Ngôi trường mọi khi - Chương 01
Chương 1
Ðể đọc câu chuyện này, bạn bắt buộc phải tưởng tượng.
Nếu là con gái, bạn tưởng tượng ít thôi. Nếu là con trai, bạn phải tưởng tượng khủng khiếp hơn nhiều.
Khủng khiếp bởi vì bạn phải tưởng tượng mình là... con gái. Là một nữ sinh năm nay bắt đầu vô lớp mười.
Khủng khiếp còn ở chỗ lớp mười chẳng hề giống chút gì với lớp chín.
Lớp chín cũng khác lớp tám, lớp tám cũng khác lớp bảy, lớp bảy cũng khác lớp sáu, nhưng so với sự khác biệt giữa lớp chín và lớp mười thì quả chẳng thấm tháp vào đâu.
Lớp mười tức là đã lên cấp ba. Cấp ba đã là người lớn rồi. Cho nên từ lớp mười ngoái đầu nhìn lại tụi học trò lớp chín, bạn sẽ thấy lũ nhóc này sao mà lóc chóc quá. Hừ, đúng là một bọn hỉ mũi chưa sạch! Chắc là bạn sẽ kiêu hãnh nghĩ trong đầu như thế.
So với đám con trai cùng lớp, việc lên lớp mười của bạn xem ra còn trọng đại hơn gấp bội. Bọn con trai hồi lớp chín ăn mặc thế nào năm nay vẫn ăn mặc y như thế, mèo vẫn hoàn mèo. Nhưng bạn thì khác. Chiếc áo dài nữ sinh làm bạn thấy mình lớn hẳn lên, quan trọng hẳn lên, đã ra dáng một cô thiếu nữ hẳn hoi. Bạn ra phố với mẹ bạn, nghe người ta trầm trồ "Ồ, hai chị em giống nhau quá," hẳn đôi má bạn sẽ hồng lên. Nói bạn bẽn lẽn cũng đúng, mà nói bạn thích thú cũng chẳng sai.
Tất nhiên, ngày đầu tiên được mẹ dẫn đi may áo dài, bạn hồi hộp lắm. Ngày đi thử áo, bạn còn phập phồng hơn. Ôi, chiếc áo dài, nó cứ vướng vướng thế nào, chật chật thế nào, thở không dám thở mạnh, bước không dám bước nhanh. Lại dãy nút bấm bên hông nữa, sao mà ngược tay quá, khó cài quá.
Nhưng khi đứng trước gương, tròn xoe mắt ngắm nghía cái cô nữ sinh lạ hoắc lạ hươ kia, bạn lại thấy ngồ ngộ, khoái khoái. Tự hào nữa. Rằng cái cô gái ấy đẹp đẹp là, xinh xinh là.
Tất nhiên bạn sẽ đứng trước tấm gương không phải một phút. Cũng không phải mười phút. Dám chắc, ba mươi phút là tối thiểu. Bạn đứng đó, xoay bên này, xoay bên kia, mắt nhìn chăm chăm vô gương. Bạn nhìn ngực, ngó vai, dòm hông, liếc chân, tự hỏi không biết mình có mập quá không. Bạn săm soi rồi bạn băn khoăn: Nên để kiểu tóc gì cà? Kiểu tóc gì thì hợp với chiếc áo dài đầu tiên trong đời: Tóc xõa, tóc tém, cột đuôi gà, hay thắt bím?
Hôm khai giảng, bạn dậy thật sớm. Bảy giờ nhà trường mới bắt đầu làm lễ nhưng tối hôm trước bạn quyết định để đồng hồ báo thức lúc bốn giờ, khiếp!
Dù vậy bạn vẫn thấy khoảng thời gian ba tiếng đồng hồ kia sao mà ngắn ngủi. Loay hoay một tí đã tới giờ phải ra khỏi nhà rồi.
Nhưng mà bạn có dám ra khỏi nhà một cách hiên ngang đâu. Bạn đứng lấp ló trước cửa, nhìn ngang ngó ngửa vừa mong vừa không mong gặp ai quen. Mắc cỡ lắm, tự dưng lại áo dài! Chắc chắn người ta sẽ trêu bạn, ít nhất là ba người: bà bán thuốc lá đầu hẻm, bà bán hủ tiếu trước nhà, bà chủ sạp báo quen đầu phố.
Dù sao thì bạn cũng không thể nấn ná mãi. Trễ giờ mất! Thế là bạn rụt rè bước ra khỏi cửa, đầu cúi gằm xuống đất, có lúc bạn nhắm tịt mắt, hai chân như quíu lại.
Cho đến khi leo lên xe, ngồi sau lưng mẹ bạn, trống ngực bạn vẫn còn đập binh binh.
Bạn tưởng là "thoát nạn", nhưng khi mẹ bạn vừa nổ máy, bà bán thuốc lá ngồi sau quầy chợt ngước lên, reo ầm:
- A, con gái! Hôm nay mặc áo dài nom xinh quá!
- Lẹ lên mẹ!
Bạn đỏ mặt, vội vã đập tay vào lưng mẹ bạn.
Chiếc xe lao đi và bạn thấy lòng mình rộn ràng quá đỗi. Mà không hiểu vì sao.
Mẹ bạn thường ngày vẫn chạy xe chầm chậm, khoảng 20km/giờ.
Hôm nay mẹ chạy như thế là nhanh lắm. Nhưng bạn vẫn muốn nhanh hơn nữa.
- Lẹ lên mẹ!
Chiều ý bạn, mẹ bạn chạy nhanh hơn.
Nhưng bạn vẫn chưa vừa ý:
- Nữa mẹ!
Mẹ bạn cười:
- Làm gì hốt hoảng thế con? Chẳng ai nhìn thấy con đâu!
Mặc dù được mẹ trấn an, bạn vẫn chưa thật yên tâm. Bạn ngoảnh cổ nhìn quanh. Trời đất ơi, cái gì thế này ?
Ðang chạy song song bên bạn là thằng Mặt Mụn, đứa bạn học chung lớp năm ngoái. Thằng Mặt Mụn đang gò lưng trên chiếc xe đạp sườn ngang láng coóng, tủm tỉm cười. Chắc từ nảy đến giờ nó lặng lẽ chạy bên cạnh bạn, và đã thấy hết cảnh bạn nhõng nhẽo thúc tay vô lưng mẹ.
Bạn vừa ngượng vừa tức, bèn giơ nắm đấm:
- Ðồ con rùa!
Thằng Mặt Mụn cười hì hì:
- Thì rùa đang chạy thi với thỏ mà!
Nói xong, nó liếc chiếc áo dài của bạn, hấp háy mắt rồi rụt cổ lại, thè lưởi ra.
Bạn đang định trả đũa thằng Mặt Mụn, thấy cử chỉ kỳ cục của nó, bạn sực nhớ ra chiếc áo dài bạn đang mặc. Thế là mặt bạn tự nhiên nóng bừng và lập tức bạn ngoảnh mặt ngó lơ chỗ khác.
May mà lúc đó ngôi trường của bạn đã hiện ra bên đường. Thằng Mặt Mụn giơ tay:
- Tạm biệt nhé!
Bạn hất mặt:
- Không hẹn ngày gặp lại đâu!
Thằng Mặt Mụn năm nay học khác trường với bạn. Nó học bên trường Mèo Con, còn bạn vào Ngôi Trường Mọi Khi. Trường Mèo Con xa hơn, nhưng lúc đến trường, bạn và thằng Mặt Mụn vẫn đi chung một đường.
Tất cả nữ sinh Ngôi Trường Mọi Khi đều mặc áo dài trắng, vì vậy bạn không cảm thấy ngượng nghịu lắm. Giống như nhau nên chẳng thấy ai để ý đến ai mà.
À không, cho đến giờ chơi thì có một người chú ý đến sự lúng túng của bạn. Ðó là chị Mắt Nai. Chị Mắt Nai có đôi mắt rất to, rất đẹp. Chị lại luôn tròn xoe mắt nên đôi mắt nom càng to hơn nữa.
Lúc ấy bạn ngồi trên chiếc băng đá dưới tàng cây phượng trong sân trường, không ngừng xoay trở một cách vụng về để chọn thế ngồi dễ thở nhất, chị Mắt Nai thong thả tiến lại ngồi bên cạnh.
Chị liếc bảng tên trên ngực áo của bạn:
- Em mới mặc áo dài lần đầu phải không?
Bạn lí nhí:
- Dạ.
Chị Mắt Nai dịu dàng:
- Năm kia chị cũng giống như em vậy. Những ngày đầu lúc nào cũng cảm thấy gò bó, nóng nực, khổ sở, cứ chờ tan học để chạy lẹ về nhà thay ra. Bây giờ thì quen rồi. Em cũng thế, ít bữa nữa em cũng sẽ quen.
Rồi chị cười:
- Chỉ có mỗi tội vào quán chỉ dám ăn chè, ăn kem. Ăn món nóng thế nào lưng áo cũng đẫm mồ hôi.
Vẻ thân thiện của chị Mắt Nai giúp bạn tự nhiên hơn:
- Chị học lớp mười hai hở?
- Ừ, lớp chị kế lớp em.
Bạn tò mò ngắm nghía người bạn mới:
- Chắc chị học giỏi lắm?
- Sao em nghĩ thế? - Chị Mắt Nai tròn mắt nai.
Bạn cười:
- Em thấy chị có vẻ lanh lắm. Những người lanh lẹ thường là những người thông minh, học giỏi!
Nói xong, bạn hốt hoảng thụp đầu xuống. Vì lúc đó chị Mắt Nai đang thò tay ra "ký" đầu bạn, miệng tủm tỉm:
- Em mới lanh! Em lanh hơn chị gấp mười lần!