Giáo Đường Xuân
Đường học vấn của Phố ngày càng suôn sẻ. Trước khi sang Pháp tu nghiệp, cô đến nhà ba mẹ Lễ từ giã . Người mẹ ngoan đạo, lúc nào cũng đeo cây thánh giá to bằng bàn tay hồ hởi khoe thành tích gì đó của con trai mình. Bà nói nhiều lắm, về chặng đường gian nan Lễ để vượt qua để trở thành “người thợ của Chúa”. Lễ vẫn chưa được thụ phong linh mục, nhưng ngày đó rồi sẽ đến. Mẹ anh đã kỳ vọng vào tương lai tu trì của con trai khi anh vừa mới sanh ra. Bởi thế, bà đặt tên anh là Lễ . Phô’ nhìn khuôn mặt ngời sáng đầy tự hào của bà, cô bỏ ý định hỏi địa chỉ mới của anh.
Anh Vũ gọi vào ký túc xá tìm Phố ít hôm sau lần gặp gỡ tình cờ. Anh mời cô về nhà xứ, giới thiệu với mấy linh mục người Pháp cùng nhà thờ. Cô hơi e ngại vì mình không có đạo. Anh Vũ thân thiện, đối xử với Phố như 1 người em. Cô thấy anh thật khác với những người tu hành thường gặp ở Việt Nam. Ngày bé, Phố được học Pháp văn với các soeur trường La Providence, lớn lên chút nữa cô học với mấy frère ở Tabert. Họ khá nghiêm khắc, ít cười và ra vẻ đạo mạo. Anh Vũ có thể trao đổi những chuyện rất đời khá thoải mái với Phố: cách ăn mặc không cần đồ lót của tụi đầm, lối sống thử trước hôn nhân, tình yêu giữa những người khác màu da... Có thể vì định cư ở Pháp gần hai mươi năm, tư tưởng của anh giống với người phương Tây – thoáng, không xem trọng hình thức, đề cao sự tự nguyện của cá nhân... Phố thấy mình khá hợp jeux với anh dù tuổi tác chênh lệch. Đến lần gặp gỡ thứ 4, Phố đã dám hỏi thẳng người bạn vong niên: “Vì sao linh mục cũng có những sinh hoạt như người bình thường: không cạo đầu, không mặc áo thày tu, không ăn chay, không cấm giao du kết bạn với nhiều người ... mà vẫn không bị cám dỗ ?”. Lần khác, cô lại thắc mắc: “Tại sao đạo Công giáo không cho linh mục lấy vợ như những mục sư Tin Lành, như thế, họ sẽ có đời sống tâm sinh lý quân bình hơn, sẽ hiến dâng đời mình cho mọi người tốt hơn ?”. Và có khi, cô thật thà nói với anh bằng 1 giọng bâng khuâng: “ Sau 1 thời gian làm linh mục, người ta có quyền ra khỏi cuộc sống tu trì để lập gia đình không ?!”. Lúc nào anh Vũ cũng từ tốn giải thích cho Phố, anh thường trả lời nửa nghiêm túc, nửa khôi hài. Vì thế, tưởng đã cắt nghĩa thật cặn kẽ, nhưng rốt cục cô cũng chưa nắm được hết cái gọi là “lý tưởng hiến dâng”.
Sang xuân, trời ngày càng ấm lên. Phố giờ đã quen thuộc với những con đường nhỏ lát đá hiền hoà. Cô vẫn giữ thói quen lang thang vào chiều thứ sáu dù việc nghiên cứu bận bịu hơn. Có những sáng chủ nhật cô đi lễ ở nhà thờ Toussaits, dù không mấy hiểu những lời giảng, Phố vẫn thấy lòng bình an. Sau lễ cô thường đợi gặp anh Vũ. Anh chỉ huy ca đoàn và chơi piano rất hay. Những lần anh đứng giảng, Phố tự hào nhìn giáo dân say sưa lắng nghe.Khi xưa người Pháp sang Việt Nam truyền đạo, thế mà nay chính những linh mục Việt lại giảng đạo cho dân Pháp ! Cô bớt ray rứt mỗi khi nghĩ về Lễ và cầu mong anh thật sự hạnh phúc với con đường đã chọn. Rồi đột nhiên, vào một tối cuối tuần, Phố nhận được điện thoại:
- Phố ?
Tim cô nghẹn lại, không muốn tin.
- Phố ơi ?
- Lễ!
- Qua đây sao không liên lạc với Lễ ? - Giọng anh bình tĩnh, dịu dàng – tình cờ Lễ nghe tin, phải phone về tận nhà Phố ở Việt Nam để hỏi số cầm tay đó.
- Thôi, để Lễ được yên tĩnh - Phố nhạc nhiên thấy giọng mình không hờn dỗi.
- Ngày mai Lễ có 1 buổi họp ở chỗ Phố đang học. Từ Paris, Lễ lấy xe lửa xuống. Xong việc mình gặp một chút nhé! Hẹn nhau ở đâu ?
- Trước cửa nhà thờ Toussaints - Phố chọn địa điểm ngay, dường như cô đã đợi ngày này lâu lắm.
Khác với thói quen hay mất ngủ thường ngày, đêm ấy Phố chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng. Cô đến chỗ hẹn trễ 2 phút. Lễ đứng đó, mặt sáng bừng, áo khoác đen hợp với anh hơn bất cứ trang phục nào. Phố thật lòng: “Lễ đẹp ra nhiều quá, rất đẹp!”. Anh cười, mắt tinh nghịch: “Nếu trước kia Phố khen thế này, Lễ đã không đi tu!”. Hai người nhìn nhau, thoáng chốc nhận ra một phần đời của mình. Dẫu sao, cũng không thể phủ nhận. Nhưng Phố biết, cô có khen anh bao nhiêu, thậm chí có bày tỏ tình cảm với anh chăng nữa, Lễ vẫn chọn con đường hiện nay. Hai người vào một nhà hàng nhỏ, Lễ giúp Phố cởi áo khoác. Cô gật đầu hài lòng “có tiến bộ!” làm anh mỉm cười, hồng đôi gò má giá lạnh. Lễ kể cho Phố nghe chương trình học của anh mà hầu như cô chẳng hiểu gì. Song cô vẫn lắng nghe chăm chú.
- Dạo này Phố hay đi lễ lắm - Cô khoe - Nếu rãnh hơn Phố còn đọc Kinh Thánh, để tìm hiểu...
- Muốn vô đạo hay yêu ai có đạo? - Lễ hỏi, giọng tỉnh rụi.
- Không - Phố thành thực - Ở đây cô đơn, buồn và bị nhiều áp lực. Nếu có đức tin và 1 tôn giáo để dựa vào thì tốt hơn... A! Phố có quen 1 linh mục người Việt Nam, cũng nhờ anh ta...
Cô hào hứng kể cho Lễ nghe lần tình cờ gặp anh Vũ và mối quan hệ thân thiết của 2 anh em. Lễ làm bộ nghiêm:
- Thì ra! Hèn gì mà ham đi lễ. Thôi đừng cám dỗ người ta!
- Nếu cám dỗ được, Phố đã lựa người trẻ hơn, đẹp trai hơn và chưa trải qua nhiều năm thử thách.
- Ơn Chúa!
Anh vẫn cố tình đùa. Phố cười, lòng thanh thản: " Phố tôn trọng con đường mỗi người đã chọn. Đó thực sự là lý tưởng sống. Còn như Phố, chinh phục con đường học vấn, lấy hết bằng này đến bằng kia. Để rồi, đôi lúc giật mình tự hỏi - " Vì lẽ gì?" . Lễ nhìn cô chăm chú: " Đó cũng là lý tưởng! Có kiến thức để giúp bản thân và người khác sống tốt hơn!" . Phố gục gặc đầu, anh lúc nào cũng hiểu cô hơn chính bản thân mình. Lễ đặt tay lên vai cô, chậm rãi: " Cảm ơn Phố giờ đã hiểu cho Lễ. Cũng có thể chưa thật hiểu, vì Phố không có đạo, không được sinh ra trong môi trường tràn ngập đức tin, nhưng dù sao Phố cũng thông cảm cho Lễ - anh dừng lại, nhìn cô ấm áp - Thật lòng, Lễ luôn ray rứt vì đã làm Phố hụt hẫng. Dù chọn con đường hiến dâng cho mọi người, Lễ cũng có nhu cầu tình cảm riêng cho cá nhân mình..." .
Anh Vũ thắc mắc vì sao Phố nhất định đòi gặp. Cô nói trong điện thoại: " Em cần có người nghe em xưng tội. Không tìm anh còn biết tìm ai ?" . Cô chờ anh trước cửa nhà thờ, lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy, khăn choàng màu hồng và mang giày cao.
- Nhìn gì dữ vậy? Trời xuân ấm lên rồi - Phố tươi tắn - Anh cũng nên mặc veste nhẹ thôi...
- Có chuyện gì? - Anh Vũ làm bộ cáu - Anh bận lắm đó ! Cho em 10 phút.
- Em muốn xưng tội! - Phố ngồi xuống bậc thềm - Trong cuộc đời linh mục của anh, đã có ai xưng tội " Thưa cha, con yêu người!" chưa?
- Không đến mức sỗ sàng như vậy! - Anh nhìn Phố lạ lẫm, trả lời.
- Vậy anh từng rung động với ai chưa? Thời trẻ, trước khi vào trường dòng, anh cũng biết yêu thương mà...
Anh tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng. Cô nhận ra sự lo ngại anh cố che giấu.
- Dẫu không thể lập gia đình vì muốn cống hiến cả cuộc đời mình cho giáo hội, những linh mục cũng có quyền luyến ái chứ!? - Phố vẫn sôi nổi dù biết người đối diện dần dần không thoải mái - Và dù không thể sống chung , họ cũng có quyền giữ trong tim hình ảnh của người mình yêu chứ!?
Lần đầu tiên Phố nhận ra anh Vũ bối rối. Cô vẫn tiếp tục bộc lộ lòng mình:
- Tình yêu không có tội. Bởi ở đâu có tình yêu, ở đó có sự hiện diện của Chúa...
- Hôm nay em làm sao vậy? - Anh Vũ không kiên nhẫn dù vẫn cố khôi hài - Bộ học nhiều quá nên thần kinh có vấn đề hả?
- Em đang yêu - Phố thành thực - Tại sao những người đàn ông lý tưởng đều trở thành linh mục?
Anh Vũ run run sờ trán cô. Phố nhẹ nhàng gạt tay anh ra.
- Em rất tỉnh và ý thức được tình cảm của mình - Phố đứng dậy chuẩn bị đi - Em yêu 1 người không bao giờ có thể cho em cuộc sống lứa đôi. Và, em chấp nhận. Yêu bao giờ cũng thú vị hơn được yêu...
Phố bỏ đi. Sau lưng cô, vị linh mục không còn trẻ nhíu mày hoang mang.
Tiếng giày cao gót gõ xuống những viên đá lót đường, Phố nghe tim mình đều nhịp.