ròm quả quên béng mất lời hứa của mình. Nghe nhỏ Hạnh nhắc, nó đỏ mặt ấp úng:
- Quên sao được mà quên!
Rồi để lấp liếm, nó vội vã chuyển đề tài:
- Thế Hạn chắc chắn Dũng Cò sẽ nghe lời bọn thuộc hạ của mình đấy chứ?
- Hạnh không biết! Nhưng có nhiều khả năng sẽ là như thế! - Nhỏ Hạnh
đáp, mày nhíu lại - Dù sao tụi mình cũng không còn cách nào khác! Tốt
nhất là nên bắt tay vào việc đi tìm tụi "đô-mi-nô" ngay thôi!
Quý ròm lằm bằm:
- Nhưng tụi mình có biết mấy thằng "đô-mi-nô" hiện ở chỗ nào đâu mà "bắt tay" với chả "bắt chân"!
- Không biết thì hỏi!
- Hỏi ai?
Nhỏ Hạnh lắc mái tóc:
- Hỏi tụi thằng Tùng, thằng Ðạt! Hạnh nghĩ trong đám học trò trường Hoạ
Mi thế nào cũng có đứa biết tung tích của tụi Bò Trổng Bò Lục!
Nhỏ Hạnh trước nay luôn liệu việc như thần. Nhưng lần này phỏng đoán
của nó suýt chút nữa sai bét bè be. Tụi thằng Tùng, thằng Ðạt không đứa
nào biết Bò Lục Bò Trổng ở đâu. Cả lớp Bốn A cũng mù tịt!
Phải mất thêm hai ngày dò hỏi học sinh các lớp khác trong trường, Tùng mới có chút xíu manh mối. Nó hớn hở chạy vù về nhà:
- Em hỏi được rồi!
Nhỏ Hạnh hồi hộp:
- Hỏi được tung tích của ai?
- Của Bò Lục!
- Ôi, hay quá! - Nhỏ Hạnh reo lên - Thế nhà nó ở đâu?
- Nhà ai cơ?
Nhỏ Hạnh nhăn mặt:
- Thì nhà Bò Lục chứ còn nhà ai! Em rõ lẩn thẩn!
Tùng liếm môi:
- Em đâu có biết nhà Bò Lục!
- Trời đất! Sao khi nãy em bảo em hỏi được rồi? - Nhỏ Hạnh dậm chân nhìn ông em.
Tùng gãi cổ:
- Em có bảo là em hỏi được nhà của Bò Lục đâu! Em chỉ dò la được tung tích của tên này thôi!
- Thôi được rồi, "tung tích" cũng được! - Nhỏ Hạnh thở dài - Thế "tung tích" của Bò Lục thế nào?
Tùng khụt khịt mũi:
- Một đứa bên lớp Bốn B nói là chiều nào nó cũng thấy Bò Lục xuất hiện
dưới chân cầu Nhị Thiên Ðường! Có thể tên này ở loanh quan đâu trong khu
đó!
Tin tức của Tùng vô cùng giá trị. Ngay chiều hôm đó, nhỏ Hạnh, Văn
Châu, Quý ròm, Tiểu Long và Mạnh lập tức có mặt trong một quán nước kế
chân cầu Nhị Thiên Ðường.
Thời gian chờ đợi trôi qua một cách nặng nề, căng thẳng.
Tiểu Long nhai nốt mấy cục đá vụn trong ly rồi quay sang nhỏ Hạnh:
- Hạnh có chắc thằng Bò Lục ở khu này không?
- Làm sao Hạnh biết được! Hạnh chỉ nghe nói nó thường lảng vảng dưới chân cầu này thôi!
Quý ròm làu bàu:
- Nhưng nãy giờ mình đâu có thấy nó!
- Mình cứ đợi thêm một lát nữa! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi -
Nếu Bò Lục sinh sống ở khu vực này sớm muộn gì nó cũng sẽ lộ diện!
Cả bọn lại ngóc cổ trông ra đường. Nhưng lâu thật lâu, Bò Lục vẫn chẳng chịu xuất hiện.
- Thôi, tụi mình ra ngoài đi! - Quý ròm lại nói.
Nhỏ Hạnh trố mắt:
- Ra ngoài nào?
- Thì ra ngoài đường chứ ra ngoài nào! - Quý ròm nhăn nhó - Uống có mấy ly nước chẳng lẽ ngồi hoài ở đây!
- Ừ, phải đấy! - Tiểu Long gật đầu - Mình ra đằng trước đứng, nhường chỗ cho người ta bán!
Nhưng ý kiến của Quý ròm và Tiểu Long ngay lập tức gặp phải sự phản đối kịch liệt của Mạnh:
- Không ra ngoài được đâu! Ðứng lù lù ngoài đó khác nào phơi mình cho Bò Lục thấy!
- Vậy thì tụi mình cứ ngồi trong này! - Văn Châu thình lình lên tiếng,
vừa nói nó vừa cho tay vào túi - Tôi còn tiền đây ! Mỗi người uống thêm
một ly cốc-tai nữa!
Hên cho Văn Châu, số nó bữa nay không phải "hao tài"! Nó vừa móc tiền ra, chưa kịp kêu chủ quán thì Tiểu Long đã gọi giật:
- Khoan đã Văn Châu! Ai như thằng Bò Lục tới kìa!
Cả bọn vội vàng ngoảnh nhìn theo tay chỉ của Tiểu Long.
Từ trên dốc cầu, một thằng nhãi to con đang lững thững thả bộ xuống.
- Ðúng là Bò Lục!
Mạnh chớp mắt nói. Thoạt đầu Mạnh hơi ngờ ngợ, vì thằng Bò Lục trước
mắt nó lúc này trong chẳng giống chút nào với thằng Bò Lục bặm trợn nó
từng gặp trước đây. Mới cách nhau có mấy hôm mà Bò Lục đã thay đổi quá
thể. Từ ngày "đảng Chim Ưng" ngưng hoạt động, mặt mày Bò Lục có vẻ hiền
lành hơn.
- Ðuổi theo đi!
Quý ròm nói, khi Bò Lục bắt đầu rẽ ngoặt vào con đường nhỏ cuối chân cầu.
Không đợi giục đến lần thứ hai, cả bọn nhanh ng rời khỏi quán.
Bò Lục không biết có người đang bám đuôi. Nó vẫn tà tà rảo bước, chẳng tỏ vẻ gì vội vã.
- Cẩn thận đấy! - Quý ròm nhắc nhỏ cả bọn - Không quan sát kỹ, nó chui tọt vào hẻm thì hết mong mò ra!
Nhưng khác với suy nghĩ của Quý ròm, nhà Bò Lục không xa chân cầu bao
lăm. Nhà nó cũng chẳng ở trong hẻm. Ði chừng vài chục mét, Bò Lục rẽ vào
một căn nhà nhỏ nằm ngay sau gốc điệp vàng bên đường.
- Nhà nó đấy hả? - Mạnh bật hỏi.
- Chắc vậy! - Nhỏ Hạnh đáp.
- Chưa chắc! - Tiểu Long đột ngột lên tiếng.
Nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
- Sao Long nói vậy?
Tiểu Long chớp mắt:
- Tôi thấy bộ tịch thằng này có vẻ lấm la lấm lét! Nếu đây là nhà nó chẳng việc gì nó phải đi đứng rón rén như thế!
Quý ròm tỏ ra đồng tình với nhận xét của Tiểu Long. Nó gật gù:
- Lạ thật đấy! Mình lại gần xem sao!
Mạnh hăng hái:
- Ừ, tiến lên đi! Mình phải chặn tay nó lại! Biết đâu nó chẳng định vào đây đánh cắp một món gì đó!
Lời "hô hào" của thằng Mạnh hiếu chiến làm cả bọn bất giác nín thở. Mười cái cẳng chân thập thò nhích tới. Cực kỳ thận trọng.
Chương 6
Tiểu Long không phải là một đứa nhận xét tinh tường. Nhưng lần này nó nói trúng phóc.
Mặt mày Bò Lục lúc đặt chân qua ngưỡng cửa trông nháo nhác cứ như quạ vào chuồng lợn chứ không phải là thằng Bò Lục vào nhà.
Thậm chí khi đã vào hẳn trong nhà rồi, cặp mắt cứ láo liên dòm quanh dòm quất.
- Thôi đừng có trông ngang liếc ngửa nữa! Dì ở đây nè!
Tiếng dì nó thình lình phát ra từ chỗ cửa ngách làm nó giật bắn.
- Dì làm cháu hết hồn! - Bò Lục càu nhàu.
- Ðừng đổ lỗi cho dì! Nếu cháu không làm gì sai quấy thì chẳng việc gì cháu phải hết hồn!
- Sao dì lại nói thế? - Bò Lục chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ ngơ ngác - Cháu có làm chuyện gì sai quấy đâu!
- Lại còn chối nữa! - Ðang tươi cười, dì nó bất thần nghiêm mặt lại -
Thế nếu không phải cháu thì ai đã đánh thó chiếc mâm đồng trong nhà?
- Làm sao cháu biết được!
Bò Lục kêu lên bằng giọng oan ức.
- Hừ! Không biết!
- Cháu không biết thật mà! - Bò Lục chà tay lên mũi - Hay dì cho ai mượn mà dì quên rồi!
Không thấy dì đáp, Bò Lục lại thấp thỏm gãi đầu:
- Nếu không vậy thì có thể ăn trộm đã vào nhà ta!
Dì nó gật gù:
- So với chuyện đem cho mượn, giả thuyết này xem ra hợp lý hơn!
- Thấy chưa! - Bò Lục mừng rơn khi thấy dì tán đồng nhận định của mình -
Thế mà dì cứ nghi oan cho cháu! Dứt khoát là kẻ trộm đã vào nhà mà mình
không biết!
- Ðúng thế! - Dì nó thừa nhận - Thừa lúc mình ngủ mê, kẻ trộm khôn ngoan đã lẻn vào đem chiếc mâm đồng ra khỏi nhà!
Mặt Bò Lục tươi như hoa:
- Hẳn là thế rồi! Chứ nếu nó đột nhập vào nhà lúc dì còn thức thì nó đã bị tó cổ từ đời tám hoánh còn đâu!
Dì nó chép miệng:
- Và vào lúc tờ mờ sáng thừa khi các nhà hàng trong xóm còn chưa mở cửa nó đã vội vã ôm chiếc mâm đồng chuồn đi!
Tới đây thì Bò Lục cười hết nổi. Nó lo lắng hỏi lại:
- Dì nói sao cơ?
- Dì nói là kẻ trộm ranh mãnh kia chắc chắn đã đem chiếc mâm đồng ra khỏi xóm vào lúc tờ mờ sáng nay.
- Sao dì biết? - Bò Lục hỏi mà bụng thót lại.
- Thì dì chỉ phỏng đoán thế thôi - Dì nó vừa nói vừa liếc nó - Cháu
nghĩ xem có đúng không! Chắc chắn đó là thời điểm thích hợp nhất để kẻ
trộm tẩu tán chiếc mâm đồng của nhà ta! Giả sử cháu là kẻ trộm đó, cháu
cũng sẽ hành động như thế chứ?
- Giả sử là cháu ư? - Bò Lục gãi đầu gãi ấp úng - Ờ, ờ, có lẽ cháu cũng sẽ ra tay vào lúc trời còn mù mịt như vậy!
Ðang nói, Bò Lục bỗng chột dạ kêu lên:
- Nhưng sao dì lại...
- Thì dì chỉ giả sử thôi mà! - Dì nó mỉm cười cắt ngang - Có gì mà cháu phải hốt hoảng lên thế!
Bò Lục nhăn nhó:
- Nhưng cháu không thích bị so sánh như thế!
- Thôi được! - Dì nó dễ dãi - Dì sẽ không "giả sử" nữa! Nhưng mà cháu này!
- Sao ạ? - Giọng Bò Lục hồi hộp.
Dì nó thủng thỉnh:
- Người tính dù sao cũng không bằng trời tính cháu ạ!
- Sao kia?
Hết "sao ạ" tới "sao kia", Bò Lục đã hoang mang lắm. Nó hỏi mà mắt cứ
len lét liếc trộm dì nó, cố phán đoán xem cái kiểu nói chuyện úp úp mở
mở của dì rốt cuộc rồi sẽ dẫn dắt câu chuyện đứng tim này tới đâu.
Dì nó vẫn tiếp tục nói bằng giọng thản nhiên:
- Tên trộm nọ rất tinh quái. Nó đã tính toán mọi chuyện đâu vào đấy cả. Nhưng có một điều nó không ngờ...
- Ðiều gì kia? - Bò Lục nuốt nước bọt.
- Dù nhà trong xóm chưa ai thức nhưng vẫn có người trông thấy tên trộm!
Bò Lục như muốn ngừng thở:
- Có người trông thấy?
- Ðúng thế! - Dì nó gật đầu - Tên trộm quên rằng ở lò bánh mình ngoài đầu đường bao giờ người ta cũng thức suốt đêm...
Mặt Bò Lục xám như chàm đổ. Dì nó càng kể tim nó càng giật thon thót.
Sáng nay quả nó đã đánh thó chiếc mâm đồng đem đi bán ngoài chợ Kim
Biên. Từ ngày "đảng Chim Ưng" ngưng hoạt động, túi nó lúc nào cũng rỗng
tuếch rỗng toác. Mà nó lại quen tiêu xài như những ngày "ăn nên làm ra".
Thế là nó nghĩ đến chuyện đánh thó một món gì đó trong nhà. Ðồ đạc của
dì nó lại chẳng có gì đáng gía, chỉ mỗi chiếc mâm đồng là có thể nẩy ra
tiền. Nó ra tay lúc trời chưa hửng, tưởng đã chắc ăn, nào ngờ...
- Có thể người ta trông nhầm đấy dì ơi! - Bò Lục cố vớt vát - Thức suốt đêm ai chả mờ cả mắt...
- Nhầm thế nào được! - Dì nó tặc lưỡi - Chiếc mâm đồng sáng choé, ôm đi ngời ngời thế kia, ai mà chả nhìn ra!
- Người ta xạo với dì đấy thôi! - Bò Lục tức tối kêu lên - Cháu đã bọc chiếc mâm trong một lớp vải, làm sao...
Ðang hậm hực, sực nhận ra mình vừa rơi vào bẫy của dì, quai hàm Bò Lục bỗng đờ ra.
- Thế là hết chối rồi nhé! - Dì nó gí tay vào trán nó.
Mặt đỏ tới mang tai, Bò Lục tìm cách chống chế:
- Nhưng mà...nhưng mà...
- Nhưng mà sao? - Dì nó nhếch mép vẻ chế giễu.
Bò Lục gãi tai:
- Nhưng mà cháu lén bán chiếc mâm để... đóng tiền học thêm chứ bộ!
Dì nó như không tin vào tai mình:
- Bán chiếc mâm để đóng tiền học thêm?
- Thì thế!
- Thế sao cháu không hỏi tiền dì mà lại hành động vụng trộm như vậy?
- Tại cháu không muốn dì phải lo lắng cho cháu! - Giọng Bò Lục hiền như bụt.
- Chà, chà, thương dì ghê nhỉ! - Dì nó nói, chả rõ có tin lời nó hay không.
Bò Lục lại gãi gãi tai và nhè nhẹ thở ra, cảm thấy đã sắp sửa thoát nạn.
Nhưng dì nó không để cho nó mừng lâu. Dì nó nghiêm mặt:
- Ðóng tiền học sao giờ này mới mò về nhà? Người ta nhốt cháu từ sáng đến giờ trên trường hay sao?
- Dì chả biết gì hết! - Bò Lục nhăn mặt, dĩ nhiên là chẳng phải oan ức
gì mà chính là cố kéo dài thời gian để nghĩ cách chạy tội - Ðóng tiền
xong, cháu phải đi học ngay chứ bộ! Rồi một giờ chiều cháu lại phải trở
vào lớp học tiếp, cháu đâu thể chạy về nhà ăn cơm được!
- Cháu siêng học tự bao giờ thế?
Dì nó hỏi, bán tín bán nghi. Rồi quét mắt khắp người nó như để tìm xem
sơ hở của nó nằm ở đâu trên người, dì nó hừ mũi, giọng đắc thắng:
- Thế tập vở của cháu đâu? Dì chưa từng thấy ai đi học mà không mang theo tập vở bao giờ!
- Tập vở hả?
Bò Lục lúng túng, nó không ngờ dì nó lại xoi mói từng li từng tí như
thế. Nhưng Bò Lục không phải là đứa chậm chạp. Ngay lập tức nó nghĩ ra
được một kế, liền vò vò đầu:
- Chết rồi! Dì hỏi cháu mới nhớ! Khi nãy ghé chơi nhà bạn, cháu để quên tập vở ở đằng đó rồi! Ðể cháu chạy đi lấy!
Nói xong, không để cho dì nó kịp vặn vẹo, Bò Lục lập tức quay mình phóng vù ra cửa, bộ tich hối hả còn hơn chạy giặc.
Nhưng ý đồ "đào tẩu" của Bò Lục nhanh ng bị phá sản.
Vừa bước chân qua khỏi cửa, nhác thấy bọn Quý ròm đang đứng lủ khủ ngay
trước nhà, Bò Lục bỗng chết trân. Cuộc ng đầu bất ngờ này khiến cặp mắt
nó trợn tròn, đôi môi mấp máy một hồi mới gắng gượng lắp bắp:
- Tụi mày muốn gì đây?
Quý ròm mỉm cười:
- Tụi tao muốn tới thăm mày!
Thái độ của Quý ròm khiến Bò Lục càng thêm hoang mang. Trong khi nó
chưa biết phải ứng phó như thế nào trước tình huống gay cấn này thì dì
nó đã lẹp xẹp bước ra.
Thấy vậy, Bò Lục càng hãi. Thế này thì hỏng bét! Bọn này mà nói huỵch
toẹt chuyện mình cấu kết với Dũng Cò trấn lột tụi học trò thì mình chỉ
có chết với dì!
Dì của Bò Lục không biết cháu mình sắp xỉu tới nơi. Dì vui vẻ bảo bọn Quý ròm:
- Các cháu vào nhà chơi đi!
Rõ ràng dì tưởng bọn Quý ròm là bạn học của cháu mình. Nhất là sự xuất
hiện của bọn Quý ròm lại tình cờ trùng hợp với câu nói dối của Bò Lục.
Nó vừa bảo nó chơi ở nhà bạn thì bạn nó đã kéo tới tìm nó.
Trước lời mời niềm nở của dì Bò Lục, bọn Quý ròm đành đưa mắt nhìn nhau
và rụt rè bước vào nhà. Theo sau là Bò Lục, mặt mày như đưa đám.
- Các cháu là bạn học với Bửu phải không? - Dì Bò Lục tươi cười hỏi nhỏ Hạnh.
- Dạ! - Nhỏ Hạnh cúi đầu đáp, bụng nghĩ: thì ra tên của Bò Lục là Bửu.
- Thế sáng nay các cháu có đóng tiền học thêm không?
Câu hỏi của dì Bò Lục làm nhỏ Hạnh ngớ người ra. Nó ngần ngừ nhìn sang
Bò Lục, thấy thằng này đang nhìn lại nó, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, liền
gật đầu:
- Dạ, có ạ!
Dì Bò Lục thở phào:
- Thế mà dì lại nghi oan cho thằng Bửu! Hoá ra nó bán chiếc mâm đồng để đóng tiền học thêm thật!
Rồi quay sang Bò Lục, dì trách:
- Lần sau những chuyện như vậy, cháu phải nói với dì. Dì sẽ kiếm tiền
đóng cho cháu. Ðừng lén lấy đồ đạc trong nhà đi bán như vậy nữa, nhớ
chưa!
- Dạ, nhớ!
Bò Lục lí nhí đáp, miệng nó trả lời dì nhưng ánh mắt lại nhìn nhỏ Hạnh với vẻ biết ơn.
- Thôi, cháu đi theo các bạn lấy tập về đi!
Dì nó lại nói, giọng đã trở nên hoà hoãn. Mặt mày bọn Quý ròm đứa nào
đứa nấy trông đàng hoàng, sáng sủa, ăn nói lại ngoan ngoãn, lễ phép
khiến dì yên tâm lắm lắm. Thằng cháu nghịch ngợm của dì kết bạn với
những đứa như thế thì dì đỡ phải lo lắng biết bao.
Dì mỉm cười nhìn Bò Lục riu ríu bước ra cửa. Bọn Quý ròm chào dì rồi cũng quay mình hấp tấp đi theo
- Này! - Vừa ra khỏi nhà, Quý ròm liền rảo bước lên ngang Bò Lục, hắng giọng gọi.
- Muốn gì lát ra ngoài kia nói! Coi chừng dì tao nghe thấy! - Bò Lục gầm gừ trong cổ họng, vẻ lo lắng.
Thái độ của Bò Lục khiến Quý ròm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Nó không ngờ một đứa như thằng Bò Lục lại sợ dì nó đến thế.
Ngẫm nghĩ một hồi, Quý ròm mở miệng:
- Nếu mày sợ dì mày thì mày đâu đã đánh cắp chiếc mâm đồng đem đi bán, đúng không?
Trước câu hỏi cắc cớ của đối phương, Bò Lục không nói gì, chỉ khịt khịt mũi.
Quý ròm vẫn chưa chịu buông tha:
- Nhưng mày bán chiếc mâm đồng đâu phải để đóng học phí, đúng không?
Bò Lục vẫn không trả lời, cứ cắm đầu rảo bước. Khổ nỗi, cây muốn lặng
nhưng gió chẳng chịu ngừng. Giọng Quý ròm vẫn lải nhải bên tai nó:
- Thế là mày không những phạm tội đánh cắp mà còn phạm cả tội nói dối, đúng không?
Ðến đây thì Bò Lục hết nhịn nổi. Mặt nó quạu đeo:
- Ðúng! Mày nói đúng tất! Thế thì sao?
Quý ròm cười tươi:
- Chả sao cả! Tao chỉ hỏi cho biết vậy thôi!
Bò Lục lừ mắt:
- Mày định méc lại với dì tao chứ gì?
- Không có đâu! - Nhỏ Hạnh đứng bên cạnh mỉm cười lên tiếng - Nếu tụi
mày định làm chuyện đó thì chẳng cần phải đợi đến bây giờ!
Câu nói của nhỏ Hạnh làm Bò Lục đỏ mặt. Ừ nhỉ, nếu tụi này muốn hại
mình thì lúc nãy con nhỏ này chẳng việc gì phải bao che cho mình trước
mặt dì! Thậm chí nếu muốn, tụi nó có thể tố cáo hàng lô hàng lốc những
chuyện tai quái khác của mình! Nhưng rõ ràng tụi nó đã không làm như
vậy! Những ý nghĩ trong đầu giúp Bò Lục dần dần trấn tĩnh lại. Nhưng rồi
nó lại ngẩn người ra:
- Thế các bạn tìm tôi có việc gì?
Bò Lục tự nhiên thay đổi cách xưng hô. Nó không "mày mày tao tao" nữa.
Nó cũng không rõ tại sao lại như vậy. Thậm chí nó cũng không nhận ra sự
thay đổi đột ngột đó.
Văn Châu bước tới một bước:
- Tụi này muốn lấy lại hai cuốn sổ liên lạc hôm nọ!
Nhận ra đối thủ cho mình "đo đất" bữa trước, Bò Lục thoáng biến sắc:
- Tôi không giữ hai cuốn sổ đó!
- Thế mấy cuốn sổ đó bây giờ ở đâu?
Bò Lục liếm môi:
- Hôm trước Dũng Cò giao cho thằng Bò Trổng cất! Nhưng rồi sau đó Dũng Cò đã lấy lại!
Tiểu Long hít vào một hơi, nó hỏi Bò Lục nhưng mắt lại ngó Quý ròm:
- Thế hai cuốn sổ đó bây giờ còn không?
Bò Lục ngơ ngác:
- Còn không là sao?
- Tụi này muốn hỏi là hai cuốn sổ đó vẫn còn trong tay Dũng Cò hay đã bị đốt đi rồi?
- Bị đốt? - Bò Lục ngẩn tò te - Ai bảo các bạn vậy?
Quý ròm nhếch mép:
- Chính Dũng Cò bảo!
- Nó "trộ" các bạn đó thôi! - Bò Lục nhún vai - Dễ gì thằng Dũng Cò chịu phí phạm một món lợi như thế!
Ðang nói, sực nhận ra lời lẽ của mình phảng phất hơi hướm "đạo tặc", Bò Lục sượng sùng đưa tay gãi gãi cổ.
Văn Châu gật gù:
- Thế ra những cuốn sổ đó vẫn còn?
- Dĩ nhiên là còn!
Bò Lục vừa đáp vừa ngọ ngoạy đầu. Sự quan tâm của bọn Quý ròm đối với
những cuốn sổ khiến nó cảm thấy nhột nhạt quá xá. Bởi hôm trước chính nó
và Bò Trổng đã ra tay tước đoạt những cuốn sổ này. Nếu bọn Quý ròm vẫn
giữ thái độ thù địch với nó thì nó dễ xử trí hơn. Ðằng này bọn Quý ròm
chẳng có ý gì gây hấn, vừa rồi lại còn giúp nó thoát hiểm, bảo nó không
lúng túng sao được!
Nhỏ Hạnh không để ý đến vẻ ngượng ngập của Bò Lục. Nó chớp mắt:
- Hai cuốn sổ vẫn còn thì tốt rồi!
Rồi nhìn thẳng vào mắt Bò Lục, nhỏ Hạnh hạ giọng:
- Bây giờ tụi này muốn nhờ bạn một chuyện...
Nhỏ Hạnh nói chưa dứt câu, Bò Lục đã lắc đầu nguây nguẩy:
- Không được đâu! Chắc chắn là không được!
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi:
- Bạn đã biết tụi này nhờ bạn chuyện gì đâu mà quả quyết không được!
Bò Lục tặc lưỡi:
- Các bạn định nhờ tôi đánh cắp hai cuốn sổ chỗ Dũng Cò chứ gì?
- Không phải là đánh cắp! - Nhỏ Hạnh mỉm cười - Tụi này chỉ nhờ bạn
thuyết phục Dũng Cò cho tụi này chuộc lại hai cuốn sổ thôi!
Bò Lục ngạc nhiên:
- Chỉ vậy thôi ư?
- Chỉ vậy thôi! - Nhỏ Hạnh gật đầu.
Bò Lục so vai:
- Nếu vậy thì cần gì phải thuyết phục! Dũng Cò sở dĩ giữ lại hai cuốn sổ đó cũng chỉ mong kiếm tiền chuộc thôi!
Quý ròm hừ giọng:
- Nhưng Dũng Cò hiện nay chưa chịu đưa hai cuốn sổ đó ra! Mà tụi này thì lại cần gấp nội trong ngày mai hoặc ngày mốt!
Bò Lục thở dài:
- Dạo này tôi không còn gặp Dũng Cò thường xuyên như trước! Nhưng được
rồi, tôi hứa với các bạn sáng mai tôi sẽ nói chuyện với nó!
- Thế thì cho tụi này cảm ơn trước nhé! - Nhỏ Hạnh cười nói.
Bò Lục cũng nhếch môi cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi giáp mặt bọn Quý
ròm. Nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện quan trọng, nó vội thu ngay nụ
cười, giọng đột nhiên căng thẳng:
- Nhưng các bạn cũng phải hứa một điều!
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
- Bạn nói đi!
Bò Lục nghiêm mặt:
- Tôi không muốn "bán đứng" Dũng Cò!
Bò Lục không nói thẳng nhưng những đứa có mặt đều hiểu. Bò Lục lo sợ
bọn Quý ròm sẽ báo công an và bố trí bắt quả tang hành động "tống tiền"
của Dũng Cò. Bò Lục sợ mang tiếng phản bạn.
- Bạn yên chí! - Nhỏ Hạnh lắc mái tóc - Sẽ không có ai ngoài tụi này biết chuyện trao đổi này đâu!
Văn Châu hừ mũi nói thêm:
- Bạn đừng quên Dũng Cò là em tôi!
Lời hứa của nhỏ Hạnh và sự nhắc nhở của Văn Châu làm Bò Lục yên tâm.
Nỗi hoang mang bay biến, nó đứng đực giữa đường bâng khuâng nhìn theo
bọn Quý ròm, lòng không rõ nên xem những đứa này là thù hay bạn.