Khi yêu ai cũng liêu xiêu - Chương 19 - Phần 02
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại, đột nhiên cánh tay còn lại của tôi bị giật mạnh, tôi loạng choạng quay đầu sang.
Tiểu Văn giàn giụa nước mắt ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Lại Bảo! Anh kết hôn thật rồi ư? Cô ta nói thật ư? Anh nói đi!”
Tôi cười, nhìn Tiểu Văn, nhún vai rồi gật đầu.
Mắt Tiểu Văn đột ngột trợn trừng, cô ấy lùi lại một bước, chầm chậm lắc đầu, nhìn tôi đăm đăm. Trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy một ánh mắt thương xót, không sai, ánh mắt Tiểu Văn như đang thương xót nói với tôi: “Không còn cách nào khác, xin lỗi nhé.”
“Bốp!”
Nhanh như một tia chớp, Tiểu Văn lấy hết sức bình sinh giơ tay lên cho tôi một cái tát thật mạnh!
“Lại Bảo! Anh không phải là người! Tôi hận anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tiểu Văn vừa khóc vừa gào lên, vừa lắc đầu, nước mắt bay tung tóe, sau đó chạy ra cửa, đẩy mạnh hai người đàn ông đi cùng Mạt Mạt ra, lúc chạy tới cửa cô ấy còn quay lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng oán hận sau đó ôm miệng chạy mất.
Ngoài cửa, cùng với tiếng bước chân chạy xuống cầu thang thoát hiểm, tiếng khóc nức nở cũng càng lúc càng xa.
Mặt tôi đau rát, tôi đang định đưa tay lên xoa thì…
“Bốp!” Shit! Lại ai nữa đây!
Tôi quay sang nhìn, mẹ Tiểu Văn cũng đang khóc, ánh mắt đầy thù hận khiến tôi gần như sụp đổ.
“Lại Bảo, cậu là đồ súc sinh!”
Hét câu đó xong, mẹ Tiểu Văn đuổi theo con gái.
Được rồi, tôi đáng đánh…
“Bốp!”
Mặt tôi lệch hẳn sang một bên, trước mắt tôi sầm.
Tôi quay lại nhìn, lần này người đánh là Tiểu Phấn.
Tiểu Phấn cũng vô cùng phẫn nộ, nhập vai quá hả bà chị? Bà chị không biết tôi và Tiểu Văn đang diễn kịch sao?
“Lại Bảo, tôi đã nhìn nhầm anh rồi!”
“Bốp!” Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, mặt đã lại bị đánh lệch về một bên.
“Lại Bảo, ông quá đáng quá!” Là giọng của Thịt Chó.
Ha ha, đánh đi, đánh đi, tôi tê dại rồi.
“Bốp!” Quả là vẫn còn.
“Lại Bảo! Là anh em nhiều năm như vậy, ông khiến tôi thật khinh bỉ!”
Ok, là lão Phó.
“Bốp!” Tôi vừa quay mặt đi định cười thì lại bị tát cái nữa, mũi có gì đó nong nóng chảy ra.
“Đã!” Một câu nói rất nhỏ, mẹ nó chứ, lão Đường!
Tôi vừa cười vừa lắc đầu, giơ tay lau máu mũi không ngừng chảy ra, lè lưỡi liếm chỗ đã bị đánh rách môi, nhổ một bãi xuống đất, sau đó đơ dại nhìn sang phía còn lại.
“Còn ai nữa?”
Chờ đón tôi là một ánh mắt vô cùng thù hận, và bố Tiểu Văn bị Thịt Chó và lão Phó chặn sau lưng, sắc mặt chú ấy trắng bệch, môi tím ngắt, vai không ngừng run lên.
“Chú, chúng ta đi thôi!” Lão Phó quay lại, cùng Thịt Chó đỡ vai bố Tiểu Văn, trừng mắt nhìn tôi, “Loại súc sinh khốn nạn thế này nhìn nhiều bẩn mắt!”
Bố Tiểu Văn thở hổn hển, mắt trợn lên đỏ ngầu, cứ như thế bị Thịt Chó và lão Phó vừa đỡ vừa kéo đưa ra khỏi nhà tôi. Tiểu Phấn và lão Đường đang cố nín cười đi theo sau, khi đi qua trước mặt tôi Tiểu Phấn còn nhổ một bãi về phía tôi. Sau đó một loạt tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng cửa thang máy đóng lại, ngoài cửa tất cả trở nên yên tĩnh.
Lúc này, trong phòng chỉ còn bốn người chúng tôi, tôi, Mạt Mạt và hai người đàn ông đó.
Trong quá trình tôi bị ăn liên hoàn tát, Mạt Mạt không nói gì, cũng không ngăn cản, bây giờ không còn ai khác, cánh tay đang khoác tay tôi của cô ấy giật mạnh ra, cô ấy nhảy đến trước mặt tôi: “Lại Bảo, anh nói cho em biết, cô gái đó là ai?”
Giọng nói vẫn lạnh lùng, ánh mắt vẫn như đang cắn xé tôi.
Tôi chầm chậm giơ tay lên, vuốt bên má bị đánh đến tê dại bỏng rát đã sưng vù lên, không bận tâm đến Mạt Mạt, quay người đi vào phòng khách.
“Anh đứng lại! Nói rõ ràng xem nào!” Mạt Mạt đứng sau lưng tôi gào lên.
Tôi đứng lại nhưng không quay đầu lại, thở dài khàn giọng nói: “Mạt Mạt, bây giờ anh không còn chút hơi sức nào nữa, hoặc là em giết anh, hoặc là tha cho anh đi.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp rút, sau đó tôi bị một bàn tay giữ lại, xoay vai ép tôi quay lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ánh mắt Mạt Mạt xao động chằm chằm nhìn vào mắt tôi, giọng nói có vẻ xúc động.
“Cho anh nghỉ một chút, nghỉ một chút rồi nói, anh xin em đấy.” Tôi thực sự không còn chút hơi sức nào, một nỗi giận dữ càng ngày càng lớn điên cuồng gào thét trong người tôi, tôi giống như một cái thùng chứa đầy dầu, chỉ một tia lửa nhỏ là có thể khiến tôi bùng nổ trong khoảnh khắc.
Mạt Mạt nhìn tôi thật kĩ, sau đó quay đi: “Ông Lí, ông Trương, tôi xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, hôm nay… nếu có chuyện gì, ngày mai chúng ta bàn tiếp được không?”
Hai người đàn ông nãy giờ vẫn đúng ở cửa xem kịch sững ra một chút rồi cùng gật đầu, quay người bước ra cửa. Khi ra đến cửa, người đàn ông trẻ hơn được gọi là ông Trương lắc đầu cười: “Cô Ngải, đây là chồng cô sao? Sao cô lại chọn một người đàn ông như vậy, ha ha.”
Tia lửa, tôi nhìn thấy tia lửa.
Đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ, cơ thể đã lao mạnh về phía trước, đấm ông Trương đó một cú thật mạnh vào mặt.
Ông ta ngã lăn ra đất.
Tôi điên rồi!
Tôi vung nắm đấm đánh người còn lại, sau đó giơ chân bắt đầu đạp mạnh hai cơ thể ngã dưới đất.
Tôi không nói một lời nào, sâu trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gào nho nhỏ của thú dữ.
Hai người đàn ông đó bị tôi đánh bất ngờ đều ngớ ra, khi phản ứng lại đều bắt đầu đánh trả, tôi bị đánh ngã liền lập tức đứng dậy, toàn thân tôi tê dại, nắm đấm của họ đánh lên người tôi nhưng tôi không hề cảm thấy đau.
Mũi lại ăn hai cú đấm, máu nóng lại trào ra.
Ba người quấn nhau đấm đá túi bụi.
Mạt Mạt sau vài phút ngạc nhiên ngắn ngủi liền chạy tới vừa hét “Đừng đánh nữa” vừa kéo bên này lôi bên kia, cuối cùng cũng đẩy được tôi ra và đứng chắn trước mặt hai người đó.
Tôi thở dốc nhìn họ, trong đầu có một ý nghĩ muốn giết người.
Vừa rồi bị ăn bao nhiêu cái tát như thế trong lòng đã ấm ức không thể nói ra, shit.
Bên tai toàn tiếng ù ù, tôi thấy Mạt Mạt đang nói gì đó với họ, lại nhìn thấy hai người đàn ông đó trợn mắt nhìn tôi, chỉ tôi hét cái gì đó, cuối cùng họ lại nói gì đó với Mạt Mạt, giận dữ bỏ đi.
Tôi không nghe thấy gì hết, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Mạt Mạt đóng cửa, quay lại nhìn tôi rồi bước tới kéo tôi vào phòng khách, đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa rồi lại đi mất, cô ấy nhanh chóng cầm khăn mặt quay lại lau máu, lau mặt cho tôi.
“Đau không?”
Đây là âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy trong mười mấy phút vừa qua.
Tôi thở dốc, nhìn rõ gương mặt vừa lo lắng vừa giận dữ của Mạt Mạt.
Tư duy bắt đầu hồi phục, thần trí cũng bắt đầu tỉnh táo.
Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ! Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao mặt tôi lại sưng? Tại sao? Không phải người ta nói thiện có thiện báo sao? Tôi đang giúp người mà! Thế này gọi là gì? Thiện có ác báo à?
Tôi ấm ức… vô cùng ấm ức.
Tôi uống mấy cốc trà, hơi thở trở nên đều đặn. Rã rời nằm trên sofa, tôi hơi ngẩng đầu gối lên thành ghế, mắt mở to, không nói gì.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh cứ nhìn tôi chằm chằm.
“Bảo, nói đi, chuyện gì vậy?”
“Cái gì?” tôi ngẩng đầu, ậm ừ nói.
“Cô gái đó!”
“Liên quan đến em à?”
Mạt Mạt bật dậy: “Lại Bảo! Anh có biết bây giờ hai chúng ta là vợ chồng không?”
“Giả.” Tôi cười ảm đạm.
Mạt Mạt điên tiết, quay lại lấy chiếc túi, rút một cuốn sổ đỏ đập mạnh lên người tôi: “Giả ư? Anh bảo giả ư? Chúng ta kết hôn rồi, Lại Bảo! Dù sau này thế nào, bây giờ anh không thể không có trách nhiệm! Anh không thể làm bừa! Anh không thể!”
Tôi bật cười cúi đầu nhìn cô ấy: “Mạt Mạt, hôn nhân thỏa thuận, hiểu không? Em logic chút đi, được không?”
Mạt Mạt đờ đẫn nhìn tôi, chỉ chớp mắt một cái nước mắt đã rơi xuống.
“Lại Bảo, anh nghĩ thế ư? Vì em giấu anh, vì em lừa anh, nên anh nghĩ như vậy ư? Chỉ là thỏa thuận ư? Chỉ là giúp em thôi ư?”
“Không thì là gì?” Tôi nhìn cô ấy, đồng thời tự nói với mình: Không thể mềm lòng.
Mạt Mạt từ từ ngồi xuống, khẽ khàng kéo tay tôi: “Bảo, em không ép buộc anh điều gì, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ có hai tháng, anh hận em, em chịu, nhưng em rất muốn rất muốn trong hai tháng đó, chúng ta có thể thật lòng, chúng ta thật lòng, chúng ta… rất nghiêm túc, ý em là, em thật sự muốn chúng ta có cảm giác yêu nhau trong hai tháng đó, thật đấy, Bảo, cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân duy nhất trong đời em, sau khi chúng ta li hôn, em sẽ không lấy ai nữa, thật đấy, thật đấy…”
Mạt Mạt vừa nói vừa cúi đầu, khóc nấc lên.
Tôi đơ dại. Thật lòng ư? Yêu nhau ư? Hai tháng? Hôn nhân?
Khi Mạt Mạt bình tĩnh lại, tôi cũng hoàn toàn trở nên bình tĩnh.
Khi Mạt Mạt đi rửa mặt vì khóc sưng cả mắt, di động của tôi đổ chuông, là lão Phó gọi đến.
“A lô?” Lão Phó dè dặt nói.
“Xéo!” Tôi đập lại luôn.
“Hê hê, bị ăn đòn chắc tức lắm hả?” Lão Phó nói, bên cạnh còn có tiếng cười, tôi nghe ra là Thịt Chó.
“Hai người đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Tôi ở nhà Thịt Chó, lão Đường về nhà tâm tình qua mạng với Tiểu Uyển rồi.”
“Hai ông là đồ súc sinh! Sao lại đánh tôi hả?” Tôi gào lên.
Lão Phó vẫn cười: “Ông bị ngu hả? Lúc đó nếu tôi và Thịt chó không đánh ông, bố Tiểu Văn chắc sẽ giết ông đó. Ông không thấy bố cô ấy giận đến mức nào sao?”
Tôi nhớ lại, đúng là thế thật.
“Vậy hai ông đánh tôi, tôi còn phải cảm ơn nữa hả?”
“Không phải khách sáo!” Lão Phó cười, sau đó giọng Thịt Chó vang lên: “Này Bảo, vở kịch hôm nay có cao trào ghê nhỉ?”
Tôi phát hỏa: “Con chó ngu kia! Ông mắng Tiểu Phấn cho tôi! Cô ấy giận cái con khỉ gì? Sao lại đánh mạnh thế hả!”
“Thôi bỏ đi!” Thịt Chó cười, “Tiểu Phấn giận thật đấy! Trên đường về còn chửi ông không phải là người đấy!”
“Shit! Dựa vào cái khỉ gì chứ!” Tôi cáu, “Cô ấy không biết là đang diễn kịch sao?”
“Quá nhập vai, quá nhập vai đó mà.” Thịt Chó hí hửng nói, “Tôi cho ông biết, thật đấy, hình như Tiểu Phấn coi chuyện này là thật đấy, trong lòng cô ấy cảm thấy ông và Tiểu Văn có thể thành đôi thật! Cho nên mới làm cô ấy giận thế!”
“Chuyện này là thế nào, mẹ nó!” Tôi gào, “Ông gọi Tiểu Phấn lại đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
“Cô ấy không có nhà. Giờ đang ở khách sạn cùng Tiểu Văn và bố mẹ cô ấy.”
“Cái gì? Cô ấy coi là thật đấy à?”
Đầu bên kia điện thoại hơi ngừng lại một chút, giọng Thịt Chó trầm xuống: “Này, Bảo nói thật nhé, tôi cũng không biết chuyện này là thế nào, nhưng tôi cam thấy Tiểu Văn hình như thực sự rất đau lòng, sau khi ra khỏi nhà ông cứ khóc mãi.”
Lòng tôi khẽ nhói đau.
“… Mọi người đi ra… sau đó thế nào?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Chẳng có gì, đi ra xong mọi người tiếp tục diễn kịch, đều chửi ông, Tiểu Văn thì cứ khóc, mẹ cô ấy cũng khóc theo, sau đó bọn tôi mới bàn bạc, Tiểu Văn cùng bố mẹ về khách sạn thuê thêm một phòng nữa, lão Phó lái xe đưa họ về, tôi và Tiểu Phấn, lão Đường bắt xe đi theo. Sau khi đến khách sạn làm xong hết thủ tục, Tiểu Phấn thấy Tiểu Văn vẫn đau lòng khóc mãi như thế liền nói tối nay ở lại với Tiểu Văn, bảo bọn tôi về trước. Ra khỏi khách sạn là lão Đường cũng về luôn, lão Phó đến chỗ tôi, chuẩn bị nói về chuyện này.”
Tôi nghe không sót một chữ, lòng lại thấy đau xót, nghe câu cuối cùng liền truy hỏi: “Nói chuyện này á? Nói cái gì?”
Thịt Chó thở dài: “Haizz… Bảo này, ông nói xem Tiểu Văn có coi chuyện này là thật không? Khóc đau đớn như thế, tôi cũng không chịu được, tự dưng có lúc thật sự có cảm giác thấy hận ông.”
“Không sai.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ họa của lão Phó.
“Không thể nào! Tiểu Văn biết là diễn kịch mà, trước khi tát tôi cô ấy còn ra hiệu với tôi nữa.” Tôi vội vàng giải thích, không biết là giải thích cho Thịt Chó hay là giải thích cho chính mình nghe.
“Thế thì tốt, có điều quả này bố mẹ Tiểu Văn hận ông đến tận xương tủy rồi, ha ha.” Thịt Chó cười, “Họ còn cho rằng đứa bé trong bụng Tiểu Văn là của ông nữa, không biết họ có ép Tiểu Văn bỏ đứa bé không.”
Tôi lắc đầu: “Không đâu, Tiểu Văn không thể nào đồng ý làm vậy được.”
“Này, Bảo, ông với cái cô Mạt Mạt đó là thế nào đấy?” Thịt Chó đột ngột hỏi.
Tôi thở dài: “Haizz… thôi bỏ đi, một hai câu không thể nói rõ được, hôm nào có thời gian tôi kể hai ông nghe, tình hình cũng tương tự như tôi với Tiểu Văn thôi.”
Cúp máy xong, tôi ngồi đờ đẫn một lúc, ừm, bây giờ thế này cũng tốt, ít nhất Tiểu Văn có đầy đủ lí do đi cùng bố mẹ rồi, tốt thì tốt thật nhưng trong lòng tôi sao lại cảm thấy hụt hẫng thế này?
Lúc này Mạt Mạt từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy đứng tại chỗ nhìn tôi một lúc rồi bước tới.
Tôi nghĩ cô ấy bình tĩnh lại rồi.
“Bảo, em xin lỗi, vừa rồi em hơi xúc động.” Ánh mắt Mạt Mạt đầy vẻ xin lỗi.
Tôi cười cười, lắc đầu.
“Cô gái đó… là vợ chưa cưới của anh thật sao?” Mạt Mạt hỏi, “Nếu là thật, Bảo, ngày mai em có thể giải thích trước mặt cô ấy, em không muốn…”
Tôi xua tay ngắt lời cô ấy: “Không cần, không cần, đó cũng là diễn kịch thôi.”
“Cái gì?” Mạt Mạt sững sờ hỏi.
Tôi thở dài, châm một điếu thuốc, kể sơ qua chuyện giữa tôi và Tiểu Văn cho Mạt Mạt nghe.
Mạt Mạt nghe xong cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói: “Em không tin.”
“Shit! Anh có cần lừa em không?” Tôi trợn mắt.
“Nếu là kịch thì sao lão Phó, Tiểu Phấn, Thịt Chó và lão Đường đều giận dữ như vậy, lại còn đánh anh nữa?” Mạt Mạt nghi ngờ hỏi.
Tôi không buồn giải thích nữa, đứng dậy vươn vai: “Tin hay không tùy em! Đi ngủ!”
Dứt lời tôi đi về phía phòng làm việc.
Phòng ngủ á? Không cần hỏi, chắc chắn là Mạt Mạt ngủ rồi.
Khi tôi bước tới cửa phòng làm việc, đằng sau vang lên giọng Mạt Mạt: “Bảo, ngày mai anh có thể cùng em đi gặp vài người được không?”
Tôi đứng lại một lúc, không nói gì, mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, đâm đầu vào chiếc nệm…
Tôi luôn tự hỏi thần linh rốt cuộc tạo ra phụ nữ cho đàn ông sử dụng, hay là tạo ra đàn ông cho phụ nữ sử dụng? Khi được biết Nữ Oa nương nương, vị thần tạo ra thế giới là nữ thì đã hiểu ra tất cả. Kết hợp với những gì bản thân đã trải qua, tôi buồn rầu nghĩ: Thần sáng thế đã là nữ thì đàn ông làm sao mà sống cho nổi?
Ngày 17 tháng 7. Mưa lớn.