Còn Đó Đam Mê - Rachel Gibson - Chương 18
Chương 18
Lexie
bước dọc theo lối đi giữa hai dãy ghế tựa hồ như con bé sinh ra là để tung hoa
đám cưới vậy. Những lọn tóc loăn quăn dập dờn nảy trên vai nó trong khi những
cánh hồng tung bay từ đôi tay đeo găng xuống tấm thảm trải sàn trong ngôi nhà
thờ phi giáo phái nhỏ bé. Georgeanne đứng phía bên trái mục sư, cố nén lại cơn
thôi thúc được kéo gấu chiếc váy suôn hồng vải xa tanh đang đậu trên đùi cách
đầu gối năm phân xuống. Đôi mắt cô trìu mến nhìn con gái khi Lexie kiêu hãnh
bước dọc lối đi trong chiếc váy ren trắng và mỉm cười rạng rỡ như thể nó là lý
do để những người này tụ họp lại ngôi nhà thờ nhỏ này. Georgeanne không thể
không mỉm cười thật tươi. Cô vô cùng tự hào về nữ hoàng nhỏ bé của mình.
Khi Lexie đi đến bên mẹ, bé xoay người và mỉm cười với người đàn ông đứng bên
kia lối đi trong bộ đồ Hugo Boss màu xanh biển. Cô bé nhấc ba ngón tay lên khỏi
quai giỏ hoa vẫy vẫy. John thoáng mỉm cười, và anh vẫy hai ngón tay lại phía
con.
Lễ cưới bắt đầu cử hành và mọi ánh mắt đổ dồn về ngưỡng cửa. Một vành hoa kết
baby và hồng trắng đội quanh mái tóc ngắn hoe vàng, Mae trông thật kiêu sa
trong chiếc váy lụa dài bó chẽn màu trắng mà Georgeanne chọn giúp. Chiếc váy
đơn giản mà vẫn tôn lên vẻ đẹp của Mae chứ không nuốt chửng cô trong hàng mét
vải tuyn và xa tanh. Đường xẻ ở thân trước mang lại cho vóc dáng thấp đậm của
cô cảm giác dong dỏng hơn.
Mae ngẩng cao đầu bước một mình dọc lối đi giữa hai hàng ghế. Cô không mời gia
đình, thay vào đó cô mời đồng nghiệp ngồi vào dãy ghế gia đình cô dâu.
Georgeanne đã cố thuyết phục cô mời bố mẹ, nhưng Mae bướng bỉnh không chịu
nghe. Bố mẹ cô không đến đám tang của Ray, nên cô cũng không muốn họ có mặt tại
lễ cưới của cô. Cô không muốn họ phá hỏng ngày hạnh phúc nhất của đời mình.
Trong khi mọi con mắt đều hướng vào cô dâu, Georgeanne bắt lấy cơ hội quan sát
chú rể. Trong bộ lễ phục tuxedo đen, Hugh trông thật bảnh, nhưng cô không quan
tâm tới vẻ ngoài của anh hay kiểu cắt của áo anh. Cô chú ý kỹ đến lối cư xử của
anh đối với Mae, và những gì cô thấy đã xóa hết mối lo âu về cuộc tình bất ngờ
và cuộc hôn nhân vội vã này. Anh rạng rỡ đến mức Georgeanne ngỡ anh sẽ chìa
vòng tay ra đón Mae vào lòng. Gương mặt anh mỉm cười tươi tắn, và mắt anh sáng
long lanh tựa như vừa trúng số độc đắc. Anh trông như một người đàn ông đang
say đắm trong tình yêu. Chả trách Mae lại đổ nhanh đến vậy.
Mae mỉm cười với Georgeanne khi bước ngang qua chỗ cô, rồi đi tới đứng cạnh
Hugh.
Georgeanne đưa mắt nhìn xuống mũi đôi guốc da màu be của Mae. Say đắm trong
tình yêu, cô nghĩ. Đêm qua, cô đã nói với Charles rằng cô không thể lấy
anh. Cô không thể lấy một người đàn ông cô không yêu say đắm. Ánh mắt cô đưa
sang bên kia lối đi nhìn đôi giày da màu đen của John. Đã nhiều lần trong cuộc
đời, cô thấy anh nhìn cô với nỗi khát khao trong mắt. Và lần vừa rồi anh đến
đón Lexie, cô đã thấy ánh mắt “Tôi muốn nhảy bổ vào người cô” của anh. Nhưng
ham muốn đâu phải là tình yêu. Ham muốn thậm chí còn không kéo dài quá được đến
sáng hôm sau, nhất là với John. Ánh mắt cô lướt cao lên người anh, trên chiếc
áo khoác cài khuy chéo của anh, và lên chiếc cà vạt màu đỏ tía và xanh của anh.
Ánh mắt thiêu đốt của cô trượt lên mặt anh rồi nhìn sâu vào đôi mắt lam đang
đăm đắm nhìn lại cô.
Anh mỉm cười. Đơn giản là một nụ cười dịu dàng thật khẽ làm câm lặng mọi hồi
chuông cảnh tỉnh trong tâm trí cô. Cô quay đi, chăm chú vào nghi lễ cưới. John
muốn cái gì đó.
Những người phụ nữ ngồi hàng ghế trước bắt đầu thút thít, và Georgeanne liếc
nhìn về phía họ. Ngay cả nếu không gặp gỡ họ qua loa trước đám cưới, Georgeanne
hẳn cũng sẽ đoán được họ là gia đình của Hugh. Cả gia đình trông hao hao giống
nhau, từ bà mẹ và ba người chị cho tới tám đứa cháu của anh.
Họ thút thít trong suốt buổi lễ ngắn ngủi, và khi buổi lễ kết thúc, họ lại thút
thít khi hát theo bài thánh ca tiễn biệt. Georgeanne và Lexie bước cạnh John
ngược trên lối đi rồi đi qua khung cửa hai cánh. Không ít lần cánh tay áo màu
xanh biển của anh gần như chạm vào cánh tay cô.
Trong sân nhà thờ, mẹ Hugh đẩy con trai ra để tiến lại gần cô dâu mới. “Con
xinh như búp bê vậy”, mẹ anh tuyên bố khi ôm Mae rồi nhường cô cho vòng tay của
mấy cô con gái.
Georgeanne, John và Lexie len lỏi ra ngoài khi bạn bè của Mae và gia đình Hugh
xúm quanh đôi uyên ương chúc mừng hạnh phúc.
“Mẹ cầm lấy này”. Lexie đưa giỏ cánh hồng cho Georgeanne và thở hổn hển. “Con
mệt rồi”.
“Tôi nghĩ mình nên đi trước đến hội trường dạ tiệc,” John nói khi bước tới đứng
cạnh Georgeanne. “Sao cô và Lexie không đi chung với tôi nhỉ?”
Georgeanne quay lại và ngước lên nhìn anh. Trông anh thực sự rất tuyệt trong bộ
lễ phục phù rể, ngoại trừ bông hồng nhung cài trên ve áo đang rũ xuống. Thay vì
cài ghim lên đài hoa, anh lại cài lên cành hoa. “Chúng ta chưa thể đi được
chừng nào Wendell chưa chụp hình.”
“Ai cơ?”
“Wendell. Mae đã thuê anh ta chụp ảnh, và chúng ta không thể bỏ đi trước khi
anh ta chụp hình đám cưới.”
Nụ cười của John biến thành nhăn nhó. “Cô có chắc không?”
Georgeanne gật đầu và chỉ vào ngực anh. “Bông hồng sắp rơi rồi kìa.”
Anh liếc xuống rồi nhún vai. “Tôi chẳng biết gì về mấy thứ thế này. Cô cài lại
giúp tôi nhé?”
Đi ngược lại lý trí sáng suốt của cô, Georgeanne luồn ngón tay xuống ve áo bộ
lễ phục màu xanh biển. Đầu anh cúi xuống gần đầu cô, và cô kéo chiếc ghim cài
hoa dài khỏi ve áo. Cô đang ở rất gần, đến mức có thể cảm thấy hơi thở của anh
nơi thái dương bên phải của mình. Mùi nước hoa cologne xâm chiếm tâm trí cô, và
nếu cô quay mặt lại, hai người sẽ chạm môi. Cô đẩy chiếc ghim cài qua ve áo và
đính chặt bông hoa hồng nhung thẫm đỏ.
“Đừng tự làm mình đau đấy.”
“Không sao đâu. Tôi làm mãi rồi.” Cô lần bàn tay xuống bên dưới ve áo, vuốt
thẳng những nếp nhăn vô hình, cảm nhận chất liệu len đắt tiền bên dưới đầu ngón
tay.
“Cô vẫn luôn cài hoa lên ve áo đàn ông sao?”
Cô lắc đầu và thái dương cô cọ cọ và quai hàm anh nhẵn mìn. “Tôi tự cài hoa cho
mình và cho Mae. Vì công việc của chúng tôi.”
Anh đặt bàn tay lên cánh tay trần của cô. “Cô có chắc mình không muốn đi cùng
tôi tới buổi dạ tiệc không? Virgil sẽ tới đó, và tôi nghĩ có lẽ cô không muốn
đi một mình.”
Những hối hả tất bật trong đám cưới đã giúp Georgeanne cố không nghĩ tới vị hôn
phu ngày xưa. Lúc này đây, ý nghĩa về ông ta ùa về khiến dạ dày cô quặn lên
chộn rộn.
“Anh có kể với ông ta về Lexie không?”
“Ông ta biết mà.”
“Sao ông ta chịu để yên chứ?” Cô lướt ngón tay trên một nếp nhăn vô hình nữa
rồi buông thõng tay xuống.
John nhún bờ vai lực lưỡng. “Thôi nào. Bảy năm trời trôi qua rồi còn gì, ông ta
không để ý nữa đâu.”
Georgeanne cảm thấy như cất đi được gánh nặng. “Vậy thì tôi sẽ tự đi xe tới
buổi dạ tiệc, nhưng dù sao cũng cám ơn anh vì đã mời.”
“Có gì đâu.” Anh lướt lòng bàn tay ấm áp ngược lên cánh tay cô, rồi lân la
trượt xuống cổ tay. Lông tay cô dựng lên. “Cô có chắc về chuyện chụp hình
không?”
“Gì cơ?”
“Tôi ghét phải đợi chờ để chụp hình.”
Anh lại đang làm thế. Chiếm trọn hết khoảng không gian và hút hết khả năng suy
nghĩ của cô. Chạm vào anh vừa ngọt ngào vừa đớn đau. “Tôi cứ tưởng anh quen quá
với chuyện chụp hình rồi chứ.”
“Chụp ảnh thì không sao, chờ đợi mới làm tôi phát ngán. Tôi không phải là người
kiên nhẫn. Khi tôi muốn thứ gì đó, tôi thích vồ lấy nó.”
Georgeanne có cảm giác anh không còn đang nói về những bức hình nữa. Vài phút
sau đó, khi người thợ ảnh sắp họ đứng trên bậc thềm trước bục giảng kinh, cô đã
buộc phải nếm trải cảm giác ngọt ngào pha đớn đau lần nữa. Wendell xếp họ đứng
thành hàng, phụ nữ đứng trước đàn ông, trong khi Lexie đứng cạnh Mae.
“Tôi muốn được nhìn thấy những nụ cười xinh xắn hạnh phúc,” tay thợ ảnh yêu
cầu, giọng điệu rớt cho thấy có lẽ anh ta đã kết nối được với phần nữ tính
trong mình. Khi nhìn qua chiếc máy ảnh đặt trên giá ba chân, anh ta đưa tay ra
hiệu cho họ xích lại gần nhau hơn. “Thôi nào, tôi muốn nhìn thấy những nụ cười
xinh xắn hạnh phúc trên nhưng khuôn mặt xinh xắn hạnh phúc của các bạn.”
“Anh ta có liên quan gì với gã họa sĩ ở PBS 1 đó không?” John hỏi Hugh qua khóe môi.
“Cái gã vẽ tranh sơn dầu với kiểu đầu xù mì ấy hả?”
“Ừ. Hắn ta thường vẽ những cụm mây xinh xắn hạnh phúc và vài thứ khốn khiếp như
thế ấy.”
“Bố!” Lexie lớn tiếng thì thầm. “Không nói bậy.”
“Xin lỗi con.”
“Các vị có thể cùng nói “đêm tân hôn vui vẻ?” được không?” Wendell hỏi.
“Đêm tân hôn vui vẻ!” Lexie hét lên.
“Tốt lắm, cô bé. Còn những người khác thì sao?”
Georgeanne nhìn Mae và hai người bắt đầu cười vang.
“Nào, vui-vẻ-vẻ.”
“Chết tiệt, em kiếm đâu ra gã này thế?” Hugh muốn biết.
“Em biết cậu ta nhiều năm rồi. Cậu ta là bạn tốt của Ray.”
“Ààà, ra là thế.”
John đặt tay lên eo Georgeanne và nụ cười của cô bỗng nhiên tắt lịm. Anh trượt
lòng bàn tay tới bụng cô và kéo cô áp lưng vào bờ ngực vạm vỡ của anh. Giọng anh
khẽ trầm bên tai cô khi anh bảo, “Nói “cheese” nào”.
Hơi thở của Georgeanne nghẹn lại nơi cổ họng. “Cheese”, cô thốt ra yếu ớt, và
tay thợ ảnh bấm máy chộp đúng khoảnh khắc ấy.
“Đến lượt gia đình chú rể,” Wendell thông báo khi chỉnh lại phim.
Các múi cơ nơi bắp tay John căng lên. Những ngón tay siết chặt lại tỏ ý sở hữu,
và gấu váy Georgeanne trôi cao trên đùi. Rồi anh buông tay ra, lùi lại một
bước, để lại một khoảng trống nhỏ ngăn cách giữa hai người. Georgeanne liếc
nhìn anh, và anh lại nở với cô nụ cười dịu dàng thật khẽ.
“Này, Hugh,” anh nói, rồi tỉnh bơ quay sang đồng đội như thể không phải là chỉ
vừa nãy thôi anh còn đang kéo Georgeanne áp sát vào ngực mình vậy. “Cậu đã có
để mắt đến cách chơi của Chelios hồi bọn mình ở Chicago không?”
Georgeanne tự nhủ lòng đừng gán bất cứ ý nghĩa gì cho cái ôm kia. Cô hiểu đủ rõ
để không tìm kiếm những động cơ hay suy diễn ra những cảm xúc rõ ràng là không
tồn tại. Cô hiểu đủ rõ để không ngã lòng trước vòng ôm như muốn chiếm hữu hay
nụ cười dịu dàng của anh. Tốt nhất là quên chuyện này đi. Chúng chẳng có nghĩa
lý gì, cũng chẳng dẫn tới đâu. Cô hiểu đủ rõ để không mong chờ bất cứ điều gì
từ anh.
Một tiếng sau, khi đứng gần bàn tiệc đứng chất đầy thức ăn và hoa tươi trong
hội trường dạ tiệc, cô vẫn còn đang cố quên. Cô cố quên đi việc mình muốn tìm
kiếm anh trong mỗi khoảnh khắc, cố không để ý cái cảnh anh đứng cùng nhóm cầu
thủ chơi khúc côn cầu, cười cợt với một em chân dài tóc vàng hoe nào đó. Cô đã
cố, nhưng không thể. Cũng chẳng quên được nhiều hơn rằng Virgil đang ở đâu đó
trong hội trường.
Georgeanne đặt một quả dâu viền sôcôla lên đĩa của Lexie. Nó cho thêm một chiếc
cánh gà và hai miếng bông cải xanh.
“Con muốn một ít bánh và một ít thứ kia nữa.” Lexie chỉ vào chiếc bát pha lê
đựng kẹo cưới hương bạc hà.
“Con sẽ có phần của mình ngay sau khi dì Mae và chú Hugh cắt bánh.” Georgeanne
đặt vài cái kẹo bạc hà lên đĩa cùng một miếng cà rốt rồi đưa đĩa cho Lexie. Ánh
mắt cô lướt vội khắp đám đông.
Bất chợt dạ dày cô cuộn lên. Lần đầu tiên trong bảy năm trời, cô nhìn thấy
Virgil Duffy bằng xương bằng thịt.
“Đến đứng cạnh dì Mae nhé,” cô nói, quay lại nhìn con gái qua vai. “Một phút
nữa mẹ sẽ quay lại.” Cô đẩy nhẹ Lexie và nhìn con bước về phía cô dâu chú rể.
Cô không thể để mình phải thấp thỏm suốt buổi tối tự hỏi Virgil có đối mặt với
mình không hay hình dung xem ông ta sẽ nói gì. Cô phải chạm trán với ông ta
trước khi mất hết dũng khí. Cô hít một hơi thật sâu và với những sải bước dài
thận trọng, cô tới đối mặt với quá khứ của mình. Cô len lỏi qua đám đông khách
dự cho tới khi đứng trước mặt ông ta.
“Xin chào, Virgil,” cô nói và chứng kiến ánh mắt ông ta dần đanh lại.
“Georgeanne, cô cả gan gặp tôi cơ đấy. Tôi cứ băn khoăn mãi không biết cô có
dám không.” Sắc giọng của ông ta cho thấy ông ta không hề “cho qua” như John
nói trước đó tại nhà thờ.
“Đã bảy năm rồi, và tôi đã tiến lên phía trước với cuộc đời của tôi.”
“Dễ dàng cho cô. Nhưng không dễ dàng với tôi.”
Vẻ ngoài của ông ta không thay đổi nhiều lắm. Có chăng là tóc ông ta mỏng hơn
một chút, và bọng mắt ông ta phồng hơn một chút vì tuổi già. “Tôi nghĩ cả hai
chúng ta nên quên đi quá khứ.”
“Này, sao tôi phải làm thế?”
Trong giây lát, cô nhìn ông ta chăm chú, qua những nếp nhăn trên mặt để thấy
người đàn ông cay đắng bên trong. “Tôi xin lỗi về chuyện đã xảy ra, và vì nỗi
đau tôi đã mang lại cho ông. Tôi đã cố nói với ông tối hôm trước lễ cưới rằng
tôi đang nghĩ lại, nhưng ông không chịu lắng nghe. Không phải tôi đang trách cứ
ông, chỉ là đang giải thích cho ông biết tôi đã cảm thấy thế nào. Hồi ấy tôi
còn trẻ, còn bồng bột và bây giờ tôi xin lỗi. Tôi hy vọng ông có thể chấp nhận
lời xin lỗi của tôi.”
“Chỉ khi nào địa ngục đóng băng.”
Cô kinh ngạc phát hiện ra rằng cơn giận dữ của ông ta không khiến cô bận tâm
cho lắm. Nếu ông ta không chấp nhận lời xin lỗi của cô thì cũng chẳng làm sao.
Cô đã đối mặt với quá khứ của mình và cảm thấy được thoát khỏi cảm giác tội lỗi
đã đeo đẳng theo cô ngần ấy năm trời. Cô không còn khờ dại và cũng chẳng còn sợ
hãi. “Tôi rất tiếc khi nghe ông nói vậy, nhưng dù ông có chấp nhận lời xin lỗi
của tôi hay không thì tối nay tôi vẫn sẽ ngủ ngon. Cuộc đời tôi đã có đầy những
người tôi yêu mến và tôi hạnh phúc. Cơn giận dữ hay thái độ thù địch của ông
không thể làm tôi tổn thương đâu.”
“Cô vẫn còn nai tơ như bảy năm về trước,” ông nói khi một người đàn bà bước tới
gần và đặt tay lên vai ông. Georgeanne ngay lập tức nhận ra Caroline
Foster-Duffy nhờ những bức hình của bà ta trên các tờ báo địa phương. “John sẽ
không bao giờ cưới cô. Anh ta không bao giờ chọn cô thay vì chọn đội bóng của
canh ta,” ông nói thêm, rồi quay người bỏ đi với vợ.
Georgeanne nhìn chằm chằm vào lưng ông ta, bối rối trước câu nói từ biệt. Cô tự
hỏi liệu có phải ông ta đã đe dọa John, và nếu vậy, sao John lại không kể với
cô chuyện này. Cô lắc đầu, không biết phải nghĩ gì. Không bao giờ ngay cả trong
những giấc mơ điên rồ nhất cô lại từng nghĩ John sẽ cưới cô hay chọn cô thay vì
bất cứ thứ gì.
Thôi được, cô từ bỏ nỗ lực suy nghĩ khi bước về phía Lexie, vây quanh con bé là
cô dâu, chú rể và một vài vị khách trông có vẻ gai góc. Có lẽ trong giấc mơ
điên rồ nhất cô đã ảo tưởng thấy John đề nghị mình nhiều hơn một đêm yêu đương
cuồng nhiệt, nhưng đó không phải là sự thực. Dù cô yêu anh, và đôi khi anh nhìn
cô với ánh mắt có vẻ như khát khao thì cũng đâu có nghĩa là anh yêu lại cô. Đâu
có nghĩa anh sẽ chọn cô vì cái gì đó hơn một màn làm tình bốc lửa. Đâu có nghĩa
anh sẽ không vứt bỏ cô vào buổi sáng hôm sau, bỏ lại cô cùng sự trống rỗng và
cô đơn.
Georgeanne bước qua sân khấu nơi ban nhạc đang sửa soạn chơi và ý nghĩ của cô
lại trở về chuyện với Virgil. Cô đã đối mặt với ông ta, giải thoát bản thân
mình khỏi gánh nặng quá khứ, và giờ cô cảm thấy khá thanh thản. “Mọi chuyện thế
nào?” Cô hỏi khi bước tới đứng bên Mae.
“Tuyệt.” Mae ngước lên nhìn cô và mỉm cười, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. “Lúc
đầu mình hơi lo lắng một chút khi phải ngồi cùng một phòng với ba mươi cầu thủ
khúc côn cầu. Nhưng giờ khi đã gặp hầu hết bọn họ rồi, mình cảm thấy họ thực sự
rất dễ chịu, thậm chí còn gần như là người bình thường cơ đấy. Thật tệ vì Ray
không còn nữa. Nó hẳn sẽ sướng lên mây nếu được ở gần mấy gã cơ mông săn chắc
này.
Georgeanne khẽ cười và xiên một quả dâu trên đĩa của Lexie. Cô liếc sang bên
kia căn phòng nhìn John và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình qua đám đông. Cô cắn
vào quả dâu và quay đi.
“Mẹ.” Lexie nhăn mặt. “Lần sau mẹ ăn cái màu xanh kia kìa.”
“Cậu đã gặp bạn của Hugh chưa?” Mae thúc khuỷu tay vào chồng mới cưới.
“Vẫn chưa,” cô trả lời, và thảy nốt miếng dâu cò lại vào miệng.
Hugh giới thiệu cô và Lexie với hai người đàn ông mặc com lê len đắt tiền và
thắt cà vạt lụa. Người đàn ông lịch thiệp đầu tiên, Mark Butcher, với một bên
mắt bầm đen. “Có thể cô nhớ ra Dmitri,” Hugh nói sau khi giới thiệu xong. “Cậu
ấy từng ở ngôi nhà thuyền của John vài tháng trước khi cô ghé qua.”
Georgeanne nhìn người đàn ông với mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt xanh lam. Cô
không nhớ chút nào về anh. “Tôi nghĩ trông anh quen quen.” Cô nói dối.
“Tôi vẫn còn nhớ cô.” Dmitri nói, giọng Nga rất nặng. “Hôm ấy cô mặc đồ màu đỏ.”
“Tôi ư?” Georgeanne hãnh diện khi anh ta có thể nhớ màu váy cô mặc. “Tôi rất
ngạc nhiên là anh còn nhớ.”
Dmitri mỉm cười và những nếp nhăn
mờ xuất hiện nơi khóe mắt anh. “Tôi nhớ. Giờ tôi không đeo dây chuyền vàng nữa.”
Georgeanne liếc nhìn Mae, người đang nhún vai và ngước lên nhìn nụ cười toét
miệng của Hugh. “Đúng thế đấy. Anh đã phải giải thích với Dmitri là phụ nữ Mỹ
không thích đàn ông đeo trang sức.”
“Ồ, em không biết chuyện đó đấy,” Mae phản đối. “Em thấy nhiều tay trông vẫn vô
cùng mạnh mẽ với chuỗi ngọc đeo cổ và đôi khuyên tai hợp gu.”
Hugh kéo Mae áp gần sát anh và hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh không nói đến những
tay mê đồ phụ nữ, em yêu.”
“Cô bé này là con cô à?” Mark hỏi Georgeanne.
“Vâng, cháu là con tôi.”
“Mắt chú làm sao thế?” Lexie đưa đĩa cho Georgeanne, rồi chỉ quả dâu vào Mark.
“Đội Avalanche tóm được chú ấy ở góc sân và thụi cho chú ấy một phát,” John trả
lời từ phía sau Georgeanne. Anh bế Lexie bằng một cánh tay và nhấc con lên cho
tới khi Lexie cao ngang bằng anh. “Đừng thương chú ấy, có lẽ chú ấy đáng bị như
thế.”
Georgeanne liếc nhìn John. Cô muốn hỏi anh về câu nói Virgil quẳng lại trước
khi bỏ đi, nhưng cô phải đợi đến khi nào chỉ có hai người.
“Có lẽ cậu ấy không nên quật gậy vào mông Ricci.” Hugh đế vào.
Mark nhún vai. “Năm ngoái Ricci làm gãy cổ tay tôi,” anh nói, và cuộc hội thoại
của họ chuyển sang ai bị thương nhiều nhất. Ban đầu Georgeanne còn kinh ngạc
trước danh sách xương gãy, cơ rách, và những mũi khâu. Nhưng càng nghe, cô càng
thấy chuyện này lôi cuốn một cách bệnh hoạn. Cô bắt đầu tự hỏi bao nhiêu người
đàn ông trong căn phòng này còn đủ răng thật của mình. Nghe chuyện họ nói thì
có vẻ không nhiều lắm.
Lexie đặt tay lên hai bên đầu John, và xoay mặt anh về phía mình. “Hôm qua bố
có bị đau không?”
“Bố ấy à? Bố làm sao mà đau được!”
“Bố ư?” Dmitri nhìn Lexie. “Con bé là con cậu ư?”
“Phải.” John quay sang nhìn đồng đội. “Con bé loắt choắt cả nghĩ này là con gái
tôi, Lexie Kowalsky.”
Georgeanne đợi John nói rằng anh không hề biết gì về Lexie cho tới mãi gần đây,
nhưng anh không nói gì. Anh không giải thích một lời nào về sự xuất hiện đột
ngột của con gái mình. Anh chỉ ôm con trong tay cứ như thể con bé đã luôn nằm
gọn trong vòng tay anh vậy.
Dmitri liếc nhìn Georgeanne, rồi lại nhìn John. Anh ta nhướn mày dò hỏi.
“Phải,” John trả lời, mặc cho Georgeanne tự hỏi về khoảng im lặng xen vào giữa
hai người đàn ông.
“Cháu mấy tuổi rồi, Lexie?” Mark hỏi.
“Sáu ạ. Cháu sinh nhật rồi, và bây giờ cháu học lớp một. Cháu cóa một con
chó nữa, vì bố mua nó cho cháu. Tên nó là Pongo, nhưng nó không to lắm. Nó
không có lông nên tai nó rất lạnh. Cháu đã làm cho nó một cái mũ.”
“Chiếc mũ màu tía,” Mae nói với John. “Trông cái mũ như mũ lừa bằng giấy ấy.”
“Làm thế nào con đội được mũ cho con chó?”
“Nó ghì con chó giữa hai đầu gối,” Georgeanne trả lời.
John liếc nhìn con gái. “Con ngồi lên Pongo ư?”
“Vâng, bố ơi, nó thích con ngồi lên nó.”
John không nghĩ Pongo lại thích đội chiếc mũ ngu ngốc ấy chút nào. Anh há miệng
định bảo rằng có lẽ con bé không nên ngồi lên con chó nhỏ tội nghiệp, nhưng ban
nhạc bắt đầu chơi, và anh nhìn lên sân khấu. “Chào buổi tối,” ca sĩ chính nói
vào micro. “Với bài hát đầu tiên của đêm nay, Hugh và Mae đề nghị tất cả quý vị
cùng họ bước lên sàn nhảy.”
“Bố,” Lexie nói, giọng hầu như bị tiếng nhạc át đi. “Con ăn một miếng bánh được
không?”
“Mẹ con có đồng ý không?”
“Có ạ.”
Anh quay sang Georgeanne và áp miệng gần tai cô. “Bố con tôi đi tới bàn tiệc
bây giờ. Cô muốn đi với chúng tôi không?”
Cô lắc đầu, và John nhìn sâu vào đôi mắt xanh lá của cô. “Đừng đi đâu nhé.”
Trước khi cô kịp trả lời, anh và Lexie đã đi sang bên kia phòng.
“Con muốn một miếng thật to,” Lexie nhắc anh. “Với nhiều kem.”
“Con sẽ đau bụng đấy.”
“Không, không đau đâu ạ.”
Anh đặt con xuống bên bàn và đợi suốt mấy phút dài khủng khiếp chỉ để con bé
chọn đúng phần bánh có những bông hồng màu tía. Anh lấy nĩa và tìm chỗ ngồi cho
con tại chiếc bàn trong cạnh một đứa cháu gái của Hugh. Khi quay lại tìm
Georgeanne, anh nhác thấy cô trên sàn nhảy với Dmitri. Bình thường anh vẫn ưa
anh chàng người Nga trẻ tuổi này, nhưng hôm nay thì không. Không khi mà
Georgeanne mặc một chiếc váy ngắn bó sát như thế, và không khi Dmitri nhìn cô
như nhìn món trứng cá tầm trắng muối.
John len lỏi qua sàn nhảy đông nghẹt và đặt tay lên vai đồng đội. Anh không cần
nói gì. Dmitri nhìn anh, nhún vai, rồi bước đi.
“Tôi không nghĩ đây là một ý hay lắm đâu.” Georgeanne nói khi anh quàng tay
quanh người cô.
“Sao lại không chứ?” Anh kéo cô lại gần hơn, để những đường cong mềm mại của cô
áp vào ngực mình và để cơ thể hai người đu đưa theo điệu nhạc dặt dìu. Anh
có thể có sự nghiệp với đội Chinooks, hoặc anh có thể có Georgeanne. Anh không
thể có cả hai. Anh nghĩ về lời cảnh cáo của Virgil, và anh nghĩ về người
đàn bà ấm áp trong vòng tay mình. Anh lựa chọn. Anh đã đưa ra quyết định từ mấy
ngày trước ở Detroit.
“Trước hết, đó là vì Dmitri mời tôi nhảy.”
“Cậu ta là một thằng nhóc hư hòng. Tránh xa cậu ta ra.”
Georgeanne lùi lại đủ để ngước lên nhìn thẳng vào mặt anh. “Tôi tưởng anh ta là
bạn anh.”
“Đã từng là thế.”
Lông mày cô nhíu lại. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cả hai chúng tôi đều muốn cùng một thứ, chỉ có điều cậu ta sẽ không có được
nó.”
“Anh muốn gì?”
Có rất nhiều thứ anh muốn. “Tôi thấy cô nói chuyện với Virgil. Ông ta nói gì
vậy?”
“Không nói nhiều lắm. Tôi bảo ông ta là tôi xin lỗi về chuyện đã xảy ra bảy năm
về trước, nhưng ông ta không chấp nhận lời xin lỗi của tôi.” Cô bối rối trong
giây lát, rồi lắc đầu và quay đi. “Anh nói ông ta đã bỏ qua, nhưng ông ta vẫn
còn cay cú chuyện đó lắm.”
John trượt lòng bàn tay tới mép cổ họng cô và đưa ngón cái nâng cằm cô lên. “Đừng
lo lắng về ông ta.” Anh nhìn thẳng vào mặt cô, rồi nhướn mắt nhìn người đàn ông
già nua đang trừng trừng nhìn lại. Ánh mắt anh nhác thấy Dmitri và cả nửa tá
những gã đang đưa mắt dòm ngó ngực Georgeanne. Rồi anh cúi mặt xuống và môi anh
áp trọn lên môi cô. Anh chiếm trọn cô bằng miệng, bằng lưỡi và bằng bàn tay anh
mơn trớn từ lưng xuống mông cô. Nụ hôn dịu dàng, thật lâu, và nóng bỏng. Cô
siết chặt lấy anh, và sau khi cuối cùng anh cũng chịu dứt miệng khỏi cô, cô
ngạt thở.
“Trời đất quỷ thần ơi.” Cô thì thầm.
“Giờ hãy kể cho tôi về Charles đi.” Ánh mắt cô thoáng mơ màng, phiêu diêu. Niềm
đam mê trong mắt cô khiến anh nghĩ tới cảnh giường chiếu tả tơi và da thịt mềm
mại.
“Anh muốn biết về Charles ư?”
“Lexie kể với tôi rằng cô đang tính chuyện kết hôn với anh ta.”
“Tôi đã từ chối.”
Cảm giác nhẹ nhõm lướt ào qua anh. Anh siết chặt vòng tay quanh người cô và vùi
nụ cười vào làn tóc cô. “Đêm nay cô thật xinh đẹp.” Anh nói vào tai cô. Rồi anh
lùi người lại, nhìn vào khuôn mặt cô, vào bờ môi khêu gợi của cô, và nói, “Sao
mình không tìm chỗ nào đó để tôi có thể lợi dụng cô một chút nhỉ? Bệ rửa tay ở
phòng vệ sinh nữ có đủ lớn không?”
Anh nhận ra mắt cô ánh lên một tia thích thú trước khi cô quay đi và cố giấu nụ
cười. “Anh đang phê thuốc đấy à, John Kowalsky?”
“Đêm nay thì không,” anh cười. “Tôi đã theo phong trào “Hãy nói không” của cựu
đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Nancy Reagan. Cô thì sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Cô giễu.
Tiếng nhạc tắt và một bài hát nhịp nhanh hơn bắt đầu. “Lexie đâu rồi?” cô lớn
tiếng hỏi, cố át đi tiếng nhạc ồn ã.
John nhìn quanh tới chiếc bàn nơi anh để con ngồi lại và nhác thấy con ngồi đó,
ai tay áp vào má và mí mắt chừng như chực sụp xuống. “Trông con bé như sắp ngủ
gật.”
“Tôi nên đưa con bé về thì hơn.”
John đưa tay nhẹ lướt từ lưng ngược lên tới vai cô. “Tôi sẽ bế con bé ra xe cho
cô.”
Georgeanne cân nhắc về lời đề nghị của anh trong giây lát rồi quyết định để anh
làm thế. “Vậy thì tuyệt quá. Tôi đi lấy ví rồi sẽ gặp anh ngoài kia.” Tay anh
siết chặt cánh tay cô trước khi anh buông cô ra. Cô dõi nhìn anh bước thẳng tới
chỗ Lexie, rồi quay lại tìm Mae.
Có cái gì đó hoàn toàn khác trong những ve vuốt của anh đêm nay. Cái gì đó
trong cách anh ôm cô và hôn cô. Cái gì đó nồng nàn và chiếm hữu như thể anh
không muốn để cô đi. Cô tự nhủ đừng gán cho chuyện đó quá nhiều ý nghĩa, nhưng
một ngọn lựa ấm áp nho nhỏ đã đậu lại nơi trái tim cô.
Cô vội vã đi lấy ví, rồi chào Mae và Hugh. Khi cô bước ra ngoài, bóng đêm đã đổ
xuống, và bãi đỗ xe được chiếu sáng nhờ ánh đèn đường. Cô nhác thấy John đứng
tựa vào xe cô. Anh choàng chiếc áo khoác len quanh người Lexie và ôm con áp vào
ngực mình. Chiếc áo trắng tinh của anh nổi bật trong bãi đậu xe mờ tối.
“Không phải như thế,” cô nghe thấy anh nói với Lexie. “Con đâu thể tự đặt biệt
danh cho mình được. Ai đó bắt đầu gọi con bằng một cái tên nào đó, và rồi cái
tên ấy mới gắn với con. Con nghĩ chú Ed Jovanovski 2 tự chọn biệt danh cho mình là “Ed đặc
biệt” à?”
“Nhưng con muốn là “Mèo”.”
“Con không thể là “Mèo”.” Anh ngước lên nhìn Georgeanne và đẩy mình khỏi xe. “Chú
Felix Potvin có biệt danh là “Mèo” rồi.”
“Con có thể là chó được không?” Lexie hỏi, dựa đầu vào vai anh.
“Bố không nghĩ là con lại muốn mọi người gọi mình là Lexie “Chó” Kowalsky lắm
đâu, phải không?”
Lexie cười khúc khích bên cổ anh. “Không, nhưng con muốn có biệt danh giống bố.”
“Nếu con muốn là một con mèo, thì con thấy cái tên Báo Săn thế nào? Lexie “Báo
Săn” Kowalsky.”
“Được ạ,” vừa nói nó vừa ngáp. “Bố ơi, bố có biết tại sao các con vật lại không
chơi tú trong rừng không?”
Georgeanne trợn mắt khi nhét chìa khóa vào ổ.
“Bởi vì có nhiều báo săn,” anh trả lời. “Con kể cho bố câu chuyện cười này năm
mươi lần rồi đấy.”
“Ối, con quên mất.”
“Bố không nghĩ là con có thể quên bất kỳ chuyện gì đâu.” John khẽ cười rồi đặt
Lexie vào ghế xe. Ánh đèn dưới trần xe hắt sáng lung linh trên làn tóc mướt của
anh, và rọi vào bộ dây đeo quần có họa tiết màu lam đỏ. “Tôi sẽ gặp lại hai mẹ
con ở trận khúc côn cầu tối mai.”
Lexie lần tìm dây an toàn và đóng tách lại. “Ngọt ngào với con nào, bố ơi.” Con
bé chun môi lại chờ đợi.
Georgeanne mỉm cười bước sang sườn xe bên người lái. Cái cách John chăm sóc
Lexie chạm vào phần mềm yếu nơi trái tim cô. Anh là một người cha tuyệt vời, và
dù có xảy ra chuyện gì giữa Georgeanne và John đi chăng nữa thì cô vẫn luôn yêu
anh vì anh đã yêu quí Lexie.
“Này, Georgie?” Giọng anh gọi cô tựa như một cái chạm tay ấm áp trong làn khí
đêm giá lạnh.
Cô nhìn qua nóc xe vào gương mặt của John, một phần gương mặt anh vẫn khuất
trong bóng tối.
“Cô định đi đâu?” anh hỏi.
“Ồ, về nhà, còn đi đâu nữa chứ.”
Anh cười tự đáy sâu nơi ngực anh. “Cô không muốn ngọt ngào với ông bố này sao?”
Sự cám dỗ cười nhạo lòng tự chủ và lý trí mềm yếu của cô. Chết tiệt, cô đang
định lừa ai chứ? Hễ dính dáng tới John thì cô làm gì còn lòng tự chủ nào nữa?
Nhất là sau nụ hôn anh trao cô. Cô giật mạnh mở cửa xe, thậm chí trước cả khi
kịp cân nhắc tới lời đề nghị đầy cám dỗ ấy. “Không phải hôm nay, cậu bé hư hỏng
ạ.”
“Cô vừa gọi tôi là cậu bé hư hỏng đấy à?”
Cô đặt một chân nơi cửa xe. “Như thế đã tiến bộ so với cái cách tôi gọi anh
tháng trước rồi đấy,” cô nói, và chuồi người vào trong xe. Cô nổ máy, và chạy
xe khỏi bãi đỗ trong khi tiếng cười rộn vang của John lấp đầy buổi đêm.
Trên đường chạy xe về nhà, cô nghĩ về sự khác biệt nơi anh. Trái tim cô muốn
tin tất thảy chuyện này là thứ gì đó kỳ diệu, cứ như anh vừa bị một quả khúc
côn cầu bay trúng đầu rồi bỗng nhiên anh tỉnh táo trở lại và nhận ra mình không
thể sống thiếu cô. Nhưng những kỷ niệm với John lại nói với cô điều hoàn toàn
khác. Cô đủ hiểu biết để không đầu tư quá nhiều cảm xúc của mình vào anh hay để
kiếm tìm những động cơ ẩn giấu sau hành động của anh. Cố giải mã mỗi từ anh nói
hay mỗi lần anh chạm vào cô thì thật điên rồ. Lần nào cô lơ là cảnh giác trước
anh cô cũng bị tổn thương đau đớn.
Sau khi đặt Lexie lên giường, Georgeanne vắt chiếc áo khoác lễ phục của John
lên lưng ghế trong bếp và đá cho đôi giày tuột ra. Một cơn mưa nhẹ tí tách trên
kính cửa sổ khi cô pha cho mình một tách trà thảo mộc. Cô bước tới ghế và vuốt
nhẹ ngón tay dọc theo đường may vai áo khoác của John, cố mường tượng lại thật
rõ hình ảnh anh đứng bên kia lối đi giữa hai hàng ghế nhà thờ với đôi mắt lam
nhìn cô đăm đắm. Cô nhớ mùi nước hoa cologne và thanh âm giọng nói của anh. Sao
mình không tìm chỗ nào đó để tôi có thể lợi dụng cô một chút nhỉ, anh nói
vậy, và cô đã bị cám dỗ.
Pongo sủa liền vài tiếng trước khi chuông cửa reo. Georgeanne đưa tay xuống bế
vốc con chó lên trong lúc đi tới cửa. Cô không ngạc nhiên lắm khi thấy John
đứng nơi bậc thềm trước nhà, giọt nước mưa lấp lánh trên mái tóc thẫm.
“Tôi quên không đưa vé cho cô tới xem trận thi đấu buổi tối mai,” anh nói, và
chìa ra một chiếc phong bì.
Georgeanne nhận lấy tấm vé, rồi mặc cho lý trí nói lời từ chối, cô vẫn mời anh
vào nhà. “Tôi đang pha trà, anh có muốn uống một tách không?”
“Nóng à?”
“Ừ?”
“Cô có trà đá không?”
“Dĩ nhiên rồi, tôi là người Texas mà.” Cô bước trở lại bếp, đặt Pongo xuống
sàn. Con chó chạy tới liếm liếm giày anh.
“Pongo đang dần trở thành một con chó giữ nhà tuyệt vời đấy,” cô nói với anh
khi thò tay vào tủ lạnh rồi lấy ra một túi trà.
“Phải rồi. Tôi cũng thấy thế. Con chó sẽ làm gì nếu ai đó lẻn vào nhà. Liếm
chân anh ta ư?”
Georgeanne cười và đóng cửa tủ lại. “Có lẽ vậy, nhưng trước tiên nó cứ phải sủa
om sòm cái đã. Có Pongo quanh quẩn ở bên còn tốt hơn là lắp đặt hệ thống báo
động. Nghe thì kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy an toàn khi có con chó trong nhà.” Cô
đặt phong bì lên bàn bếp rồi pha trà.
“Lần sau tôi sẽ mua cho cô một con chó thực sư.” John bước vài bước về phía cô
và với lấy cốc trà. “Không đá. Cám ơn.”
“Tốt hơn là không có lần sau.”
“Lúc nào cũng có lần sau, Georgie thân mến ạ,” anh nói, và đưa cốc trà lên môi,
mắt anh không rời khỏi cô khi anh uống một hơi dài.
“Anh chắc mình không muốn uống đá chứ?”
Anh lắc đầu rồi đặt cốc trà xuống. Anh liếm đôi môi còn ướt trong khi lướt mắt
qua ngực xuống đùi cô, rồi ngược trở lại lên khuôn mặt. “Cái váy đó đã khiến
tôi phát điên lên cả ngày hôm nay đấy. Nó làm tôi nhớ tới cái váy cưới màu hồng
bé xíu mà cô mặc lần đầu tiên khi mình gặp nhau.”
Cô nhìn xuống. “Cái váy này chẳng có gì giống cái váy đó cả.”
“Nó cũng ngắn và nó màu hồng.”
“Cái váy kia còn ngắn hơn, không dây, và chật đến mức làm tôi nghẹt thở.”
“Tôi nhớ.” Anh mỉm cười, tựa một bên hông vào bàn bếp. “Trên đường đi tới
Copalis, cô cứ hết kéo thân váy lên rồi lại co gấu váy xuống. Cảnh đó quyến rũ
chết người, cứ như một trận kéo co khêu gợi vậy. Lúc ấy tôi chỉ chăm chăm xem
phần thân nào sẽ thắng.”
Georgeanne tựa một bên và vào tủ lanh, và khoanh tay lại. “Tôi lấy làm ngạc
nhiên khi anh nhớ được cả mấy thứ ấy. Như tôi còn nhớ thì anh đâu có thích tôi
lắm.”
“Còn như tôi nhớ thì tôi thích cô như bị bỏ bùa mê ấy chứ.”
“Chỉ khi tôi trần truồng. Những khi khác anh khá là thô lỗ.”
Anh nhíu mày nhìn cốc trà trong tay, rồi ngước lên nhìn cô. “Tôi không nhớ như
thế, nhưng nếu tôi từng thô lỗ với cô thì cũng không phải vì tôi ghét cô. Hồi
đó cuộc đời tôi là một đống phân. Tôi nốc quá nhiều rượu và làm đủ mọi chuyện
để hủy hoại sự nghiệp của tôi, hủy hoại chính tôi.” Anh ngừng lại, hít một hơi
thở sâu. “Cô còn nhớ tôi từng kể với cô chuyện tôi đã kết hôn chứ?”
“Dĩ nhiên.” Sao cô có thể quên DeeDee và Linda cơ chứ?
“Chà, tôi đã không kể cho cô rằng Linda đã tự vẫn nhỉ. Tôi tìm thấy cô ta chết
trong bồn tắm. Cô ta rạch cổ tay bằng dao lam, và trong suốt nhiều năm, tôi đã
luôn đổ lỗi cho chính mình.”
Georgeanne nhìn anh trân trối, choáng váng không thốt nên lời. Cô không biết
phải nói gì hay làm gì nữa. Trong phút bốc đồng đầu tiên, cô đã muốn quàng tay
quanh eo anh và nói với anh rằng cô rất tiếc, nhưng rồi cô kìm lại.
Anh uống thêm một hơi nữa, rồi đưa mu bàn tay lên quẹt miệng. “Sự thật là tôi
không yêu cô ta. Tôi là một thằng chồng tệ bạc, và tôi chỉ cưới cô ta vì cô ta
có mang. Khi đứa bé mất, chẳng còn gì níu giữ hai chúng tôi lại nữa. Tôi muốn
thoát khỏi cuộc hôn nhân ấy. Cô ấy thì không.”
Nỗi đau bóp nghẹt ngực cô. Cô hiểu John, và cô biết anh hẳn đã bị giày vò vì
chuyện ấy. Cô tự hỏi tại sao giờ anh lại kể cho cô? Tại sao anh lại tin tưởng
mà tâm sự với cô câu chuyện đau lòng này? “Anh có một đứa con ư?”
“Phải. Thằng bé bị sinh non, nên một tháng sau thì mất. Nếu còn sống thì giờ
Toby được tám tuổi rồi.”
“Tôi rất tiếc,” là điều duy nhất cô có thể nghĩ ra mà nói. Cô không thể tưởng
tượng được mình sẽ thế nào nếu để mất Lexie.
Anh để cốc lên bàn bếp cạnh Georgeanne rồi nắm lấy tay cô. “Đôi lúc tôi tự hỏi
thằng bé sẽ thế nào nếu nó còn sống.”
Georgeanne nhìn thẳng vào khuôn mặt anh và một lần nữa ngọn lửa ấm áp nho nhỏ
ấy lại bừng lên quanh tim cô. Anh quan tâm tới cô. Có lẽ niềm tin và sự quan
tâm có thể biến thành thứ gì đó hơn thế.
“Tôi muốn kể với cô về Linda và Toby vì hai lý do. Tôi muốn cô biết về họ, và
tôi muốn cô biết dù đã kết hôn hai lần thì tôi cũng sẽ không mắc lại những lỗi
lầm xưa cũ ấy. Tôi sẽ không kết hôn nữa nếu chỉ vì đứa trẻ, hay bởi vì ham
muốn. Sẽ chỉ là vì tôi phát cuồng lên vì yêu.”
Từng lời anh nói như gáo nước lạnh dội vào ngọn lửa ấm áp mới nhen ấy. Họ đã có
con với nhau, và chẳng có gì phải nghi ngờ chuyện anh quấn lấy cô vì những ham
muốn xác thịt. Anh chưa từng hứa hẹn gì với cô ngoài một lần vui vẻ, nhưng cô
sẽ lại ngã vào vòng tay anh. Cô đã để đính mình hy vọng vào những thứ cô không
thể có, để rồi nhận ra điều đó đau đớn đến mức khiến đáy mắt cô cay. “Cám ơn đã
tâm sự, John, nhưng đơn giản là lúc này tôi không thể đánh giá cao sự thành
thật nơi anh,” vừa nói cô vừa bước ra cửa trước. “Tôi nghĩ anh nên đi đi.”
“Gì cơ?” Giọng anh tỏ vẻ hoài nghi khi anh đi ngay sau cô. “Tôi ngỡ mình đang
sắp nói tới điều gì đó quan trọng chứ.”
“Tôi biết. Nhưng không thể có chuyện cứ khi nào anh muốn làm tình thì lại tìm
đến tôi và cứ thế chờ tôi xé toạc áo quần ra mà phục tùng anh.” Cô không thể
ngăn cằm mình run run khi cô mở cửa trước. Cô muốn anh đi trước khi cô tan thành
từng mảnh.
“Đó là điều cô nghĩ sao? Rằng cô chỉ là gái để tôi làm tình sao?”
Georgeanne cố không run rẩy. “Phải.”
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?” Anh giật cửa khỏi những ngón tay cô
đang túm chặt rồi đóng sầm lại. “Tôi dốc hết ruột gan với cô còn cô thì nhảy
chồm chồm lên nó! Tôi thành thật với cô, còn cô thì nghĩ tôi đang cố chui vào
quần cô.”
“Thành thật? Anh chỉ thành thật khi anh muốn thứ gì đó. Anh luôn lừa dối tôi.”
“Tôi lừa dối cô khi nào?”
“Luật sư của anh, là một.” Cô nhắc nhở anh.
“Đó không phải là lừa dối, chỉ là lỡ quên thôi.”
“Đó là trò dối trá, và hôm nay anh lừa dối tôi.”
“Khi nào?”
“Ở nhà thờ. Anh bảo với tôi rằng Virgil đã bỏ qua chuyện đó, rằng ông ta đã
quên chuyện xảy ra bảy năm về trước. Nhưng anh biết ông ta chưa quên.”
Anh ngã ngửa ra sau và nhíu mày nhìn cô. “Ông ta đã nói gì?”
“Rằng anh sẽ không chọn tôi thay vì đội khúc côn cầu của anh. Ông ta có ý gì?”
cô hỏi, và đợi anh giải thích sáng tỏ.
“Cô muốn biết sự thật?”
“Dĩ nhiên.”
“Được thôi, ông ta đe dọa sẽ chuyển nhượng tôi sang đội khác nếu tôi dính líu
tới cô, nhưng cái đó chẳng có nghĩa lý gì. Quên chuyện Virgil đi. Ông ta chỉ
điên tiết vì tôi có được thứ mà ông ta muốn.”
Georgeanne dựa người vào tường. “Tôi ư?”
“Cô.”
“Đó là tất cả ý nghĩa của tôi với anh ư?” Cô nhìn thẳng vào anh.
Anh thở hắt ra và đưa tay vuốt tóc. “Nếu cô nghĩ tôi chỉ tới đây để thỏa mãn
ham muốn của tôi thì cô nhầm rồi.”
Cô đưa mắt nhìn lướt tới chỗ phồng lên nơi quần anh, rồi nhìn lên mặt anh. “Tôi
nhầm ư?”
Má anh tím tái vì giận dữ và hàm anh nghiến lại. “Đừng có lấy phản ứng của tôi
trước cô và biến nó thành thứ gì đó bẩn thỉu. Tôi muốn cô, Georgeanne. Tất cả
những gì cô phải làm là bước vào phòng, và tôi muốn cô.Tôi muốn hôn cô, muốn ve
vuốt cô, muốn làm tình với cô. Phản ứng cơ thể của tôi rất tự nhiên, và tôi
không thấy hối tiếc vì điều đó.”
“Và rồi đến sáng anh sẽ lại ra đi, và tôi sẽ lại cô đơn.”
“Chuyện đó thật ngớ ngẩn.”
“Chuyện đó đã xảy ra hai lần rồi.”
“Lần trước, cô đã rời bỏ tôi chứ.”
Cô lắc đầu. “Ai rời bỏ ai hay rời bỏ khi nào thì cũng thế cả thôi. Đều kết thúc
vậy cả. Không chủ tâm thì anh vẫn làm tôi tổn thương.”
“Tôi không muốn làm cô tổn thương. Tôi muốn làm cô cảm thấy dễ chịu, và nếu cô
thành thật với tôi như cách cô muốn tôi thành thật với cô, thì cô nên thừa nhận
cô cũng thích tôi đi.”
“Không.”
Mắt anh nheo lại. “Tôi ghét từ đó.”
“Xin lỗi, nhưng giữa chúng ta có quá nhiều thứ để có thể nói một từ nào khác.”
“Cô vẫn đang cố trừng phạt tôi vì chuyện đã xảy ra bảy năm trước sao, hay đó
chỉ là cái cớ?” Anh chống tay lên tường ngay sát đầu cô. “Cô sợ gì chứ?”
“Không phải anh.”
Anh khum lòng bàn tay đỡ lấy cằm cô. “Nói dối. Cô sợ ông bố này sẽ không yêu
cô.”
Hơi thở cô nghẹn lại trong phổi. “Thật tàn nhẫn.”
“Có lẽ thế, nhưng đó là sự thật.” Ngón cái anh cọ khắp bờ môi mím chặt của cô.
Anh nắm tay kia quanh cổ tay cô. “Cô sợ phải với tay ra lấy thứ cô muốn, nhưng
tôi thì không. Tôi biết mình muốn gì.” Anh trượt lòng bàn tay cô khắp khuôn
ngực anh săn chắc rồi dọc xuống hàng cúc áo sơ mi của anh. “Cô vẫn đang cố
ngoan cho tôi để ý phải không? Ừm, biết sao không, búp bê bé bỏng,” anh thì
thầm khi đưa tay cô tới trước quần và áp thứ đang cương cứng của anh vào lòng
bàn tay cô. “Tôi có để ý đấy.”
“Thôi đi,” cô nói, và không ngăn nổi nước mắt nữa. Cô ghét anh. Cô yêu anh. Cô
muốn anh ở lại cũng tha thiết như muốn anh đi. Anh thật thô lỗ và tàn nhẫn,
nhưng anh đã đúng. Cô hốt hoảng khi anh chạm vào cô, nhưng lại sợ anh không làm
thế. Cô e sợ khi nhận lấy cái cô muốn, sợ anh sẽ làm cô đau khổ và bất hạnh. Cô
đã đau khổ và bất hạnh đủ rồi. Cô không thể nào thắng nổi anh. Anh giống như ma
túy, một thứ gây nghiện, và cô đã cắn câu. “Đừng làm vậy với tôi.”
John lau giọt nước mắt khỏi má cô và buông tay cô ra. “Tôi muốn cô, và tôi
không ngại chơi bẩn.”
Cô phải dứt mình khỏi John, ngay lập tức. Cô phải cai nghiện. Không một nụ hôn
nóng bỏng, ve vuốt rạo rực hay ánh mắt thèm khát nào nữa. Cô phải cứng cỏi. “Anh
chỉ muốn cái…một cái…”
John lắc đầu và mỉm cười. “Tôi không chỉ muốn một cái đó. Tôi muốn tất cả.
--------------------------------
Chỉ Bob Ross, người dẫn chương trình The Joy of Painting (Niềm vui vẽ tranh) trên kênh PBS của Mỹ, nổi tiếng với chất giọng nhẹ nhàng và kiểu tóc xoăn xù. |
|
Cầu thủ khúc côn cầu người Canada hiện đang chơi choh đội Phoenix Coyotes trong giải Khúc côn cầu Nhà nghề Quốc gia. Special Ed (Ed đặc biệt) là biệt danh của anh. |