Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) - Chương 135 + 136
Chương 135: Ngày 26 tháng 1 – Nhân viên tạp vụ
“Tiểu Ảnh, bạn nói cái gì? Chồng mình… qua đời rồi?” Lãnh Tử Tình trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào Kiều Chi Ảnh.
Kiều Chi Ảnh vừa nghe nói thế thì càng khóc dữ hơn.
“Tiểu Ảnh, bạn nói mau, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Tử Tình! Chúng mình thật là mệnh khổ mà!” Kiều Chi Ảnh đột nhiên ôm lấy Lãnh Tử Tình, khóc ầm ĩ lên.
Lãnh Tử Tình không ngừng an ủi cô ta, hy vọng cô ta đừng khóc nữa, nhưng cô ta lại càng khóc dữ dội hơn.
Kỳ thật, Kiều Chi Ảnh đang muốn mượn thời gian khóc lóc này để nghĩ ra đối sách, cô ta đang nghĩ ra một câu chuyện hoàn hảo, vừa vẹn toàn được lời dối trá của cô ta, lại làm cho Lãnh Tử Tình vĩnh viễn không gặp được Lôi Tuấn Vũ nữa! Ít nhất cũng phải cho đến lúc sau khi cô ta và Lôi Tuấn Vũ đã kết hôn.
“Tiểu Ảnh, đừng khóc nữa! Giờ mình không nhớ nổi chuyện gì nữa! Bạn mau nói cho mình biết, chồng mình bị làm sao?” Lãnh Tử Tình thật sự không thể tin được, người cô cơ hồ đã đợi cả một buổi tối, thế nhưng đã không còn trên đời này nữa sao? Hắn qua đời như thế nào?
“Tử Tình, thật tốt quá, bạn mất trí nhớ rồi! Mất trí nhớ rồi thì sẽ không khổ sở như vậy nữa! Chồng bạn tên là Lôi Tuấn Vũ. Ba người bọn mình đều lớn lên ở cô nhi viện, là bạn tốt của nhau. Sau khi trưởng thành thì bọn mình vẫn là bạn cực kỳ tốt. Bởi vì không có bằng cấp, nhà cửa, gia thế, nên cuộc sống vô cùng nghèo khổ. Nhưng hai bạn vẫn rất yêu nhau. Năm nay mới kết hôn, mình còn là phù dâu của hai bạn mà. Vốn hai bạn có thể sống cuộc sống hạnh phúc, tuy kham khổ, nhưng vẫn rất vui vẻ! Nhưng, ngay sau ngày cưới, chồng bạn…”
Kiều Chi Ảnh nói đến đây đột nhiên lại nức nở nghẹn ngào!
Lãnh Tử Tình tâm tư cũng rối rắm như tơ vò, chồng cô bị làm sao?
“Chồng của bạn… Tuấn Vũ anh ấy, anh ấy bị tai nạn xe nên qua đời rồi! Lúc đó bạn chịu đả kích cực kỳ lớn, mấy lần muốn tự sát đều bị mình ngăn lại. Thời gian kế đó, bạn thường quanh quẩn ở nơi chồng bạn gặp sự cố, nhưng mình luôn ở bên cạnh bạn, sợ bạn tự sát. Vốn nghĩ rằng bạn không còn ý tưởng này nữa, nhưng không ngờ được…”
Kiều Chi Ảnh vừa khóc vừa trách móc: “Sao bạn lại ngốc như vậy… Cho dù trên đời này không còn người thân nào, thì còn có mình nữa mà! Tử Tình, bạn còn có mình nữa mà!”
Kiều Chi Ảnh vừa nói vừa hoa chân múa tay, Lãnh Tử Tình nghe mà xúc động trong lòng, ngay cả cô y tá đứng bên cạnh cũng không ngừng lau nước mắt.
Lãnh Tử Tình đầu ong lên, cô không ngờ thân thế của mình là vậy, vận mệnh của mình lại thê thảm như thế. Nhưng tại sao cô đến một giọt nước mắt cũng không rơi được?! Chẳng lẽ cô đã khóc nhiều đến khô cả nước mắt rồi sao?
“Tiểu Ảnh, đừng khóc nữa! Hiện giờ chẳng phải mình đang tốt rồi sao? Mình thật sự không có người thân nào ư?” Lãnh Tử Tình yếu ớt hỏi.
Kiều Chi Ảnh lắc đầu như trống bỏi. Sao lại có thể như vậy?! Sao cô ta có thể để cho Lãnh Tử Tình còn một người thân trên đời này được chứ? Nếu để Lãnh Tử Tình biết được thì nguy to. Phải mau chóng đem con bé này giấu đi thôi, giấu càng xa càng tốt!
Lãnh Tử Tình không khỏi nhăn nhó, như vậy thì hiện giờ cô đành phải tự lực cánh sinh sao? Cuộc sống trước đây của cô rất kham khổ sao? Nhưng tại sao lại được mặc quần áo tốt như vậy? Chẳng lẽ do mình muốn chết nên mặc bộ quần áo tốt nhất lên người? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Haizzz! Sao số cô mệnh lại khổ vậy chứ?
“Tiểu Ảnh, đừng khóc! Bạn nên cảm thấy vui cho mình mới phải. Hiện giờ mình cái gì cũng không nhớ rõ, lại càng không đi tìm cái chết nữa! Mình không biết tại sao trước kia mình lại có ý tưởng ngu xuẩn như vậy. Hiện giờ mình sẽ không vậy nữa! Bạn không phải lo lắng cho mình nữa đâu!” Lãnh Tử Tình an ủi Kiều Chi Ảnh.
“Đúng đúng đúng! Không nên làm như vậy nữa! Tử Tình, bạn có thể nói như vậy mình thật là vui!” Kiều Chi Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nàng rốt cuộc cũng tin lời mình nói rồi!
“Vậy, Tiểu Ảnh, mình đang làm nghề gì vậy? Nhà của mình ở chỗ nào?” Lãnh Tử Tình ngẫm nghĩ, cô nên xuất viện về nhà thôi. Chờ đến khi về nhà nghỉ ngơi vài hôm mới có thể rảnh rang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp.
“Bạn là…” Kiều Chi Ảnh đầu óc xoay như chong chóng, “Bạn làm PA [1]. Sau khi kết hôn rồi thì không làm nữa. Nhà… À! Nhà bạn sau khi chồng bạn mất thì vì quá thương tâm nên bạn đã bán nó ngay! Tất cả đồ đạc trong phòng, phàm là những gì liên quan đến chồng bạn thì bạn đều vứt bỏ hết! Tử Tình, hiện giờ… Đừng lo, bạn còn có mình! Tuy mình cũng không có chỗ ở nhưng mình có thể thuê phòng cho bạn! Bạn yên tâm, mình nhất định sẽ giúp đỡ bạn!”
Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày! Trời ạ! Rốt cuộc mình là người thế nào vậy? Sống trong tầng lớp dân nghèo tận đáy xã hội sao? Cô nhi thì cũng coi như thôi đi, vừa kết hôn ba ngày thì chồng qua đời! Hiện giờ không có cả nhà để ở! Cô thật đúng là chỉ còn hai bàn tay trắng mà!
Đúng rồi! Công việc! PA, cái gì là PA chứ?
“Tiểu Ảnh, bạn bảo ngày trước mình làm công việc gì vậy?” Lãnh Tử Tình hỏi.
Kiều Chi Ảnh suýt nữa thì bật cười trước lời nói dối của chính mình, cô ta cắn cắn môi đáp: “PA là nhân viên tạp vụ. Bạn không có bằng cấp gì, không dễ tìm việc, phải đi làm nhân viên tạp vụ, tiền lương hàng tháng cũng không nhiều. Nhưng hai bạn… Hai bạn thật sự rất yêu nhau… Không dễ gì có được căn nhà của chính mình… Thế nhưng…”
Vừa nói đến đây Kiều Chi Ảnh lại bật khóc. Trời ơi! Thật mệt chết được! Không biết hôm nay cô ta phải lãng phí bao nhiêu nước mắt đây?
Nhân viên tạp vụ? Lãnh Tử Tình sửng sốt. Tại sao đến công việc cũng thê thảm như vậy chứ? Ai da! Thật đau đầu quá đi! Vậy thì sau này mình sống thế nào đây? Thôi mặc kệ cái đã! Đúng rồi! Thẻ tín dụng kia là từ đâu? Là tiền bán nhà sao? Nói như vậy, cô còn lại ít tiền!
“Tiểu Ảnh, đừng khóc nữa! Cảm ơn bạn đã đến thăm mình. Mình nghĩ hôm nay nếu không có gì trở ngại thì mình sẽ làm thủ tục xuất viện. Bạn có thể tìm nơi ở cho mình trước được không? Mình phải ổn định trước đã. Dù sao giờ mình chỉ còn một người bạn duy nhất là bạn!” Lãnh Tử Tình đột nhiên ý thức được, trên đời này cô chỉ có thể dựa vào Kiều Chi Ảnh. Khó trách mình trước kia muốn tự sát, xem ra thật sự là không sống nổi nữa! Hiện giờ cô cực kỳ để ý đến tấm thẻ tín dụng kia rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền, đủ cho cô duy trì sinh kế trong bao nhiêu ngày.
“Được được, mình giúp bạn! Yên tâm đi Tử Tình, có mình ở đây!” Kiều Chi Ảnh lời thề sắt son nói.
Bác sĩ Lâm chiều nay đi khám bệnh theo lịch, nghe nói Lãnh Tử Tình xuất viện. Cứ cho rằng chồng cô tới đón, nhưng lại nghe cô y tá rầu rĩ kể ra những sự cố của Lãnh Tử Tình thì anh không khỏi nhăn mày.
Người đàn ông tên Lôi Tuấn Vũ kia đã qua đời rồi?! Lâm Quân có cảm giác mình đã gặp người đàn ông kia ở đâu rồi, nhưng nghe cô y tá kể vậy, lại cảm thấy bọn họ không phải cùng một người, có lẽ chắc tướng tá có chút giống nhau thôi!
Nhớ đến dáng vẻ của Lãnh Tử Tình, Lâm Quân không khỏi lắc lắc đầu, haizzz, trên đời này những người khốn khổ đâu phải chỉ có mình cô!
Chương 136: Ngày 26 tháng 1 – Cảnh còn người mất
Kiều Chi Ảnh giúp Lãnh Tử Tình thuê một gian phòng trọ nhỏ, diện tích không lớn, tương đối tiện nghi. Vốn cô ta muốn thuê một chỗ tốt hơn chút, nhưng Lãnh Tử Tình không đồng ý, cô nói muốn tiết kiệm tiền. Vì thế rất hợp ý Kiều Chi Ảnh. Cô ta chọn một khu phố cách khá xa trung tâm, có vẻ hẻo lánh nhưng cách siêu thị và hiệu thuốc không xa. Kiều Chi Ảnh lại mua một chiếc di động và một ít vật dụng hàng ngày cho Lãnh Tử Tình, còn thuê một chị hộ lý đến chăm sóc Lãnh Tử Tình 24/24. Xem ra Kiều Chi Ảnh đã nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa duy nhất của Lãnh Tử Tình hiện giờ.
Sau khi đã thu xếp xong mọi thứ thì đã gần trưa. Kiều Chi Ảnh liền gọi đồ ăn ở ngoài mang đến, ba người cùng ăn trưa.
“Tử Tình, gần đây mình có vài việc phải xử lý, có thể không thường xuyên đến thăm bạn được! Bạn đừng trách mình nhé!” Kiều Chi Ảnh mặt lộ vẻ khó xử nói.
“Tiểu Ảnh, bạn xem bạn kìa! Làm phiền bạn nhiều vậy, mình cũng rất áy náy! Có chị Vương ở đây rồi! Bạn cứ bận việc của bạn đi! Yên tâm, mình sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu!” Lãnh Tử Tình cảm động nói. Hôm nay đã làm cho Kiều Chi Ảnh bận quay cuồng lên rồi! Thuê phòng, thuê hộ lý đều là công lao của Kiều Chi Ảnh, cô có một người bạn tốt như vậy thực sự là thấy quá đủ rồi! Tuy rằng cô cực kỳ đau đầu về tình trạng hiện tại của mình, nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được. Ít nhất cô không đến mức ăn ngủ ở ngoài đường, ông trời vẫn cho cô một cơ hội làm lại từ đầu.[Timyeu: Hix, đọc đoạn này thích Tử Tình quá, vậy mới là nữ chính kiên cường lạc quan chứ!]
“Đây là điện thoại của mình, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho mình!” Kiều Chi Ảnh viết số điện thoại lên giấy sau đó nói với chị Vương: “Chị Vương ạ, bạn tốt của em phiền chị chiếu cố nhé! Nhất định phải chăm sóc cẩn thận cho cô ấy chị nhé!”
Chị Vương vội vàng nói: “Yên tâm đi! Kiều tiểu thư, đây là công việc của tôi mà, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy cẩn thận! Haizzz! Hai cô đúng là chị em tốt, làm cho người ta hâm mộ quá!”
Bận cả một buổi sáng, phải mau trở về, tốt nhất là trước khi Lôi Tuấn Vũ quay về, tóm lại thần không biết, quỷ không hay là tốt nhất. Kiều Chi Ảnh ăn xong cơm trưa liền từ biệt Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước mặt là các khu nhà trọ tầng tầng lớp lớp, thấy ban công nhà đối diện phơi không ít quần áo, vừa nhìn là biết đều là dân ở trọ giống cô.
Thẻ tín dụng vẫn còn không ít tiền, nhưng cô phải tìm việc làm thôi! Không thể miệng ăn núi lở được! Vì thế cô bắt đầu cầm báo lên, xem các thông tin tuyển dụng.
Chẳng lẽ cô thật sự là nhân viên tạp vụ sao? Phải làm thế nào? Cô nhăn mày, tưởng tượng ra bộ dáng mình đang mặc tạp dề, đeo khẩu trang, tay cầm giẻ lau. Vẫn không có ấn tượng gì! Haizzz! Lãnh Tử Tình! Mày thật đúng là ngốc quá!
Một con người đủ mắt mũi tay chân như vậy, chẳng lẽ không có một chút thành tựu gì sao? Thật là chán chường mà!
Lại nhìn chiếc áo vest kia lần nữa, Lãnh Tử Tình cầm áo lên đưa lại gần mũi ngửi ngửi, hình như có mùi gì đó, là mùi của đàn ông sao? Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày, chồng của cô, người đàn ông tên Lôi Tuấn Vũ đẹp trai tuấn tú kia đã không còn trên trần thế sao?
Haizzz! Lúc này trái tim ngoại trừ sự thương xót với hoàn cảnh của mình hiện giờ thì hầu như không có bất kỳ đau đớn gì. Có lẽ đợi đến khi mình nhớ ra mọi thứ thì sẽ đau khổ thôi! Coi như ông trời cũng thương hại cô, bởi vì mọi bất công đều trút hết lên người cô, cho nên lúc này để cho cô quên đi, quên đi hết thảy!
Thở ra một hơi thật dài, Lãnh Tử Tình nắm tay lại đập lên vai mình, được rồi! Vậy thì phải bắt đầu lại một lần nữa! Cô, Lãnh Tử Tình, phải bắt đầu một cuộc đời không giống như trước nữa! Một cuộc đời mới tinh không có Lôi Tuấn Vũ, không có người thân! [AC: Công nhận Tử Tình bị rơi vào hoàn cảnh này, trí nhớ cũng mất mà vẫn kiên cường quá!]
Tòa nhà Kiêu Dương.
“Tra đến đâu rồi?” Lôi Tuấn Vũ hai tay chắp sau lưng, lưng quay lại người mới đến, giọng nói lộ vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Người vừa đến cung kính đáp: “Kiều tiểu thư trước đây vẫn sinh sống tại Mỹ, ở cùng với Cổ Tổng. Lần này trở về cũng đã từng gặp mặt với Cổ Tổng.”
“Còn gì nữa không?”
Người đàn ông dừng lại không nói nữa.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lớn tiếng nói: “A Cường? Sao vậy? Có chuyện gì khó mở miệng sao?”
Không đợi người đàn ông trả lời, Lôi Tuấn Vũ xoay người lại, túm chặt lấy cổ áo người đàn ông, đấm anh ta một quyền đến “uỵch” một tiếng.
Lôi Tuấn Vũ không hề để ý đến việc A Cường có phải là trợ thủ đắc lực đã theo mình mười năm rồi hay không, ra tay trong nháy mắt. A Cường cứng rắn nhận một đấm, khoé môi rỉ máu.
A Cường chỉ cúi đầu xuống, dáng vẻ thâm tình không có một chút bất ngờ nào.
Lôi Tuấn Vũ biểu tình âm trầm giống như Diêm La trong bóng đêm hướng về phía A Cường đang ngã xuống đất quát to: “A Cường! Những chuyện này tại sao trước kia cậu không tra ra được? Lá gan của cậu… càng lúc càng lớn rồi!”
“Lôi Tổng! Thật xin lỗi! A Cường…. A Cường sợ Lôi Tổng thương tâm…” A Cường ánh mắt tràn đầy vẻ xin lỗi nhìn Lôi Tuấn Vũ.
Ánh mắt vẫn sắc bén như trước, nhưng lại là cái cớ để Lôi Tuấn Vũ không hài lòng. Hắn lại đấm mạnh một quyền nữa vào giữa bụng A Cường.
A Cường cố nén đau đớn, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này! Năm năm trước, Lôi Tuấn Vũ đã bảo hắn đi tra nơi ở của Kiều Chi Ảnh, hắn đã tra ra nhưng lại giấu nhẹm tin tức này đi, không nói cho Lôi Tuấn Vũ biết. Hắn không đành lòng nói cho Lôi Tuấn Vũ biết là huynh đệ của Lôi Tuấn Vũ đem ả đàn bà của hắn cao chạy xa bay. Huống chi người đàn bà này không đáng để hắn yêu! Cô ả không thể làm cho huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù được!
Hắn trơ mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ bạo phát, thống khổ, mất mát, không cam tâm… Nhưng hắn không thể nói!
Nếu là năm năm trước đó nghe được tin tức như vậy thì Lôi Tuấn Vũ dám khẳng định mình sẽ lập tức bay sang Mỹ làm thịt tên Cổ Dương kia. Nhưng hiện giờ hắn tựa hồ bình tĩnh rất nhiều. Hắn không thể không thừa nhận thời gian có thể làm thay đổi con người, nhất là năm năm không phải là ngắn.
“Còn có gì nữa?”
A Cường dưới ánh mắt bức người của Lôi Tuấn Vũ chầm chậm đứng lên, nói tiếp: “Còn có… Kiều tiểu thư lúc ở Mỹ hình như không chỉ có một tình nhân là Cổ Tổng!”
Lôi Tuấn Vũ mày nhăn tít lại, ánh mắt sắc nhọn trừng nhìn A Cường, A Cường chỉ cúi đầu mà không nói. Hắn trước nay chưa bao giờ bịa đặt. Hôm nay đã nói thẳng ra như vậy là đã lưu lại nhiều thứ rồi! Chẳng lẽ hắn còn phải nói thẳng ra trước mặt Lôi Tổng rằng người đàn bà đó là loại lẳng lơ ong bướm sao?
Shit!
Lôi Tuấn Vũ vội quay ngoắt người lại, hai tay chống lên tấm kính, áp chế lại lửa giận của mình!
Lời nói của A Cường hắn không phải là không hiểu, nhưng nhất thời không thể thừa nhận! Kiều Chi Ảnh đã trở lại! Tình cảm của hắn cơ hồ cũng quay lại năm năm trước, toàn bộ vài tháng ngắn ngủi hắn yêu và được yêu đó. Loại cảm giác này thường quanh đi quẩn lại trong đầu hắn, đuổi đi không được, lại mong mỏi được chạm vào như thế. Đó là lần đầu tiên hắn có một loại xúc động muốn thoả mãn một người đàn bà, muốn cho cô ấy cả thế giới.
Nhưng A Cường giờ đang nói cho hắn biết, người đàn bà này là người lẳng lơ đa tình, như vậy hắn phải đối mặt với tình cảm của mình thế nào đây? Bắt hắn đi cười nhạo Lôi Tuấn Vũ của ngày xưa hay sao?
“Được rồi, cậu có thể ra ngoài!” Giọng nói mỏi mệt vang lên.
“Lôi Tổng…” A Cường còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy bàn tay giơ lên của Lôi Tuấn Vũ lại im bặt, đi ra khỏi văn phòng tổng tài.
Bóng lưng kia cười nhạo lên hai tiếng, không che giấu nổi sự chua xót trong lòng…