Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) - Chương 129 + 130
Chương 129: Ngày 25 tháng 1 – Chiếc va li mật mã thần bí
Lôi Tuấn Vũ hôm nay không thể không đi làm, nên để xe lại cho Kiều Chi Ảnh, bảo cô ta có thể tuỳ ý đi đến nơi nào mình thích.
Vốn dĩ Lôi Tuấn Vũ muốn đưa Kiều Chi Ảnh đến công ty nhưng hắn hơi băn khoăn. Dù sao lão ba lão mẹ hắn có rất nhiều tai mắt thân tín trong công ty, nếu quá công khai thì chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Nói gì thì nói, hắn là con trai duy nhất trong nhà, không thể làm hai ông bà già đau lòng quá được. Hắn đang suy nghĩ dùng biện pháp gì để làm cho hai cụ tiếp nhận Kiều Chi Ảnh.
Mà trùng hợp, Kiều Chi Ảnh vốn cũng không muốn đi theo hắn, Lôi Tuấn Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Chi Ảnh một mình nhàm chán ở trong căn nhà Lôi Tuấn Vũ tặng cô ta, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn lại đi mua sắm!
Hôm qua muốn mua quần áo thì bị con nhóc nhân viên đó làm cho tức đầy một bụng, hôm nay phải đòi lại hết thảy. Có khi lại có thể gặp được cô ta nữa ý chứ. Hừ! Chọc vào bổn tiểu thư đây, e là cô ta sẽ còn khổ sở dài dài!
Hôm đó nếu không có mặt Lôi Tuấn Vũ thì cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!
Thành thục lái xe đến trước cửa tiệm quần áo nọ, Kiều Chi Ảnh vững vàng dừng xe lại.
Hôm nay chỉ sợ là sẽ hơi mất thời gian, Kiều Chi Ảnh cô trước giờ không bao giờ để mình phải chịu ấm ức cả. Nghĩ đoạn, cô ta quyết định ra cốp sau lấy một chai nước khoáng. Nếu có thể diễn màn người nào đó không cẩn thận làm đổ nước lên quần áo hàng hiệu của mình thì không phải là cái cớ tốt lắm hay sao? Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, hừ!
Nghĩ đến đây, Kiều Chi Ảnh không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cô ta mở cốp sau ra vừa định lấy nước thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc vali. Kiều Chi Ảnh nhăn trán quan sát kỹ. Chiếc va li này tương đối nhỏ, kiểu dáng thật khác biệt, chẳng lẽ là Lôi Tuấn Vũ định tặng cô ta hay sao?
Kiều Chi Ảnh không khỏi nhoẻn cười, hắn hình như rất thích gây bất ngờ cho cô. Tiện tay nhấc vali lên, bên trong rõ ràng là đựng đầy đồ đạc. Một cảm xúc khác thường nở hoa trong lòng cô ta.
Kiều Chi Ảnh định mở ra nhìn một cái xem bên trong có gì, thì phát hiện va li đã bị khoá mật mã, cô tuỳ tiện thử vài số nhưng không mở được.
Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc va li có khoá mật mã hồi lâu, rồi vứt va li vào cốp đến rầm một cái. Lên xe chạy chầm chậm trên đường phố phồn hoa, cơ hồ quên mất mất việc mình đến shop quần áo kia để “báo thù”.
Phía trước có một tiệm sửa giày dép nhỏ, diện tích rất nhỏ chỉ khoảng vài thước vuông.
Kiều Chi Ảnh dừng xe, lấy chiếc vali bị khoá mật mã trong cốp sau ra rồi đi vào tiệm.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi sửa giày, đó là một đôi giày nữ, nhìn có vẻ rất có khí chất. Còn người trung niên kia thì hai tay lấm lem đen sì, dường như bị dính dầu mỡ rất lâu rồi.
Kiều Chi Ảnh không khỏi nhíu mày, nơi này năm năm trước cô ta thường xuyên đến, nhưng từ sau khi gặp Lôi Tuấn Vũ thì rốt cuộc không cần đến sửa giày ở đây nữa.
Lúc trước, khi cô ta cầm lấy đôi giày được sửa lại từ trong tay của người thợ sửa giày như thế này, thì từng vô số lần thề, Kiều Chi Ảnh cô nhất định phải sống cuộc sống không cần đi sửa giày nữa.
Lập tức, Kiều Chi Ảnh cao ngạo cười lạnh, xem đó! Cô ta chả phải đã được như ý nguyện hay sao?
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, phát hiện một người con gái xinh đẹp đang đứng trong tiệm thì vội vã đứng lên cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu thư? Cô sửa giày à? Mời ngồi!”
Kiều Chi Ảnh nhìn thấy chỗ ngồi mà ông ta chỉ, là tấm đệm đặt trên tấm ván xiêu vẹo lòi cả bông ra, chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ. Cô ta cười nhạt: “Không cần. Sư phụ, va li của tôi không mở ra được, không biết chú có thể mở giúp tôi được không?”
Người đàn ông kia vừa nghe thì nhìn chiếc va li khoá số trong tay Kiều Chi Ảnh, thật thà nói: “Ủa? Va li khoá số à? Tiểu thư không phải có mật mã sao? Cô cứ dò đúng mật mã là mở được ngay mà!”
Kiều Chi Ảnh kìm nén tính khí, lại cười nói: “Đúng vậy, nhưng tôi quên mật mã rồi! Làm sao đây? Tôi có thứ đồ rất quan trọng ở bên trong!”
Người thợ sửa giày khó xử nhìn Kiều Chi Ảnh, lấy bàn tay vừa mới sửa giày ra gãi gãi đầu, nói: “Nhưng chỗ này chúng tôi chỉ phụ trách sửa giày, chuyện khác…”
Kiều Chi Ảnh vừa nghe thì mắng thầm: Đúng là đồ ngu ngốc! Chẳng qua là cái khoá mật mã thôi, làm gì mà khó thế chứ? Thôi quên đi, mình về lấy búa đập ra là được! Thật là mất hứng mà! Cô ta đúng là bị kích động mới có thể đi vào chỗ dơ bẩn như thế này!
Kiều Chi Ảnh tắt hẳn nụ cười, cầm va li xoay người lại định đi ra.
Lúc này người thợ đột nhiên hô lên: “Tiểu thư? Haizzz, cô vội thế làm gì? Cô đừng tức giận! Tôi giúp cô mở ra là được chứ gì!”
Người đàn ông đi lên trước cầm lấy tay cầm va li, chẳng may nắm phải tay của Kiều Chi Ảnh. Trừng mắt ghê tởm nhìn bàn tay lấm lem dầu mỡ của ông ta, Kiều Chi Ảnh rụt tay lại nghiến răng phun ra một câu: “Vậy cảm ơn sư phụ nhé!”
Người thợ chỉ dùng một cái dùi thành thạo huỷ bỏ khoá mật mã trong va li. Kiều Chi Ảnh lấy tờ 100 đồng trong túi xách ra đưa cho ông ta: “Cảm ơn sư phụ!”
Ai ngờ ông ta ngại ngùng cười cười nói: “Không cần không cần, chút tâm ý nhỏ thôi! Lần sau nếu tiểu thư muốn sửa giày thì nhớ đến đây sửa là được!”
Kiều Chi Ảnh trong lòng hừ lạnh một tiếng, e là cô ta cả đời này cũng sẽ không phải sửa giày lần nào nữa thôi! Cô ta miễn cưỡng trưng ra một nụ cười: “Vậy được, bye bye!”
Nói đoạn vội vàng xách va li đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, Kiều Chi Ảnh hít sâu vào một hơi, muốn hít thở không khí trong lành. Mùi trong tiệm sửa giày kia làm cô ta sắp lộn mửa!
Cất va li vào cốp sau, cô ta lập tức phi về nhà.
Trong va li rốt cuộc có chứa thứ gì? Về đến nhà, cô ta xác định trong nhà không có ai rồi vội vàng mở va li ra xem.
Tất cả đều là quần áo của phụ nữ? Chết tiệt! Ý nghĩ của cô ta quả nhiên là không sai! Mấy bộ đồ chơi, còn có quần áo lót. Cô ta nhìn số đo áo lót thì không khỏi cười lạnh một tiếng. So với cô ta thì người phụ nữ này thân hình quá mức gầy gò mà.
Một cái túi xách nữ tính thu hút sự chú ý của cô ta. Cô ta vội vàng mở túi xách ra nhìn! Bên trong là chứng minh nhân dân, hộ chiếu đầy dủ. Là của Lãnh Tử Tình! Vợ hợp pháp của hắn!
Cô nàng đây là muốn xuất ngoại sao? Tại sao hành lý lại để trên xe Lôi Tuấn Vũ? Kiều Chi Ảnh vừa nhìn thấy ba chữ “Lãnh Tử Tình” liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn chở va li của cô ta để làm gì? Chẳng lẽ bởi vì cô xuất hiện mà Lôi Tuấn Vũ đuổi cô ta đi sao? Như vậy thì chiếc va li này được để ở cốp sau từ bao giờ?
Hắn cơ hồ là ngày nào cũng ở bên cạnh mình, hơn nữa hôm nay lại để xe lại cho cô đi, xem ra không có ý lừa gạt cô. Cô hẳn là không cần phải căng thẳng như vậy. Chỉ là trong lòng cô ta luôn có một cảm giác là lạ.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên di động vang lên. Kiều Chi Ảnh móc di động trong túi mình ra nhưng phát hiện không phải di động của mình kêu. Cô ta vội vàng tìm trong túi xách của Lãnh Tử Tình, quả nhiên tìm được một chiếc di động.
Tên hiện lên trên màn hình lại là… Tuấn Vũ!
Chương 130: Ngày 25 tháng 1 – Ghen tị
Đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên di động vang lên. Kiều Chi Ảnh móc điện thoại trong túi áo ra nhưng phát hiện không phải di động của mình kêu. Cô ta cuống quít tìm trong túi xách của Lãnh Tử Tình, quả nhiên tìm được một chiếc di động.
Tên hiện lên trên màn hình lại là… Tuấn Vũ!
Lòng đố kị lập tức bùng lên trong đầu Kiều Chi Ảnh. Nhưng nghĩ kỹ ra thì có lẽ Lôi Tuấn Vũ có chuyện gì cần nói với Lãnh Tử Tình, bọn họ là vợ chồng mà. Mà nay cô xuất hiện thì chắc là hắn hẳn là khó ngả bài với Lãnh Tử Tình. Vì vậy hắn gọi điện thoại để nói chuyện với cô ta chăng?
Nghĩ đến đây, Kiều Chi Ảnh cũng tạm thời bình tâm lại.
Tiếng chuông ngừng kêu, Kiều Chi Ảnh dò lại di động của Lãnh Tử Tình. Trời ạ! Có tận đến mười mấy cuộc gọi nhỡ! Mà toàn bộ đều do Lôi Tuấn Vũ gọi!
Cô ta nheo mắt giận dữ dò lại thời gian gọi của từng cuộc điện thoại, đều là gọi vào hai ngày nay.
Chính là hai ngày nay hắn cùng ở một chỗ với Kiều Chi Ảnh, cứ rảnh rỗi lúc nào hắn lại gọi điện thoại cho Lãnh Tử Tình. Chỉ là di động của Lãnh Tử Tình để trong va li hành lý nên không nhận điện thoại được thôi!
Hắn định nói gì với Lãnh Tử Tình? Nói chuyện của cô hay sao? Kiều Chi Ảnh đột nhiên mất tự tin! Lần này cô ta trở về, Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc là coi cô ta thế nào? Hắn vẫn yêu cô ta như năm năm trước sao? Hôn nhân giữa hắn và Lãnh Tử Tình có thật là bình lặng, qua loa đại khái như lời Lôi Tuấn Vũ nói không?
Kiều Chi Ảnh lòng dạ rối bời, vội vàng tiếp tục kiểm tra điện thoại của Lãnh Tử Tình, mong tìm được đầu mối mới.
Đột nhiên điện thoại rung lên, làm cô ta không cẩn thận ấn phải nút nghe.
Cô lập tức nghe thấy tiếng quát tháo áp lực của Lôi Tuấn Vũ: “Em chết tiệt tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Kiều Chi Ảnh sửng sốt, vừa định trả lời liền nhớ ra lúc này cô ta đang nhận điện thoại của Lãnh Tử Tình. Nghe được tiếng quát của Lôi Tuấn Vũ, lòng cô ta có một tia vui sướng! Xem ra, quan hệ của bọn họ thật sự giống như lời Lôi Tuấn Vũ nói, thái độ của hắn chẳng phải đã nói rõ tất cả rồi sao?
Vì thế, Kiều Chi Ảnh chăm chú lắng nghe, không nói năng gì, tránh cho Lôi Tuấn Vũ nghe được điều khác thường.
“Nói đi chứ! Chết tiệt! Em giờ đang ở đâu?” Lôi Tuấn Vũ giọng nói cực không kiên nhẫn, vẫn thô bạo như trước. Hai ngày hôm nay hắn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cô ta rốt cuộc có biết hay không? Hai người bọn họ vẫn chưa cãi cọ đến mức cứng đầu không thèm nhận điện thoại đấy chứ? Hại hắn lúc nào cũng lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không?
Hắn còn cố ý dò hỏi tin tức máy bay đi Hồ Nam gần đây có xảy ra sự cố gì không. Cô nhóc này thật là rất giỏi làm hắn tức giận mà!
Kiều Chi Ảnh vẫn không nói lời nào, giống như đang nghe lời tuyên án của hắn với người nào đó vậy, khoé miệng nhếch lên rất cao, chỉ thiếu nước cười ra tiếng nữa thôi.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ngừng lại, chăm chú lắng nghe tiếng thở của đối phương. Đột nhiên hắn lo lắng hỏi: “Tử Tình? Em sao vậy? Sao lại không nói chuyện? Xảy ra chuyện gì sao? Em đang ở Hồ Nam à?”
Kiều Chi Ảnh sững sờ, ngữ khí của hắn tại sao lại lo lắng như vậy? Cô ta không nói lời nào làm hắn rất sốt ruột hay sao? Hắn giờ thật sự quan tâm đến Lãnh Tử Tình sao?
Trái tim lạnh đi, cái khó ló cái khôn mà “Ừm” một tiếng.
“Đến Hồ Nam rồi à? Ờ… ở đó thời tiết thế nào? Em… vẫn khoẻ chứ?” Lôi Tuấn Vũ ngữ khí từ bá đạo chuyển thành có chút dịu dàng.
Shit! Kiều Chi Ảnh nhất thời giận dữ. Cô ta liền ấn nút kết thúc cuộc gọi, lại không yên tâm hẳn mà tắt máy luôn! Lửa giận trong lòng càng bốc cao.
Lôi Tuấn Vũ! Anh và Lãnh Tử Tình kia rốt cuộc là quan hệ thế nào? Sao anh lại có thể dùng ngữ khí ôn nhu như vậy để nói chuyện với cô ta cơ chứ? Ghen tuông nổi lên, đột nhiên Kiều Chi Ảnh bối rối, lẽ nào cô ta bỏ đi năm năm thì hắn đã thay lòng? Hắn và Lãnh Tử Tình kết hôn là do tâm đầu ý hợp? Càng nghĩ Kiều Chi Ảnh càng lo lắng. Cô ta quả thật có chút đứng ngồi không yên.
Cô ta bỏ qua Cổ Dương, như con thiêu thân lao vào lửa quay trở lại bên cạnh Lôi Tuấn Vũ một lần nữa, không thể để xảy ra sơ xuất nào! Hiện giờ cô ta đang trong tình trạng được ăn cả, ngã về không! Nếu lần này không thể thuận lợi trở thành Lôi phu nhân, thì Cổ Dương chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ta quay lại nữa, cô ta còn có mấy cái năm năm nữa để có thể lưu lại tuổi thanh xuân đây?
Cô nàng Lãnh Tử Tình kia ở đâu? Kiều Chi Ảnh nóng lòng muốn biết. Làm sao bây giờ? Cô ta phải sử ra đòn sát thủ, phải làm cho Lôi Tuấn Vũ lập tức rời bỏ Lãnh Tử Tình!
Lôi Tuấn Vũ ngây người nhìn chiếc di động trong tay, cái con nhóc chết tiệt đó! Vậy mà dám tắt điện thoại cơ đấy! Ỷ là trời cao hoàng đế xa, hắn không có cách nào trừng trị cô sao?
Đúng rồi, lúc nãy mình nói gì thế nhỉ? Hắn vốn dĩ muốn dạy dỗ cô một trận, sao lại có thể hỏi han cô những lời nói buồn nôn như vậy được? Hắn bực bội cào tóc mái trước trán, không ngừng hậm hực, lẽ nào cái dáng vẻ đứng ngồi không yên này của hắn là đang nhớ nhung cô nhóc đó hay sao?
Nhớ đến bộ dạng vừa e dè vừa khiếp sợ của cô nhóc đó trước mặt mình, nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, nhớ đến đôi mắt mờ lệ của cô, nhớ đến da thịt nõn nà của cô, nhớ đến tiếng rên rỉ ngượng ngùng của cô…
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên tức tối đập bàn, hắn điên rồi! Chết tiệt hắn hoàn toàn điên rồi! Sao lại ban ngày ban mặt mà nhớ đến con bé xấu xí đó chứ?
Đáng chết, về nhà thôi! Kiều Chi Ảnh đang ở nhà chờ hắn! Đúng! Kiều Chi Ảnh, người hắn yêu! Nữ thần của hắn! Năm năm rồi hắn vẫn yêu người con gái này! Không có người con gái nào có thể thay thế được vị trí của cô!
Bỏ làm, dạo gần đây hắn thường xuyên quăng công việc! Đám trợ lý, cấp dưới đều đã quen đến nỗi không phàn nàn gì cả!
Ai rỗi hơi cả ngày ngồi coi tổng giám đốc đi đâu, làm gì chứ! Làm tốt công việc của mình là được.
“Tổng giám đốc, cuộc họp buổi chiều…” Một người thư ký vội đuổi theo bước chân vội vàng của Lôi Tuấn Vũ.
“Huỷ bỏ!” Ngữ khí dứt khoát.
“Nhưng, cuộc họp đó…”
Không đợi anh ta thốt ra ba từ “rất quan trọng” thì Lôi Tuấn Vũ đã sớm đi ra khỏi cửa lớn của công ty rồi. Người thư ký đành phải dừng bước, thở dài!
Xem ra, anh ta lại phí công tốn nước bọt rồi! Gần đây tổng giám đốc luôn vô duyên vô cơ vắng mặt tại các cuộc họp quan trọng, anh cơ hồ đã đem tất cả mọi loại lý do ra để chống chế. Lần này nên lấy cớ gì đây? Vị thư ký nam lấy bút lên gãi gãi đầu rồi lủi thủi bỏ đi.
Tiếng đỗ xe ngoài cửa sổ làm Kiều Chi Ảnh bừng tỉnh, cô ta vội vã bật dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng thu dọn hết hành lý của Lãnh Tử Tình, cuống quýt giấu dưới gầm giường phòng ngủ, sau khi xác định nhìn từ ngoài vào không thấy có dấu vết gì mới dừng tay.
Cô ta trấn tĩnh lại rồi đi ra phòng khách đón Lôi Tuấn Vũ vừa trở về.
“Ảnh, em đang làm gì thế? Có nhớ anh không?” Lôi Tuấn Vũ tựa hồ có chút kích động, hai tay dang rộng ra ôm lấy Kiều Chi Ảnh.
Kiều Chi Ảnh đột nhiên né tránh hắn, cười nhạt, thờ ơ nói: “Sao lại trở về vậy? Việc ở công ty xử lý xong chưa?”
Sự tiếp xúc mềm mại của đôi tay bỗng biến mất làm cho Lôi Tuấn Vũ có chút hụt hẫng.
Lôi Tuấn Vũ lắc lắc đầu: “Chuyện ở công ty có lúc nào xử lý xong xuôi đâu, anh nhớ em mà!”
Kiều Chi Ảnh im lặng nhìn Lôi Tuấn Vũ, cô ta đột nhiên có chút hồ nghi sự sủng nịnh trong ánh mắt hắn là giả hay thật đây? Cuộc điện thoại vừa nãy mới gọi cho Lãnh Tử Tình, ngữ khí dịu dàng đến vậy, là do cô ta nghe nhầm hay sao?