Khi yêu ai cũng liêu xiêu - Chương 17 - Phần 01

Chương 17

Ăn tối xong tôi không ra ngoài, chỉ ở nhà với Tiểu Văn, bàn bạc lại một lần tất cả các chi tiết bao gồm trong nhà có những chỗ nào có thể bộc lộ sơ hở, Tiểu Văn lại sắp xếp nhà cửa lại lượt nữa theo phong cách yêu thích của cô ấy, sau đó mỗi người tự chọn mấy tấm ảnh trong máy tính, Tiểu Văn photoshop ghép ảnh, thêm phong cảnh nền, sau đó in ra kẹp vào khung, giả mạo ảnh lưu niệm khi chúng tôi cùng đi chơi.

Chúng tôi chuẩn bị thật cẩn thận tất cả mọi việc.

Tiểu Văn đã xác định được thời gian máy bay của bố mẹ cô ấy hạ cánh, năm rưỡi chiều nay, xem ra tôi không có thời gian đi làm rồi.

Tôi gọi điện cho nữ đồng nghiệp xinh đẹp hôm qua đã tặng ân huệ phỏng vấn riêng, nhờ cô ấy giúp tôi xin nghỉ, nói dối là tôi hơi mệt, được cô nàng khen ngợi và quan tâm một hồi, Tiểu Văn ở cạnh tôi, có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa hỏi han, quan tâm lo lắng của cô nàng, bèn khẽ cười đi ra chỗ khác.

Tiếp đó, tôi lập tức gọi một vòng cho lão Phó, lão Đường, Thịt Chó ba quân đợi lệnh, tất cả vào trạng thái chuẩn bị tác chiến.

Sắp xếp xong xuôi cũng đã ba giờ chiều, thế là Tiểu Văn đích thân chọn đồ trong tủ quần áo của tôi, thử vài bộ cho đến khi Tiểu Văn gật đầu hài lòng mới kéo Tiểu Văn ra ngoài, phi đến trang trại nuôi chó của Thịt Chó.

Đón bố mẹ Tiểu Văn về gọi taxi thì chẳng ra làm sao, chỉ có thể mượn xe, chiếc Satana second hand của lão Phó thì thôi miễn bàn, lựa chọn tốt nhất chính là chiếc Hummer của Thịt Chó.

Tôi đã đánh tiếng với cậu ta trước, trước “dâm uy” của Tiểu Phấn, Thịt Chó đành ai oán mà đồng ý trong điện thoại.

Chúng tôi phóng đến chỗ Thịt Chó, kể vắn tắt lại tình hình, bảo Thịt Chó giúp đặt bàn ở một nhà hàng nào đó tối nay mở tiệc tẩy trần cho bố mẹ Tiểu Văn, biết bố mẹ Tiểu Văn là bác sĩ nên yêu cầu trọng điểm là nhà hàng phải sạch sẽ, cao cấp, tốt nhất là tao nhã vào.

Thịt Chó băn khoăn ghê lắm, bảo để tôi xây cho ông một cái cho rồi, yêu cầu gì mà khó thế.

Tiểu Phấn đứng cạnh vỗ ngực: “Yên tâm! Cứ giao cho em và Thịt Chó đi! Đón được người thì gọi cho bọn này!”

Tiểu Văn cảm kích nắm tay Tiểu Phấn.

Tiểu Phấn dặn dò: “Gặp bố mẹ thái độ tử tế vào, dù gì cũng là bố mẹ ruột của em, hơn nữa bao năm qua là em không liên lạc với họ. Lần này là một cơ hội hàn gắn lại mối quan hệ.”

Chỉ nói mấy câu đã làm mắt Tiểu Văn đỏ hoe.

Thời gian không đợi người, những việc còn lại giao hết cho Thịt Chó và Tiểu Phấn, cũng bảo họ thông báo cho lão Phó và lão Đường đến nơi đúng giờ, cùng tiếp đón bố mẹ Tiểu Văn, người đông cho náo nhiệt, nhỡ có chuyện gì thì người đông thế mạnh cùng hợp sức hóa giải nguy nan.

Thịt Chó ngập ngừng một lát rồi lại gần hỏi nhỏ tôi: “Bảo, ông có chắc là tiệc chào đón phải gọi cả lão Đường không?”

Tôi ngớ ra, sắc mặt trở nên tối sầm, những hồi ức vô cùng đau khổ nhảy bụp ra trong tâm trí, đối diện với người duy nhất được chọn để trưng bày cái sự vô duyên của đàn ông Trung Quốc ở bảo tàng Louvre, Paris như lão Đường, tôi quả thực hết sức lo lắng.

Tôi nhìn Thịt Chó một cái rồi kiên quyết nói: “Thôi! Đừng nói cho cậu ta biết!”

Suốt chặng đường ra sân bay, Tiểu Văn cứ thở gấp suốt. Xem ra cô ấy còn căng thẳng hơn tôi.

Nhưng tôi ghét nhất là người khác làm những việc hại người, còn bất lợi cho mình, Tiểu Văn đã làm thế. Để giảm áp lực cho mình, cô ấy chuyển chủ đề nói chuyện sang tôi.

Căng thẳng đến nỗi thở gấp, Tiểu Văn cố tự điều chỉnh một chút rồi quay sang nhìn tôi: “À, Bảo này, tối qua sao anh lại khóc? Kể em nghe đi.”

... Thế này gọi là gì? Thế này gọi là con nít chơi tết té nước, ấm nước nào sôi thì xách ấm đó!

Tôi im lặng lái xe, mắt dán vào con đường phía trước.

“Bảo, nếu coi em là bạn thì kể với em đi.” Tiểu Văn rất cố chấp.

“Không sao.” Tôi ho hai tiếng, rít ra hai từ.

Tiểu Văn thấy sắc mặt tôi rất tệ nên không truy hỏi thêm, cô ấy im lặng, nhưng chưa im lặng được hai phút cô ấy lại mở miệng hỏi sang chuyện khác.

“Em và bố mẹ em mấy năm không gặp rồi?” Thấy Tiểu Văn căng thẳng như vậy, tôi hỏi.

Tiểu Văn ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: “Bảy năm.”

Trời đất, bảy năm là khái niệm gì vậy?

Tôi chỉ có thể đoán mò như sau, bảy năm trước, bố mẹ Tiểu Văn vô cùng ân ái, Tiểu Văn có một gia đình viên mãn hạnh phúc, sau đó bố mẹ ra nước ngoài, sau đó bố mẹ ly hôn ở nước ngoài, thế là Tiểu Văn phải chịu một cú shock lớn và một sự tổn thương sâu sắc, sự tổn thương ấy biến thành thù hận, khiến cô ấy không muốn gặp lại bố mẹ mình, nỗi hận này đã kéo dài bảy năm.

Vậy tại sao bây giờ lại đồng ý gặp bố mẹ? Câu hỏi đó xoay trong đầu tôi hai vòng cuối cùng cũng bị tôi hỏi thành lời.

Tiểu Văn quay sang hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, để mặc gió thổi tung tóc mình.

Thổi một lúc, Tiểu Văn rụt đầu vào trong xe, nhắm chặt mắt lại.

Tôi vỡ lẽ, vừa rồi cô ấy để gió thổi khô nước mắt.

“Bảo, cô độc lâu như vậy, em sắp sụp đổ rồi.” Tiểu Văn khẽ nói, quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, “Em vốn tưởng có người bầu bạn có thể ở bên nhau suốt đời, có thể cả đời không gặp họ, nhưng kết quả là sau khi anh ấy ra đi, em càng cô độc, em chưa từng thấy cô độc như thế bao giờ, không có người thân, không có hơi ấm, không có tất cả.”

Tôi nghe cô ấy nói như đang độc thoại, như đang nói mê vậy.

“Sau khi biết mình có bầu em rất sợ.” Tiểu Văn cười, “Em sợ thật sự, em muốn trân trọng đứa trẻ này, muốn nuôi lớn nó. Hơn nữa sau khi có con, bỗng dưng em nghĩ rất nhiều, nghĩ đến bố mẹ em, bảy năm rồi, em nghĩ em nên gặp họ, nhưng em không thể cho họ biết đứa trẻ này không có bố, em vẫn hận họ...”, giọng nói của cô ấy ngày càng nhỏ.

Lúc tới sân bay đã là gần bốn giờ, chúng tôi hỏi thăm thì được biết chuyến bay không đến muộn, thế là tôi và Tiểu Văn vào cửa hàng Dicos (hệ thống cửa hàng thức ăn nhanh) ở tầng một uống nước trò chuyện giết thời gian.

Tiểu Văn càng lúc càng căng thẳng, nhấp nhổm ngồi trước mặt tôi, tôi bảo Tiểu Văn bình tĩnh chút đi, Tiểu Văn căng thẳng làm tôi căng thẳng.

Tiểu Văn gật đầu, nói cô ấy lâu lắm rồi không gặp bố mẹ, không biết lát nữa gặp mặt, bố mẹ sẽ có thái độ như thế nào với mình.

Tôi cười: “Dù gì cũng là bố mẹ em, bảy năm không gặp còn có thể có thái độ gì? Em đợi đó mà ôm ấp khóc lóc đi.”

Tiểu Văn khẽ quay mặt đi lạnh lùng nói: “Em sẽ không khóc đâu.”

Tôi nhìn Tiểu Văn, không nói gì, tôi biết bây giờ trong lòng cô ấy rất rối loạn, rối loạn như lòng tôi vậy. Con người có lúc như vậy, rất nhiều việc một thời điểm nào đó sẽ đồng loạt hiện lên trong đầu, tư duy sẽ giống như buổi dạ hội chào xuân của đài truyền hình trung ương, rất nhiều chuyện đã qua, người đã qua đều muốn được lộ mặt, đầu óc không tập trung được vào cái gì cả. Vẻ mặt của Tiểu Văn rõ ràng là như vậy, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, tâm trí đã lang thang đến nơi nào không rõ.

“Đợi chút, gặp bố mẹ em anh gọi là gì?” Để làm cho không khí đỡ căng thẳng, giảm áp lực cho cả hai, tôi tích cực hỏi.

Tiểu Văn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, mấy giây sau mới hoàn hồn, quay sang hỏi tôi: “Gì cơ? À, gọi... gọi cô, chú đi, anh muốn gọi là gì?”

Tôi cười: “Không có gì, anh chỉ muốn hỏi ý kiến em, sợ anh gọi thân mật quá thì không hay.”

Tiểu Văn mỉm cười, trách móc nhìn tôi một cái, cô ấy biết ý tôi là gì.

“Vậy hai chúng ta thì sao?” Tôi hỏi tiếp, “Chúng ta xưng hô với nhau thế nào? Ông xã bà xã à? Hay là A di đà Phật?”

Tiểu Văn ngẩn ra, do dự cúi xuống cắn ống hút, hút từng ngụm nhỏ rồi đợt nhiên ngẩng lên, nhìn chăm chăm vào mắt tôi: “Bảo, em gọi anh là Bảo, anh gọi em là Văn, được không? Em... không muốn gọi ông xã, cũng không muốn người khác gọi em là bà xã...”

Tôi nhìn Tiểu Văn, cô ấy không nhìn tôi, miệng cắn ống hút như đang nghĩ ngợi điều gì.

“Anh... có thể hỏi chuyện bố đứa bé không?” Tôi cố dịu giọng nói, “Ý anh là nếu hiểu một chút, trước mặt bố mẹ em anh có thể...”

“Không thể!” Tiểu Văn ngẩng đầu lên nói như đinh đóng cột, hai tiếng đó như hai viên đạn bắn thẳng vào mặt tôi.

Tôi ngượng nghịu mỉm cười, cúi đầu im lặng một lúc rồi đứng lên nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Lúc đi qua Tiểu Văn, cô ấy cúi đầu hạ giọng nói: “Em sẽ không nói với ai về anh ấy, không nói đâu.”

Tôi gật đầu, khẽ vỗ vai cô ấy tỏ ý an ủi, tôi ra khỏi Dicos, ra ngoài cửa sân bay châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.

Tiếng thông báo của sân bay vang lên rất đúng giờ, những người kéo hành lí bắt đầu lác đác từ bên trong đi ra, xung quanh liên tiếp trình diễn những cảnh tượng cảm động lòng người như đoàn viên, lao vào nhau, vui mừng, ôm ấp.

Tiểu Văn dán mắt vào phía trong, tôi đứng sau lưng cô ấy, bồn chồn xoa tay, nuốt nước bọt, còn căng thẳng hơn gặp bố mẹ vợ thật. Phải biết rằng Tiểu Văn không cho tôi xem ảnh bố mẹ cô ấy. Không biết là cô ấy cố tình làm thế hay do quên.

Bước vào vai diễn, bước vào vai diễn, diễn thật sống động, diễn thật sống động.

Tôi cuống quýt tự nhủ thầm trong lòng.

Tiểu Văn đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Bảo, anh thấy em thế nào?”

Tôi ngắm nhìn một hồi rồi nghiêm túc gật đầu: “Người ăn hình nhất!”

Gương mặt cứng đờ vì căng thẳng của cô ấy khẽ cười, quay đi rồi chợt sững lại.

Trực giác cho tôi biết họ tới rồi! Nhìn theo ánh mắt của Tiểu Văn, quả nhiên tôi nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ trung niên cũng đang sững sờ trong đám đông.

Tiểu Văn đờ đẫn, sáu mắt nhìn nhau với hai người đó, không sai, đúng là sáu mắt, bên kia có hai người mà.

Lúc này tôi mới nhìn kĩ bố mẹ Tiểu Văn – người đàn ông và người phụ nữ trung niên đó. Điều bất ngờ là mẹ Tiểu Văn còn khá trẻ, ăn mặc rất đoan trang, mái tóc được vấn gọn sau đầu, cô ấy đeo kính và trang điểm nhẹ rất tao nhã, trên cổ gần như không có nếp nhăn, không hổ là bác sĩ phụ khoa, rất biết cách chăm sóc bản thân. Bố Tiểu Văn cũng khiến tôi ngạc nhiên, chú ấy mặc một chiếc áo phông màu ghi nhạt và một chiếc quần rộng rãi, mái tóc được chải rất gọn gàng, không có hai cằm, trông tầm trên dưới năm mươi vậy mà không hề có bụng, bụng phẳng lì càng làm tôn lên thân hình cao lớn. Đúng là khác biệt, người như thế này chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy trình độ văn hóa rất cao.

Cảnh tượng này như ngừng lại, tôi cũng không dám tùy tiện có hành động gì. Hơn nữa, mẹ Tiểu Văn đã khóc rồi, còn bố Tiểu Văn cũng đang rưng rưng nước mắt.

Tôi e dè nhìn Tiểu Văn, cô ấy đã nước mắt giàn giụa từ lâu. Tôi đứng sau lưng Tiểu Văn, thận trọng đặt tay lên eo cô ấy khẽ đẩy về phía trước. Tiểu Văn bất giác bước lên phía trước, cơ thể run rẩy, cắn môi bật khóc.

Mẹ Tiểu Văn không thể chịu đựng được nữa, va li tuột khỏi tay, lao tới ôm chặt Tiểu Văn vào lòng, xúc động gọi: “Con ơi...” Bố Tiểu Văn cũng kéo hành lý bước tới, giang rộng vòng tay ôm cả hai mẹ con Tiểu Văn vào lòng, nước mắt chảy ra, mày chau lại. Tiểu Văn bị bố mẹ kẹp ở giữa, hai tay buông thõng, chỉ biết khóc, tôi thấy bàn tay buông thõng của cô ấy nắm chặt rồi lại từ từ buông lơi.

Tôi đứng cạnh, mũi cũng bắt đầu cay cay, đột nhiên nhớ đến bố mẹ ở nhà, vô vàn kí ức chồng chéo đan xen hiện lên trong đầu tôi. Sau khi ngập ngừng một chút, tôi cũng bước lên, hoàn toàn nhập vai, đứng ngoài giang tay ôm cả ba người vào lòng, đầu tựa vào vai bố Tiểu Văn.

Trong lúc khóc lóc cảm động đất trời, vai bố Tiểu Văn nghiêng đi, đẩy đầu tôi ra, mắt rưng rưng chằm chằm nhìn tôi: “Cậu là ai vậy? Làm gì thế?”

Trong phút chốc tôi xấu hổ muốn chết, toàn thân như có kim chích, nhớ đến một bài hát tên là Không có chỗ dung thân.

Thời điểm thử thách diễn xuất của tôi đến rồi, tôi thả lỏng hai tay, cố gắng phớt lờ sự chỉ chỏ của những người xung quanh, không ôm thì thôi. Tôi đứng bên cạnh, vẫn phối hợp bày ra một gương mặt kích động vì trùng phùng sau nhiều năm xa cách.

“Lớn thật rồi, con lớn thật rồi...” Mẹ Tiểu Văn xiết chặt vai Tiểu Văn, đẩy ra một chút để ngắm cho kĩ, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, vừa nói vừa liên tục ôm chặt Tiểu Văn.

Lúc trước Tiểu Văn nói cô ấy sẽ không khóc nhưng lúc này “Người kết thúc” [1] cũng sẽ cản động rớt nước mắt, Tiểu Văn khóc dữ nhất, nãy giờ chưa dừng lại.

1 Nhân vật chính trong bộ phim cùng tên của Mỹ, có một nửa là người máy.

Khó khăn lắm mới đợi được tâm trạng của gia đình ba người này bình tĩnh lại, tôi tươi cười bước lên, một người hiền hậu như tôi bèn kịp thời đưa khăn giấy ra. Mẹ Tiểu Văn ngạc nhiên nhận khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa nhìn Tiểu Văn nói: “Văn à, cậu ta là...”

Tiểu Văn cũng đang lau nước mắt, cô ấy nhìn tôi một cái rồi khẽ giới thiệu: “Đây là Lại Bảo, bạn trai của con.”

“Lại Bảo á?” Bố mẹ Tiểu Văn đồng thanh kêu lên, nhìn tôi rồi quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi.

Tôi bước lên mỉm cười cực kì lịch sự nhã nhặn, cuối cùng những lời hỏi thăm và màn tự giới thiệu đã chuẩn bị mấy ngày nay cũng được lên sàn diễn: “Cháu chào cô chú, cô chú đi đường chắc vất vả lắm. Cháu là Lại Bảo, Lại là Bảo trong Lại Từ - một trong những chuyên gia về sale nổi tiếng nhất thế giới, Bảo là Lại trong thành ngữ thư phòng tứ bảo...” (bút, mực, giấy, nghiên).

Bố mẹ Tiểu Văn ngớ người ta nhìn tôi chằm chằm như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Sao thế?...Shit! Nói nhầm sao? Thảo nào tôi thấy quái quái!

Tôi phát điên mất, bạn phải biết rằng màn tự giới thiệu này tôi nghĩ lâu lắm mới ra đấy! Tôi thấy nó vô cùng hoàn mỹ! Vì bố mẹ Tiểu Văn ở nước ngoài lâu năm, dùng tên phiên âm của chuyên gia về bán hàng nổi tiếng thế giới chắc chắn sẽ thấy quen thuộc, hai người lại là người Trung Quốc chính tông, cho nên khi giới thiệu tên Bảo giải thích bằng thành ngữ “thư phòng tứ bảo” hết sức truyền thống tao nhã của dân tộc, đông tây kết hợp như thế vừa thể hiện được sự học rộng tao nhã, lại không mất vẻ trang trọng, đúng là hình mẫu của các màn tự giới thiệu...

Không ngờ lại bị cái mồm lừa của tôi nói thành tiếng ngựa!

Tiểu Văn cũng ngớ ra nhưng lập tức hiểu ra sự việc, tuy mắt vẫn còn ướt nhưng không nhịn được phì cười.

Tôi xấu hổ ngượng nghịu cười: “Cháu xin lỗi, cháu căng thẳng quá.”

Bố mẹ Tiểu Văn cũng vỡ lẽ, đều bật cười. Vừa cười vừa nhìn ngắm đánh giá tôi, nhất là mẹ cô ấy, ánh mắt như tia X-quang và tia hồng ngoại ấy, nhìn đến mức tôi chỉ muốn che đi ba điểm quan trọng trên người.

“Ha ha, Lại Bảo.” Mẹ Tiểu Văn cười, gật đầu nhìn tôi, “Đúng là một cái tên rất Trung Quốc.”

Đây... khen hay chửi ta?

Bố mẹ Tiểu Văn kẹp hai bên cô ấy, tôi đi theo sau kéo hai va li hành lý, cùng ra khỏi sân bay tới bãi đỗ xe. Trên xe, Tiểu Văn bị bố mẹ kéo xuống ghế sau, tôi cố gắng lái thật vững, không nhìn gương chiếu hậu, không nhiều lời, thể hiện sự chín chắn của một người đàn ông.

Gia đình ba người phía sau vừa lên xe liền ngượng ngùng, im lặng, bố mẹ Tiểu Văn mỗi người kéo một tay cô ấy, ánh mắt đầy xúc động không thốt được lên lời.

Im lặng một lúc lâu, mẹ Tiểu Văn mới e dè hỏi một câu: “Văn, con còn hận mẹ và bố con không?”

Tiểu Văn không nói gì.

Mẹ Tiểu Văn bắt đầu ai oán tự độc thoại, nước mắt lại ứa ra, giọng nói bình tĩnh và bất lực, nói hết ra những nỗi niềm thương nhớ, ân hận, đau khổ mấy năm qua.

Trong thời gian đó bố Tiểu Văn im lặng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, đúng là phối hợp rất ăn ý.

Mọi người đã nghe một vở tương thanh[1] bi kịch bao giờ chưa? Ghế sau xe tôi đang biểu diễn đây này, nghe đến nỗi lòng tôi cũng thấy đau xót.

1Tương thanh: một hình thức tấu hài của Trung Quốc, diễn viên có hai người.

Sau một hồi kể lể tự trách, mẹ Tiểu Văn bắt đầu hỏi thăm cuộc sống của Tiểu Văn mấy năm qua, Tiểu Văn bắt đầu kể lại theo những tình tiết chúng tôi đã bàn bạc từ trước bằng giọng điệu bình thản.