Những bài học từ người mẹ - Chương 10

 

Gypsy Rose Lee nói mẹ cô là người rất tàn nhẫn. Bản tính bà hoang dại và bà không bao giờ cho rằng việc đối xử tử tế là cần thiết. Bà thường nói với các em mình, Gupsy và Jane: “Chúa sẽ bảo vệ chúng ta.” Để chứng minh, mẹ cô nói thêm: “Hãy mang khúc gỗ nặng này!” 

* * * 

Một tác giả người Anh tên G.K.Chesterton bị bệnh lãng trí rất nặng. Khi sắp kết hôn, ông háo hức báo tin cho mẹ, người ông rất kính trọng. Vị tác giả này viết một lá thư dài cho mẹ, bà Chesterton rất cảm động vì lòng hiếu thảo của con. Bà biết ông đã rất nỗ lực khi viết lá thư. Bà biết bởi bà sống cùng nhà và cùng phòng với ông khi ông viết nó. 

* * * 

Helen Hayes nói mẹ cô phân biệt rất rõ giữa thành đạt và thành công. Bà nói: “Thành đạt là những gì con cần phải học và làm việc chăm chỉ, phải cố hết sức mình. Thành công được mọi người tôn vinh, điều đó tốt nhưng không quan trọng. Hãy cố gắng thành đạt và quên đi thành công.” 

* * * 

Vài năm trước, một bà mẹ bế đứa con vượt ngọn đồi miền Nam xứ Wales. Bà đã không thể đến nơi. Một cơn bão tuyết ập đến, người ta tìm thấy cơ thể đóng băng của bà dưới tuyết. Đội cứu hộ ngạc nhiên khi không thấy bà mặc áo ngoài, nhưng rồi họ hiểu ngay. Bà mẹ đã dùng áo để quấn cho con mình. 
Khi mở cái áo ra, đứa bé vẫn còn sống và khỏe mạnh. Nó là David Lloyd Geoge, người sau này trở thành Thủ tướng Vương quốc Anh trong thế chiến thứ I. Ông còn là một chính khách vĩ đại của Anh. Ông có thể đóng góp cho nhân loại vì người mẹ đã hy sinh mạng sống để cứu ông. 

* * * 

John Wanamaker, một trong những thương nhân lớn của Mỹ, từng được hỏi: “Thời khắc vinh quang nhất của ông là lúc nào?” Wanamaker trả lời: “Khi tôi còn bé, mẹ cầm tay tôi cầu nguyện. Mẹ hướng tôi về phía Chúa.” 

* * * 

Y tá Luella Hennessey chứng kiến sự ra đời của đứa cháu thứ 27 dòng họ Kennedy. Cô nói các bà mẹ nhà Kennedy có một thói quen mà sau nhiều năm đã trở thành truyền thống. Họ thường nói chuyện rất lâu với mấy đứa bé mới sinh. Luella giải thích lý do: 
“Khi các đứa bé được đem đến cho các bà mẹ. Họ bắt đầu liên lạc với nhau một cách thân thiết. Họ nói với chúng những bí mật trong chín tháng mang thai. Anh em và bố mẹ rất mong chúng ra đời.” 
“Điều làm tôi ngạc nhiên là phản ứng của mấy đứa bé. Chúng nhìn mặt mẹ như thể hiểu điều đang nói. Thực ra, chúng thực sự đã nghe. Tôi tin âm điệu mềm mại đã thấm dần vào nhận thức non nớt của chúng.” 
“Tôi không biết các bà mẹ Kennedy có chủ ý truyền lại phong tục này không, nhưng tất cả họ đều làm vậy.” 

* * * 

Emily Post đã từng thử nghề viết lách trước khi bà trở nên nổi tiếng. Bà đã từng gửi bài cho tạp chí Life, một tạp chí cười. Vì là người mới vô nghề, bà Post thiết lập một quy trình. Trước khi gởi bài, bà đọc lớn cho mẹ nghe. Nếu mẹ cười, bà bỏ câu chuyện ngay. Nếu bà mẹ bình thản không có gì, thậm chí không tán thành câu chuyện, bà Post sẽ bỏ phong bì gởi nó đi. Qua nhiều năm, quy trình này đã thành công. 

Anonymous

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3