Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Chương 05-06
Chương 5
Ánh trăng sơn cước năm nào của Hướng Viễn
Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không tìm thấy thì cũng đánh chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay…
Hướng Viễn ở trên núi cùng du khách cả ngày. Những người đi du lịch đều là những người khôn biết mệt mỏi là gì. Sức khỏe Hướng Viễn lúc này không tốt lắm nhưng cô vẫn phải cố giữ vững tinh thần để theo họ đến cùng. Khi mặt trời xuống núi, đoàn du khách mới bắt đầu kéo về. Đến nửa đường, một nữ du khách bỗng hét lên khiến Hướng Viễn đang lơ mơ mệt mỏi phải giật mình một phen. Thì ra khuyên tai của người phụ nữ ấy không biết đã rơi trên đường đi từ lúc nào. Nghe nói đó là món quà sinh nhật mà chồng cô ta tặng, không đắt tiền nhưng rất có ý nghĩa. Sáng sớm hôm sau cô ta phải trở về thành phố nên Hướng Viễn đành đưa họ quay lại tìm tìm kiếm. Thế nhưng trên đường núi hoang cỏ dại mọc dày đặc thế này, muốn tìm một chiếc khuyên tai nhỏ xíu chẳng dễ dàng gì. Sắc trời mỗi lúc một đậm, nữ du khách đó và bạn bè mình vẫn không bỏ cuộc. Hướng Viễn lo lắng khi trời tối hẳn thì những người thành phố không quen đi đường núi này bị hụt chân, xảy ra tai nạn thì cô cũng sống không yên nên đành đưa họ xuống núi trước, sau đó một mình quay lại tìm.
Cô chưa đi được bao lâu, bốn bề đã bị sắc đêm bao phủ, chiếc khuyên tai vẫn không thấy tăm hơi. Thực ra, Hướng Viễn xũng tự biết, hy vọng tìm lại nó rất mong manh nhưng người phụ nữ kia quý trọng nó như vậy, dù sao cô cũng phải giúp đỡ. Có những lúc, cố gắng hết sức rồi mới đành phải tuân theo mệnh trời, Hướng Viễn trước nay vẫn nghĩ như thế.
Đây không phải lần đầu tiên Hướng Viễn đi đường núi trong đêm, huống hồ lần này lên núi đã có chuẩn bị trước, cô có cầm theo đuốc trên tay. Đoạn đường cũng không khó đi lắm nhưng Hướng Viễn vẫn chưa khỏe nên sức lực hao tốn rất nhanh, mồ hôi thấm đẫm áo, dính sát vào lưng. Cùng tiếng côn trùng đang kêu nỉ non trong đêm thu, cô nghe thấy hơi thở mình mỗi lúc một nặng nề. Khi đi ngang qua kẽ suối, cô dừng lại rửa mặt.
Khuyên tai vẫn chưa tìm được, cô cũng mệt đến mức không đứng thẳng lưng lên nổi nên đành khoanh chân ngồi trên một mỏm đá ven bờ suối.
Trăng trên trời tròn vành vạnh, bóng của nó vỡ vụn trên dòng suối róc rách. Không biết Hướng Viễn đã ngồi dưới ánh trăng này bao lâu rồi?! Đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại đã thấy ánh lửa gần ngay trước mặt. Cô nhìn người ấy, khẽ mỉm cười rồi quay đầu đi. Không lâu sau, bên cạnh cô có thêm một người ngồi sánh vai.
“Muộn thế này rồi, ở một mình trên núi mà không sợ chút nào à?” Anh hỏi.
Hướng Viễn lắc đầu: “Cậu biết tôi không sợ tối mà.”
Anh cười: “Nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cậu hoảng sợ được.”
Hướng Viễn ngẫm nghĩ: “Mấy năm nay, không nhớ là bắt đầu từ bao giờ mà tôi cứ mơ một giấc mơ. Tôi thấy một người phụ nữ không nhìn rõ mặt, ngồi ở một nơi mà xung quanh toàn màu trắng toát, ngoài màu trắng ra thì chẳng có gì hết. Lúc tỉnh dậy bỗng cảm thấy hơi run sợ…” Cô nói mãi cũng tự cảm thấy mình buồn cười nên chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, sao cậu lại lên đây? Tôi cứ ngỡ cậu ở thành phố lâu rồi nên không quen đi đường núi nữa chứ.”
Diệp Khiên Trạch đáp: “Thấy muộn thế này mà cậu vẫn chưa về nên không yên tâm. Nhưng mà cũng phải nói thật, nếu không đi theo A Quân suốt đoạn đương, tôi cũng không thể đến đây một cách suốn sẻ được. Tên nhóc đó giống hệt cậu lúc nhỏ, không sợ trời không sợ đất là gì.”
Hướng Viễn quay đầu lại nhìn: “Cậu đi với A Quân? Thế nó đâu rồi?”
“Chia ra tìm cậu ở ngã rẽ phía trước, chắc không tìm được cậu nên nó cũng quay về rồi. Đoạn đường nên khe suối này tôi quen thuộc hơn, không ngờ cậu lại ở đây thật.” Diệp Khiên Trạch nói. Bỗng anh dừng lại một lúc rồi tiếp tục: “Hướng Viễn, lần này tôi trở về, cứ cảm thấy cậu không giống trước đây.”
Hướng Viễn phản bác: “Thì cậu cũng thế mà!”, nói xong cô phát hiện tâm trạng mình thay đổi nên dịu giọng lại, nói một câu: “Chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, trưởng thành rồi nên cũng không tự nhiên như trước được.”
Diệp Khiên Trạch nghe thế cũng có phần hoang mang: “Đã là bạn tốt thì chẳng phải suốt đời sẽ như vậy hay sao?”
Hướng Viễn quay mặt đi, lặng thinh nhìn bóng trăng vỡ dưới làn nước. Phải, họ chẳng phải là bạn tốt của nhau ư? Cùng nắm tay nhau trưởng thành, trước kia là thế, cả đời cũng là thế?
“Phải rồi, em gái cậu đỡ chút nào chưa?”, cô lảng sang chuyện khác.
“Cũng khỏe hơn rồi, chỉ còn ho thôi. Cũng may có cậu cứu nó lên bờ kịp thời. Chỉ có điều, từ nhỏ sức khỏe nó đã không tốt nên mới làm phiền mọi người lâu vậy.”
Hướng Viễn muốn nói, em gái cậu không chỉ có vấn đề ở sức khỏe đâu, nếu không tự dưng vô duyên vô cớ nhảy xuống nước làm gì? Nhưng nghĩ lại, Khiên Trạch là anh trai, đối với những chuyện xảy ra chưa chắc đã không thấu hiểu, nếu anh đã không nhắc đến thì chuyện nhà người khác, cô hà tất phải nói nhiều làm gì nên cô chỉ bào: “Có gì mà phiền. Nhưng mà, Khiên Trạch, tình cảm anh em của hai người xem ra cũng tốt thật.”
Lúc cô nói câu này cũng có một chút ngưỡng mộ nhưng Diệp Khiên Trạch lại trả lời rất nhanh” “Diệp Linh… Diệp Linh từ nhỏ đã khá nhạy cảm, bố tôi và dì đều rất bận rộn nên tôi cũng phải chăm sóc nó nhiều hơn. Người trong nhà đều yêu chiều nên nó cũng khó tránh khỏi có chút ương bướng. Cậu đã tiếp xúc với nó, nên trong lời nói của nó có gì không phải thì đừng để tâm làm gì.”
Hướng Viễn có phần bất ngờ: “Làm gì có chỗ nào không phải chứ? Trước lúc cô ấy rơi xuống nước, tôi thấy cô ấy có vẻ vui vẻ và cũng lễ phép lắm mà. Chắc đây là kiểu “lạ với người thân, thân với người lạ” mà người ta hay nói ấy. Người có xấu tính thế nào đi nữa thì lúc nào cũng khách sáo với những người xa lạ, chỉ trước mặt người thân nhất mới gây sự vô lý thôi.”
“Cũng đúng. Thật ra con bé cũng hiền lành. Lúc ở nhà, nhìn thấy mèo hoang, chó hoang nó đều không nhẫn tâm, cứ đưa chúng nó về, lâu dần, trong nhà toàn những con vật nhỏ đó. Cả ngày nó cứ quanh quẩn chơi với chó mèo nhưng lại hiếm khi tiếp xúc với bạn bè. Phải rồi, Hướng Viễn, con chó vàng trước kia tôi tặng cậu còn sống không?”
“Chết rồi”, Hướng Viễn đáp.
Diệp Khiên Trạch lần này trở về không nhìn thấy con chó đó đâu, ít nhiều cũng đoán ra nhưng tận tai nghe thấy tin nó chết, trong lòng vẫn có phần buồn bã. “Ồ, chết rồi, sao lại chết?” anh hỏi.
“Tôi giết.”
Anh giật bắn mình bởi câu nói bình thản này của Hướng Viễn. “Cậu giết? Lại nói đùa đấy à?”
Hướng Viễn nghịch cọng cỏ mọc từ khe nứt của tảng đá, khẽ nói: “Có gì mà phải nói đùa. Nó già rồi, sớm muộn gì cũng phải chết. Mùa đông năm ngoái có một trận tuyết lớn, nó bệnh nặng đến nỗi không nhúc nhích được, co ro bên cửa run lẩy bẩy, cũng không rên nổi. Sống kiểu còn khổ hơn, chi bằng nhân lúc nó chưa tắt thở, giết đi còn được một bữa. Hướng Dao dù thế nào cũng không xuống tay được nên chỉ còn cách là tôi làm thôi.”
Diệp Khiên Trạch không nói được câu nào, há mồm trợn mắt nhìn Hướng Viễn. Đây là Hướng Viễn bạn anh ư? Thế nhưng, Hướng Viễn chẳng phải luôn là người như thế hay sao? Anh biết ý cửa Hướng Viễn, có lẽ thật sự cũng như lời cô nói, đã đến nước ấy rồi, chết sớm thật sự là một sự giải thoát với nó nhưng anh không bao giờ nghĩ cô lại nhẫn tâm xuống tay kết liễu chú chó mà mình nuôi bao năm trời.
“Đi thôi, chúng ta về nhà, không chừng giữa đường còn có thể gặp Trâu Quân.” Hướng Viễn vỗ vai Diệp Khiên Trạch rồi nói. Lúc đặt tay lên vai anh, cô cảm thấy ở đó hình như hơi cứng lại.
Diệp Khiên Trạch đứng lên, bỗng nhìn thấy dưới ánh lửa có một thứ ánh sáng lóe lên trong khe nứt của viên đá ven bờ suối. Anh đưa ngọn đuốc lại gần, “Hướng Viễn, cậu xem đây là gì thế? Chắc là chiếc khuyên tai cậu đang tìm đúng không?”
“Ở đâu?”, Hướng Viễn lập tức chồm đến gần. Thứ mắc kẹt lại ở giữa viên đá ấy chẳng phải là chiếc khuyên tai mà nữ du khách ấy đán mất hay sao? “Tôi tìm mãi, suýt nữa mệt chết mất, thì ra nó nằm ở đây.” Cô cúi xuống định nhặt lên, ai ngờ Diệp Khiên Trạch cũng làm vậy, cúi xuống cùng lúc nên hai người va vào nhau. Hướng Viễn vốn đang mệt nên loạng choạng suýt ngã, Diệp Khiên Trạch vội đỡ lấy cô. Cô nghiêng ngả một lúc, khó khăn lắm mới đứng vững được những đã đá văng viên đá có chứa chiếc khuyên tai mắt kẹt cuống bờ suối, chiếc khuyên tai cũng theo viên đá rơi xuống nước. Hướng Viễn khẽ kêu lên, chồm đến định giữ lại nhưng không kịp, chiếc khuyên tai đã bị dòng nước chảy xiết cuốn phăng đi. Họ chạy theo hướng dòng nước chảy nhưng không còn may mắn như khi nãy, chiếc khuyên tai đã mất tích.
Hai người nhìn nhau bất lực.
“Làm sao đây?”, Diệp Khiên Trạch cười khổ sở.
Hướng Viễn thở dài, những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không nhìn thấy thì cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua lẽ tay…
“Còn làm gì nữa, quay về thôi. Cứ nói là tìm cả buổi tối cũng không thấy là được”, cô bước hai bước nói khẽ.
“Khoan đã.” Diệp Khiên Trạch đuổi theo, đưa tay sờ trán cô: “Lúc nãy chạm vào tay cậu, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ, sao người cậu lại nóng thế này?”
“Không sao, hôm qua cảm lạnh một chút, về nhà là khỏe ngay.”
“Hôm qua? Cậu đã biết sức mình không ổn mà hôm nay ở trên núi cả ngày trời?”, giọng nói của Diệp Khiên Trạch ngoài sự kinh ngạc còn có ý trách móc.
Hướng Viễn cảm thấy sự ấm áp trong ánh mắt đang bực bội của anh nhưng vẫn khoát tay nói: “Không sao thật mà.”
“Không sao? Cậu còn đi không vững nữa là…”
“Vậy phải làm sao, chẳng lẽ cậu cõng tôi xuống núi?”
Đương nhiên cô chỉ nói đùa nhưng không ngờ Diệp Khiên Trạch chẳng nói tiếng nào, bước lên trước mặt cô, cúi xuống.
“Lên đi.”
Hướng Viễn ngẩn người, cô thật sự mệt lắm rồi, sao phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh làm gì? Thế là cô cười một tiếng, đón lấy ngọn đuốc trong tay anh rồi trèo lên một cách tự nhiên.
Anh cõng cô xuống núi. Hướng Viễn đưa ngọn đuốc lên lưng chừng, ánh sáng biến hóa vằn vện trên tóc anh. Cô chỉ sợ trong lúc mệt mỏi, mình sẽ không nắm giữ được khoảnh khắc này. Cũng còn có ánh trăng làm chứng, đã xa cách bao năm, một lần nữa họ lại gần gũi nhau đến vậy.
Hướng Viễn đã cố gắng cả một ngày trời, giờ phút này dường như đã đến cực hạn. Diệp Khiên Trạch gánh thêm sức nặng của một người đi xuống núi, tuy Hướng Viễn vóc dáng mảnh mai, anh cũng là thanh niên trẻ trung nhưng vẫn không phải là chuyện dễ dàng. Suốt đoạn đường, họ không nói với nhau câu nào.
Đi được gần nửa tiếng đồng hồ, xuống đến chân núi, lúc cửa thôn hiện ra trong tầm mắt, Hướng Viễn ra hiệu cho Diệp Khiên Trạch thả cô xuống.
“Tôi nghỉ ngơi nãy giờ rồi nên không sao nữa đâu, cậu cũng mệt rồi, để tôi tự đi. Khiên Trạch… Khiên Trạch!”
Cô gọi hai tiếng nhưng thấy anh không phản ứng, đang lúc hoài nghi thì phát hiện ra anh đã dừng chân, đang lặng lẽ nhìn về một hướng.
Hướng Viễn nhìn theo ánh mắt của anh. Dưới gốc cây hòe già, Diệp Linh tay cầm đuốc, mặt cứng đờ nhìn trân trối về phía họ.
Hướng Viễn không phải người nhiều chuyện nhưng trực giác của cô mách bảo cô rằng có điều gì đó rất kỳ lạ trong hành động của Diệp Linh. Cô lại vỗ vỗ vào vai Khiên Trạch.
“Thả tôi xuống đi.”
Diệp Khiên Trạch như không nghe thấy cô nói gì cũng không có ý định thả cô xuống. Anh cõng Hướng Viễn đi về phía bên Diệp Linh, nói một câu: “Buổi tối lạnh thế này, em ra ngoài hóng gió làm gì? Về nhà đi.”
Hướng Viễn đoc được sự đau khổ trong ánh mắt của Diệp Linh, điều này khiến cô sững sờ. Một dự cảm không lành như con rắn độc xuyên qua bàn tay Diệp Khiên Trạch đang đặt trên lưng, chậm rãi luốn dọc theo sống lưng cô. Cảm giác đó lạnh lẽo, xấu xa và ác độc. Cô vốn định tự nhảy xuống nhưng trong giờ phút này, cô lại chọn im lặng, để mặc Diệp Khiên Trạch cõng mình, từng bước, từng bước bỏ rơi gốc cây hòe già phía sau lưng.
Diệp Linh có theo sau hay không, Hướng Viễn cũng mặc kệ, nhưng cô thấy ở phía xa xa có ánh lửa của Trâu Quân đang xuống núi. Ở đây không xa nhà cô, Diệp Linh đến được thì cũng về được. Toàn bộ sự tập trung của cô đều dồn vào bước chân của Diệp Khiên Trạch – bước chân đạp lên những phiến lá rơi trên đất, bước chân nặng nề u uất, từng tiếng từng tiếng như ở ngay bên tai nhưng lại như rất xa xôi.
Đến gần nhà, Hướng Viễn cố gắng nhảy xuống, cúi người xoa xoa bắp đùi. Lúc đứng lên chạm phải đôi mắt của Diệp Khiên Trạch, cô thẳng thừng nói: “Cậu có thể nói cho tớ biết nguyên nhân em gái cậu nhảy xuống sông không? Ánh mắt cô bé nhìn cậu làm tớ cảm thấy…”
Vì đứng ngược ánh trăng nên Hướng Viễn không nhìn rõ thần sắc của Diệp Khiên Trạch.
“Đừng nghĩ nhiều, Hướng Viễn. Tôi thừa nhận Diệp Linh đặc biệt ỷ lại vào tôi nhưng tôi là anh trai duy nhất của nó, đa số các em gái đều có ham muốn độc chiếm anh trai mình. Đợi khi nó trưởng thành hơn thì tính cách sẽ thay đổi, đến lúc đó mọi thứ sẽ tốt hơn. Còn về việc nó rơi xuống nước, tôi tin rằng đó là một sự cố.”
“Vậy còn cậu, cậu đối với cô bé ấy thế nào?”
“Nó là em gái tôi, tất cả sự quan tâm của tôi đối với nó đều đứng trên lập trường của một người anh. Hướng Viễn, chắc cậu hiểu tính tôi mà.” Diệp Khiên Trạch đáp nhanh nhưng Hướng Viễn vẫn cảm thấy có sự phiền muộn trong giọng nói trước đây vốn bình thản của anh.
Cô cười như muốn làm dịu tình hình căng thẳng trước đó rồi nói tiếp: “Em gái cậu bây giờ nhìn có vẻ không được ổn lắm, cho dù lo nghĩ thay cô bé, cậu cố gắng đừng để cô ấy có thêm hy vọng gì để tránh sự dựa dẫm của cô bé với cậu.” nói xong, cô lại cười bổ sung thêm một câu: “Có phải tôi đã lo chuyện bao đồng rồi không? Cậu đã nói rồi, chúng ta là bạn tốt, vậy cứ xem như một kiến nghị nho nhỏ giữa những người bạn với nhau. Cõng tôi về chắc cũng mệt rồi. Lời cảm ơn thì thôi không nói nữa, tôi về nghỉ trước đây. Nếu cậu thấy vẫn không yên tâm thì quay lại xem chừng cô ấy, thấy Trâu Quân thì giúp tôi nói với nó một tiếng là tôi không sao.”
Lúc quay người đẩy cửa, nghe thấy Diệp Khiên Trạch gọi: “Hướng Viễn, đợi đã, mấy hôm nay tôi luôn có một chuyện muốn hỏi cậu.”
“Sao vậy?”, Hướng Viễn quay đầu lại hỏi.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi mới hạ giọng hỏi: “Cậu nhớ A Quân sinh vào lúc nào không?”
Câu hỏi này có phần đột ngột, Hướng Viễn nhíu mày suy nghĩ: “Sinh nhật nó là ngày nào thì tôi quên rồi, nhà họ cũng không có thói quen tổ chức sinh nhật cho con cái. Tôi chỉ nhó nó được sinh vào mùa đông, khi ấy chúng ta mới năm, sáu tuổi thôi. Bố cậu về thành phố chưa đến môt năm, nó ở với mẹ cậu và chú Trâu. Lúc ấy tôi không hiểu tại sao thím Diệp lại trở thành thím Trâu, tôi hỏi mẹ thì bà cũng không chịu nói. Hình như hôm đó còn có một tận tuyết rất lớn nên tôi mới nhớ rõ như vậy. Vừa sáng sớm tôi đi khắp nơi tìm cậu để đắp người tuyết, cậu nói mẹ cậu bị ốm, không thể đi chơi được. Tôi bèn hỏi, mẹ cậu bệnh gì? Cậu bảo, bụng mẹ cậu cứ đau mãi, trong nhà đã có thêm một cậu em. Tôi nhớ có sai không?”
Diệp Khiên Trạch như đang do dự không biết có nên nói hay không nhưng cuối cùng anh vẫn nói: “Kỳ thực tôi cũng nhớ chuyện là như thế nhưng sau khi tôi về thành phố, có một lần lúc nói chuyện với bố, tôi vô tình nhắc đến cậu em trai mà mẹ tôi sinh cho chú Quân. Bố tôi bảo, ông nghe nói A Quân được sinh vào mùa xuân, tôi cứ nghi ngờ mãi trí nhớ của mình có nhầm lẫn chỗ nào không. Hướng Viễn, cậu có cảm thấy A Quân nó… nó chẳng giống chú Trâu chút nào không? Lúc đó, trong thôn chẳng phải cũng có người nói…”
Hướng Viễn kinh ngạc, vội vã ngó nghiêng xung quanh rồi mới hạ thấp giọng nói: “Chuyện này cậu đừng nói linh tinh. Ai cũng biết Trâu Quân là đứa trẻ được sinh ra sau khi mẹ cậu gả cho chú Quân, nếu có nhầm lẫn thì chắc cũng do bố cậu nhớ nhầm thôi. Chắc Trâu Quân bị sinh non thôi, cậu đừng tin những lời của mấy người lắm điều trong thôn.”
“Không, không phải”, Diệp Khiên Trạch lắc đầu. “Hướng Viễn, có một vài chuyện không nói rõ được nhưng huyết thống là thứ thật kỳ diệu. Lúc nhỏ, không phát hiện ra nhưng khi gặp lại A Quân sau vài năm, tuy nó khá giống mẹ tôi nhưng thần thái ấy, đặc biệt là đôi mắt… thật sự là tôi cảm thấy nó phải mang họ Diệp như tôi mới đúng.”
“Sao có thể thế được?” Hướng Viễn lẩm bẩm. Những điều này thật khó hiểu nhưng những lời Diệp Khiên Trạch nói không phải vô lý. Cô nghe người trong thôn bảo, sau khi ly hôn với chú Diệp, chưa đến hai tháng sau thím đã kết hôn cùng chú Trâu thọt hơn ba mươi tuổi còn định độc thân suốt đời trong thôn, mùa đông năm ấy đã sinh ra Trâu Quân. Thím Trâu là người người mạnh mẽ, chuyện ly hôn và cải giá nhanh chóng của thím chưa hẳn là không có ẩn tình gì trong đó. Nếu nói như vậy thì mấy năm sau, thím đồng ý cho chồng cũ đưa con trai lớn về thành phố nhưng lại che giấu thân phận của đứa con trai nhỏ cũng không phải là điều không thể. Mấy năm trước trong thôn cũng có vài lời đồn đại, họ nói A Quân không giống chú Trâu thọt chút nào, không biết là giống ai nhưng lúc ấy những lời dị nghị đều chỉ về Hướng Vân Sinh – bố của Hướng Viễn. Họ nói thím Trâu không quên được tình cảm với Hướng Vân Sinh nên ao ước mau chóng ly hôn với họ Diệp kia, rồi việc cải giá với chú Trâu thọt cũng chỉ là cái cớ, trên thực tế thì thím có quan hệ mờ ám với Hướng Vân Sinh.
Những chuyện khác thì Hướng Viễn không dám quả quyết nhưng có một điểm cô có thể khẳng định chắc chắn rằng, Hướng Vân Sinh – bố cô – tuy không có ưu điểm gì nhưng luôn một lòng với vợ. Nếu nói ông có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác, bất kể mẹ cô còn sống hay không, Hướng Viễn cũng sẽ không bao giờ tin.
“Năm ấy, đòi ly hôn rồi quay về thành phố là do bố tôi không phải với mẹ. Khi tôi đã lớn hơn một chút, ông cũng nhắc đi nhắc lại sự hổ thẹn rong lòng. Lúc ấy, ông bị bắt về nông thôn, cứ ngỡ không còn cơ hội quay trở về thành phố nữa nên mới cam chịu ở lại cưới vợ sinh con. Ai ngờ năm, sáu năm sau, văn kiện cho phép thanh niên tri thức về lại thành phố đã có. Mẹ tôi không có danh phận, về thành phố với ông cũng không có hộ khẩu, vả lại bà cũng không chịu rời bỏ nơi này. Nhà bố tôi mấy đời tha hương, lúc ấy, ông chỉ muốn quay lại thành phố thi đaị học nên đành phải ly hôn. Mẹ của Diệp Linh – mẹ kế của tôi – là bạn học cấp 3 với ông, lúc học cùng nhau họ cũng đã có chút tình cảm nên… Ôi, tóm lại là chuyện tình cảm của người lớn, cho dù đúng hay sai, phận làm con như chúng ta cũng không thể oán trách. Mấy năm nay khi kinh tế khá giả hơn, bố tôi biết mẹ và A Quân sống rất vất vả nên muốn làm gì đó cho họ. Cậu cũng biết đấy, gửi tiền thì bà trả lại, viết thư thì bà chẳng bao giờ hồi âm. Bố tôi mấy lần muốn đưa tôi về thăm, điện thoại gọi đến trụ sở thôn thì lúc nào bà cũng nói ông về thì bà sẽ đi, đén tôi cũng không muốn gặp. Tính khí bà như vậy, bố tôi cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống hiện tại của bà. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn đó, mà chúng tôi đến tận nửa năm sau mới biết tin này, tôi về đây là vì chuyện của mẹ, còn Diệp Linh rơi xuống nước là sự cố. Hướng Viễn, cậu không biết lúc nhìn thấy mộ mẹ, trong lòng tôi cảm thấy thế nào đâu. Lúc tôi đi, bà còn sống rất khỏe mạnh, lúc quay về mộ bà đã xanh cỏ. Trâu Quân còn có thể ở bên bà mấy năm nay, tôi cũng là con trai mà lại chẳng làm được gì cho bà. Có lúc tôi cảm thấy bà yêu A Quân nhưng không yêu tôi.”
Chương 6 : Bí mật của Trâu Quân
Ngày thứ sáu của kỳ nghỉ lễ, Trâu Quân mười hai tuổi lần đầu được nửa tiếng trên chiếc xe liên tỉnh. Đi cùng với cậu còn có Hướng Viễn và cả người anh bao năm không gặp của cậu.
Lúc chiếc xe nặng nề chạy trên đoạn đường núi gập ghềnh, trước nay vốn chưa từng đi xa nên cậu cứ hỏi đi hỏi lại Hướng Viễn: “Chúng ta đi tỉnh có chuyện gì không?” Hướng Viễn chỉ cười bảo: “Chẳng có chuyện gì cả, đi chơi ấy mà.”
Chẳng làm gì cả, chỉ là đi chơi. Trâu Quân không thể xoa dịu được cảm giác hồi hộp, mong chờ. Cậu cũng cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng đó là chuyện mà cậu chẳng dám nghĩ tới bao giờ. Bình thường, đến cả người lớn trong nhà thỉnh thoảng có việc, một năm cũng chưa chắc đi tỉnh lấy một lần, vậy mà Hướng Viễn lúc nào cũng bận rộn tất bật, còn người anh thành phố của cậu đã mấy năm rồi mới gặp lại đưa cậu đi chơi.
Lúc ra khỏi nhà, Trâu Quân gặp Hướng Dao ở trước cửa nhà cô. Cậu không rõ tại sao Hướng Dao lại có cái nhìn thù địch với mình nhưng hai người là bạn cùng lớp, lại chơi với nhau từ nhỏ nên cậu không muốn mối quan hệ này trở nên tồi tệ. Trong tâm trạng vui sướng, mặc kệ chuyện Hướng Dao phớt lờ mình, cậu chủ động lên tiếng chào hỏi: “Hướng Dao, khi nào chúng ta xuất phát?”
“Ai là chúng ta với cậu? Xuất phát đi đâu? Chả biết cậu đang nói gì?” Vẻ hoang mang trên mặt Hướng Dao khiến Trâu Quân bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của “chuyến đi lên tỉnh chơi”. Chẳng lẽ cậu nghe nhầm ư? Tối qua, rõ ràng Hướng Viễn đến nhà cậu dặn dò, nghe nói anh trai cũng đi, bố cũng đồng ý rồi. Vì chú Trâu thọt – bố của cậu – đã được Diệp Khiên Trạch giúp đỡ nhiều nên tỏ ra khá lịch sự với “kẻ ăn bám” là cậu.
Trâu Quân có phần nghi ngờ, lắp ba lắp bắp: “Chẳng phải … chẳng phải đã hẹn hôm nay đi lên tỉnh chơi hay sao?”
Hướng Dao chưa kịp phản ứng thì Hướng Viễn đã nghe tiếng bước ra, cười với Trâu Quân: “Em đến rồi à? Chuẩn bị đi nhé.” Dường như ý thức được Hướng Dao đứng bên cạnh, Hướng Viễn cũng hỏi một câu với em gái: “Có đi không?”
Hướng Dao ngẩn ra, sau đó to giọng đáp: “Có gì hay ho đâu, ai thèm đi.” Nói dứt lời, cô quay người chạy vào trong nhà nhưng vẫn không quên trừng mắt với Trâu Quân một cái.
Lần đầu tiên đến tỉnh, Trâu Quân bị những con đường rộng lớn tấp nập người qua lại và đủ những thứ hay ho thu hút không rời mắt được, cậu cảm thấy hai con mắt mình khôgn còn đủ dùng nữa. Cậu không hiểu tại sao Hướng Dao lại bảo không hay ho. Ba người họ đi qua rất nhiều con đường, vào rất nhiều cửa hàng, đến công viên Nhân Dân nho nhỏ trong tỉnh không biết mệt là gì. Lúc đi ngang qu abện viện tỉnh, Hướng Viễn còn đề nghị vào đó thử máu xem là nhóm máu gì, cô nói bây giờ người thành phố đều tích làm thế. Trâu Quân nghe Hướng Viễn nói vậy cũng theo cô và anh trai vào phòng xét nghiệm, xắn tay áo lên, rút ra một ống máu. Tất cả chuyện này đối với Trâu Quân đều rất mới lạ, cậu thấy mình đã lớn thế này nhưng chưa từng chơi vui thế bao giờ. Cậu cứ hỏi anh mình bây giờ là mấy giờ, Diệp Khiên Trạch tưởng cậu vội về nhưng thật ra cậu chỉ sợ trời tối, sợ ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Nhưng cho dù cậu không muốn thì, ngày hôm ấy, sớm muộn gì cũng phải kết thúc. Ngồi trên chuyến xe trở về nhà, Trâu Quân ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc đến cậu vui sướng bao nhiêu thì khi về hụt hẫng bấy nhiêu. Diệp Khiên Trạch ngồi cạnh vỗ lên đầu, hỏi cậu nghĩ gì mà thất thần thế. Trải qua ngày hôm nay, khoảng cách giữa Trâu Quân và anh mình giảm đi khá nhiều nhưng cậu vẫn không thể trả klời câu hỏi của anh. Cậu đang nghĩ gì? Hôm nay rõ ràng cậu rất vui nhưng khi nhìn thấy trời tối dần tại sao cậu lại thấy buồn bã? Cậu bỗng thấy hối hận, trên đường cứ để tâm xem bây giờ là mấy giờ nên đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu phong cảnh.
Chiếc xe đã về gần đến nơi, chỉ có sự đau nhức mơ hồ trên cánh tay bị tiêm là nhắc nhở Trâu Quân về hành trình của ngày hôm nay. Đột nhiên cậu nhớ ra bị rút nhiều máu như thế mà cậu lại quên không hỏi xem rốt cuộc mình nhóm máu gì. Cậu nắm cổ tay, quay lại hỏi Hướng Viễn: “Chị Hướng Viễn, vừa nãy xét nghiệm em thuộc nhóm mau gì thế?”
Hướng Viễn cười híp mắt trả lời: “Đừng nóng ruột, làm gì đã biết kết quả nhanh thế được.”
“Anh thuộc nhóm máu B, A Quân, có thể em cũng giống anh đấy,” Diệp Khiên Trạch thuận miệng nói.
“Anh biết mình nóm máu gì, sao hôm nay còn xét nghiệm làm gì?”
Diệp Khiên Trạch nhìn Hướng Viễn, cô chưa kịp trả lời thì Trâu Quân đã suy nghĩ sang vấn đề khác: “Chị Hướng Viễn, có khi nào em cùng nhóm máu với chị không?”
Hướng Viễn thấy buồn cười: “Cái này thì không nói chính xác được. Sao em lại muốn cùng nhóm máu với chị?”
“Nếu như chị cần máu thì em có thể cho mà”, Trâu Quân nghiêm túc đáp. Chưa nói dứt lời, câu đã bị Hướng Viễn vỗ “bốp” một cái vào sau gáy.
“Trẻ con chẳng kiêng kỵ gì cả.” Hướng Viễn cười mắng một câu rồi nhìn Diệp Khiên Trạch nói: “Người nhà cậu sao toàn thích nói những lời ngốc nghếch thế?”
Diệp Khiên Trạch cũng không nhịn được cười: “Xem ra A Quân còn tốt với cậu hơn cả ông anh này.”
Hướng Viễn thầm cười giễu mình ngốc nghếch, lại đi mong chờ Diệp Khiên Trạch sẽ tỏ ra chút bất mãn với chuyện này. Nụ cười của anh rất thật lòng và trong sáng, đó là niềm vui vì người thân và bạn tốt quan trọng nhất trong đời anh hòa hợp với nhau.
“Nó vẫn còn là trẻ con. Trẻ con thì luôn cho rằng thời gian người nào ở bên cạnh mình nhiều hơn thì đó là người thân hơn”, cô nói.
Diệp Khiên Trạch nghe Hướng Viễn nói vậy cũng không kìm được cảm xúc, anh đặt tay lên vai Trâu Quân: “Do anh chăm sóc em chưa tốt, A Quân, anh hỏi này, nếu có cơ hội ngày nào cũng sống với anh, em có chịu không?”
“Anh muốn chuyển về thôn sống hả?” Trâu Quân tỏ ra ngờ vực.
“Không phải, ý anh là em cùng anh đến thành phố.”
“Sao lại thế được?” Trâu Quân không suy nghĩ, trả lời luôn, “Em có phải người thành phố đâu. Hơn nữa, nếu em đi rồi thì bố phải làm sao?”
“Trâu…, bố em có tốt với em không?” Diệp Khiên Trạch hỏi.
Trâu Quân bắt đầu cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi này của anh, cậu nói: “Bố đối với em cũng không tệ.” người nông thôn bận rộn lo kiếm cái ăn, hiếm khi bộc lộ tình cảm nên dưới cái nhìn của Trâu Quân thì quan hệ giữa bố và con trai vốn là như thế.
“Nhưng…”
“Đến nơi rồi kìa, sắp xếp đồ đạc thôi”, Hướng Viễn kịp thời cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Diệp Khiên Trạch đưa Trâu Quân về nhà. Nhà họ Trâu không lớn, bốn người sống chen chúc, còn phải cắt bớt phòng để làm phòng ăn nên Diệp Khiên Trạch luôn ở nhà một người bà con với mẹ anh ngay gần đó.
Trâu Quân với bố và mẹ kế cứ nài ép Diệp Khiên Trạch ngồi lại chơi một lúc nhưng anh nói còn phải đến nhà Hướng Viễn thăm Diệp Linh nên bỏ đi rất vội vã. Sauk hi Diệp Khiên Trạch đi rồi, Trâu Quân ăn cơm xong liền về phòng luôn. Chơi cả ngày nên cậu thấy hơi mệt. không biết có phải là ảo giác hay không mà cậu cứ có cảm giác ánh mắt bố rất lạ lùng, thế là cậu vội vàng đóng cửa nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của bố và mẹ kế.
Đêm ấy, Trâu Quân vẫn nằm mơ đến chốn thành thị náo nhiệt phồn hoa. Thế giới bên ngoài quá tuyệt vời rực rỡ, cậu chưa từng xa nhà như thế bao giờ. Chỉ có điều, cậu không biết được rằng, ống máu được rút ra từ người cậu còn đi xa hơn. Dưới sự sắp xếp của nhân viên bệnh viện quen với nhà họ Diệp, nó đã được chuyển đến một nơi rất xa.
Những ngày sau đó, sức khỏe của Diệp Linh đã hồi phục như thường. Kỳ nghỉ đã qua nhưng Diệp Khiên Trạch lại không có ý về thành phố. Trâu Quân cảm thấy rất kỳ lạ, không phải là cậu không thích ở cùng anh mình nhưng trường cậu đã đi học, chẳng lẽ trường ở thành phố vẫn còn nghỉ lễ? Cậu hỏi Hướng Viễn nhưng ngày nào cô cũng bận rộn đi đi về về giữa trường và nhà nên cô cũng không còn tâm trí liên quan đến vấn đề đó. Diệp Khiên Trạch thì bảo: “Khó khăn lắm anh mới có dịp về đây một chuyến nên muốn giải quyết mọi việc xong xuôi rồi mới đi.” Tóm lại là chuyện gì đây? Trâu Quân không thích dáng vẻ nửa cười nửa không của Diệp Linh khi nhìn cậu, không thích bố cậu và mẹ kế thì thào to nhỏ sau lưng, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà ai cũng hiểum chỉ mình cậu không hay biết gì.
Hôm ấy, trên đường tan học về nhà, Trâu Quân gặp Hướng Dao đang đi cùng đường. Trước kia, những lúc nhưthế này, Hướng Dao luôn lặng thinh đi lướt qua cậu, vậy mà lần này cô đột ngột bước đến trước mặt cậu, quay lại nói bằng giọng châm chích: “Trâu Quân, số cậu sướng thật, cuối cùng cũng không phải đi con đường núi này nữa.”
“Cậu nói gì vậy?”, Trâu Quân hoang mang không hiểu.
“Cậu không biết thật hay đang giả vờ? Người trong thôn đang kháo nhau, cậu không phải là con của bố thọt”, Hướng Dao xốc xỗ lại quai túi, vênh mặt lên nói.
“Cậu nói bậy!”, Trâu Quân nổi giận, mặt đỏ bừng, trừng trừng nhìn Hướng Dao, nếu là người khácnói những lời này thì cậu dẫ chồm lên đánh một trận nhưng cô là Hướng Dao nên cậu không muốn gây sự, cậu đành kìm nén lửa giận trong lòng một cách khổ sở, vờ như không nghe thấy.
Hướng Dao tháy cậu không có phản ứng gì thì cảm thấy thất vọng, nặn ra một nụ cười rồi nói to: “May thật, cuối cùng tôi cũng không cần đi cùng đường với đồ quỷ đáng ghét nhà cậu nữa.” Nói xong, cô co giò chạy mất.
Trâu Quân nhìn theo bóng cô, ngơ ngẩn, nỗi bất an và hoảng hốt trong lòng mỗi lúc một tăng, đến cả bầu trời đang dần sẫm màu phía xa kia cũng thấm đẫm mùi vị của cơn mưa sắp đến.
Tất cả cảm giác bất an của Trâu Quân đã lên đến đỉnh điểm khi cậu về đến nhà. Cửa nhà cậu đã bị đám người và hai chiếc xe nhỏ bao vây đến nước chảy cũng không lọt. Cậu đờ đẫn nhìn hai chiếc xe ấy, sáng rực và hào hoa biết bao. Bình thường trong thôn, ngoại trừ đầu máy kéo và xe máy, thường thấy nhất là những xe du lịch cũ kỹ cách ngày lại đến thôn một lần. Trâu Quân cũng giống những cậu bé cùng tuổi khác, đều có một niềm đam mê cuồng nhiệt với các loại máy móc được chế tạo bằng gang thép nhưng dù sao nó cũng là thứ quá xa vời với cuộc sống của cậu, Chưa kịp nghĩ tại sao nó lại đậu trước cửa nhà mình thì đã có người nhiều chuyện báo với người trong nhà rằng cậu đã trở về.
Trâu Quân thấy một người đàn ông trung niên cao to rẽ đám đông hiếu kỳ bước ra, bước từng bước đến gần. Cậu giật mình lùi lại, người đàn ông nửa qùy xuống trước mặt, định đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cậu nhưng tay vươn ra nửa chừng lại có vẻ do dự, buồn vui lẫn lộn.
“A Quân … Con chính là A Quân … đã lớn thế này rồi … Là lỗi của bố. Đôi lông mày này, đôi mắt này nhưng sao năm ấy bố lại tin rằng con không phải con trai của mình chứ?”
Trâu Quân hoang mang, lúng túng đưa tay ra túm chặt quần. Cậu nhớ ra rồi, bốn năm trước, chính là ông “chủ” từ thành phố đến đưa anh trai đi. Đêm hôm ấy, mẹ ôm cậu, nước mắt rơi cả đêm không dứt. Ông ta đang nói gì thế? Ai là con trai của ai? Trâu Quân cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang thít nghẹn cổ họng khiến cậu không thốt ra được tiếng nào, đến hô hấp cũng khó khăn vất vả. Cậu hy vọng mình không hiểu những lời ấy nhưng gương mặt của người đó quen thuộc biết bao. Đây chính là minh chứng hùng hồn nhất cho việc có cùng chung dòng máu ư? Cậu nghĩ đến từ “máu” , đột nhiên mới vỡ lẽ như đã hiểu ra điều gì đó, ngay sau đó, cơ thể cậu đã bị người đàn ông đang rơi nước mắt này ôm chặt vào lòng.
“Con trai bố … Con là con trai của bố…” Người đàn ông ấy ôm rất chặt, chiếc áo khoác ngoài tinh tế phủ lên chiếc áo cũ rách của Trâu Quân, cậu thật lo lắng chiếc quần đùi bám đầy bùn đất của mình sẽ làm bẩn quần áo của người khác. Cậu cứng người lại, để mặc người đàn ông ấy ôm cậu khóc như một đứa trẻ, đôi mắt cậu xuyên qua vai ông ta nhìn về phía những người đang đứng tò mò theo dõi. Không ít người đang lau nước mắt, thậm chí trong đó có người cậu đã gọi là “bố” mười hai năm trời. Diệp Khiên Trạch mắt cũng rưng rưng nhưng gương mặt lại thấp thoáng nụ cười. Hướng Dao đứng trong góc khuất xa xa mang vẻ hiếu kỳ như đang xem kịch… Đôi mắt Trâu Quân đảo một vòng, thật giống một vở kịch. Lần đầu tiên cậu là nhân vật chính trong đó nhưng sao cậu lại cảm thấy mình giống người xem hơn.
Nước mắt người đàn ông ấy rơi theo cổ Trâu Quân xuống dưới, ẩm ướt, ngưa ngứa, Trâu Quân chống cự một lúc nhưng không được. Cuối cùng mẹ kế cậu tiến lại, vừa chùi khóe mắt vừa nói: “Đứa trẻ này thật thà, chưa từng biết phép tắc gì cả, thấy người thân mà cũng chẳng biết nói gì cả.”
Người đàn ông ấy lúc này mới chịu buông Trâu Quân ra, đưa tay xoa đầu cậu: “Không sao, không sao, phản ứng như thế là bình thường. Mấy năm nay, tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Đợi sau khi nó theo tôi về, lâu dần thì cha con sẽ gần gũi hơn thôi.”
“Đúng, đúng, lâu dần sẽổn thôi. Nhìn đứa trẻ này là biết nó có phúc, quả nhiên không sai.” , mẹ kế của Trâu Quân phụ họa. Trâu thọt đứng bên cạnh cũng cười hề hề. Những người xung qunah lần lượt xì xầm ngưỡng mộ số Trâu Quân đúng là có phúc.
“Bính Lâm à, lâu quá rồi không về, ở lại thêm vài này rồi hẵng đi.”
“Lần sau vậy, tôi còn vài việc phải làm, bọn trẻ cũng cần đi học, nhất là A Quân phải gấp về để làm thủ tục, nếu có thời gian thì sẽ lại về thăm mọi người.”
“Đã chứng kiến cậu nhóc Trâu Quân trưởng thành, bỗng nhiên đi mất, đúng là cũng không nỡ…”
“Yên tâm, nó lớn lên ở nơi này thì sẽ nhớ nơi này. Sau này hễ có thời gian, tôi sẽ bảo Khiên Trạch đưa nó về. Dù sao… dù sao mẹ chúng cũng chôn ở đây.”
Trâu Quân nghe họ thảo luận, dường như chuyện cậu phải đi là mặc định nhưng từ đầu đến cuối đã ai hỏi cậu đâu.
“Thế đã định hôm nào đi chưa?”
“Sắp xếp, làm xong thủ tục thì đi.”
Lúc này, Trâu Quân đột ngột hét lên, đó là câu nói đầu tiên kể từ khi cậu về nhà: “Ai nói tôi muốn đi? Tôi không đi, muốn đi thì tự các người đi đi.”
Cậu xô đám người đang vây trước mặt, chạy như bay vào căn phòng nhỏ tối tăm của mình, sập mạnh cửa lại nhưng vẫn nghe thấy tiếng “bố” cậu và mẹ kế vội vàng giải thích ngoài kia: “Thằng bé tính khí vậy đấy. Không sao, một lúc sau là hết thôi. Đồ đạc của nó chúng tôi sẽ giúp thu dọn, anh yên tâm.”
“Không sao, chuyện này quả thực quá đột ngột, để thằng bé yên tĩnh một lát cũng tốt.”
Trâu Quân không bật đèn, cậu ngồi bên mép giường, quan sát căn phòng trong ánh sáng nhờ mờ nhờ mờ. Trong không gian nho nhở của cậu và cậu em trai mà mẹ kế đưa đến này, ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế, một ngọn đèn thì chẳng còn gì hết. Trong suốt thời gian qua, cậu không thể nói rằng mình yêu nơi này, cũng như yêu thương cái người ngờ nghệch mà cậu gọi là “bố” suốt mười hai năm kia, rồi người mẹ kế có phần nhỏ mọn hẹp hòi kia đến nhường nào. Tuy họ đối xử với cậu cũng không phải là tốt cho lắm nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ rời bỏ nơi này.